TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Quyển 2 - Chương 64: Kiếm Tiền

“Quận chúa nương nương, ngươi không gạt lão hủ chứ? Thật có vật như vậy? Nếu thật có vật như vậy, nếu mở rộng trồng trọt có thể nuôi sống rất nhiều người. Dù gặp thiên tai cũng sẽ không sợ, số người chết cũng sẽ ít hơn. Quận chúa, nếu là trên sách nói , như vậy nhất định là có thực, liệu người có thể tìm được những mầm giống kia không? Ta nghĩ muốn trồng thử xem sao”. Ô Kim không tin hỏi .

Ôn Uyển còn không biết trong thôn trang của nàng còn có một Viên long Bình cổ đại. Nhìn lão giả hai mắt sáng lấp lánh, Ôn Uyển ngược lại có chút ngượng ngùng, nói nàng còn không có gặp, bất quá sau này trở về sẽ cho người đi hỏi thăm một chút. Nếu tìm được mầm giống liền đưa tới cho hắn. Trang đầu ngàn ơn vạn tạ, vô cùng cảm kích.

Sau đó lão giả còn cằn nhằn một hồi lâu, thì ra tổ tiên hắn trước kia cũng làm quan, nhậm chức ở công bộ, coi quản chính là một đám việc đồng áng thuỷ lợi. Sau lại gia đạo sa sút mới lưu lạc làm trang đầu ở thôn này, bất quá, hắn được di truyền hứng thú của tổ tiên nên cũng nhiệt tình yêu thương việc đồng áng.

Hiện tại nghe được có đồ tốt có nhiều lợi ích lợi quốc lợi dân như vậy tự nhiên là cảm thấy vô cùng hứng thú. Ôn Uyển thực xấu hổ, nàng chẳng qua là nhớ tới vài kiến thức kiếp trước, thật đúng là không biết hiện tại còn không có mấy thứ đồ này nọ này. Có thể là từ nước ngoài nhập khẩu, Ôn Uyển nghĩ như vậy.

Ở thôn trang đi một ngày, đại khái cũng hiểu biết một phen, ngày thứ hai nghỉ ngơi một ngày. Ngày thứ ba, tiếp tục đi, vẫn là đi suốt ba ngày.Ngày thứ tư bắt đầu leo núi, xem một chút xem trên núi của nàng có đồ vật gì.

Có sáu ngọn núi đều là trồng trúc, những ngọn núi khác đều trồng cây chương (cây chương có mùi thơm, cắt ra từng miếng cho vào đun, hơi bốc lên kết thành phấn trắng gọi là chương não, dùng để làm thuốc và trừ trùng), cây thông liễu vân vân. Ôn Uyển tỏ vẻ, tại sao núi này không đốn chặt hết đi để trồng cây ăn quả? Cây quýt hay cái gì đó đều có thể trồng thử một chút .

Lão giả nói có thể. Bất quá chủ nhân cần phải bỏ tiền mua giống, bọn họ cứ theo lẽ thường hầu hạ là có thể . Ôn Uyển gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.

Sau đó lại hỏi , hiện tại có măng không? Nghe bảo là không thì có chút thất vọng, bất quá nghĩ đến đến mùa đông cũng mới có mấy tháng, đến lúc đó để cho bọn họ làm măng khô, đồng thời kêu Ô Kim ở bên cạnh giới thiệu nơi này có thể làm ra đặc sản gì. Nói chỉ một phần nhưng nàng thấy lúc ở Bình phủ nghe được cũng không bằng từng đó. Ôn Uyển đều âm thầm ghi nhớ tất cả trong lòng.

Kinh thành:

“Ngươi nói, nha đầu kia ở lại thôn trang vô cùng thích ý, còn đang bắt tay vào làm đại kế kiếm tiền.Thật không có một chút oán hận sao?” Hoàng đế có chút không tin hỏi .

“Không có, Quận chúa mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, mỗi ngày trải qua đều vô cùng phong phú. Không thấy được một chút cảm giác đưa đám cùng oán trách, càng không có thấy tức giận” một người cẩn thận đáp trả.

“Đứa nhỏ này, trong đầu đang suy nghĩ cái gì?” Hoàng đế cảm thấy lần đầu tiên hắn cũng là nhìn không thấu một đứa bé con. Lẽ ra những người đó đem nàng bức đến tình cảnh như vậy thì thế nào tâm tình cũng không tốt. Không nghĩ tới, cuộc sống của nàng ở thôn trang mỗi ngày trôi qua quá có tư vị.

Thập Lý thôn:

Dùng mấy ngày cuối cùng cũng đủ để nàng hiểu biết đầy đủ đặc điểm sản nghiệp trên danh nghĩa của mình. Trở về, lại bắt đầu đem tất cả đều viết lên. Nàng cảm thấy nếu là dựa vào làm ruộng, thu Điền thuế, mười năm nàng cũng không thể thu phí tổn trở về. Nên làm nghề phụ gì mà so với nghề chính còn kiếm nhiều hơn bây giờ? Không chỉ vì những người làm thuê cho nàng kiếm tiền, nàng cũng phải kiếm nhiều tiền. Tài nguyên phong phú giàu có bày ra trước mắt tội gì không cần.

Gà, vịt, cá, lợn, có thể thuê bọn họ nuôi, bất quá nàng cần phải tìm được con đường tiêu thụ. Sau này măng mùa xuân, măng mùa đông phải bán sớm một chút, bán không xong thì làm thành măng khô. Ôn Uyển đột nhiên linh quang vừa hiện, bán món ăn thì món gì đắt tiền nhất? Tự nhiên rau dưa trái mùa là đắt tiền nhất. Tốt.

Ôn Uyển phi thường cao hứng, lập tức làm cho người ta đi tìm lão Trang đầu đến biểu thị ý tứ của nàng . Lão Trang đầu nói, mùa đông trồng ra rau dưa trái mùa cũng không phải là không thể, hắn trước kia cũng đã từng làm, bất quá tay nghề có chút khiếm khuyết. Hắn biết trong thôn có một cao thủ làm tốt chuyện này, nhưng đồ ăn làm từ những thứ này, giá thành quá cao, nhà người bình thường đều không ăn chứ đừng nói chi là mua.

Ôn Uyển khoát tay để cho hắn đi tìm người kia, lập tức bắt đầu nghiên cứu. Đến lúc đó có thể trồng ra bao nhiêu giống thì trồng ra bao nhiêu giống. Có nàng ở đây, không cần lo lắng phí tổn có cao hay không. Đến lúc đó, một tiền cải trắng ta liền bán nó năm lượng, kinh thành nhà người có tiền còn nhiều mà.

Bất quá cần bảo đảm giữ phương pháp bí mật, đến lúc đó một khi công khai, nếu bị người khác trộm đi, nàng có thể bị tổn thất lớn.

Ô Kim nhìn Ôn Uyển nói đạo lý rõ ràng , thì giật mình, bất quá vẫn là rất nhanh đáp ứng.

Nàng kêu hắn tìm người nọ tới đây, cùng nàng ký văn tự bán đứt. Lĩnh người nọ tới đây, người nọ năm nay cũng bốn mươi tuổi rồi còn chưa có cưới vợ. Ôn Uyển nhìn nam nhân kia, làn da đen sẫm , bộ dáng rất hàm hậu, lớn lên dường như hơi khó xem.

“Quận… quận… chúa… Nương… Nương”. Nam nhân kia nhìn thấy Ôn Uyển liền nói lắp bắp, nói hắn tên Ba Tử Đầu.Ôn Uyển nhìn hắn ăn mặc quần áo vô cùng keo kiệt, liền cười để cho Hạ Ngữ nói, chỉ cần đem món ăn chế biến sao cho thật tốt, nàng có thể để cho hắn sống cuộc sống tốt hơn, còn nói bảo đảm sang năm để cho hắn cưới một cô vợ. Nam tử kia mừng rỡ, không cần suy nghĩ liền cùng Ôn Uyển ký văn tự bán mình.

Ba Tử Đầu nói, tự hắn muốn chọn mấy người làm trợ thủ. Ôn Uyển đáp ứng, bất quá nói, đều phải ký khế ước bán đứt giống nhau. Ô Kim vội vàng tìm người, tìm cũng không phải là người khác, tất cả đều là nhi tử tôn tử của hắn. Ba Tử Đầu vừa thấy cũng tuyệt không để ý. Phỏng chừng, là không thể học được tay nghề nấu ăn của hắn.

Ôn Uyển đem bản kế hoạch của nàng cho Ô Kim xem, lão nhân gia không biết chữ. Hạ Ảnh ở bên cạnh nói cho hắn nhớ. Càng nghe Ô Kim càng cao hứng, càng nghe càng hưng phấn. Lập tức quỳ xuống , nói quận chúa nương nương thật là Bồ Tát trên trời hạ phàm, mang phúc khí xuống ấy kẻ nông dân bọn hắn nha!

Chủ tử xuất tiền, mua mầm giống cho các nông hộ nuôi. Gà, vịt, ngan, heo, dê, đến lúc đó chia ba bảy, thậm chí còn nói rõ, những con vật này ăn cái gì, có thể đi trong núi cắt cỏ. Bất quá năm ngọn núi trúc là tuyệt đối nghiêm cấm ngoại nhân tự ý đi vào. Tự nhiên, trên núi cũng không thể tùy ý chặt cây, bất quá Ôn Uyển đồng ý cho bọn họ có thể khai hoang ở dưới chân núi, trồng vài thứ khác, Ôn Uyển không thu tiền bọn họ. Dĩ nhiên, cũng cho phép mỗi năm nộp một phần, đỡ phải đến lúc đó không giống ai.

Chờ Ôn Uyển biết điều kiện ưu đãi như vậy cũng sẽ không chiếm được ích lợi. Những hộ nông dân kia căn bản sẽ không chạy đến dưới chân núi bởi vì trên núi động vật thật sự là nhiều lắm.

Bất quá, đối với nuôi gia cầm, trang đầu cho rằng rất nhiều người sẽ hưởng ứng . Lập tức đem tin tức này ban bố đi ra ngoài, hỏi xem người nào nguyện ý nuôi cái gì thì ghi danh. Mấy hộ nông dân ghi danh rất hăng hái! Ôn Uyển nhìn trận thế kia, nàng cũng giật mình. Phần lớn người dân là nguyện ý chăn heo cùng dê, còn có ngan ngỗng cũng chiếm đa số, vịt cũng có một số người nguyện ý nuôi, gà trên căn bản không ai nuôi. Ôn Uyển giờ mới biết, nguyên lai đại bộ phận nông hộ nhà nào cũng nuôi gà.

Thật là không có kiến thức. Nếu là nuôi gà quy mô lớn có thể cho gà đẻ trứng, trứng lại ấp thành gà con. Đem ý tứ này tiết lộ cho trang đầu, trang đầu nói, chỉ sợ xuất hiện bệnh gà toi. Ôn Uyển nghĩ có lẽ cũng đúng, tỏ vẻ , đợi khi nào tìm được quan viên có chuyên môn sẽ hỏi hắn cách phòng bệnh dịch sau đó phái người đưa tới cho hắn. Đến lúc đó nếu có người nuôi, nhân số không được vượt qúa năm người.

Sau đó phi thường hào sảng quăng ra một ngàn lượng bạc, làm vốn đầu tư ban đầu. Bất quá tiền đi ra ngoài còn chưa đến nửa tháng đã hết sạch. Ôn Uyển lập tức cảm thấy chính mình sơ sót, thực hiện chế độ phân chia trách nhiệm, quy định rất cặn kẽ, đề phòng sau này lại xảy ra nhiễu loạn. Bận rộn hơn phân nửa tháng công việc trên cơ bản cũng xong.

Tiền đi ra ngoài cũng đã đi ra ngoài. Hiện tại vấn đề là ở đến lúc đó thành phẩm sẽ bán ra thế nào? Không có con đường tiêu thụ đến lúc đó có thể mệt lớn. Nàng viết thư cho Lâm quản gia, hỏi mấy vấn đề liên quan. Lâm quản gia hồi âm nói, việc tiêu thụ này không có vấn đề gì để cho nàng không cần lo lắng.

Sau đó Ôn Uyển bảo trang đầu nói cho các nông hộ, nuôi những thứ này cũng phải có trình tự kỹ thuật. Cũng không thể nuôi tùy ý mà xảy ra vấn đề gì, phải đảm bảo sản xuất ổn định, làm ăn kiêng kỵ nhất là lúc có lúc không. Trang đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

Làm xong những thứ này đã là tháng bảy, chính là thời điểm nóng nhất mùa hè. Ôn Uyển tự nhiên là muốn ở nông thôn hảo hảo mà vượt qua mùa hè nóng bức này.

Ngày hôm đó, Ôn Uyển ăn xong cơm tối, tản bộ ở điền viên . Hoàng hôn buông xuống, các nông hộ đều làm xong công việc của mình đều đang đi về nhà, chỉ còn lại những cây mạ xanh mướt mát mắt vừa được cấy trên ruộng, non nớt, xanh xanh, gió thổi qua thì lay động theo gió, dường như đang hướng về phía Ôn Uyển tươi cười vẫy chào.

Mới chỉ một lát, bầu trời đã chuyển thành màu xám tro , giống như một tấm màn mỏng manh, cây cối, phòng ốc, khói bếp, đám mây, đều giống như một mẫu hình cắt sẳn, lẳng lặng dán lên tấm màn ấy. Nơi này, nơi đó, điểm xuyết vài ánh sao nhỏ lành lạnh cùng ráng chiều màu tím. Ban đêm yên tĩnh thanh nhàn lúc này giống như một bài thơ, giống như một bài ca, một thiên đồng thoại, một mảnh trăng sáng trên trời cũng như đang truyền đến tiếng sáo du dương êm tai góp vui.

Ôn Uyển đột nhiên nhớ tới nàng đã từng xem qua một bài báo. Hoàng hôn là vô cùng thần bí, chỉ cần mọi người có thể sống lâu một ngày, tại cuối ngày bọn họ liền có một hoàng hôn. Nhưng là năm qua năm, tháng qua tháng, bọn họ sống sót, đều không nhớ rõ số ngày đã qua, cũng đều không đếm được đã có bao nhiêu cái hoàng hôn . Cho nên, có người tán thưởng nói hoàng hôn rất đẹp, nói nó cuối ngày mới xuất hiện còn có thể nở rộ ánh sáng đỏ đẹp rực rỡ. Cũng có người chán ghét nó, nói hoàng hôn có ý nghĩa kết thúc, sắp sửa biến mất.

Thật ra thì, rất nhiều chuyện đều có tính hai mặt. Quan trọng là ngươi dùng thái độ nào mà đối mặt với nó. Nếu thái độ sống khác đi, thì cuộc đời tự nhiên sẽ khác biệt. Có người lạc quan, có người bi quan; có người khóc, có người cười. Cuộc sống, là nhiều màu nhiều sắc, bất kể là tốt là xấu, miễn là còn sống đều nên đi hưởng thụ. Vận mệnh có bất công, đời người ai cũng có khiếm khuyết, làm sao có thể đi yêu cầu xa vời thập toàn thập mỹ. Những gì mà con người có thể làm chỉ có thể là quý trọng hết những gì có thể quý trọng .

“Quận chúa, phía ngoài gió lớn, muỗi và côn trùng cũng nhiều, chúng ta trở về đi thôi” Hạ Ảnh khuyên nhủ. Ôn Uyển gật đầu, đi theo Hạ Ảnh cùng nhau trở về.

“Quận chúa, trang đầu cầu kiến” Ôn Uyển gật đầu, ý bảo cho hắn đi vào.

“Quận chúa, thảo dân có một chuyện, không biết đối với Quận chúa có hữu dụng hay không” ô kim rất cung kính.

Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển một cái”Ngươi nói đi, hữu dụng hay không, chúng ta sẽ xem xét”.

Ô kim tận lực làm ình bình thản hơn một chút, nhưng là cũng không biết làm sao, hắn chỉ cần thấy Ôn Uyển, hai chân liền ngăn không được run lên. “Quận chúa, ở chỗ tiếp giáp giữa thôn trang chúng ta với thôn trang bên cạnh có một khối đất bằng phẳng. Nơi đó đến mùa đông thì vô cùng ấm áp. Bởi vì không giống với hoàn cảnh chung quanh nên bị thôn dân tôn sùng là hung địa”

Ôn Uyển nghe cảm thấy hứng thú vô cùng. Đây chính là địa điểm tốt nhất để xây nhà giữ ấm. Nếu khối đất kia được đến tay nàng thì mùa đông thì nơi đây tuyệt đối là sẽ thu vào số tiền lớn.

Ôn Uyển phân phó Hạ Thiên đi mua lại nơi đó, giá tiền cao cũng nhất định phải mua được. Hạ Thiên làm việc rất lưu loát, lâm chủ kia vừa nghe nói là Quận chúa nương nương muốn mua ngọn núi này liền ký luôn tại chỗ, không trễ nãi một phút đồng hồ nào sợ Hạ Thiên sẽ hối hận. Nhưng mua được rồi mà mời người đi khai hoang không ai dám đi. Bởi vì theo truyền thuyết, những ai tiến vào nơi này cũng sẽ chết không có chỗ chôn. Mười năm trước, có ba người đi vào nơi này cũng là có đi không có về. Hơn nữa đến tối, nơi này còn có thể nghe thấy tiếng người gào khóc thảm thiết.

Ôn Uyển không làm sao được, chỉ đành phải tự nàng đi làm tiên phong mở đường. Mang theo thị vệ, đi qua hai ngọn núi thì đến nơi. Nhìn nơi nơi đều là cây cối xanh um tươi tốt, nước suối róc rách, chung quanh hoa nở vô cùng rực rỡ, trên cây chim chóc ríu rít cất tiếng hót gọi nhau. Làm sao lại gọi là cái gì hung địa , Ôn Uyển cảm thấy đây là địa phương tốt nhất để trồng rau dưa thì có.

“Quận chúa, nơi này, có rất nhiều xương” mấy nha hoàn bị làm cho sợ đến mức chân bất động. Cũng may những thị vệ kia cũng không phải là người nhát gan, bọn họ tách ra đi xem, phát hiện thấy ba bộ xương cốt.

Đọc truyện chữ Full