Edit: FunnyBeta: Tiểu Tuyền Thượng Dũng là ngày hai mươi tám tháng mười, Thanh Cửu là ngày hai mươi sáu, thời gian hai người thành thân còn rất ngắn chỉ cách tám ngày nữa. Đến lúc trang điểm, Lưu di nương đợi trái đợi phải, đợi đến buổi tối ngày hai lăm, nhưng cũng không đợi được Ôn Uyển đến. “Di nương, người đang làm gì vậy?” Thanh Cửu nhìn mẫu thân của mình, liên tục trông ngóng , có chút không hiểu hỏi. Lưu di nương, vốn là người hầu của Bình Phủ, vào lúc tám tuổi, ngay lúc đó được lão thái đưa làm thiếp thân nha hoàn cho Bình Hướng Thành gần bảy tuổi. Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Lưu di nương lại là người khôn khéo có năng lực, đến hai mươi năm sau vẫn làm trở thành bằng hữu, cho nên tình cảm giữa nàng cùng Quốc công gia cũng không phải là bình thường. Hơn nữa ban đầu lão thái đặc biết chiếu cố, bà cũng rất biết điều, thường xuyên nói tốt Bình Mẫu, cho nên Bình Mẫu cũng có qua có lại, tự nhiên cũng kính trọng bà hơn vài phần. Lúc Đại phu nhân vừa mới gả tới, bà đã khiến cho bà ta ăn không ít thiệt thòi. Nhưng hơn hai mươi năm cũng chưa từng đánh bại bà ta. Nên muốn đợi đến khi Ôn Uyển trở về, mạnh mẽ mà áp chế bà ta. Bà cũng sinh được một nam một nữ, lại được Bình Hướng Thành sủng ái, trong phủ, nhân mạch cũng có rất nhiều. Sau khi đại phu nhân hạ sinh trưởng nữ, sống lại hạ trường sau ( * trong đại gia đình: Chính thê phải sinh trước sau đó thiếp thất mới có thể sinh), bà cũng sinh con trai, đáng tiếc vẫn không giữ được. Sau đó nữ nhi Thanh Cửu vừa được sinh ra. Sau khi sinh Thanh Cửu thì Thượng Bân chào đời. Trong đại phòng kỳ thật chỉ có ba thiếp thất , nhưng đều là do Hứa phu nhân cùng Lưu di nương nắm giữ quyền hành , vẫn duy trì ba thế lực trong phủ. Cho dù đã sinh hài tử, cũng sẽ có đủ mọi loại tình huống. Bình Hướng Thành cảm thấy chỉ cần có ba hài tử là được, hắn cũng không để ý đến bây giờ vì sao vẫn không có nữa . Cho nên hai mươi năm này , Lưu di nương ở trong phủ mặc dù không thể nói muốn gió có gió muốn mưa có mưa, nhưng mỗi ngày trôi qua đặc biệt thư thái.Thế mà những ngày sau khi Ôn Uyển trở về, đã hoàn toàn biến mất. Năm đó bà hưởng không ít lợi ích từ An thị, ở trước mặt lão thái cùng Bình Mẫu cũng nói xấu không ít về mẫu thân của Ôn Uyển. Sau khi công chúa chết, trước hết cũng đều do bà nói Ôn Uyển khắc mẹ khắc nhà. Đồ cưới của công chúa bà cũng có đụng chạm một hai lần, chẳng qua là bị Đại phu nhân nhìn thấy vậy, cảnh cáo bà không nên gây chuyện cho phòng lớn. Nhưng được An thị đưa cho ba ngàn lượng. Những năm này trong phủ, bà nhìn rất rõ ràng, cái gì cũng đều là giả dối mà thôi, chỉ có tiền bạc trong tay mới là thật . Cho nên chờ đến khi Ôn Uyển hồi phủ, người khiếp sợ đầu tiên là An thị, tiếp theo chính là bà. Vì thế bà lập tức xác định tình huống lúc này , nhất định phải tung tin đồn Ôn Uyển khắc nhà là thật. Nào biết đâu rằng, nha đầu kia mệnh tốt như vậy, nàng không những chỉ có một chỗ dựa, ngay cả Hoàng Thượng cũng đến tham gia náo nhiệt, phong cho nàng làm quận chúa. Không bao lâu, hoàng đế đem danh sách đồ cưới công chúa đưa cho quốc công Gia. Đại phu nhân vẫn đối với bà căm giận đến nghiến răng, nhưng nhiều năm như vậy, bà vẫn cẩn thận từng li từng tí, làm sao có thể bà ta bắt được cơ hội chứ. Lần này có cơ hội bắt bẻ, liền đem tài sản riêng của bà tịch thu gần hết. Khiến bà tức giận đến mắng một trận. Chờ đến khi nghe được lời nói như thế…, bà sợ, vạn nhất để cho Ôn Uyển điều tra ra do bà mà nha đầu kia năm xưa bị đưa đi, vậy thì bà quả thật không xong rồi. Cho nên ngày ngày đều trốn ở bên trong tiểu viện , chỉ sợ trêu chọc Ôn Uyển, khiến nàng ta nghi ngờ hơn . Nhưng nếu tiếp tục ở trong tiểu viện, mỗi ngày lòng của bà đều rỉ máu vì nửa hộp trang sức mất đi kia, nửa hộp đồ trang sức kia cũng có giá trị bốn năm ngàn lượng bà muốn để dành dùng làm của hồi môn cho Thanh Cửu, còn có lễ ra mắt cho con dâu của bà. Không nghĩ tới, những cái đó, hiện giờ đã mất sạch. Về sau không nhìn thấy Ôn Uyển, bà mới đi ra ngoài. Bất quá, sau khi nghe thấy trong cung có vị ma ma đến để dạy bảo, lòng của bà liền nổi lên tính toán. Suy nghĩ rất nhiều phương pháp, thậm chí để cho lão gia đi thuyết phục, cũng không thành công. Không làm sao được, đành mời một vị ma ma dến dạy dỗ. Nhưng mà, bà thấy vị ma ma xuất hiện từ trong cung vẫn tốt hơn. Không bao lâu, liền truyền ra việc Thượng Dũng được tiến vào Lễ Bộ, được thăng làm bát phẩm. Nhưng mà bà nhận được tin tức nói, công danh này đều do đi cầu Ôn Uyển mới có được. Bà để cho lão gia đi cầu tình, nhưng bị lão gia hung hăng khiển trách một trận. Nói Thượng Bân mới mười sáu tuổi, hai năm tới có công danh cũng chưa muộn, hiện tại tình huống này, làm sao còn có thể vào, làm thế chẳng khác nào khiến người chướng mắt. Lão gia nói như vậy, bà cũng đành bất đắc dĩ thôi, không phải là bà xem trọng loại công danh đó, nhưng chỉ công danh thì mới có hôn nhân tốt. Hiện tại hết năm nay Thượng Bân đã mười sáu, vẫn chưa thấy Phu nhân có hành động gì, quả thật bà nóng lòng muốn chết. Cũng may lão gia cũng yêu thương Thanh Cửu, tìm kiếm nơi tốt cho nàng. Lòng của bà treo lơ lững, lúc này mới có thể để xuống. Chờ nghe được tin tức, ba mươi sáu của hồi của Thanh Thủy gần một nửa là rỗng tuếch. Dù có thì phần lớn cũng là đồ hạ cấp. Khi đó bà còn chế nhạo , hiện tại dù Thanh Thủy có đến Bao gia , cũng sẽ không thể ngẩng đầu lên nữa. Nào biết đâu rằng, nha đầu Thanh Thủy kia, làm thế nào mà được nha đầu chết tiệt kia xem trọng. Buổi tối hôm đó, nàng ta tặng thêm mười rương đồ. Đều là tơ lụa thượng hạng, đồ thượng hạng; còn có rất nhiều vật phẩm từ trong cung. Cái này cũng chưa tính, nghe thấy Thanh Thủy cho người hoàn lễ về, Bình mẫu liền hỏi cặn kẽ quá trình, lúc ấy bà cũng có mặt ở đó. Nói rõ rằng cuộc sống của Thủy cô nương ở Bao gia rất tốt. Sau đó đặc biệt giải thích tường tận những bộ trang sức trong tay, khiến cho ánh mắt của những người trong Bao gia không ngừng sáng rực. Không những ánh mắt của người trong Bao gia sáng rực, mà ngay cả những người Bình gia nghe thấy, ánh mắt cũng sáng theo. Những thứ trang sức đeo tay, có một số ít, ngay cả có tiền cũng mua không được . Bà còn cố ý hỏi, những món đồ trang sức đeo tay của Thanh Thủy cô nương cũng đều là do mẫu thân của nàng cho nàng để làm của hồi môn. Bà vừa nói xong, liền tự định giá, đoán chừng những đồ vật này cũng hai, ba ngàn lượng. Bình mẫu lúc ấy rất tức giận Thanh Thủy, vì vào lúc chi thứ hai gặp khó khăn, đại ca của nàng phải gom tiền để có chức quan, phải vay nợ khắp nơi, cũng không thấy nàng lấy những món trang sức đeo tay này ra. Nữ nhân quả nhiên là hướng ngoại , bình thường nhìn thấy nàng là một người ôn nhu khéo hiểu lòng người như vậy hóa ra chỉ là giả dối. Thật là thiệt thòi khi chính bà lại yêu thương nàng ta đến thế. Thiếp thân nha hoàn của Bình Mẫu nói vào lỗ tai của bà hai câu, lúc này thần thái của Bình Mẫu mới trở nên hòa hoãn một chút. Liền nói, nếu thật sự như vậy là tốt, sau này có thể chia sẽ cho các tỷ muội còn lại, tất cả đều có phúc. Lúc ấy Lưu di nương liền suy đoán , những thứ đồ trang sức đeo tay này, nhất định là do Ôn Uyển đưa . Lúc đó suy đoán được tình huống như vậy, thiếu chút nữa khiến cho bà tức giận gần chết, đồ trang sức đeo tay trong đó vốn là đều là của Thanh Cửu . Chẳng qua nghĩ tới chuyện này, đợi đến khi nữ nhi của bà xuất giá cũng có được , trong lòng mới cảm thấy yên tâm hơn một chút. Nhưng sáng sớm ngày mai sẽ phải xuất giá, đã chờ cho tới bây giờ rồi, mà người của Ôn Uyển, vẫn không có động tĩnh. Làm sao có thể khiến bà cảm thấy không sốt ruột chứ, đây chính là ba bốn ngàn lượng. Nhiều năm bà đều tỉ mỉ tính toán mưu kế như vây, tài sản riêng cũng có đến tám ngàn lượng. Còn bị Đại phu nhân tịch thu ba ngàn lượng, may mắn bản thân của nàng là người thông minh, còn năm ngàn lượng được cất giấu rất cẩn thận. Không có cách nào, nàng đành ngâm nước một nửa số đó, chỉ có thể lấy ra hai nghìn hai giúp đỡ nữ nhi, còn dư lại , dĩ nhiên là để cho Thượng Bân. Mặc dù nói Lão gia cùng Hứa phu nhân sẽ đặt đồ cưới cho Thanh Cửu, để xứng với thân phận của nàng, gả đi cũng sẽ không mất thể diện. Nhưng mà Ôn Uyển lại đưa chỉ có một chút đồ trang sức khiến cho nàng cảm thấy tức giận. Nếu nữ nhi của nàng có những đồ trang sức kia, ở nhà chồng vẫn có chút thể diện, cũng không bị người khác xem thường. Nhưng đợi đến khi mặt trời đã lặn xuống núi, cũng không thấy được người. Bản thân của nàng không thể tiếp tục kìm nén được nữa, liền đi đến Hành Phương Các. Ôn Uyển dĩ nhiên là không tiếp, Hạ Ngữ giao cho nàng năm mươi lượng bạc nói rằng, Quận chúa tặng cho Thanh Cửu cô nương năm mươi lượng bạc. Lưu di nương lúc ấy mới biết rằng, tại sao Thanh Thủy lại nói , những thứ kia đồ trang sức đeo tay kia đều là di vật của mẫu thân nàng để lại. Thì ra là các nàng vẫn còn có chiêu này, nhưng trong nội tâm vẫn cảm thấy không phục, liền nói, Quận chúa cũng quá nặng bên này nhẹ bên kia đi. Cũng đều là tỷ muội, vậy mà lại cho Thanh Thủy cô nương nhiều đồ như vậy, còn cho nữ nhi của mình, tại sao lại ít như thế? Hạ Ngữ buồn cười giải thích, Thanh Thủy cô nương không cha không mẹ. Chẳng lẽ Thanh Cửu cô nương, cũng là không cha không mẹ. Hơn nữa những thứ tơ lụa kia đều là do lúc thu dọn mới không cần , cho nên mới tặng cho Thanh Thủy cô nương. Nhưng bây giờ cũng không còn nữa, vì thế chỉ có thể xin lỗi. Nói xong cũng trở về. “Ta biết, những người đó sẽ đến để đòi mà ” Hạ Ngữ mất hứng nói “Ngay cả khi bọn họ trở nên nghèo túng cũng không cho, Quận chúa sớm có chuẩn bị. Tối đa cũng chỉ cần cho năm mươi lượng rồi đuổi đi, sau này, đều cho bọn họ năm mươi lượng” Sau khi Ôn Uyển biết, cười cười, không nói gì. “Hừ, ban đầu hại Ôn Uyển như vậy, bây giờ còn muốn Ôn Uyển tặng cho đồ trang sức hay sao, thật là chuyện buồn cười nhất trên đời.” Hứa phu nhân khinh thường. Bên cạnh bà tử cười ha ha dời đi đề tài. Sau khi trở về, Lưu di nương vừa tức vừa hận, nhưng cũng thể làm gì được. Buổi tối đi đến nhìn nữ nhi, liền sai nha hoàn đi ra ngoài, âm thầm nói với nữ nhi của mình. Sau đó đút hai nghìn lượng ngân phiếu cho Thanh Cửu. Thanh Cửu rất cảm động, nhưng vẫn nói là không nên như vậy, để lại dùng cho thành thân của đệ đệ. “Nói nhảm, đệ đệ của con tự nhiên lão gia sẽ có tính toán . Còn con lại phải đi đến nhà người khác làm thê tử, nhất định chịu không ít ủy khuất, nghe lời của mẫu thân, cố vượt qua là được. Ngàn vạn phải nên nhẫn nhịn, được vị hôn phu thương yêu, hiếu thuận cha mẹ chồng, mỗi ngày trải qua thật tốt, di nương sẽ cảm thấy cao hứng. Cũng không còn tiếc nuối gì nữa” Lưu di nương không nỡ, vừa nói, nước mắt liền rơi xuống. “Nương. . . . . .” Thanh Cửu khóc đến rối tinh rối mù. Ba ngày sau lại mặt, Ôn Uyển có dịp may gặp được người nam nhân kia. Lớn lên không tệ, so sánh với bộ dạng thư sinh trong lòng của Ôn Uyển đều rất giống nhau. Nhìn thấy trên mặt củaThanh Cửu ngượng ngùng, cũng không che giấu thần sắc vui vẻ giữa hai hàng lông mày, nghĩ tới nàng ấy nhất định trải qua cuộc sống rất như ý. “Bái kiến Quận chúa” ngược lại cũng là người hiểu lễ nghĩa. Dĩ nhiên, có hiểu lễ nghĩa hay không đối với nàng cũng không quan trọng. Mình cũng không gì lạ, nên chỉ nhàn nhạt đáp lời, nếu không phải cùng quốc Gia có ước định, ai mà bình tĩnh ở chung với đám người thích bôi đen mình. Lễ mừng năm mới, lại trở nên rất náo nhiệt. Vào lúc thờ cúng, những vị lão nhân gia trong tộc đối với Ôn Uyển đều trở nên khách khí. Tộc trưởng thậm chí tự mình nói cảm ơn với Ôn Uyển. Đó là bởi vì Nghiêm tiên sinh. Hơn nửa năm trôi qua, nhiều hài tử trong tộc tiến bộ hơn rất nhiều. Hơn nữa dựa vào sản nghiệp Ôn Uyển bỏ vào quỹ trung, tiền đồ tăng lên không ít, khiến cho cuộc sống của người trong tộc so với lúc trước khá giả hơn nhiều. Gánh nặng trên người Tộc trưởng giảm bớt rất nhiều, vẻ mặt cũng rạng rỡ hơn Ôn Uyển cũng không nghĩ tới, một đề nghị của tộc trưởng, dẫn đến mối quan hệ giữa Ôn Uyển cùng Bình Hướng Hi, lại tăng thêm một vòng xung đột. Khiến ột đôi phụ tử đã lạnh nhạt, lúc này mối quan hệ đã trở nên đóng băng, thậm chí đã đạt đến trình độ là kẻ thù. Dĩ nhiên, đối với Ôn Uyển mà nói, người kia, cùng kẻ thù của nàng cũng không khác là mấy.