TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Quyển 2 - Chương 107: Nhị lão gia bán nữ nhi

Edit: Osicase

Cũng không biết Nhị lão gia này, mấy năm nay ở bên ngoài bị kích thích gì, hay là do cuộc sống khốn khổ đeo bám khiến cho ông ta không chịu được hoặc là như thế nào đó, trong mắt hoàn toàn chỉ biết đến tiền. Ông ta thấy ở chỗ con lớn nhất và Thượng Đường nơi này không làm ăn được gì, lại bắt đầu đánh chủ ý lên Thanh Thủy. Cũng không biết người nào giới thiệu với ông ta, móc nối với thương nhân nước ngoài. Nói dăm ba câu, lấy giá năm ngàn lượng bạc đem bán Thanh Thủy cho thương nhân nước ngoài kia làm tiểu thiếp.

Cũng may Thanh Thủy hiện tại cũng không giống với trước kia, đối với người khác luôn đề cao cảnh giác. Có một buổi tối muộn phụ thân cho người ta tới đón mình, hơn nữa còn không cho người khác đi cùng, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có cái gì không đúng. Lập tức cự tuyệt, nói rõ khi trời vừa sáng mang theo nữ nhi về Bình phủ cũng không muộn.

“Nhị lão gia sinh bệnh nặng rồi, không thể chậm trễ được” một người trong bộ dạng gia đinh nói .

Thanh Thủy nghe lời này lại càng thấy không thích hợp. Buổi sáng chị dâu còn phái người đưa tin, trong thư chị dâu còn oán trách, nói phụ thân mình hôm qua chạy đến chỗ Quận chúa náo loạn một trận. Hiện tại chị dâu cũng không có mặt mũi đi ra ngoài. Còn tiếp tục như vậy đi xuống, cuộc sống của chi thứ hai, cũng không biết phải vượt qua như thế nào. Lúc này mới qua một ngày, thì lại phái người đưa tin nói bệnh nặng. Hơn nữa nhìn người tới, đầu trộm mắt chuột, không giống như người đứng đắn. Lại càng không nguyện ý đi.

Mấy người kia thấy có cái gì không đúng, muốn cưỡng ép. Ngươi nghĩ xem, thôn trang là của Hứa thị, quản sự bên trong là người Hứa gia. Ban đầu chính là vì an toàn, Hứa gia lại là Hầu phủ, Thanh Thủy là một nữ nhân Hợp ly chuyển đến ở nơi này sẽ an toàn hơn. Người nơi này, cũng không phải là ngồi không, lập tức đem người trói lại. Trang đầu ra lệnh, đánh ấy người này da tróc thịt bong, khóc trời gọi đất, còn uy hiếp nói trời sáng sẽ đưa nha môn. Không tới hai cái, lập tức thú nhận tội lỗi.

Thanh Thủy vừa nghe người liền hôn mê, đây chính là phụ thân của mình sao, là phụ thân của mình sao! Tại sao có thể làm chuyện như vậy, tại sao có thể đối với mình như vậy ! Tức giận công tâm, ngay lập tức hôn mê bất tỉnh. Vợ quản sự khẩn cấp cho người ta đi tìm lang trung, thật lâu mới tỉnh lại.

“Cô nương, người còn có tiểu thư, người cũng không thể cứ như vậy mà ngã xuống!” Thanh Thủy cười khổ, hiện tại phụ thân muốn bán mình, còn có ai có thể ngăn. Cho dù tối ngày hôm qua không có thực hiện được mục đích, nhưng phụ thân đã cùng người khác lập khế ước, mình đã bị phụ thân bán, hai ngàn lượng bạc liền đem mình bán đi. Bán cho người khác làm tiểu thiếp, lúc này, còn không bằng chết gọn gàng sạch sẽ. Để khỏi phải chịu tội nữa.

“Sẽ không, chúng ta đi cầu xin lão gia, đi cầu Tam thiếu gia, thật sự không được, chúng ta đi cầu xin Thất thiếu gia, chúng ta đi cầu xin Quận chúa. Tiểu thư, người bây giờ phải tỉnh táo lại, chúng ta phải nhanh chóng quay lại Bình gia. Nếu bị bọn họ bắt được, đến lúc đó danh tiếng phá hủy, cho dù muốn sống đều không sống nổi” thiếp thân nha hoàn khóc cầu khẩn.

“Đúng, bảo bọn họ lập tức chuẩn bị xe ngựa. Cùng lắm thì chết, ta tuyệt đối không làm tiểu thiếp, ta muốn quay lại Bình phủ, ta tìm đại bá, tìm Đại bá mẫu” Thanh Thủy đấu tranh, ôm Thanh Thanh trở về.

“Ngươi nói cái gì?” Hứa phu nhân sau khi nghe đầu mờ mịt, lão Nhị này, trở lại không bao lâu đã gây ra chuyện. Đường đường cháu gái ruột của Quốc Công gia, lại bị phụ thân bán cho thương nhân làm thiếp. Nếu truyền đi ra ngoài, cả quốc công phủ, đều sẽ bị nước bọt dìm chết. Nữ nhi Bình gia, cũng là mệnh khổ.

Tin tức này sau khi truyền đi, không chỉ người trong Bình phủ trợn mắt há mồm, ngay cả Ôn Uyển đều có chút không tin. Chuyện này, cũng quá không hợp với thói thường đi. Lại nghĩ tới có thể cùng tiểu thiếp của Vương gia bỏ trốn, chuyện không hợp với thói thường như vậy cũng làm được, nên làm ra việc này cũng không kỳ quái.

“Người đây, bắt hắn cho ta, trói đến trong từ đường đi. Không cần ở bên ngoài mất mặt xấu hổ” quốc công gia giận đến muốn chết, lập tức để cho gia đinh trói hắn.

“Hừ, ngươi cũng không phải là cha, ngươi dựa vào cái gì trói ta. Nếu không phải năm đó ta nói với Nương, đem vị trí thế tử tặng cho ngươi, hiện tại ai là quốc công còn không biết đâu ! Hiện tại đem vị trí quốc công Gia ngồi vững vàng, đã nghĩ đuổi tận giết tuyệt” Nhị lão gia cười lạnh không dứt.

Bình Hướng Thành giận đến muốn chết, lại nhìn những người bên cạnh đều kinh hãi nhìn mình, lập tức mặt hết xanh lại tím. Nếu thật sự trói hắn, đoán chừng , những lời nói hỗn trướng này cũng sẽ bị truyền đi thật. Bất đắc dĩ, lập tức để cho chi thứ hai chuyển đi ra ngoài. Mắt không thấy, tâm sẽ không phiền.

Được tự do, Nhị lão gia cười lạnh nói”Ta muốn bán cũng là nữ nhi của ta, có quan hệ gì đến ngươi đâu. Hơn nữa, ban đầu ngươi chiếm đoạt một nửa gia nghiệp, không tìm ngươi chia ra một lần nữa, đã là nể tình huynh đệ rồi. Sau này chuyện của ta, ngươi đừng quản. Nếu ngươi dám trói ta, ta liền đem những chuyện xấu ngươi đã làm, truyền đi ra ngoài, để nhìn một chút, vị trí quốc công Gia này ngươi có ngồi ổn định được hay không”

“Hắn muốn bán cứ để cho hắn bán, hắn là vò đã mẻ lại sứt. Hiện tại ai cũng không trị được hắn. Ta muốn nghiêm trị hắn, mẫu thân lại khóc lóc kể lể một phen. Người duy nhất có thể trị được, chỉ có cha. Nhưng cha thân thể không tốt, nếu biết được chuyện này, nhất định bị tức chết. Hắn đã không mặt mũi thì chẳng cần da bên ngoài rồi, dù sao đã phân ra, bộ dạng này so với năm đó tốt hơn” Bình Hướng Thành vô cùng bất đắc dĩ.

Không nói đến hắn, cho dù cha tới cũng không ngăn cản được tên ngu xuẩn này. Thật sự muốn lấy một bình rượu độc độc chết hắn. Để khỏi gây tai họa cho cả nhà.

“Cô nương, mau cùng chúng ta đi. Phu nhân để cho ta tới nói cho cô nương biết, quốc công gia không có biện pháp trị Nhị lão gia. Nhanh đi ra ngoài trốn. Tránh thoát trận này, sẽ không có chuyện gì” một bà Tử báo tin .

“Trốn, trốn đi đâu đây? Thiên hạ to lớn, thật sự không có chỗ cho ta dung thân sao?” Thanh Thủy thê lương nói, trong mắt để lộ ra nồng đậm tuyệt vọng.

“Thời điểm mấu chốt cô nương lại ngây ngốc cái gì, tự nhiên là đi chỗ Quận chúa. Thượng Đường hiện tại làm con thừa tự cho công chúa, vì nể mặt Thượng Đường. Quận chúa cũng sẽ không thấy chết mà không cứu . Hiện tại ở Bình gia, cũng chỉ có Quận chúa có thể trị được Nhị lão gia” bà tử vội nói .

Thanh Thủy ôm một phần vạn hi vọng đi chỗ Ôn Uyển. Nếu như chỉ có một mình nàng, nàng khẳng định buông xuôi hết mọi chuyện. Nhưng mà còn có nữ nhi a, nếu mình chết, nữ nhi không chỗ nương tựa, bất kể ở Bao gia hay là Bình gia, nữ nhi cũng không có đường sống.

Người giữ cửa nhận được tin, lập tức trở về báo Ôn Uyển. Ôn Uyển thở dài một tiếng, làm cho nàng vào phủ. Đem nàng an bài ở nhà kề( trong khu nhà tứ hợp), mỗi ngày ba bữa cơm đưa qua cho bọn họ, cũng không có bạc đãi hai mẹ con các nàng.

“Người không cần sợ, yên tâm ở chỗ này. Còn không có người dám ở chỗ này giương oai, càng không có người có thể mang người từ nơi này đi ” bà tử đưa cơm truyền lại lời nói, nói câu đó để cho Thanh Thủy an tâm.

“Bảo người, truyền tin cho Thượng Đường. Nói ta có việc tìm thiếu gia” Ôn Uyển làm cho người ta đi truyền tin. Thượng Đường nhận được tin tức lập tức trở lại, nhìn tỷ tỷ cùng cháu gái ở tại quý phủ của mình, bộ dạng giống như đã mất nửa cái mạng, quả thực không tin vào mắt mình.

Cố ma ma đem chuyện đã xảy ra với Thanh Thủy, nói rõ ràng rành mạch một lần với Thượng Đường . Thượng Đường tức nổi gân xanh, bộ dáng kia, nhìn cũng biết là muốn giết người. Biết là Ôn Uyển chứa chấp mẹ con bọn họ, trong lòng cảm kích vạn phần, lập tức đi chính sảnh gặp Ôn Uyển.

“Quận chúa nói, nàng có thể giúp thiếu gia dàn xếp tốt chuyện của Thanh Thủy cô nương. Nhưng từ nay về sau, không cho phép thiếu gia cùng chi thứ hai có cái gì liên quan. Thiếu gia phải hoàn toàn đem mình làm một phần tử ở nơi này. Nếu không, Quận chúa tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện này. Nàng bận rộn, không có thời gian rãnh rỗi ngày ngày đi quản chuyện chi thứ hai, mà còn là một đống chuyện thối nát, hi vọng Thất thiếu gia hiểu” Hạ Ngữ thuật lại ý tứ của Ôn Uyển.

Ôn Uyển cũng không nguyện ý luôn đi theo phía sau chi thứ hai chùi đít cho bọn họ, chuyện gì cũng muốn phiền toái mình. Nghĩ

. Mình làm đến một bước này, đã là cực hạn.

“Muội muội, muội không cần nói, ta đều hiểu được” Thượng Đường vừa ưỡn thẳng lưng vừa nói.

Ôn Uyển nhìn gật đầu, xem ra để cho tiên sinh dạy cho ca ca một chút đối nhân xử thế, cũng có chút tác dụng. Ăn xong cơm trưa, thiếu gia nên trở về thư viện, đồng thời Quận chúa nói cho thiếu gia biết, không có chuyện gì, cũng đừng có trở lại. Nơi này lộn xộn , sẽ làm cho thiếu gia phân tâm. Thượng Đường gật đầu.

Ngõ Bát tỉnh

“Quận chúa, người định xử lý chuyện này như thế nào” Cổ ma ma không yên tâm hỏi. Đây chính là phụ thân của Thanh Thủy a, so với ông ta thì không ai có quyền nói chuyện bằng.

“Ngươi bảo người đi đưa thiếp mời, ta muốn đi thăm phủ lí mấy nhà” hỏi một đằng trả lời một nẻo. Cổ ma ma có chút nghi ngờ, nhưng bà biết Ôn Uyển sẽ không giải thích, lập tức đi làm việc.

Liên tiếp nửa tháng, ở tướng phủ, Hoa phủ, Tưởng phủ; nhờ cậy bọn hắn hỗ trợ, ở trong mấy phủ đi vài lần, ý tứ cũng rất rõ ràng không hề che giấu, dù sao toàn bộ kinh thành cũng biết chuyện Nhị lão gia phong lưu, hi vọng nhanh chóng có thể tìm được một người vừa ý, đem Thanh Thủy gả đi ra ngoài. Sau đó về nhà, chậm rãi đợi tin tức. Gả đi ra ngoài rồi, ngay cả Bình Hướng Đông cũng không làm gì được. Hơn nữa, phải thoát khỏi được người phụ thân có cử chỉ điên rồ này, nên gả được càng xa càng tốt.

Mà Nhị lão gia thì bị kiện cáo. Vị thương nhân kia kiện ông ta lên quan phủ, nói rất rõ ràng, muốn người không muốn bạc. Nhưng người không biết ở nơi đâu, đem Nhị lão gia gấp đến độ giống như con ruồi không đầu. Có người bí mật nói cho ông ta, nói Thanh Thủy cô nương ở ngõ Bát Tỉnh.

Nhị lão gia vội vàng chạy đến chỗ ở của Ôn Uyển, ở ngoài cửa kêu gào đem nữ nhi của ông ta mang ra. Người của Quan phủ đem ông ta mang đi, nói ông ta quấy nhiễu dân chúng. Ông ta nói, mình là bá bá của chủ nhân phủ đệ này. Bá bá gặp cháu gái mình, sao lại gọi là quấy nhiễu dân, nhưng nha dịch vẫn đem hắn đuổi đi.

Nhưng mà có một lần rồi sẽ có lần thứ hai, cứ như vậy, cả ngày đứng ở phía ngoài. Ôn Uyển căn bản không để ý tới ông ta. Phát ra cái thiếp mời. Chờ Thuần Vương vừa nhìn thấy Bình Hướng Đông ở cửa đại môn, lập tức cầm roi đánh. Căn bản là không để cho ông ta nói nhảm nhiều, đánh cho Bình Hướng Đông đau đến nỗi hôn mê bất tỉnh. Ôn Uyển sai người ta đưavề chi thứ hai.

Thuần Vương lúc trước không có tới cửa tìm ông ta tính sổ, đã là nể mặt Ôn Uyển. Nếu không, nhất định phải lột da ông ta. Nữ nhân của hắn mà cũng dám bắt cóc, chán sống. Nhưng, Ôn Uyển cùng hắn quan hệ rất tốt, nhận ca ca làm con thừa tự lại là con ruột của tên kia, cuối cùng vẫn cho nàng một phần mặt mũi. Hơn nữa chuyện qua lâu như vậy, lúc trước Bình gia cũng bỏ ra rất nhiều thứ quý giá, hắn ngẫm lại nên không có tính toán nữa. Nếu không, làm sao Bình Hướng Đông có cuộc sống thoái mái như vậy.

“Ngươi nói mời ta tới đây, mùa nào thức nấy món ăn đa dạng. Cũng đừng lừa gạt ta” hắn nhìn Ôn Uyển, không khỏi buồn cười nói. Lại nhìn Bình Hướng Đông ở phía ngoài, cũng biết Ôn Uyển là mượn thanh thế của mình.

“Quận chúa nói, sẽ làm cho chuyến đi này của người không tệ” Thuần Vương nghe, cũng rất mừng rỡ. Hắn biết Ôn Uyển, chưa bao giờ nói dối. Nói như vậy, nhất định là có trò gì mới.

Gà nấu nấm hương mùi vị mười phần; thỏ rừng xào ớt đậu thơm ngon vô cùng, cá nấu sữa tươi ngon, cá kho tàu mềm mại ngon miệng, rượu ủ hấp với thịt heo non và quan trọng nhất là, còn có một món cho tới bây giờ mình chưa từng thấy, có màu xanh giống hình quả trứng, dường như là rau trộn đậu hủ, ở phía trên có thêm dấm. Trên bàn, còn có cháo thịt có bỏ thêm cái gì màu xanh xanh.

Đây chính là Trứng bắc thảo mà Ôn Uyển bảo cho người ta làm, thật vất vả mới nghiên cứu chế tạo ra, sau khi thành công, đã cho người ta ăn thử. Đều nói mùi vị không tệ, chưa ăn bao giờ.

Thuần Vương sau khi ăn xong, hô to ăn ngon. Thuần thục, đem cái khay rau trộn Trứng bắc thảo đậu hủ ăn hết sạch. Ăn hai chén cháo đầy, để xuống bát đũa, lại nói chuyến đi này xác thực không tệ. Lúc về, còn mang đi một trăm Trứng bắc thảo.

Tiếp theo, Ôn Uyển đều tặng một trăm Trứng bắc thảo cho các phủ, còn kèm theo cách làm mấy món ăn. Nhận được trứng gà, trứng vịt kỳ quái như thế, lúc đầu cũng không dám ăn. Chờ sau khi làm cho người ta ăn xong, một ngày một đêm vẫn rất bình thường, mới dựa theo phương pháp đưa tới làm, quả nhiên ngon miệng nhẹ nhàng khoan khoái.

Đọc truyện chữ Full