TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Quyển 2 - Chương 146: Triều Đình Đại Gặp Tai Họa, Hoàng Đế Bị Bệnh

Tháng tư khu vực mấy châu phủ duyên hải của Phúc Kiến, gặp phải song thần. Nhưng bởi vì triều đình xử trí thích đáng, rất nhanh được trấn an, không có nổi lên bao nhiêu sóng lớn. Cho tới bây giờ là giữa tháng năm, vụ thu hoạch của mùa hè cũng vừa qua đi. Hà Nam gặp phải nạn lụt trăm năm. Mấy trăm vạn dân chúng mất đi gia viên, trôi dạt khắp nơi, chung quanh ăn xin, tiếng kêu than dậy khắp trời đất.

Ở bên trong tất cả thiên tai, nạn lụt, có tính tàn phá mạnh nhất. Chỉ có kém hơn chiến tranh. Mà năm nay đã tới hai lần rồi.

Triều đình bởi vì hàng năm cấp tiền bạc không ít đến biên quan cùng khu vực duyên hải nuôi vài chục vạn quân nhân, rồi hàng năm lại phải giảm thuế má. Lúc trước Phúc Kiến lại có trận đại tai họa này, đã gom góp một khoản tiền cứu tế đến Giang Nam. Lúc này, trong quốc khố, ngay cả một bó bạc cũng cầm không ra. Muốn gom góp bạc nữa, quả thực là khó như lên trời. Hoàng thượng nhìn điệp báo lần lượt không ngừng, vốn là hai năm qua thân thể so sánh với năm trước kém không ít, thân thể nhất thời không chịu nổi mà ngất đi.

Ôn Uyển nghe được ông ngoại hoàng đế hôn mê bất tỉnh, thì sợ hết hồn. Đưa bài tử vào cung cầu kiến, nhưng mà bị trả trở lại.

Ôn Uyển thấy không để cho nàng tiến cung, thì biết sốt ruột cũng vô dụng. Nhưng hoàng đế là bùa hộ mệnh của nàng a, ngàn vạn không thể có việc gì. Ôn Uyển lặng yên cầu nguyện, ông ngoại hoàng đế người ngàn vạn lần phải nhanh tốt hơn.

“Quận chúa, lương thực phía ngoài bắt đầu tăng giá. Tăng có một phần. Những vật khác tất cả cũng tăng, Quận chúa, chúng ta có phải nên mua một chút, để dùng cho sắp tới hay không?” Hạ Thiên trông coi ngoại viện, đi vào theo Ôn Uyển vừa nói giá thị trường phía ngoài.

Ôn Uyển nghe được lương thực tăng giá, sắc mặt trầm xuống. Hạ Thiên cho là Ôn Uyển thấy ra nhiều tiền, chi phí cao, mà không nguyện ý. Nói gấp “Quận chúa, hiện tại nếu không mua nhiều lương thực một chút, mấy ngày nữa, lương thực có thể tăng nhiều hơn. Đến lúc đó, tiền nhiều hơn cũng không mua được.”

Ôn Uyển nghe, ánh mắt sáng lên, thoáng chốc liền nghĩ đến một chú ý. Nghĩ như vậy, lập tức phái hạ nhân mời Ngọc Phi Dương đến.

“Không biết Quận chúa tìm ta làm cái gì?” Ngọc Phi Dương nhận được thiệp mời của Ôn Uyển, rất giật mình đi đến gặp Ôn Uyển. Chờ nghe được Ôn Uyển giải thích, đều có chút không tin.

“Ngươi xác định muốn đem cổ phần Minh Nguyệt sơn trang còn có Tào bang tặng cho ta?” Minh Nguyệt sơn trang mỗi tháng tiền lời là hai vạn lượng trở lên, mùa hè cùng mùa đông lại càng không gặp vấn đề. Bởi vì nơi đó không chỉ là hè lạnh, mà đông thì ấm thật là tốt. Đây cũng là về sau mới phát hiện. Một nơi đông ấm hè mát tốt, một năm tiền lời, có ít nhất hai mươi vạn hai. Một năm làm sao cũng có thể phân chia được bốn năm vạn lượng hoa hồng. Cổ phần Tào bang, một năm bảo thủ đoán chừng chia hoa hồng hẳn là cũng có bảy tám vạn lượng bạc.

“Không chỉ có Minh Nguyệt sơn trang, cổ phần Tào bang. Tất cả sản nghiệp ở danh nghĩa Quận chúa, chỉ cần ngươi nhìn trúng, cũng có thể thương lượng.” Hạ Ảnh đối với Ôn Uyển không giải thích được hiểu rõ động tác, cũng kỳ quái.

“Thật, Cửa hàng đồ chơi trẻ em, còn tiệm hồ đồng Kim Giang và nơi hai tòa nhà lớn, còn có ba mươi nóc phòng ốc. . . “ Ngọc Phi Dương cười nói giỡn. Ôn Uyển không hề nghĩ ngợi, gật đầu.

Ngọc Phi Dương nhìn Ôn Uyển không giống như là muốn nói giỡn, lúc này mới nghiêm chỉnh lại. Hai người bắt đầu thương lượng chuyển nhượng đồ, còn có chuyển nhượng phí. Cuối cùng, năm cổ phần Tào bang, cổ phần Minh Nguyệt sơn trang, Cửa hàng đồ chơi trẻ em, các tòa nhà lớn chung quanh, ba mươi căn phòng buôn bán, đều chuyển nhượng cho hắn. Nói chuyện hồi lâu, cuối cùng lấy 75 vạn lượng bạc chuyển nhượng thành công. Ngọc Phi Dương thật không nghĩ tới, Ôn Uyển thật sự đem tất cả sản nghiệp đều bán như vậy. Những thứ sản nghiệp này, tất cả tiền thu vào đều rất nhiều, cứ như vậy mà bán đi, nhưng hắn lại được lợi lớn. Hơn nữa, hắn còn có thể cùng Thuần Vương gia, Chu vương gia có quan hệ, đối với hắn mà nói, đây tuyệt đối là chuyện không ngờ tới.

Dĩ nhiên, từ lâu dài phát triển mà nói, Ôn Uyển đúng là chịu thiệt thòi. Nhiều sản nghiệp như vậy, hàng năm dù như thế nào cũng đều hơn mười vạn lượng bạc tiền thu. Năm tốt, hai mươi vạn lượng bạc cũng có thể. Tối đa năm sáu năm là có thể thu hồi vốn. Nhưng Ôn Uyển có ý nghĩ trong lòng, không bán cũng phải bán.

“Ta có thể hỏi một chút, người muốn nhiều tiền như vậy làm cái gì? Tại thời kỳ nhạy cảm như vậy, Quận chúa lại cần số tiền lớn, chẳng lẻ ngươi muốn trữ hàng lương thực làm ăn. Nếu như Quận chúa thật muốn làm khoản làm ăn lớn này, Giang Nam chính là nơi sản xuất lương thực trọng yếu, người trong tộc ta ở chỗ này. Có ta chỉ dẫn cho Quận chúa thì nguồn cung cấp cũng dễ dàng. Hơn nữa thương đội Ngọc gia chúng ta, cũng là thương đội tốt nhất triều Đại Tề. Quận chúa tìm ta, tuyệt đối sẽ không lỗ lả.” Ngọc Phi Dương cười nói suy đoán của mình.

Ôn Uyển nhìn hắn, vừa kinh vừa sợ, vô cùng giật mình nhìn hắn. Người này, chẳng lẻ có thuật đọc tâm, làm sao lại lợi hại như thế, nếu như không phải là độc thông ý nghĩ nội tâm của nàng, làm sao lại đoán đúng đây. Đem tâm tư nàng đoán được thấu triệt như vậy. Nàng là thật muốn mua lương thực nhiều một chút.

Nhìn bộ dạng Ngọc Phi Dương mang vẻ mặt “ta biết chắc”như thế, Ôn Uyển cũng không già mồm cãi láo, gật đầu nói nàng là nghĩ như vậy. Nàng nghĩ mua hàng loạt lương thực, thật đúng là muốn người trung gian làm người bảo lãnh. Nếu hắn nguyện ý, có thể nhờ hắn làm người trung gian, làm một người bảo đảm.

Ngọc Phi Dương ngẩn ngơ, hắn chẳng qua là thuận miệng nói, vẫn thật không nghĩ tới Quý Quận chúa cũng thật có chủ ý như vậy. Nhưng hắn cũng là người cực kỳ có quyết đoán, ý thức được Ôn Uyển không phải nói giỡn, lập tức đáp ứng nói “Tốt, ta đây phải đi tìm bạn hữu tốt của ta. Hắn đặc biệt buôn bán lương thực, nếu như ngươi có thể nói cùng hắn, tin tưởng sẽ tốt hơn.”

Ôn Uyển gật đầu, nói có thể làm cho hắn ba ngày sau quay lại. Trong ba ngày này, nàng sẽ rất bận rộn. Không có thời gian đi gặp hắn. Đồng thời còn xin hắn bảo đảm, không đem tin tức nói ra. Về phần nói dùng thương đội của hắn, Ôn Uyển nói thương đội cũng không cần, mua ở nơi nào để ở chỗ nào. Chờ sau này nghĩ ra, sẽ thuê thương đội của hắn cũng không muộn. Hai người đạt thành hiệp nghị, Ngọc Phi Dương sợ Ôn Uyển đổi ý, còn ký một phần hiệp nghị miệng.

Nói sau này, Ôn Uyển chuyển rời đi, giữ cảnh trí lại cho hắn.

Ngọc Phi Dương nhìn bóng lưng Ôn Uyển, lắc đầu, cười cười. Chờ Ôn Uyển sau khi đi, mới từ trong phòng đi ra ngoài, trở về thương hành của mình.

Về đến nhà, Ôn Uyển để cho Hạ Thiên đi mười mấy nơi bất động sản trên danh nghĩa của nàng, tất cả đều bán đi. Hiện tại cho hắn đem tin tức truyền ra, chỉ cần giá tiền hợp lý, là có thể bán ra, không cần hỏi lại ý của nàng. Những nơi này đều là phòng ốc có vị trí cực kỳ tốt, chỉ cần tin tức vừa truyền ra, là đã có người tới cửa dò thăm tin tức. Ôn Uyển còn đem cửa hàng văn phòng tứ bảo cùng mấy cửa hàng trên danh nghĩa của nàng cho Hạ Thiên đưa tin tức ra ngoài, chuẩn bị bán.

“Quận chúa, người đem tất cả phòng ốc cùng cửa hàng đều bán. Quận chúa, ta biết không thể mạo muội hỏi người tại sao muốn đem những sản nghiệp này bán hết, nhưng người gom góp nhiều tiền như vậy rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẻ, người thật muốn trữ hàng lương thực. Quận chúa, đây là hành động phạm pháp, nếu như bị quan phủ nắm, bị Ngự sử tham dự vào, thì tước vị của người cũng sẽ giữ không được.” Hạ Ảnh không nhịn được hỏi.

Trừ chuẩn bị một khoản để trữ lượng hàng lương thực, nàng thật nghĩ không ra, Ôn Uyển đem nhiều sản nghiệp dưới danh nghĩa của nàng tất cả đều bán, đến tột cùng là muốn làm cái gì. Nên khẩu khí nói chuyện, đều có chút thay đổi.

Ôn Uyển nhìn nàng một cái, cũng không có nói gì, chỉ vào thư phòng. Hạ Ảnh có chút tức giận rồi, nhưng nàng ở bên cạnh Ôn Uyển mấy năm, nên cũng biết nàng là người cực kỳ có chủ ý, quyết định chuyện gì không phải là nàng nói hai câu là có thể đổi .

Lúc này không có biện pháp rồi, chỉ có thể hi vọng Vương gia có thể khuyên Quận chúa làm ra chuyện tối kỵ bực này. Nghĩ như vậy, lập tức chạy đi viết một phong mật thư, chuẩn bị đưa tin gấp cho Vương gia. Tin còn không có đưa ra ngoài, Ôn Uyển đã ra cửa phòng, cầm một phong thơ, cho nàng bằng tốc độ nhanh nhất đem thư đưa đến trong tay cậu. Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển, trong lòng thở dài một hơi, nhận tin, lập tức dùng bồ câu đưa tin đến đất phong Trịnh vương.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Ôn Uyển nghe nói hoàng thượng đã tỉnh, chẳng qua là thân thể còn có chút suy yếu. Ôn Uyển tâm tình nặng nề, mới thả lỏng. Tỉnh là tốt rồi, có nhiều thái y như vậy, nhiều nhược liệu như vậy, nên không có vấn đề.

Ôn Uyển nghe được tin, phía ngoài lương thực đã tăng lên nửa giá thành, hiện tại tất cả người trong thành đều điên cuồng mà trữ hàng lương thực. Ôn Uyển rất kỳ quái hỏi “Làm sao quan phủ không ra mặt điều tiết khống chế, ngày hôm qua tăng một thành, hiện tại gần nửa ngày liền tăng nửa thành. Nếu tiếp tục như vậy, dân chúng đều không cần sống.”

Hạ Thiên lắc đầu nói “Quận chúa, ngươi không biết đó thôi. Hiện tại quan phủ căn bản là cầm không được một đồng tiền ra ngoài. Tháng tư tai nạn, quốc khố đã lấy hết. Biên quan mỗi ngày còn thúc dục muốn tiền. Triều đình dốc lòng giúp nạn thiên tai, nên bạc đều cầm không ra. Nơi nào còn khống chế đến hoạt động tăng giá. Những thương nhân lương tâm đen tối này, cũng đều đem lương thực cất giấu không bán đâu, đợi đến khi tăng giá mới bán.

Ôn Uyển nghe thấy như có điều suy nghĩ, vốn là nàng còn muốn thử tính toán làm cái này, nhưng nghĩ một hồi, liền hướng Hạ Thiên gật đầu, để cho hắn đi ra ngoài.

Hạ Thiên chần chờ nói “Quận chúa, vậy chúng ta có muốn mua nhiều lương thực chút ít hay không. Lương thực trong phủ đệ chúng ta, tối đa cũng chỉ đủ dùng nửa tháng.”

Ôn Uyển lắc đầu, vung tay lên, Hạ Thiên lập tức đi xuống. Hạ Ảnh hận không được đem Hạ Thiên đá ngả lăn trên mặt đất, nói gì không nói, lại nói cho Quận chúa về lương thực tăng, cái này còn không làm cho nàng an tâm hơn. Quả nhiên, Ôn Uyển được tin tức kia, trên tay trên đầu tiếp tục việc làm, bán của cải sản nghiệp lấy tiền mặt, góp góp tiền bạc nhiều hơn. Chuẩn bị làm một cuộc làm ăn lớn.

Bán của cải sản nghiệp lấy tiền mặt, thứ nhất chính là học viện. Nàng chuẩn bị đem cổ phần học viện Khai Tâm chuyển nhượng, trong đầu suy nghĩ chọn một người, tự nhiên là Thuần Vương. Thuần Vương vừa nghe, đều có chút không tin. Hiện tại học viện Khai Tâm mỗi tháng đều có ba bốn ngàn lượng bạc vào sổ sách, sản nghiệp tốt như vậy, không ngờ nàng nói không cần.

Đợi đến xác định Ôn Uyển không phải là nói giỡn, Thuần Vương kỳ quái hỏi “Ôn Uyển, có phải cháu đang thiếu tiền không, thiếu bao nhiêu, ta lấy cho cháu mượn. Dĩ nhiên, nếu là có cái gì hạng mục lớn chuẩn bị làm, ngàn vạn lần không nên quên một phần của ta a.”

Ôn Uyển cười gật đầu, nói cũng gần như thế, nàng sẽ cho tham gia một phần. Chỉ cần hắn nguyện ý cùng tham gia vào. Thuần Vương thấy Ôn Uyển đáp ứng, lúc này mới yên lòng lại. Ôn Uyển người này, nói chuyện là cực kỳ giữ lời, vô cùng có danh dự.

Hai người ngồi xuống, thương thảo chi tiết một chút. Vật này vốn ban đầu chính là Ôn Uyển chiếm lợi, lúc này tự nhiên cũng sẽ không quá đáng. Thuần Vương nguyện ý cho, cuối cùng đồng ý lấy năm vạn lượng bạc, cũng chỉ tương đương với hơn một năm tiền lời. Bất quá Thuần Vương tin tưởng, hắn kèm theo một điều kiện, sau này học viện có chuyện gì, Ôn Uyển phải chỉ đạo, dĩ nhiên, cũng sẽ có thù lao.

Nếu nói sản nghiệp dưới danh nghĩa của Ôn Uyển, cái nàng không nỡ bán, duy nhất chỉ có Ôn Tuyền thôn trang là không nỡ, nhưng đến bây giờ cũng không còn biện pháp, vẫn cắn răng, dặm chân, cũng bán, bán cho Chu vương.

Chu vương cũng rất giật mình, hỏi Ôn Uyển rốt cuộc chuẩn bị làm cái gì. Tại sao muốn bán nhiều sản nghiệp như vậy. Ôn Uyển nhìn hạ nhân chung quanh, Chu vương liền cho người lui xuống, Ôn Uyển mới viết trên giấy nói “Nghe nói Hà Nam gặp đại tai họa, cháu chuẩn bị cầm những thứ bạc này đi Giang Nam mua lương thực. Đến lúc đó đảo một cái bán ra, có thể bán không ít bạc đây!”

Chu vương vừa nghe sắc mặt đại biến “Cháu nói cái gì? Cháu muốn trữ hàng lương thực? Cháu muốn tạo phản a, chuyện này mà cháu cũng có thể làm? Ngươi yêu tiền yêu đến trình độ này à.”

Ôn Uyển rất giật mình nhìn, nàng chỉ là muốn trữ hàng lương thực, làm sao cùng tạo phản có quan hệ đây. Ôn Uyển rất nghi ngờ. Bên cạnh linh hồn bé nhỏ của Hạ Ảnh cũng bị hù dọa một nửa. Cái tạo phản này, lại có thể tùy tiện nói à. Nhưng nàng cũng biết, nàng chỉ là một thị nữ, thị nữ truyền lời thôi. Nơi này, còn chưa tới phiên nàng nói chuyện.

Chu vương nhìn Ôn Uyển, nhìn một hồi lâu, trong mắt kia, tràn đầy phức tạp. Cuối cùng hỏi một câu, cháu xác định muốn trữ hàng lương thực. Ôn Uyển phi thường khẳng định gật đầu, nói muốn kiếm một khoản lớn. Cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, nàng tuyệt đối không bỏ qua.

Chu vương không biết là buông lỏng hay là thất vọng, nhưng cuối cùng cũng chỉ là lắc đầu “Được rồi, cháu đã muốn nắm cơ hội kiếm tiền như vậy, vậy cháu cố gắng mà nắm chặc. Ôn Tuyền thôn trang kia của cháu hàng năm cũng có bảy tám ngàn lượng doanh thu. Cháu có bốn cổ phần, ta cho cháu tám vạn lượng bạc, cháu xem coi thế nào?”

Giá tiền này, tuyệt đối là cao. Ôn Uyển hớn hở đồng ý, cái này đối với nàng mà nói, tuyệt đối là chiếm lợi lớn. Ôn Uyển sợ hắn đổi ý, lập tức cùng Chu vương ghi lại khế ước, Chu vương nhìn bộ dạng nàng tham tiền, không biết làm sao, trong lòng hiện lên một tia chán ghét. Lập tức làm cho người lấy tám vạn hai chuyển thành ngân phiếu ở ngân hàng tư nhân cho nàng, Ôn Uyển cầm ngân phiếu vui rạo rực đi trở về.

Chu vương chờ sau khi Ôn Uyển đi, cười khẽ một tiếng. Bên cạnh đi ra một người nam tử tuổi còn trẻ. Nhìn bóng lưng Ôn Uyển, nhíu mày nói “quý Quận chúa này, chẳng lẽ là nghĩ tiền muốn điên rồi. Loại tiền đại nghịch bất đạo này mà cũng dám kiếm, nàng không sợ bị người ta buộc tội mà mất tước vị.”

Chu vương cười nói “Bất kể nàng cần nhiều tiền như vậy làm cái gì. Chúng ta xem cuộc vui là được, lão Bát luôn luôn thanh cao, xem thường mọi vật, ngươi không biết, mỗi lần nhìn nàng cùng hắn lớn lên giống như vậy, mà Ôn Uyển lại có vẻ mặt tham tiền, ta liền đặc biệt buồn cười. Cũng muốn nhìn một chút, chờ Ôn Uyển làm ra chuyện thế này, xem hắn xử như thế nào.”

Ôn Uyển muốn kiếm tiền thêm nữa, thì tự nhiên là chuyển nhượng hai phần cổ phần của cửa hàng son phấn. Cửa hàng son phấn, coi như được xem là nơi kiếm tiền ít nhất trong tất cả sản nghiệp của Ôn Uyển, một năm hơn một vạn lượng bạc lợi nhuận. Hai cổ phần này Ôn Uyển cũng chỉ có thể được chừng ba ngàn lượng bạc. Nhưng đối với những đương gia chủ mẫu chỉ vì kiếm tiền để son phấn và cất riêng, thì cũng không coi là ít. Nếu như Ôn Uyển đã thả ra tiếng gió, phu nhân mấy nhà nhất định đều nguyện ý mua cổ phần trong tay nàng. Chẳng qua Ôn Uyển đối với Hoa mẫu ấn tượng rất tốt, chuẩn bị đem hai cổ phần này chuyển nhượng cho nàng.

“Cháu muốn đem hai cổ phần cửa hàng chuyển cho ta? Cửa hàng hiện tại đang kiếm tiền tốt, làm cái gì mà cháu lại muốn chuyển nhượng cho ta? Nếu Quận chúa thiếu tiền, chỗ này vốn riêng của ta còn có chút ít, có thể cấp cho Quận chúa dùng lúc khẩn cấp.” Hoa phu nhân chủ động mở miệng cho vay tiền. Ôn Uyển rất cảm kích.

“Quận chúa chúng ta gần đây cần dùng tiền gấp, số tiền rất lớn. Cho nên, muốn đem cổ phần chuyển nhượng. Ngươi yên tâm, hình thức kinh doanh của cửa hàng sẽ không thay đổi, cho dù không có Quận chúa, cũng sẽ không có vấn đề. Nếu ngươi không muốn, Quận chúa sẽ tìm người khác.” Hạ Ảnh mặc dù nói như vậy, nhưng thật ra thì nàng cũng không hiểu nổi Ôn Uyển hiện tại gom góp nhiều tiền như vậy làm cái gì.

Trữ hàng lương thực, nếu quả thật là trữ hàng lương thực, thì sao không có hành động gì? Nàng hẳn là phải tích cực đi gặp cái gì Văn đại quan nhân mới đúng a. Hơn nữa đặc biệt quái dị chính là, nàng còn dám đưa thư cho Vương gia muốn tiền (Hạ Ảnh không xem thư, đoán được Ôn Uyển nhất định là hướng Vương gia đòi tiền). Thấy thế nào, thì nếu thật trữ hàng lương thực, cũng không có lá gan này a, nhìn thật không giống a. Nhưng nếu như không phải là muốn trữ hàng lương thực, thì Quận chúa bán tất cả sản nghiệp, gom góp nhiều tiền bạc như vậy làm cái gì. Hạ Ảnh không nghĩ nữa, dứt khoát không nghĩ để tránh nhức óc.

“Đã như vậy, ta cũng không từ chối.” Cửa hàng mỗi tháng đều có gần hai nghìn hai tiền lời. Một năm nàng cũng có thể được bốn ngàn lượng tiền lời. Lúc này có hai cổ phần nữa, tự nhiên là nhiều hơn. Lấy sáu ngàn lượng bạc mua cổ phần trong tay Ôn Uyển. Cửa hàng phấn bảo dưỡng hai năm qua nguồn cung cấp tiêu thụ, lên quỹ đạo một lượt, cho dù Đông gia không phải là Ôn Uyển, cũng sẽ không có quan hệ.

Mà ở một mặt khác, một ngày rưỡi sau, Trịnh vương nhận được thư tín Hạ Ảnh cùng Ôn Uyển. Hạ Ảnh dùng chim bồ câu ngàn dặm truyền tin, mà chỉ dùng trong lúc khẩn cấp. Trịnh vương nhìn xong hai phong thư, thì cho Trầm Giản xem. Trầm Giản nhìn xong sợ hãi kêu :”Vương gia, ngươi ngàn vạn phải ngăn cản Quận chúa, nếu nàng thật muốn làm như vậy, sẽ để tiếng xấu muôn đời. Không chỉ nàng không xong, mà còn dính líu Vương gia ngươi.”

Trịnh vương trên mặt lộ sát khí, hắn mới vừa thấy thư của Hạ Ảnh xong, thì giận đến một hơi không thở được. Sau nhìn lại thư của Ôn Uyển, cũng muốn xem một chút cái nha đầu này muốn nói điều gì. Nhưng thư Ôn Uyển chỉ có ngắn ngủn mấy chữ, nói để cho hắn đem bốn năm tiền lời trên đất phong đưa qua cho nàng, nếu là có nữa, có bao nhiêu đưa bao nhiêu, cũng không có nói làm gì. Lúc đầu hắn cũng bị tức giận đến không xong nhưng một hồi, lại cảm thấy có cái gì không đúng.

Lúc này nghe lời Trầm giản nói…, ngược lại thì càng nghi ngờ. Nha đầu kia, cũng không phải là người ngu xuẩn như vậy, biết rõ đây là chuyện đại kỵ, làm sao có thể làm chuyện như vậy. Nghĩ không ra đầu mối, liền để cho Trầm giản đi ra ngoài. Một mình hắn ở thư phòng, lặng yên cầm thư Ôn Uyển viết cho hắn, nhìn kỹ một hồi lâu. Muốn từ bên trong nhìn ra dấu vết, nhìn đến muốn mọc ra mấy đóa hoa luôn.

Qua gần nửa ngày, Trịnh vương nhìn hai phong thư gắt gao, một phong là Hạ Ảnh viết, một phong là Ôn Uyển. Trịnh vương vuốt hai phong thư. Nhưng là cuối cùng, Trịnh Vương lại chăm chú vào thư Hạ Ảnh viết ‘trữ hàng lương thực’ bốn chữ phía trên. Hai mắt phun hỏa, cầm lấy bút, soạt soạt soạt viết một phong thư thật dầy.

Sau khi Trịnh vương từ trong thư phòng trở ra, lập tức tìm đại tổng quản tiền viện, chọn lựa một người cỡi ngựa, yêu cầu hắn thúc ngựa, bằng tốc độ nhanh nhất đem thư đưa đến tay Ôn Uyển.

Trầm Giản sầu lo “Vương gia, viết một phong thư như vậy, là có thể bỏ đi ý nghĩa hoang đường của Quận chúa sao? Vương gia, hay là viết một phong thư phái người đáng tin đưa tin cho Hạo thân vương, ngăn cản ý niệm hoang đường trong đầu của Quận chúa. Vương gia, đây cũng không phải là chuyện nhỏ a. Vạn nhất Quận chúa thật làm chuyện như vậy, nàng sẽ bị tiếng xấu nhiều hơn, đối với Vương gia chính là cực kỳ bất lợi . Vương gia, cũng không thể để cho Quận chúa làm chuyện ngu xuẩn bực này a!”

Trịnh vương suy nghĩ một chút, gật đầu, trở về thư phòng, tiếp tục viết phong thư. Sau khi viết xong, kêu một người thị vệ, đem thư đưa đến trong tay Hạo thân vương.

Mà ở trong kinh thành, Ôn Uyển vừa truyền ra tin tức, muốn đem sản nghiệp dưới danh nghĩa bán ra. Người mua liền tới cửa, những khu vực này đều tốt, trong ngày thường ngay cả có tiền cũng mua không được. Sợ Ôn Uyển đổi ý, tất cả đều trước tiên ký hợp đồng đặt cọc, rồi vội vàng đi nha môn đổi tên. Không tới ba ngày, Ôn Uyển đã đem sản nghiệp cũa mình, tất cả đều bán sạch sẽ.

Để cho Hạ Ảnh im lặng chính là, Ôn Uyển đang bán tất cả sản nghiệp còn không yên tĩnh. Để cho nha hoàn bà tử sửa sang lại khố phòng, đem một vài vật nạm vàng nạm bạc, trang sức vật trang trí vụn vặt, không chỉ da, tơ lụa, còn có những đồ bình thường nàng không dùng cũng phải rất quý trọng, châu báu đồ trang sức đeo tay các loại…, tất cả đều dọn dẹp đi ra ngoài, cầm đi bán. Quý trọng nàng không phải là không nỡ bán, nhưng là gấp bán chắc là phải bị ép giá, bán không được giá tốt, mua bán hao vốn thì Ôn Uyển không làm. Tính toán, hay là bảo tồn đi. Sau này không có tiền để lại bán sau

Đoàn người cổ ma ma đối với việc làm của Ôn Uyển rất kỳ quái. Cũng không biết nàng đang làm cái gì. Suy đoán Quận chúa có thể là muốn làm ăn lớn, cần nhiều tiền bạc. Bất quá cũng biết tính tình Ôn Uyển, Ôn Uyển không để cho ai biết chuyện, ai cũng không dám hỏi tới. Hỏi cũng như không hỏi.

Như vậy lăn qua lăn lại, qua lại có bốn ngày, đem tất cả người trong phủ đệ đều mệt mỏi muốn chết.

Cũng may rất nhanh nghe nói bệnh hoàng thượng đã tốt lên, có thể vào triều nghe báo cáo và quyết định sự việc. Đi theo văn võ đại thần tham gia thương thảo giúp nạn thiên tai. Triều đình không có bạc, cũng không có người đưa ra được đề nghị gì tốt. Mà Giang Nam là vùng giàu có và đông đúc nhất, cũng là mảnh đất sinh ra lương thực nhiều. Hoàng đế đã chuẩn bị phái khâm sai đi Giang Nam đến mảnh đất giàu có trù bạc (lần trước đã đi qua một lần).

Ôn Uyển được tin tức, mới thở phào nhẹ nhõm. Có thể vào triều chứng minh sức khỏe đã tốt hơn. Nhưng muốn đi Giang Nam gom góp bạc giúp nạn thiên tai, đoán chừng là khó càng thêm khó. Bởi vì nguyên nhân rất đơn giản, đã để cho người khác chảy máu một lần, mà lúc này thời gian mới cách hơn một tháng. Lại muốn người ta chảy máu, cái khó khăn kia, thì không cần nhiều lời .

Hiện tại dưới danh nghĩa của Ôn Uyển, còn có một sản nghiệp không có bán. Chính là mười mấy khuynh thôn trang, làng thập lý nàng không có bán. Nàng cũng nghĩ bán, nhưng vẫn có rất nhiều băn khoăn. Nơi đó là tâm huyết của Ô Kim cùng Lão sư, Ôn Uyển suy nghĩ một chút nếu nàng thật bán, đoán chừng Lão sư nàng tính tình ngoan cố, hẳn sẽ tức giận đem nàng chém thành hai khúc. Còn nữa, những thứ đó sau này còn có đất dùng. Nếu thật có thể trồng tốt, cũng là lợi quốc lợi dân. Mặc dù nàng không cần, nhưng có thể cứu rất nhiều người, nàng lại không cần bỏ công sức nhiều, cũng là một công đức tốt nha. Nghĩ như vậy Ôn Uyển mới không dám bán.

Ôn Uyển đến bây giờ, trước sau thời gian bốn ngày, trừ Điền Trang, còn có tòa nhà nàng ở hiện tại, tất cả sản nghiệp, đều bán sạch sẻ. Người khác không biết, làm tâm phúc của Ôn Uyển, Hạ Ảnh còn có thể không biết sao. Hạ Ảnh mấy lần đặt câu hỏi, hỏi Ôn Uyển rốt cuộc có tính toán gì không.

“Trữ hàng lương thực, phát quốc nạn tài (phát tài khi quốc gia gặp nạn).” Ôn Uyển mỗi lần cũng là bộ dạng vẻ mặt bí hiểm, hướng về phía Hạ Ảnh ra dấu như vậy.

Đọc truyện chữ Full