Edit: Anh Ngọc Beta: Tiểu Tuyền
“Ôn Uyển, cháu yêu cầu gặp hoàng thượng gấp như vậy, làm sao đi vào gặp không tới một phút đồng hồ đã bị đuổi ra. Lại bị lôi kéo trở về, rốt cuộc là chuyện gì.” Thuần vương có chút ngạc nhiên. Ôn Uyển híp mắt cười, viết trên tay hắn “Giữ bí mật.” Thuần vương buồn bực, nha đầu này, một chút cũng không đáng yêu. Ở trên xe ngựa hỏi vài câu, Ôn Uyển cũng mang vẻ mặt giữ bí mật. Hắn cùng Ôn Uyển coi như là có chút quan hệ qua lại. Biết cái nha đầu này, miệng đặc biệt kín. Quyết định chuyện gì chắc là không thể thay đổi. Đến Thuần vương Phủ, thì Hạ Ảnh đang chờ đợi nàng, Ôn Uyển vốn là tính toán đến Thuần vương Phủ rồi trở về phủ đệ mình. Nào biết đâu rằng Thuần vương làm cho nàng chờ một chút. Ôn Uyển lấy làm kỳ quái nhìn hắn phân phó hạ nhân nói cái gì, bưng nước trà cao điểm tới đây. Ôn Uyển quơ đầu nhìn Thuần vương, hỏi hắn chuyện gì hắn cũng không nói. Ôn Uyển buồn bực trong lòng. Chờ một lát, thì đại quản gia vương phủ cầm một cái hộp nhỏ tới đây. Thuần vương nhận lấy mở ra nhìn một chút, gật đầu nói “Ôn Uyển, đây là đưa cho cháu.” Ôn Uyển kỳ quái đứng dậy, đi ra phía trước, nhận lấy mở ra nhìn, nhất thời dở khóc dở cười. Trong hộp có ba viên bảo thạch màu lam lớn bằng đầu ngón tay cái, vô cùng xinh đẹp, lúc này đối diện Ôn Uyển lóe ra ánh sang màu xanh thẳm chói mắt. Ôn Uyển đóng kỹ hộp, đem đưa trả cho Thuần vương, thấy Thuần vương không tiếp, Ôn Uyển khó xử ra dấu mấy cái “Vương gia, Quận chúa chúng ta nói, lúc ấy nàng chẳng qua là không có chuyện gì làm, nhàm chán nên lấy chơi tiêu khiển, không phải là thật muốn bảo thạch trên xe ngựa của ngươi. Bảo thạch này quá quý trọng rồi, Quận chúa nói nàng không thể thu, kính xin Vương gia thu hồi đi.” Thuần vương cười nói “Không phải là mấy viên đá thôi sao, có cái gì quý trọng. Cậu đưa cháu thì cháu nhận đi. Nơi nào nhiều lời đến như vậy. Cũng đừng chờ cái cỗ xe ngựa kia của cháu. Ngồi xe ngựa cậu trở về đi. Cho cháu thì cháu thu, đừng vòng vo như vậy, nếu không ta liền tức giận.” Ôn Uyển không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nhận ba viên bảo thạch này. Thuần vương dùng xe ngựa chuyên dụng của mình đem nàng đưa trở về. Tại Dưỡng Hòa điện, một người nhanh chóng đi tới, bẩm báo hoàng đế “Hồi bẩm hoàng thượng, Quận chúa đúng là đem tất cả sản nghiệp dưới danh nghĩa đều bán. Trong chuyện này còn bao gồm năm phần cổ nàng bí mật đánh cuộc lấy được của Tào bang. Hôm qua Trịnh vương phái người đến, ban ngày thống mạ Quận chúa, nhưng nửa đêm liền cho Ôn Uyển Quận chúa bốn năm tiền lời đất phong, tổng cộng hai mươi vạn hai. Thuộc hạ còn điều tra ra, Quận chúa vốn là chuẩn bị bán Điền Trang, nhưng hiện tại lại bảo tồn. Quận chúa đi một chuyến nông trang, cuối cùng không biết nguyên nhân gì, mà không có bán.” Hoàng đế có chút kỳ quái, sản nghiệp kiếm ra tiền đều bán, làm sao lại hết lần này tới lần khác một thôn trang đất khô cằn không bán “Cái Điền Trang kia có cái gì đặc biệt.” “Trừ nuôi chút ít gà con súc vật các loại, muốn nói đặc biệt, thì chính là thôn trang thu hoạch hai loại lương thực tương đối đặc biệt. Một loại là khoai tây, một loại là khoai lang, lúc trước đều ở trong kinh thành lưu hành rồi. Nghe nói năm ngoái mẫu khoai lang đạt đến 1100 cân, mẫu khoai tây đạt 1300 cân. Hơn nữa các loại khoai kia còn không cần trồng ở bên trong ruộng tốt, chỉ cần đất hoang là được rồi, nghe nói có thể kháng khô hạn. Về phần có phải thật vậy hay không, thần đã phái người đi điều tra.” Hoàng đế nhớ tới lúc trước, có tin báo thuật lại theo như lời Ôn Uyển nói, thái dương thình thịch đập, xem ra, Ôn Uyển khi đó nói, cũng không phải là hồ ngôn loạn ngữ. Ông thật là không nghĩ tới, hai loại này lại có thể thu hoạch sản lượng còn cao như vậy. Làm một hoàng đế, hơn nữa còn là một hoàng đế anh minh cùng kiến giải, tự nhiên biết điều này đại biểu cái gì. Phất tay cho người đi xuống, hoàng đế tinh tế nhìn lại tin tình báo, thật lâu cũng không thể bình tĩnh. Đứa bé này, thật bán tất cả sản nghiệp, đem tất cả tiền đều cho ông. Đều nói nàng yêu tiền, đều nói nàng vắt cổ chày ra nước, cũng nói nàng keo kiệt thành tánh. Nhưng đứa bé này tiền với tình thân thì tình thân nặng hơn. Đối với lão Bát là như vậy, đối với Tống Lạc Dương như vậy, bây giờ đối với ông ngoại như ông, vẫn như thế. Hoàng đế nghĩ tới hài tử kia nói, thật nói đã đả động đến trái tim của ông. Nàng bán sản nghiệp, đơn giản chỉ vì không muốn ông vì tiền mà rầu rỉ ngã bệnh, muốn giúp ông chia sẻ một chút. Cầm lấy tờ giấy Ôn Uyển mới vừa rồi viết, hoàng đế nhìn lại một lần nữa, để cho lòng cứng rắng như sắt của ông, lại một lần nữa lại bị mềm hoá. Trong lòng Hoàng đế vừa cảm động vừa khó chịu, là ông trách lầm đứa bé này, một hài tử phẩm tính thuần lương tốt như vậy, ông vẫn cố ý quên xem nàng không tồn tại. Qua một hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh trong lòng, chờ hoàng đế ổn định tâm tình, trong đầu lập tức có đối sách, nhanh chóng hạ ý chỉ, tuyên các vị Vương gia, công hầu, đương gia thế gia chiến công, văn võ đại thần quan viên tứ phẩm trở lên, một lúc lâu sau vào cung, ông muốn ở Văn Đức điện triệu kiến. Thuần vương trở lại trong vương phủ không có một hồi, lại bị bắt đi trở lại, hắn rất là buồn bực, không hiểu nổi hoàng đế tự chuẩn bị làm chuyện gì. Có việc lúc trước hạ chỉ là được, tội gì làm ình lại phải đi thêm một chuyến. Chuyện này Ôn Uyển hoàn toàn, từ đầu đến cuối cũng không có nói cùng Thuần vương. Như vậy cũng tốt so sánh với một vãn bối tặng một phần quý trọng lễ vật cho trưởng bối. Cũng sẽ không ở chung quanh tuyên dương mình tặng cái lễ vật gì quý trọng cho trưởng bối. Làm như vậy không tốt, hơn nữa Ôn Uyển cảm thấy đây là chuyện riêng, không cần thiết sẽ không nói cho Thuần vương. Thuần vương vừa đến Văn Đức điện, nhìn huân quý cùng văn võ đại thần, rối rít tuôn ra mà đến như thủy triều, trong lòng lộp bộp hạ xuống, cảm thấy hẳn là có đại sự phát sinh. Liên hệ với hành động lúc trước của Ôn Uyển. Còn có hành động quái dị của hoàng đế cùng cử chỉ khác thường của Ôn công công. Hắn hối hận muốn đụng đầu vào tường. Hắn làm sao lại quên mất, Ôn Uyển cái nha đầu kia, từ trước đến giờ chính là người có thể gây chuyện. Lần trước chọc ra chuyện, giằng co một năm mới coi như yên ổn. Chuyện lần này, khẳng định cũng không phải là chuyện nhỏ. Hơn nữa, vô cùng có thể, liên quan đến chủ đề tai hoạ nóng hổi gần đây. Nha đầu kia, bán tất cả sản nghiệp, cũng không phải chân chính muốn mua lương thực trữ hàng. Năm lần bảy lượt tiến cung còn không thể nào vào được. Cuối cùng không có biện pháp phải cầu xin mình, vừa giận vừa nóng lòng được đến gặp hoàng đế. Hành động lại quái dị như vậy. Sẽ không, nha đầu kia không biết. . . . . . . Thuần vương nghĩ đến mình, liền có một hình ảnh thu nhỏ nhảy ra trong đầu hắn vô cùng khẳng định nói cho hắn biết, sẽ không, là hắn đoán mò thôi. Ngõ Bát Tĩnh Ôn Uyển vừa về tới trong phủ đệ, Hạ Thiên vội vàng đi lên báo cho nàng biết tin tức trong phủ đệ. Nói ra chuyện Ôn Uyển muốn biết nhất lúc này “Quận chúa, Ngọc Phi Dương nói, hắn cùng Văn đại quan nhân, ở trong Cẩm Tú lầu đợi Quận chúa một buổi sáng, muốn hỏi Quận chúa có phải tính toán lỡ hẹn hay không?” Ôn Uyển nghe xong trong mắt hiện lên chán ghét, người này, thật đúng là xem nàng như một món ăn. Không ngờ lại muốn tính kế nàng, hừ, đáng tiếc thủ đoạn quá vụng về rồi, nhìn một cái đã bị nàng khám phá. Muốn tính toán nàng, đi tu luyện thêm hai mươi năm đi. Nhưng nghĩ lại tình cảnh của Ngọc Phi Dương cùng thân phận địa vị thoải mái. Ngọc Phi Dương không thể so với mình, bản ý của nàng là làm ăn giết thời gian, cũng là vì buông thả hoài nghi của người trong tối, bảo vệ cái mạng nhỏ của mình. Mà Ngọc Phi Dương hắn chân chính, là thương nhân thuần túy, có thể làm như vậy, đơn giản là vì lợi ích. Làm thương nhân, nếu có gấp đôi lợi nhuận thì có thể đánh cho bể đầu chảy máu. Nếu có gấp mười lần lợi nhuận liền giết người phóng hỏa đều không tiếc. Có thể tưởng tượng, thương nhân vì lợi cái gì đều có thể làm được. Chớ đừng nói chi là hắn là muốn bợ đỡ được Hiền phi cùng Triệu vương, là làm được mua bán một vốn bốn lời. Hơn nữa ban đầu giữa bọn họ cũng là một người nguyện đánh một người nguyện chịu, người ta lại không bắt buộc ngươi phải mua, là chính nàng đáp ứng người ta. Chẳng qua người như vậy, trong mắt chỉ có lợi nhuận. Người như vậy, chỉ có thể nói chuyện làm ăn, không thể nói giao tình. Nếu không thì sẽ bị hãm hại. Nhưng Ôn Uyển nghĩ tới đây. Nói lợi, tốt, vậy thì chỉ nói làm ăn. Nàng cũng là thương nhân, thương nhân vì cái gì, đơn giản là vì lợi. Có lợi ích đưa tới cửa, nàng tại sao không làm. Có một khoản lương thực lớn như vậy, còn được giá cả thấp hơn mấy vạn lượng bạc. Cuộc trao đổi này, vẫn là có thể làm. Về phần nàng có chuẩn bị tiền hay không đã không đáng kể. Ôn Uyển suy nghĩ kỹ một hồi, ánh mắt đi lòng vòng, trong lòng ha hả cười. Tốt, Ngọc Phi Dương, ngươi đã có thể tính kế ta, vậy được, ta liền đưa tới cửa để ngươi tính toán. Xem một chút, ngươi có khẩu vị tốt, có thể nuốt được tính toán của mình hay không “Để cho đem hắn mang người tới, đến phủ đệ ta ký hợp đồng, còn có, nói cho Ngọc Phi Dương biết, ta muốn hắn làm người trung gian.” Ngọc Phi Dương mang theo một nam tử trung niên mập mạp, mặc xiêm y một thân vải mịn (ở xã hội lúc đó, thương nhân khó có thể mặc xiêm y tơ lụa). Nam tử kia ánh mắt rất nhỏ, mảnh mà ngắn, mặt tròn đều đều, thoạt nhìn vô cùng có phúc tướng. Vừa đi vào, liền hướng về phía Ôn Uyển vô cùng cung kính hành lễ. Ôn Uyển nhìn nam tử kia, vừa nhìn đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo cũng chau chuốt vẻ mặt đối với hắn cười cười. Làm cho người ta dâng trà nước. Ngọc Phi Dương giới thiệu Ôn Uyển “Quận chúa, vị bằng hữu tốt của ta đây họ Văn, nổi danh là thương nhân bán lương thực ở Giang Nam.” Đại quan nhân kia nghe thấy cười đến tựa như phật Di Lặc nói “Quận chúa, không phải là ta nói ngoa. Ở Giang Nam, tất cả mọi người đều biết ta làm ăn thành thực, trẻ nhỏ cũng không gạt, Quận chúa cùng ta làm ăn, ta bảo đảm Quận chúa kiếm tiền ổn định không mạo hiểm.” Ôn Uyển nhìn lên người nọ, trong lòng bật cười. Làm ăn có kiếm tiền ổn định không mạo hiểm. Nóng lòng như vậy, lúc trước sao hắn không luyện tập cho tốt một chút, thật sự ình là đứa trẻ mười tuổi. Ngọc Phi Dương nhìn người nọ, vẻ mặt trầm xuống. Vị Văn đại quan nhân này là một chưởng quỹ của cửa hàng lương thực, nồng đậm bản chất con buôn, cũng đến đây nói chuyện. Có nhân tài nhức đầu này, nói quá nhiều quá nghĩ khoe thành tích, dễ dàng xảy ra vấn đề. Cho nên lúc ấy hắn vừa thấy người này, đã không đồng ý. Sợ đến lúc đó Quý Quận chúa nhìn ra sơ hở gì. Nhưng người này thất quải bát quải (ý chỉ sự rắc rối lằng nhằng) quan hệ, người phía sau đáp ứng, hắn cũng không biện pháp, nhìn bộ dáng này, hắn thật là sợ chuyện không thành còn bị Quý Quận chúa vạch trần. Cũng may Quý Quận chúa bị lợi nhuận làm cho hoa mắt, không có phát hiện có cái gì không thỏa đáng. Ngọc Phi Dương sợ hắn mở miệng lần nữa, sẽ lộ ra cái gì, bận rộn ở một bên mở miệng nói “Quận chúa, ngươi nói muốn ta kiếm người, ta đáp ứng. Nếu là có thể, chúng ta bây giờ bắt đầu nói hòa ước.” Hắn thấy Ôn Uyển nghe hắn đáp ứng làm trong lúc này. Ôn Uyển tâm tình đặc biệt tốt, hướng về phía hắn cười không ngừng. Có thể cho là hắn làm được không tệ, nghĩ như vậy liền cười nói “Quận chúa, ta đã tranh thủ cho người đến ưu đãi lớn nhất, Quận chúa, người xem một chút hiệp ước. Nếu là Quận chúa đồng ý, thì ở phía trên kí chữ, cũng đủ có hiệu lực.” “Quận chúa, đây là khế ước, mời xem một chút. Nếu không có vấn đề, chúng ta bây giờ có thể ký kết khế ước.” Văn đại quan nhân kia bày ra nụ cười. Nhìn nụ cười trên mặt hắn, có lấy lòng con mang theo nịnh hót, chân chính hoàn mỹ vô khuyết. Ôn Uyển cảm thấy nụ cười kia, vô cùng chói mắt. Nhìn lại Ngọc Phi Dương ở bên cạnh, cũng là một bộ lịch sự không gợn sóng, ngồi ở chỗ đó phảng phất như chuyện không liên quan đến mình vậy. Ôn Uyển nhìn thấy, trong lòng than thở không dứt. Cao thủ a cao thủ, đây mới thực sự là cao thủ. Nếu như nàng thật sự là một hài tử, đã bị thái độ không đếm xỉa đến lừa gạt rồi. Đáng tiếc, vận khí hắn không tốt, hết lần này tới lần khác đụng phải mình. Nếu đã đem lợi đưa tới cửa, nàng như thế nào lại không lấy. Thật sẽ uổng công tước hiệu vắt cổ chày ra nước của nàng. Ôn Uyển trong lòng cười lạnh, trên mặt cũng không thể hiện. Mặt mỉm cười nhìn trên hợp đồng cho ra giá tiền. Ở tại thời điểm lương thực được tăng lên năm phần mà còn tăng chỉ trong chốc lát, bọn họ lại vẫn có thể bán một lượng lớn lương thực, chỉ bằng bán sỉ mua vào lúc bình thường, cái giá tiền này đúng là ưu đãi. Ôn Uyển nhìn, cũng là gật đầu, quả thật không tệ, trên mặt lộ vẻ vui mừng, phải nói mừng rỡ vạn phần. Ra dấu mấy cái, Hạ Ảnh sắc mặt nghi ngờ, nhưng cũng biết Quận chúa làm việc từ trước đến giờ đều vô cùng có chừng mực “Quận chúa chúng ta nói, cái giá tiền này rất công bằng, nàng rất hài lòng. Bất quá có một chuyện, muốn cùng Văn đại quan nhân thương lượng một chút. trong tay Quận chúa có một tòa nhà, giá trị hai mươi vạn lượng bạc, không biết có thể đem cái tòa nhà này thế chân hai mươi vạn lượng bạc không? Các ngươi yên tâm, tòa nhà này đáng giá hai mươi vạn hai. Dùng tòa nhà này, mua những thứ lương thực đây? Nếu là nguyện ý, hiện tại ký khế ước, nếu như không muốn, vậy coi như xong.” Văn đại quan nhân nghe thấy vậy, không rõ trong hồ lô Ôn Uyển bán thuốc gì, nhưng Ôn Uyển nguyện ý ký cái hiệp ước này, chỉ cần Ôn Uyển ký hiệp ước, sứ mạng của hắn cũng hoàn thành, lập tức gật đầu. Cũng là Ngọc Phi Dương nghi ngờ, Ôn Uyển này trước trước sau sau, gom góp tiền nhiều như vậy, ngày hôm qua hắn còn đưa cho nàng hơn bảy mươi vạn lượng ngân phiếu, làm sao trong một đêm, liền không có tiền. Trong lòng hắn mơ hồ có ý nghĩ không tốt, liền nóng nảy nói “Văn huynh, hiện tại mùa màng không tốt. Một cái nhà phòng ốc định giá hai mươi vạn hai, đối với ngươi mà nói, thật có chút lỗ lả. Hay là ngươi về cùng người nhà thương lượng một chút rồi hãy nói. Được không?” Văn đại quan nhân không quan tâm nói “Cái này đâu có sao. Quý Quận chúa nếu nói nó đáng hai mươi vạn hai, Văn mỗ tự nhiên là tin tưởng phòng này khẳng định trị giá bạc này. Quận chúa, nếu nguyện ý, chúng ta bây giờ ký kết hợp đồng, người xem coi thế nào?” Ngọc Phi Dương trong lòng cảm giác, cảm thấy không ổn, còn muốn lên tiếng ngăn cản. Ôn Uyển liền quét mắt nhìn hắn một cái, sắc mặt trầm xuống “Quận chúa chúng ta hỏi ngươi, người là ngươi tìm đến. Vị đại quan nhân này đều đã đồng ý. Chẳng lẽ ngươi còn sợ Quận chúa quỵt của các ngươi hai mươi vạn lượng bạc sao? Ngươi đem Quận chúa chúng ta là người nào. Lúc ấy là ai vội vàng kéo Quận chúa chúng ta vào cuộc trao đổi này, hiện tại ngươi làm thế là có ý gì? Là cố tình phá rối, đem Quận chúa chúng ta làm thành Hầu Tử đùa bỡn phải không?” Ngọc Phi Dương nhìn thoáng qua Văn đại quan nhân, thấy hắn cũng có vẻ mặt mất hứng. Thân phận của hắn bây giờ chỉ là một người trung gian, rồi hãy nói có lẽ Quý Quận chúa sẽ có khả nghi, cộng thêm hắn suy nghĩ lại. Cũng là không nói gì nhiều. Tại chỗ, Ôn Uyển cùng đại quan nhân kia, cộng thêm Ngọc Phi Dương làm người trung gian, ở nhà một lần nữa sắp xếp một phần hợp đồng, Ôn Uyển nói lên điều kiện này, ở hợp đồng giá tiền phải ghi chú rõ phía dưới, Ôn Uyển lấy Cảnh Tú Viên định giá hai mươi vạn hai mua lương thực. Người bảo đảm là Ngọc Phi Dương.