TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Quyển 3 - Chương 16: Sòng bạc

“Thế tử Gia, Băng Cầm cô nương đến rồi.” Yến Kỳ Hiên nghe, thì một tiếng, do dự liếc nhìn Ôn Uyển một cái. Cái nha hoàn này, là mẫu phi đặt ở bên cạnh hắn. Có đôi khi hắn đều được nghe nàng oán trách vài tiếng. Nếu như không tốt, thì khiển trách nàng, mẫu phi liền giáo huấn mình. Hắn không kiên nhẫn, thì mẫu phi nước mắt chảy ròng ròng. Khụ, nữ nhân đúng là phiền toái, làm gì động một chút là khóc a!

Ôn Uyển không đợi Yến Kỳ Hiên tỏ vẻ gì, chân mày trước hết nhăn lại, nghe tới cái tên này, đã phiền chán không nói nổi. Lúc này đã là lần thứ ba tối hôm nay rồi, ở trong phủ đệ của nàng, ai dám can thiệp chuyện của nàng, ai dám đối với nàng quơ tay múa chân. Nếu dám đối với nàng khoa tay múa chân, trừ phi là không muốn ở lại trong vương phủ nữa, ngay cả Hạ Ảnh, cũng sẽ không can thiệp bất cứ chuyện gì của nàng: “Nói với nàng, Thế Tử Gia ở chỗ này, không lạc được. Còn có, sau này nàng tới, hỏi xem có chuyện gì quan trọng? Nếu như không có việc gì, đừng thông truyền. Nàng không chê phiền, công tử còn ngại ầm ĩ đây!”

Yến Kỳ Hiên nhìn thái độ Ôn Uyển, rất kỳ lạ: “Phất Khê, Băng Cầm là mẫu phi đưa cho ta đấy. Ngay cả ta cũng phải chịu đựng nàng lải nhải, nếu ngại phiền mắng hai tiếng, mẫu phi ta liền trách móc ta. Bắt ta nhường nhịn Băng Cầm một chút, nàng cũng là muốn tốt cho ta. Không nghĩ tới, ngươi vậy mà còn dám cho nàng nhìn sắc mặt. Ngươi không sợ nàng sẽ cáo trạng với mẫu phi ta mang ngươi đuổi về Giang Nam sao.”

Đông Thanh đắc chí nói “Một cái nha hoàn mà thôi, nàng mặt có mũi lớn như vậy sao? Không cần để ý tới, Vương Phi cũng không có khả năng vì một cái nha đầu như vậy, mà khiển trách công tử nhà ta.” .

Ôn Uyển quả thật không thèm để ý, nàng cũng không phải thật sự là một hài tử ăn nhờ ở đậu, phải nơm nớp lo sợ nhìn sắc mặt chủ nhân mà làm việc. Ở Thuần Vương Phủ, nói quá một chút. Thuần Vương Phi còn phải cho nàng ba phần mặt mũi. Vì một nha đầu, còn không đến mức đến tìm nàng.

Nhưng mà nàng ngược lại không biết, cái nha đầu này lại hết mực trung tâm, không cho vào thì một mực đứng ở cửa ngây ngốc chờ người. Nhưng mà Đông Thanh không thông truyền cho nàng. Thời tiết hạ tuần tháng một, cũng cực lạnh, đúng ngay mùa cảm cúm lan truyền, Băng Cầm ở bên ngoài đợi nửa canh giờ, khiến cái tiểu mỹ nhân bị đông lạnh đến mức sắc mặt phát xanh. Mới thấy Yến Kỳ Hiên thong thả đi tới.

Ngày thứ hai, không ngoài dự đoán, Băng Cầm đã bị nhiễm lạnh. Mời đại phu đến xem mạch. Khiến bà nội nàng đau lòng đến mức nước mắt không ngừng rơi, ở trước mặt Vương Phi tố cáo một tội thật lớn. Vương Phi mặc dù cũng đau lòng, nhưng cũng chỉ là ban thưởng xuống một chút thứ tốt. Nếu thật là cháu trai nàng, nàng còn có thể nói hai câu, nhưng mà đây chỉ là một kẻ giả mạo, còn là một kẻ giả mạo thân phận quý trọng. Nàng cũng sẽ không vì một đứa nha hoàn, đi khiển trách Ôn Uyển, khiển trách không được. Chỉ đành phải hạ lệnh, để cho Băng Cầm sau này không được đi Bạch Ngọc Viên. Bà vú thấy, cũng thức thời mà không tiếp tục xì xèo nói nữa. Xem ra, Vương gia hết sức coi trọng vị Biểu thiếu gia này.

Băng Cầm đã lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị khuất nhục thế này. Trong Vương phủ, trừ hai vị Quận chúa cùng Thế Tử Gia, ai mà không đối với nàng cung kính nhường nhịn ba phần. Không nghĩ tới, một tên Hắc tiểu tử, lại vô lễ như thế. Vậy mà Vương Phi cũng không để ý tới, tùy ý hắn làm xằng làm bậy. Trong lòng cực kỳ tức giận.

Ở Bạch Ngọc Viên không có Băng Cầm lải nhải [nhiều lời nói năng linh tinh], Yến Kỳ Hiên càng vui vẻ mà ngốc ở Bạch Ngọc Viên. Hắn đối với cường thế của Ôn Uyển, cũng có một cái nhận thức mới. Người mà ngay cả hắn cũng phải cho ba phần mặt mũi, vậy mà Ôn Uyển không chút lưu tình, càng ngạc nhiên hơn chính là mẫu phi cũng phải nhượng bộ. Xem ra cái Hắc biểu đệ này của hắn, bản lĩnh cũng không nhỏ. Ừ, Phụ Vương nói không sai, trên người tên này quả thật có thứ hắn muốn học, phải hảo hảo học hắn ta vài chiêu. Nhìn tình hình, học được bản lĩnh của tên này, thì cũng không sợ bị người khác xem thường rồi.

Ôn Uyển mỗi lần đi ra ngoài, đều phải xóa lớp hóa trang cũ, chỉnh đốn hóa trang lại một phen, cộng thêm bên cạnh có người tài giỏi như Đông Thanh, chỉ mất một thời gian ngắn, không ai nhìn ra một tia sơ hở. Dĩ nhiên, nguyên nhân căn bản ở chỗ, bên cạnh đã có một Yến Kỳ Hiên, có thể nhìn ra sơ hở gì đây. Chỉ một điều không tốt chính là, Yến Kỳ Hiên cứ nói Ôn Uyển nói quá ít, quá ít. Không biết, còn tưởng rằng nàng là người câm.

Ôn Uyển mỗi khi nghe một lần, cũng là tức giận trắng mắt nhìn hắn, xoay người rời đi, không để ý tới hắn kêu la ở phía sau. Qua mấy lần, cũng không dám lại nói lung tung nữa.

Trán Yến Kỳ Hiên nhăn thành một đường, tính tình của cái biểu đệ này, so với hắn còn lớn hơn. Chỉ đành phải xuôi theo, ngàn vạn không thể chống lại, nếu không, ngay lập tức liền trở mặt. Ngươi không phục đê tố tiểu [cúi thấp đầu làm nhỏ] dụ dỗ hắn, hắn sẽ không để ý người. Yến Kỳ Hiên vẫn cứ đi theo bên cạnh Ôn Uyển, đối với sự kiểu biết rộng lớn của Ôn Uyển bội phục không thôi. Hơn nữa hắn cũng chỉ có một người bạn thật tình như vậy, mặc dù Ôn Uyển thường xuyên vứt sắc mặt cho hắn xem, nhưng hắn vẫn cam chịu thái độ này. Lại khiến ấy gã sai vặt theo bên mình Yến Kỳ Hiên, cảm thán không thôi, Thế Tử Gia, liền tự mình tìm ngược rồi.

Không nói gã sai vặt bên cạnh hắn, ngay cả Thuần Vương biết được. Trong lòng cũng âm thầm thấy kỳ lạ. Hắn cẩn thận hỏi từng ly từng tý lúc hai người ở chung một chỗ, phát hiện Ôn Uyển chỉ là không giống như những tên quần là áo lượt khác, tâng bốc con của hắn. Làm sao lại muốn cùng nàng chơi đùa, mặc dù hắn có áp chế, nhưng mà trước kia áp chế cũng vô dụng a, bây giờ lại thật sự cũng không vụng trộm đi tìm những cái hồ bằng cẩu hữu kia chơi nữa. Hắn cũng không cho rằng lời nói của mình có lực ảnh hưởng lớn như vậy, nếu có trước kia sẽ không đau đầu đến thế. Xem ra nha đầu này, đúng là có biện pháp. Ha hả, vậy hắn an tâm, không uổng công hắn bỏ ra một cái giá lớn như vậy, đáng giá.

Thực ra thì đây là cách suy nghĩ mà một đại nhân không cách nào tự hiểu. mặc dù thời điểm Ôn Uyển ở cùng với Yến Kỳ Hiên không để cho hắn mặt mũi, nhưng ở trước mặt mọi người, vẫn là rất chú ý mặt mũi của hắn. Ở trước mặt mọi người, mặc dù nàng lạnh nhạt một chút, nhưng mà đối với cái gì Yến Kỳ Hiên nói, nàng đều thuận theo. Hơn nữa Ôn Uyển lại quá biết rõ, tuy nói là bởi vì không thể nói chuyện. Nhưng mà có một thùng truyền thanh Đông Thanh, hơn nữa Đông Thanh còn luôn cùng hắn cãi vã tranh chấp, mặc dù có chút phạm thượng, nhưng cảm giác này đúng là không hiếm lạ.

“Công tử, chúng ta đi Hà gia phường, người không nhớ. Người cùng Đinh công tử đã có hẹn rồi sao ?” Trường An một trong các tùy tùng bên cạnh Yến Kỳ Hiên chân chó mà kêu.

Ôn Uyển nghe lời này, nhìn Trường An kia một cái, ánh mắt lóe lóe. Lại không nói gì. Trường An bị Ôn Uyển nhìn, ngực cũng muốn vọt ra ngoài.

Ôn Uyển không đi đổ phường, nàng đã sớm qua giai đoạn tuổi trẻ hiếu kỳ này rồi. Thấy Yến Kỳ Hiên đi về một hướng, cũng không có ý định đi theo. Xoay người hướng một chỗ khác đi. Yến Kỳ Hiên cũng không để cho nàng đi, lôi kéo nàng đi về phía đông. Ôn Uyển không muốn đi.

Yến Kỳ Hiên tức giận mà kêu : “Ta nói người như ngươi cũng thật là. Hài tử mới mười tuổi, sao lại làm ra vẻ người lớn, giống như ông già. Không phải chỉ đi mở mang kiến thức về cuộc sống chút thôi sao, ngươi cũng không nhất định phải chơi. Chẳng qua là đi xem một chút, xem một chút. Thấy nhiều mới là tốt, chung quy so với đọc sách thì tốt hơn, ngươi nói đúng không! Đi thôi đi thôi, đi chơi, ta đã rất lâu rồi không có đi.”

Ôn Uyển suy nghĩ một chút gật đầu, sòng bạc không như thanh lâu. Đi mở mang kiến thức một chút, có lẽ không có gì quan trọng a! Cũng không đẩy tay hắn ra, theo hắn cùng đi mở mang kiến thức đi.

Đến nơi, đi tới một chỗ. Ngay phía trên là một cái bảng hiệu màu đỏ rất lớn, viết ‘sòng bạc Hà gia’. Bên trái cửa lớn dán thỏi vàng thỏi bạc cuồn cuộn, bên phải dán tống cựu nghênh tân.

Ôn Uyển đi vào, đã thấy trong đại sảnh đặt rất nhiều bàn. Người bên trong di chuyển như nước thủy triều, tốp năm tốp ba vây quanh một cái bàn, mọi người đều hưng phấn đến mức đầu đầy mồ hôi, ở giữa xen lẫn tiếng xúc xắc va chạm, tiếng hò hét cao hứng cùng thất vọng, lẫn lộn các loại mùi vị ầm ĩ thô tục không nói rõ.

Bất quá dễ nhận thấy được Yến Kỳ Hiên là khách quen ở đây, cũng là VIP, nam tử đứng bên ngoài thấy Yến Kỳ Hiên, lập tức mang hắn dẫn vào lầu hai. Lầu hai cảnh vật thanh nhã rất nhiều, cũng thành nhóm thành tốp, nhưng cũng không có tiếng động lớn, người trong này chơi đều có chút phẩm cách.

“Kì Hiên, ở đây.” Một người lớn tiếng kêu. Ôn Uyển vừa thấy, đúng là Đinh Mặc lần trước gặp phải, còn có mấy người không nhận ra. Mấy người đang vây quanh một bàn đánh bạc.

Yến Kỳ Hiên nghe tiếng kêu, bước rất nhanh đi đến phía trước, Ôn Uyển cũng cùng đi qua.

“Thế Tử Gia, đặt cửa đại hay cửa tiểu.” Nam tử chia bài nịnh bợ hỏi .

“Gia đương nhiên là đặt cửa đại rồi, ngươi khi nào nhìn thấy gia đặt cửa Tiểu chưa?” Yến Kỳ Hiên cao giọng kêu. Đặt một tờ ngân phiếu một trăm lượng ở phía trên. Ôn Uyển chỉ đứng nhìn, cũng không nói lời nào. Không nghĩ tới, mở ra kết quả quả nhiên là đại. Yến Kỳ Hiên vui tươi hớn hở mà toét miệng cười.

“Vị gia này, không chơi vài ván sao?” Nam tử lắc xúc xắc, cười ha hả hỏi Ôn Uyển, nhìn người nọ giơ lên một hơi toàn răng vàng, lộ ra nụ cười nịnh hót. Ôn Uyển bị một trận buồn nôn. Lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, cũng không trả lời.

Nam tử kia thấy Ôn Uyển bộ dạng lạnh lùng, ngược lại trong bụng cả kinh, xem ra, chủ nhân này cũng không phải là người đơn giản. Nhưng vẫn là cười ha hả mà nói với Yến Kỳ Hiên: ” Thế Tử Gia, vị công tử này có quan hệ thế nào với Thế Tử Gia a? Trước kia đúng là chưa từng thấy qua.”

Yến Kỳ Hiên giương một tay lên: “Ta chỉ dẫn hắn đến đây học hỏi chút thôi, hắn không chơi cái này.”

“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, mau mở, mau mở.” Một đoàn người Đinh Mặc lớn tiếng hô hoán. Lúc này bọn họ đang thua đỏ mắt đây. Phải lấy lại vốn lớn tiếng kêu mở. Lại mở, lại là Đại. Yến Kỳ Hiên vui vẻ, kêu hôm nay vận khí thật tốt. Ôn Uyển kéo hắn đi, hắn không đi.

“Đại, đại, đại. . . . . .” Hướng về phía người chia bài lớn tiếng kêu. Vừa mở chung [chung lắc xúc xắc], bên trong là một cái năm, một cái sáu, một cái bốn, cộng lại mười lăm điểm, đúng là đại.

Yến Kỳ Hiên liên tiếp bốn năm ván, đặt tất cả đều là đại, giống như thần kỳ, tất cả đều thắng. Đinh Mặc đếm ngân phiếu, cười ha hả nói “Kỳ Hiên, hôm nay ngươi vận khí thật là không tệ. Tốt, ta đặt theo ngươi.” Đoàn người tất cả đều đặt theo hắn.

Ôn Uyển thấy liên tiếp mở ra sáu con Đại, cũng lộ ra nụ cười hiếm thấy.

“Được, đặt toàn bộ” Yến Kỳ Hiên một lúc vui mừng, mang ngân phiếu trong tay, toàn bộ đều đặt xuống hết. Ôn Uyển nhìn một chồng ngân phiếu, ít nhẩt cũng có năm sáu ngàn lượng. Cái trò này đúng là phá sản mà. Cảm giác lần trước phổ biến kiến thức cho hắn, tất cả đều là làm không công rồi. Thật là, còn tưởng rằng hắn đối với tiền bạc đã có nhận thức đầy đủ rồi, bây giờ xem ra, tất cả đều toi công. Nhưng mà, vẫn là từ từ thôi a!

“Thế tử Gia, vẫn là Đại sao?” Nam tử răng vàng chia bài cười nói.

Yến Kỳ Hiên ngạo mạn mà hô, đương nhiên phải là Đại rồi. Hắn sẽ không đặt Tiểu. Nam tử kia dao động vung chung, đang định nhấc nắp chung lên. Mọi người tất cả cũng đều theo dõi hắn cái chung trong tay hắn. Ôn Uyển lại cảm thấy không bình thường, nàng mặc dù không đánh bạc, nhưng mà cũng có nghe kể một chút mánh khóe kiếm tiền ở chỗ đánh bạc, lúc đầu cho người ta được lợi, dần dần khiến cho người ta phát nghiện. Lúc này e rằng cũng không phải là nghiện, sợ rằng là mánh khóe. Cái tên Yến Kỳ Hiên này thế nhưng lại đặt hết toàn bộ.

Đọc truyện chữ Full