TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Quyển 4 - Chương 33: Hôn Lễ Của Như Vũ (Hạ)

Edit: Asita Trịnh vương nhìn thấy vậy cũng chỉ cười, quay đầu sai hạ nhân bắt đầu.

Những người bên cạnh thấy Ôn Uyển công khai phản kháng mệnh lệnh của phụ thân uy nghiêm mà không bị trách phạt thì đều nhìn Ôn Uyển kinh ngạc vô cùng. Biểu muội này quả thật được phụ vương cưng chiều đến không có biện pháp, tin đồn quả nhiên là thật.

“Đây là biểu muội Ôn Uyển của con, các con đã sớm biết nhau, sau này con thành tẩu tẩu thì chú ý chiếu cố Uyển nhi một chút.” Thời điểm Như Vũ dâng trà cho Trịnh vương, hắn hòa ái nói một câu như vậy, một câu có vẻ bình thường nhưng lại khiến những người có mặt ở chỗ này có thần sắc khác nhau.

Trên mặt Vương phi thì sắc thái vui mừng tràn đầy. Trải qua chuyện này, nàng càng hiểu rõ địa vị của Ôn Uyển trong lòng Vương gia, giống như bảo bối quý giá vô cùng vậy. Thử nghĩ xem, trong vương phủ người nào ốm, đau đầu nhức óc Vương gia chỉ tượng trưng đi nhìn một cái, tối đa cũng phân phó thêm nàng một câu chiếu cố tốt thôi, nơi nào bì được với Ôn Uyển. Nàng ngã bệnh, nghĩ dưỡng ở thông trang, mỗi tháng vương gia đều chạy tới, vừa rồi bị thương thì liền ngày ngày đi đến phủ Quận chúa thăm. Quả thật chính là đem Ôn Uyển trở thành bảo bối mà giữ gìn, thế mới biết tầm quan trọng của Ôn Uyển với Vương gia, Ôn Uyển quả thật là cánh tay của vương gia nha.

Hiện tại Như Vũ gả cho Kỳ Ngôn, mặc dù Kỳ Ngôn cùng Ôn Uyển quan hệ thân cận nhưng tóm lại vẫn là nam nhân, hiện tại Như Vũ là con dâu của nàng, sau này có thể thân cận với Ôn Uyển hơn một chút. Chờ sau này Vương gia lên ngôi, thì với địa vị của Ôn Uyển cộng thêm việc vương gia vốn yêu thương nàng ấy thì địa vị của Kỳ Ngôn cũng ổn định hơn.

“Dạ, phụ vương.” Như Vũ tất nhiên biết ở trong vương phủ lời nói của vương gia cũng giống như thánh chỉ, phải nhất nhất tuần theo. Hơn nữa nàng đối với việc giao hảo cùng Ôn Uyển là mười phần nguyện ý, nàng vốn cũng mong giao hảo nên chuyện sau này cũng sẽ làm tốt hơn.

Ôn Uyển nghe lời Trịnh vương thì ngầm bĩu môi, cái gì mà cần chiếu cố trông chừng, hiện tại có ai còn dám khi dễ nàng? Nàng không phải cái người dễ bị khi dễ như trước đây nha.

Như Vũ kính trà cho Vương phi, Vương phi liền thưởng một bao lì xì vô cùng dày, sau nữa là Vương trắc phi, lần lượt hành lễ với từng người một.

Ôn Uyển nhận được một bao lì xì thật to.

Hành lễ xong, mọi người liền tản ra, người một nhà ở tại chỗ ăn cơm. Vốn là dựa theo quy củ phải hành lễ ra mắt với Hoàng đế trước rồi mới làm lễ ra mắt với người nhà, nhưng hoàng đế đã hạ ý chỉ, miễn trừ cho vợ chồng son hai người lễ ra mắt, chỉ sau khi ăn sáng xong mới tiến cung.

Hai vợ chồng Kỳ Ngôn ăn xong đồ ăn sáng liền tiến cung tạ ơn, còn Ôn Uyển thì lên xe ngựa về nhà.

Mấy ngày sau khi Kỳ Ngôn thành thân, La Lục lão gia rốt cuộc cũng phải ra cửa đến Triệu vương phủ, đáng tiếc trên đường tới Triệu vương phủ gặp phải một đám thích khách, nhiệm vụ của những thích khách này chính là ám sát La lão lục gia. Thời điểm cao thủ La Lục lão gia mang theo chết sạch,mà chính ông cũng bị trọng thương thì thật may mắn binh sĩ tuần tra tới kịp, những thích khách này thấy quan binh tới lập tức rút lui nhanh chóng.

Mặc dù La Lục lão gia bị thương tương đối nặng, nhưng đại phu khám cho biết không nguy hiểm đến tính mạng. La Lục lão gia tuy giữ được một mạng cũng thấy may mắn, trong lòng lại nổi lên suy nghĩ vì sao những sát thủ kia có đủ thời gian để giết ông, nhưng lại hạ thủ lưu tình? Thuần vương rốt cuộc có ý gì?”

Chờ ông về đến nhà, thấy thê tử muốn nói lại thôi thì vội hỏi:” Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói, không được gạt ta.”

Lục phu nhân lúc này mới khóc thút thít nói:” Lão gia, đại gia và tam gia (con cả và con thứ ba của La Lục lão gia) đều mất rồi.”

La lục lão gia không tin hỏi:” Nàng nói cái gì, nàng nói người nào mất?”

La Lục lão gia có tổng cộng sáu đứa con trai trưởng, Lão Ngũ bị hoàng đế phạt đi Lĩnh Nam, lão nhị và lão tứ chết non khi chưa trưởng thành, nói cách khác hiện tại con trai trưởng của hắn chỉ còn lão đại, lão tam và lão lục.

Lục phu nhân nghe hắn hỏi liền tiếp tục khóc thút thít trả lời:” Lão đại là ăn phải đồ không sạch sẽ, đại phu tới trễ, không còn cứu kịp. Lão tam đang lúc cưỡi ngựa thì ngựa đột nhiên nồi điên, quăng hắn xuống đất chết ngay tại chỗ. Lão gia, ngài cần phải chịu đựng, ngài vạn lần không thể té xuống …Lão gia, Lão gia, ngài làm sao vậy?” Lục phu nhân sở dĩ không nổi điên, có thể nói chuyện và suy nghĩ mạch lạc như thế là vì lão đại, lão tam là do vợ cả của La Lục lão gia sinh. Nàng sinh là lão tứ bị chết non, lão ngũ đã bị đày đi Lĩnh nam, nhưng nàng còn có Lão Lục. Giờ mấy người chết đều không phải con của nàng, ngược lại còn giúp ích cho tiểu nhi tử của nàng, cho nên nàng không có chuyện thương tâm, không cười lớn là đã tự khắc chế chính mình rồi.

Lục phu nhân nhìn La Lục lão gia bị té xỉu, vội vàng kêu đại phu. Lục Lão gia vốn có thương tích, lại bị đả kích nặng như vậy nên hôn mê mấy ngày mới tỉnh, khi tỉnh lại cả người dường như già đi hơn hai mươi tuổi.

Hắn tỉnh táo lại liền nổi điên kêu gào:” Người đâu, đi giúp ta giết chết Yến Kỳ Hiên, đền mạng cho con trai ta.Giết, giết hắn cho ta.”

Người trong phòng bị hắn kêu gào làm cho sợ hãi đến mặt xanh mét, Lão gia kêu gào muốn giết thế tử của phủ Thuần vương, Thế tử của phủ Thuần vương đó nha, đó là vương phủ cha truyền con nối ngay cả Hoàng thượng cũng phải cho ba phần mặt mũi. Tin tức này mà lan truyền ra ngoài, không biết lửa giận của Thuần vương còn có thể tăng đến dạng gì, không chừng có thể diệt tất cả Lục phòng nha.

Lần này, La Lục lão gia quả thật muốn phát điên. Lão đại là người đắc lực nhất của ông, còn lão tam là kẻ ông yêu thương nhất. Hiện tại một lần liền mất cả hai, đây quả thật là đào tim móc phổi ông ra mà. Hôm nay tất cả con trai trưởng của ông chỉ còn lại lão lục phế vật chỉ biết ăn uống đánh bạc vui chơi, là kẻ ngu ngốc bất học vô thuật (không có học vấn, không có khả năng nghề nghiệp gì). Nói cách khác, con hắn giờ không có lấy một kẻ đắc dụng.

“Lão gia, vương gia biết ngài tỉnh lại, đã tới đây thăm ngài”. Triệu vương vừa đến phòng ngủ liền cho tất cả mọi người lui ra ngoài, ở trong phòng nói chuyện cùng La Lục lão gia hồi lâu mới có thể trấn an La Lục lão gia. Lục Lão gia uống thuốc an thần liền ngủ.

Sau khi mọi người rời đi, lục phu nhân ngồi xuống bên giường, không nói lời nào. Nàng cũng không phải là đứa ngốc, biết những lời kia chẳng qua là La Lục lão gia tự phát tiết. Lần này Thế tử của phủ Thuần vương hữu kinh vô hiểm mà hắn ta lại động thủ giết nhiều người như vậy, nếu thật sự thế tử xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì Lục phòng nhất định phải chôn cùng, La lục Lão gia kêu gào như vậy cũng chỉ vì cần phát tiết ra thôi.

“Vương gia, Thuần vương gia dám hạ thủ đối phó Lục Lão gia nghĩa là đã xác nhận được tin tức. Thuần vương chính là chưởng quản dòng họ hoàng gia, ở trong dòng họ có uy tín lớn, lần này Thuần vương không lưu tình có thể thấy đã nảy sinh suy nghĩ đối kháng ác độc. Tình huống bây giờ đối với Vương gia cực kỳ bất lợi.” Trang tiên sinh lắc đầu nói, hắn hoài nghi Triệu vương còn che giấu tin tức với hắn.

Triệu vương cười khổ:” Tiên sinh nói không sai, Thuần vương đã cạy được miệng thích khách, có được tin tức liền tra ra được, người ra mặt là người của Chu Vương. Hiện nay Chu vương bị giam ở phủ Tông Nhân, Chu vương từ trước đến giờ cùng hắn Bát không giao thiệp, lại liên minh cùng với ta, nên muốn nghi ngờ đến trên người Trịnh Vương quả là khó khăn.”

Trang tiên sinh tự nhiên đã sớm đoán được người chủ mưu đứng sau lưng chuyện này là Lục Lão gia, nhưng sau thời gian im hơi lặng tiếng dài như vậy Thuần vương mới làm khó dễ, tất nhiên là đã nắm giữ chứng cớ. Thật sự không ngờ tới, việc này đúng là khiến ông không có cách nào đoán được:” Thuần vương gia làm thế nào làm được?” Những thích khách kia đều là tử sĩ, đã trải qua huấn luyện đặc thù, căn bản không sợ bất kỳ cực hình gì. Thuần vương rốt cuộc dùng biện pháp gì mà có thể khiến cho tử sỹ mở miệng khai báo.

Triệu vương nghe đến đó, trong mắt liền hiện vẻ tàn nhẫn:”Thuần vương dùng phương pháp đặc thù, hắn lấy mật ong thoa toàn thân tử sĩ, trải qua mười mấy canh giờ, người nọ không chịu được phải cung khai. Mà ngày cung khai cũng vừa vặn là sau khi Ôn Uyển mời Thuần vương đến phủ của nó một ngày. Sau khi Thuần vương trở về mới có cái biện pháp cổ quái này, nếu như bổn vương suy đoán không sai thì chủ ý này là do Ôn Uyển nghĩ ra.”

Trang tiên sinh há miệng, cuối cùng cũng không nói gì:” Ôn Uyển quận chúa ra chiêu không phải là người bình thường có thể nghĩ ra được.”

Triệu vương thấy Trang tiên sinh không nói gì thì tiếp tục nói:” Ngày đó truyền ra tin tức bán đứng hành tung của La Thủ Huân là một đứa nha hoàn hắn ta mua. Nha hoàn đó là thân thích của một gia nô phủ Trịnh vương bởi vậy mới dính dáng đến lão Bát, mới khiến cho nàng rốt cuộc lòi đuôi, vẫn giả dạng cái gì cũng không để ý nhưng lúc đó thì nhịn không được nữa.”

Trang tiên sinh nghe lời này, hỏi:” Quận chúa trừ nói biện pháp này, còn đối với Thuần vương nói cái gì không? Có giúp đỡ Trịnh vương giải thích không?”

Triệu vương lắc đầu, bên người Ôn Uyển đều là tâm phúc, tin tức đó sẽ tra không ra, nhưng mà nàng có cơ hội này, tất nhiên sẽ giải thích hộ một chút.

Trang tiên sinh nghe ý tứ của Triệu vương liền lắc đầu nói:” Vương gia, nếu như lão hủ suy đoán không sai thì Quận chúa tuyệt đối không giải thích giúp Trịnh vương nửa câu, nếu không cũng sẽ không đưa ra một chủ ý như vậy. Vương gia, Ôn Uyển quận chúa rất đáng sợ, nàng dường như vẫn ở ngoài vòng tranh trữ, nhưng ở thời khắc mấu chốt nàng có thể phát huy tác dụng vượt qua tưởng tượng của chúng ta. Ôn Uyển quận chúa luôn là cánh tay đắc lực nhất của Trịnh vương, chẳng qua trước kia nàng không tham dự tranh đấu. Không biết một năm này rốt cuộc quận chúa đã trải qua chuyện gì lại có thể khiến nàng chủ động giúp đỡ Trịnh vương, chuyện này có điều rất kỳ quái?”

Triệu vương tự nhiên hiểu điều này, hắn chỉ hận không thể diệt trừ nàng đi cho thống khoái:” Cái này ta biết, nhưng nha đầu này quá mức lươn lẹo (trơn tay không bắt dược). Hiện nay phụ hoàng lại vô cùng sủng ái nó, bên cạnh luôn có cao thủ che chở, ta muốn diệt nó cũng không còn cơ hội hạ thủ. Hơn nữa, nếu quả thật diệt trừ nó mà không có kế sách hoàn hảo, thì phụ hoàng nhất định sẽ giận lây sang ta, đến lúc đó được lợi sẽ là Lão Bát.”

Triệu vương trầm mặc một hồi, mặt lộ vẻ nghi hoặc nói:” Có một chút ta vẫn thấy kỳ quái, ta mặc dù không biết nguyên nhân gì nhưng là cảm giác được phụ hoàng đối với Ôn Uyển thật tốt quá mức. Một năm trước mặc dù phụ hoàng sủng ái nó, nhưng cũng chỉ là nhiều hơn một chút so với người bình thường thôi. Nhưng hiện tại khi phụ hoàng phê duyệt tấu chương, nha đầu kia cũng thường xuyên ở bên cạnh.Ta cảm thấy, trong khoản thời gian vừa qua đã có chuyện mà ta không rõ, hơn nữa chuyện này có ảnh hưởng vô cùng trọng đại.” Đây là cảnh giác của người có thân phận hoàng tử, phụ hoàng trước kia cũng rất sủng ái hắn, nhưng vẫn có điểm mấu chốt, mà hiện tại phụ hoàng cưng chiều Ôn Uyển dường như không có điểm cuối, không có giới hạn.

Trang tiên sinh lắc đầu nói:” Không thể giết Quận chúa được, một khi Quận chúa thật mất đi, Hoàng thượng tất nhiên sẽ đau lòng, mà khuôn mặt Quận chúa và Trịnh vương quá mức tương tự, một khi xuất hiện tình huống như thế, Hoàng thượng se đem phần tâm tư yêu thương chuyển đến cho Trịnh vương, lúc đó thì làm gì cũng đã muộn”.

“Tiên sinh có cao kiến gì?” Triệu vương nhìn Trang tiên sinh hỏi.

Trang tiên sinh trầm tư một lát sau nói:” Vậy liền đem vũng nước này quấy càng đục càng tốt, không thể để cho Ôn Uyển quận chúa tiếp tục ở tư thế tự do không màng tranh đấu. Quận chúa hiện tại ở ngoài cục diện, khiến cho nàng có thể tự do hành động trước mặt Hoàng thượng, đối với chúng ta không có lợi. Thời gian càng dài, chúng ta càng khó đối phó. Hoàng thượng bởi vì nàng không bị cuốn vào trong thị phi mới có thể yêu thương nàng như thế, chỉ có đem nàng kéo vào trong cuộc tranh đấu này, khiến nàng không có đường thối lui, ra tay đối phó chúng ta thì chúng ta mới có thể thăm dò ra tình tiết. Nếu biết tình tiết thì có thể tính toán rồi hạ thủ mà không phải giống như bây giờ, Ôn Uyển quận chúa bề ngoài không đứng về bên nào, nhưng cứ đến thời điểm mấu chốt lại chặn ngang một cước, phá hư đại sự của chúng ta, lại làm chúng ta không tìm được đầu mối. Một khi nàng bị cuốn vào trong thị phi, thì sau này chúng ta đối phó Trịnh vương cũng là làm ít mà công to.

Asita:

Đọc truyện chữ Full