TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Quyển 4 - Chương 139: Trên đường gặp Bạch thế Niên ( thượng )

Edit: Thuy Vu

Beta: Tiểu Tuyền

Xuyên qua tấm màn xanh che cửa xe, Ôn Uyển trông thấy một đoàn người mặc khôi giáp sáng choang. Nàng ngẩn người cho là mình nhìn lầm, bèn vén rèm xe lên, quả nhiên trông thấy một đội hai mươi bốn binh sĩ toàn thân khôi giáp của nha môn Đề đốc.

Bên cạnh hoàng đế một thời gian dài, Ôn Uyển đối với mấy quy tắc này biết rất rõ ràng. Bình thường, dân chúng tranh chấp đều do phủ nha trong kinh thành quản lý. Chỉ khi việc tranh chấp có liên quan đến đến sự kiện trọng đại, hoặc uy hiếp tới trị an trong kinh thành mới có thể xuất động người của phủ Đề đốc – như cảnh sát hay đặc công ở thời hiện đại. Ôn Uyển vừa nhìn cũng biết bên trong nhất định có càn khôn, chỉ là một nhóm quần chúng nho nhỏ làm sao phạm tội tới mức xuất động binh sĩ của nha môn đề đốc. Ôn Uyển không tin không có chuyện mờ ám trong này.

Ôn Uyển không có ý định ra mặt ngay. Nàng muốn xem sự tình phát triển đến cùng ra sao rồi mới xử lý tiếp. Ôn Uyển còn chưa để màn xe xuống, tất cả xe ngựa xung quanh vừa nhìn thấy người của nha môn đề đốc đều tránh lui ra. Bên này Ôn Uyển chậm mất một bước nên vô cùng nổi bật.

Võ Tinh dường như cũng không biết đã trở thành trường hợp cá biệt. Khi đám người đi tới bên cạnh, hắn cũng không cho xe ngựa qua một bên nhường đường cho mấy người lính.

Người chung quanh rối rít liếc mắt.

Trong khi đó, người đứng đầu đám người kia hướng về phía Võ Tinh kêu lên: “Nha môn Đề đốc làm việc, người không phận sự tránh đường.”

Võ Tinh tức giận, đang định mở miệng khiển trách thì nghe thấy Hạ Dao từ bên trong ra lệnh cho hắn không được tranh cãi. Nếu chủ tử đã lên tiếng, hắn đương nhiên phải tuân theo.

Võ Tinh mặc dù nghe lời Ôn Uyển… không gây xung đột nhưng muốn hắn thối lui nhường đường, những thứ cẩu vật này còn chưa đủ tư cách.

Có đoàn người này mở đường, tất cả xe ngựa phía trước đều lùi ra hai bên, mở ra một con đường ở giữa. Ôn Uyển vén rèm xe, trông thấy xa xa hơn mười người hán tử tráng kiện, còn có hai nam tử nhã nhặn y phục bị xé rách tả tơi.

Hai nam tử này có lẽ là hai quan viên của Binh bộ mà Võ Lâu vừa nói. Hai người nam tử vừa nhìn thấy tiểu đầu mục kia, mặt liền lộ vẻ vui mừng.

“Mau, đem những kẻ gây rối này về tra khảo cho ta … Mang đi.”

Vị tiểu đầu mục trước tiên tiến tới chỗ hai vị nam tử nói vài tiếng, sau lớn giọng kêu những người mang theo đem hơn mười hán tử kia đi.

Mười mấy hán tử không muốn thúc thủ chịu trói. Hai bên liền nổi lên va chạm. Người xung quanh nhát gan, sợ mang họa , tất cả đều đem xe ngựa quay về hoặc đi vào những hẻm nhỏ bên cạnh, chỉ còn lại duy nhất một chiếc xe ngựa không hề nhúc nhích vẫn ở nguyên tại chỗ.

Hạ Dao thấy tình hình bên ngoài không ổn, nhíu mày nói “Quận chúa, nếu không chúng ta cho Võ Lâu đi báo hai tiếng. Chúng ta về cung trước rồi hãy nói chuyện này với hoàng thượng.”

Ôn Uyển khoát tay, nhìn lại tỏ vẻ không vội. Nàng muốn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi mới quyết định nhúng tay hay là nói cho ông ngoại hoàng đế biết.

Mười mấy hán tử, hơn phân nửa lại mang thương thế trong người nhất định đấu không lại hơn hai mươi binh sĩ trâu bò thân thể khoẻ mạnh. Các binh sĩ đã nhanh chóng chế ngự hơn phân nửa số hán tử, lôi lôi đẩy đẩy mà kéo đi. Ôn Uyển chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập.

“Ai cho phép các ngươi bắt người?”

Tiếng vó ngựa vừa đến, một giọng nói vừa giận dữ vừa uy nghiêm vang lên bên tai mọi người.

Ôn Uyển tưởng như có tiếng sét bên tai. Nhưng mà giọng nói này lại rất uy nghiêm. Ôn Uyển muốn biết ai ngang nhiên như vậy, dám khiêu khích nha môn Đề đốc của kinh thành. Trong kinh thành – dưới chân thiên tử, quan sai làm việc cũng có người dám chõ mõm vào. Ôn Uyển lại lần nữa vén rèm lên nhìn ra xa. Nàng thấy một con tuấn mã cao to, đen nhánh, trên lưng đeo yên cương bằng bạc đang tỏa kim quang, ngồi trên mình ngựa là một nam tử cao lớn. Nam tử mặc một thân trang phục màu xanh ngọc thêu hoa văn tường vân, bên hông đeo một chuỗi ngọc trai Lưu Vân trăm phúc, đan quanh một khối ngọc bội Trác Thiên Hải Đông Thanh. Trên đầu, đám tóc đen nhánh được cố định bằng một cây Đào Mộc trâm. Ngũ quan góc cạnh rõ ràng, sắc mặt lạnh lùng, vóc người to lớn, lưng thẳng tắp, bên hông đeo một thanh trọng kiếm. Cả người toàn thân từ trên xuống dưới tỏa ra một luồng khí thế nghiêm trang, mãnh liệt. Dưới đôi mày kiếm, là cặp mắt sắc bén lạnh lùng giống như giá rét tháng chạp, tựa như có thể xuyên qua hết thảy, khiến ngươi không có chỗ nào lẩn trốn. Từ ánh mắt có thể đoán đây là một nam nhân quen chỉ huy, còn là người nghiêm túc, lạnh lùng.

Đợi tới lúc thấy mặt nam tử kia, Ôn Uyển dường như không tin vào mắt mình, vén rộng rèm chăm chú nhìn người nam tử đó. Nàng mở to mắt cẩn thận nhìn từ đầu tới chân. Ôn Uyển tin chắc rằng mình không có hoa mắt, nên hai mắt trợn tròn.

Nam tử kia vô cùng nhạy cảm, cảm thấy có người đang quan sát mình, hắn liền quay đầu. Một cặp mắt đen uy nghiêm quét tới.

Ôn Uyển nhanh tay hơn, lập tức buông màn xe. Nam tử không phát hiện người đang quan sát hắn, trong lòng khó hiểu nhưng vẫn quay đầu lại. Chuyện trước mặt quan trọng hơn. Dù sao ánh mắt vừa rồi chỉ là chăm chú quan sát, không có sát khí.

Ôn Uyển ngẩn ngơ một hồi trên xe ngựa. Chờ đến lúc phục hồi tinh thần, trong lòng nàng khóc thét, không thể nào! Xui xẻo như vậy sao? Sao lại là hắn? Sao có thể, điều này sao có thể?

Ôn Uyển không tin, lại vén rèm xe lên nhìn ra. Dù đã qua bảy năm, khí độ trên người đã biến đổi nghiêng trời lệch đất. Nhưng ngũ quan người này không thay đổi. Nhất là cặp mắt đen láy, tối như mực kia.

Ôn Uyển sững sờ.

Bạch Thế Niên là người đi lại trong chốn thương, lăn lộn nơi biển máu biết bao năm. Nên giác quan vô cùng nhạy cảm. Trực giác mách bảo có người đang quan sát, hắn liền quay đầu qua.

Ôn Uyển phát hiện Bạch Thế Niên quay đầu lại, thì tay cứng đơ như bị ong chích bị Bạch Thế Niên nhìn thoáng qua một giây mới buông màn xe xuống.

Trương Nghĩa ở bên cạnh hỏi:

“Sao vậy?”

Bạch thế Niên lắc đầu, cảm thấy rất quái dị. Quanh năm sống trong cảnh nguy hiểm, hắn có một trực giác rất nhạy cảm. Có người đang ở chỗ tối quan sát hắn.

Tiểu đầu mục dựng thẳng lưng, không kiêu ngạo, không xiểm nịnh, dù trong lòng bồn chồn, nhưng trên mặt không chút kinh sợ khí thế lạnh thấu xương của nam tử trước mặt: “Kính xin Bạch tướng quân bớt giận, chúng ta là do nhận được báo án, không phải vô cớ bắt người.”

Ôn Uyển phát hiện Hạ Dao đang nhìn nàng nghi hoặc. Ôn Uyển tự trấn an mình không nên quá mức kinh sợ, tránh cho người khác nghi ngờ nên giả thành bộ dạng háo hức: “Hạ Dao, người này chính là Bạch Thế Niên sao? Chính là nhân vật anh hùng cái thế truyền kỳ Bạch Thế Niên? Sao lại đáng sợ như vậy. Cách xa đến thế mà ta cũng có thể cảm giác được từng trận hàn khí tiến vào cơ thể. Nam nhân như vậy có nữ nhân nào dám thành thân.”

Hạ Dao đã sớm để mắt tới sự biến hóa của Ôn Uyển. Nàng trăm phần trăm kết luận trước kia Quận chúa đã gặp Bạch tướng quân. Nhưng mà Ôn Uyển đã giả vờ không nhận ra, nàng cũng phối hợp vung màn xe lên nhìn ra xa cười nói:”Vâng, hắn chính là Bạch tướng quân. Không ngờ mới mấy năm không gặp, cả người đã thay đổi tới nghiêng trời lệch đất.”

Mới đầu Ôn Uyển vẫn chỉ hoài nghi, nàng khẳng định này nam tử nghiêm trang lạnh lùng này chính là thiếu niên bỉ ổi bên bờ suối năm nào nhưng không ngờ hắn cũng là nhân vật truyền kỳ Bạch Thế Niên kia.

Tim Ôn Uyển đập thùng thùng, sợ đến mức như rớt xuống nước đá, lạnh buôn buốt. Sao lại xui xẻo như vậy? Khi xưa nhất thời tức giận, bất quá chỉ đẩy một hắn một cái. Nhiều năm như vậy, nàng chỉ một lần nổi hứng đùa dai duy nhất đã bị người ta chiếm lợi. Không nghĩ tới… không nghĩ tới… tên kia còn chính là kẻ khắc vợ Bạch Thế Niên, nếu hắn phát hiện thân phận của mình nói không chừng lập tức liền xin ông ngoại hoàng đế cầu hôn. Không được! Nhất định không thể gặp người này. Ôn Uyển có cảm giác nguy hiểm vô cùng mãnh liệt.

“Trước tiên ngươi hãy nói rõ cho bổn tướng biết, tại sao muốn bắt họ?”

Mắt Bạch Thế Niên bắn ra tia lửa. Người quan sát chung quanh không chút nghi ngờ, nếu câu trả lời không vừa lòng, vị tướng quân thiết huyết này sẵn sàng vung đao chém xuống.

Tiểu đầu mục bị khí thế Bạch Thế Niên làm cho kinh sợ, giật mình chần chờ. Nhưng hắn đã nhanh chóng nghĩ rằng dù Bạch tướng quân có lợi hại thế nào cũng không thể xen vào việc của hắn, nên cả gan nói:”Bạch tướng quân, những người này dám đánh mệnh quan triều đình, không coi ai ra gì. Bổn quan hiện tại muốn đem bọn họ mang về nha môn xử lý.”

“Vị đại nhân này, những binh lính này cũng vì sinh kế tương lai, không còn cách nào mới làm như vậy. Nếu có biện pháp tốt hơn, họ cũng sẽ không náo loạn thế. Ngươi hãy giao họ cho tướng quân chúng ta. Chúng ta sẽ cố gắng dạy dỗ họ, bảo đảm bọn họ sẽ không gây chuyện nữa.”

Vị nam tử khôi ngô bên cạnh Bạch Thế Niên nói chuyện cũng ôn hòa không ít. Có thể vì cảm giác về Bạch Thế Niên quá mãnh liệt nên hán tử bên cạnh này nãy giờ bị lãng quên.

Qua rèm xe ngựa, Ôn Uyển trông thấy người vừa nói cũng là một trang nam tử khôi ngô tuấn tú. Nhìn cách nói chuyện của hắn cũng biết người này không phải kẻ lỗ mãng, mà là một người biết co giãn đúng lúc. Lúc này, hắn có thể nhẫn nhịn, ôn hòa nói chuyện cùng người của nha môn Đề đốc. Phần nhẫn nại này cũng không tệ.

“Bạch tướng quân, không phải ta không nể mặt ngài. Thật sự là ty chức bọn ta cũng chỉ dựa theo lệnh mà làm việc, kính xin Bạch tướng quân thông cảm. Nếu tướng quân có chuyện gì hãy tìm đề đốc đại nhân của chúng ta nói chuyện. Chúng ta chỉ là kẻ hèn mọn bên dưới, không làm chủ được, kính xin tướng quân không nên làm khó chúng ta hành sự.” Tiểu mục đầu dùng ngữ khí vô cùng thành khẩn. Nhưng bộ dạng, thần thái cũng làm cho người ta muốn đánh.

“Thế Niên, xem ra bọn họ là không muốn thả người. Trước hết hãy lùi một bước, chờ trở về rồi hãy bàn lại. Nếu chúng ta gây sự ở đây, nhất định là chúng ta không đúng. Nếu bây giờ ta dùng sức mạnh thì chịu khổ là mười mấy huynh đệ này, vậy cũng không hay.” Vị nam nhân khôi ngô kia đè thấp giọng, bình tĩnh thuyết phục.

Bạch Thế Niên lạnh lùng nhìn đám người nha môn Đề đốc, sát khí trên mặt càng nồng nặc. Ôn Uyển ở rất xa cũng cảm thấy rét lạnh như bị đông cứng, đừng nói chi đám người nha môn tuần phủ, trong lòng lại càng sợ hãi mãnh liệt. Nếu không phải vì cấp trên đã lên tiếng, nói không chừng, họ đã sớm đở không nổi. Dưới tình huống như vậy, họ chỉ có thể kiên trì tiến tới, chuẩn bị khóa những người còn lại mang đi.

Còn lại vài người chưa bị khóa không nguyện ý bó tay chờ chết, đứng dậy phản kháng. Mấy vị hán tử lao vào đánh nhau với đám binh lính.

Bạch Thế Niên tay vừa nắm lấy trọng kiếm đã bị hán tử khôi ngô bên cạnh đè lại. Nhưng đôi mắt Bạch Thế Niên như bốc lửa, hán tử kia căn bản là không ngăn được. Hắn vung tay, nam tử kia đã bị đẩy ra.

Ôn Uyển ở xa trông thấy, người này tính tình thật đúng là quá nóng, không chịu được chút chuyện phật ý. Khụ, ta nên cách xa hắn. Không! Nhanh chóng tống hắn đi xa. Nếu để người này lại kinh thành, không sớm thì muộn cũng sẽ bị bắt gặp. Đến lúc đó, nàng có muốn dấu cũng không dấu được.

Đọc truyện chữ Full