Ôn Uyển tính thời gian vào lúc canh ba sẽ trở về phủ đệ của mình. Ôn Uyển đối với phủ đệ của mình tuyệt đối quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Từ chổ tối leo tường mà vào, nào biết đâu rằng vừa đến trên đường liền gặp hai nhóm người, cũng may đường đi quen thuộc nên tránh né qua.
Ôn Uyển âm thầm nghĩ, ta không có ở đây. Nhưng phủ đệ đề phòng sâm nghiêm như vậy, xem ra công việc bảo vệ Hạ Hằng làm không tệ, nên ban thưởng. Ôn Uyển đang nói thầm, đã nghe một giọng nói uy nghiêm: “Người nào? Cả gan dám chạy đến trong phủ Quận chúa để giương oai? Muốn chết?”
Ôn Uyển vừa cảm giác biện pháp bảo hộ trong phủ của mình không tệ lắm, liền thấy người cầm một thanh đại đao đi tới, Ôn Uyển nhìn thấy người đến, hơn nữa chỉ có một người thì cười cười. Từ chỗ ẩn thân đứng lên, đối với người tới làm một động tác quen thuộc. Động tác này, tin tưởng người cầm đao tuyệt đối quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa. Người tới là Hạ Hằng, vừa nhìn ra dấu tay thì kinh hãi, gấp rút bước về phía sau một bước, bật thốt lên”Quận. . . . . .” Bị Ôn Uyển ra dấu tay ngăn lại.
“Nhị quản gia, xảy ra chuyện gì?” Một đám gia đinh tuần tra nghe được Hạ Hằng kêu to, nhanh chóng lao tới tới đây. Hạ Hằng bận rộn đáp lời không có việc gì. Đụng phải một con mèo hoang nên đuổi đi. Ôn Uyển trong lòng oán thầm, sao không tìm lấy cớ khác, làm gì nhất định phải nói là mèo hoang. Hạ Hằng gọi người mở cửa sau, dẫn Ôn Uyển trở về Hành Phương các.
Những ngày qua bộ dáng của Cố ma ma rất là tiều tụy, lúc này nhìn thấy Ôn Uyển mặc một thân nam nhi, áo xanh vô cùng bẩn, cả người chật vật không chịu nổi, không khác gì tên khất cái trên đường. Cố ma ma ho không ngừng, chỉ cảm thấy thân thể dường như nặng ngàn cân. Thật lâu sau mới phục hồi tinh thần, lại nhìn trên cổ Ôn Uyển có mấy vết thương, vết thương vẫn còn đang bôi thuốc. Cố ma ma nước mắt rơi lả chả, Quận chúa chịu bao nhiêu đau khổ.
Ôn Uyển nhìn Cố ma ma khóc mà nhức đầu. Cố gắng không cho Cố ma ma khóc tiếp, tránh làm kinh động giấc ngủ của người khác. Cố ma ma lúc này mới cẩn thận đóng kín cửa lại, không cho bất luận kẻ nào vào Hành Phương các.
Ôn Uyển phân phó. Trừ Hạ Thiêm và Hạ Hằng ra, đều không để cho những người khác biết nàng trở lại. Không được khiến cho người khác đem lòng sinh nghi.
Ôn Uyển tự mình tìm y phục trong tủ, lúc này Cố ma ma cũng đem nước đến. Cũng không phải nói trong phủ quận chúa, những nha hoàn khác đều không thể tin. Chẳng qua là Ôn Uyển không muốn để cho quá nhiều người biết chuyện này. Dù sao lưu lạc bên ngoài bốn ngày, nếu truyền ra ngoài sẽ mang đến phiền toái lớn. Ôn Uyển tùy ý lau thân thể một chút, thay đổi xiêm y xong. Nhìn xiêm y đã thay ra liền cầm đèn đốt, vì là tơ lụa mềm mại nên đốt rụi rất nhanh.
Ôn Uyển quay lại chổ nằm, dựa vào trên giường, trong lòng thở dài một tiếng, hi vọng hết thảy thuận lợi. Đặc biệt nhất định phải khiến cho Liễu Thácbị gậy ông đập lưng ông, nếu không cuộc sống sau này, nàng ngay cả ngủ cũng không thể yên ổn. Mấy ngày nay vì kiêng kỵ, giả ngây giả dại không dám trở về, chính là sợ bị người này nhận được tin tức sẽ uy hiếp đến mạng của nàng. Cũng bởi vì như thế nàng mới suy tính thật lâu, quyết định giương đông kích tây, dùng biện pháp giống nhau ép hắn đi vào khuôn khổ. Biện pháp càng nhìn nhiều sơ hở, có lẽ khiến cho người thông minh mắc câu. Hi vọng hắn là người thông minh.
Về phần nàng, đã có người đánh trận đầu, đoán chừng sẽ không có nguy hiểm gì. Tin tưởng bọn họ làm thế nào cũng không nghĩ đến. Thế thân lại thế thân nữa, bẫy rập lại bẫy rập nữa, cuối cùng xuất hiện lại không phải thế thân, mà là người thật. Nàng dùng chiêu thức này, hy vọng có thể đem tất cả bọn họ đều chóng mặt.
Ôn Uyển ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần. Nàng không thể lên giường đi ngủ. Nàng đã lưu lại tin, nếu chuyện tiến triển thuận lợi, tin tưởng cậu Trịnh Vương rất nhanh sẽ tới đón nàng hồi cung.
Người ở phía ngoài cũng không biết Ôn Uyển đã trở về phủ Quận chúa. Cả phủ Quận chúa đề phòng sâm nghiêm. Cũng không có bởi vì Ôn Uyển bệnh nặng trong cung, liền lộn xộn . Tất cả bọn họ vẫn giống như lúc trước, tổ chức có trật tự.
Mặt khác, Trịnh Vương cũng nhận được thư tay Ôn Uyển tự mình viết, nói rằng thời điểm Trịnh Vương nhận được tin, có lẽ Ôn Uyển đã ở trong phủ đệ của mình. Hi vọng Trịnh Vương có thể tự mình đi đón nàng.
Trịnh Vương biết bây giờ Ôn Uyển đang ở phủ Quận chúa thì vừa buồn cười vừa tức giận. Cái này nha đầu chết tiệt kia, quả nhiên là người bình thường đều không muốn tin tưởng. Như vậy cũng tốt, chẳng qua đã để cho hắn lo lắng đến tóc bạc đi không ít, khi gặp cần phải giáo huấn một chút. Sớm cho người mang tin đi, để cho hắn tự mình đi đón không tốt sao? Không nên vòng vèo nhiều ngã rẽ như vậy. Những sát thủ gì đấy, để cho họ giải quyết là được. Bản thân không nên cậy mạnh.
Trịnh Vương đi đón Ôn Uyển, đồng thời cũng phái người đi Hoàng cung đưa tin, có được khẩu dụ của Hoàng đế, hắn có thể bỏ qua tất cả ánh mắt của mọi người, đem Ôn Uyển bình yên đưa về Vĩnh Ninh cung.
Ôn Uyển nằm ở trên giường, khẽ than thở một tiếng. Từ trước chỉ nghe nói đoạt vị rất tàn khốc, miêu tả tàn khốc vô tình, nhưng hai năm nay tự mình trải qua, mới biết được sự thật tàn khốc khác xa so với tưởng tượng. Ôn Uyển hiện tại nhớ tới mũi tên bắn thủng lồng ngực của cung nữ kia, nghĩ lại mà sợ không thôi. Lúc ấy cái chết cách nàng chỉ một bước.
Ôn Uyển nghĩ tới toàn bộ cảnh ngộ hai ngày này, thấp thỏm lo âu tự nhủ: “Triệu vương, đây là lần cuối cùng, không có lần sau. Ta sẽ không cho ngươi cơ hội lợi dụng sơ hở nữa, cho dù là trùng hợp cũng sẽ không.”
Hoàng đế rất nhanh biết tin Ôn Uyển an toàn không việc gì, cũng biết Ôn Uyển bây giờ đang ở trong phủ Quận chúa. Hoàng đế mặc dù biết Ôn Uyển bình yên vô sự, tâm tình căng thẳng cũng buông lỏng một chút, nhưng người vẫn chưa xuất hiện trước mặt Hoàng đế, ông vẫn không yên tâm được.
Ôn công công thấy vậy, thành thật đứng đó. Tất cả chứng cớ đều chứng minh, hết thảy do Triệu vương truyền lệnh thực hiện. Hoàng thượng muốn trừng phạt Triệu vương thế nào, Ôn công công không biết. Nhưng có thể đối với một hài tử hạ sát thủ như vậy, thật sự quá đáng.
Ôn Uyển nhìn thấy trước mặt mình xuất hiện một người, chuẩn bị chụp ám khí ở cổ tay. Người tới thấy Ôn Uyển đề phòng với sát khí toàn thân liền nói nhanh: “Quận chúa, Vương gia tới.”
Ôn Uyển nhìn sang, quả nhiên thấy Trịnh Vương tới. Ôn Uyển vừa thấy đôi mắt đỏ ngầu của Trịnh Vương, vừa nhìn cũng biết tất nhiên là mấy ngày liền không ngủ. Trong lòng Ôn Uyển có đau lòng vô cùng. Mấy ngày nay nàng trôi qua đầy kinh sợ, thậm chí mỗi phút mỗi giây đều lo lắng mất đầu. Lúc này nhìn thấy Trịnh Vương, trái tim treo cao của nàng rốt cục cũng chân chính buông xuống.
Nhưng ở thời khắc buông lỏng, những sợ hãi cùng kinh hoảng còn có ủy khuất kia, tràn ra ngoài từng chút một. Vừa thấy Trịnh Vương, không cần chuẩn bị, nước mắt cũng rơi xuống lã chã.
Lúc này Ôn Uyển khóc lóc, làm cho trong lòng Trịnh Vương vô cùng đau lòng cùng tự trách, sắc mặt giận dữ chỉ có thể đè ép xuống. Chẳng qua là nhỏ giọng an ủi: “Đừng khóc, trước về cung đã, có gì ủy khuất ở trên xe ngựa nói cùng cậu.”
Ôn Uyển theo Trịnh Vương từ cửa hông đi ra ngoài. Thị vệ, gia đinh sớm bị Hạ Thiêm cùng Hạ Hằng điều đi cho nên trên đường cũng không có người thấy. Ôn Uyển từ cửa sau lên xe ngựa Trịnh Vương .
Ôn Uyển ở trên xe ngựa khai báo qua loa cùng Trịnh Vương hành tung mấy ngày nay của nàng. Chẳng qua là trước ẩn núp, về sau lại giả trang thành tên khất cái trở về kinh thành, mấy ngày qua trốn ở trong ngôi miếu đổ nát. Ngoài ra chuyện khác thì không có tỉ mỉ khai báo nữa. Ôn Uyển không muốn nói quá cặn kẽ, càng mơ hồ càng dễ dàng làm cho người ta tự mình suy đoán.
Ôn Uyển một mực nhắc lại với Trịnh Vương nói mình ẩn núp ở trong bụi cỏ sợ hãi và kinh hoảng, còn nghe được thích khách cấu kết với người trong quân đội nên không dám hướng quan binh cầu cứu. Lúc ấy nàng rất sợ, sợ bất cứ lúc nào cũng sẽ bị người giết chết. Cuối cùng giả dạng làm tên khất cái lẫn vào kinh thành. Vừa nói vừa khóc.
Trịnh Vương vẫn một mực lau nước mắt cho nàng, kiên nhẫn lau nước mắt chảy không ngừng cho Ôn Uyển. Từ đầu đến cuối, Trịnh Vương không nói một câu, nhưng sắc mặt âm trầm giống như hồ nước đóng băng vào mùa đông.
Ôn Uyển khóc đến mệt cũng không hề khóc nữa.
Trịnh Vương thấy Ôn Uyển tâm tình bình phục lại, vuốt miệng vết thương mới tinh: “Cổ bị ai cào hay sao ? Thế nào làm cổ bị thương? Còn có, tay bị như thế nào?”
Ôn Uyển nghe đến đó vẻ mặt dần hiện ra hoảng hốt: “Cậu, con giết bọn họ. Con giết những người động thủ với con. Cậu, con đã giết hai người vô tội.”
Trịnh Vương nhẹ giọng an ủi: “Bọn họ dám mạo phạm con là đáng chết. Con không giết, cậu cũng sẽ giết bọn hắn.”
Ôn Uyển nghe đến đó, nước mắt thật vất vả ngăn chặn lại trào ra: “Cậu, con có thể biến thành ma quỷ giết người hay không? Cậu, có phải con đã biến thành sát nhân rồi hay không?”
Nếu như là dĩ vãng Trịnh Vương có lẽ sẽ chê cười Ôn Uyển hai câu. Nhưng khi nhìn vẻ mặt Ôn Uyển hoảng hốt, tim của Trịnh Vương vô cùng đau đớn. Bảy năm trước, cả con kiến Ôn Uyển cũng không nỡ giết chết, còn thuyết phục cần tôn trọng tánh mạng của nó. Bảy năm sau, hoàn cảnh đã làm cho Ôn Uyển không chỉ một lần đích thân giết người. Trịnh Vương trấn an nói: “Nói cái gì đó? Người nào dám mạo phạm con đều đáng chết. Trên người cậu không biết lây dính bao nhiêu máu. Con nói con là sát nhân, vậy cậu chẳng phải là ma quỷ giết người à? Ôn Uyển, con phải nhớ, kẻ đáng chết thì một người cũng không thể bỏ qua. Ôn Uyển, nói cho cậu nghe toàn bộ người đem con khi dễ, không biết tên cũng vẽ ra chân dung bọn họ ( Trịnh Vương biết Ôn Uyển vẽ tranh rất lợi hại ). Cậu bầm thây vạn đoạn bọn hắn.”
Ôn Uyển rùng mình một cái, nàng đã sớm nghe nói qua uy danh của cậu rồi. Nên ội vàng lắc đầu.
Trịnh Vương thấy Ôn Uyển nghe nói đến giết người lại mang bộ dáng chịu đựng, không đành lòng bất đắc dĩ nói một tiếng: “Nha đầu ngốc, tâm tư vẫn lương thiện như vậy. Thiện tâm không nhất định có được kết quả tốt .”
Ôn Uyển lầm bầm nói: “Con không muốn trở thành sát nhân.”
Trịnh Vương đem Ôn Uyển kéo vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lên vai Ôn Uyển, giống như dỗ hài tử dụ dỗ cho nàng không sợ hãi. Nói mấy câu xong cũng không nhắc lại nữa. Chỉ cuối đầu nhẹ nhàng vỗ về Ôn Uyển, trấn an tâm tư đang thấp thỏm lo âu của nàng.
Ôn Uyển an tĩnh nằm ở trong ngực Trịnh Vương, cảm thấy giờ phút này vô cùng an bình. Trong lòng len lén nghĩ tới, nếu như cậu hát một khúc để ru ngủ nàng ngủ, vậy thì càng hoàn mỹ. Dĩ nhiên, nàng biết đó là chuyện không có khả năng. Nghĩ tới đây Ôn Uyển đột nhiên cười, nếu mà xảy ra thật đoán chừng nàng sẽ hoài nghi cậu Trịnh Vương bị quỷ nhập vào thân.
Trịnh Vương nhìn tâm tình Ôn Uyển đột nhiên tốt lên, nhẹ giọng hỏi: ” Sao vậy?”
Âm thanh Ôn Uyển giống như muỗi kêu nói: “Con đang suy nghĩ, nếu là cậu có thể hát cho con nghe một khúc êm tai, thì con sẽ ngủ rất nhanh.”
Trịnh Vương nghe lời này khóe miệng vừa co giật lại run rẩy, cảm xúc tức giận cùng đau lòng bỗng chốc bị câu nói tràn đầy vui mừng của Ôn Uyển làm cho mất đi không còn một mảnh. Vốn muốn mắng một câu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Ôn Uyển giãn ra, chỉ đành phải bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Ôn Uyển híp mắt cười nhìn Trịnh Vương bộ dạng bất đắc dĩ và tràn đầy cưng chìu, nàng cảm thấy rất vui vẻ, tâm tình cũng giãn ra. Lợi dụng cũng tốt, tính toán cũng thế, nhưng trải qua mấy năm này thành tâm gửi gắm, Ôn Uyển tin tưởng cậu đối với nàng ít nhất cũng có ba phần chân tình. Nàng cũng không cầu xin nhiều hơn nữa, có ba phần chân tình là đủ rồi. Ôn Uyển nghĩ tới quyết định của mình, nhẹ nhàng nói: “Cậu, về sau con sẽ hết sức cố gắng giúp cho cậu.”
Trịnh Vương sửng sốt, ngược lại cười nói: “Nha đầu ngốc, bảo vệ tốt chính mình là quan trọng nhất. Những việc khác cháu không cần quan tâm. Thái y vẫn nói cháu tâm tư quá nặng, ưu tư quá sâu, như vậy sẽ giảm thọ. Sau này có việc thì nói cùng cậu, cháu không dám động thủ cậu sẽ giúp cháu giải quyết. Đừng đem chuyện giấu ở trong lòng. Tuổi còn nhỏ, ưu tư nặng như vậy làm cái gì.”
Trong lòng Ôn Uyển liền ấm áp, bỗng chốc ôm chặt Trịnh Vương một chút cũng không thấy nóng.
Trịnh Vương nhìn Ôn Uyển lại đang ở trước mặt hắn làm nũng, không trả lời hắn, vừa buồn cười vừa tức giận. Cuối cùng cũng chỉ vuốt đầu của nàng. Trong lòng chậm rãi suy nghĩ, ít nhất hiện tại so với ba năm trước đây đã tốt hơn rất nhiều. Một ngụm không ăn được cả bàn tiệc. Hiện tại có thể tốt cũng là không dễ. Từ từ , đem tâm tư sâu nặng điều trị sau.
Lại không nghĩ Ôn Uyển chỉ nhẹ nhàng nói: “Cậu, người cả đời đều thương yêu Ôn Uyển sao? Cả đời cũng như hiện tại, thương yêu Ôn Uyển, sủng ái Ôn Uyển, sẽ không phiền chán, càng sẽ không vứt bỏ Ôn Uyển sao?”
Trịnh Vương nghe lời này, ngực co lại đau đớn. Sáu năm kia, rốt cuộc ở trong lòng hài tử này để lại bao nhiêu bóng ma, làm cho nàng không an lòng như vậy. Trịnh Vương suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là nói: “Cậu đã ở trước linh vị bà ngoại cháu lập lời thề, cả đời này cũng sẽ thương yêu sủng ái Uyển Nhi. Sẽ không để người khác khi dễ cháu, càng sẽ không bị một phần ủy khuất nào.”
Ôn Uyển khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt Trịnh Vương có thương tiếc có nhẫn nại, cũng hướng nàng gật đầu khẳng định. Ngực Ôn Uyển bỗng chốc lấp đầy thoả mãn. Nàng biết rõ, nàng không chỉ có tướng mạo tương tự với Trịnh Vương, ở một vài phương diện, tính tình cũng có sáu phần giống như nhau. Nói được là làm được, điểm này hai người rất giống nhau. Sẽ không dễ dàng đồng ý, nhưng đã chấp thuận lời hứa thì sẽ làm được, tuyệt đối không thay lòng. Lại càng không nói cậu đối với bà ngoại thừa thuận lời hứa như vậy. Ở trong lòng cậu bà ngoại nặng cỡ nào Ôn Uyển biết rõ.
Nhưng mà, Ôn Uyển cẩn thận từng li từng tí thêm một câu: “Cũng bao gồm cả cậu sao?”
Trong lòng Trịnh Vương chấn động, nhớ tới lần trước Ôn Uyển gặp chuyện ở trong Vương phủ. Xem ra chuyện lần trước đã khiến trong lòng Ôn Uyển bị ám ảnh rất nặng: “Ừ, bao gồm cả cậu ở bên trong. Ai cũng không thể khi dễ Uyển Nhi, không thể để cho Uyển Nhi bị một phần ủy khuất. Nếu không cậu sẽ không buông tha.”
Ôn Uyển tin tưởng Trịnh Vương nói thật lòng. Bất kể tương lai sẽ như thế nào nhưng Ôn Uyển tin tưởng giờ phút này lời Trịnh Vương nói là hoàn toàn thật lòng thật dạ. Ôn Uyển vừa cười vừa khóc ôm cổ Trịnh Vương khóc thút thít, gọi một tiếng lại một tiếng cậu. Đủ rồi, có những lời này vậy là đủ rồi. Không uổng phí mấy năm nay, nàng hao hết tất cả tâm lực giúp đỡ Trịnh Vương. Trả giá luôn sẽ có hồi báo. Đồ vật nàng muốn rốt cục đã nhận được, đem nước mắt thấm ướt cổ Trịnh Vương .
Trịnh Vương cũng không có nói thêm cái gì, chỉ lau nước mắt cho nàng. Ôn Uyển mặc dù nước mắt không ngừng nhưng vẫn cười rất rực rỡ. Nụ cười sáng rỡ kia làm trong lòng Trịnh Vương lại đau xó gây gắt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Quyển 4 - Chương 184: Ôn nhu
Quyển 4 - Chương 184: Ôn nhu