Trong mông lung dường như bên tai có một người đã từng nói : “Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.” (Cùng nắm tay nhau đến bạc đầu.)
Ôn Uyển mở mắt, mơ màng nhìn bốn phía, trông thấy tấm màn gấm có thêu đóa hoa sen, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tại sao nàng lại mơ thấy hắn? Nàng không biết nàng lại có ấn tượng sâu sắc với Bạch Thế Niên đến thế. Trong mắt nàng, đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng, tỉnh lại thì nên quên đi. Nhất định là một giấc mộng, suy nghĩ nhiều sẽ chỉ làm nảy sinh những mong đợi hão huyền, nàng không muốn điều đó:
Ôn Uyển tự mình thôi miên, hy vọng có thể quên sạch hết.
“Đã quên, tất cả đều đã quên. Bắt đầu từ hôm nay, ta đã quên hết. Không nhớ gì cả!”
Có một việc Ôn Uyển đã hiểu nhầm. Ban đầu Bạch Thế Niên đối với nàng chỉ có thể coi là một kí ức không quên, không thể coi là si tình. Dù sao nữ tử đầu tiên thân mật với hắn là một hài tử sáu tuổi, dù là ai cũng khó mà quên được (theo như lời Ôn Uyển là một trăm phần trăm biến thái ). Lâu lâu chợt nhớ tới, thời gian dài cũng đã thành tự nhiên. Chân chính nảy sinh tình cảm là vào buổi tối thành thân kia. Bạch Thế Niên đã trải qua vài phen sinh tử nên yêu thích những nữ tử hào sảng, kiên cường. Những gì Ôn Uyển biểu đạt phù hợp hoàn toàn với yêu cầu của Bạch Thế Niên. Nàng lại là tiểu cô nương mà hắn nhớ tới bảy năm, nảy sinh tình cảm âu cũng chỉ là chuyện nước chảy thành sông (ý nói chuyện tất yếu phải xảy ra, tích tiểu thành đại). Có người, nảy sinh tình cảm chỉ là chuyện trong nháy mắt. Huống chi hai người còn thân mật cả đêm (Mặc dù chỉ kém một bước cuối cùng). Đáng tiếc chính là Ôn Uyển không hiểu, cũng không muốn tin. Thêm vào đó, nàng còn có kiêng kỵ của riêng mình.
Trên đường đi Trịnh Vương vô tình trông thấy Yến Kỳ Hiên đi như bị chó săn đuổi. Sắc mặt hắn bổng chốc chìm xuống. Tin đồn gần đây cũng vì Yến Kỳ Hiên mà nổi lên. Trịnh Vương nghĩ tới khoảng thời gian một năm hai người chung sống, hẳn là đã phát sinh tình cảm.
Trịnh Vương chợt nhớ tới Vương Phi đã từng kể rằng Thuần Vương Phi có nói Ôn Uyển có mệnh cách quý không thể nói. Trịnh Vương là ai chứ? Hắn vừa nghe liền hiểu lời này hàm nghĩa gì.
Lúc Trịnh Vương đi vào thì không thấy Ôn Uyển. Hạ Dao cho người bưng trà đi ra. Trịnh vương thấy Hạ Dao vành mắt rưng rưng, liền hỏi:
“Uyển nhi đâu?”
Nha đầu này sẽ không núp trong phòng khóc đấy chứ ? Không đâu, tính tình kia hẳn là sẽ tình nguyện đem tất cả bi thương giấu trong lòng, tuyệt đối sẽ không khóc.
Hạ Dao cố gắng khôi phục bình thường: “Quận chúa đang ngủ.”
Trong mắt của Trịnh Vương chợt lóe lên ánh sáng lạnh:
“Chuyện gì đã xảy ra? Nói rõ ràng cho ta.”
Ôn Uyển tính tình cương nghị thì loại chuyện nhỏ sẽ không thể nào khiến nàng đi nghỉ vào ban ngày. Nhất định là tên tiểu tử Yến Kỳ Hiên kia đã làm gì quá đáng.
Hạ Dao sắc mặt sầu khổ: “Thế tử gia đã nói vài lời. Quận chúa đáp ứng sẽ không ép buộc hắn cưới nàng. Sau khi nói chuyện xong, Quận chúa mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.”
Trịnh Vương nhìn về phía Hạ Dao nói: “Năm ấy, ngươi đi theo hầu hạ bên cạnh Ôn Uyển. Có phải hai người họ đã nảy sinh tình cảm hay không?” Nếu không phải, Ôn Uyển cũng sẽ không khổ sở đến thế. Yến Kỳ Hiên cũng không thể nhớ nhung Ôn Uyển tới hai năm.
Hạ Dao khẽ chấn động, cuối cùng nàng nói: “Vương gia, Quận chúa từ nhỏ đã cơ khổ, hoàn cảnh chung quanh lại càng phức tạp. Ở chung một năm cùng Thế tử gia, Quận chúa rất vui vẻ, cũng đã nảy sinh tình cảm. Nhưng vẫn còn chưa tới mức thâm tình. Quận chúa có tình cảm với Thế tử gia của Thuần Vương. Nhưng trên hết là không nỡ rời bỏ cuộc sống bình dị, vui vẻ, không buồn không lo kia. Thứ Quận chúa vẫn một mực mong muốn chính là một cuộc sống ung dung, tư tại.”
Trịnh vương trầm tư một chút: “Chờ khi Uyển nhi tỉnh lại. Ngươi hãy phái người báo cho ta biết.”
Hạ Dao gật đầu đáp ứng.
Khi Trịnh Vương đã hoàn thành việc hồi bẩm Hoàng Thượng, một lần nữa trở lại Vĩnh Trữ Cung, Ôn Uyển vẫn còn chưa tỉnh. Hắn liền ở lại, chờ trong tiểu sảnh.
Lúc Ôn Uyển tỉnh lại đã gần đến buổi trưa. Vừa ra khỏi tẩm cung, nàng đã nhìn thấy Trịnh Vương ở trong tiểu sảnh vừa nhấp trà vừa xem một quyển du ký mà nàng thường đọc, thậm chí bộ dạng còn vô cùng nhàn nhã. Ôn Uyển vô cùng sửng sốt, sao cậu lại tới đây ? Cũng không người nào báo cho nàng biết.
Trịnh Vương trông thấy Ôn Uyển còn đứng tại chỗ ngẩn ngơ, lập tức cho mọi người lui xuống, sau đó kéo Ôn Uyển đến bên cạnh “Uyển Nhi, con nói cho cậu có phải Yến Kỳ Hiên khi dễ con hay không?”
Ôn Uyển lắc đầu.
Trịnh vương không tin: “Ôn Uyển có chuyện gì hãy nói cho cậu. Nha đầu ngốc, con sợ cái gì ? Bất kể có chuyện gì thì đã có cậu ở đây.”
Không thể nói trong lòng không có ủy khuất. Hai năm qua, nàng một mực cố gắng tranh thủ, chưa từng nghĩ tới việc vứt bỏ. Đến cuối cùng cũng chỉ là một câu: cho dù nàng là Phất Khê, hắn cũng sẽ không cưới. Thì ra hết thảy mong ước tốt đẹp cũng do nàng tưởng tượng mà thôi. Cảm giác mất mát, thất vọng, còn có bi thống làm cho lòng nàng như bị nhào lộn, bị dày vò.
Trịnh Vương thấy Ôn Uyển nhẫn nại, trong lòng bi thống: “Nha đầu ngốc muốn gả cho hắn, chỉ cần cho hắn biết thân phận thật của con.Ta tin hắn sẽ không cự tuyệt.”
Ôn Uyển ngẩng đầu nhìn Trịnh Vương: “Cậu, Người không phản đối sao?”
Trịnh Vương cười nói: “Cậu phản đối? Con không hỏi một tiếng, làm sao biết ta phản đối.” Nha đầu ngốc này, chuyện gì cũng dấu ở trong lòng, nhất định chịu nhiều mệt mỏi.
Ôn Uyển lắc đầu: “Cậu, Giác Ngộ đại sư nói của con sẽ tôn quý cả đời ( Ôn Uyển lén đổi lại khái niệm, Tôn Quý Quận chúa đương nhiên là tôn quý cả đời). Cậu, Người biết còn không phản đối sao?”
Trịnh Vương không thèm để ý: “Đúng vậy, Ôn Uyển của ta tất nhiên sẽ tôn quý cả đời.”
Ôn Uyển bản thân chính là Tôn Quý Quận chúa, còn có hắn che chở, cả đời này ai có thể vượt qua nàng, đương nhiên là tôn quý cả đời.
Ôn Uyển cẩn thận nói “Cậu, sau này con nhất định phải gả cho người mà chính con nhìn trúng. Cậu, con không muốn mù mờ mà bị gả đi. Cậu, Người có thể đáp ứng ta không?”
Trịnh Vương nhè nhẹ vỗ lưng Ôn Uyển: “Nha đầu ngốc.”
Ôn Uyển rất buồn bực, nói hồi lâu vẫn không đáp ứng cho nàng tự do kết hôn. Đều là lừa người! Ông ngoại Hoàng Thượng lừa nàng, bây giờ cậu cũng lừa nàng. Về sau Ôn Uyển ngẫm nghĩ lại, mắt nhìn người của nàng quả thật chưa được tốt, có trưởng bối giúp kiểm định cũng tốt hơn.
Suy tính một hồi, nàng nhìn lại thấy trong mắt Trịnh Vương sự ân cần và lo lắng rất nhiều. Nhớ tới thời gian mà nàng phải nhẫn nại và ủy khuất, cộng thêm sự lo lắng về tương lai, hôm nay lại bị Yến Kỳ Hiên hoàn toàn ghét bỏ, Ôn Uyển không thể kiềm chế được nữa, liền ôm chầm lấy Trịnh Vương mà khóc.
Trịnh Vương thấy bộ dạng Ôn Uyển vừa ủy khuất, vừa buồn bực, ảo não, đành dở khóc dở cười:
“Sau này có việc gì hãy nói cho cậu biết. Đừng giấu trong lòng. Rầu rĩ trong lòng, suy nghĩ lung tung là tự mình chuốc lấy cực khổ… Tốt rồi, đừng khóc nữa. Con thực sự muốn gả cho tiểu tử Yến Kỳ Hiên, ta sẽ đích thân nói chuyện với Thuần Vương. Ta tin hắn không thể không đáp ứng.”
Ôn Uyển cười khổ. Tạo hóa thật trêu ngươi. Yến Kỳ Hiên đối với nàng , chẳng qua chỉ là sự ái mộ kinh nể nhất thời, không phải yêu. Hoặc là phải nói, Yến Kỳ Hiên trong lòng có phất Khê, nhưng không có Bình Ôn Uyển nàng. Nàng không muốn làm trễ nãi hắn. Cũng không muốn ủy khuất chính mình.
Nàng vốn có tư tưởng của người trưởng thành, trải qua nhiều chuyện như vậy đã sớm thay đổi. Còn Yến Kỳ Hiên vẫn là bộ dạng của ba năm trước đây, tâm tính giản đơn, vọng động, nghe lời cha mẹ. Cho dù nàng dùng biện pháp khiến Yến Kỳ Hiên tin nàng chính là Phất Khê cũng chỉ có thể tốt đẹp trong phút chốc.
Nàng và Yến Kỳ Hiên không thích hợp. Nếu kiên quyết thành thân, không nói chuyện tranh đấu giữa mẹ chồng nàng dâu, hào quang của nàng làm lu mờ Yến Kỳ Hiên cũng sẽ dẫn đến mâu thuẫn. Dựa theo tính tình của Yến Kỳ Hiên, sẽ chỉ khiến nàng mệt mỏi, khiến Yến Kỳ Hiên cũng sẽ mệt mỏi. Kết quả nhất định cả hai đều chán ghét nhau, rất có thể sẽ trở thành vợ chồng bất hoà. Không bằng nàng để lại một ký ức tốt đẹp cho Yến Kỳ Hiên không bị hiện thực tàn khốc hủy diệt. Có lẽ bởi vì quan hệ ban đầu quá mức tốt đẹp nên nhất định không thể kết quả.
Trịnh vương chờ Ôn Uyển ngừng khóc, cầm khăn lông nhẹ nhàng lau mặt cho nàng. Nhưng hắn không nhịn được mà mắng:
“Sau này có việc gì thì nói ngay cho cậu. Con còn nhỏ tuổi mà tâm tư nặng như vậy, khó trách thân thể luôn không tốt. Thái y nói con nên thư giản, thả lỏng tinh thần. Sao con không nghe lời? Lỡ sau này tích tụ thành tâm bệnh thì làm thế nào?”
Trịnh Vương thật sự lo lắng Ôn Uyển vì sầu lo quá nặng mà rước lấy bệnh tình, ảnh hưởng tới tuổi thọ. Khụ! Hắn cũng muốn Ôn Uyển sửa đổi cái tính này. Đáng tiếc, thiên tính khó dời aa. Hắn sử dụng nhiều biện pháp như vậy cũng vô dụng.
Ôn Uyển nhếch môi khẽ cười, rúc đầu vào trong lòng Trịnh Vương không muốn dậy. Trịnh Vương vỗ vỗ Ôn Uyển trách yêu: “Nha đầu ngốc.” Giọng nói như chứa đựng vô vàn tình thương và tiếc nuối.
Trịnh Vương cũng biết Yến Kỳ Hiên và Ôn Uyển không xứng đôi. Không nói điều gì khác, ngay vấn đề tính tình thì hai người đã không hợp. Nghĩ tới đây, Trịnh Vương liền đau đầu. Trước kia hắn sợ Ôn Uyển bị ủy khuất, cưới nàng về làm con dâu nhà hắn thì sẽ có hắn trông chừng. Bây giờ, nha đầu này lại ý định khác, nên dựa vào tính tình của nó nếu hắn cưỡng cầu chắc chắn sẽ phản tác dụng, Ôn Uyển sau này nên tìm nhà chồng dạng gì đây.
Ôn Uyển cúi đầu kêu khẽ : “Cậu…”
Nàng sẽ không như đời trước đến phút cuối cùng không còn lại gì. Không có tình yêu, nàng còn có tình thân, còn có tình bạn.
“Ừ.”
Trịnh vương nhẹ nhàng vỗ về Ôn Uyển. Trải qua nhiều chuyện, Hoàng tỷ chỉ lưu lại một cốt nhục này thôi. Hắn sẽ không để nàng chịu bất kỳ ủy khuất nào.
Ôn Uyển giống như một con chuột nhỏ, cuộn mình không chịu dậy. Cuối cùng Trịnh Vương dỗ nàng đứng lên:
“Con không đói nhưng cậu đói rồi.”
Cơm nước xong, Ôn Uyển đứng ở trong sân, vô cùng rầu rĩ.
Lần này đã thật sự kết thúc, tia hy vọng cuối cùng trong lòng nàng cũng không còn. Người đời nói tình đầu đều không có kết quả tốt. Ban đầu không nên yêu sớm, vậy sẽ không thêm chuyện khiến người ta phải bận lòng.
Đến lúc này, Ôn Uyển cũng không xác định được hai người thật sự có coi là yêu hay không? Có lẽ, giữa hai người chỉ là một loại tình cảm gần gũi vượt quá tình bạn một chút. Ôn Uyển nghĩ tới đây không khỏi cười khổ. Tình bạn khác tình yêu. Tình trạng hiện tại của họ, truy cứu sự khác nhau này còn có ý nghĩa gì!
Chính xác nàng và Yến Kỳ Hiên hẳn đều xem đối phương như một bến đỗ. Hai người đều là kẻ cô đơn nên muốn dựa dẫm vào nhau, đem đối phương làm nơi cập bến. Yến Kỳ Hiên đơn thuần và chân thành làm cảm động nàng. Sự tài hoa và lòng khoan dung của nàng, còn có sự kính trọng của nàng cũng bổ khuyết cho một Yến Kỳ Hiên rỗng tuếch. Tình bạn cùng tình yêu thật ra cũng đều là việc những kẻ lữ hành cô đơn trên đường đời bầu bạn với nhau. Tình bạn nhạt như trà, tình yêu đậm như rượu. Trà ngon thơm ngát để giải khát, rượu ngon thuần khiết say lòng người. Có thể có cơ hội quen biết hắn, làm bạn một năm, cũng là may mắn khó được trong đời. Tới bây giờ, là trà hay là rượu cũng không còn quan trọng. Quan trọng là … Chỉ cần hắn có thể bình an khỏe mạnh, vui vẻ khoái hoạt là tốt rồi.
Trên đường trở về, Yến Kỳ Hiên luôn nghĩ tới lời Ôn Uyển nói: ta là phất Khê, ta chính là Phất Khê. Nghĩ đến mức đầu hắn muốn nổ tung. Lúc về tới Vương Phủ, Vương gia không có nhà, chỉ có Thuần Vương Phi.
Thuần Vương Phi nghe Yến Kỳ Hiên thuật lại liền quả quyết phủ nhận:
“Chính con đã tự mình đi Giang Nam, canh gác phần mộ. Còn nữa, con đã kể nhiều chuyện lúc nhỏ của Thủ Vọng cho biểu muội biết mà. Con a… may là con không cho rằng lời nàng nói là thật. Nữ nhân này… nữ nhân này có thể đầu độc lòng người. May là con không đáp ứng, vẫn một mực kiên quyết.”
Sau khi Yến Kỳ Hiên nghe mẹ hắn khẳng định và chê bai Ôn Uyển nói lời nực cười. Chính hắn cũng suy nghĩ lại lời nói của Ôn Uyển có rất nhiều sơ hở. Thêm nữa, Ôn Uyển cũng đã chính mình thừa nhận do nghe từ lời kể của hắn mới biết được chuyện ước hẹn. Vì thế, hắn đã đem chút hoài nghi này quăng lên chín tầng mây. Nữ nhân này thật là đáng sợ! Lợi dụng việc ngã bệnh tranh thủ sự đồng cảm của hắn, bám vào lời của hắn (không còn cách nào, trong mắt Yến Kỳ Hiên, Ôn Uyển chính là một nữ nhân vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào).
Ôn Uyển thế nào cũng không thể tưởng tượng được sau khi nói chuyện với Thuần Vương Phi, Yến Kỳ Hiên trở lại trong Vương phủ. Hắn cảm thấy Ôn Uyển hoàn toàn không an toàn. Vậy là trong lúc Thuần Vương còn chưa kịp tìm hắn nói về chuyện trước kia, hắn đã vội vàng viết một đạo tấu chương dâng lên Hoàng Thượng xin được tứ hôn.
Ôn Uyển biết được tin, không tức giận, cũng không thất vọng, chỉ tràn đầy bất đắc dĩ. Nàng không ngờ Yến Kỳ Hiên lại chán ghét nàng đến mức này.
Hoàng Thượng nhìn sổ con thì tức giận khôn nguôi. Lúc trước Yến Kỳ Hiên không biết chân tướng, dâng tấu chương muốn kết hôn với nữ nhi Giang gia, ông còn có thể thông cảm nói không biết thân phận của Ôn Uyển.
Buổi sáng vừa bái kiến Ôn Uyển, Ôn Uyển rõ thân phận thật sự của mình. Xế chiều hắn lập tức dâng tấu muốn kết hôn với nữ nhi Giang gia. Hắn xem Ôn Uyển nhà ta là cái gì? Muốn thì lấy, không muốn thì vứt bỏ. Hoàng Thượng cực kì giận dữ. Nếu không phải Yến Kỳ Hiên chết sống cả ngày làm bộ dạng nhớ nhung Ôn Uyển thì đứa bé kia sao lại mềm lòng, nhiều năm như vậy sao vẫn không buông bỏ? Bây giờ Ôn Uyển đã nói bỏ qua, hắn còn vội vàng xát muối vào tim Ôn Uyển. Ôn Uyển còn muốn bao dung một kẻ như hắn?
Hoàng Thượng triệu Thuần Vương vào cung thống mạ hắn một hồi.
Thuần Vương bị Hoàng Thượng mắng tới nổi không dám ngẩng đầu lên. Trong lòng hắn rất bực bội. Tiểu tử thúi kia, lần trước hắn chưa tính. Lần này còn không biết điều như vậy. Không nói những chuyện khác, đối với ân nhân hai lần cứu mạng cũng không nên làm chuyện như vậy. Cho dù có sợ hãi Ôn Uyển đi nữa cũng không nên làm chuyện không nể mặt thế này, chẳng lẽ nó ngu ngốc tới mức không biết Ôn Uyển là hòn ngọc quý trên tay Hoàng Thượng. Nó cũng không thương lượng với mình một chút. (Đạo tấu chương xin ban hôn đầu tiên Thuần Vương có biết).
Hoàng Thượng nhìn Thuần Vương nhớ đến Ôn Uyển, nói một chuyện: “Đúng rồi, nữ nhi của Đạo đài Giang Châu năm nay vừa tròn mười sáu, dung mạo rất xinh đẹp. Ngươi nhiều năm như vậy cũng chỉ có một đứa con nối dõi, bên gối trống không. Trẫm cũng không đành. Lý thị này rất hợp mở rộng dòng dõi.”
Thuần Vương đang suy nghĩ mông lung lập tức phản ứng, hắn muốn nói đã đáp ứng với Thuần Vương Phi sẽ không nạp Trắc Phi:
“Hoàng thượng, thần. . . . . .”
Nhưng hắn vừa mở miệng, đã bị chặt đứt.
Tấu chương trong tay Hoàng Thượng vẽ thành một đường vòng cung xinh đẹp đập chính xác vào trán Thuần Vương, nổi lên một cục u lớn. Đây là lần đầu tiên Hoàng Thượng động tay với Thuần Vương. Đánh xong, Hoàng Thượng âm trầm nói:
“Thế nào? Ngươi còn dám nói? Ngươi có phải cảm thấy Vương Phi của ngươi quá mức hiền lành hay không? Có cần trẫm đổi lại cho ngươi người khác không?”
Thuần Vương nghe những lời này thì không dám nói gì nữa. Chuyện lần này là bọn họ đuối lý, Hoàng Thượng không truy cứu đã là khai ân phá lệ. Hắn đành vội vàng lui ra, đi về phía Vĩnh Trữ Cung.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Quyển 4 - Chương 213: Kết Thúc ( thượng )
Quyển 4 - Chương 213: Kết Thúc ( thượng )