Edit: Mèo
Beta: Tiểu Tuyền
“Ôn Uyển, bây giờ cháu làm ăn đều là làm cho cậu của cháu, cháu có nghĩ tới chính mình làm một ít buôn bán gì đó lời ít tiền hay không?” Thuần Vương rất mong đợi. Ôn Uyển cầm miếng điểm tâm đưa cho Thuần Vương, Thuần Vương nhận lấy, ăn một miếng rồi gật đầu.
“Cháu muốn nói làm điểm tâm? Nhưng làm ăn điểm tâm lợi nhuận rất thấp, không có lợi nhuận gì. Hơn nữa, trong kinh thành có rất nhiều cửa hàng điểm tâm, rất nhiều người nhà giàu cũng tự mình làm điểm tâm. Mở cửa hàng điểm tâm không có lợi nhuận đâu.” Thuần Vương có chút thất vọng, nhưng rất nhanh liền dấy lên hi vọng. Ôn Uyển ra chủ ý, từ trước đến giờ đều là kiếm ra tiền .
” Cho dù trong kinh thành có nhiều cửa hàng điểm tâm hơn nữa cũng không có gì đáng ngại, nhà người ta làm quanh đi quẩn lại cũng chỉ mấy loại. Bản thân cháu có rất nhiều loại, nhưng mà nguyên liệu hao phí quá nhiều, bản thân mình làm ăn phải chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu, tính ra không có lời. Cậu chỉ cần đi tìm nhiều mấy người sư phụ có tay nghề tốt, làm chút ít điểm tâm khẩu vị Thiên Nam Hải Bắc. Hình thức đa dạng, mùi vị ngon, còn lo không có lợi nhuận sao? Sau này, cháu ăn điểm tâm cũng có chỗ mà đi mua. Có điều cháu nói thẳng, ít nhất cháu phải chiếm bốn thành cổ phần.” Ôn Uyển mở miệng sư tử, không sợ Thuần Vương không đáp ứng.
“Thật sự có lợi nhuận a.” Thuần Vương có chút không tin. Hắn cảm thấy cái này là lợi nhuận nhỏ như đầu muỗi, nhưng nhìn thấy Ôn Uyển có lòng tin mười phần, lại cảm thấy hẳn thật sự có lợi nhuận nên có chút dao động.
“Gần đây tương đối bận rộn, cháu vốn tính toán đợi qua đợt bận rộn này thì mở của hàng điểm tâm gia đình. Cậu yên tâm, tuyệt đối có lợi nhuận. Cậu quên Trung thu năm ngoái, cháu làm bánh Trung thu. . . . . .” Vừa nói, đột nhiên ngừng lại, cũng là bắt đầu ngày đó, bệnh tình ông ngoại mới càng ngày càng nghiêm trọng, mới ra đi.
Thuần Vương nhìn thấy Ôn Uyển khó nén đau thương, liền gấp gáp chuyển đề tài. Hai người hàn huyên một lúc, Thuần Vương nói chờ sau khi hắn cho người đi tìm hiểu rồi hãy nói. Ôn Uyển tất cả cũng theo hắn.
“Kỳ Hiên gần đây có khỏe không?” Nói xong việc công rồi, nói chuyện riêng.
“Lúc này giống như gặp ma. Sau khi xong xuôi hôn sự. Hiện tại vẫn ngày ngày giày vò ở trong Bạch Ngọc Viên, thề nói muốn làm một đại sư thư pháp. Ta cũng mời một vị danh vọng nổi tiếng làm sư phụ hắn. Hiện tại ngày ngày đều ở nhà, nói muốn lấy chuyên cần bổ yếu kém. So với trước tốt hơn nhiều. Cháu yên tâm, so với lúc ở cùng cháu còn tốt hơn! Nói không chừng, cậu thật có thể có một nhi tử là đại sư thư pháp.” Thuần Vương cười. Cái bộ dáng này cũng tốt. Dù sao con dâu tài giỏi. Tương lai sinh cho hắn một cháu ruột tài giỏi, cố gắng dạy dỗ là được. Về sau khi hắn trăm tuổi, cho dù cháu trai vẫn không thể chống đỡ môn hộ, thì Ôn Uyển cũng sẽ nể tình của tiểu tử ngốc kia mà giúp đỡ trông chừng một hai, trong mấy chục năm tới Phủ Thuần Vương không cần phải lo lắng.
“Vậy thì tốt.” Nghe được tình huống của Yến Kỳ Hiên trước mắt rất tốt, Ôn Uyển cũng yên lòng. Nhưng mà Ôn Uyển vẫn dụng tâm nhắc nhở một chút: “Giang Lâm rất tốt. Cậu bảo Yến Kỳ Hiên hãy đối đãi tốt với người ta.”
Thuần Vương thấy Ôn Uyển cực độ chán ghét thiếp thất, thì cười cười, nói sẽ khuyên Yến Kỳ Hiên. Ngồi nói thêm một lúc, Thuần Vương liền đi về.
Hiện tại Ôn Uyển rất bận rộn, vừa giám sát xây dựng tửu lâu, lại phải quy hoạch qua Minh Nguyệt sơn trang một lần nữa. Lúc này nàng đã biết tại sao tiền lời Minh Nguyệt sơn trang lại giảm nhiều như vậy. Ở mùa nóng và mùa lạnh, lúc ấy Chu vương cùng Thuần Vương vì kiếm nhiều tiền, liền mở miệng đồng ý đem phòng trống bên trái đưa ra cho võ quan ở. Lúc trước Ôn Uyển lập ra kế hoạch này. Chính là không muốn văn võ nổi lên xung đột. Quan văn và võ quan từ xưa đã bất hòa , lúc này không có một giới định nghiêm khắc, nên nhiều lần tranh chấp nổi lên. Đều bị Thuần Vương trấn áp. Những người đó không dám gây khó dễ cho Thuần Vương như thế nào, nhưng khẳng định trong lòng không thoải mái. Sau lại nổi lên không ít xung đột, mỗi lần cũng là văn thần chịu thiệt. Dần dần, những thứ văn nhân nhã sĩ kia được tin tức, liền ít đi. Mà giảm nhiều nhất là những phú thương buôn bán lớn. Thoáng một cái thiếu hai nhóm người, dĩ nhiên làm ăn là ít đi rồi.
Ôn Uyển không nhịn được lắc đầu, thật là. Những thứ phú thương Cự Cổ sùng bái nhất văn nhân nhã sĩ, dĩ nhiên những thứ này không phải là trọng điểm, trọng điểm là những thứ nhã sĩ kia hơn phân nửa là quan viên giữ chức vụ quan trọng. Vừa nghĩ như vậy, dĩ nhiên là hiểu. Chỉ cần điều tiết một chút phương châm đối ngoại, thay đổi một chút điều lệ thích hợp, không lo không có khách hàng. Dù sao môi trường đông ấm hè mát là độc nhất vô nhị, thiên nhiên chiếm ưu thế. Điểm này đến Ôn Tuyền thôn trang của nàng cũng không có biện pháp so sánh.
Một lần nữa Ôn Uyển đem điều lệ công bố ra, còn sửa đổi những quy định mà lúc trước còn không hoàn thiện, một lần nữa định ra rất nhiều quy tắc. Những tin tức này công bố ra, thoáng một cái loan truyền rất nhiều người biết Minh Nguyệt sơn trang định ra quy củ điều lệ mới.
Cùng lúc đó, còn có tin tức Minh Nguyệt sơn trang đã về tay Ôn Uyển Quận chúa, chỉ trong nháy mắt truyền ra ngoài. Bản thân của Ôn Uyển là đệ tử của danh sĩ, chính nàng rất tôn trọng người đọc sách, cộng thêm nàng lại học rộng tài cao, danh tiếng tốt vô cùng, danh tiếng ở trong giới thanh lưu cũng cao. Cho nên, kế hoạch đưa ra nhất định là có lợi cho văn nhân.
Những văn nhân kia được tin tức Ôn Uyển Quận chúa một lần nữa trông coi Minh Nguyệt sơn trang, trên căn bản đều vui mừng không dứt. Trong chuyện này, đặc biệt là những người học sĩ uyên bác kia. Không nói Minh Nguyệt sơn trang ở trong tay Ôn Uyển đã cho văn nhân nhã sĩ rất nhiều điều kiện ưu đãi, chính là không khí sinh hoạt cũng khiến bọn họ rất thích.
Những ánh mắt nhìn chăm chú này vừa thấy, quy củ điều kiện hạn chế nhiều hơn. Làm ăn ngược lại so với trước tốt hơn không chỉ một lần. Làm cho Thuần Vương nhận được tin tức liền rớt mắt kiếng, đồng thời cũng hối hận không thôi. Nếu như dựa theo biện pháp làm ăn này của Ôn Uyển mà tính, từ bốn năm nàng rút cổ phấn hắn buôn bán lời ít mười mấy vạn lượng bạc. Vậy căn bản tiền hắn hiến đi ra ngoài đều lấy trở về rồi. Lỗ lớn a, nếu như ban đầu hắn không có nghe Chu vương nói…, làm sao mà bị tổn thất lớn như vậy.
Dù chịu trách nhiệm cả chuyện của Minh Nguyệt sơn trang, nhưng làm hơn một tháng, tiến trình nhanh chất lượng vẫn được bảo đảm. Hơn một tháng sau, tại trung tuần tháng ba, tử lâu Ôn Uyển vẫn muốn xây rốt cục đã xây xong.
Tửu lâu này, trang hoàng bên trong tất cả đều dùng vật liệu gỗ thượng đẳng. Bên trong trang trí cũng rất thanh nhã khác biệt, Ôn Uyển không thích nhất chính là đường lối bạo phú (ý là như nhà giàu mới nổi), bởi vì cái kia rất dễ dàng làm cho người ta nghĩ đến nhà mới nổi. Chớ đừng nói chi là người cổ đại lại càng đặc biệt thích nói một chữ thanh cao. Chán ghét nhất chính là bị nói thành là tục nhân, cho nên bố trí như thế nhất định phải nhận được đại quan quý nhân còn có văn võ đại thần nhất trí khen ngợi.
“Cậu Hoàng đế, cậu nói tửu lâu này, nên lấy tên gì đây? Muốn lấy một cái tên văn nhã lại dễ nghe, hơn nữa còn phải may mắn, thật là khó. Nếu không, cậu hoàng đế ngài lấy tên đi, nhưng nhất định phải lấy một tên báo trước điềm lành sau này tài nguyên cuồn cuộn thật là tốt.” Ôn Uyển quấn hoàng đế đặt tên.
Hoàng đế nơi nào sẽ vì một cái tửu lâu mà tốn nhiều tâm tư như vậy “Không phải là một tửu lâu à, trực tiếp kêu là Túy Ý Lâu là được. Chỉ cần tửu lâu tốt, có thể kiếm tiền, tên không sao cả.”
Ôn Uyển chu chu miệng, thật là, Túy Ý, Túy Ý cái gì. Dường như vào bên trong tất cả đều là tửu quỷ. Tên khó nghe như vậy cũng chỉ có cậu hoàng đế không có sức tưởng tượng mới nghĩ ra. Ôn Uyển suy nghĩ lâu, cuối cùng lấy chữ Tương gần giống chữ Hương trong mùi rượu. Cũng muốn cho Hoàng Đế mặt mũi, hai người một người lấy một chữ, hợp lại, chính là”Túy Tương Lâu”
Đây cũng là tên nàng vắt hết óc mới nghĩ ra được. Hoàng đế tự tay Ngự bút viết ra ba chữ. Cầm ngự bút của hoàng đế, Ôn Uyển hứng thú hừng hực chạy đi khảm chữ to.
Hôm khai trương, muốn mời tân khách tới ủng hộ. Tân khách vào cửa hôm khai trương. Cũng không phải là như tửu lâu bình thường, người nào cũng có thể tùy tiện tiến vào. Không phải là mở cửa đón khách phổ thông đi vào, như ý đồ tạo một trận vui mừng náo nhiệt. Ngày này tân khách vào tửu lâu tất cả đều là được thẻ mời tới. Người không có thẻ mời. Là không cho phép đi vào.
Ôn Uyển làm như vậy. Bản ý chính là muốn đem ngôi tửu lâu này chế tạo thành tửu lâu xa xỉ nhất, hào hoa nhất, văn nhã nhất trong kinh thành.
Thời đại này công trình xây dựng quán rượu loại này bình thường đều là hai tầng, Ôn Uyển xây dựng thành ba tầng. Tầng một cùng với các tửu lâu khác không có gì khác lạ; tầng hai lịch sự tao nhã; tầng ba lịch sự tao nhã Phú Quý; ngoài ra còn một hậu hoa viên, bố trí hậu hoa viên đây mới thực sự gọi là Phú Quý.
Để cho người ta gọi là Hậu hoa viên. Ôn Uyển làm cái hậu hoa viên kia, chính là làm mánh lới. Vì cái hậu hoa viên này, Ôn Uyển hao tốn rất nhiều tâm huyết, trang trí bỏ ra số tiền rất lớn. Sự Phú Quý ở bên trong, ba tầng kia không thể so sánh. Ngay cả cái bàn đãi khách cũng là một loại đẳng cấp. Toàn bộ đều là gỗ lim đen đắt tiền; vật trang trí bên trong tất cả đều là vật quý trọng, các thứ hơn phân nửa đều là đồ cỗ. Giá trị ngàn vàng, đều là đồ bình thường khó gặp. Dĩ nhiên những thứ đó cũng không phải mua thêm vào, là đem một ít thứ tốt không dùng từ trong kho riêng của mình ra, bên trong tranh chữ đồ cổ các loại vật trang trí, giá trị cũng năm sáu vạn lượng.
Vườn không lớn, nhưng mọi thứ đều đủ, ở bên trong còn có thể đánh cờ, ở trong hồ câu cá, ngâm thơ vẽ tranh, hưởng thụ đến không diễn tả được. Những quan lại quyền quý theo đuổi văn nhã lại có tiền thì phát sốt lên, thích nhất là loại xa hoa còn có thể khoe khoang thân phận.
Cho nên, tiêu phí bên trong cũng vô cùng đắt đỏ, trong Hậu Viên một bàn tiệc là tám trăm hai, nên không phải là người bình thường có thể tiêu phí được. Hơn nữa, có tiền cũng không nhất định được đi vào. Bởi vì yêu cầu cực kỳ hà khắc, ít nhất phải quan viên đang tam phẩm trở lên mới có tư cách hẹn trước, không có hẹn trước, cho một vạn lượng bạc cũng vào không được. Hơn nữa, Hậu Viên mỗi ngày đều chỉ chuẩn bị một bàn thức ăn. Món ăn bên trên cũng không phải là khách nhân tự mình có thể chọn, dĩ nhiên, cũng không có hạn định chết, nếu như ngươi muốn thì phải nói trước với sư phụ đầu bếp. Nếu không, tất cả đều nghe theo sư phụ an bài. Sau khi tin tức kia truyền đi, để cho rất nhiều người cắn lưỡi. Tám trăm hai một bàn tiệc, bổng lộc của một người quan viên bình thường đều đặt mua không nổi tiệc rượu này. Nhưng mà sau khi nhóm người thứ nhất đi vào ăn cơm xong, lúc đi ra ngoài tất cả đều cùng khen ngợi. Làm ăn tốt đến rớt cả mắt kính người khác.
Ngày đó khai trương, hết thảy giảm giá 80% ưu đãi. Phía ngoài khách nhân đều chen chúc không vào được. Khách nhân sau khi ăn xong rối rít khen ngợi, bố trí lịch sự tao nhã mới lạ. Món ăn làm được mùi vị vô song, chủng loại cũng nhiều. Cũng không biết ra tay như thế nào. Danh tiếng từ đó vang xa.
Bốn vị đầu bếp mời tới bên trong đã có hai vị là Ngự trù cung đình, từ trong nội cung đều ra, bị Ôn Uyển phái đi qua; còn có hai vị đầu bếp là đầu bếp nổi danh Giang Nam, Ôn Uyển xài số tiền lớn mời đến. Tay nghề các vị đại sư phụ đó không có gì để nói. Bốn người có sở trường thức ăn ngon không giống nhau. Đầu bếp nhị đẳng có bốn vị, tất cả đều có sở trường tuyệt chiêu đặc biệt.
Mở tửu lâu, quyết định nhãn hiệu mới hấp dẫn khách hàng, thái độ phục vụ làm khách hàng hài lòng, những điều này rất trọng yếu. Nhưng một tửu lâu làm ăn thịnh vượng, nguyên nhân căn bản chính là nhất định phải có đầu bếp tốt, đây là điều căn bản để một tửu lâu có thể tồn tại lâu dài. Món ăn không tốt, những thứ khác khá hơn nữa cũng là không tốt. Đó cũng là nguyên nhân Ôn Uyển từ ngự thiện phòng phái ra hai Ngự trù tới đây, Ôn Uyển trả tiền công đều rất cao. Làm ăn tốt, đạt đến mục tiêu dự định, còn có phần thưởng.
Tửu lâu của Ôn Uyển khai trương đại cát lợi, danh tiếng sau khi vang xa, liền thừa dịp này cho ra thẻ kim cương, thẻ vàng, thẻ bạc, thẻ đồng, thẻ Thiết; chiết khấu theo thứ tự là giảm giá 90%, 80%, 70%, 60%, 50%. Mệnh giá từ lớn đến nhỏ, theo thứ tự là tám ngàn lượng, năm ngàn lượng, hai nghìn lượng, một ngàn lượng, tám trăm lượng, sáu trăm lượng.
Ngay lúc đó Ôn Uyển suy nghĩ, bất kể là cổ đại hay là hiện tại, cũng có thói quen tặng lễ lẫn nhau. Sau khi phát hành cái thẻ này, nhất định sẽ có một ít người thăm viếng qua lại đem nó làm quà để tặng. Vật này lại không ký danh, cũng không có hồ sơ, chỉ nhận thẻ không nhận người. Là đồ tặng lễ thật là tốt.
Túy Tương Lâu bởi vì có chiêu bài hoàng đế ngự tứ, cộng thêm địa vị thân phận Ôn Uyển ở đó. Mặc dù đối với bên ngoài chính là không làm ăn cùng ai ( Túy Tương Lâu hạ xuống với danh nghĩa Ôn Uyển), nên tất cả mọi người sẽ không hoài nghi Ôn Uyển ôm tiền chạy. Vì vậy sau khi những thứ thẻ chiết khấu phát hành ra, người nhận được tin tức rối rít tới hỏi cái này là chương trình gì. Sau khi biết chân tướng, liền rối rít bắt đầu móc túi tiền mua. Ngày thứ nhất, mua ba loại nhỏ chiếm đa số. Nhưng sau mấy ngày, mua ba loại trước chiếm đa số, đặc biệt là ba loại ở giữa là nhiều nhất .
Từ sau ngày Tửu lâu khai trương, ngày ngày đều chật ních. Nguyên nhân không chỉ có món ăn bên trong ăn ngon, hoàn cảnh bên trong cũng rất tốt. Bởi vì bên trong, dùng cơm còn có rất nhiều quy củ. Nói thí dụ như, không được lớn tiếng ồn ào, nếu ngươi dám lớn tiếng thét gọi, tiền thức ăn cũng không cần, lập tức mời đi ra, sau đó đem ngươi ghi vào sổ đen, không cho phép vào lại. Thứ hai không cho hút thuốc, không cho ở bên trong hút thuốc lá rời, nói có mùi vị ảnh hưởng những người khác. Dù sao đủ quy định có rất nhiều, khách hàng phải nhất nhất tuân thủ. Nhưng càng như vậy làm ăn lại cực kỳ tốt.
Ôn Uyển nghe nói mỗi ngày làm ăn rất tốt, thì cảm thấy bình thường. Hình thức nàng dùng chính là Hội Quán cao cấp ở hiện đại. Bất kể là cổ đại hay là hiện đại, người có tiền có thế, đều không thích giống với người bình thường. Như vậy có thể hiển lộ rõ ràng xuất thân đi ra ngoài.
Người khác sáng mắt, đầu Ôn Uyển còn đang lẩn quẩn. Nàng nghĩ tới làm như thế nào mới có thể đem làm ăn này mở rộng hơn nữa, tìm kiếm đường đi để kiếm tiền. Cậu Hoàng đế nơi đó là động không đáy, chỉ có càng nhiều càng tốt. Như tửu lâu này, chỉ có thể coi là muối bỏ biển.
Dĩ nhiên muốn có tiền mau, sòng bạc kỹ viện đó là nhanh nhất. Nhưng Ôn Uyển đối với cái này rất không ưa. Nàng muốn làm một người làm ăn có danh tiếng tốt, quan trọng nhất là đẩy mạnh kinh tế Đại Tề, không thể nào lây dính chuyện không hợp pháp. Không chỉ kỹ viện sòng bạc, ngay cả trà, muối nàng sẽ không đi đụng.
Khi Hoàng đế có ý đồ này, Ôn Uyển không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt. Những thứ này cũng có con đường tiêu thụ cố định, mặc dù lợi nhuận sẽ rất cao, nhưng muốn từ đó chen một chân, đến lúc đó mặc dù có cậu Hoàng đế làm chỗ dựa ở phía sau, nhưng khẳng định cũng có một đống phiền toái. Hơn nữa nàng đã có chủ ý, cho nên lúc ấy mới nhanh chóng cự tuyệt.
Ôn Uyển nghĩ đến hai hạng làm ăn kiếm lợi nhiều nhất, nhưng bây giờ còn không phải lúc. Phải đợi thời cơ, động thủ lần nữa không muộn. Cơm phải từng miếng từng miếng ăn, làm ăn cũng phải từng bước từng bước. Trước tiên đem xây tốt trụ cột, nếu muốn một bước đúng chỗ, sự nghiệp làm lớn là làm lớn, nhưng đến phần sau lại theo không kịp, đến lúc đó còn không nhức đầu chết nàng, từ từ sẽ đến a! Không vội, có rất nhiều thời gian.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Quyển 5 - Chương 11: Khai trương tửu lâu ( hạ )
Quyển 5 - Chương 11: Khai trương tửu lâu ( hạ )