Edit: Mèo
Beta: Tiểu Tuyền
Hoàng đế nhìn cái bộ dáng này của Ôn Uyển, liền trêu chọc hỏi “Xem
cháu vui vẻ như thế, chẳng lẽ đã nghĩ ra biện pháp dễ kiếm tiền rồi?” Ôn Uyển cao hứng gật gật đầu, sau đó đem suy nghĩ của mình nói với hoàng
đế.
“Theo lời cháu nói thì ngân hàng này, không phải là đem tiền trang và hiệu cầm đồ kết hợp lại sao? Vậy thì có thể kiếm được lợi nhuận gì?”
Đầu của Hoàng đế thật tốt nha. Thoáng một cái đã nói tới trọng điểm. Ôn
Uyển vạn phần bội phục.
Ôn Uyển cười ha hả nói “Không giống và cũng không phải, chỉ có một
chút tương tự thôi. Nhưng đừng nhìn thấy nó lợi nhuận nhỏ, nếu kết hợp
lại thì lợi nhuận sẽ rất lớn. Nếu như vận hành tốt, một năm trên trăm
vạn lượng bạc, đó là chuyện không nói chơi .”
Tại nơi này ngân hàng tư nhân không chỉ không có lợi tức (tiền lãi), ngược lại mỗi tháng phải giao cho bọn họ phí tổn bảo đảm. Nếu mình bắt
đầu mở ngân hàng, không cần phải trả phí, cứ đưa tài sản của họ cho mình quản lý. Có quốc khố làm hậu thuẫn, sẽ không sợ mình nuốt bạc của bọn
hắn. Đến lúc đó người đến gửi tiền nhất định sẽ có rất nhiều, mình sẽ
đem tiền này cho bên ngoài vay lại, chỉ cần mỗi lần giao dịch nàng kiếm
lấy giá chênh lệch giữa lãi suất thôi, thì khẳng định lợi nhuận rất lạc
quan.
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển lấy làm kỳ quái, sao đang yên đang lành lại đột nhiên muốn mở ngân hàng tư nhân.
Ôn Uyển gật đầu rất khẳng định “Cậu, con mở cái ngân hàng này, không
chỉ là vì kiếm tiền. Cậu đừng xem thường ngân hàng này, sau này, nó còn
có tác dụng lớn.” Chẳng qua là tác dụng lớn này, hiện tại chưa có nảy
sinh, nên Ôn Uyển sẽ không nói mạnh miệng. Đợi đến thời cơ nhất định, Ôn Uyển sẽ nói cùng hoàng đế. Dự định của Ôn Uyển là đem ngân hàng đã hoàn thiện của nàng, làm một hình mẫu phát triển trở thành ngân hàng quốc
gia. Có một ngân hàng quốc gia có chức năng điều hòa kiêm làm hậu thuẫn, đến lúc đó sẽ cùng các nơi ngân hàng tư nhân có thế lực hợp tác, tin
tưởng có thể thúc đẩy kinh tế phát triển hơn ( Ôn Uyển cho là ngân hàng
tư nhân ở dân gian dễ dàng xảy ra vấn đề ).
Sau khi Ôn Uyển thảo luận cùng hoàng đế xong thì đi trở về. Nàng muốn nhanh chóng viết ra kế hoạch này. Bởi vì một ngân hàng thì không phải
một ngày hay hai ngày là có thể nhìn thấy tình hình làm ăn tốt. Ngân
hàng quan trọng nhất là danh dự. Không có ba đến năm năm, cũng đừng nghĩ phát triển ( chủ yếu Ôn Uyển không phải vì mưu đồ món lãi kếch sù. Mà
là vì kế hoạch lớn cho tương lai, nên phải từng bước từng bước vững bước tiến lên ).
Hoàng đế dùng qua ngọ thiện ở ngự thư phòng, sau khi biết chuyện của
Túy Tương Lâu liền cười lạnh một tiếng mà không nói gì. Quách thông của
Quách gia. Lại dám đánh chủ ý lên Ôn Uyển. Đồ chán sống.
Cùng ngày, cha ruột Hoàng hậu Quách quốc công Gia bị hoàng đế khiển
trách dạy con không nghiêm, đem chức vụ thu lại. Chỉ lưu lại tước vị tam đẳng công. Quách Thông thì bị hoàng đế đánh mười hai đại bản, ném vào
trong quân doanh, nói là vì rèn luyện tính tình.
Hoàng đế hành động như vậy. Là vô cùng không cho hoàng hậu và thái tử thể diện. Để cho rất nhiều người sau khi biết rõ tin tức, đều âm thầm
chắc lưỡi hít hà, vì cháu gái bên ngoại mà cắt chức quan của quốc
trượng, khiển trách đánh quốc cữu, cái sủng ái này có phải là đã quá hay không?
Ôn Uyển trở lại phủ đệ, biết chuyện Thượng Lân muốn thành hôn. Từ sau lần trước, Hạ Dao bị Ôn Uyển quở mắng một trận nên không dám tự tiện
quyết định nữa. Cho dù nàng biết Ôn Uyển sẽ làm như thế nào thì vẫn đem
chuyện này nói cho Ôn Uyển biết. Đem ý của Ôn Uyển nhắn nhủ xuống dưới.
Ôn Uyển khoát khoát tay, không để ở trong lòng.
Ôn Uyển ở trong thư phòng, cả bàn đều là giấy. Là những chương trình
và kế hoạch nàng viết ra. Còn có rất nhiều tài liệu về ngân hàng tư
nhân, hiệu cầm đồ mà Hạ Ảnh đưa tới.
Ôn Uyển nhìn tài liệu kia, nghĩ tới lại phải ngâm mình ở trong thư
phòng rồi. Đồng thời cũng cho người đi tìm nhân tài trong lĩnh vực này.
Dĩ nhiên, thuận tiện nếu không đào được chân tường, thì phải đi đào góc
tường (ý là chèo kéo người tài ở nơi khác về).
“Quận chúa, Thái Tử Phi tới gặp.” Ôn Uyển ban đầu còn thấy kỳ quái,
những suy nghĩ một lát liền hiểu rõ. Bảo người đưa nàng tiến vào chánh
viện chờ, còn mình lập tức sẽ tới. Sau đó cho khóa cửa thư phòng, đi đổi quần áo mặc hàng ngày ở nhà. Mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, búi tóc
chỉ dùng Ngân trâm mà cài, toàn thân cao thấp không có những thứ làm đẹp khác. Cứ thế mà đi chính sảnh gặp Thái Tử Phi Như Vũ.
Như Vũ nhìn xem chính sảnh. Chỉ thấy phía trên tường chính sảnh treo
phật bức họa Di Lặc Bồ Tát, cười đến rất thoải mái. Phía dưới tượng Phật là mấy cái án kỷ (bàn con nhỏ) và bàn, trên án kỷ có đỉnh lô, trong đỉnh lô đang đốt hương. Hai bên trái phải bàn lớn có hai cái ghế lớn bằng đá đen (đá gra-phit), phía dưới có hai cái bàn bằng đá đen. Thật là mộc mạc, đến chút ít vật
trang trí cũng không có. Theo như quy định, cháu ngoại gái chỉ cần thủ
hiếu chín tháng là được. Điêu bộ này của Ôn Uyển là chuẩn bị thủ trọng
hiếu rồi.
Đến chính sảnh, Ôn Uyển chỉ thấy Như Vũ mặc một thân chính trang. Rất lấy làm lạ. Lúc này mặc chính trang đến gặp mình là định làm cái gì?
Chẳng lẽ, là tới cho nàng thấy hôm nay nàng ấy chẳng qua lấy thân phận
Thái Tử Phi đến để khuyên bảo,mà không phải là thật lòng muốn làm thế.
Mặc kệ thật lòng hay là lấy thân phận cho thuận tiện, đối với Ôn Uyển mà nói, cũng giống nhau. Hai người lập trường bất đồng, thái độ sẽ không
giống nhau.
Ôn Uyển đối với chuyện xảy ra ở Quách gia, đã biết trước tiên. Nàng
cũng không có gì phải sợ. Chuyện này cũng không phải là do nàng làm. Tài sản của Hoàng đế mà cũng dám nổi lên tâm tư, quả thật là muốn chết.
Hai người phẩm cấp tương đương, tự nhiên là không cần đại lễ, Ôn Uyển mời nàng ngồi xuống. Chỉ thấy Như Vũ muốn nói lại thôi, Ôn Uyển vung
tay lên cho những người khác đều đi xuống. Chỉ giữ hai người nha hoàn
thiếp thân Bảo Vân và Hạ Dao.
“Ôn Uyển muội muội, là như vậy. Lúc trước chuyện ở Túy Tương Lâu cũng là Quốc cữu gia không biết nội tình mà đụng chạm nhau. Sau khi Quốc
trượng và Hoàng hậu nương nương biết đã khiển trách rồi, phụ hoàng cũng
đã trừng trị qua. Hiện tại ta đến thay thế mẫu hậu và cậu Quách thông
đại nhân tới thỉnh tội với muội.” Như Vũ ôn hòa nói. Bảo Vân lập tức
nâng một cái hộp gỗ trầm hương đi tới, nhìn có vẻ nặng trịch , đoán
chừng là thứ tốt.
Ôn Uyển cố ý giả hồ đồ “Chuyện đó là sao? Tại sao ta lại không biết
vậy. Ta vừa về tới phủ đệ đã đến ở trong thư phòng. Một mực ở đó chuẩn
bị đồ, không có quản chuyện bên ngoài. Xảy ra chuyện gì?”
Như Vũ ngạc nhiên, trong lòng nàng không tin lời của Ôn Uyển. Nhưng bộ dạng Ôn Uyển thật sự là không giống nói dối.
Hạ Dao nói tiếp “Quận chúa, là như vậy. Hôm qua, có người chạy đến
Túy Tương Lâu gây chuyện, nghĩ lừa bịp tống tiền chúng ta. Chúng ta đem
người đưa đến Kinh Đô phủ doãn rồi không xen vào nữa. Sau lại nghe nói
người chủ mưu phía sau là quốc cữu Quách đại nhân. Chúng ta thấy Quận
chúa một mực bận rộn chuyện công việc, nên không có nói cho người biết.”
Ôn Uyển cười ha hả. Một vẻ mặt thuần lương vô hại “Ha hả, dám ở trên
đầu Thái tuế Gia mà xúc phạm người quyền thế, thì chỉ bị khiển trách
thôi. Nhưng Quách đại nhân lại xui xẻo, không có chuyện gì chạy tới Túy
Tương Lâu gây sự. Cái này không phải tìm tới cửa để cho hoàng đế cậu
khiển trách à.”
Đầu tiên Như Vũ sửng sốt một chút. Sau đó liền sáng tỏ, thất thanh
nói “Ôn Uyển, muội nói tửu lâu, tửu lâu không phải là của muội, thật,
thật sự là của phụ hoàng ?”
“Đúng vậy, tửu lâu là cậu hoàng đế mở ra đấy. Hoàng đế cậu mới là ông chủ phía sau. Ta chỉ chịu trách nhiệm kinh doanh và quản lý tửu lâu ,
cậu hoàng đế chịu trách nhiệm lấy tiền. Ngươi cho rằng ta mò mẫm không
có chuyện gì làm chạy đi mở tửu lâu gì? Làm ăn nào mà không thể kiếm
tiền. Mặc dù Tửu lâu có thể kiếm tiền, nhưng lợi nhuận có được đều là
tiền cực khổ. Nguy hiểm cũng rất lớn.” Ôn Uyển cảm thán. Một bộ dạng ta
là chân chạy, ta chỉ kiếm tiền cực khổ. Bộ dáng bị hành hạ vừa khó khăn
rất ủy khuất. Làm cho người ta phải im lặng.
Như Vũ lấy làm lạ, nói vậy thì không phải chỉ là lời mở đầu mà không
trả lời vấn đề sau sao? Rồi lại cảm thấy Ôn Uyển nói không đúng lắm
“Nhưng lúc ấy muội không phải ở Túy Tương Lâu sao?”
Ôn Uyển rất ngạc nhiên: “Ngày hôm qua sau khi đi chúc thọ cho cha
xong, ta đã vào chuyến hoàng cung một chuyến. Vẫn không có xuất phủ. Hạ
Dao. Chuyện gì xảy ra?”
Hạ Dao gấp gáp giải thích “Quận chúa, lúc ấy người đi hoàng cung. Nô
tỳ nhất thời gấp gáp, sợ đến lúc đó Túy Tương Lâu xảy ra vấn đề người sẽ bị hoàng thượng khiển trách. Nên cho Hạ Hương giả dạng thành người,
trấn áp tràng diện. Sau đó lại thấy Quận chúa bận quá, chuẩn bị hai ngày nữa chờ chuyện xong xuôi sẽ nói cho Quận chúa biết.”
Sắc mặt trên mặt Ôn Uyển trở nên giận dữ. Vẻ phẫn nộ kia không thể là giả bộ ra được “Có phải bởi vì cảm thấy ngươi là người của ông ngoại
hoàng đế để lại cho ta nên có thể vô pháp vô thiên hay không? Hôm nay có thể tìm người giả trang ta đi trấn áp tràng diện, ngày mai có phải sẽ
giả truyền lệnh của ta, làm hành động giết người phóng hỏa hay không?”
Hạ Dao lập tức quỳ xuống”Quận chúa bớt giận, nô tỳ cũng không dám nữa.”
Ôn Uyển quát mắng “Nể tình ngươi đã cứu ta một mạng, lần này tha cho
ngươi. Nếu không cho dù ngươi là người ông ngoại hoàng đế để lại cho ta, ở bên người phụ trách chiếu cố ta, ta cũng sẽ xử trí ngươi. Đi xuống
đi.”
Hạ Dao kinh sợ lui ra ngoài.
Nhưng chân mày của Như Vũ cũng không nhăn một cái. Ôn Uyển nhắc tới
Hạ Dao là tiên đế ban cho. Nói cách khác, quả thật không thể trị tội
nàng ta. Một câu nhẹ nhàng này bao hàm ý che chở rõ ràng.
Sau khi Ôn Uyển nhìn Hạ Dao thối lui khỏi. Cảm thán thật dài nói một
câu. Có bộ dạng ủy khuất vô cùng bất đắc dĩ “Nô đại khi chủ a.”
Bảo Vân ở bên cạnh nhìn mặt có chút giật giật. Quận chúa diễn trò
cũng diễn quá giả đi. Người ta cũng không phải là kẻ ngu, nếu không có ý của Quận chúa. Hạ Dao này gan lớn như trời cũng không dám làm xuống
chuyện như vậy. Dĩ nhiên, ai cũng không dám nói toạc ra. Đây là Ôn Uyển
giữ thể diện cho các nàng.
“Nếu là hiểu lầm, thì đừng có nhắc lại nữa. Muội muội, gần có nghĩ ra chủ ý tốt gì không? Muội muội biết kiếm tiền như vậy, nếu muội không
chê, ta cũng muốn tham gia vào một cổ phần.” Như Vũ cười hỏi. Dù sao mục đích hôm nay của nàng đã đạt được. Cũng dời đi đề tài. Coi như nàng là
Thái Tử Phi đi nữa, muốn thăm dò tin tức phải mua chuộc người vân vân,
cũng ra giá rất nhiều tiền. Nếu có thể đi theo Ôn Uyển cùng nhau kiếm
tiền, tìm cho mình thêm chút tiền thu nhập cũng tốt.
“Tỷ cũng biết ta rồi, từ trước đến giờ luôn tin và chấp hàng việc có
tiền mọi người cùng nhau kiếm, mọi người cùng nhau có chuyện tốt, ngươi
tốt ta tốt mọi người đều tốt. Nhưng lần này, thật xin lỗi. Nếu như lần
sau nghĩ tới chuyện làm ăn gì mà ta có thể làm chủ, ta nhất định sẽ
không quên tỷ.” Ôn Uyển rất uyển chuyển mà cự tuyệt đề nghị của Như Vũ.
Đến nước này rồi, Như Vũ tự nhiên biết, chuyện làm ăn này mình chen
không lọt tay vào. Nhưng nàng cũng rất hiếu kỳ, tại sao phụ hoàng lại để Ôn Uyển làm ăn cho mình. Cho dù quốc khố thiếu tiền đi nữa, Ôn Uyển
kiếm được nhiều hơn thì cũng chỉ là như muối bỏ biển.
“Không phải giống như tỷ nghĩ đâu, lúc trước cậu hoàng đế có giúp ta
đem Ôn Tuyền thôn trang chuộc lại, lúc đó ta đã khoe khoang khoác lác
nói sẽ kiếm cho cậu lợi nhuận của một trăm cái Ôn Tuyền thôn trang góp
lại. Nên bây giờ phải thực hiện lời hứa của mình. Khụ, tỷ nói xem lúc đó ta nhanh miệng như vậy làm cái gì, đang sống sờ sờ lại đem chính mình
làm cho mệt mỏi đến chết. Nhìn xem ta đã gầy một vòng rồi.” Ôn Uyển mang bộ dạng đáng thương. Đương nhiên phải đem trách nhiệm ôm đồm về mình.
Nếu không sẽ bị người ta cho rằng hoàng đế làm kinh doanh, chẳng phải
có thể làm cho người ta lên án sao?( bí mật bị biết rõ so với việc bày ở trên mặt, thì vẫn tốt hơn).
Như Vũ nhìn bộ dáng Ôn Uyển giả bộ đáng thương, không khỏi bật cười
“Từ từ sẽ được, giờ khắc này không vội. Tụ tài Đồng nữ của chúng ta cũng không phải là bốc phét ra”
Ôn Uyển cười ha hả, không có phản bác cũng không nói tiếp. Nói sang
chuyện khác “Buổi trưa ở nơi này dùng bữa nhé. Tỷ không có bận chuyện
gì, ta dẫn tỷ đi một địa phương tốt. Ta tính mùa hè thì đến nơi đó ở.”
Như Vũ nhìn cái bộ dáng này của Ôn Uyển, lại nghĩ tới tình cảnh ở chung
lúc trước, trong lòng tối lại, nhanh chóng đứng dậy.
Lập tức bên người Như Vũ đi theo một đoàn người. Đây đều là quy củ,
Ôn Uyển cũng biết, nên không có nói nhiều. Hạ Hương nghe nói muốn đi
Tiêu Tương Quán, thì lập tức tự mình dẫn người đi.
Đi một hồi lâu, đi tới hành lang , chỉ thấy trên đó viết ba chữ lớn
Tiêu Tương Quán. Vào cửa, chỉ thấy một vùng màu hồng phấn, có ngàn vạn
cây Thúy Trúc che ánh sáng. Giữa rừng Thúy Trúc mở ra một con đường,
hành lang khúc chiết, dưới thềm đá rải thành một con đường. Ra khỏi rừng trúc, ngẩng đầu chỉ thấy ba gian phòng nho nhỏ. Đến bên trong, cũng
không ngờ trình độ như thế làm thành ghế dựa, án, giường sập. Ra khỏi
phòng xá, đi tới hậu viện, dưới tường có một dòng suối, nơi này, so sánh với bên ngoài mát mẻ hơn.
“Ta tính mùa hè ở chỗ này, nơi này so với nhà giữa mát mẻ hơn nhiều.
Đến lúc đó đem rèm lụa thả xuống, sẽ không e ngại ruồi nhặng. Mùa hè ở
chỗ này, hẳn là trôi qua vô cùng tốt.” Ôn Uyển vừa đi vừa cười nói.
Như Vũ đi thăm một hồi, cảm thán nơi này bố trí rất là lịch sự tao
nhã. Ôn Uyển hỏi, còn muốn đi mấy sân nhỏ khác xem một chút hay không?
Lần trước Như Vũ xem một cái, còn có ba chưa có xem.
Như Vũ khó được hăng hái liền gật đầu. Hai người ngồi kiệu nhỏ, đi nửa khắc đồng hồ, xuống kiệu.
Hạ kiệu một lát, đã nhìn thấy ba chữ to viết tay “Lạc Đường Viên.”
Đi vào sân, không nhìn thấy Hải Đường, cũng không nhìn thấy chuối tây Ôn Uyển nói, bởi vì bây giờ không phải lúc. Nhưng thấy trong viện là hồ đá xây hòn non bộ, vờn quanh bốn phía núi giả là ao nước nhẹ nhàng,
trong ao Kim Lân (một giống cá chép) tới lui tuần tra, trên mặt nước có hai con bạch hạc lớn đứng thẳng ngạo nghễ, đang bắt lên một con cá vừa đùa bỡn, lại bắt một cái, lại vứt, đang chơi đùa.
Ôn Uyển cười nói với Như Vũ: “Tỷ nhìn xem, cá ở chỗ này của ta cũng
có thể toát ra một thân bản lĩnh. Đây cũng không phải là ở đâu cũng có.”
Như Vũ cười đến uyển ước (uyển chuyển hàm xúc). Hạ Ngữ ở một bên giải thích , nói nơi này nếu là chờ đến mùa, hoa hải đường cùng
chuối tây đều nở, khẳng định xinh đẹp như tiên cảnh.
Hai người cầm đồ ăn cho cá, từ từ ném vào, nhìn con cá chơi đùa. Ôn
Uyển lắc đầu buồn khổ. Một bộ dáng thần giữ của quỷ keo kiệt đi “Ta bắt
đầu là muốn đem tất cả Kim Lân này đều đổi thành cá trích chờ lớn là có
thể ăn cá, trong lúc rảnh rỗi còn có thể thả câu một phen, khi đó nhất
định là có một phen mùi vị khác. Nhưng bọn họ nói Kim Lân này là một vật hiếm có, một con đã lớn trị giá nhiều bạc. Thật không cam lòng. Đừng
cảm thấy nó đẹp mắt, nó là đồ chơi đốt tiền. Ở một vườn lớn như vậy,
hàng năm so với sân nhỏ trước kia chi hơn vài ngàn lượng bạc. Thật làm
cho người ta không thể chịu được.” .
Như Vũ nhìn cái bộ dáng này của nàng, xì bật cười: “Muội nha, càng
giống như lúc trước hơn, một chút cũng không thay đổi.” Dĩ nhiên, đây
chỉ là trên mặt không thay đổi. Ẩn tình bên trong, Ôn Uyển đã trở nên
cường thế mà quyết đoán. Quốc cữu đi xúc phạm Ôn Uyển, chính là tự mình
kiếm chuyện chơi.
Hạ Thu tới hỏi”Quận chúa, Thái Tử Phi, ngọ thiện đã làm xong. Là ở
nơi này ăn, hay là đi chính sảnh ăn, kính xin Quận chúa, Thái Tử Phi chỉ thị.”
“Ta ở chỗ này ăn cũng không có sao, nhưng đến lúc đó truyền đi, sẽ
mất uy nghi Thái Tử Phi, tự nhiên là trở về chính sảnh.” Ôn Uyển khiển
trách . Hiện tại cũng không phải như trước, đâu có thể tùy tiện như vậy. Thời gian của thiếu nữ đã một đi không trở lại.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Quyển 5 - Chương 17: Ngân Hàng
Quyển 5 - Chương 17: Ngân Hàng