Ôn Uyển sửng sốt một chút. Nhưng ngay lập tức Ôn Uyển xì mũi coi thường. Có lẽ, đổi là nữ tử thời đại này khi nghe hắn nói câu đó sẽ rất cảm động. Nhưng nàng thì không: “Tám năm, ngươi đợi ta tám năm? Vậy thì thế nào? Mẫu thân ta, Phúc Huy công chúa cũng gả cho một Trạng nguyên lang thiếu niên thân đầy tài hoa, nhân phẩm quý trọng, phong lưu phóng khoáng. Kết quả thì sao? Hắn lại đi yêu mến một nữ tử khác. Cho nên mẫu thân ta, đường đường một vị công chúa, cành vàng lá ngọc chân chính, tuổi còn trẻ đã phải buông tay với nhân gian. Ngươi và bổn Quận chúa, rất giống với tình huống của mẫu thân và cha ta.”
Tào Tụng nhìn thấy ánh mắt của Ôn Uyển tràn đầy khinh thường, giọng nói khinh bỉ, liền cả giận nói “Ngươi không phải là mẫu thân ngươi, ta cũng không phải là cha ngươi. Tào gia chúng ta, không phải là dạng người như ngươi nghĩ.” Làm sao lại đem hắn đánh đồng cùng Bình Hướng Hi.
Ôn Uyển cười nhạo nói “Ai biết được, dù sao ta cũng không có hứng thú. Thật ra thì ngươi cần gì tức giận, Đại biểu tỷ của ta là một mỹ nhân, lại là trưởng công chúa. Thân phận so với ta cũng quý trọng. Ngươi phải cố gắng mà trân trọng . Nên giải thích ta đều đã giải thích rồi, bổn Quận chúa không rảnh dây dưa với ngươi. Lần sau nếu ngươi còn dám cản xe ngựa của bổn Quận chúa, bổn Quận chúa sẽ không nể mặt mũi Đại công chúa nữa. Kim tiên của Bổn Quận chúa, không có mắt đâu.”
Tào Tụng thật sự vẫn không cam lòng, hắn nỗ lực tám năm, kết quả cuối cùng lại bị người khác sắp đặt “Nếu ngươi nhìn ta chướng mắt như vậy, tại sao lúc trước ngươi không phản đối?” .
Ôn Uyển cố tình bày ra bộ dạng than thở “Lúc trước tại sao phải phản đối, ban đầu ta không biết ngươi là loại người ăn trong chén nhìn trong nồi. Hơn nữa, ngươi cho rằng tại sao cha ngươi lại dán chặt vào ta như vậy! Ta nghe nói có vài Vương Phủ đều nguyện ý đem nữ nhi gả cho ngươi. Lúc đầu ta chỉ nghi ngờ. Ha hả, sau đó ta biết được, dụng ý cha ngươi muốn ta làm vợ của ngươi là vì coi trọng tiền lời ba huyện đất phong của ta. Tào gia các ngươi muốn kết hôn không phải là với Ôn Uyển ta. Mà là một Quận chúa có ba huyện đất phong, như vậy sẽ có thể bảo đảm Tào gia các ngươi tiếp tục phú quý đi lên. Nếu mục đích vì tiền thì người này cũng không nhất định là Bổn cung. Những người khác cũng có điều kiện này.”
“Ôn Uyển Quận chúa. Hi vọng ngươi không nên dùng lời nói như vậy phỉ báng Tào gia chúng ta. Cho dù ngươi không muốn gả cho ta, cũng không cần nói dối vu oan.” Tào Tụng chán nản.
Ôn Uyển cười đến rất là châm chọc: “Nói dối? Ngươi nói ta vu oan? Tào gia các ngươi mới là kẻ nói dối đầy trời, ban đầu ông ngoại hoàng đế của ta chỉ nói nếu ngươi trúng tiền tam giáp sẽ bảo ta cho ngươi cơ hội. Nếu như ta không thích thì coi như xong. Nhưng Tào gia các ngươi đã làm gì, Tào gia các ngươi thả ra lời đồn đại gì? Nếu không phải là Bổn cung không muốn người ta chỉ trích ông ngoại hoàng đế của ta. Để lão nhân gia người sau khi chết còn phải bị người ta nghị luận. Bổn cung mới nhịn xuống không có vạch trần chân tướng. Ngươi cũng đã biết, nếu Bổn cung thật muốn truy xét xuống, Tào gia các ngươi sẽ phải gánh chịu hậu quả gì? Các ngươi dám giả truyền di chỉ, nhất định Tào gia sẽ bị tịch thu tài sản, giết hết cả nhà.”
Tào tụng khẩn trương, gầm thét lên tiếng “Ngươi không được ngậm máu phun người. Tội danh như vậy có thể hồ nháo bịa đặt. Ngươi, ngươi. . . . . . ?” .
Hạ Dao đá tới một cước, đem Tào Tụng đạp bay lên cao. Lục phủ ngũ tạng như muốn rơi ra ngoài, nhìn Tào Tụng thống khổ nói không ra lời. Hạ Dao lạnh lùng nói: “Người dám bất kính với Quận chúa chúng ta, hiện tại đều đã thành người chết. Nếu không phải nể tình ngươi là người của Đại công chúa. Hôm nay ta sẽ kết thúc ngươi ở đây.”
Ôn Uyển hướng về phía Hạ Dao thở dài nói: “Thật là một nữ nhân thô bạo. Nhìn nam tử đẹp mắt như vậy, làm sao ngươi có thể xuống tay được a! Thật không hiểu được thế nào là thương hoa tiếc ngọc.” Nói xong liền thả hai cánh hoa trong tay rơi xuống nước. Phủi chút ít lá rụng trên người rồi thong thả rời đi.
Tào Tụng vốn đang đau nhức toàn thân. Ngay cả bộ ngực cũng nóng rát. Nghe được lời nói này của Ôn Uyển, lập tức phun ra một búng máu, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Xe ngựa của Ôn Uyển chạy chậm trên đường cái, bởi vì dùng xe ngựa nhà mình, không ngồi xe ngựa ngự tứ, nên không có chuyện được nhường đường.
Tuy nhiên, hôm nay giao thông khá thông thuận, không gặp cảnh tắc đường. Ôn Uyển than thở, giao thông hôm nay so với trước kia khá hơn nhiều rồi.
Ôn Uyển đi tới nửa đường, thì sai Hạ Dao đi mua một ít bánh bao hấp. Nhà này bán bánh bao có súp bên trong, đặc điểm là da bánh mỏng, nhân bánh tươi mới. Da bánh không phải là chưng cho lên men, có điểm giống da sủi cảo, rất trơn mềm, nhân bánh tinh tế, tỉ mỉ. Rất hợp với dấm chua của lão Trần, mùi vị rất đặc biệt .
Ôn Uyển rất thích những thứ ăn vặt này. Lúc này, thoáng chốc đã ăn hết bốn bọc nhỏ. Còn dư lại để cho Hạ Dao và Hạ Ảnh giúp đỡ giải quyết.
Ôn Uyển đang cầm cái chén uống bông cúc mật ong ( uống thuốc là không thể uống trà, sẽ làm mất dược tính ). Thì một âm thanh không hài hòa truyền vào lỗ tai Ôn Uyển .
Ôn Uyển nghe được tiếng một người đau khổ cầu khẩn, giọng cầu khẩn hàm chứa tuyệt vọng “Thiếu gia, thiếu gia. Van cầu ngài, van cầu ngà không nên đi. Nếu ngày đi, lão gia sẽ đánh chết ta mất. . . . . .”
Ôn Uyển nghe giọng nói này thì cảm giác có chút quen tai. Ôn Uyển vén màn kiệu lên, nhìn thấy một nam tử mặc hoa phục, đang quyền cước đấm đá một gia đinh cao lớn. Người gia đinh cao lớn kia, bị đá đến chảy máu, nhưng vẫn sống chết lôi kéo chân nam tử .
Ôn Uyển rất tức giận. Mặc dù là chủ tớ, nhưng lại ở trên đường cái đánh người, thật không còn thể thống gì. Con cái nhà ai lại kiêu ngạo ương ngạnh như vậy.
Ôn Uyển nhìn gia đinh cao lớn thô kệch kia, khuôn mặt hoảng hốt đó, dường như đã gặp nhau ở nơi nào. Từ trước tới giờ trí nhớ của Ôn Uyển vốn không tệ, người này đúng là đã gặp. Nhưng, đây không phải là người trong phủ đệ của nàng. Thử nghĩ lại thì không phải rồi, ai mà dám đánh người trong phủ đệ nàng chứ.
Nam tử mặc hoa phục nghe xong tiếng cầu khẩn này, chân đá càng thêm hung ác “Mặt của ta cũng bị ngươi làm cho mất hết, nếu không phải ngươi, ta sẽ không bị cái đồ ngu xuẩn Quách gia kia giễu cợt. Cũng tại kẻ bất lực như ngươi. Buông ra, nếu không buông ta đá chết ngươi.”
Hán tử cao lớn kia đau đến cả người đều bị bóp méo. Nhưng vẫn nắm chặt không buông tay.
Ôn Uyển nhìn khuôn mặt này, cái bộ dạng đen thui này còn cả giọng nói kia nữa, dường như là tiểu tử thật thà trước kia từng trợ giúp mình. Nhưng dù sao cũng qua mười năm rồi, Ôn Uyển có chút sợ nhận lầm người, nên kêu lên một tiếng để thử dò xét “Đinh Hắc. . . . . .”
Nam tử cao lớn phản xạ có điều kiện quay về hướng có người gọi tên hắn, chỉ thấy một chiếc xe ngựa rộng rãi, phía cửa sổ, có một cô nương đang nhìn mình. Nếu như hắn không đoán sai…, là cô nương này gọi mình. Đinh Hắc mờ mịt, người này hắn không nhận ra. Làm sao nàng biết tên của hắn.
Hạ Dao đối với việc Ôn Uyển biết một tên nô bộc cũng có chút kinh ngạc.
“Ơ, ngươi còn có người quen nha! Cái cô nương này, với hắc tử ngươi có quan hệ gì, có phải ngươi vụng trộm. . . . . .” Còn chưa nói hết, đã thấy mắt hoa lên, một cái roi đã quất mạnh trên người hắn. Đau đến nỗi hắn té xuống mặt đất. Đáng tiếc, người cầm roi còn không bỏ qua, tiếp tục đánh tới.
Công phu dùng roi của Hạ Luân càng ngày càng tốt, tên khốn kiếp này trong mồm lại dám phun phân, dám khinh nhờn chủ tử bọn họ. Hạ Luân đánh cho tên nam tử mặc hoa phục này kêu cha gọi mẹ, đau đến kêu to “Khốn kiếp, ăn tim hùm gan báo rồi, lại dám đánh ta, ngươi có biết ta là ai không? Lại dám quất ta, ta giết cả nhà ngươi. . . . . .” Lời này vừa rơi xuống, roi đánh xuống còn ác hơn, Khiến hắn ngay cả sức kêu khóc cũng không có.
Ôn Uyển cười ha hả “Dám nói giết cả nhà ta, ở Đại Tề này, ngươi tuyệt đối là người thứ nhất. Nói một chút, ngươi là người nào, có quyền thế ngập trời gì, mà khẩu khí lớn như vậy? ” Đã lâu rồi không có ai dám ở trước mặt nàng, nói ngữ điệu cuồng vọng như thế.
Roi của Hạ Luân cũng dừng lại.
“Tỷ phu của ta là hoàng thượng, ta để cho tỷ phu ta tịch thu cả nhà ngươi” Nam tử mặc hoa phục muốn đứng dậy nhưng vẫn bò lên nổi.
“Tránh ra, tránh ra.” Lính tuần tra lập tức tới đây, sau khi nhìn thất hết thảy. Đầu mục cầm đầu bắt người, là người có ánh mắt lợi hại, vừa nhìn thấy xe ngựa của Ôn Uyển, xe ngựa nàng vốn có dấu hiệu riêng.
Đầu mục tuần tra lập tức quỳ hành lễ “Quận chúa điện hạ, hạ thần tới chậm, để cho quận chúa điện hạ bị chấn kinh, xin Quận chúa điện hạ trách phạt.”
Ôn Uyển cảm thấy rất kỳ quái, trong kinh thành này quần áo lụa là cũng sẽ không đến nỗi vô năng như vậy. Ngay cả xe ngựa của nàng đều không nhận ra ” Dòng dõi nhà ai vậy, lại dám nói những lời ngông cuồng, đòi giết cả nhà ta, chu di cửu tộc ta. Còn nói cậu hoàng đế của ta là tỷ phu của hắn, khẩu khí thật lớn. Tỷ tỷ của hắn là ai?”
Đầu mục cung kính nói “Hồi Quận chúa, trước kia tỷ tỷ của hắn và Quận chúa cùng được xưng là kinh thành bát đại tài nữ, Hứa nương nương.”
Ôn Uyển nghe xong liền bĩu môi. Xem ra, đệ đệ của Tịnh Thu đã được kế mẫu nàng dạy dỗ vô cùng thành công, dạy thành một đại thiếu gia hoàn toàn ngu xuẩn
Ôn Uyển nhìn thoáng qua hắn, trong trẻo lạnh lùng nói “Nể tình Bổn cung có quen biết cùng tỷ tỷ của hắn, mang về, trừng phạt một phen coi như xong. Về phần nô bộc này Bổn cung sẽ mang đi, nếu hắn có người nhà, thì ngươi đem văn tự bán mình của người nhà hắn đưa đến phủ Quận chúa. Ngươi xem năm trăm lượng bạc, có đủ chuộc cả nhà bọn họ hay không? Nếu đủ, thì phiền toái ngươi chạy đi làm một chút.”
Mắt Hạ Dao trợn trắng. Gia đinh thô thiển lại không cơ trí như vậy, hai mươi lượng bạc là đủ rồi. Còn năm trăm lượng bạc.
Trong lòng đầu Đầu mục tuần tra kích động không thôi, không nghĩ tới Quận chúa là người ôn hòa thân thiết như thế “Quận chúa thật là từ bi. . . . . .”
Đinh Hắc cắt đứt lời nói của đầu mục bắt người…, lớn tiếng kêu: “Quý nhân, ta chỉ là một nô tài thô sử, độc thân một người. Bạc chuộc thân chỉ cần hai mươi lượng là đủ rồi. Đừng nhiều như vậy.”
Ôn Uyển ở trong xe ngựa nghe thế khẽ mỉm cười, tính tình Hắc tiểu tử này đến bây giờ vẫn thật thà như trước, một chút cũng không thay đổi: “Nếu ngươi đã nói như vậy thì…. Hạ Ảnh, cầm một trăm lượng bạc đưa cho đầu mục bắt người này. Phần còn lại đưa tiền chạy việc cho ngươi. Khế ước bán thân của hắn nhận xong thì đưa đến trong phủ Quận chúa .”
Đầu mục tuần tra cung kính hạ thân nói: “Tiểu nhân có thể làm việc cho Quận chúa, là vinh hạnh của tiểu nhân, nào dám muốn bạc của Quận chúa. Quận chúa có thể cứu tiểu tử này một mạng, là tạo hóa của hắn.” Người nào không biết phủ Quận chúa, là nơi có đãi ngộ tốt nhất trong kinh thành. Tiền tháng cao, còn có hai ngày nghỉ. Hơn nữa đi ra ngoài cái eo cũng thẳng hơn.
Ôn Uyển nghe nói như thế thì khẽ cười “Người này, là khi Bổn cung còn bé gặp rủi ro đã quen biết. Trước kia hắn đã giúp Bổn cung. Hiện tại Bổn cung cũng chỉ báo đáp lại ân tình giúp đỡ của hắn thôi. Không đáng đem ra nói.” Điều này cũng để giải thích, đường đường một Quận chúa tại sao lại gọi ra tên của một nô bộc.
“Thì ra là hắn là người từng trợ giúp cho Quận chúa, tiểu nhân thật là không có mắt.” Đối với việc lúc trước Ôn Uyển ở giữa chốn đông người, lớn tiếng gọi tên một nô bộc, khiến cho mọi người chung quanh cảm thấy kỳ quái , nhưng Ôn Uyển vừa nói như thế, tất cả mọi người liền hiểu rõ. Ai cũng biết chuyện Quận chúa từng bị bán làm nô tỳ. Người vây xem âm thầm hâm mộ tiểu tử ngốc này tới lúc đổi vận.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Quyển 5 - Chương 72: Hộc máu
Quyển 5 - Chương 72: Hộc máu