Mười sáu tháng chạp, thích hợp cưới gả, thời gian rất may mắn. Ngày hôm đó là ngày tốt của Tư Thông. Theo thường lệ, một ngày trước khi thành thân, bằng hữu thân thiết phải đến thêm trang.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút, quyết định giống như người khác, không nhiều không ít. Ôn Uyển nhìn lễ vật mình chuẩn bị đưa đi rồi suy nghĩ, nếu như nàng đoán không sai thì khi Tư Thông nhìn thấy đồ nàng tặng, khẳng định sẽ ném đi rất xa.
Đúng như Ôn Uyển suy đoán, Tư Thông nhìn thấy đồ Ôn Uyển tặng, thì giở giọng căm hận nói: “Bình Ôn Uyển, ta với ngươi thề bất lưỡng lập. Hôm nay ngươi kiêu ngạo, ta không thể làm gì ngươi. Có điều, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chờ khi ngươi rơi vào trong tay của ta, ta nhất định phải làm cho ngươi sống không bằng chết.” Nói xong, Tư Thông bỗng chốc ném hai món nữ trang tinh mỹ Ôn Uyển tặng vào bô. Ngược lại người rửa bô lại được lợi.
Tư Thông hận thấu Ôn Uyển. Ở trong mắt nàng ta, cảnh tượng hiện tại của Ôn Uyển, toàn bộ đều thuộc về nàng ta, lại bị Ôn Uyển không biết xấu hổ mà cướp đi. Và cũng bởi vì đắc tội Ôn Uyển, nên việc nàng thành thân, Hoàng Đế cũng không thèm hỏi một tiếng.
Ngay lúc Ôn Uyển chuẩn bị đi thôn trang dưỡng bệnh thì nghe được lời đồn truyền ra từ hoàng cung. Tư Hàm công chúa – nhị nữ nhi của Hoàng Đế, và chủ sự vệ Bộ Binh – Doãn Hữu Hi có tư tình. Cũng không phải hai người hẹn hò, mà trong một lần Tư Hàm được Hoàng Đế triệu kiến mà gặp được, thế là tâm hồn thiếu nữ thầm nhận định hôn nhân. Sau này nhân duyên sai lệch, không biết vì sao mà xen lẫn cùng một chỗ.
Hoàng Đế biết được tin tức thì giận tím mặt. Nếu như là những người khác thì còn dễ xử lý, cùng lắm thì tứ hôn thôi. Nhưng mà Doãn Hữu Hi đã thành thân ba năm, có vợ là Bạch thị, còn có một nữ nhi hai tuổi, hiện giờ lại còn đang có thai. Chẳng lẽ đường đường là công chúa mà phải đi làm thiếp cho người khác, đương nhiên đó là chuyện không thể. Phương pháp duy nhất, chính là giáng chính phối (*) xuống làm thiếp thất.
(*) chính phối: vợ cả, chính thất
Ôn Uyển nhận được tin tức thì cười hỏi Hạ Dao: “Cuối cùng là dạy ra cái gì vậy? Nhìn xem từng người từng người đi, Hoàng Hậu làm ăn thế nào không biết nữa? Văn quý phi và Thích quý phi tất cả đều để trang trí à?”
Hạ Dao im lặng: “Quận chúa, đây là chuyện gièm pha?” Cũng không phải là chuyện gì tốt. Người cười vui vẻ như vậy làm gì chứ! Nếu như Hoàng Đế thấy Quận chúa thế này thì không thể không hộc máu đâu.
Ôn Uyển nghe thế thì cười khanh khách: “Ta biết là chuyện gièm pha! Tai ta cũng không có vấn đề đâu. Ta chỉ cảm thấy buồn cười thôi, Tư Thông bị dạy thành như vậy cũng thôi đi, cả Tư Hàm cũng bị biến thành bộ dáng này. Hai vị công chúa trong hoàng cung này, tất cả đều bị nuôi thành kẻ ngu xuẩn? Có thể so với An thị rồi đấy.”
Hạ Dao khẽ than thở một tiếng nói: “Nói đến thì đây là chuyện lúc Tiên Hoàng còn sống. Ban đầu tùy ý chọn một Vương Phi gia thế không tốt, danh tiếng tài khí đều không hiển hách. Hai vị Trắc phi cũng dựa vào tình hình mà nạp lúc ở trên đất phong. Cái nơi sơn cùng thủy tận kia có thể là gia đình tốt lành gì chứ. Sau này Vương gia có cơ hội, nhưng cũng không thể để lại thanh danh không tốt, kết quả là. . . . . .”
Ôn Uyển không nói gì. Thì ra bắt nguồn từ chỗ ông ngoại Hoàng Đế của nàng. Cũng phải, trước kia phụ thân của Hoàng Hậu chỉ là một võ quan tứ phẩm. Cũng không biết ông ngoại Hoàng Đế thiên vị thiên đi đâu rồi. Chính thê của hai nhi tử hoàn toàn không thể so sánh nổi. Hai vị trắc phi không nói cũng thôi. Vừa so sánh thì hoàng hậu là nữ tử danh môn thôi..
Cũng may mấy vị biểu ca đều do cậu Hoàng Đế dạy dỗ. Nếu không, sẽ giống như hai vị nhân vật y hệt thần tiên này, ngay cả nàng còn thật sự chịu không nổi, chứ đừng nói chi là Hoàng Đế.
Ôn Uyển nghe được tin Hoàng Đế có ý chọn Doãn Hữu Hi làm phò mã cho Nhị công chúa, đã kinh hãi: “Không phải là nên cách chức Doãn Hữu Hi đày xa ba nghìn dặm, lại bắt Tư Hàm ăn chay niệm Phật, chờ qua hai năm tin đồn lắng xuống không còn chuyện gì nữa rồi cho Tư Hàm tái giá sao?.”
Hạ Dao không biết Hoàng Đế nghĩ như thế nào, có điều đã nhanh chóng nói: “Có lẽ là tin đồn nhảm rồi!”
Ôn Uyển gật đầu, nàng cũng cho rằng Hoàng Đế không thể nào hạ quân cờ mê muội như vậy. Vừa lúc, Hoàng Đế cho đòi nàng vào cung yết kiến. Trước tiên nói về một ít chuyện. Sau khi nói xong chính sự, Ôn Uyển tùy ý hỏi cậu Hoàng Đế, con nghe nói người có ý định cho Doãn Hữu Hi làm phò mã của Nhị công chúa. Vậy thì nguyên phối của Doãn Hữu Hi làm sao bây giờ?
“Nói hưu nói vượn cái gì thế?” Hoàng Đế nghe được lời Ôn Uyển nói thì sắc mặt có chút lúng túng, càng cảm thấy mất mặt. Nên giọng điệu cũng không được tốt, khiến Ôn Uyển rất ủy khuất cúi đầu.
“Quận chúa, Hoàng Thượng vì chuyện này mà đã nổi trận lôi đình. Lúc này Hoàng Thượng cũng đang đau đầu lắm.” Tôn công công thấy Hoàng Đế biết giọng điệu của mình hơi nặng, nhưng không tiện mở miệng nói xin lỗi Ôn Uyển, đang rất ảo não, nên vội vàng ở bên cạnh giải thích.
“Con biết, con không tiện quản chuyện này. Nhưng con nghe được tin đồn là hoàng gia có ý tứ hôn, để Doãn Hữu Hi làm Phò mã của Nhị công chúa, giáng thê tử nguyên phối của Doãn Hữu Hi xuống làm thiếp thất. Con rất lo lắng, nên lúc này mới chạy đến đây xem rốt cuộc tình hình thế nào.” Ôn Uyển vội vàng tỏ vẻ mình không phải muốn nhúng tay vào chuyện này mà chỉ là đang rất lo lắng.
“Tin đồn hoang đường ở đâu ra thế?” Sắc mặt Hoàng Đế khẽ biến, hơi gấp gáp. Đã lan truyền ra ngoài rồi sao? Kẻ nào có lá gan lớn như vậy.
Ôn Uyển vội vàng bày tỏ lo lắng của mình: “Cậu Hoàng Đế, nếu như hoàng gia thật sự làm như thế, vậy thì Bạch thị nhất định sẽ không sống nổi. Nếu như Bạch thị kia chết đi, sẽ có rất nhiều người tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng sẽ cảm thấy hoàng gia ỷ thế hiếp người, bức ép tính mạng người khác. Ở đâu ra đạo lý vừa ý trượng phu người ta, mà còn muốn bức tử thê tử người ta chứ. Mặc dù không sợ gì, nhưng con sợ sẽ có trở ngại với thanh danh của cậu Hoàng Đế. Cậu Hoàng Đế, người phải làm Minh Quân thiên cổ, không thể vì những chuyện nhỏ nhặt này mà bị bôi nhọ.” Thật ra thì, nàng nhiều lời cũng là vì cảm thấy hành động lần này của Tư Hàm quá mất mặt. Công chúa cũng không phải không gả được cho nam nhân tốt, tội gì mà đi cướp đoạt chồng với nữ nhân khác chứ. Hơn nữa việc cướp đoạt này chẳng khác nào bức tử vợ con người ta. Cho dù có là Công chúa cũng không có thể làm chuyện mất mặt như vậy được.
Hoàng Đế khoát khoát tay: “Chuyện của Hoàng gia không phải để cho người ta mổ xẻ. Chuyện này cậu sẽ xử lý ổn thỏa, con không cần phải lo. Chuyện con nên làm bây giờ là phải nhanh chóng dưỡng tốt thân thể.”
Ôn Uyển thấy tình huống này thì cười ha hả. Nàng hiểu rất rõ Hoàng Đế, mặc kệ ban đầu người có ý nghĩ gì, thì hiện tại, chắc chắn sẽ không thành toàn cho Tư Hàm nữa.
“Nghe nói người Bình gia lại tới làm ầm ĩ với con, con có muốn cậu cho người ra mặt hay không?” Hoàng Đế nhận được tin tức, lúc này lại nhắc tới, giọng điệu quả thật không tốt.
Ôn Uyển không thèm để ý “Không cần đâu cậu, cứ để cho bọn họ làm ầm ĩ đi, cũng không khơi nổi ra sóng gió gì cả. Cậu Hoàng Đế, người không nên nhúng tay vào, con có biện pháp giải quyết rồi .”
“Con suy nghĩ cho thanh danh của cậu, sao lại không suy nghĩ cho thanh danh của mình đi. Bây giờ người ta nói con không thương yêu huynh muội. Sao con lại muốn tung tin đồi đãi không hay về con ra ngoài như thế?” Hoàng Đế vốn muốn ngăn cản, nhưng rồi lại phát hiện, người đứng sau lưng trợ giúp chính là bản thân Ôn Uyển. Hắn cũng không cách nào nghĩ ra được, trong hồ lô của Ôn Uyển bán thuốc gì nữa.
“Nữ tử muốn có thanh danh tốt, không phải là vì muốn gả cho phu quân tốt hay sao? Nhưng chỉ có con chọn bọn họ, chứ đâu đến lượt cho bọn họ chọn con đâu. Con cũng không cần hiền danh muôn thuở, con chỉ cầu sống một cuộc sống khoan khoái dễ chịu, thế nào khoan khoái dễ chịu thì con sẽ sống như thế. Con mặc kệ ý nghĩ của người khác. Có điều cậu Hoàng Đế người phải cho con chỗ dựa đến cùng đấy, nếu không thì con không có vốn liếng để mà hung hăng càn quấy ngang ngược đâu.” Da mặt Ôn Uyển bây giờ không phải là dày bình thường nữa rồi. Lúc trước sống cẩn thận từng ly từng tí, còn không phải là vì trong lòng mình sợ hãi sao? Sợ sau khi bị người ta vứt bỏ, nàng sẽ không có chỗ nương tựa, nàng sẽ sống không nổi nữa. Hiện tại mình có cậu Hoàng Đế làm chỗ dựa, chỉ cần nàng không làm cái loại chuyện mưu phản, đại nghịch bất đạo kia thì nàng không cần phải sợ ai nữa.
“Ha ha, đúng. Chỉ có chúng ta chọn bọn họ, nơi nào đổi phiên đến lượt bọn họ chọn Uyển Nhi của ta chứ.” Hoàng Đế nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin của Ôn Uyển thì cười ha ha, quét sạch sự tối tăm trước đó.
“Cậu Hoàng Đế, trong mùa đông con lấy ra sáu vò rượu trái cây. Hôm nay có mang một vò tới đây, lát nữa con uống cùng cậu một chút. Mùi vị cũng rất ngon, rất được những sĩ tử, phu nhân ưa thích đấy. Con bảo đảm cậu Hoàng Đế người uống vào sẽ thích đến nghiện luôn.” Ôn Uyển cười ha hả. Rượu trái cây của nàng chỉ tiêu thụ ở hai nơi, lượng tiêu thụ vô cùng tốt, cho dù giá cả rất cao nhưng cung vẫn không đủ cầu.
“Ha ha, được! Vậy con đến Vĩnh Ninh Cung chờ trước đi. Chờ cậu xử lý xong công việc rồi sẽ cùng ăn cơm trưa.” Ôn Uyển nghe thế liền thành thật đi ra ngoài, chạy vội đến Vĩnh Ninh Cung của mình.
Đến Vĩnh Ninh Cung, Ôn Uyển nhìn về phía Hạ Dao: “Nói đi, biến ta thành con khỉ mà chơi đùa à?”
Hạ Dao lắc đầu, biểu thị không thể nói.
Ôn Uyển nhìn nàng nói: “Cơ mật?”
Hạ Dao gật đầu. Ôn Uyển bĩu môi, rồi cũng không hỏi nữa.
“Quận chúa, nếu không thì đi ngự hoa viên dạo một chút, hoặc là đi đến ao sen người yêu thích nhé.” Hạ Ảnh đề nghị. Ôn Uyển thấy mình đúng là không có việc gì, còn không bằng đi đi lại lại một chút.
Bây giờ là lúc cuối đông, là thời điểm vạn vật chính thức chìm vào giấc ngủ. Nên Ôn Uyển không đi đến ao sen để nhìn cảnh vật tiêu điều trước mắt mà ngược lại đi đến rừng mai, nhìn những đóa mai trắng phủ kín mặt đất kia, thực sự là cực kỳ xinh đẹp. Một cơn gió thổi qua, khiến cho người ta ngửi cũng muốn say.
“A, Quận chúa, người nhìn hoa mai này đi, thật xinh đẹp. Lát nữa sẽ cho người ngắt vài cành mang về phủ Quận chúa, cắm trong thư phòng của người.” Hạ Hương nhìn mấy gốc Hàn Mai trong vườn thì cao hứng kêu lên. Hạ Hương thích nhất là chăm sóc những thứ hoa hoa cỏ cỏ này, còn lấy ra nghiên cứu, nàng rất si mê với những thứ này.
Ôn Uyển cười ngắt lời. Ba người thảo luận xem có thể lấy dùng để làm bánh ngọt hoặc làm thuốc hay không.
Mấy người nói cười một hồi, rồi đi trở về. Trên đường về lại đụng phải Hứa Tịnh Thu đang nhân dịp đẹp trời mà đi dạo, thấy Hứa Tịnh Thu ưỡn bụng được đỡ tới đây. Nhìn bộ dáng này xem ra cũng được hai ba tháng rồi.
Ôn Uyển luôn luôn không thích tiếp xúc với mọi người trong cung, nàng cảm thấy đó là chuyện phiền toái, nên chuẩn bị dẫn Hạ Hương và Hạ Ảnh rời đi.
“Quận chúa.” Nghe được tiếng gọi, Ôn Uyển có chút không tình nguyện đứng lại, vừa quay người Ôn Uyển đã nhìn thấy Hứa Tịnh Thu, bèn xoay người muốn rời khỏi.
Hứa Tịnh Thu tái mặt: “Quận chúa. . . . . .”
Hạ Dao cũng cười một tiếng: “Quận chúa, chỉ có người khác nhường đường đi khi gặp người. Hôm nay trong hoàng cung, lại còn có người khiến người phải nhường đường cho người khác đi nữa đấy.” Lời này của Hạ Dao đang nhắc nhở Ôn Uyển yếu thế, cũng tương đương với việc cổ vũ uy phong của Hứa Tịnh Thu.
Hứa Tịnh Thu nhìn ra được Ôn Uyển lạnh lùng, trong lòng phát khổ, nhưng vẫn cung kính nói xin lỗi “Quận chúa, thần thiếp xin lỗi người vì chuyện đệ đệ mạo phạm người, nhưng trước giờ gặp không được người…”
Sắc mặt Ôn Uyển vô cùng lãnh đạm “Không cần, nếu Hứa nương nương thích nơi này. Bổn cung nhường lại cũng không sao.” Ôn Uyển mới không muốn dây dưa với nàng ta, xoay người chuẩn bị rời đi.
Lại nghe thấy một giọng nói vang dội “Thần thiếp ở rất xa đã nghe có người nói chuyện rồi, Hứa Thục Dung, người đang kể oan ức với ai đấy! Thái y cũng nói rồi, người mang thai cần phải giữ thân thể và tinh thần thoải mái, không được thương tâm.” Người đi tới đứng ở vị trí đưa lưng về phía Ôn Uyển, thấy Ôn Uyển thích mặc thường phục, còn Hạ Dao và Hạ Ảnh đứng ở trong bụi hoa nên nhất thời không nhìn kỹ.
Tịnh Thu nghe thấy cái giọng nói này thì người khẽ run rẩy, tỏ ra bộ dáng rất sợ hãi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Quyển 5 - Chương 84: Chuyện hoang đường
Quyển 5 - Chương 84: Chuyện hoang đường