Một đoàn người đi vào, Ôn Uyển chỉ nhận biết Thanh Hà còn mấy người còn lại có thể là tẩu tử đệ muội của Bạch Thế Niên. Ôn Uyển nhớ tới chuyện Bạch Thế Niên bị đội nón xanh, liền muốn cười.
“A, a a, có thể cho chúng ta nhìn một chút không? Thật là xinh đẹp giống như tiên nữ trên trời. Nhìn giá y này một chút thực là xinh đẹp.” Một cô gái tấm tắc nói , trong mắt tất cả mọi người đều hâm mộ, còn có vẻ ham muốn.
“Thật xinh đẹp, cô dâu thật xinh đẹp, Lục đệ chúng ta thật có phúc.” Tiếng khen ngợi không ngừng.
Một cô gái có cái mũi nhạy bén, kinh ngạc hỏi”Ồ, sao nơi này dường như có mùi thơm của khoai tây. Ở trong Tân phòng, tại sao lại có thể có mùi thơm của khoai tây, thật kỳ quái.” Nói xong, thấy dường như không có người nào nghe được, thoáng giật mình một chút.
“Quận chúa, về sau là người một nhà rồi. Bạch gia sau này đều phải dựa vào người.” Một vị phu nhân muốn đi tiến lên, nắm tay Ôn Uyển liền bị Hạ Ảnh ngăn lại.
Hạ Dao thấy những người này đều giả tạo, toàn những kẻ xấu xa nham hiểm, nói nhảm đủ thứ, còn muốn ở trong phòng tân hôn hát tuồng. Lập tức mặt lạnh nói ” Nói nhảm nói đủ rồi, tất cả đi ra ngoài.”
Người đi đến chúc mừng cũng đều mang theo tâm tư lấy lòng đến đây. Cũng có một phần nhỏ là bị người sai sử, tới đây thăm dò. Lại không nghĩ rằng, ở ngày đại hôn mà không nể mặt như vậy. Sắc mặt vui mừng của mọi người thoáng một cái đều cứng ngắc lại. Ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không nghĩ tới Ôn Uyển lai6 không nể mặt như vậy. Hôm nay là ngày đại hỉ đấy! Về sau lại càng không thể.
Thanh Hà không nhịn được kêu lên”Lục đệ muội. . . . . .”
Hạ Dao lạnh lùng nói”Vị phu nhân này, mời dùng tôn xưng Quận chúa nhà ta.” Ý tứ dù ở nơi này vẫn phải gọi Quận chúa, mà không phải Lục đệ muội. Quận chúa là Quân, Lục đệ muội là người nhà. Cảm giác hoàn toàn không giống nhau. Những lời này của Hạ Dao liền cho thấy. Ôn Uyển sẽ dung thân phận là Quân ở tại Bạch gia .
Sắc mặt Thanh Hà biến đổi, những lời này đã biểu lộ đầy đủ thái độ của Ôn Uyển ở Bạch gia, sẽ dùng thái độ nào để đối mặt với người của Bạch gia.
Ôn Uyển khẽ mỉm cười. Từ đầu tới cuối cũng không nói một câu.
Thanh Hà rất nhanh điều chỉnh thái độ, rất ôn hòa nói”Quận chúa, có cái gì cần chúng ta thì cứ mở miệng. Chỉ cần chúng ta có thể làm được, nhất định sẽ làm.”
Lúc này Hạ Dao mới nhàn nhạt nói” Quận chúa nhà ta thích an tĩnh, hiện tại nơi này quá ồn rồi. Cho nên mời các ngươi hãy di chuyển.”
Một câu nói như vậy, liền đuổi người đi, khiến cho sắc mặt đám người đó rất khó coi. Chẳng ai ngờ rằng, Ôn Uyển ở đên tân hôn không để mặt mũi cho mọi người như vậy.
Ôn Uyển đối với bọn họ như vậy là trong lòng có tính toán. Lúc này Hạ Dao đóng vai người xấu, còn nàng cũng chỉ mỉm cười cúi đầu. Những năm này rèn luyện tới. Nàng đã biết có người sẽ vì tiền mà không biết xấu hổ, với những người như vậy, ngươi không cần cho bọn hắn mặt mũi. Nếu không sẽ phiền toái không ngừng. Hạ Dao nhìn thấu tâm tư Ôn Uyển, liền chủ động đắc tội với đám người này rồi. Nàng thành thân là chuyện của nàng. Cũng sẽ không vì thành thân liền thay đổi cách nhìn về những người này.
Đến bây giờ, nếu nàng đi lấy lòng người Bạch gia, trừ phi đầu óc nàng đột nhiên bị đổi. Trong hoàng cung công chúa hoàng tử cũng không dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với nàng, thăm dò nàng. Không cần thử thăm dò, cho dù nàng không ở phủ tướng quân, nàng cũng muốn cho những người này cút ra khỏi phủ tướng quân. Ôn Uyển thống hận nhất là những kẻ tham lam vô sỉ ăn bám.
Song Ôn Uyển cũng may mắn. Bên trên Bạch Thế Niên không có trưởng bối. Mặc dù nàng có địa vị tôn quý, nhưng nếu có trưởng bối nàng sẽ phải gánh trách nhiệm hiếu thuận. Lần này không phải kiêng dè điều gì thật tốt. Vừa nghĩ như vậy liền phát hiện gả cho Bạch Thế Niên cũng có một chỗ tốt.
“Vậy chúng ta không quấy rầy nữa.” Thanh Hà có chút lúng túng, không nghĩ tới Ôn Uyển ngay cả mặt mũi của nàng cũng không cho.
“Đại tẩu, vốn tưởng rằng Quận chúa gả tới nhà chúng ta thì sẽ trải qua những ngày thật tốt. Lần này ta thấy, lời này nói còn quá sớm. Ánh mắt Quận chúa quá cao, căn bản xem thường những người thân thích như chúng ta. Tẩu nói xem, sau này nên làm cái gì bây giờ?” cô gái vừa nói, vừa tức giận.
Thanh Hà nghiêm nghị cảnh cáo”Ánh mắt quá cao thì sao? Sau này không nên nói những lời này nữa. Quận chúa vốn là đám mây trên cao, là người mà chúng ta ngưỡng mộ kính trọng, các ngươi tốt nhất nên làm tốt bổn phận của mình là được. Không nên nghĩ tới có thể chiếm tiện nghi gì ở trên người nàng. Cũng đừng nghĩ tới tố cáo với Lục đệ. Các ngươi đừng quên, không nói phẩm cấp Lục đệ vẫn còn thấp hơn Quận chúa hai cấp, càng quan trọng hơn Quận chúa là Quân hắn là thần, có một số việc không nên nói. Càng không nên làm cho tình cảm vợ chồng bọn họ không tốt, đến lúc đó ai cũng không có quả ngon để ăn.” Bọn họ chẳng qua ở lại giúp đỡ . Chuyện sau này, cũng là việc nhà của họ. Chẳng lẽ còn muốn ở lì phủ tướng quân không đi. Nghĩ thật hay, đáng tiếc nguyện vọng lại không đạt được .
Trong đó một vị phu nhân lầm bầm : “Không biết Lục đệ sẽ nói như thế nào?” Lại không chịu suy nghĩ, Bạch Thế Niên sẽ vì bọn họ mà trách cứ Ôn Uyển sao? Quá tự cho mình là cao rồi.
Rạp hỉ trong nội viện, treo đầy đèn lồng, cả rạp hỉ đều là ánh nến rực rỡ, ăn uống linh đình. Rất náo nhiệt.
Bạch Thế Niên nhìn thấy sân nhỏ đầy bàn đều phải đi mời rượu. Đột nhiên cười cười. Thê tử của mình thông minh lanh lợi như vậy, ai biết lại muốn giở ra những trò gì nữa, hắn còn phải lên tinh thần để ứng phó với nàng, không thể để cho mình uống rượu say. Cho nên đều ra lệnh cho mấy người bên cạnh.
Bảo Bảo Cương, Diệp Tuần còn có một đám người sống chết đi theo hắn trở lại, tất cả đều đi lên ngăn chặn rượu giúp hắn. Hơn nữa tất cả mọi người nhìn cũng hiểu, Bạch Thế Niên căn bản không muốn uống rượu.
Bạch Thế Niên là ai, ở biên quan có danh tiếng là sát thần. Ở biên quan hơn sáu năm trời, người Mãn Thanh chết trên tay hắn đếm không hết. Lần này ngươi muốn chuốt rượu cho hắn, khuôn mặt cứng ngắc, lại thêm ánh mắt sắc bén quét tới, khiến cho lòng người lạnh lẽo, rét run lên được.
Có rất nhiều người hâm mộ ghen tỵ với hắn. Ngươi nghĩ xem, ngươi công thành danh toại rồi, cưới con gái Nguyên soái làm tiểu thiếp, cưới bảo bối yêu thương nhất của hoàng đế làm vợ, sau này vinh hoa phú quý hưởng không hết ? Nếu như về sau trở lại kinh thành, tuyệt đối sẽ là người có thực quyền. Vốn nghĩ định thừa dịp lần này mời hắn vài chén, nhưng lại không có lá gan.
Sau khi đám người kia đi Ôn Uyển thật sự bị hành hạ cả ngày quá mệt mỏi. Nơi nào còn suy nghĩ khẩn trương cái gì, động phòng cái gì? Lúc đầu còn muốn ngả người ngủ trên giường, đáng tiếc bị Hạ Dao nói như vậy là điềm xấu. Nhất định phải ngồi chờ Bạch Thế Niên trở lại. Ôn Uyển phải dựa vào mép giường ngủ thiếp đi.
Hạ Dao ở bên cạnh nhìn thấy vậy lấy chăn phủ lên, liền lui ra ngoài, ở ngoài cửa trông coi.
Theo quy củ khi đó, trước giờ Tý phải quay lại động phòng, cho nên canh hai khách mời cũng rối rít cáo từ ra về .
Bạch Thế Niên căn bản không muốn đợi đến lúc đó nên mời hết một vòng rượu, lại cho người hỗ trợ ngăn cản còn mình liền quay về động phòng. Trong lòng tràn đầy vui mừng trở về phòng. Vừa đi vào tân phòng liền thấy tân nương của mình dựa vào mép giường ngủ say. Hắn cười xoay người đi đến phòng tắm.
“Tỉnh, tỉnh.” Nhẹ nhàng vỗ vào khuôn mặt trắng mịn của Ôn Uyển, vỗ hai cái, lại phát hiện xúc cảm đặc biệt tốt, da của vợ hắn trắng nõn như trứng gà, bóng loáng nhẵn nhụi có thể sánh với tơ lụa, sờ vào cảm giác thật tốt, giống hệt như trong trí nhớ .
Ôn Uyển mơ mơ màng màng cảm thấy có người đang cởi quần áo cho mình, liền nhanh chóng đẩy ra, cực kì tức giận la lên “Để ta tự cởi quần áo của mình.”
Bạch Thế Niên nhìn vợ mình, ánh mắt mờ mịt, trên mặt lại càng mang theo một chút ngáy ngủ, giống như một con mèo nhỏ vừa tỉnh ngủ, bộ dáng hết sức cuốn hút.
Bạch Thế Niên thấy vậy liền rục rịch. Trong lòng nhịn không được nữa, cỡi quần áo của mình trước, sau đó lại cỡi quần áo của người đang mơ màng kia. Một bên cỡi áo váy một bên dùng bàn tay nóng rực sờ tới sờ lui trên thân thể nhỏ bé. Một lúc sau đã thấy mình phát hỏa.
Mặc dù Ôn Uyển ngủ mơ hồ, nhưng tính cảnh giác vẫn còn rất cao, trong nháy mắt liền nghĩ đến mình nhất định gặp phải sắc lang. Một đôi chân nhanh chóng đạp tới. Nào biết Bạch Thế Niên sớm đã có phòng bị, nghiêng người sang bên cạnh, tránh thoát liên hoàn cước.
“Không biết có phải vì uống rượu hay không?” Bạch Thế Niên có chút dở khóc dở cười, nhưng ngửi trong phòng không có mùi rượu, đoán chừng là mệt mỏi. Đang nghĩ tới làm thế nào gọi nàng thức dậy. Vừa nghĩ như vậy, liền đặt Ôn Uyển ở dưới thân thể mình, hướng về phía đôi môi màu hồng phấn mà hôn.
Ôn Uyển bị dọa sợ thình lình mở to mắt, vừa mở mắt đã nhìn thấy Bạch Thế Niên đang cúi đầu hôn mình, ánh mắt cố hết sức trừng ra lớn như vậy. Nghĩ đẩy người bên trên ra, nhưng hắn đã sớm có chuẩn bị, kiềm chế không cho nàng động đậy.
Bạch Thế Niên hôn đủ rồi, liền buông Ôn Uyển ra. Thấy nàng nhìn mình hết sức phẫn nộ, không khỏi cười: “Động phòng là chuyện hai người , nơi nào có thể để ta một người hoàn thành.”
Ôn Uyển rất mất hứng nói”Này, ngươi bao nhiêu năm không có đụng vào nữ nhân? Có cần phải khao khát đến người đang ngủ cũng không buông tha hay không?” Bị người quấy rầy mộng đẹp, đang ngủ say lại bị người đánh thức, đó là chuyện hết sức thống khổ. Đoán chừng có kinh nghiệm này thì ai cũng biết. Lại càng không nói có thể động đến lông mao của Ôn Uyển.
“Vợ, đêm nay chúng ta động phòng hoa chúc đó. Nàng ngủ thiếp đi, dường như người sai không phải ta, mà là nàng.” Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển nổi giận, lành lạnh mà nói một câu.
Ôn Uyển sờ soạng đầu, suy nghĩ một lúc mới nhớ tới tình cảnh bây giờ, dường như là động phòng hoa chúc một khắc trị giá ngàn vàng trong truyền thuyết. Rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, lại thấy áo cưới của mình không biết cởi bỏ từ lúc nào, chỉ còn lại có áo lót và quần lót( quần áo trong), còn có thể mơ hồ thấy được cái yếm màu đỏ có uyên ương nghịch nước, bên trong cảnh xuân cũng có thể thấp thoáng một nửa.
Ôn Uyển ngửi ngửi, trên người có một mùi thơm ngát nhàn nhạt, không có mùi rượu. Được, tắm rửa xong mới tới coi như tốt.
Bạch Thế Niên thừa dịp Ôn Uyển quay người nói chuyện, liền cởi bỏ quần áo trong của mình, sau khi cởi xong quần áo trong. Con mắt Ôn Uyển nhìn thẳng sáng lên, ngực tám múi, vóc người tốt nha! Nước da màu đồng, vóc người khỏe mạnh cường tráng, kết hợp với gương mặt khôi ngô tuấn tú, Ôn Uyển cảm thấy gả cho nam nhân như vậy, nàng coi như được lợi rồi. Nhìn lại vết thương trên người, lại càng đàn ông hơn.
Ôn Uyển cẩn thận sờ lên, chọc chọc, có co dãn, lại còn co dãn rất tốt, không phải là đồ giả là thật. Đây đúng là tám múi cơ bụng, dáng người thật tốt a.
Lúc đầu Bạch Thế Niên còn tưởng rằng Ôn Uyển bị những vết thương trên người mình dọa sợ, chờ đến khi thấy hai mắt nàng sáng lên mới hiểu được, nữ nhân này thế nhưng lại bị thân thể của mình mê hoặc rồi. Nhất thời dở khóc dở cười, hắn thật đúng là cưới về một người dở hơi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Quyển 6 - Chương 46: Động Phòng ( thượng )
Quyển 6 - Chương 46: Động Phòng ( thượng )