TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Quyển 6 - Chương 66: Săn sóc ( Hạ )

Ôn Uyển nhìn ra nghi hoặc của Bạch Thế Niên, nói đến mấy gia tộc có sức mạnh tương tự Đông gia cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Mà Đông gia ở kinh thành không chỉ đứng thẳng gót chân mà gia tộc cũng còn ngày càng thịnh vượng.

Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển: “Nàng biết nguyên nhân là gì sao?”

Ôn Uyển gật đầu: “Đương nhiên là biết, chủ yếu là ở ngay trong gia phong của Đông gia. Nam tử sau ba mươi tuổi nếu vô hậu mới có thể nạp thiếp. Chàng chớ có xem thường cái gia quy này. Bao nhiêu gia tộc đã bị suy tàn vì những thủ đoạn dơ bẩn ở hậu viện. Đông gia chọn lựa con dâu vô cùng nghiêm khắc, đặc biệt là đích trưởng tức (con dâu trưởng của dòng chính). Chàng phải biết rằng, nếu chủ mẫu mà là người không biết điều thì hoàn toàn có thể hủy diệt một gia tộc. Lão thái thái đã mất của Bình gia chính là ví dụ tốt nhất. Tương tự nếu chủ mẫu là người thông minh quyết đoán thì có thể trợ giúp cho trượng phu của mình. Gia tộc tất nhiên cũng càng ngày càng thịnh vượng rồi. Cũng vì vậy mà người ta vẫn nói lấy vợ phải lấy hiền. Nhưng ta lại cảm thấy sự thật đằng sau câu nói kia rất ghê tởm. Lấy vợ là muốn lấy hiền thê, thê tử giúp quản lý hậu viện, quản giáo tốt hài tử, nam nhân ở bên ngoài mới có thể tận tâm làm việc. Thê tử phải làm những chuyện này thì cũng thôi đi, nhưng dựa vào cái gì mà còn phải xem trượng phu phân chia sủng ái cho thiếp thất, còn phải nuôi dưỡng thứ tử tương lai sẽ chia gia sản cùng con mình nữa. Không chuẩn bị tốt thì bị cho là không hiền, là đố kị. Còn không biết ai mới là xấu xa dâm đãng đâu. Thật sự là vô cùng đáng giận. Nếu thực có như thế, ta sẽ cho hắn đẹp mặt”.

Bạch Thế Niên khẩn trương nói: “Nàng yên tâm, đời này ta chỉ có một mình nàng, sẽ không cần những người khác nữa. Nàng buông tâm tình trong bụng ấy đi, đừng suy nghĩ về chuyện có hay không có kia nữa!”

Vốn Ôn Uyển còn muốn nói thêm, về sau nếu có đứa nhỏ, cũng phải định ra gia quy như vậy. Nhưng thấy Bạch Thế Niên không ý thức được vấn đề ở đây, ngẫm lại là chuyện đứa nhỏ còn chưa thấy bóng dáng nên cũng không nói nữa.

Bạch Thế Niên thấy thần sắc Ôn Uyển không vui, liền cầm lấy tay Ôn Uyển đang để ở trên lưng nắm thật chặt: “Ý của nàng ta có thể hiểu. Nàng không phải nói, chuyện trong nhà nàng đã có tính toán. Chuyện trong nhà tất cả ta đều nghe theo nàng, nàng muốn làm thế nào cũng được.” Mỗi người đều có sở trường riêng. Võ công của hắn lợi hại, mang binh đánh giặc là không có vấn đề. Nhưng đối với chuyện này, quả thực hắn không tinh thông.

Trong nhà không nghe theo nàng, còn nghe người khác hay sao? Chẳng lẽ còn phải đợi nam nhân này ở xa ngàn dặm điều khiển chỉ huy? Nói cũng như chưa nói. Ôn Uyển liền trêu đùa: “Đại tướng quân anh minh thần võ của chúng ta, thật là một lão công tốt, hiểu được mọi thứ đều phải nghe theo vợ.”

Hạ Dao ở bên ngoài nghe được tiếng cười vui sướng của Ôn Uyển. Trên mặt cũng khó có được hiện ra dáng tươi cười nhàn nhạt. Nàng nhớ rõ, trước chỉ ở trong phủ Thuần vương mới nghe được tiếng cười tùy ý của Ôn Uyển như thế. Nhưng hôm nay lại nghe được tiếng cười vui vẻ thoải mái của Ôn Uyển, thật tốt.

Ngày hôm sau, Bạch Thế Niên lo lắng cho Ôn Uyển nên ở nhà cùng nàng. Lúc Ôn Uyển đau bụng, thì hắn xoa bụng cho nàng; lúc Ôn Uyển nhàm chán muốn hắn đọc sách cho nàng nghe, Bạch Thế Niên liền cầm sách đọc cho nàng; Ôn Uyển nói nhàm chán muốn Bạch Thế Niên kể chuyện cười cho nàng, hắn cũng vơ vét tất cả những chuyện cười có trong bụng ra để khiến nàng vui vẻ.

Ôn Uyển vô cùng nghi ngờ: “Chàng là tướng quân sao?” Bạch Thế Niên thuận theo săn sóc đến mức khiến cho nàng nghĩ rằng là có quỷ nhập vào hắn.

Bạch Thế Niên thấy vấn đề nàng hỏi thật quái dị, vừa cười vừa nói: “Ta không phải là tướng quân, ta là trượng phu của nàng. Là người sẽ cùng nàng trải qua cả đời này.”

Ôn Uyển hoài nghi mình đang nằm mơ: “Đều nói người tham gia quân ngũ là đại thô kệch, thô lỗ, ngang ngược, bạo lực, sẽ không biết đau lòng cho lão bà. Chàng có phải biến dị gì hay không? Ta thực cảm thấy là mình đang nằm mơ.” Hầu hạ mình cả một ngày, một câu nói vô nghĩa cũng không có. Lại còn nàng bảo cái gì thì làm cái ấy, khiến cho Ôn Uyển cảm thấy là đang nằm mơ. Ở đâu lại có nam nhân tốt như vậy.

Bạch Thế Niên buồn cười nói: “Nếu nữ tử trong thiên hạ đều nghĩ như nàng thì có lẽ người tham gia quân ngũ đều lấy không được vợ mất. Để cho những tướng sĩ kia nghe được, sẽ nghĩ, cách nhìn của nàng thật sơ sài đấy!”

Ôn Uyển nháy nháy mắt con: “Ta cảm thấy chàng đối với ta thật tốt. Chẳng lẽ đây là chỗ tốt khi gả cho nam nhân lớn tuổi hơn mình nhiều. Bởi vì lớn hơn, cho nên biết quan tâm người khác.”

Bạch Thế Niên biết Ôn Uyển có ý gì, nhưng vẫn thành khẩn nói: “Thương yêu vợ là điều nên làm.” Nam nhân ở biên quan, mười người thì đến chín người đều biết thương vợ của mình. Đương nhiên, nguyên nhân Bạch Thế Niên ngoan ngoãn phục tùng với Ôn Uyển không phải vì điều này. Mà là vì hắn vừa mắc cỡ vừa day dứt.

Ôn Uyển thì thầm nói: “Vậy chàng phải cố gắng thương ta đó.” Ôn Uyển đại khái cũng đoán được tại sao Bạch Thế Niên lại đối tốt với nàng như vậy. Ôn Uyển chỉ muốn bày ra cái tốt, xóa đi những cái không tốt. Vậy sẽ làm cho nam nhân biết thương mình. Nếu không, chỉ có chính mình chịu thiệt.

“Tốt, nàng nói cái gì, chỉ cần ta có thể làm được. Ta đều làm cho nàng.” Trong lòng Bạch Thế Niên có áy náy rất sâu. Hắn biết mình ích kỷ, bằng không cũng sẽ không kiên trì muốn kết hôn với nàng. Cưới nàng về rồi sau này lại để mặc nàng một mình ở trong kinh thành, cũng không biết khi nào mới được gặp lại. Nhưng mà hắn không nỡ buông tay. Hắn biết rõ, nếu hắn buông tay thì sẽ hối hận cả đời. Hắn không muốn mình phải hối hận.

“Ừm, ban thưởng một cái.” Ôn Uyển tâm tình sung sướng, thân thể cũng dễ chịu hơn nhiều. Đứng lên ở trên mặt Bạch Thế Niên hôn một cái. Thấy sắc mặt hắn bất động, lại nổi lên ý xấu, muốn lặp lại chiêu cũ. Nhưng Bạch Thế Niên lại một sợi tóc cũng không động, Ôn Uyển đùa giỡn thất bại.

Bạch Thế Niên nói thêm một câu: “Thân thể không tốt, cần phải cố gắng tĩnh dưỡng. Muốn trêu cợt người khác, cũng phải đợi thân thể tốt rồi nói sau.”

Ôn Uyển nghe xong còn cố ý nói: “Hì hì, chàng không tức giận à?”

Bạch Thế Niên buồn cười nói: “Không tức giận, sao ta lại nhỏ mọn như vậy? Chờ nàng tốt rồi, phải trả cả vốn lẫn lãi về.” Ôn Uyển lầm bầm nói, muốn đòi lại cả vốn lẫn lãi trả lại sao, chờ xem, ai mới là người thắng.

Bạch Thế Niên thấy tiếp xúc mới nhận ra Ôn Uyển còn mang chút tính nết của hài tử. Đối với phát hiện này, Bạch Thế Niên cảm thấy rất là thần kỳ.

“Quận chúa, dùng bữa thôi.” Hạ Dao tiến vào, nhìn Ôn Uyển mặt mày hớn hở, trong lòng cũng thật cao hứng. Nhiều năm như vậy, số lần Quận chúa cười cộng lại cũng không nhiều bằng một ngày này.

Hạ Dao chứng kiến Ôn Uyển cười đến thư thái, liền cảm giác lúc trước mình kiên trì là đúng. Nếu lại sinh được một đứa nhỏ, vậy là tốt nhất. Trong vườn cũng sẽ rất náo nhiệt.

“Ừ, đều là những món ta thích.” Ôn Uyển vui vẻ cầm đũa, ăn hết một chén cơm to. Đoán chừng đã no bụng bảy phần, liền buông đũa xuống. Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên đã ăn hết bốn bát, nhưng vẫn còn ăn tiếp một cách ngon lành. Nhìn hắn ăn nhiều như vậy, Ôn Uyển cảm thấy rất tốt. Không phải có người nói, ăn được ngủ được là đại phúc khí sao? Hắn thật là người có đại phúc khí.

Bạch Thế Niên nghe thấy Ôn Uyển nói tham ăn là phúc thì nở nụ cười: “Ta còn tưởng rằng nàng sẽ ghét bỏ ta ăn nhiều đó! Nhưng cũng phải nói, đồ ăn ở chỗ nàng quả thật không tệ, có thể sánh bằng tay nghề của đại sư trong Túy Tương lâu rồi. Ta sợ có thói quen ăn ở đây, về sau trở lại biên quan ăn cái gì cũng không có hương vị nữa.”

Lúc này thân thể Ôn Uyển thoải mái, người có tinh thần, cũng có sức lực nói đùa: “Ghét bỏ? Ta còn trông cậy vào chàng nuôi ta, ta nào dám ghét bỏ chàng đây! Ha ha, đi biên quan không được ăn ngon thì không có biện pháp rồi, chờ chàng sau này đánh bại được người Mãn Thanh, khải hoàn về triều thì mỗi ngày đều có thể ăn ngon rồi.”

Bạch Thế Niên im lặng, nói như hắn là cái đồ tham ăn ý.

Ôn Uyển thấy bộ dáng của Bạch Thế Niên, thì đắc chí nói: “Chàng không nên xem nhẹ lời nói của ta. Một phần đồ ăn ở Túy Tương lâu chính là chuyển ra từ chỗ của ta đấy. Cho nên như chàng nói đồ ăn ở đây so với Túy Tương lâu thì đương nhiên ở đây là chính tông nhất rồi. Nếu không ta làm sao có thể thuận lợi kiếm nhiều tiền như vậy. Chàng phải biết rằng, Túy Tương lâu là tửu lâu đệ nhất kinh thành. Đó không phải là thổi phồng mà ra. Nếu đồ ăn ở trong không tốt, cũng sẽ không khiến người ta chen chúc vào đâu.” Ôn Uyển nói đến buôn bán của mình, quả thật là vô cùng đắc ý.

Bạch Thế Niên rất phối hợp với Ôn Uyển: “Ừm, ta đã sớm biết như vậy rồi. Nhưng còn bận quá nên chưa vào được.” Nói đến đây thì cười nói: “Tuy rằng ta chưa từng vào, nhưng ta cũng biết Túy Tương lâu không chỉ có đồ ăn ngon, mà còn vô cùng sạch sẽ.” Bạch Thế Niên nói sạch sẽ, không phải là nói tới vệ sinh. Tửu lâu nếu không vệ sinh, dù cho đồ ăn có ngon và quán có tốt thì cũng không ai dám đi. Nhưng sạch sẽ của Bạch Thế Niên là trong tửu lâu, ngoại trừ lầu một có một thuyết thư tiên sinh, ngoài thời gian kể chuyện mỗi ngày quy định ra thì không có những thứ khác. Có tửu lâu, sẽ có nữ tử trẻ tuổi bồi rượu các kiểu. Tửu lâu của Ôn Uyển còn có một hậu hoa viên lớn, thu hút rất nhiều văn nhân nhã khách. Vốn rất cần ca nữ và một số nha hoàn trẻ tuổi nhưng Ôn Uyển lại quái dị. Tửu lâu cũng có chuẩn bị nghệ sư để trợ hứng cho văn nhân nhã sĩ tụ hội, nhưng tất cả lại đều là nam. Bưng thức ăn tiếp nước đưa trà tất cả đều là nam bộc đã qua huấn luyện nghiêm chỉnh. Ở Túy Tương lâu một nữ tử cũng không có, nếu ở Túy Tương lâu mà gặp nữ tử thì tuyệt đối là các phu nhân hoặc tiểu thư che mặt đi ăn mỹ thực. Ôn Uyển không cho phép khách nhân mang nghệ nữ tiến vào Túy Tương lâu. Trừ phi là trước đó có báo cáo chuẩn bị mời vị nào có danh vọng tới biểu diễn trong lâu. Đạt được phê chuẩn mới có thể đi vào.

Lâm chưởng quỹ vì thế đã từng mơ hồ khuyên bảo. Nhưng Ôn Uyển lại lạnh lùng mà tỏ vẻ, nàng mở chính là tửu lâu, cung ứng rượu ngon thức ăn ngon, cung cấp một địa phương để cho người ta có thể buông lỏng chứ không phải lầu xanh, cung cấp địa phương cho những tên công tử để tầm hoan tác nhạc. Muốn thì tới, không thì xéo đi.

Trừ cái đó ra, Ôn Uyển còn quy định, ở trong tửu lâu uống rượu, ai cũng không được gây sự. Nếu gây sự, không chỉ phải bồi thường gấp 10 lần tổn thất mà hơn nữa từ sau sẽ không cho phép bước vào tửu lâu một bước. Rất nhiều người uống rượu vào dễ dàng mượn rượu làm bậy. Quy định này của nàng chính là vì ngăn chặn những tình huống này. Để cho bọn họ biết đây không phải là một nơi có thể giương oai. Sau này có phát sinh ngoài ý muốn hai lần, liền không hai lời, cứ dựa theo quy định mà làm.

Trong Túy Tương lâu, quy củ rất nhiều. Nhưng mặc dù là nhiều quy củ, nhưng buôn bán lại không giảm, ngược lại còn càng ngày càng tốt.

Bạch Thế Niên mới chỉ nghe nói, chứ chưa đi qua: “Đợi có thời gian, ta sẽ đi xem. Nhìn kinh thành đệ nhất tửu lâu này.”Nói đến thứ nhất, Bạch Thế Niên không khỏi nở nụ cười. Hoa viên là thứ nhất, tửu lâu là thứ nhất, sơn trang là thứ nhất, mậu dịch cũng là thứ nhất, sao cái gì cũng là đệ nhất.

Ngày hôm sau Ôn Uyển ăn xong bữa sáng, chỉ đau đớn một canh giờ thì hết. Thân thể khoan khoái dễ chịu rồi, Ôn Uyển cũng vui vẻ theo.

Bạch Thế Niên muốn Ôn Uyển trở về nghỉ ngơi nhưng Ôn Uyển làm sao nằm được nữa! Thấy mặt trời tốt, liền kéo Bạch Thế Niên đi dạo trong vườn. Nói là thời gian dài như vậy mà chưa dẫn hắn đi xem vườn được nên chọn hôm nay luôn.

Hạ Dao hiểu rất rõ Ôn Uyển, muốn làm gì thì nhất định phải làm. Cũng lười khuyên bảo, chỉ mặc thêm mấy cái áo cho nàng. Sau đó lại phủ thêm một cái áo choàng màu đỏ rực. Ôn Uyển thấy Hạ Dao muốn bọc mình lại như cái bánh chưng thì không đồng ý: “Vừa đi thì sẽ đổ mồ hôi, nếu cởi áo ra thì gió thổi vào lại cảm lạnh. Ta không muốn mấy thứ chán ghét ấy đâu”.

Hạ Dao đối với mỏ quạ đen của nàng đã có sức miễn dịch rồi. Bạch Thế Niên ban đầu nghe Ôn Uyển nói nằm đến xương cốt đều lười nên mới đồng ý cho nàng ra ngoài đi dạo một chút. Nếu trúng gió cảm lạnh chẳng phải dễ dàng sinh bệnh sao, nên thoáng một cái mặt đã đen: “Đã như vậy, thì đừng ra ngoài nữa. Dạo chơi hoa viên cái gì cũng không được.” Bạch Thế Niên kiên quyết không cho Ôn Uyển ra ngoài đi dạo, chỉ cho phép nàng đi ở trong sân.

Ôn Uyển thái độ cường thịnh cứng rắn trở lại, cũng ngang ngược không chịu theo Bạch Thế Niên. Liền bị Bạch Thế Niên đập một cái đẩy trở về. Ôn Uyển cũng không thể nhờ Hạ Ảnh và Hạ Dao trợ giúp, chỉ đành phải ủy ủy khuất khuất mà co lại đi ở trong sân.

Trong lòng Hạ Dao nghẹn cười, cùng Hạ Ảnh lui ra ngoài. Hạ Ảnh cảm khái nói: “Hôm nay rốt cuộc cũng tìm được một người có thể quản chế quận chúa rồi.”

Hạ Dao mỉm cười: “Ai quản ai còn chưa chắc đâu!” Lần này là do quận chúa đuối lý mới nghe tướng quân, nếu không, theo như tính tình của nàng thì hai người đã làm ầm ĩ lên rồi. Mà theo lệ cũ thì người cuối cùng phải thỏa hiệp là tướng quân, chứ không phải quận chúa.

Hạ Ảnh nghe xong hé miệng ra cười. Lời này là chính xác, tướng quân đối với quận chúa không bao giờ bphản đối.

Ánh mặt trời rất tốt, chiếu lên trên người thật ấm áp. Ôn Uyển nhìn nam nhân đứng dưới ánh mặt trời môi khẽ nhếch cười nhìn mình, trong ánh mắt tràn đầy sủng nịch vui vẻ, ôn nhu như ánh mặt trời chiếu lên người, chiếu sáng tận cả trái tim Ôn Uyển, chiếu làm nó ấm lên. Ôn Uyển vô cùng vui sướng. Bạch Thế Niên như vậy, quá đẹp trai quá suất rồi. Làm nàng nhìn đến không nỡ dời mắt.

Bạch Thế Niên chỉ cái cây đằng sau lưng Ôn Uyển: “Vì sao lại thích trồng câu lựu trong vườn? Có cái gì đặc biệt sao?”

Ôn Uyển lầm bầm nói: “Còn chưa thấy qua người ngốc như vậy. Cây lựu là đồ vật cực kỳ may mắn. Ngụ ý là trăm tử ngàn tôn, ý nghĩa hay như vậy, chàng chưa từng nghe qua sao?”

Bạch Thế Niên sao lại không biết biểu tượng của thạch lựu. Chỉ là không nghĩ tới Ôn Uyển cũng hi vọng trăm tử ngàn tôn. Nhưng nghĩ đến Ôn Uyển từng nói muốn có đứa nhỏ, trong lòng cũng có một mảnh mềm mại: “Tốt, trăm tử ngàn tôn, về sau con cháu đầy gối .” Chuyện ấy đương nhiên là tốt rồi. Nếu được như thế, vậy đời này của hắn cũng đủ rồi.

Bạch Thế Niên làm ổ không ra khỏi phủ quận chúa. Hoàng đế biết là thân thể Ôn Uyển không thoải mái, Bạch Thế Niên mỗi ngày đều ở cùng thì rất vui mừng. Cảm giác thái độ cứng rắn trước kia của mình là đúng. Bạch Thế Niên thật là một trượng phu vô cùng đúng chuẩn.

Hoàng đế thì biết, nhưng những người ngoài thì không biết. Trong phủ quận chúa, đặc biệt là trong sân của Ôn Uyển, không phải là tâm phúc thì không được vào. Những người ở trong đó thì cũng đều đáng tin cậy, không sợ có người sẽ nói ra nửa chữ về chuyện của nàng (Hạ Ảnh là tình huống đặc thù, không phải theo lệ này). Hạ Dao ở phương diện này cũng rất phòng bị, chỉ sợ có gian tế. Cho nên, người ở bên trong đều được tỉ mỉ chọn lựa ra. Một khi bị phát hiện thì hậu quả không phải chuyện các nàng có khả năng chịu đựng được. Về phần ngoại viện thì không nghiêm khắc bằng nội viện. Nhưng muốn thu mua một người cũng không phải dễ dàng, mà quan trọng nhất là dù có thu mua được thì cũng tìm hiểu được tin tức gì.

Những cái đinh có người cố tình sắp xếp vào, cũng chỉ biết được là Bạch Thế Niên ở trong chủ viện, ba ngày trời đều không đi ra ngoài. Tình huống cụ thể ra sao, không có người nào biết rõ.

Người nhận được tin tức, nếu hi vọng Ôn Uyển tốt, tất nhiên hi vọng mọi chuyện đều tốt, đều thuận. Còn người có ý bất thiện với Ôn Uyển thì liền suy nghĩ theo hướng ti tiện.

Đọc truyện chữ Full