TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Quyển 6 - Chương 248: Vô đề

Bát quái ở trong kinh thành hết một vòng lại một vòng. Bạch Thế Niên chuyển nguy thành an, trừ những thứ người bên ngoài nghĩ muốn chiếm tiện nghi kia thì dân chúng bình thường đều cho rằng đây là chuyện tốt, nhưng khẳng định tin tức không tới mức khiến cho người ta hứng thú, cho nên chuyện này rất nhanh lại bị chuyện bát quái của một quan lại nào đó cùng với tiểu thiếp con vợ kế thông đồng một chỗ bị phát hiện thay thế. Đối với người kinh thành mà nói, tin tức màu hồng phấn so với tin tức đánh giặc chết người thì sẽ cảm thấy hứng thú hơn .

Hạ Ngữ tới đây bẩm báo người nào nhà ai hạ thiệp, trước cũng thông báo với Hạ Dao. Hạ Dao nghe được Cố phu nhân Dư Y Y cũng hạ thiệp, liền cảm thấy có chút buồn cười. Chẳng qua suy nghĩ liên túc, những thiệp này không giống những thiệp kia đều là những người muốn trèo lên kéo quan hệ, nàng cũng không có tự tiện đuổi người mà đi nói cho Ôn Uyển biết.

Ôn Uyển có chút kinh ngạc: “Cuộc sống hiện tại của Dư Y Y trôi qua như thế nào?” Đang tốt sao lại đưa thiệp mời cho nàng làm cái gì, bọn họ cũng đã tuyệt giao nhiều năm rồi.

Hạ Dao lắc đầu: “Không rõ ràng lắm, hỏi thăm Hạ Ảnh, Hạ Ảnh có lẽ biết.” Hạ Dao đối với cái này thật đúng là không rõ lắm. Lúc trước chú ý, nguyên nhân là bởi vì Ôn Uyển. Kể từ sau khi đoạn tuyệt quan hệ xong thì nàng cũng không còn quá chú ý nữa rồi.

Ôn Uyển không nhịn được mà bật cười lên: “Hỏi Hạ Ảnh? Hạ Ảnh bây giờ đang ở trong phủ đệ sao?” Nữ nhân này, một khi không biết thứ gì lập tức bảo là hỏi Hạ Ảnh, cũng đã tạo thành thói quen rồi.

Bản thân Hạ Dao cũng nở nụ cười, những năm này đã thành thói quen những tin tức mà nàng không biết liền hỏi Hạ Ảnh. Mười lần thì cả mười lần Hạ Ảnh đều có thể nói ra tiền căn hậu quả, là do thói quen hình thành nhưng thoáng chốc lại quên mất Hạ Ảnh đi biên thành.

Ôn Uyển cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, đối với tình hình của Dư Y Y hiện tại như thế nào, nàng cũng không còn bao nhiêu hứng thú. Cúi đầu tiếp tục dạy Minh Cẩn nói. Ôn Uyển cũng sẽ dạy Minh Duệ nữa, chẳng qua là lúc nào không có người thì lại nói chuyện cùng với Minh Duệ nhiều một chút. Khi có người thì trừ gọi mẹ những lời khác cũng sẽ không nói ra. Tránh khỏi để cho người ta biết là hắn đã sớm thông tuệ.

Minh Duệ giống như Tiểu đại nhân gật đầu nhận lời.

Dư Y Y nhìn thấy thiệp đưa vào, sau mấy ngày cũng không có đáp lại thì có chút thất vọng. Đối với những chuyện lúc trước, sau đó nàng không phải là không có hối hận, nếu ban đầu nàng công bằng nói rõ cùng với Ôn Uyển thì Ôn Uyển chắc chắn sẽ không đoạn tuyệt quan hệ với nàng. Nhưng bây giờ, trên đời này cũng không có thuốc hối hận để ăn .

Cố Hiền Văn cũng mang khuôn mặt mừng rỡ đi tới: “Nương tử, mới vừa rồi cha nói với ta, nói hiện tại có một vị trí có thể đi ra ngoài rồi, là trức vị Đồng Tri lục phẩm.” Hiện tại hắn cũng là chức quan lục phẩm, nhưng lại quản lý không nhiều chuyện lắm, cái từ lục phẩm này thực chất còn thật thiếu.

Dư Y Y nghe xong tất nhiên cũng vui mừng, nhưng nghĩ tới một chút chuyện, nếu rời đi rồi thì trong lòng cũng có chút khổ sở. Đặc biệt là chuyện vừa rồi. Lần này đi. Cũng không biết sau này có thể gặp lại hay không? Có thể phải để tới những năm về sau này rồi. Thời gian càng lâu thì càng thêm bất hòa.

Ôn Uyển len lén hỏi Duệ ca nhi: “Bảo bảo, con thật tính toán tập võ, sau này muốn làm Tướng quân sao?”

Minh Duệ gật đầu: “Con muốn làm Tướng quân.” Hắn nhất định phải làm Tướng quân, muốn làm Đại nguyên soái.

Ôn Uyển sờ sờ đầu Minh Duệ , làm sao nam nhi đều có giấc mộng anh hùng thế? Khụ, cũng may Minh Cẩn không có giấc mộng anh hùng. Hai đứa con trai có một đứa giữ được ở bên người cũng đã đủ rồi: “Được rồi, con muốn làm Tướng quân, Mẹ cũng không ngăn con. Bắt đầu từ ngày mai, Hạ Dao cô cô của con sẽ chuẩn bị thuốc tắm cho con ( Bất luận bối phận, Hạ Ảnh gọi Hạ Ảnh cô cô). Con tắm thuốc tắm này đối với quá trình tập võ về sau của con mới có lợi. Nếu muốn làm Tướng quân thì phải có được một thân võ nghệ cao cường. Bảo bảo, nếu tới lúc đó võ nghệ của con không quá lạc quan thì mẹ sẽ không cho phép con đi.” Lời này của Ôn Uyển nhắc nhở Minh Duệ, muốn làm Tướng quân phải không sợ chịu khổ chịu tội.

Minh Duệ gật đầu: “Được.” Hắn không sợ chịu khổ, sợ là sợ không có cơ hội. Nhưng Minh Duệ cũng thật sự rất vui mừng khi mẹ hắn lại khai thông như vậy.

Ôn Uyển gọi Hạ Dao tới thương lượng chuyện này cùng với Hạ Dao. Hạ Dao cười nói: “Quận chúa, ngươi sẽ để cho Duệ ca nhi ngâm? Thế còn Cẩn ca nhi?”

Ôn Uyển quay đầu nhìn Cẩn ca nhi đang cười ha ha không biết tư vị buồn vui là như thế nào. Mặc dù Duệ ca nhi tốt nhưng lại không có được sự ngây thơ cùng sung sướng của một hài tử nên có . Ôn Uyển đối với Minh Duệ có chút tiếc nuối: “Cũng cho hắn ngâm. Để cho huynh đệ bọn hắn cùng nhau ngâm, ta không hi vọng xa vời tiểu bảo có thể trở thành cao thủ đứng đầu, nhưng bản lãnh phòng thân là cần phải có.” Theo hướng phát triển hiện tại, tính tình của tiểu bảo chỉ thích hưởng thụ náo nhiệt, không có tính nhẫn lại ( Thời điểm ném đồ chọn đồ vật đoán tương lai có thể thấy được ), nhất định là rất khó trở thành cao thủ . Nhưng không sao, tới lúc đó lại để thêm mấy người cao thủ ở bên cạnh bảo vệ hắn giống như nàng là được.

Ôn Uyển liền gọi Hạ Dao tới: “Ngươi nói Hạ Ảnh bọn họ hiện tại đại khái đến chỗ nào rồi a?” Cũng không biết Hạ Ảnh và Hạ Nhàn bọn họ lúc nào có thể trở về . Sớm đi về nàng cũng có thể yên tâm.

Hạ Dao đối với việc này cũng không rõ ràng, nên đành an ủi Ôn Uyển, bọn họ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để tới đó.

Đoàn người Hạ Ảnh cùng Võ Tinh ở nửa đường cũng nhận được được tin tức. Nói trắng ra Bạch Thế Niên không có chuyện gì . Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi. Mặc dù trong lòng Hạ Nhàn chắc chắc Bạch Thế Niên vô sự, nhưng nhận được tin tức xác thật, vẫn thở ra một hơi.

Buổi tối cũng không có gì bất ngờ xảy ra, mọi người nghỉ ngơi ở bên ngoài, đoàn người này của bọn họ trừ ba canh giờ nghỉ ngơi mỗi ngày thì những thời gian khác đều lên đường, nếu như đụng phải người của mình, sẽ tìm chỗ nghỉ chân ăn cơm sau đó nhân tiện mua thêm đồ, nếu gặp phải trạm dịch thì thay ngựa, tốc độ đi đường của bọn họ so với ban đầu Bạch Thế Niên tới biên thành còn nhanh hơn nhiều lắm.

Ngày hôm đó nhận được tin tức tốt, Hạ Nhàn tâm tình không tệ. Vừa lúc đi ngang qua một thôn trang, đi xuống dùng đồ ăn trưa tiếp tục lên đường. Đến buổi tối, mỗi người cũng có thể uống đến một chén súp nóng hầm hập, thật sự là cực kỳ mỹ vị. Đối với đoàn người mà nói thì thời điểm mệt nhọc như vậy được uống một chén súp ngon như thế thật sự là một sự hưởng thụ lớn: “Đáng tiếc không có nồi, nếu là có nồi ta sẽ làm một bữa thịnh soạn cho các ngươi.”

Hạ Ảnh cười nói: “Chờ đến biên thành, ngươi từ từ làm cho chúng ta.” Cơ hội để Võ Tinh ăn món ăn do Hạ Nhàn làm rất ít, Hạ Ảnh còn tốt. Mặc dù Hạ Ảnh không ngồi ăn cơm cùng bàn với Ôn Uyển ( Ôn Uyển để cho các nàng ngồi cùng bàn, Hạ Ảnh không có đồng ý, Hạ Dao cũng không xem mình là đặc thù), nhưng thức ăn của mấy nha hoàn thiếp thân các nàng cũng đều là do Hạ Nhàn làm, mấy người giống như Võ Tinh là tâm phúc thì thức ăn đều do Quỳnh ma ma làm , tay nghề của Quỳnh ma ma so với Hạ Nhàn có sự khác biệt, chẳng qua có thể ở trên đường thời điểm mệt mỏi uống được một chén súp nóng như vậy cũng có thể tiêu trừ đi không ít mệt mỏi.

Mọi người ăn uống no, để cho hai người trực đêm, những người khác đều đi ngủ, Hạ Ảnh không ngủ nên nói với hai người trực đêm: “Các ngươi đi ngủ đi! Trong đêm nay ta sẽ tới trực đêm.” Nàng không ngủ được, có thể là do vì chuyện trong lòng đã buông xuống nên ngược lại không ngủ được.

Hạ Ảnh tựa vào trên cây, nhìn ánh sao lóe sáng trên bầu trời, nhớ tới mỗi lần tâm tình của Quận chúa không tốt thì chuyện thích làm nhất chính là nhìn lên bầu trời đầy sao, còn đặc biệt thích đứng ở trong sân nhìn sao. Từ lúc nào thì bắt đầu bỏ rồi, từ, từ lúc gả cho Bạch Thế Niên thì bắt đầu không có một mình đi ra ngoài nhìn sao nữa, Quận chúa hẳn là đã nhận được tin tức, sẽ không còn khổ sở nữa.

Hạ Ảnh nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên, là Võ Tinh: “Làm sao ngươi cũng không ngủ được?”

Võ Tinh nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ngươi cũng không ngủ.”

Võ Tinh nói xong ngồi xuống “Đang suy nghĩ gì? Đang nghĩ tới Quận chúa sao?” Hạ Ảnh gật đầu.

Võ Tinh cười nói: “Không cần lo lắng, Quận chúa không có việc gì .” Bạch Thế Niên không có chuyện gì, Quận chúa cũng sẽ không có chuyện .

Hạ Ảnh ừ một tiếng: “Chúng ta đại khái còn cần mấy ngày thì đến?” Nghe thấy Võ Tinh nói đoán chừng còn muốn nửa tháng nữa thì cảm thấy thời gian quá dài rồi. Nhiệm vụ lần này của bọn họ còn có một việc là đưa nhân lực vật liệu cho Tướng quân, ngoài ra còn trợ giúp cho Bạch Thế Niên điều trị thân thể thật tốt.

Võ Tinh cười nói: “Đi ngủ đi! Nếu biết còn cần nửa tháng thì phải nghỉ ngơi thật tốt, trên đường không trì hoãn được.” Ý tứ của Võ Tinh là sợ Hạ Ảnh không chống đỡ được tới mức ngã bệnh .

Hạ Ảnh gật đầu vào lều nhỏ. Ôn Uyển thiết kế cái lều nhỏ này đối với những người ra bên ngoài mà nói rất là tiện lợi.

Võ Tinh nhìn bóng dáng của Hạ Ảnh. Lại ngẩng đầu nhìn sao trên trời: “Sau này Quận chúa sẽ không nhìn sao ở trong sân một mình nữa.”

Năm ấy, Quận chúa gặp phải nguy hiểm. Tiên hoàng yêu cầu từ trong ám vệ chọn ra mấy người bọn hắn có thân thủ tốt để bảo vệ Quận chúa, bởi vì võ công của hắn cũng được xem như không tệ ( Ôn Uyển xấu hổ: ngươi như thế mà nói không tệ, người khác có muốn sống hay không). Ban đầu hắn nghe được nói là phái đến bên cạnh Ôn Uyển Quận chúa thì không có cảm giác gì, thân là ám vệ thì mạng sống không phải là của mình, ở đó thì làm gì có quyền lợi được làm chủ.

Trước lúc hắn đến ở bên cạnh Ôn Uyển đã từng nhìn thấy những người muôn hình muôn vẻ, nhưng người đơn độc như Quận chúa thì lại chưa bao giờ nhìn thấy, không thích danh tiếng, không thích lợi lộc, quyền thế cũng chẳng thèm ngó tới. Tài phú đối với nàng mà nói không phải là mang tới những thứ xa xỉ, mà chỉ là một đống con số. Mọi người thường rất sợ chết còn Quận chúa thì lại không sợ chết, nhưng lại cực kỳ ham sống.

Hắn từng có một thời gian ngắn bị Quận chúa gây cho hoang mang. Hắn rất nhiều lần thấy Quận chúa đứng ở trong sân, nhìn sao trên trời. Cái loại cảm giác này, thật giống như toàn bộ thế giới đều không liên quan tới nàng vậy. Nàng ở thế giới này không có gánh nặng trên người, tùy thời có thể mọc cánh thành tiên. Có lúc hắn thường xuyên nghĩ rốt cuộc Quận chúa là cái hạng người gì, hoặc là nói rốt cuộc là hạng người gì mới có thể dạy ra được một kỳ tài như Quận chúa, thật là chỉ có thần tiên trong truyền thuyết mới có thể làm được như thế, nếu không tại sao lại có thể dạy ra được một người sạch sẽ như vậy.

Nhưng dần dần, dần dần , hắn phát hiện Quận chúa không phải là không quan tâm, mà là nàng không dám mở lòng, bởi vì người mà nàng quan tâm đều tính toán nàng, không thời khắc nào mà không bị tính kế. Thế nên nàng sợ hãi đồng thời lại sợ phải trả giá.

Đã nhiều năm như vậy nụ cười có ở trên mặt Quận chúa, hắn có thể đếm được trên ngón tay. Hắn lại bị một Quận chúa nhìn như nhu nhược nhưng lại vô cùng kiên cường, nhìn như vô tâm nhưng trong lòng lại có tình yêu rộng lớn làm cảm động. Không một ai có thể làm được như Quận chúa, rõ ràng là làm nhiều việc thiện cứu người, rõ ràng là sự phồn thịnh của Đại Tề có công lao rất lớn của nàng nhưng nàng lại chưa bao giờ cho rằng đó là công lao của nàng. Hắn thường nghe nói thấy người nào đó không màng danh lợi, nhưng những thứ mua danh chuộc tiếng này nếu so cùng với Quận chúa thì đều là cặn bã.

Quận chúa trợ giúp nhiều người như vậy. Vì triều đình Đại Tề làm ra cống hiến lớn lao, địa vị cũng càng ngày càng cao. Nhưng Quận chúa trãi qua nhiều năm, bản tính vẫn không thay đổi, đều thanh lãnh lạnh lùng, cái gì cũng không để ý. Quận chúa như vậy làm cho người ta nhìn thấy đều đau lòng .

Cũng may mà có ông trời chiếu cố để cho Quận chúa gả cho Bạch Thế Niên. Kể từ sau khi gả cho Bạch Thế Niên thì nụ cười trên mặt Quận chúa cũng càng ngày càng nhiều. Mặc dù Bạch Thế Niên đi biên thành, Quận chúa bởi vì mang thai nên tính khí táo bạo làm cho trong phủ đệ náo loạn, nhưng hắn lại cảm thấy Quận chúa như thế mới chân thật, mới có máu có thịt. Trải qua được lần phong ba này hắn hi vọng Quận chúa sẽ không phải trải qua phong ba nào nữa. Cuộc sống sau này đều yên yên bình bình, vui vui vẻ vẻ. Mặc dù hắn biết là chuyện này rất khó, sau này Quận chúa khẳng định còn phải cuốn vào bên trong phong ba nhưng hắn vẫn cứ hi vọng như vậy. Hi vọng trên mặt Quận chúa có thể giữ vững được nụ cười khoan khoái.

Ôn Uyển đang chơi cùng với hài tử thì nghe thấy đại phu nhân tới liền để cho người dẫn tới phòng khách nhỏ. Sau đó Ôn Uyển cũng đem Minh Duệ cùng với Minh Cẩn đi qua.

Trong lòng Đại phu nhân thật ra có chút thấp thỏm, ánh mắt lãnh đạm mà lần trước Ôn Uyển nhìn về phía nàng cho tới bây giờ còn khiến cho nàng kinh hãi đảm chiến. Nên đang đợi cũng cảm thấy rất bất an. Mãi cho tới khi nhìn thấy được Ôn Uyển tươi cười đi ra , lại còn mang theo cả hai đứa bé đi ra thì Đại phu nhân mới buông lỏng.

Ôn Uyển để hài tử xuống có chút áy náy nói: “Lần trước bởi vì mọi chuyện tới quá đột ngột nên ta còn sợ trong lòng đại tẩu lo lắng, làm sợ bọn nhỏ ( Làm sợ bọn nhỏ không phải là ngươi sao ) mong đại tẩu đừng trách móc .” Lần trước nàng cũng có chút phát giận, chẳng qua là lúc đó ở hoàn cảnh như thế, Ôn Uyển không cho rằng nàng có thể khống chế được tâm tình của mình.

Minh Cẩn là người không thể ở yên một chỗ được, ở chỗ này không có gì để chơi: “Mẹ, con muốn con ếch con ếch.” Con ếch con ếch là một món đồ chơi nhỏ mà Ôn Uyển để cho thợ thủ công làm , cũng có chút giống con ếch.

Ôn Uyển cười để cho ma ma đem hài tử đưa vào trong nhà: “Lần này chuyện của Tướng quân khẳng định đã làm đại ca đại tẩu sợ rồi?” Làm sợ đó là khẳng định . Đối với Bạch gia mà nói, Bạch Thế Niên chính là hi vọng chấn hưng gia tộc. Nếu như Bạch Thế Niên có chuyện gì thì Bạch gia tạm thời không có hy vọng phục hưng. Về phần tương lai, tương lai có quá nhiều thay đổi, hơn nữa Bạch Thế Hoa cũng không dám khẳng định bản thân mình có thể sống tới khi đó.

Trên mặt Thanh Hà lộ vẻ may mắn: “Đúng vậy a, thật sự là bị dọa. Người không biết đâu, lão gia nhà ta nghe thấy lục đệ hôn mê bất tỉnh thì vẫn quỳ để cầu xin tổ tông phù hộ, còn nói nếu lần này lục đệ có thể bình an thì sau này chàng sẽ không ăn mặn nữa, chỉ ăn chay thôi. Lão gia nhà ta bỗng nhiên dừng lại không ăn mặn nữa thật khiến ta lo lắng chàng sẽ không làm được a!” Đằng sau lời này cũng đều là những chuyện thú vị.

Ôn Uyển nghe được câu này thì trong lòng coi như là có chút an ủi. Bất kể như thế nào thì ít nhất phần tâm tư này cũng khó có được rồi: “Làm khó đại ca rồi.” Nhưng sau khi an ủi xong thì trong lòng không nhịn được mà phỉ nhổ. Thời đại này chỉ có nữ nhân mới thích cầu thần bái phật, ngươi là một đại nam nhân, cũng chẳng phải nữ nhân sao lại động tí là cầu xin tổ tông phù hộ, không sợ làm phiền tổ tông của Bạch Gia à?

Thanh Hà nhìn thấy vẻ mặt của Ôn Uyển hòa hoãn không ít”Cái gì làm khó với không làm khó chứ, hôm nay lục đệ bình an là tốt rồi.” Lục đệ bình an là tốt rồi. Tất cả mọi người cũng đều tốt.

Ôn Uyển cười gật đầu: “Đúng vậy a, bình an là tốt rồi.” Cái gì cũng không muốn nói, chỉ cần Bạch Thế Niên bình an, cái gì cũng tốt.

Bạch Thế Hoa nghe được lời nói của Thanh Hà thì kinh hãi : “Nàng nói với Quận chúa là nửa đời sau của ta sẽ ăn chay, lúc nào thì ta từng phát qua lời thề như thế với tổ tông vậy?”

Thanh Hà cảm thấy quái lạ nói: “Không phải là tự chàng nói sau này sẽ ăn chay sao?” Thanh Hà cố nén cười trong lòng, là nàng cố ý đấy, cố ý nói nửa đời sau đều ăn chay, bởi vì đại phu đã nói Bạch Thế Hoa quá mập mạp. Kể từ khi Bạch Thế Niên trở về thì cuộc sống trôi qua rất tốt, Bạch Thế Hoa lại bắt đầu không khống chế được, ăn uống rượu chè quá độ. Thật giống như muốn đem một chút thua thiệt thu hồi lại toàn bộ. Cân nặng cũng tăng nhanh lên, cho nên bây giờ cũng chỉ nên ăn một chút thức ăn nhẹ mới được.

Bạch Thế Hoa nhanh chóng được dạy dỗ, hắn căn bản là không thịt không vui, làm sao lại có thể nói nửa đời sau đều ăn chay được. Hắn chỉ nói ít nhất là mười năm về sau sẽ ăn chay thôi, hiện tại thì xong đời rồi.

Thanh Hà thầm vui mừng trong lòng nhưng trên mặt lại không lộ vẻ gì .

Đọc truyện chữ Full