Ôn Uyển không giữ bọn họ ở lại dùng cơm trưa, chỉ hàn huyên một hồi. Ôn Uyển nghe báo Tiền chưởng quỹ đã đến, tất nhiên Ôn Uyển phải làm việc.
Chân Chân cũng biết Ôn Uyển bề bộn nhiều việc, chuẩn bị mang theo hài tử rời khỏi. Nhưng mà Phúc Ca Nhi thoáng một cái liền quỳ trên mặt đất, lấy hết dũng khí hỏi: “Cô cô, về sau con có thể thường xuyên đến chỗ cô cô hay không?”
Ôn Uyển có chút ngoài ý muốn, cười hỏi: “Vì sao?”
Nhìn vẻ mặt Phúc Ca Nhi vội vàng chờ đợi. Trong phủ Quận chúa có cái gì khiến cho hắn phải vội vã như vậy.
Trong mắt Phúc Ca Nhi có chờ đợi nóng bỏng: “Cô cô, con nghe nói Minh Duệ và Minh Cẩn hiện tại đang học võ. Cô cô, con cũng muốn học võ, con muốn được học võ cùng Minh Duệ và Minh Cẩn.”
Kể từ khi Ôn Uyển mở miệng cắt đứt triệt để qua lại với người Bình phủ thì hơn hai năm qua cũng không chú ý đến người Bình gia nữa. Chẳng qua lúc nói chuyện phiếm thì chọn thời điểm đề cập đến mấy câu. Đối với việc Phúc Ca Nhi vội vã hướng tới nàng thể hiện ý muốn tập võ, Ôn Uyển lấy làm khó hiểu: “Cháu muốn tập võ thì để mẫu thân cháu mời Võ sư dạy cháu tập võ không được sao?”
Để Phúc Ca Nhi đến phủ Quận chúa tập võ là chuyện không thể nào. Không nói đến việc hiện tại Ôn Uyển chỉ muốn giữ quan hệ trên mặt với một phòng của Bình Thượng Đường. Nếu giữ lại một mình Phúc Ca Nhi ở bên người, Ôn Uyển lại có thêm một chuyện. Thật vất vả Hoàng đế mới tìm được một người đến trợ giúp nàng để nàng có thể thở ra một hơi. Nàng cũng không phải là người ăn no rỗi việc không có chuyện gì lại ôm việc vào người.
Phúc Ca Nhi nghe xong có chút lo lắng: “Cô cô……”
Ôn Uyển cũng không nhìn ánh mắt đáng thương của Phúc Ca Nhi. Nhìn về phía Tô Chân Chân hỏi: “Nếu như Phúc Ca Nhi muốn học võ, tại sao lại không mời Võ sư?”
Nếu như trước kia Ôn Uyển không hài lòng việc gì thì có thể sẽ nói một hai câu. Hiện tại chỉ mở miệng hỏi qua là được rồi.
Tô Chân Chân cũng thật không ngờ được Phúc Ca Nhi lại đột nhiên chạy đến nói những lời này, mặt lập tức đỏ lên: “Kể từ khi Phúc Ca Nhi trải qua chuyện đó thì vẫn nói muốn học võ. Nhưng lão gia không đồng ý. Không nghĩ đến hôm nay lại nói với muội.”
Ôn Uyển nhìn Phúc Ca Nhi một cái, kinh ngạc nói: “Nếu Phúc Ca Nhi muốn học võ, tại sao Bình Thượng Đường lại không đồng ý?”
Hài tử học võ có thể cường thân kiện thể, tại sao lại không đồng ý, thật là lạ.
Sắc mặt Tô Chân Chân đỏ bừng, cuối cùng mãi cũng nặn ra được một câu: “Lão gia nói học võ làm chậm trễ thời gian. Sau này muốn Phúc Ca Nhi thi khoa cử.”
Ôn Uyển một chút cũng không hiểu được. Học tập cùng học võ chỉ cần bố trí thời gian hợp lí thì đều học được. Không chỉ không bị chậm trễ, ngược lại còn có lợi. Bởi vì thời đại này hài tử có tố chất thân thể tương đối kém, một thân thể yếu ớt thì có thể làm được gì? Thi thử thôi cũng muốn mất nửa cái mạng.
Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển vẫn còn mê muội, liền đi tới bên tai Ôn Uyển nói thầm hai câu. Mặc dù Ôn Uyển chán ghét Bình Thượng Đường, nhưng Hạ Ảnh vẫn luôn chú ý hành động của phòng bên kia. Chuẩn bị những lúc Ôn Uyển muốn hỏi nàng đều có thể trả lời được. Thấy không, hiện tại đã có ích rồi.
Ôn Uyển nghe thấy lời Hạ Ảnh nói. Mi mắt liền hạ xuống: “Bình Thượng Đường sợ không phải là Phúc Ca Nhi phân tâm không thể chuyện tâm học tập, mà là học võ làm mất thể diện người đọc sách đúng không?”
Tô Chân Chân lại một lần nữa nghe thấy Ôn Uyển gọi cả tên lẫn họ của trượng phu, trái tim nhảy bang bang. Giọng Ôn Uyển tràn đầy giễu cợt, nàng không biết phải trả lời thế nào. Trước kia thái độ của Ôn Uyển đối với nàng không phải là thái độ như thế này. Bây giờ, nàng cảm thấy thật xa lạ.
Ôn Uyển không quản vẻ mặt Tô Chân Chân ra sao, cười như không cười nói: “Ghét bỏ tập võ làm mất thân phận người đọc sách sao? Thật là nực cười. Bình quốc công năm đó dựa vào lập công trên chiến trường mới được phong tước, cũng để lại ân huệ cho con cháu. Hiện tại con cháu lại lấy tập võ làm hổ thẹn. Nếu Bình quốc công ở dưới đất biết được, không biết sẽ khóc thành cái dạng gì nữa.”
Đúng là chuyện buồn cười nhất trên đời, chính bản thân đi từ công huân thế gia. Thế nhưng lại không muốn nhi tử tập võ, thề phải đi con đường thư sinh yếu đuối.
Tô Chân Chân nghe lời Ôn Uyển nói. Sắc mặt có chút trắng bệch: “Ôn Uyển, không phải là….”
Trước mặt bốn hài tử lại nói chuyện như vậy, uy tín của người làm phụ thân như Bạch Thượng Đường đúng là xuống dốc không phanh.
Ôn Uyển nghe cũng không muốn nghe lời giải thích, chỉ nhàn nhạt nói: “Phúc Ca Nhi, phụ mẫu cháu đã không muốn cháu tập võ, cô cô cũng không có cách nào giúp được.”
Đáy mắt Phúc Ca Nhi vô cùng thất vọng. Cô cô không phải không có biện pháp, mà là không muốn quản. Hắn sớm nghe ma ma quản sự nói, nếu như cô cô mở miệng. Cha và Mẹ nhất định sẽ đáp ứng. Nghĩ đến đây, Phúc Ca Nhi quyết lòng quỳ nói: “Cô cô, cháu thật sự rất muốn tập võ. Cô cô, cha và mẹ đều không đồng ý, cô cô, cháu van cầu người.”
Ôn Uyển cũng không đáp ứng thỉnh cầu của Phúc Ca Nhi…., chỉ ngước mắt lên nhìn về phía Tô Chân Chân. Nhìn xem nàng trả lời thế nào? Hôm nay Tô Chân Chân bị Ôn Uyển đánh cho ứng phó không kịp, thấy nhi tử liều mạng quỳ cầu xin Ôn Uyển, trong lòng liền cực kì mâu thuẫn. Thì ra ở trong lòng nhi tử nàng còn không bằng Ôn Uyển.
Phúc Ca Nhi đau khổ cầu xin: “Cô cô. Van cầu người…”
Ánh mắt Hạ Dao lạnh lùng, hài tử này đúng là đủ chấp nhất. Đáng tiếc. Không thể đáp ứng. Mặc dù Hạ Dao thường xuyên bí mật tranh cãi với Ôn Uyển, gần đây còn luôn khiến cho Ôn Uyển tức giận phát hỏa. Nhưng khi có người ngoài ở đây, Hạ Dao chỉ đứng ở bên cạnh, không có lời của Ôn Uyển sẽ không mở miệng. Bây giờ nàng không mở miệng, nhưng thật sự nàng rất hi vọng Ôn Uyển không hứa chuyện này.
Tất nhiên Ôn Uyển không thể hứa được, nếu đồng ý với Phúc Ca Nhi, sau này nàng lại phải bỏ ra rất nhiều công sức. Có thời gian để làm cái này không bằng dành nhiều thời gian hơn ở bên người hai tiểu nhi tử. Ôn Uyển nhìn Tô Chân Chân nói: “Nếu hài tử quyết tâm như vậy, ngươi vẫn nên mời Võ sư đi. Chuyện lần trước Phúc Ca Nhi đã bị kinh hãi, nên mong muốn được học võ để có thể bảo vệ bản thân.”
Sau khi Minh Cẩn bị người ngoài gây khó dễ thì bây giờ lại chăm chỉ tích cực luyện võ. Ôn Uyển thấy Tô Chân Chân cũng không có dấu hiệu buông lỏng, lại nhìn bộ dáng Phúc Ca Nhi như vậy, tim cũng mềm hơn mấy phần.
“Chỉ cần sắp xếp thời gian thật tốt, học võ sẽ không làm chậm trễ thời gian bài vở và học tập. Minh Duệ và Minh Cẩn nhà ta cũng không bởi vì học võ mà chậm trễ thời gian học bài và bài tập. Hơn nữa, Phúc Ca Nhi học võ, thứ nhất có thể cường thân kiện thể, sau này cũng không dễ bị ngã bệnh, Minh Duệ và Minh Cẩn nhà ta cũng bởi vì tập võ từ nhỏ đến lớn nên rất ít khi ngã bệnh. Thứ hai như Minh Duệ nói thì bản thân mình có công phu sẽ không sợ bị người khác bắt nạt. Nếu như ngươi lo lắng hắn học võ mà làm chậm trễ bài vở, ngươi có thể cùng Phúc Ca Nhi lập ra cam kết, nếu như làm chẫm trễ học bài và bài tập thì sẽ không để cho hắn tập võ nữa. Ngươi thấy như thế nào?”
Dưới tình huống Ôn Uyển không cần tốn chút sức lực nào có thể thỏa mãn được tâm nguyện này thì liền cảm thấy không tồi.
Tô Chân Chân thấy Ôn Uyển nói tập võ rất tốt cho thân thể, vẻ mặt nhi tử lại không đạt được mục đích thì không bỏ qua, trong lòng cũng có buông lỏng: “Phúc Ca Nhi, chờ thêm mấy ngày nữa con sẽ phải đến thư viện học bài. Cho dù mời Võ sư thì con cũng không có thời gian để học.”
Phúc Ca Nhi quật cường nói: “Con có thời gian học. Mẹ, người đồng ý cho con đi! Con đảm bảo sẽ không làm chậm trễ học bài và bài tập. Mẹ, van cầu người.”
Cơ hội tốt này mà mất đi rồi sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Tô Chân trước mặt Ôn Uyển không chống đỡ được nữa đành đồng ý với Phúc Ca Nhi: “Được. Mẹ đáp ứng con, tuy nhiên con không thể làm chậm trễ bài học và bài tập. Bằng không, đến lúc đó cũng không thể trách Mẹ đuổi người ta đi.”
Phúc Ca Nhi luôn miệng đáp ứng, mặc dù không được ở lại phủ đệ của cô cô. Nhưng nguyện vọng học võ đạt được, Phúc Ca Nhi cũng hài lòng. Chờ sau này khi Phúc Ca Nhi lớn lên rồi mới biết được, chênh lệch này thật lớn hơn trời.
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng, rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử, không biết che dấu tâm tình. Tuy nhiên nhìn thấy Phúc Ca Nhi nóng lòng muốn tập võ như vậy, xem ra chuyện ban đầu đã kích thích hài tử này không nhỏ. Đây là chuyện tốt.
Chân Chân mang bốn hài tử trở về. Trong bốn hài tử thì Mộng Lan là hài tử có cảm xúc sâu nhất, lúc trước mỗi lần đến thái độ của Ôn Uyển đều vô cùng tốt. Nhưng mà bây giờ, mới rời đi bốn năm mà đã xa lạ thành như vậy.
Mộng Lan nhỏ giọng hỏi Chân Chân: “Mẹ, tại sao, tại sao cô không còn giống như lúc trước nữa?”
Nàng nhớ được trước kia cô cô rất thương các nàng, mỗi lần đi đến phủ Quận chúa cô cô đều cười với các nàng rất chân thành. Nhưng mà bây giờ lại đối với bọn họ rất lãnh đạm, hoàn toàn chỉ thể hiện tình cảm trên mặt mà thôi.
Chân Chân vốn dĩ muốn nói rằng đây là chuyện giữ người lớn với nhau, tiểu hài tử không nên xem vào. Nhưng lời nói đến khóe miệng, nhờ tới lời Triệu ma ma nói tới hài tử đều đã lớn, có nhiều thứ cũng nên dạy các nàng. Ngược lại nếu như nàng cứ che dấu hài tử cũng không tốt: “Cô cô các con đã sớm ra khỏi tộc. Từ lâu đã không còn là người Bình gia nữa.”
Mộng Lan chau mày: “Mẹ, cô cô ra khỏi tộc lúc nào? Làm sao mà chúng con lại không biết?”
Mấy cô nương cửa lớn không ra của nhỏ không bước, hạ nhân trong nhà cũng không được phép bàn tán ra miệng. Cho nên mấy hài tử thật sự không biết được chuyện này.
Chân Chân cười khổ mà nói là từ khá nhiều năm trước. Sau đó nói rõ tiền căn hậu quả. Mộng Tuyền lắc đầu: “Không đúng, nếu từ chín năm trước thì không phải. Mẹ, con còn nhớ trước kia đến chỗ cô cô. Cô cô còn đối với chúng ta rất tốt, Mẹ, có phải còn có chuyện gì bọn con không biết hay không?”
Đều nói con không dạy là lỗi của cha, làm vợ thì không nên nói xấu trượng phu. Cộng thêm việc Chân Chân thấy bản thân nàng cũng có cái sai, thật sự nàng không biết nói như thế nào. Chỉ có thể nói một cách mơ hồ: “Cha con cùng cô cô có chút hiểu lầm… Cho nên quan hệ với cô cô các con càng ngày càng xa.”
Thật sự không thể nói là trượng phu không đúng. Nhưng nếu nói Ôn Uyển không đúng, lại càng không nói được.
Mấy hài tử nhìn nhau một cái, trong lòng đều tự nhủ chút nữa về phòng hỏi ma ma. Phúc Ca Nhi lại càng thấy kỳ lạ, nghe ma ma nói tính tình cô cô rất tốt. Làm sao lại có hiểu lầm với phụ thân được.
Không nói những thắc mắc trong lòng bốn hài tử. Bên này Hạ Dao cảm thấy may mắn: “Quận chúa, nô tỳ còn tưởng người sẽ đồng ý chứ!”
Ôn Uyển thổi thổi lá trà, uống một ngụm rồi để xuống: “Linh Đông là do Cậu hoàng đế yêu cầu ta nên không có biện pháp nào để từ chối. Nhưng Phúc Ca Nhi, ngươi cảm thấy ta giống như cái loại người rảnh rỗi không có chuyện gì làm, rồi sau đó tìm hài tử đến để dạy dỗ hay sao? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta rảnh rỗi quá thành bệnh luôn rồi hả?”
Mấy năm nay, nàng cảm thấy thời gian nghỉ ngơi của mình rất ít. Cho nên hai năm qua vẫn luôn yêu cầu hoàng đế tìm một tiên sinh giúp đỡ nàng một chút. Để cho nàng có thời gian để nghỉ ngơi.
Hạ Dao xấu hổ nói: “Phúc Ca Nhi đều đã quỳ xuống để cầu xin người. Nô tỳ nghĩ người sẽ mềm lòng đáp ứng.”
Lúc trước Hạ Dao đã từng cảnh báo nàng qua. Nhưng vẫn không ngờ được Phúc Ca Nhi lại ra một chiêu như thế. Lúc ấy nàng thật sự lo lắng Ôn Uyển mềm lòng đáp ứng. Vừa rồi Hạ Dao đã quyết định, nếu Ôn Uyển nhả ra thì nàng phải tính toán một chút. May mà chuyện nàng lo lắng không có xảy ra.
Ôn Uyển đứng lên, cười nói: “Mềm lòng, vậy thì cũng phải xem chuyện gì. Tiện tay mà thôi, nếu ở trong năng lực có thể giúp đỡ một chút thì tất nhiên ta sẽ không để ý. Có thể làm được một chuyện tốt. Nhưng nếu vượt quá năng lực, chắc chắn ta sẽ không đáp ứng. Ngươi yên tâm đi, ta từng này tuổi làm người sẽ có chừng mực, sẽ không làm thánh mẫu.”
Nàng không muốn tham dự vào chuyện lớn như vậy, còn đang nuôi dạy ba hài tử, giờ nếu lại phải thu thêm một hài tử. Chẳng lẽ nghĩ nàng là nữ siêu nhân.