TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Quyển 7 - Chương 92: Bệnh đậu mùa (hạ)

Hạ Dao nghe thấy nỗi lo của Ôn Uyển, cũng liền lo âu nặng nề: “Quận chúa, người nói, những người này có thể ra tay với quân đội không. . . . . .”

Với chuyện này, thì Ôn Uyển cũng không quá lo lắng. Sức đề kháng của binh lính trong quân đội đều rất tốt, sẽ không bị lây nhiễm dễ dàng như vậy: “Không đâu, chắc có lẽ không phát điên như vậy đâu.” Mặc dù Ôn Uyển không biết nhiều về lịch sử cổ đại, nhưng thảm án như vậy lại chưa từng nghe thấy.

Hạ Ảnh gật đầu: “Quận chúa không cần lo lắng, nếu những người ở sau màn dám có can đảm làm chuyện ác độc này, thì lần này, vừa lúc bắt hết toàn bộ, xóa bỏ đám nghịch thần này.”

Trong lòng Ôn Uyển lại lẩm bẩm, vậy bắt buộc phải tiêu diệt hết tất cả mới tốt, đừng để cho bọn chúng lại lặn mất. Ôn Uyển cũng chỉ vì phòng bị những người đó muốn đối phó với con trai bảo bối của nàng thôi. Ăn thì còn dễ, bởi vì chuyện này đều do Hạ Nhàn và Quỳnh ma ma chịu trách nhiệm, nên cũng không lo lắng bị người động tay chân. Hơn nữa, thức ăn đã được nấu với nhiệt độ cao, vì vậy đã được trừ độc. Bệnh đậu mùa cũng không lây qua đường này được. Cho nên, trọng điểm nằm ở những đồ chạm vào và mặc. Trong lòng Ôn Uyển lẩm bẩm, hy vọng những thái y kia có thể thuận lợi.

Tất nhiên thái y đã nghe được biện pháp do Hoàng đế đưa ra, mặc dù trong lòng hơi nghi ngờ, nhưng vẫn nghiên cứu đầy nghiêm túc. Sau đó, liền lấy những tử tù trong ngục giam để làm thí nghiệm. Lại không nghĩ rằng, sau khi thí nghiệm, thật sự có tác dụng. Những người được tiêm ngừa kia lại thật sự không sao, không bị lây bệnh đậu mùa.

Thái y được phái đi kích động đến nỗi không gì sánh kịp, liền vội vàng chạy về kinh thành, quỳ gối trước mặt Hoàng đế, hô to Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Nên nhớ, nếu không phải trời cao che chở Hoàng đế, thì sao sẽ cho Hoàng đế nằm mơ đây?

Hoàng đế nghe thấy thật sự có tác dụng, thì liền thở phào nhẹ nhõm, cũng vui mừng vô cùng.

Linh Hạo đã mất, Hải Như Vũ cực kỳ bi thương. Chỉ là, Hải Như Vũ cũng biết tình cảnh của mình, nếu nàng cũng ngã xuống, thì trong tương lai, Thái tử như thế nào nàng không biết, nhưng Linh Nguyên và Nhã Đồng sống ở chốn ăn thịt người này, không có người mẹ như nàng che chở, chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều. Đang suy nghĩ thì lại nghe nói Linh Nguyên sốt cao. Sốt cao chính là dấu hiệu có thể bị bệnh đậu mùa.

Ngay lập tức, đầu óc của Hải Như Vũ trống rỗng, cũng không suy nghĩ gì nữa, liền vội vàng chạy đến chăm sóc. May mà không phải bị lây bệnh đậu mùa, chỉ là nổi thủy đậu.

Một khi bị lây bệnh đậu mùa, thì có tám chín phần là không còn mạng nữa. Nhưng bệnh thuỷ đậu, thì thái y lại rất có kinh nghiệm với bệnh này, hơn nữa, thân thể Linh Nguyên vẫn luôn rất tốt, nên cũng tạo thành nguy hiểm gì lớn.

Linh Nguyên vừa khỏe lại, thì Thái tử phi lại ngã bệnh.

Hạ Dao “Hừ” lạnh, nói: “Chưa từng thấy người mẹ nào thiên vị như vậy. Xảy ra chuyện lớn thế, thậm chí ngay cả phái người tới hỏi cũng không có. Đến khi con lớn nhất của mình gặp nạn thì lại có thể chăm sóc ngày đêm. Cho dù có thiên vị thì cũng đừng thiên vị thành như vậy chứ!” Đây cũng là thành kiến của Hạ Dao. Hải Như Vũ chỉ là yên tâm vì con trai ở trong phủ Quận chúa, nên mới không phái người tới hỏi. Lại cộng thêm thật sự bi thương quá độ, đến bây giờ vẫn còn đang đau khổ, nên mới sơ sót mà thôi.

Hạ Ảnh lắc đầu, nói: “Trưởng Tôn điện hạ bị thủy đậu, bận quá nên rối loạn thôi.”

Hạ Dao “Hừ” một tiếng: “Ngươi sai rồi, nói đến nói đi cũng chỉ là vô tâm thôi. Linh Đông không bằng với Trưởng Tôn điện hạ. Linh Đông có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng Trưởng Tôn điện hạ lại là toàn bộ hy vọng của Thái tử phi trong tương lai. Lại nói, đã từng thấy người thiên vị, nhưng chưa từng thấy có người thiên vị đến như vậy. Con của mình đặt ở trong phủ đệ của chúng ta mấy năm này, ngay cả ngã bệnh cũng không nghe thấy, không hỏi tới. Những thứ này thì cũng thôi, dù sao cũng là cháu của Quận chúa, nên ta không nói cái gì. Nhưng hết lần này tới lần khác, nàng ta lại lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, luôn lo lắng Quận chúa lung lạc Linh Đông, để cho tình cảm mẹ con của Linh Đông và nàng bất hòa. Cũng là Quận chúa rộng lượng. Nếu đổi thành ta, hừ . . . . . .” Hạ Dao vừa “Hừ” lạnh, ánh mắt vừa như vô tình nhìn qua góc tường.

Hạ Ảnh đè thấp giọng nói: “Đừng nói nữa. Lại nói, Tiểu điện hạ cũng thật đáng thương .”

Hạ Dao lại không đồng ý: “Có gì mà đáng thương, chúng ta có cắt ăn cắt mặc sao? Minh Duệ và Minh Cẩn có, thì chưa bao giờ thiếu nó. Quận chúa đối xử với nó như con trai ruột vậy. Còn có gì mà đáng thương.” Lời này là ý nghĩ chân thật trong nội tâm của Hạ Dao, mặc dù trong một số chi tiết, thì Ôn Uyển đối xử hơi khác biệt, nhưng phần lớn đều là đối xử bình đẳng.

Hạ Ảnh khẽ than thở: “Chưa chắc đã như vậy. Thôi, những chuyện này, sau này, chúng ta vẫn nên đừng nói nữa. Lần trước chỉ nói mấy câu, mà Quận chúa đã giận dữ. Ta và ngươi còn bị Quận chúa phạt đóng cửa suy nghĩ hơn nửa tháng. Ta cũng không muốn bị đóng cửa suy nghĩ với ngươi nữa đâu. Hơn nữa, nếu Quận chúa biết chúng ta vi phạm, đến lúc đó, mỗi bữa ăn của chúng ta chỉ còn một cái bánh bao và một chén nước trong thôi đó. Còn nữa, Minh Duệ và Minh Cẩn còn không hận chúng ta chết, thì Hoàng thượng cũng sẽ không tha cho chúng ta. Sau này, những lời này vẫn đừng nên nói nữa. Đi thôi.” Nói xong, liền kéo Hạ Dao đi mất.

Trước khi đi, hai người nhìn lướt qua một góc tường, khóe miệng cùng hiện lên một nụ cười. Đến chỗ không có người nào, Hạ Ảnh lại phát ra băn khoăn: “Hạ Dao, chúng ta làm như vậy có thể tác động xấu đến sự trưởng thành của trẻ con không?” Lỡ như vì lời nói của hai người mà gây ảnh hưởng cho đứa bé này quá lớn, lại khiến cho đứa bé này trưởng thành lệch lạc, thì sẽ trở thành tội nhân. Đến lúc đó, Hoàng đế cũng sẽ trói các nàng không buông.

Hạ Dao nhìn Hạ Ảnh một cái đầy lạnh lùng: “Nếu bị đả kích dễ như vậy, thì sau này, chắc chắn sẽ không chống đỡ nổi. Vậy cũng không cần lãng phí tinh lực của Quận chúa, trực tiếp ném về Đông cung luôn.” Mặc dù lần trước, Ôn Uyển đã phạt hai người thật nặng, nhưng nếu các nàng thật sự không làm gì, thì nàng cũng không chịu được. Hải Như Vũ tính toán với Quận chúa như thế, mà Quận chúa còn hao phí tinh lực nuôi con cho nàng ta. Chẳng lẽ thật sự dạy đứa bé này thành tài, rồi lại trả lại nguyên vẹn, không hao tổn gì, để cho bọn họ mẫu từ tử hiếu sao? Quận chúa thường xuyên nói tuyệt đối không thể mua bán lỗ vốn. Đây rõ ràng là mua bán lỗ vốn, Quận chúa nguyện ý làm, nhưng nàng thì không đồng ý.

Linh Đông trở về trong trạng thái thất hồn lạc phách.

Minh Duệ thấy Linh Đông tỏ ra chán nản và bi thương, thì vô cùng kinh ngạc. Sao lại như vậy? “Biểu ca, sao vậy? Có chuyện gì mà buồn như vậy?” Sống chung hai năm nay rất hòa hợp, nên quan hệ giữa Minh Duệ và Linh Đông cũng vô cùng tốt.

Tựu như lời Ôn Uyển nói với Hạ Dao, tình cảm giữa người với người hình thành từ việc chung sống với nhau. Nếu chỉ dựa vào phân tình huyết mạch giữa cha mẹ, anh em, thì khi tách ra, không liên lạc với nhau lâu ngày, cũng sẽ trở nên không thân cận. Linh Đông có việc cũng sẽ nói với Minh Duệ. Nhưng lần này lại không biết phải mở miệng nói như thế nào. Chỉ là, dưới những lời nói khéo léo của Minh Duệ, thì vẫn nói ra chuyện mà Hạ Dao và Hạ Ảnh nói lúc nãy, ví dụ như chuyện mẫu phi chăm sóc ca ca ngày đêm, nên ngã bệnh. . . . .

Linh Đông nói xong, liền áy náy nói thêm: “Lần trước, bởi vì huynh mà cô cô trách phạt Hạ Dao cô cô và Hạ Ảnh cô cô, huynh rất đau lòng. Đệ không nghĩ tới đâu, cô cô lại. . . . . .” Lại muốn tự chịu khổ, nếu thật sự phát sinh chuyện như vậy, thì chắc chắn đến lúc đó, Minh Duệ và Minh Cẩn sẽ không chào đón hắn. Hơn nữa, người trong phủ Quận chúa lại càng không chào đón hắn.

Sắc mặt Minh Duệ ngưng trọng, nói: “Các nàng làm sai, thì tất nhiên phải bị trừng phạt. Nhưng đệ lại không nghĩ tới mẹ đã trách phạt bọn họ như vậy, hơn nữa, còn dùng biện pháp này để uy hiếp bọn họ. Cách quản lý người dưới này của mẹ, chờ có thời gian, đệ sẽ nói chuyện nghiêm túc với mẹ một chút.”

Linh Đông liền vội ngăn cản: “Đừng nói với cô cô. Ta biết hai vị cô cô Hạ Dao và Hạ Ảnh cũng chỉ nói thật thôi, mẹ của ta, thật sự thiên vị. Từ nhỏ đến lớn đã thiên vị. Mẹ của ta chỉ thích ca ca, cũng thích đệ đệ, muội muội của ta, chỉ không thích mỗi mình ta. Ta cũng không biết tại sao nữa.” Nói xong lời cuối cùng, trên khuôn mặt hiện lên sự bi thương.

Minh Duệ dang hai tay của mình về phía Linh Đông: “Huynh không biết chứ, mẹ của đệ thường xuyên lo lắng mẹ không thể đối xử với đệ và đệ đệ công bằng trong mọi việc. Bởi vì mẹ sợ sẽ ảnh hưởng tình cảm của hai anh em. Nhưng, người có mười ngón tay, mười ngón tay cũng có dài ngắn, lớn nhỏ không giống nhau, làm sao có thể công bằng trong mọi việc được. Huynh cũng thấy đó, miệng Minh Cẩn ngọt, biết dỗ người, nhưng cũng lười, nghịch ngợm, tất nhiên mẹ của đệ sẽ bỏ nhiều thời gian với đệ ấy hơn. Nếu đệ đã nói ra với huynh, thì đệ cũng không ngần ngại nữa. Đệ cho rằng, chỉ cần trong lòng mẹ của đệ không thiên vị, phần lớn đều tương đối cân bằng là được. Còn trong một vài chuyện nhỏ, có chênh lệch một chút thì cũng không có gì.”

Linh Đông cười khổ, sao hai chuyện này có thể giống nhau được. Mặc dù cô cô bỏ thời gian cho Minh Cẩn nhiều hơn một chút, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng bỏ qua Minh Duệ. Hơn nữa, Minh Cẩn có thứ gì, thì chắc chắn Minh Duệ cũng có, trừ phi chính Minh Duệ không muốn. Cô cô thật sự làm được xử sự công bằng. Nhưng mẫu phi của hắn. . ., thôi, không muốn nói đến nữa.

Minh Duệ cúi đầu suy nghĩ một lát, rồi nói ra: “Đệ kể cho huynh nghe một câu chuyện. Huynh muốn nghe không?”

Linh Đông thấy kỳ quái, tại sao đột nhiên Minh Duệ lại muốn kể chuyện vào lúc này, nhưng vẫn gật đầu một cái.

Minh Duệ nhìn lên trời cao: “Có một gia đình giàu có, trăm năm thư hương môn đệ. Trong nhà có ba con trai do vợ cả sinh ra (con của thiếp không đề cập tới). Trưởng tử thông tuệ chững chạc, có bản lĩnh đã thấy là không quên được, con trai thứ hai có dung mạo xấu xí, còn con trai thứ ba lại đáng yêu như ngọc, lanh lợi cơ trí, miệng ngọt, rất được mọi người yêu mến. Cho nên, người cha coi trọng trưởng tử, bởi vì trưởng tử là người thừa kế gia nghiệp trong tương lai. Còn mẹ của bọn họ thì rất yêu thích người con trai út, hận không thể đưa hết tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời cho hắn. Mà người con trai thứ hai lại bị lãng quên mất.”

Linh Đông cho rằng câu chuyện này là do Ôn Uyển kể, cho nên liền hỏi một cách tự nhiên: “Sau này, người con trai thứ hai ra sao?”

Minh Duệ nhìn lên bầu trời: “Người con trai thứ hai không thông tuệ như anh mình, cũng không cơ trí như người em. Cho nên bị lãng quên là rất bình thường. Nhưng ai mà không muốn cha mẹ thương yêu, chỉ là, không chiếm được thì có thể làm gì chứ? Mỗi ngày vẫn phải sống, cũng không thể bởi vì bị cha mẹ lãng quên mà đâm ra tinh thần chán nản.”

Linh Đông không nhịn được, hỏi: “Vậy sau đó thì sao?” Người này và mình có cảnh ngộ thật giống.

Minh Duệ cười, trong tươi cười lại có bi thương, có điều, liền biến mất rất nhanh: “Sau đó? Sau đó, sau khi lớn lên, người con trai thứ hai muốn tập võ, muốn tòng quân. Nhưng đây là gia đình thư hương môn đệ, nên không cho phép hắn ta nhập ngũ, nói rằng, tuyệt đối không thể xuất hiện một tên vũ phu làm ô nhục gia phong, thậm chí bởi vì. . . . . .” Vì sợ hắn tự chạy đi tòng quân, vì cắt đứt suy nghĩ này của hắn vĩnh viễn, mà liền bẻ gãy hy vọng của hắn.

Chuyện xưa chưa kết thúc, Linh Đông nhìn Minh Duệ, chờ đoạn tiếp theo. Nhưng đáng tiếc, Minh Duệ lại không kể tiếp nữa, mà chỉ nói: “Đệ đã hỏi hai vị cô cô Hạ Dao và Hạ Ảnh, hai cô cô có nói một ít chuyện. Mẫu phi của huynh thiên vị, huynh rất buồn, đệ đều thấy. Nhưng đệ cũng không thể không nói rằng, thật ra, huynh đã rất may mắn rồi. Mặc dù đệ không thể nói mẹ của đệ đối xử với huynh giống như anh em đệ, nhưng mẹ của đệ đã đối xử với huynh thật lòng. Mẹ của đệ cũng rất thương huynh, không khác hai anh em đệ bao nhiêu. Huynh cứ xem điều này như là ông trời đã bù đắp lại cho huynh đi.” Minh Duệ cũng không nói gì mà mẹ của đệ đối xử với huynh như con ruột. Lời như vậy rất ngu ngốc, bởi vì trong một vài chuyện nhỏ, Ôn Uyển sẽ đối xử với ba người khác nhau. Ôn Uyển muốn khiến cho Linh Đông nhận biết rõ ràng, huynh ấy khác với hai anh em Minh Duệ.

Linh Đông không nghĩ tới Minh Duệ sẽ nói ra một câu như vậy. Cô cô thật sự đối xử với hắn rất tốt, nhưng cô cô không giống mẫu phi. Hắn không rõ, tại sao mẫu phi lại đối xử với hắn khác biệt với anh của hắn nhiều đến như vậy? Tại sao cô cô lại có thể đối xử với Minh Duệ và Minh Cẩn giống nhau?

Minh Duệ cười nói: “Đừng bận tâm vào những chuyện vụn vặt. Chuyện trong thiên hạ chính là như vậy. Thật ra, mẫu phi của huynh đã xem như tốt rồi, còn có nhiều người mẹ thiên vị đến nỗi không có giới hạn, vì yêu mến đứa con này, mà những đứa con khác có thể trở thành đá kê chân cho đứa con đó.”

Linh Đông nghe thấy, liền không lên tiếng.

Đọc truyện chữ Full