Ngày thứ hai Ôn Uyển rời giường soi gương, phát hiện mình đã thành gấu trúc, lập tức buồn bực trong lòng, vội vã làm mát xa, sau đó đắp mặt nạ trân châu để dưỡng da.
Hạ Ảnh rất câm nín khi nhìn Ôn Uyển đem khuôn mặt đắp thành một lớp dày. Không phải là nên đi tìm hoàng thượng, sau đó cùng hoàng thượng thương lượng đối sách, hoặc là truy cầu hoàng đế trợ giúp sao? Sao đang yên lành lại đi làm đẹp rồi. Hạ Ảnh đối với một vài hành vi của Ôn Uyển, đã không có cách nào dùng suy nghĩ bình thường để hiểu nữa. Dù sao nàng đã sớm biết, Quận chúa luôn thích người khác nói mình càng ngày càng xinh đẹp, càng lớn tuổi càng trẻ ra.
Ôn Uyển nhìn thấy ánh mắt kia của Hạ Ảnh, liền khinh bỉ Hạ Ảnh “Không nhìn thấy ta có bọng mắt rồi à, làn da cũng khô nữa. Như vậy rất dễ già đó.” Nữ nhân nha, ai cũng muốn mình xinh đẹp hơn người đúng không?
Được rồi, Hạ Ảnh triệt để bị đánh bại, Quận chúa làm việc, làm người đều khiến người ta rất khó có thể tưởng tượng . Nàng đi theo bên cạnh Quận chúa hơn hai mươi năm mà vẫn không sờ thấu được. Vậy thì đàng hoàng nhìn là được rồi.
Ôn Uyển đối với sự kiện này không phải là không lo lắng, nhưng đã đến nước này rồi có lo lắng thì thế nào? Tìm không ra thủ lãnh sau lưng, nàng vẫn không an toàn. Hoàng đế khẳng định sẽ xuất chinh mà còn chọc những người này loạn thêm. Vậy nhất định là có đối sách. Ở đâu thì yên ở đó, những thứ khác suy nghĩ nhiều cũng không có ích gì.
Sau khi Ôn Uyển nhận thức được vấn đề này liền nghĩ đến một chuyện, đặt bọn nhỏ ở trên đảo liệu có an toàn hay không? Giặc Oa và hải tặc hận thấu xương vợ chồng bọn họ, trên đảo vẫn còn chưa xây dựng hoàn thành, người ở bên trong cũng không nhiều, cũng không an toàn. Ôn Uyển suy nghĩ một chút, liền nhận ra vẫn phải chuyển đến một chỗ khác an toàn hơn. Cái gọi là thỏ khôn có ba hang, phải đem hài tử đưa đến địa phương không một người nào biết, lúc này đó mới có thể bảo đảm an toàn tuyệt đối. Về phần nàng, hừ, Ôn Uyển cười nhạt một chút, hơn mười năm trước Hiền phi và Triệu Vương đều là thủ hạ bại tướng của nàng, thì cái đám sơn trại mới mọc mười mấy năm sau này, nàng lại càng không sợ. Dám làm loạn, thì tiêu diệt toàn bộ.
Hoàng đế muốn thân chinh, Ôn Uyển càng bận rộn hơn.
Hạ Ảnh đi vào, mặt không chút biểu tình nói “Quận chúa, Đông Lệnh Luân trúng Giải Nguyên rồi.” Mặc dù có chút bất ngờ việc Đông Lệnh Luân sẽ trúng Giải Nguyên. Nhưng ở trong mắt Hạ Ảnh, Giải Nguyên cũng không phải là cái gì ghê gớm. Cho dù trúng trạng nguyên thì chỉ hơn bọn yếu kém một chút thôi.
Ôn Uyển nghe được tin tức nói Đông Lệnh Luân trúng giải Nguyên, cũng có chút vui vẻ. Giải Nguyên này không phải khắp nơi đều có như cải trắng, nó tương đương việc đậu thủ khoa trong kỳ thi tốt nghiệp trung học ở hiện đại. Không ngờ nàng chỉ coi trọng gia phong của Đông gia. Lại mắt nhắm mắt mở chọn được đứa bé tốt như thế.
Ôn Uyển cười ha hả không ngừng “Đem tin tức này nói cho Phúc ca nhi biết.” Trải qua một thời gian dài như thế, Phúc ca nhi đã chính thức lọt vào mắt nàng. Cũng không phải Phúc ca nhi đã làm chuyện gì, ngược lại, cái gì Phúc ca nhi cũng không làm. Chẳng qua mỗi tháng dành thời gian hai ngày theo Võ Chiêu tập võ, và không từng gián đoạn qua. Võ Chiêu nói với Ôn Uyển, thiên phú của Phúc ca nhi tuy không quá tốt, nhưng lại rất siêng năng, cũng rất cố gắng. Tính tình tương đối trầm ổn. Làm cao thủ thì không được. Nhưng sau này vẫn có thể tự vệ (tự vệ ý là sẽ không bị người ta đánh ngất rồi đem đi bán ).
Phúc ca nhi được tin Đông Lệnh Luân trúng Giải Nguyên rất là mừng rỡ. Sau này Phúc ca nhi phải đi theo con đường khoa cử. Bây giờ tỷ phu thành một Giải Nguyên hiếm thấy, hắn có thể không vui sao?
Về phần tập võ, mặc dù mỗi ngày Phúc ca nhi đều bỏ ra thời gian luyện võ, nhưng trừ hai ngày đi đến phủ Quận chúa ra, thì toàn bộ thời gian khác, chỉ bỏ chút thời gian tập ở nhà. Phúc ca nhi tập võ cũng chỉ để phòng thân.
Phúc ca nhi lập tức về nhà thông báo tin tức tốt với cha mẹ. Bình Thượng đường nhận được tin tức tất nhiên là mừng rỡ.
Trong nháy mắt Tô Chân Chân có chút không tin tưởng. Đây thật đúng là chuyện mừng lớn.
Phúc ca nhi cười nói “Mẹ, là cô bảo người trong phủ đến báo cho con biết. Sẽ không sai đâu.” trong phủ Quận chúa quy củ rất nghiêm, sẽ không có người nói đùa với hắn.
Tô Chân Chân nhanh chóng sai người đem Mộng Lan gọi lại đây. Mộng Lan gần đây đều ngoan ngoãn ở trong nhà thêu đồ cưới, trải qua một kiếp nạn này, tâm thái của Mộng Lan cũng ổn định hơn nhiều. Nhưng ổn định hơn nữa, mà nghe được vị hôn phu trúng giải Nguyên cũng vui vẻ vô cùng. Có thể đứng đầu bảng, thì thi hội tuyệt đối đậu. Đường công danh tương lai nhất định không tệ.
Mộng Tuyền cũng vô cùng kinh ngạc, đương nhiên là vui vẻ nhiều hơn. Tin tức này rất nhanh đã được người của Bình gia biết.
Người của phủ Bình quốc công hẳn nhiên không cần nói, khẳng định sẽ vui mừng vì có mối thân gia như thế. Nhưng ấm ức buồn bực nhất lại là phu nhân Hứa thị của Thượng Dũng. Chuyện hôn nhân của nữ nhi nhà nàng vạn phần gian nan. Thư Hương môn đệ giống như Đông gia thì có nghĩ cũng không dám nghĩ . Loại quan lại khác người ta cũng không nguyện ý kết thân cùng bọn họ. Lúc bàn chuyện hôn nhân, sau khi đối phương nghe được là nhi Tử, đích nữ nhà nàng thì liền huỷ. Còn hàm hồ nói thứ xuất thì có thể thương lượng. Kết quả trưởng tử cuối cùng chỉ có thể đính hôn với đích trưởng nữ một nhà quan viên lục phẩm đã ra ngoài nhận chức. Nữ nhi đến bây giờ còn không có định thân. Bây giờ Mộng Lan thoái hôn mà có thể có mối hôn nhân tốt như vậy, bảo nàng không buồn bực sao được. Những chuyện mà cha chồng làm lại liên luỵ đến con gái của nàng( những chuyện đó không phải là thời gian qua lâu sẽ tự quên lãng, có một tổ phụ thanh danh bên ngoài như vậy, thì sẽ không tìm được người trong sạch).
Thượng Dũng chỉ có thể im lặng mà thôi. Sau khi Bình Thượng Đường bị bãi chức, con đường làm quan của hắn cũng không thuận. Tuy không bị bãi quan nhưng lại là một chức vụ nhàn tản. Có một tổ phụ như vậy, cộng thêm hắn lại không có thực quyền, chuyện thành thân của nữ nhi đã bị liên luỵ toàn bộ. Sớm biết có ngày này đáng ra. . . . . . giờ có hối hận cũng vô dụng rồi.
Tô Hiển cũng nhận được tin tức rất nhanh, trầm ngâm chốc lát, sau đó liền nói chuyện này với lão tướng gia. Lão tướng gia nhàn nhạt nói “Đó cũng là cháu rể ngoại của con, con nên vui mừng mới đúng.”
Tô Tướng đối với việc Ôn Uyển kén chọn người tốt như thế cho Mộng Lan, không có chút nào ngoài ý muốn. Người khác đều nói nàng bạc tình bạc nghĩa, nhưng Tô Tướng thì ngược lại, Tô lão tướng gia nhận ra Ôn Uyển là một người có lòng nhân từ, hơn nữa còn là một người rất nặng tình. Ôn Uyển trọng tình vượt qua bất kỳ cái gì, bao gồm quyền thế, bao gồm tiền tài.
Ôn Uyển tay cầm tài phú, lại tham chính, thậm chí còn nắm trong tay quân quyền, việc này cũng không phải bỗng nhiên mà có được. Sở dĩ Hoàng đế tín nhiệm Ôn Uyển như thế, bởi vì Ôn Uyển căn bản không thích làm chính khách, lại càng là người không có dã tâm, hai mươi năm rồi, Ôn Uyển vẫn là Ôn Uyển, vẫn là đứa nhỏ trọng tình cảm trước kia. Từ đầu tới cuối Ôn Uyển vẫn giữ vững bản tính. Tiên hoàng và hoàng thượng có thể sủng tin Ôn Uyển, thậm chí không tiếc bài trừ quy định củ để bảo vệ nàng, chính là bởi vì tấm lòng son này của Ôn Uyển.
Cũng bởi vì Ôn Uyển giữ vững bản tâm, cho nên nàng mới tìm một mối hôn nhân tốt, cho người nàng nhìn thấy từ nhỏ đến lớn là Mộng Lan, Tô Tướng không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.
Hải thị được người ta đưa tin, liền tự mình mang theo lễ vật đến Bình gia nói chuyện. Về phần những thứ chuyện phiền nhiễu trước kia đã không quan trọng nữa, quan trọng nhất… Thật sự là đích nữ nhi của Tô gia, quan trọng là … quan hệ của hai nhà cần phải duy trì.
Tô Chân Chân thấy được Hải thị đến cửa với thái độ hoà hoãn, tất nhiên là vui vẻ . Kể từ thoái hôn sau này, bởi vì sự kiện kia nên trong lòng nàng vẫn uất giận, đại phu nói như thế sẽ không tốt với thân thể, nhưng mà nàng vẫn không thể mở rộng lòng được. Hôm nay người nhà mẹ đẻ đến đây, bất kể trước kia có chuyện gì, chỉ cần nguyện ý bồi bổi lại là tốt. Nàng tất nhiên ngàn chịu vạn chịu.
Hải thị từ chỗ Tô Chân Chân biết được, từ khi hai nhà hoàn thành trình tự đính hôn thì Ôn Uyển không ra mặt nữa. Hơn nữa cũng không gặp qua người một nhà bọn họ. Làm việc khiến người ta rất khó hiểu.
Trên đường trở về, Hải thị có chút không hiểu lắm “Ôn Uyển Quận chúa, rốt cuộc nghĩ thế nào?” Lúc trước Ôn Uyển Quận chúa ra mặt mạnh mẽ đẩy lùi cuộc hôn nhân này, sau khi giúp Mộng Lan tìm được vị hôn phu tốt. Việc này có thể lý giải là Ôn Uyển đau lòng đứa nhỏ Mộng Lan này. Nhưng đợi đến hôn sự định rồi thì lại không ra mặt, ngay cả mọi người xin gặp cũng không gặp được.
Bà Tử tâm phúc ở bên cạnh cũng lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu.
Ôn Uyển lại không có thời gian mà quan sát chuyện này, nàng rất bận rộn.
Hạ Ảnh đối diện Ôn Uyển nói “Quận chúa, hoàng thượng đã hạ thánh chỉ, cho Lục hoàng tử tuyển đích trưởng nữ của Miêu lang trung làm kế phi. Thánh chỉ đã hạ xuống.”
Ôn Uyển thấy quái lạ, nhưng hiện nay trong Phong vương phủ, hai đứa con nối dòng đều xuất từ sườn phi Hà thị “Tuyển cái gì Vương Phi? Tuyển cô nương người ta, là đem cô nương đó đẩy vào hố lửa.” Ôn Uyển đã sớm nói, cho dù hoàng đế không nâng Hà thị làm chánh thê. Nhưng chỉ cần có Kỳ Phong ủng hộ, Hà thị có vị trí chánh phi này hay không đã không quan trọng.
Hạ Ảnh bị chẹn họng lại, nhưng vẫn nói “Quận chúa. . . . . .”
Ôn Uyển không thấy thích quản việc nhàn sự này, cho dù nàng muốn quản cũng quản không được “Bọn người Dư Kính và Điền thị kia tra như thế nào rồi? Một chút đầu mối cũng không có sao?”. Dựa theo Ôn Uyển dự đoán, mấy cá nhân này mặc dù không phải là thủ lãnh chân chính sau lưng. Nhưng cũng là tâm phúc, hoặc là con cờ vô cùng quan trọng.
Hạ Ảnh lắc đầu, đang nói không tra được cái gì “Quận chúa, hoàng thượng còn ở kinh thành, thì những người này sẽ không động thủ. Một khi Hoàng đế không có ở kinh thành, chắc chắn những người này sẽ không nhẫn nại nữa. Như vậy cũng có thể tra ra người ở sau lưng rồi.”
Ôn Uyển không cần Hạ Ảnh nói cũng biết. Đạo lý đơn giản như thế Ôn Uyển làm sao không biết được. Hoàng đế còn ở kinh thành, chẳng khác nào bảo bối trấn yêu, yêu ma quỷ quái không dám đến gần, những người này sẽ không tự vạch trần mình. Hoàng đế không có ở đây, thái tử là người không dùng được, mặc dù Tam hoàng tử trấn được, nhưng Ôn Uyển dự đoán Tam hoàng tử sẽ theo hoàng đế xuất chinh. Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử thì luận năng lực chỉ có thể miễn cưỡng hợp cách, nếu như liên thủ với nhau cũng có thể làm yên ổn kinh thành. Nhưng hai người này đều có bàn tính riêng của mình, mà bên cạnh Lục hoàng tử còn có quả bom như Hà thị, thì việc liên thủ sẽ không có khả năng. Đến lúc đó nhất định sẽ loạn.
Ôn Uyển đương nhiên hy vọng, trước khi hoàng đế thân chinh đã đem việc này dàn xếp ổn thoả. Nàng không mong muốn chạm vào những thứ này. Ôn Uyển không cần đoán cũng biết, hoàng đế đi rồi những chuyện này cuối cùng cũng rơi vào trên người của nàng. Đến lúc đó nhất định sẽ đại khai sát giới. Không biết lại có bao nhiêu người phải chết ở trên tay của nàng nữa. Đáng tiếc, nghĩ thì tốt đẹp nhưng sự thật lại tàn khốc. Dựa theo tốc độ truy xét này, chín phần mười là nàng gánh chuyện này.
Trong lòng Ôn Uyển lạnh lẽo, thầm nghĩ Hà thị đến tột cùng là lấy thủ đoạn gì mà được Kỳ Phong sủng ái như thế “Kể từ Hà thị vào Phong Vương Phủ, Kỳ Phong có chạm qua những nữ nhân khác hay không?” Ôn Uyển thỉnh thoảng cũng nghe được vài tin tức, nhưng không có tra cứu.
Hạ Ảnh không biết tại sao Ôn Uyển lại đột nhiên hỏi cái này, có điều vẫn cẩn thận nói “Không có. Kể từ Hà thị vào Phong Vương Phủ, Phong Vương gia không đi qua phòng của những nữ nhân khác nữa.”
Nếu là sắc nữ thì chắc chắn sẽ nói đây là tình yêu đích thực. Nhưng Hạ Ảnh lại xì mũi coi thường. Trước kia Lục hoàng tử và Phương Vũ Đồng không phải là vợ chồng ân ái sao? Nhưng vợ chồng ân ái, chớp mắt là có thể lạnh lùng nhìn vợ cả u sầu mà chết, nam nhân như vậy so với nam nhân hoa tâm còn đáng giận hơn.