So với lo lắng của Hải Sĩ Lâm, hiện tại trong lòng Thái tử phi cũng đầy sầu lo. Hoàng hậu luôn miệng nói muốn gặp Ôn Uyển, nhất quyết bắt nàng và Tam hoàng tử phi phải gọi Ôn Uyển đến.
Thái tử phi bực mình, hoàng hậu rốt cuộc là mắc chứng gì? Ôn Uyển bây giờ nói muốn gặp là được sao? Đừng nói hiện tại, cho dù trước kia không phải bà nói muốn gặp là gặp được.
Tam hoàng tử phi cũng lộ vẻ bất đắc dĩ, giờ đã là lúc nào rồi còn gây chuyện. Mà gây chuyện như thế này cũng không phải là biện pháp: “Hoàng tẩu, ta thấy hay là năn nỉ Ôn Uyển một chút, để mẫu hậu ầm ĩ như vậy cũng không phải là biện pháp.” Những hoàng tử phi khác có thể trốn liền trốn nhưng bọn họ lại là con dâu ruột.
Hải Như Vũ cười khổ: “Cũng tốt, chúng ta phái người đi nói với Ôn Uyển một chút, nhưng mà e là hi vọng không lớn.” Nếu có thể, Hải Như Vũ rất muốn bảo thái y trực tiếp rót thuốc, để hoàng hậu ngủ suốt cũng tốt. Có mẹ như vậy chẳng bằng không có, trực tiếp ra đi còn tốt hơn.
Tam hoàng tử phi cũng không còn gì để nói.
Hai người đang nhức đầu thì người ở ngoài hô Lục hoàng tử tới. Lục hoàng tử mặc dù liên lụy vào án nghịch tặc nhưng Ôn Uyển không có xử trí, hoàng đế cũng không truyền gì đến, cho nên trên mặt cũng không có gì thay đổi, chẳng qua là mất đi tự do.
Hai chị em dâu liếc mắt nhìn nhau, sau đó đều rất ăn ý chờ Lục hoàng tử tiến vào, sau đó cùng đi ra ngoài nhưng mà phương hướng lại ngược nhau, hai người trước tiên vào sương phòng nghỉ ngơi.
Thái tử phi lắc đầu: “Không ngờ Ôn Uyển lại suy tính chu toàn như vậy, vậy mà lại để Lục hoàng tử tới.” Có con trai bên cạnh thế nào cũng tốt hơn một chút. Không hành hạ con dâu các nàng.
Dung ma ma cười khổ: “Quận chúa lúc nào chả suy nghĩ chu toàn.” Vốn cho rằng quận chúa bị Thái tử phi tính toán, nhưng kết quả thì sao, hiện tại Linh Đông hoàn toàn khách khí với Thái tử phi, không có nửa phần dựa dẫm. Ngược lại coi quận chúa như mẫu thân. Coi như Linh Đông điện hạ thượng vị, sau này Thái tử phi làm thái hậu thì thế nào? Chỉ là danh tiếng dễ nghe, không chiếm được sự kính trọng chân chính của hoàng đế, thái hậu chỉ là thái hậu, có danh hiệu nhưng không chiếm được tôn vinh chân chính. Vĩnh viễn thấp hơn quận chúa một đầu. Làm người thì phải nhận mệnh, trong mệnh không có, dù có tính toán nhiều cũng là không công may áo cho người khác.
Cùng lúc đó, bên cạnh Tam hoàng tử phi chỉ có tâm phúc, cũng cười khổ nói: “Không biết mẫu hậu muốn hành hạ đến lúc nào?” Sau khi Tam hoàng tử xuất chinh, Tam hoàng tử phi căn bản đóng cửa không ra, nếu không phải đi chăm sóc thuốc thang thì cũng không xuất môn.
Ba người con dâu, nói ra cũng là Tam hoàng tử phi khoan dung một chút, Tam hoàng tử không đặc biệt sủng ái phi tử, phu nhân nào, căn bản là đối xử bình đẳng, điểm này rất tương tự hoàng đế. Đối với những yêu cầu vô lý của hoàng hậu, Tam hoàng tử cũng uyển chuyển cự tuyệt, cho nên hoàng hậu không thích nhất là đứa con thứ hai này. Ngược lại trong ba người con dâu Tam hoàng tử phi lại trôi qua thoải mái nhất.
Nha hoàn bên cạnh cũng nhỏ giọng nói: “Nói trở lại, hoàng hậu hận nhất là Ôn Uyển quận chúa. Lần này gọi Ôn Uyển quận chúa tới, khẳng định là……” Đoán chừng là muốn mắng chửi quận chúa hoặc là làm những thứ khác. Dù sao cũng không phải chuyện gì tốt.
Tam hoàng tử phi cũng cười khổ: “Về mẫu hậu, bản thân ta lại không lo lắng, Ôn Uyển lại càng không cần lo lắng. Ta chỉ lo Thái tử phi lại có chủ ý gì?” Hoàng hậu nương nương khẳng định hận Ôn Uyển thấu xương. Vốn là hoàng hậu, nhất quốc chi mẫu, thân phận tôn quý nhất, đáng tiếc nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ hiện tại không phải hoàng hậu, mà là Ôn Uyển. Ôn Uyển đoạt toàn bộ vinh quang của hoàng hậu. Cái này còn chưa tính, Ôn Uyển còn muốn diệt Quách gia, giết chết em trai ruột của hoàng hậu (Ôn Uyển rất oan uổng: Giết Quách Thông không phải ta mà là hoàng đế). Hoàng hậu hận Ôn Uyển thấu xương, hận không thể lập tức giết chết Ôn Uyển, đáng tiếc thế lực của Ôn Uyển quận chúa quá lớn, cho dù hoàng hậu là nhất quốc chi mẫu cũng không làm gì được Ôn Uyển quận chúa. Ôn Uyển hiện là nhiếp chính quận chúa, muốn trừ Ôn Uyển quận chúa lại càng khó như lên trời, cho dù chồng nàng về cũng phải khách khách khí khí với Ôn Uyển.
Tam hoàng tử phi nghĩ tới đây không khỏi cảm thán: “Thái tử phi thật tính toán không chút sơ hở a.” Nếu năm đó Thái tử phi không tính kế để Ôn Uyển thu Linh Đông, thì sau khi hoàng thượng khải hoàn hồi triều, Thái tử nhất định sẽ bị phế. Nhưng đằng này Ôn Uyển lại thu Linh Đông làm học trò, dốc lòng dạy dỗ, lại coi Linh Đông như con trai, hiện tại đến xử lý triều chính cũng dẫn theo. Ôn Uyển đây là tạo thế cho Linh Đông, dựng một chướng ngại vật lớn cho chồng nàng. Làm sao có thể để người ta không buồn phiền đây.
Trong lòng Tam hoàng tử phi không rõ là tư vị gì. Trượng phu ở bên ngoài chiến đấu đẫm máu, Thái tử phi chỉ cần một kế sách là chiếm được thượng phong. Nói ra thật không công bằng.
Nếu Hải Như Vũ nghe được câu này đảm bảo muốn ói ra. Nếu bàn về công bình nói Tam hoàng tử có tổ tiên tốt cũng vậy.
Hoàng hậu nói chuyện với con trai, kể từ khi Lục hoàng tử bị giam lỏng cũng là lần đầu tiên thấy mẫu thân. Nhìn mái tóc bạc trắng, thần sắc gầy yếu của mẫu thân, nước mắt Lục hoàng tử rơi như mưa. Mẫu thân bị nhốt, thê tử lại như vậy, Kỳ Phong thật không hiểu sao lại biến thành thế này? Rõ ràng mọi chuyện đều đang rất tốt, tại sao lại như vậy?
Hai mẹ con đang nói chuyện thì thấy Thái tử phi bưng thuốc tới.
Hoàng hậu nhớ tới lời Lục hoàng tử vừa nói, hai mắt nhìn Thái tử phi đoan trang như phóng ra lửa, đưa tay hất đổ thuốc, chén rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai: “Đi, gọi Linh Nguyên, còn có Linh Đông đến đây cho ta. Ta muốn gặp cháu trai.”
Thái tử phi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua hoàng hậu, lại nhìn Lục hoàng tử một cái. Không có di chuyển. Không cần nghĩ cũng biết tất nhiên là Lục hoàng tử ở chỗ hoàng hậu nói gì đó.
Hoàng hậu lạnh lùng nói: “Sao nào? Bổn cung muốn gặp cháu trai ngươi cũng không cho gặp sao? Người đâu, đi truyền lời ta, tuyên Linh Nguyên và Linh Đông tới đây.” Ôn Uyển không phải là yêu thương Linh Đông sao, nếu đã không muốn tới vậy để Linh Đông tới đây đi.
Thái tử phi thấp giọng đáp ứng, xoay người đi ra ngoài. Nhưng vừa tới cửa cả người đã gục xuống, nha hoàn, cung nữ bên cạnh lớn tiếng kêu to, trong lời nói là nói bị hoàng hậu bức bách.
Tin tức hoàng hậu bức người đưa tin cho Ôn Uyển hạ nhân không có biện pháp, hoàng hậu bị giam lỏng, nhưng không cấm đưa tin cho Ôn Uyển.
Ôn Uyển biết một trò khôi hài như vậy, cười: “Muốn gọi Linh Đông qua? Lục hoàng tử là muốn cái gì? Không ngờ còn muốn dùng Linh Đông uy hiếp ta thả Hà thị ra?” Vậy cũng quá buồn cười, hiện tại trong kinh thành ai có thể uy hiếp được nàng.
Ôn Uyển khẽ cười một tiếng: “Xem ra là ta đã quá nhân từ rồi. Để Lục hoàng tử ngốc trong vương phủ đi! Chi phí sinh hoạt toàn bộ cắt giảm, chỉ cần không để hắn chết đói là được. Không muốn chịu khổ thì đừng vọng tưởng như vậy. Về phần Khôn Ninh cung, ta không so đo với người bệnh.” Không phải là không so đo với người bệnh, mà là không muốn so đo cùng người có thời gian sống đang đếm ngược.
Ôn Uyển có thể ra tay xử trí Lục hoàng tử, đó là vì Lục hoàng tử cùng kẻ cấu kết với nghịch tặc ở chung một chỗ, nhưng hoàng hậu dù sao cũng là nhất quốc chi mẫu, còn có Tam hoàng tử ở đó. Ôn Uyển cảm thấy vẫn là kiềm chế một chút. Nếu không sẽ khiến hoàng hậu điên cuồng một trận đó! Thật ra thì chỗ dựa của hoàng hậu Ôn Uyển cảm thấy Tam hoàng tử mới là áp lực lớn nhất. Bởi vì hiện tại ảnh hưởng lớn nhất chính là Tam hoàng tử. Linh Đông nha, là đứa bé cách một bối phận, không ảnh hưởng gì.
Linh Đông nghe lời của Ôn Uyển, ngẩng đầu nói: “Cô cô, cháu không muốn đi gặp hoàng tổ mẫu.” Lần trước phụ vương cũng là ở chỗ của hoàng tổ mẫu trúng độc, hắn rất sợ vào hoàng cung lại gặp chuyện như phụ vương.
Ôn Uyển khẽ cười: “Sẽ không để cháu đi. Hoàng tổ mẫu cháu không quản được chỗ này của cô cô.” Nhưng mà Hải Như Vũ sẽ phải chịu khổ, làm dâu hoàng gia thật không dễ dàng.
Hoàng hậu chờ tới chờ lui, chờ đến khi con trai mình bị mời ra khỏi tẩm cung đuổi về vương phủ, lập tức nổi giận, hoàng hậu đập phá toàn bộ đồ có thể đập trong phòng, luôn mồm nói gọi Thái tử phi đến đây, nhưng mà Thái tử phi cũng không đến. Thái tử phi bây giờ còn hôn mê bất tỉnh, người duy nhất phải chịu tội là Tam hoàng tử phi.
Tam hoàng tử phi cũng muốn ngất đi, nhưng thân thể nàng luôn rất tốt, ốm đau lại càng ít, Thái tử phi té xỉu, thái y nói Thái tử phi quá mức mệt nhọc, tâm thần thương tổn nên mới té xỉu, nàng lại không thể dùng cớ này. Hơn nữa Thái tử phi đã dùng chiêu này trước, nàng đã mất tiên cơ, nếu hiện tại lại té xỉu thì cũng quá cố ý đi.
Hoàng hậu quả thật hận Ôn Uyển thấu xương. Nếu nói trên đời này ai hận Ôn Uyển nhất, tất nhiên sẽ không ai khác ngoài hoàng hậu ra (đây là hoàng hậu tự cho là vậy). Lúc trước bà chưa trở về kinh thành, cuộc sống ở Nghi Châu trôi qua cực kỳ thư sướng. Nhưng trở về kinh, đụng phải Ôn Uyển, như gặp phải ôn thần. Từng chuyện xui xẻo nối tiếp. Đầu tiên là bị hoàng thượng ghét bỏ, bị hoàng thượng chán ghét (Ôn Uyển im lặng: điều này liên quan gì đến ta). Sau đó hoàng thượng hại chết em trai ruột của bà, phá hủy nhà mẹ đẻ của bà. Nếu không phải bà sinh được ba người con trai thì đã sớm bị phế hậu rồi.
Trừ ba người con trai ra bà không còn gì nữa. Không có tôn vinh, không có địa vị cao cao tại thượng mà một nhất quốc chi mẫu nên có, đến cuối cùng vậy mà bà lại không hiểu vì sao bị giam ở Ngũ Đài Sơn. Một lần bị giam chính là mấy năm, mà hoàng đế không để ý chút nào đến tình kết tóc, hoàng hậu nghĩ đến đây, căm hận nói: “Ta nhất định sẽ khiến ngươi chết không được tử tế.”
Tam hoàng tử phi nghe âm thanh oán độc kia, kinh hãi đảm chiến: “Mẫu hậu bị bệnh tâm thần rồi.” Lời này trăm triệu lần không thể truyền ra ngoài, nếu không không biết sẽ thế nào?
Ôn Uyển nghe được tin truyền đến, cười lạnh nói: “Hận ta? Bà ta có mặt mũi hận ta? Nếu ta để Quách Thông được như ý, tướng lãnh ở tiền phương phải chết bao nhiêu người. Mạng của Quách Thông cũng là mạng, mạng của tướng sĩ ở tiền phương là chuyện cỏn con sao. Còn là nhất quốc chi mẫu…..” Nói không ra lời châm chọc.
Hạ Ảnh đưa một phong thư cho Ôn Uyển: “Quận chúa, là thư do hoàng thượng viết.”
Ôn Uyển mở ra xem, sắc mặt nặng nề. Trong thư hoàng đế nói không cho Kỳ Cừu rời kinh, chuẩn bị phong Kỳ Cừu thành Thừa Ân bá, để Kỳ Cừu ở kinh thành.
Ôn Uyển cho là hoàng đế không yên tâm về Kỳ Cừu, cũng có thể là canh cánh chuyện tình lúc trước trong lòng. Nhưng nếu mình đã hứa hẹn rồi thì không thể phá hủy. Nếu không uy tín của nàng ở đâu. Ôn Uyển cho người đi mời Kỳ Cừu. Chuyện này vẫn là hỏi ý kiến Kỳ Cừu trước rồi nàng mới quyết định.
Kỳ Cừu tất nhiên không muốn ở lại kinh. Hắn hướng tới cuộc sống tự do tự tại, không muốn cuộc lại bị người khác ước thúc, bị người giám sát. Như vậy có khác gì ban đầu.
Ôn Uyển lắc đầu: “Không bị người giám thị, cuộc sống tự do tự tại, ai mà không hướng tới.” Thấy sắc mặt Kỳ Cừu khẽ biến, thì cười nói: “Ngươi yên tâm, ngươi đã không muốn, chuyện ta hứa với ngươi nhất định sẽ thực hiện. Nhưng mà tạm thời ngươi không rời đi được. Chờ ta xin được ý chỉ của cậu hoàng đế sẽ để ngươi rời đi.”
Kỳ Cừu gật đầu: “Ta tin tưởng ngươi.” Có người hâm mộ phú quý như vậy, hắn lại không muốn. Hắn tố giác nhiều người, là kẻ địch chung của nhiều người, người phía dưới khẳng định không giết hết mọi người. Hắn còn nghĩ đến cuộc sống bình bình yên yên sau đó cưới vợ sinh con. Mà không phải tiếp tục những ngày tháng lo lắng đề phòng, hoặc là qua hai, ba mươi năm lại diệt môn. Làm một dân chúng bình thường là được.
Ôn Uyển gật đầu: “Được, ý của ngươi ta biết rồi.”
Ôn Uyển chờ Kỳ Cừu đi, tự nhủ: “Có ai thích cuộc sống lo lắng đề phòng đâu. Còn không phải là bị bức.” Nếu có thể nàng cũng muốn cùng chồng và hai con ẩn cư. Mà không phải cả ngày suy đoán tâm tư hoàng đế, sợ có chỗ nào chọc lòng nghi kỵ của hoàng đế. Mang họa cho người một nhà.
Ý nghĩ này của Ôn Uyển cũng chợt lóe ở trong đầu. Ôn Uyển biết rõ nàng muốn ẩn cư, có cuộc sống tiêu diêu tự tại thì đời này chỉ có thể thực hiện trong mộng. Dù không thích cuộc sống ngươi lừa ta gạt này nhưng thân phận của nàng khiến nàng muốn trốn cũng trốn không được. Người sống không thể mọi điều đều như ý. Ba điều có hai điều thỏa mãn vậy là đủ rồi. Muốn nhưng không được chỉ khiến mình tăng thêm phiền não.
Ôn Uyển cảm giác mình chờ ba cha con mà bạc cả đầu. Mỗi ngày đều tính ba cha con đại khái còn bao lâu nữa thì về đến nhà.
Ôn Uyển không có tóc trắng nhưng Bạch Thế Niên lại phát hiện trên đầu mình có tóc bạc rồi. Bình thường Bạch Thế Niên cũng không soi gương, sáng sớm hôm đó, nhớ tới Ôn Uyển nói mình thành thiếu phụ luống tuổi có chồng, lo mình không cần nàng, tâm huyết dâng trào, lấy gương ra soi. Mộ nhiên phát hiện trên đầu đã có tóc trắng. Sắc mặt liền đen lại. Năm nay hắn chưa tới bốn mươi, vậy mà đã có tóc trắng. Ở cổ đại, có tóc trắng có nghĩa là đã bước vào tuổi già.
Cao Tần thấy mặt Bạch Thế Niên đen sì, không hiểu được chuyện gì đang xảy ra: “Tướng quân, sao vậy? Có chỗ nào không ổn?” Cao Tần đoán chừng nằm mơ cũng không nghĩ ra Bạch Thế Niên lại vì mình có tóc trắng mà buồn bực.
Tâm tình buồn bực này của Bạch Thế Niên rất nhanh bị hoàng đế biết. hoàng đế nhìn sắc mặt ngưng trọng của Bạch Thế Niên, buồn bực: “Sao vậy? Còn nửa tháng nữa là đến kinh thành rồi? Có phải gần quê thì lo sợ không?” Rời đi tám năm, chuyện tâm tâm niệm niệm đột nhiên thực hiện được sẽ có cảm giác hụt hẫng.
Bạch Thế Niên buồn bực nói không phải.
Hoàng đế cũng không tốn công nghĩ đến Bạch Thế Niên, bên này thư Ôn Uyển gửi cũng đã tới nơi. Trong thư Ôn Uyển nói thái độ của Kỳ Cừu, ý Ôn Uyển hay là để Kỳ Cừu đi, ban đầu nàng đã hứa rồi nên không muốn nuốt lời. Hi vọng hoàng đế có thể đồng ý.
Hoàng đế không phải là không đáp ứng, chẳng qua hiện tại còn chưa bắt được Thích Ngọc, ông tạm thời còn chưa muốn thả Kỳ Cừu đi. Suy nghĩ rồi cho người đáp lại Ôn Uyển, sẽ thả người nhưng phải chờ một thời gian ngắn.
Bạch Thế Niên biết Ôn Uyển đưa tin cho hoàng đế, lại không đưa thư cho hắn, tâm tình càng kém. Hai năm trước không nói nhưng nửa năm này chỉ viết ba lá thư. Mỗi bức chỉ có một trang giấy, Bạch Thế Niên không tin Ôn Uyển bận đến nỗi thời gian viết thư cũng không có. Nghĩ đến đây tâm tình Bạch Thế Niên càng kém.