Lâm Vân ăn no nê xong, mới rời khỏi căn tin của công ty. Khi đi ra thì nhìn thấy người của bộ phận nhân sự đẫn theo Chung Khiết tới dùng cơm, hắn có chút xấu hổ. Đáng ra vừa rồi mình phải mời nàng ta đi ãn cơm mới đúng.
- Chào em, thủ tục đã làm xong chưa?
Lâm Vân tranh thủ thời gian hỏi Chung Khiết, để bày tỏ rằng mình không có bỏ quên nàng.
- Chào anh, Lâm phó phòng, em làm xong thủ tục rồi, rất đơn giản. Cảm ơn anh.
Chung Khiết thấy Lâm Vân chỉ qua loa vài câu phỏng vấn mình rồi vội vàng rời đi, còn tưởng rằng hắn có chuyện gì quan trọng. Hiện tại xem ra chi là vội vã tới căn tin dùng cơm. Trong lòng quả thực không biết nói gì cho phải.
Lâm Vân trở lại văn phòng, gọi điện thoại cho Đường Tử Yên, muốn hỏi số máy của Tô Tĩnh Như. Nhưng Đường Tử Yên vừa nghe thấy Lâm Vân hỏi số điện thoại của Tô Tĩnh Như, liền lấy cớ cũng lười lấy, trực tiếp cúp điện thoại. Lâm Vân thấy không có cách nào liên lạc được với Tô Tĩnh Như, đành phải chào tạm biệt Trình Lệ rồi rời đi. Đã không gặp được Tô Tĩnh Như, ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa gì.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lâm Lộ Trọng ngồi ở phòng khách, nhìn Lâm Viễn Chương, lời nói mang theo chút tức giận. Hiện tại mình có mặt ở Phần Giang, lại có kẻ dám cắt đứt chân tay con cháu của Lâm gia ngay trước cửa nhà.
Lâm Lộ Trọng cũng đã phân tích mấy gia tộc có thù oán với mình, nhưng chỉ đưa ra được kết luận, không có gia tộc nào dám làm chuyện vô nghĩa như vậy. Làm như vậy không khác gì công khai tuyên chiến với Lâm gia. Loại chuyện ngu xuẩn như vậy, cho dù Lâm Lộ Trọng có xuống đài, cũng không có người đi làm. Huống chi ông ta còn đang tại vị.
Ngày hôm qua, Lâm Lộ Trọng lần nữa tới Phần Giang, là vì có một hội nghị cử hành ở Phần Giang. Chẳng những Lâm Lộ Trọng phải tới, mà nhiều quan lớn của trung ương cũng phải tới. Cho nên, mãi tới xế chiều hôm nay, ông ta mới tới Sơn trang Hoàn Hồ.
- Trọng thúc, cháu đã phái người đi điều tra. Hiện tại Lâm Khải vẫn không nghĩ ra người kia là ai. Tên bảo tiêu kia cũng không nghĩ ra được cái gì, cháu đã xử lý y. Lực lượng cảnh sát của Phần Giang đà được điều động để tra rõ chuyện này. Cháu tin tưởng, một khi có kết quả, ngay lập tức họ sẽ thông báo cho chúng ta.
Lâm Viễn Chương cẩn thận trả lời.
- Ừ, đánh Tiểu Khải trọng thương như vậy, có thể thấy tên hung thủ là người tâm ngoan thủ lạt. Nếu không phải là các gia tộc đối đầu với Lâm gia, thì dò tra xem Tiểu Khải có đắc tội với ai không. Một khi tra ra, bất kể là thế lực gì, lập tức phải san bằng.
Lâm Lộ Trọng có chút mệt mỏi, đối với thế hệ con cháu nối tiếp Lâm gia, ông ta đã rất thất vọng rồi.
Tốt xấu Lâm gia cũng là cổ võ thế gia. Vậy mà tới thế hệ của Lâm Khải, không có một ai nên hồn. Không ngờ lại bị lưu manh đánh cho tàn tật ở trước cửa. Nếu là một người có chút chí khí hoặc là nghị lực, chỉ cần học 2, 3 phần võ học truyền thừa của Lâm gia, cũng không rơi vào tình trạng thảm hại như vậy.
- Trọng thúc...
Lâm Viễn Chương muốn nói điều gì, nhưng là lại không biết mở miệng như thế nào.
- Có chuyện gì cứ nói thẳng, nơi này cũng không có ai.
Thấy Lâm Viễn Chương do dự. Lâm Lộ Trọng cau mày nói.
- Là như thế này, hôm nay chúng ta phát hiện Tống Duy Sơn ở kinh thành, mang theo các thành viên trung tâm của Tống gia và các tinh anh thuê trọn cả cái máy bay đi tới Phần Giang. Hơn nữa, Tống Hoàng ở Phụng Tân cũng mang theo toàn bộ thành viên nòng cốt tới Phần Giang. Hiện tại, bọn họ đã tập trung ở biệt thự của Tống Huy. thuộc khu biệt thự Cảnh Thành. Cháu suy đoán, việc này có liên quan tới "Ngũ Thải Phỉ".
Lâm Viễn Chương nói ra suy đoán của mình.
Nghe Lâm Viễn Chương nói vậy. Lâm Lộ Trọng suy nghĩ cẩn thận một lúc. Sau đó cười lạnh nói:
- Tống gia thật giỏi tính toán. Không nghĩ tới, còn dùng một chiêu khổ nhục kế và kế đánh tráo này. Quả nhiên là liên hoàn kế. Lợi hại, lợi hại.
Nói xong, Lâm Lộ Trọng lại cảm thấy không đúng. Đã kế sách thành công, vì sao phải kéo dài tới tận bây giờ, Tống gia mới tới Phần Giang? Tống Cách và Tống Duy Sơn muốn làm gì?
- Trọng thúc, thúc cho rằng đây là kế sách của Tống gia? Viên "Ngũ Thải Phỉ" được hộ tống kia là giả? Bị cướp đi cũng là giả?
Lâm Viễn Chương nghe xong thúc thúc suy đoán, có chút kỳ quái hỏi.
- Hẳn là như thế. Lần trước, viên "Ngũ Thải Phỉ" mà Tống gia hộ tống kia chắc là giả. Vì vậy bọn cướp lấy đi chỉ là đồ già mà thôi. Nhưng vì sao Tống gia đã cầm "Ngũ Thải Phỉ" thật trên tay, đến tận hôm nay mới tề tụ ở Phần Giang, ta nghĩ không ra. "Ngũ Thải Phỉ" đã không bị cướp đi, nói rõ Tống gia lúc ấy nhất định đã giao cho kẻ khác hộ tống. Có thế khiến Tống Duy Sơn tin tưởng giao nhiệm vụ hộ tống hàng thật, khẳng định là người của Tống gia.
Tống Duy Sơn cẩn thận phân tích mọi khả năng. Không thể không nói, ông ta suy nghĩ cẩn thận hơn Lâm Viễn Chương nhiều.
- Còn có, Trọng thúc, đoạn thời gian trước, chúng ta tra được con gái của Tống Duy Sơn. Tống Lôi ở Phần Giang, cùng lúc với thời điểm đấu giá viên "Ngũ Thải Phỉ" kia. Nhưng cô ta ở đó chỉ là tham dự một hoạt động của trường học. Mà đêm hôm sau, Tống Lôi lại đi xe lửa tới Phụng Tân. Kỳ quái là, vừa tới Phụng Tân, cô ta lại trở về Phần Giang.
Lâm Viễn Chương nghe thấy Lâm Lộ Trọng phân tích như vậy, liền nói ra kết quả điều tra của mình.
- A, có chuyện này? Nói như vậy, có thể lúc đó Tống gia đã giao "Ngũ Thải Phỉ" cho Tống Lôi, sau đó tống Lôi đi tới Phụng Tân? Không sai, nhất định là như vậy. Một bên là cho Tống Lôi hộ tống hàng thật, một bên thì phái người đưa hàng giả tới Yến Kinh. Thật giỏi tính toán, thật sự là giỏi tính toán. Tuy nhiên, vì sao Tống Lôi lại phải quay về Phần Giang?
Lâm Lộ Trọng lần nữa lâm vào trầm tư.Thật lâu sau, Lâm Lộ Trọng ngẩng đầu nói:
- Chuyện này khẳng định có nguyên nhân khác. Nhưng chúng ta không cần phải tra thêm làm gì.
- "Ngũ Thải Phỉ" đã ở trong tay của Tống gia, cho dù điều tra thêm cũng không có tác dụng gì. Nếu như ta đoán không có sai, ngày mai Tống gia sẽ đàm phán với gia tộc Rodwell. Lâm gia nên tận lực làm tốt quan hệ với Tống gia, đừng gây hiềm khích với bọn họ. Tống gia muốn hưng thịnh rồi. Ai, Tống gia quả thật có nhiều nhân tài.
Lâm Lộ Trọng nói xong, thở dài, có thể thây được, người của Tống gia mạnh hơn người của Lâm gia nhiều lắm.
Lâm Viễn Chương đỏ bừng mặt, đương nhiên biết ý của Trọng thúc. Nói về năng lực, mình không thể so được với Tống Duy Sơn. Mà mấy đứa con trai của Tống Duy Sơn, cũng giỏi hơn mấy đứa con của mình nhiều lắm.
Lâm Lộ Trọng lại suy nghĩ một lát, nói với Lâm Viễn Chương:
- Viễn Chương, hiện tại Lâm gia không thế so với trước. Cháu phải nhớ kỹ, đừng để con cháu của Lâm gia đi ra ngoài kiêu ngạo. Tận lực an phận. Ta cũng chi còn có thời gian hai năm, cần tranh thủ kéo thêm minh hữu, không nên kết thêm thù.
- Một khi thương thế của Lâm Khải tốt hơn, lập tức hỏi nó xem là thần thánh phương nào, dám ức hiếp người của Lâm gia. Chúng ta an phận, không có nghĩa là sợ phiền phức. Điểm ấy, cháu phải nhớ kỹ. Còn có, đứa con có đầu óc có vấn đề kia của cháu, nhanh chóng tìm về đi. Không thể để cho người của Lâm gia ở bên ngoài gây chuyện. Có lẽ, chỉ một chút sai lầm thôi, cũng có thể phá hủy hết tâm huyết nhiều năm của chúng ta.
Lâm Lộ Trọng nói xong, lần nữa dựa vào ghế, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Tử Điên Khùng
Chương 75: Quyết định của Lâm Lộ Trọng
Chương 75: Quyết định của Lâm Lộ Trọng