Lâm Vân đeo ba lô trên lưng, trong đầu suy nghĩ những người này rốt cuộc là là ai? Cho dù là có liên quan tới chính phủ nước Mĩ cũng sẽ không coi trọng linh thạch như vậy chứ? Họ còn chưa chắc công dụng của nó cơ mà. Đang nghĩ tới đây thì Hàn Vũ Đình đã chặn trước người hắn.
- Có chuyện gì vậy?
Lâm Vân nhìn Hàn Vũ Đình hỏi.
- Anh rể, anh không vội đến đó à?
Hàn Vũ Đình nói xong, kỳ quái nhìn Lâm Vân.
Lâm Vân tự nhủ, đương nhiên là vội rồi. Lập tức phản ứng, hóa ra là cô nàng này muốn mình ôm. Thât đúng là không biết nên nói gì cho phải. Nhưng Lâm Vân không phản đối nàng, trực tiếp ôm Hàn Vũ Đình, bắt đầu tăng tốc độ.
Tuy chạy nhanh, nhưng Lâm Vân vẫn chạy theo đúng tuyến đường của giáo sư Trâu Tiền vẽ, mà không đi lối tắt. Hắn cho rằng, nếu tuyến đường này dẫn đến những nơi có linh mạch sung túc, thì hắn có thể cảm giác được.
Trừ lúc ăn cơm và đi ngủ, Lâm Vân đều một mực chạy. Hàn Vũ Đình tuy rất đau lòng anh rể mỗi ngày vất vả chạy với cường độ cao như vậy, nhưng nàng lại không có cách nào giúp hắn.
Chỉ có ban ngày lúc ăn cơm, Hàn Vũ Đình luôn tận lực đem những con gà rừng hay thỏ hoang mà Lâm Vân săn bắt làm ngon hơn một chút, để Lâm Vân ăn càng nhiều càng tốt. Nàng không biết Lâm Vân muốn tìm cái gì, đôi khi thậm chí cả buổi tối, hắn cũng ôm mình không ngừng chạy. Mà lúc đó thì mình ngủ ở trong ngực của hắn.
Nhìn khuôn mặt ngày càng gầy của anh rể, Hàn Vũ Đình mấy lần mở miệng bảo hắn nghỉ ngơi một chút, nhưng Lâm Vân luôn lắc đầu. Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Lâm Vân đều không ở cùng một chỗ với Hàn Vũ Đình. Mặc dù Hàn Vũ Đình nói qua mấy lần, nhưng Lâm Vân toàn lấy cớ để ở ngoài trông coi.
Cho nên Hàn Vũ Đình luông trông ngóng trời mưa. Bởi vì chỉ khi mưa to, Lâm Vân mới đi vào trong lều.
Hôm nay rốt cuộc có mưa, Hàn Vũ Đình nghĩ thầm, vô luận như thế nào cũng phải bảo anh rể vào trong lều ngủ một đêm. Chắc anh ấy đã lâu chưa ngủ một giấc nào ngon. Nàng cũng đà từng vụng trộm nhìn xem anh rể, thì thấy mỗi lần anh ấy đều chặt cành cây rồi xếp quanh cái lều theo một quy tắc gì đó. Xong xuôi thì mới tới một chỗ không xa ngồi bất động.
- Anh rể, đêm này trời mưa, anh đừng đi ra ngoài, em rất sợ ở một mình trong đêm mưa gió như vậy.
Hàn Vũ Đình cơ hồ là khẩn cầu nhìn Lâm Vân nói. Nửa tháng nay, Lâm Vân không ngừng chạy, người đã gầy đi không ít. Cho nên nàng muốn hắn vào trong lều ngủ thoải mái một giấc.
Lâm Vân gật đầu, cho dù Hàn Vũ Đình không nói, đêm nay hắn cũng ở trong lều. Hắn không muốn tu luyện trong trời mưa như vậy.
- Vũ Đình, em kể chuyện của chị em cho anh nghe đi.
Lâm Vân ngồi xuống một chỗ trong lều, thấy Hàn Vũ Đình không buồn ngủ, liền hỏi.
Thấy Lâm Vân đồng ý yêu cầu của mình, trong lòng Hàn Vũ Đình rất cao hứng. Không chút nghĩ ngợi đi tới bên cạnh Lâm Vân, nằm vào ngực của hắn nói:
- Vâng, em cũng đang muốn kể cho anh nghe đây.
Lâm Vân không để ý Hàn Vũ Đình nằm vào ngực của mình, đây cũng không phải là lần đầu tiên. Chỉ khác là lần trước không thể nhúc nhích, mà lần này có thể. Hắn nhìn ra được Hàn Vũ Đình rất ỷ lại mình. Âm thầm tự nhủ, việc này cũng rất bình thường. Dù sao một tháng qua, nàng đều ở bên cạnh mình, ngoài mình ra còn có ai khác đâu.
Một sinh viên mới ra trường, chưa trải nhiều sự đời, trong lúc bất lực, sinh ra thái độ ỷ lại cũng rất bình thường. Hơn nữa mình còn là anh rể của nàng.
Hàn Vũ Đình nằm trong ngực của Lâm Vân cũng không phải lần đầu tiên. Thậm chí mỗi ngày đều là Lâm Vân ôm nàng mà chạy. Nhưng lần này nàng lại muốn ở trong cái lều này, ở trong ngực của hắn ngủ một giấc thật say.
Không chỉ một lần nàng nghĩ đây không phải là vị trí của nàng, đây là vị trí của tỷ tỷ. Nhưng nàng không khống chế nổi dục vọng muốn ở vị trí đó. Lâm Vân cách nàng gần như vậy, nhưng cũng rất là xa xôi. Nàng thậm chí còn suy nghĩ, nếu hiện tại Lâm Vân làm gì mình, nàng tuyệt đối sẽ không cự tuyệt. Suy nghĩ này khiến cho nàng vừa ngượng ngụng vừa chờ mong. Chẳng lẽ mình đang câu dẫn anh rể sao? Làm như vậy thì mình sao có thể đối mặt với tỷ tỷ.
- Vũ Đình, đưa tay của em cho anh.
Lâm Vân lên tiếng, đã cắt đứng suy nghĩ của Hàn Vũ Đình. Lâm Vân nói xong, bắt lấy cổ tay của Hàn Vũ Đình, xem xét một lát. Hình như chất độc trong cơ thể nàng đang ít dần đi, đây là chuyện gì vậy? Loại độc này chẳng lẽ có thể tự biến mất? Hay là do dùng thảo dược kia mà mới dần dần biến mất?
- Em thấy lạnh à?
Lâm Vân biết cơ thể trong người của Hàn Vũ Đình đang tiêu tán, nên yên tâm. Trông thấy Hàn Vũ Đình chỉ dựa vào ngực của mình, im lặng không nói, còn cúi đầu vào trong. Hắn thả tay nàng xuống, kỳ quái hỏi. Buổi tối ở đây quả thực có chút lạnh, mình thì không sao, nhưng Hàn Vũ Đình có lẽ là sẽ lạnh.
Hàn Vũ Đình đột nhiên hồi tỉnh, cảm thấy xấu hổ vì cử động của mình. Tranh thủ thời gian xê dịch ra bên ngoài, chỉ khẽ tựa vào bờ vai của Lâm Vân, suy nghĩ của nàng giống như bị lời của Lâm Vân kéo tới rất xa…
- Lúc em mới sinh ra thì tỷ tỷ đã bốn tuổi rồi. Chị ấy và em không cùng một mẹ. Tỷ tỷ không biết mẹ của chị ấy đi nơi nào, cha thì nói bà ấy đã chết rồi. Em nhớ, lúc tỷ tỷ lớn hơn chút, đã hỏi lại câu này mấy lần, đều bị cha đánh. Cha và mẹ em cũng không phải rất yêu mến tỷ tỷ. Nhưng em lại rất yêu chị ấy, từ nhỏ đến lớn em đều được chị ấy chăm sóc.
- Năm đó Hàn gia đã xuống dốc. Cha của em vốn là con thứ của Hàn gia, cho nên không được phân chia nhiều tài sản cho lắm. Về sau cha và mẹ mang theo chúng em ly khai Phần Giang tới Kiều Dương. Em và tỷ tỷ đều học xong tiểu học ở đấy.
- Lúc ấy, em luôn đi theo đằng sau tỷ tỷ, tỷ tỷ đi học cũng đều dẫn em theo. Mỗi lần em bị người khác bắt nạt, chị ấy lại giúp em. Vì thế mà tỷ tỷ bị người khác đánh không biết bao nhiêu lần.
…
- Em nhớ lúc em bảy tuổi, tỷ tỷ bởi vì hỏi mẹ của chị ấy đi nơi nào, kết quả là bị cha đánh một trận nặng nhất. Lúc ấy tỷ tỷ bị hôn mê bất tỉnh. Vẫn là dì của bọn em đưa tỷ tỷ tới bệnh viện. Từ đó về sau tỷ tỷ không hỏi chuyện của mẹ chị ấy nữa. Nhưng cùng từ đấy về sau, tỷ tỷ thường hay té xỉu, mãi đến khi đi làm mới khá hơn chút.
- Về sau Hàn gia ở Phần Giang bắt đầu phát triển tốt hơn. Lúc cha mang theo cả gia đình đi tới Phần Giang, thì tỷ tỷ đã học đại học năm thứ nhất. Nhưng từ lúc bị cha đánh, tỷ tỷ rất ít khi nói chuyện với cha mẹ. Chỉ cần cha mẹ phân phó điều gì chị ấy cũng không cự tuyệt. Em biết tỷ tỷ có một tấm hình, là hình của mẹ chị ấy. Em còn thường thấy chị ấy nhìn bức ảnh thầm khóc. Nhưng em lại không biết nên an ủi tỷ tỷ như thế nào.
- Lúc tỷ tỷ học đại hoc năm thứ hai, cha trở về sau một cuộc họp gia đình, nói rằng đã giúp chị ấy chọn một cuộc hôn nhân. Lúc ấy em chưa biết là cuộc hôn nhân với ai, nhưng em biết tỷ tỷ còn chưa học xong đại học. Cho nên em đã nói với cha là đợi chị ấy học xong đại học thì quyết định. Kết quả là bị cha mắng một trận.
- Tỷ tỷ nghe được chuyện này, liền khóc cả một buổi tối. Về sau cha mẹ không biết đã nói gì đó, ngày hôm sau thì tỷ tỷ tạm thời nghỉ học.
- Về sau là chuyện tỷ tỷ xuất giá. Em nghe cha mẹ nói, mới biết người tỷ tỷ gả là một thiếu gia hoàn khố của Lâm gia. Nghe nói còn là một tay tầm hoa vấn liễu, không có việc ác gì là không làm. Trong lòng của em lúc đấy rất là thương tỷ tỷ, cũng là hận tay thiếu gia hoàn khố của Lâm gia rất nhiều…Thực xin lỗi, anh rể, lúc đó em không biết anh lại khác với lời đồn như thế.
Hàn Vũ Đình nói tới đây, thì dừng một chút, nhìn Lâm Vân.
- Ừ, anh biết rồi, em nói tiếp đi.
Lâm Vân không nghĩ tới, lúc nhỏ Hàn Vũ Tích cũng không hạnh phúc gì. Nàng còn chưa học xong đại học đã phải gả cho một tên hoàn khố điên khùng như mình. Nghĩ tới đây, hắn không khỏi hạ quyết tâm, sau khi trở về nhất định phải làm cho Vũ Tích hạnh phúc. Cho dù mình có vất vả hơn nữa, cũng không thể để cho Vũ Tích chịu khổ. Nàng chịu khổ đã quá nhiều.
- Vâng, nhưng chuyện này không phải là chuyện trọng yếu nhất. Tỷ tỷ kết hôn còn chưa tới một năm, rõ ràng nghe nói…Anh rể đã điên rồi. Em có thể tưởng tượng hoàn cảnh của tỷ tỷ lúc đó, nên thường xuyên tới an ủi tỷ tỷ. Bởi vì từ khi tỷ tỷ xuất giá, tỷ tỷ chưa từng về nhà một lần. Mặc dù nhà của chúng em đã dần dần chuyển biến tốt đẹp từ cuộc hôn nhân của tỷ tỷ.
- May mắn lúc đó tỷ tỷ tìm được một công việc. bằng không em rất khó có thể tượng tưởng, không có công việc, tỷ tỷ làm sao có thể kiên trì được.
Hàn Vũ Đình nói xong, nhìn về Lâm Vân, trong mắt đầy chờ đợi.
Lâm Vân đương nhiên minh bạch ý của Hàn Vũ Đình. Không cần Hàn Vũ Đình nhắc nhớ, hắn cũng muốn mau trở về nhìn thấy Vũ Tích. Nhưng không có linh thạch, sẽ không có thực lực, hết thành sẽ trở thành nói suông. Hiện tại cuộc sống của Vũ Tích cũng bình an. Chờ mình tìm được linh thạch thì sẽ về ngay với nàng.
Trong lòng Vũ Đình cũng rất thương cảm, nàng tựa sát vào người Lâm Vân, bất tri bất giác đã ngủ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Tử Điên Khùng
Chương 171: Không có tuổi thơ
Chương 171: Không có tuổi thơ