TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Tử Điên Khùng
Chương 173: Không muốn rời xa

Lâm Vân đi dạo trong thôn này đã hơn một tiếng cũng không thấy người thồ dân mà mình muốn tìm.

Ngầm lại, dù sao tình trạng của Hàn Vũ Đình đã tốt rồi. Đợi về sau mình tạo thành Tinh Hồn hậu kỳ, chất độc như vậy không cần phải lo lắng nữa. Cho nên hắn cũng lười tiếp tuc tìm kiếm.

Khách du lịch ở đây không ít. Mọi người nhìn thấy Lâm Vân đều lộ vẻ kỳ quái. Tuy du khách rất nhiều, nhưng không có người nào trồng bê bát như Lâm Vân. Lâm Vân không để ý tới bọn họ. đã không tìm thấy người thì trở về vậy.

Đi về nói với Hàn Vũ Đình một chút, mình muốn tiếp tục hành trình. Còn nàng thì đi theo các thầy cô của nàng trở về Phần Giang, không thể lại đi theo sau mình nữa. Không có Hàn Vũ Đình, tốc độ của mình sẽ nhanh hơn rất nhiều. Huống hồ. về sau có nguy hiểm mà mang theo Hàn Vũ Đình., quả thật là vướng víu.

- Anh rể. em ở chỗ này.

Lâm Vân đang đi tìm Hàn Vũ Đình, thì nàng đã hấp tấp mang theo một túi đồ ăn lớn đi tới. Khuôn mặt đầy hung phấn, từ xa cũng có thể nhìn thấy. Còn các thầy cô của nàng thì đi bên cạnh.

- Em cử cầm lấy mà từ từ ăn.

Lâm Vân cười, đấy lai một hộp cháo bát bào mà Hàn Vũ Đình đưa tới.

- Vũ Đình, hiện tại anh phái rời khỏi đây, em trở về Phần Giang với các thầy cô của em đi. Chúng ta chia tay nhau ở đây. May mà ở chỗ này gặp được các thầy cô của em. nếu khôngphải mất thời gian đưa em trở lại Manaus.

Lâm Vân nói xong, rồi hướng về cô giáo hơn ba mươi tuổi kia nói:

- Cô Vu. làm phiền cô và các thầy đưa Vũ Đình trở về hộ tôi.

- Không có gì. việc này là việc mà chúng tôi nên làm. Lâm tiên sinh, cậu không muốn cùng trở về sao?

Vu Yến có chút kỳ quái liếc Lâm Vân. Trong lòng cũng rất ngạc nhiên khi Lâm Vân có thể đem Hàn Vũ Đình từ Manaus tới tận khu vực gần Iquitos. Cho dù Hàn Vũ Đình đã nói anh rể của em đấy rất lợi hại, nhưng cô ta vẫn có chút bán tín bán nghi.

- Không. tôi còn có một vài việc cần làm. Tôi đi đây. tạm biệt Vũ Đình, tạm biệt các thầy cô.

Lâm Vân nói xong, lập tức xoay người rời đi. Việc của Vũ Đình đã xong, hắn muốn tiếp tục làm việc của mình.

Với hắn mà nói. càng sớm tìm được linh thạch càng tốt. Sau đó trở về mang theo Vũ Tích đi tìm cuộc sống hạnh phúc của hai người. Mặc dù từ nay về sau. hắn không thể không tiếp tục tìm kiếm linh thạch. Nhưng suy nghĩ của hắn đã sớm bay đến Vũ Tích. Hắn muốn được lần nữa Ồm Vũ Tích trong lòng. Mỗi lần nghĩ tới đây. Lâm Vân đều cảm thấy trái tim nóng hồi.

- Anh rể. em. em muốn cùng đi với anh.

Hàn Vũ Đình tìm không ra cớ gì để đi cùng Lâm Vân. Chỉ có thể yếu ớt yêu cầu Lâm Vân như vậy.

- Như vậy sao được, hành trình của anh còn rất xa. Em không biết nhưng em hẳn là có thể tưởng tượng được. Chuyến đi này không phải là ngày một ngày hai. Hơn nữa. có cơ hội được trở về. em đi theo anh chịu tội làm gì? Huống hồ anh mang theo bên người có nhiều cái bất tiện. Em là người rõ hơn ai hết. cho nên sớm trở về đi.

Lâm Vân quả quyết cự tuyệt yêu cầu vô lý của Hàn Vũ Đình. Nói xong câu đó. thì xoay người rời đi.

Sắc mặt của Hàn Vũ Đình tái nhợt, nhìn bóng lưng của Lâm Vân dần dần biến mất. Trong nội tâm đột nhiên cảm thấy trống rồng, giống như mình bị bỏ rơi vậy.

Sắc trời đã tối. bóng lưng của hắn đã không thấy. Ánh trăng chiếu tới thôn xóm.

khiến cảnh vật càng thêm yên tĩnh. Những tiếng kêu của động vật trong rừng vang lên phá vỡ sự yên tĩnh này, cũng giống như một cục đá vứt vào nội tâm không bình tĩnh của Hàn Vũ Đình. Hàn Vũ Đình không nhịn được rơi nước mắt.

- Vũ Đình, em làm sao vậy?

Vu Yến thấy sắc mặt tái nhợt của Hàn Vũ Đình, lo lắng hỏi.

- Anh rể. anh ấy đi rồi...

Hàn Vũ Đình nói xong, không nhịn được ở trước mặt Vu Yến khóc nức nờ. Lúc này nàng mới phát hiện mình ỳ lại anh rể như vậy. Vì sao anh rể vừa đi, mình giống như mất toàn bộ thế giới như vậy?

Vu Yến có chút kỳ quái nhìn Hàn Vũ Đình nói:

- Vũ Đình, cô thật không rõ, vì sao anh rể của em phải đi một mình trong rừng, nhưn vây không phải rất nguy hiểm sao? Sao cậu ta không về cùng chúng ta? Không phải em đã nói là các em đi du lịch rồi xảy ra ngoài ý muốn sao?

- Em cũng không biết anh rể muốn đi đâu, em.em...

Hàn Vũ Đình không cách nào đề giải thích. Vu Yến thì càng hồ đồ.

- Được rồi, Vũ Đình, chúng ta trở về nghỉ ngơi trước đi. Chuyện khác để ngày mai nói vậy.

Tuy Vu Yến khó hiểu, nhưng cô ta cũng biết bây giờ không phải lúc an ủi Hàn Vũ Đình.

Lâm Vân đeo ba lô nhanh chóng rời đi thôn xóm của người dân bản xử. Không có Hàn Vũ Đình bên người, tốc độ của hắn quả nhiên nhanh hơn nhiều lắm. Chưa tới một giờ. thì đã đi tới chỗ mà hắn phát hiện có linh mạch nhỏ kia. Chỗ linh mạch này tuy nhỏ, linh khí cũng không phải là phong phú. nhưng do Lâm Vân đã mấy tháng rồi không tìm được linh mạch, nên hắn vẫn rất vui mừng.

Dùng cành cây làm một cái hàng rào đơn giản. Lâm Vân ngồi xuống chỗ này bắt đầu hấp thu linh khí. Tuy ngồi ở đây tu luyện, nhưng Lâm Vân vẫn không dám tập trung hết tinh thần để tu luyện. Nơi này mặc dù ở gần cái thôn kia. nhưng dù sao vẫn là trong rừng, khó tránh khỏi nguy hiếm rình rập.

Lâm Vân đã phát hiện, từ khi hắn bước vào Tinh Hồn trung kỳ. việc tu luyện khó khăn hơn trước không ít. Tốc độ như hiện tại không thể so sánh được khi tu luyện trên đại lục Thiên Hồng. Tuy nhiên, hắn cho rằng nguyên do là linh khí ở thế giới này không đủ. Còn có các nhân tố khác bên trong hay không. thì hắn không rõ ràng lắm.

Nhưng có thể khẳng định, tu luyện ở những nơi có linh khí phong phú có hiệu quả hơn rất nhiều những nơi có linh khí kém. Cho nên hắn có thể ở dãy núi Vân Quý tu luyện tới Tinh Hồn, hoàn toàn là nhờ vào mấy chỗ linh mạch nhỏ kia. Còn chỗ rừng rậm Amazon này, mình tưởng phải có nhiều linh mạch hơn dãy núi Vân Quý. Nhưng thật không ngờ. ngoại trừ linh mạch mà mình ngẫu nhiên phát hiện này, cho tới bây giờ đều không tìm ra được bất kỳ viên linh thạch nào.

Cho nên Lâm Vân không dám có chút lười biếng. Hắn muốn tận dụng mỗi một tia linh khí ở đây. Mấy tiếng trôi qua, lúc trời còn chưa sáng, chỗ linh mạch này đã bị Lâm Vân hấp thu hoàn toàn. Mắt thấy đã tới biên giới của Tinh Hồn hậu kỳ. Lâm Vân không dám chậm trề, mà vẫn chậm rãi củng cố tu vi. Trong nội tâm mừng thầm, đã tới Tinh Hồn trung kỳ điên phong rồi. hắn thậm chí không cần phải linh thạch là có thể thăng cấp tới hậu kỳ.

Vu Yến an ủi Hàn Vũ Đình rất lâu. mãi cho tới khi hừng đồng. Hàn Vũ Đình mới chịu ngủ. Dùng tuổi và kinh nghiệm của cô ta. liền đoán ra được người học sinh này của mình không muốn xa rời người anh rể kia. Bất quá. biết thì biết, nhưng lại không thể nói ra được. Bằng không sẽ khiến Hàn Vũ Đình khó xử. Trời vừa mới tờ mờ sáng, Vu Yến đã tỉnh lại, chuẩn bị gọi Hàn Vũ Đình cùng đi ra rữa mặt. Nhưng khi vào phòng của Hàn Vũ Đình thì rõ ràng không thấy nàng trên giường. Trong lòng cả kinh, vội vàng chạy đi ra ngoài tìm. Tìm vài vòng, hỏi qua các thầy cô khác và người dẫn đường, bọn họ cũng không biết Hàn Vũ Đình đi nơi nào. Lúc này Vu Yến mới luống cuống. Chả lẽ Vũ Đình lại đi tìm anh rế của nàng? Nếu là như vậy. thì đi đâu mà tìm bây giờ? Một khi lạc vào rừng nguyên thủy, em ấy làm sao mà sống sót được?

Vu Yến nóng lòng như lửa đốt. trong lòng nghĩ Vũ Đình là một học sinh rất thông minh, lại khôn khéo. Nhưng sao lại làm một việc bất kể hậu quả như vậy. thật là không thể nói lý. Tối hôm qua mình còn khuyên nhủ em ấy một lúc lâu.

vậy mà hôm nay em ấy lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy. Cô ta đã rất khó lý giải hành động của người anh rể của Vũ Đình kia. không nghĩ tới Vũ Đình cũng thật khó hiểu.

Mà trước kia mình có nghe đồn anh rể của Vũ Đình là một người diên thì phải? Mặc dù Vũ Đình không phải là học sinh của cô ta chủ nhiệm, nhưng thành tích của Vũ Đình đều rất tốt. Cho nên cô ta cũng biết một chút về gia đình của Hàn Vũ Đình. Nhưng tối hôm qua. cô ta trồng thấy Lâm Vân thì cảm thấy hắn cư xử rất bình thường, về sau khi trời đã tối. Lâm Vân lại nói muốn đi vào rừng nguyên sinh một lần. lúc đó cô ta lại nối lên lòng hoài nghi.

Nếu không vì Vu Yến không quen biết Lâm Vân, cô ta đã khẳng định ngăn cản người tên Lâm Vân kia làm vậy. Một người đi vào rừng rậm Amazon vào buổi tối. làm như vây khác gì chịu chết đâu?

Mà hiện tại Hàn Vũ Đình cũng không thấy. Cắn cứ vào biểu hiên của con bé tối hôm qua. mười phần mười là đi tìm anh rể của con bé rồi. Ài. sao con bé ngốc vậy? Chẳng lẽ đi theo anh rể lâu quá. đầu óc cũng trở nên choáng váng?

Tuy nhiên, nghĩ tới những điều này cũng có tác dụng gì đâu. Vu Yến đã thông tri vài thầy cô. lại thinh cầu người dẫn đường, tới xung quanh khu rừng tìm kiếm. Do Hàn Vũ Đình đột nhiên mất tích, nên các thầy cô cũng không còn tâm tư để du ngoạn, dù sao việc này đã liên quan tới nhân mạng.

Tuy Hàn Vũ Đình được cô giáo khuyên nhủ. nhưng trong đầu của nàng liên tục suy nghĩ tới quãng thời gian ở cùng anh rể. Nàng không thể ngăn cản suy nghĩ đó ập về. Thậm chí nàng còn suy nghĩ lý do để ở bên cạnh anh rế. như nếu không có mình ở đây. anh rể sẽ mất thời gian nấu ăn. Hoặc anh rể đi trong rừng một mình, có lẽ cũng cô đơn và sợ hãi như mình lúc trước.

Có lẽ. anh rể có mình đi cùng, là có thêm người trò chuyện, anh ấy sẽ không cảm thấy cô đơn.

​​

Đọc truyện chữ Full