Brown cả kinh. Thật không ngờ người này lại là huấn luyện viên của Long Ảnh. Y biết Long Ảnh có một huấn luyện viên tên là Lâm Vân, nhưng lại không có hình của hắn. Vậy thì phải làm sao bây giờ? Lần này chơi dại rồi. Hổ Nha của y chỉ còn lại có hai mươi sáu người, vô luận như thế nào cũng không thể để mất thêm một người.
Y đã đọc tư liệu mà đội viên Hổ Nha truyền về. Nói rằng cái tên nhìn như người điên này lại là một cao thủ trong cao thủ. Cơ hồ tất cả những gì nguy hiểm cho đội viên của Long Ảnh đều bị hắn bóp từ trong trứng nước.
- Cái này, trung tướng Tần, chúng tôi quyết định duy trì quý quốc trở thành một trong năm nước đứng đầu trong hội liên hiệp. Hiện tại ở trong rừng chỉ còn có đội viên của các ngài và hai mươi sáu đội viên của chúng tôi là còn chiến đấu. Trong văn bản điều lệ trước khi diễn tập đã quy định, chỉ cần một bên buông tha, bên kia không thể tiếp tục tiến hành công kích.
Brown vội vàng lôi điều luật ra nói.
Tần Vô Sơn cau mày, suy nghĩ kỹ một lúc mới lên tiếng:
- Chuyện này thật phiền toái. Nghe trung tướng Brown nói vậy, tôi còn bức thiệt muốn dừng lần diễn tập này hơn cả ông. Anh chàng Lâm Vân này cũng thật là, khi trở về phải phê bình một trận. A, đúng rồi, binh sĩ của quý quốc đã đưa ra thông báo đầu hàng chưa?
Tần Vô Sơn nói xong, chỉ cảm thấy đau cả bụng vì nhịn cười. Anh chàng Lâm Vân này giết thật là tốt. Giết hết lại càng tốt. Cái nước Indonesia kia cũng chẳng tốt đẹp gì. Mấy năm trước còn giết hại người Hoa, hiện tại giết lại cũng đỡ hả giận. Nhưng mình vừa nói phê bình Lâm Vân, mong là đừng rơi vào tai của hắn. Nghĩ tới đây, ông ta nhìn thoáng qua Từ Lí.
Từ Lí lập tực biết ý của Tần Vô Sơn, tranh thủ thời gian tiến lên nói:
- Tôi không nghe được gì cả.
Trong lòng Brown âm thầm khinh bỉ Tần Vô Sơn. Cái gì là đầu hàng, cần gì phải nói khó nghe như vậy? Chỉ cần nói buông tha cho quân diễn là được rồi. Tuy nhiên, hiện tại không phải là lúc nghĩ tới những điều này. Ông ta vội vàng nói:
- Nhưng vừa mới phái người vào trong đó, chưa kịp nói chuyện đã bị binh sĩ của quý phương bắn chết.
Nói xong, âm thầm suy nghĩ, không ngờ huấn luyện viên của Long Ảnh lại lợi hại như vậy. Rốt cuộc hắn là ai?
Tần Vô Sơn nghĩ thầm, nếu giết toàn bộ Hổ Nha của nước Mĩ cũng không có lợi lắm. Làm như vậy từ nay về sau sẽ ảnh hưởng tới ngoại giao và các lĩnh vực khác. Nhưng Tần Vô Sơn biết đội Hổ Nha này toàn những người lợi hại, vẫn còn hai mươi sáu người, nếu hiện tại đi vào tuyên bố đình chỉ, thì tiện nghi cho bọn họ.
Hiện tại thừa dịp lâm huấn luyện viên trong này, giết thêm vài người cũng tốt. Giết càng nhiều, càng có lợi cho Long Ảnh về sau. Dù sao Lâm Vân cũng không thường xuyên có mặt ở Long Ảnh. Phải tìm cách kéo dài thời gian để cho hắn ở lại mới được. Tốt nhất là dùng kế của Tào Tháo khi muốn níu kéo Quan Vũ lại. Đúng, phải dùng kế này.
- Để tôi đi gọi điện thoại.
Tần Vô Sơn nói xong, lập tức đi vào phòng, gọi điện thoại về nước, báo cáo đơn giản chuyện xảy ra ở đây.
Tuy Brown rất sốt ruột nhưng chỉ đành phải bất đắc dĩ. Ai bảo bên người ta có kẻ lợi hại như thế.
Sau nửa ngày Tần Vô Sơn mới đi ra. Nhìn Brown nôn nóng như ngồi trên đống lửa, ông ta nói:
- Chúng tôi đã thương lượng và quyết định đồng ý với điều kiện của các ông. Ông chuẩn bị cuộc họp báo đi.
- Điều này, trung tướng Tần, ông có thể thông báo trước cho các binh sĩ của các ông giải trừ trạng thái chiến đấu không. Sau đó chúng ta hẵng tổ chức cuộc họp báo.
Brown thật không muốn phí thời gian vào việc tổ chức họp báo.
- Như vậy cũng không phải là không được, nhưng nếu không làm đủ thủ tục, dư luận thế giới sẽ phản ánh quốc gia của chúng tôi mất. Nếu không, như vậy đi, khi các ông tổ chức họp báo, thì chúng tôi cũng đồng thời phái người đi gọi đội Long Ảnh trở về. Tướng quân Brown thấy thế nào?
Brown thấy Tần Vô Sơn nói như vậy, cũng chỉ phải cắn răng đồng ý.
Tần Vô Sơn mở cờ trong bụng, khi thông báo cho quân ủy về chuyện xảy ra thì không có ai mất hứng cả. Những lão già trong quân ủy kia vui vẻ thiếu chút nữa rụng vài cái răng. Không nghĩ tới các quốc gia kia muốn đùa giỡn âm mưu lại gậy ông đập lưng ông. Mặc dù công lao lớn nhất vẫn thuộc về Lâm Vân.
Tên của Lâm Vân lần nữa được cái lão già quyền cao chức trọng trong quân ủy biết tới.
…
Lâm Vân cảm thấy rất thỏa mãn với biểu hiện của những đội viên Long Ảnh do mình huấn luyện này. Vô luận là đơn độc tác chiến hay là phục kích tác chiến, đều đạt đủ tiêu chuẩn. Hắn không chỉ một lần nhìn thấy đội viên Long Ảnh dùng chủy thủ mà mình cho bọn họ kia giết người rất nhanh gọn, linh hoạt.
- Huấn luyện viên, những người lái xe vào đây không phải là những người tham qua quân diễn, vì sao phải bắn chết bọn họ?
Đã có hơn mười người mặc đủ loại quần áo đi vào rừng, còn chưa nói gì đã bị Lâm Vân hạ lệnh bắn chết. Vương Vĩ rốt cuộc không nhịn được, đưa ra nghi vấn.
- Các cậu có thể liên lạc được với bên ngoài không? Không cần nói, tôi cũng biết là các cậu không thể làm được như vậy. Nhưng vì sao nước Mĩ lại làm được. Có thể khẳng định bọn họ lén lúi mang theo các thiết bị theo dõi vào đây, rồi truyền gửi thông tin ở trong này ra bên ngoài. Hiện tại vẫn đang trong thời gian diễn luyện, vậy mà bọn họ lại đi vào. Mục đích của bọn họ không phải đã quá rõ ràng sao? Cho nên chúng ta cần phải nhanh chóng tìm ra hai mươi sáu người kia rồi giết bọn chúng. Nếu không lão Tần của các cậu tí nữa sẽ gọi các cậu trở về.
Lâm Vân trả lời câu hỏi của Vương Vĩ.
- Tôi hiểu rồi.Ý của huấn luyện viên là bọn họ đi vào để đề nghị dừng cuộc diễn tập.
Lam Cực lập tức nói.
- Không sai. Những người này không phải là các đội viên tham gia quân diễn. Nhưng bọn họ lại muốn ngăn cản quân diễn tiếp tục. Một khi làm theo như lời bọn họ nói, vậy thì chúng ta chỉ phải ngừng tìm kiếm ở đây. Mà hai mươi sáu người đội viên của Hổ Nha đồng thời được bảo vệ. Kiểu này chỉ có nước Mĩ mới làm vậy thôi.
Lâm Vân cười lạnh một tiếng.
- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
Vương Vĩ đã minh bạch nguyên nhân vì sao huấn luyện viên Lâm chưa đợi bọn họ nói chuyện đã ra lệnh nổ súng. Còn không cho phép đội viên đi lên thu chiến lợi phẩm.
- Làm sao à? Đương nhiên là đợi trước khi lão Tần ra lệnh ngừng, chúng ta giết thêm vài tên đội viên Hổ Nha rồi. Chẳng lẽ cậu có cách nào khác sao? Một khi lão Tần nói song phương đạt thành hiệp nghị, thì chúng ta không thỏa sức bắn giết được.
Lâm Vân êm tai nói.
- Nhưng chúng ta tìm nãy giờ chưa phát hiện ra bóng dáng tên nào. Nên đi đâu tìm bây giờ?
Nói chuyện là Chu Tuần.
- Không sao, cứ đi lên phía trước tìm tòi. Đám người Mĩ không ngừng phái người tới thông báo, chừng tỏ vị trí của chúng ta đã rất gần nơi ẩn trốn của bọn chúng.
Lâm Vân thuân miệng nói ra, nhưng trong lòng đang suy nghĩ, những người này rốt cuộc nấp ở đâu? Không biết bọn chúng trốn kiểu gì mà mình không phát hiện ra được. Chắc là một thiết bị ngăn sóng gì đó.
- Nếu chúng ta tìm được những tay đặc công của Hổ Nha này thì nên giêt hết bọn chúng không?
Thái Giang hỏi.
- Nếu như tìm được rồi thì đừng bắn chết hết. Tôi đoán chừng, lão Tần nhất định muốn đạt thành hiệp nghị với người Mĩ. Nếu chúng ta mà bắn chết hết bọn chúng, thì sẽ làm hỏng mặt mũi của lão Tần.
Lâm Vân cười nhạt một tiếng nói.
- Như vậy chúng ta nên lưu lại bao nhiêu người?
Chu Tuần vừa hỏi, Thái Giang đã chen lời.
- Chu Tuần, cậu cho rằng cậu đang đối mặt mấy con kiến chắc. Người ta dù sao cũng là đặc công Hổ Nha. Nếu như chúng ta không có huấn luyện viên bảo vệ, một người trong số họ cũng đủ đấu với mười mấy người của chúng ta rồi. Đừng quên bọn họ là tổ chức đặc công mạnh nhất thế giới đấy.
Thái Giang nói lời này không ai phản đối. Bởi vì bọn họ biết đội trưởng Thái nói không sai tí nào.
Nếu như không gặp được huấn luyện viên Lâm thì đội Long Ảnh khẳng định không phải là đối thủ của Hổ Nha.
- Lưu lại hai người tàn phế vậy.
Lâm Vân lạnh lùng nói.
Tất cả đội viên ở đây đều hít một hơi. Như vậy có khác gì là tiêu diệt toàn bộ đâu?
Lâm Vân thì suy nghĩ, những tên trứng nát này đang co rúc ở đâu không biết. Rõ ràng ngay cả mình cũng không cảm nhận được. Còn có, cho dù năm quốc gia kia hợp tác với nhau chống lại Long Ảnh, dành được thắng lợi thì danh ngạch cuối cùng vẫn thuộc về nước Mĩ đấy thôi?
Như vậy bọn chúng khẳng định còn có biện phác để thừa nhận người chiến thắng. Ba quốc gia này chắc còn một kế hoạch hợp tác nào đó. Nhưn kế hoạch này chỉ thích hợp cho ba nước, lại không thích hợp cho năm nước. Cho nên nói Mĩ quốc cùng hai quốc gia phụ thuộc kia đạt thành hiệp nghị, rồi hoàn thành yêu cầu của bọn họ.
Về phần hiệp nghị như thế nào, Lâm Vân căn bản chẳng muốn quan tâm. Hắn chỉ quan tâm việc nước Mĩ đã hại hai người đội viên của hắn. Hắn muốn trả lại cho bọn họ gấp chục lần việc bọn họ đã làm.
Nước Mĩ đa chuẩn bị lâu như vậy, khẳng định đã có kế hoạch càng thêm chu đáo. Thậm chí có thể đã bố trí một căn cứ bí mật nào đó ở trong khu rừng này.
Chỗ trốn tốt nhất, có chỗ nào có thể so với trốn ở dưới mặt đất? Nếu bọn chúng trốn dưới mặt đất thì mình sẽ không nghe thấy tiếng hô hấp của bọn chúng. Mà ngược lại bọn chúng có thể quan sát hành động của mình.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Tử Điên Khùng
Chương 184: Tìm ra
Chương 184: Tìm ra