Tuy nhiên ngay lập tức sắc mặt của Lâm Vân đại biến.
- Sao vậy, lão công?
Hàn Vũ Tích thời khắc đều chú ý tới Lâm Vân. Cho tới bây giờ nàng đều không có thói quen phóng thần thức ra ngoài.
- Em nhìn xuống dưới mà xem.
Lâm Vân chỉ vào một chỗ phế tích ở dưới chân.
- Sao vậy? Đây là nơi nào?
Hàn Vũ Tích nhìn phế tích trước mắt mà không hiểu ra sao.
- Nơi này vốn là căn cứ quân sự của hội liên hiệp, cũng là trụ sở của quân đặc công quốc tế. Nhưng hiện tại rõ ràng đã biến thành một đống hoang tàn. Mà chúng ta ở trong hang động kia mới có hai ngày chứ mấy. Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Xem ra chỗ này bị phá hủy chưa lâu. Mà nhóm người Thái Giang có thể lành ít dữ nhiều.
Lâm Vân nghĩ tới các huynh đệ của Long Ảnh, đều rất lo lắng.
- A, chẳng lẽ thực sự có sự tồn tại của người ngoài hành tinh sao?
Hàn Vũ Tích nghe Lâm Vân nói vây, vẻ mặt cũng đầy lo lắng. Nàng biết Lâm Vân là huấn luyện viên của Long Ảnh, cũng biết cảm tình của lão công với các đội viên của Long Ảnh rất sâu.
- Có phải là do người ngoài hành tinh hay không, anh không dám khẳng định. Nhưng chỗ này chắc chắn bị một lực lượng nào đó tập kích. Trước tiên hỏi lão gia tử xem.
Lâm Vân lấy điện thoại ra, nhưng còn chưa ấn nút gọi, đã có tiếng điện thoại vang lên. Lâm Vân lập tức nghe.
Một thanh âm lo lắng truyền tới:
- Xin hỏi có phải là ủy viên Lâm hay không?
Lâm Vân sửng sốt, cái gì ủy viên Lâm. Nhưng bỗng nghĩ tới trên tấm giấy màu xanh kia có ghi tinh tường mình là ủy viên danh dự của quân ủy. Một cái hư danh mà thôi, vậy mà cũng có người nhớ tới.
- Đúng vậy, chính là tôi, có chuyện gì không?
- Ngài chờ một chút, Lâm lão, điện thoại của ủy viên Lâm đã thông, ngài nghe đi.
Người này vừa nói xong, lập tức truyền tới tiếng lo lắng của Lâm Lộ Trọng.
- Tiểu Vân, hiện tại cháu đang ở nơi nào? Cháu đã biết việc căn cứ của hội liên hiệp đặc công bị phá hủy chưa?
Quả nhiên là việc này, mà những người kia khẳng định đã liên tục gọi cho mình, liền nói:
- Cháu biết rồi, cháu đã nhìn thấy. Cháu đang chỗ đó đây.
- A, cháu nhanh chóng rời khỏi chỗ đấy mau. Hiện tại nơi đấy rất nguy hiểm. Lập tức rời xa chỗ đó, lúc về ta lại nói rõ tình hình.
Thanh âm của Lâm Lộ Trọng càng thêm lo lắng.
Lâm Vân sững sờ, nhưng lập tức hắn cũng nhận ra được đây là một sự quan tâm thật lòng. Đây là lần đầu tiên hắn sinh ra một chút thân tình với Lâm lão gia tử. Rõ ràng lão gia tử đang rất lo lắng cho sự an nguy của mình.
- Không sao đâu Tam gia gia. Hiện tại cháu và Vũ Tích đều đang ở đây, rất là an toàn.
Trong lòng Lâm Vân tử nhủ,, hiện tại thần thức của mình đã là hơn 250km. Còn có kẻ nào có thể đánh lén được mình. Huống chi mình đnag bay trên trời.
- Cái gì, sao cháu lại dẫn theo Vũ Tích tới một nơi nguy hiểm như vậy. Cháu thật là hồ đồ, rõ ràng mang theo lão bà đi mạo hiểm. Đừng nói chuyện nữa, lập tức trở về Yên Kinh. Chúng ta sẽ thương lượng sau. Nhanh rời chỗ đó, càng nhanh càng tốt.
Lâm Lộ Trọng căn bản không để cho Lâm Vân có cơ hội giải thích, dồn dập nói
Lâm Vân nghe lão gia tử nói nghiêm trọng như vậy, mặc dù mình không cho rằng có cái gì, nhưng cũng không muốn lão gia tử lo lắng cho mình và vợ. Nghĩ nghĩ, lập tức nói:
- Vâng, cháu…
Thanh âm của Lâm Vân lập tức dừng lại, không kịp thu điện thoại, liền ôm Vũ Tích di chuyển đi vài trăm mét. Một luồng đạn nhanh hơn tia sét không biết bao nhiêu lần bay qua chỗ mà hắn vừa đứng.
“Đây là cái gì vậy? Rõ ràng tạo cho mình một cảm giác uy hiếp. Trong phạm vi thần thức của mình cũng không phát hiện ra vật gì bất thường a. Chẳng lẽ, một chùm đạn bắn từ khoảng cách xa hơn 250km cũng có thể lợi hại như vậy? Tốc độ của nó còn nhanh hơn viên đạn gấp bao nhiêu lần. Có thể tượng tưởng, nếu như hiện tại mình là hai sao, thì căn bẳn không thể tránh nổi rồi”
Thực lực, Lâm Vân lần nữa cảm thấy bức thiết phải tăng lên lực lượng.
Lâm Lộ Trọng ngẩn ngơ cầm chiếc điện thoại, thở dài một tiếng, trong mắt đã có giọt lệ. Lâm gia thật vất vả mới xuất hiện một người như Lâm Vân, không ngờ lại bị chết như vậy.
- Lão công, vừa nãy là vật gì, sao tốc độ nhanh như vậy? Là tia laze sao?
Hàn Vũ Tích cũng nhìn thấy chùm tia sáng vừa nãy.
- Hẳn là một loại laze gì đó, cụ thể thì không biết. Để anh kiểm tra lại xem.
Lâm Vân còn dứt lời, lần nữa dắt theo Hàn Vũ Tích dời đi vài trăm mét. Mấy chục chùm sáng lần nữa bắn xuyên qua chỗ Lâm Vân vừa đứng. Tốc độ nhanh như tia chớp.
Hàn Vũ Tích biết bọn họ nhất định là bị người khác theo dõi. Cũng may thủ đoạn công kích của đối phương chỉ có một kiểu như vậy. Nên không nói chuyện với Lâm Vân, mà dùng thần thức quan sát bốn phía.
Sắc mặt của Lâm Vân rất khó coi. Không ngờ mình bị đánh lén hai lần mà không biết tung tích của đối phương ở đâu. Quả thực là một sự khiêu khích trắng trợn.
- Vũ Tích, anh muốn đưa em trở về trước, rồi anh đi xem thế nào.
Lâm Vân có chút lo lắng chùm tia sáng kia. Tuy trước mắt mình còn không biết nó là cái gì, nhưng không khó để tránh đi. Chỉ là vạn nhất bị thương tới Vũ Tích, thì thật không tốt.
Hàn Vũ Tích im lặng không nói, Lâm Vân vừa nhìn là biết tâm tư của nàng. Nàng ấy muốn cùng sống chết với hắn. Nhưng lại sợ ảnh hưởng tới hắn.
Nghĩ tới đây, liền không nói tống Hàn Vũ Tích trở về nữa, mà lại di động đi vài trăm mét, đồng thời sử dụng một phép ẩn thân. Hắn không biết mình ẩn thân đi có thể bị nhìn thấy hay không. Nếu như sau khi ẩn thân vẫn bị phát hiện, thì chứng tỏ những này nhất định là những tu sĩ Tu Chân. Nếu như không nhìn thấy, thì đó chỉ là một nhóm người sử dụng kỹ thuật công nghệ cao mà thôi.
Sau nửa giờ ẩn thân, Lâm Vân không thấy còn tập kích gì nữa. Lâm Vân cười lạnh một tiếng, quả nhiên là sử dụng kỹ thuật công nghệ cao.
Thần thức phóng hết mức kiểm tra căn cứ bị phá hỏng. Lâm Vân đã phát hiện ra hơn hai mươi cái camera ở trong phạm vi 160 dặm. Những cái camera này được thiết kế như những hòn đá vứt ở trong rừng. Nếu không để ý thì rất khó phát hiện. Nhưng dưới sự quan sát của thần thức, không có gì là che dấu được Lâm Vân.
Đúng là công nghệ cao rồi. Những kể đánh lén mình này là lợi dụng các camera để định vị vị trí của mình, sau đó thì sử dụng chùm tia laze để công kích. Lâm Vân khẳng định, một công nghệ cao như vậy, chắc chắn không xuất xứ từ Địa Cầu. Vây chỉ có khả năng là người ngoài hành tinh mà thôi.
Lâm Vân dùng thuật ẩn thân, kiểm tra một lần, nhưng không phát hiện ra những kẻ đánh lén kia. Xem ra bọn chúng thấy mất dấu của mình, liền đã rời đi.
Lâm Vân không do dự nữa. Nếu bọn chúng không ở đây, tiếp tục ở lại cũng không có ý nghĩa gì. Chỉ là thu thập toàn bộ số camera giống như viên đá kia rồi phá vỡ hết.
Kỹ thuật của những camera này đã vượt qua kỹ thuật của hắn, mang về nghiên cứu cũng không tìm ra được cái gì. Loại camera này có thể sử dụng năng lượng ánh sáng, còn có thể tự động thu thập thông tin rồi truyền về. Nếu lấy về mà không thể phá giải, thì nói không chừng, còn bạo lộ ra chỗ ở của hắn.
Lâm Vân dẫn Vũ Tích trở về nhà liền gọi điện thoại cho lão gia tử. Lão gia tử biết được Lâm Vân vẫn bình yên vô sự, trong lòng phi thường cao hứng. Lập tức bảo Lâm Vân đi tới chỗ của ông ta để thương lượng.
- Vũ Tích, em muốn đi cùng anh không?
Lâm Vân biết ý của lão gia tử, nhưng vẫn muốn hỏi ý của vợ.
- Em không đi đâu. Em muốn ở nhà tu luyện, nhanh chóng Trúc Cơ.
Lúc đi trên đường, Hàn Vũ Tích đã nghe Lâm Vân nói tới việc này rất nghiêm trọng, nên nàng không muốn trở thành điều vướng víu cho Lâm Vân. Tuy rất muốn thời khắc ở bên người hắn, nhưng nàng rất minh bạch tình hình hiện tại. Mình ở bên cạnh hắn, chỉ khiến hắn phân tâm chiếu cố cho mình mà thôi.
- Ừ, để anh bố trí một trận pháp giúp em.
Lâm Vân lấy ra viên đá cực lớn kia, rồi bỏ vào trong phòng. Bố trí thêm vào trận pháp ẩn linh, mới để cho Hàn Vũ Tích ở trong phòng tu luyện. Còn mình thì đi tới chỗ của lão gia tử.
Khi Lâm Vân gặp lão gia tử, thì quả nhiên như dự đoán, ngoại trừ vài người đã gặp, còn có cả Tần Vô Sơn nữa. Tuy nhiên thủ trưởng số một lại không có ở đây.
Đối mặt với sự hỏi thăm của vài vị thủ trưởng, Lâm Vân đương nhiên sẽ không giấu diếm cái gì. Liền kể toàn bộ những gì mình chứng kiến. Kể cả việc mình lo lắng cho nhóm người Thái Giang nữa.
- Tiểu Vân, cháu thấy việc này thế nào?
Lâm Lộ Trọng vừa hỏi vậy, Lâm Vân liền biết, những vị thủ trưởng này đã thương lượng vô số lần. Nhưng đối mặt với một địch nhân cường đại như vậy, bọn họ cũng không có biện pháp nào ra hồn.
Lời nói thật, Lâm Vân không nhiệt tình lắm với chuyện này. Hắn chỉ lo lắng cho thân nhân và bằng hữu của mình mà thôi. Còn có chuyện của nhóm Thái Giang, tình huống hiện tại của bọn họ khiến Lâm Vân rất không yên lòng.
- Chẳng lẽ các quốc gia khác không có kế hoạch nào sao?
Lâm Vân thuận miệng hỏi.
- Đương nhiên là có. Thủ trưởng đi tham dự hội nghị đồng minh quốc tế rồi. Bên đó còn đang thương lượng đối sách đây. Hiện tại tổ chức dị năng của quốc gia cũng phái ra năm đội viên. Các quốc gia khác cũng đồng thời phái ra những dị năng dị sĩ. Hội liên hiệp bị phá hủy, hiện tại Liên Hợp Quốc đang lo lắng thành lập một hội liên hiệp tạm thời. Đây đã không còn là việc nhỏ nữa, mà đã liên quan tới cả thế giới rồi.
Nói chuyện chính là Từ Trường Thâm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Tử Điên Khùng
Chương 304: Biến cố
Chương 304: Biến cố