TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Tử Điên Khùng
Chương 447: Sa Kinh Vương

Mà người tiêu sư kia có vẻ gan lớn. Người khác đều sợ hãi, chỉ riêng y, sắc mặt chỉ hơi trắng, còn lại coi như bình tĩnh, như không để sinh tử trong lòng.

Lâm Vân mỉm cười hỏi:

- Đã như vậy, vì sao không tự sát trước khi Sa Kinh Vương tới hút máu?

Sợ như vậy thì còn không bằng tự sát. Nói cho cùng vẫn là sợ chết mà thôi.

Người tiêu sư hừ lạnh một tiếng:

- Tự sát? Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi.

Nhưng y không giải thích.

Lâm Vân ngạc nhiên, đám Sa Kinh này lợi hại như vậy sao? Nggay cả tự sát cũng không được? Nhưng người tiêu sư không giải thích, Lâm Vân cũng không muốn hỏi thêm.

- Điệp sư tỷ, sư nương và mọi người không biết thế nào rồi?

Người thiếu niên lo lắng hỏi.

Cô gái thở dài, lấy một bộ áo màu xanh nhạt khoác lên người:

- Đại sư đệ, sư phụ và mọi người không sao đâu. Em không phải lo lắng.

Thiếu niên thì hung hăng nhìn hai tên tu sĩ Tử Vân Điện. Lâm Vân có thể thấy sự phẫn nộ và cừu hận trong mắt của cậu ta.

Hai người có vẻ có thù oán gì đó với Tử Vân Điện. Càng chứng tỏ bọn họ không phải là người của Tử Vân Điện.

- Điệp sư tỷ, sau này em nhất định sẽ cố gắng như Hoa sư huynh, vì sư môn báo thù.

Thiếu niên nắm chặt tay, thấp giọng nói.

Vị Điệp sư tỷ chỉ thở dài, không nói gì. Cô ta biết đã bị đám Sa Kinh bao vây như vậy, nói gì sau này nữa, sắp chết đến nơi rồi. Dù sư đệ đã mười sáu tuổi, nhưng đạo đối nhân xử thế còn quá kém. Đến bây giờ còn chưa biết sự lợi hại của con Sa Kinh.

Người tiêu sư thấy mình nói như vậy rồi mà sắc mặt của Lâm Vân vẫn bình thường, thamajj chí còn mang vẻ tươi cười. Ông ta tưởng Lâm Vân không biết nên không sợ.

- Huynh đài, cậu chưa từng gặp con Sa Kinh à?

Người tiêu sư hỏi.

Lâm Vân gật đầu nói:

- Đúng vậy đây là lần đầu tiên tôi thấy con này. Saov ậy?

Người tiêu sư lắc đầu không nói tiếp. Nhưng cũng khiến người xung quanh để ý tới Lâm Vân. Bọn họ nghe Lâm Vân nói vậy, mặc dù rất khinh bỉ hắn, nhưng sự sợ hãi khiến cho bọn họ không còn tâm tư đề dè bỉu.

Biểu lộ của cô gái kia cũng như vậy. Lúc đầu hơi giật mình, về sau thì một bộ thì ra là vậy.

Lâm Vân không hề tức giận. Hắn không sợ bởi vì hắn căn bẳn không để đám yêu thú đó vào mắt. Ngược lại, không thể không bội phục sự gan dạ của người tiêu sư.

Nghĩ tới đây, Lâm Vân cười nhạt hỏi:

- Tôi thấy các hạ cũng không quá sợ hãi thì phải.

Người tiêu sư hừ một tiếng:

- Sợ cái đếch gì. Sinh tử do mệnh, phú quý tại thiên, có cái gì mà phải sợ.

Lâm Vân nghe vậy, âm thầm tán thưởng. Đang muốn nói thêm, thì một tiếng rít mạnh mẽ truyền tới. Đám Sa Kinh vây quanh mọi người đều cúi thấp người xuống. Sa Kinh Vương đã tới.

Một con Sa Kinh lớn hơn những con ở đây vài lần vừa đi tới liền gào rú một tiếng. Như muốn thể hiện quyền uy tối thượng của mình.

Cả người con Sa Kinh này, ngoại trừ bốn chân ra, còn lại đều có màu đỏ, thậm chí cái sừng trên đầu nó cũng màu đỏ. Không biết vì sao con Sa Kinh này lại có màu như vậy. Chẳng lẽ là do nó thường xuyên hút máu người? Không biết nó đã hút máu bao nhiều người rồi?

Quả nhiên là một con yêu thú khiến người người sợ hãi. Con này có tu vị cấp bảy điên phong. Nguyên Anh gặp nó cũng chỉ có số chết.

- Loại Sa Kinh một khi đã biến thành màu đo rnhuw vậy, thì cho dù là Tiên Sư lợi hại nhất cũng không phải là đối thủ của nó.

Người Tiêu Sư thấy Lâm Vân vẫn không lộ vẻ sợ hãi, thì bắt đầu khâm phục hắn, chủ động giải thích.

Ông ta tiếp tục nói:

- Nếu muốn biến thành toàn thân màu đỏ,, thì con Sa Kinh này phỏng chừng phải tu luyện thêm mấy trăm năm. Tuy nhiên giá trị hiện tại của của con Sa Kinh Vương nếu bị giết đã là liên thành, không có cách nào đánh giá. Không chỉ nói con Sa Kinh Vương, ngay cả con Sa Kinh bình thường cũng vô cùng quý. Ài…

Ông ta nói xong thở dài một tiếng. Lâm Vân âm thầm buồn cười, nguy cơ trước mắt rồi còn lôi giá tiền vào đây nữa.

Lâm Vân chưa trả lời thì một con Sa Kinh màu đen đã lao tới muốn bắt một người tiêu sư. Có lẽ nó muốn đem người tiêu sư này cho Sa Kinh Vương. Người tiêu sư nhìn thấy con Sa Kinh đánh tới, sắc mặt càng thêm trắng bệch, toàn thân run rẩy, không dám động đậy.

Lâm Vân hừ lạnh một tiếng. Phệ Hồn Thương đã phóng ra. Chỉ thấy một ánh sáng máu tím lao xuyên qua đầu con Sa Kinh. Con Sa Kinh không kêu được một tiếng, rơi xuống bỏ mình.

Một màn này khiến cho đám thương đôi và tiêu sư đờ ra vì kinh hãi, mà ngay cả bốn người tu sĩ cũng khó có thể tin.

Vẫn là người tiêu sư can đảm kia phản ứng đầu tiên. Ông ta cười ha hả nói:

- Thật là lợi hại. Thảo nào huynh đài lại không sợ hãi như vậy. Hóa ra là một cao thủ của cao thủ. Cậu chắc là một Tiên Sư cao cấp phải không? Không ngờ hôm nay Chung Sách tôi có thể thấy một Tiên Sư. Cho dù chết cũng đáng.

Lời tuy vậy, nhưng rất rõ ràng ông ta không tin Lâm Vân đối phó được hết đám Sa Kinh.

Đám tu sĩ thì cả kinh. Người này rõ ràng không có chút ba động linh khí nào, cũng nhìn không ra là một tu sĩ, vậy mà hắn lại mạnh mẽ đến như vậy. Cô gái kia vội vàng kéo tay của thiếu niên, đi tới trước Lâm Vân rồi cúi chào, nấp ở đằng sau Lâm Vân.

Những thương nhân và tiêu sư khác đều học theo, đi ra đằng sau hắn. Cuối cùng là hai tên tu sĩ Tử Vân Điện rõ ràng cũng làm theo. Khuôn mặt Lâm Vân trở nên lạnh lẽo. Người khác thì hắn không có ý kiến, nhưng riêng Tử Vân Điện thì đừng hòng.

Tuy nhiên, bây giờ chưa phải là lúc tính sổ với hai tên này.

Lâm Vân giết con Sa Kinh cấp năm cũng chỉ là thoáng chốc mà thôi. Những con Sa Kinh rất nhanh phản ứng. Chúng nó không ngờ dám có người phản kháng, lại giết được một đồng bọn của mình.

Đám Sa Kinh đều lộ ra vẻ hung ác. Chúng phát ra tiềng gầm rú kinh người, những cái gai trên người chúng càng ngày càng dài.

Con Sa Kinh Vương cũng kêu to. Hai mươi mấy còn Sa Kinh đều lao về phía Lâm Vân, tốc độ nhanh vô cùng.

Người xung quanh thấy từng cơ thể màu đen lao vào Lâm Vân. Đảo mắt Lâm Vân đã bị bao phủ trong đó, trong lòng bọn họ liền trầm xuống.

Nhưng một tia sáng màu tím bỗng nhiên quét ngang cuốn theo cát bụi xuyên qua thân thể của đám Sa Kinh. Bọn chúng từng con một bị Phệ Hồn Thương đánh vung sang một bên, cuối cùng xếp thành một ngọn núi nhỏ.

Những thân thể màu đen khổng lồ đã không còn nữa, cây thương màu tím cũng không thấy. Không ai phát hiện ra Lâm Vân ra tay kiểu gì, cũng không biết vì sao bọn Sa Kinh chết. Nhưng trên đầu của mỗi con Sa Kinh đều có một lỗ thủng. Bọn chúng đã chết không thể chết hơn.

Trước sau chỉ chưa tới vài giây. Hơn hai mươi con Sa Kinh đã bị Lâm Vân tiêu diệt hoàn toàn. Thậm chí còn xếp thành một ngọn núi nhỏ.

Mọi người hít vào một hơi. Tu vi của người này thật kinh khủng. Lẽ nào hắn là thần tiên? Nhiều con Sa Kinh như vậy đều không chịu được một thương của hắn. Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Lâm Vân đã mang theo vẻ kinh sợ và sùng bái.

Đọc truyện chữ Full