- Ài, đừng nhắc tới y nữa. Tên Uông Chí Hà kia đúng là một tên khốn kiếp.Tưởng rằng y giúp tôi, ai ngờ y lại muốn cướp đoạt giới chỉ của tôi. Giới chỉ của tôi có nhiều thứ như vậy, sao có thể giao cho y được? Tôi đương nhiên là không đồng ý rồi. Y đang muốn động thủ, thì may mà có hai vị cao nhân của Giản gia tới, đuổi tên Uông Chí Hà đi. Hiện tại bọn họ vừa đuổi vừa đánh, không biết đã chạy tới nơi nào. Tôi nhìn thấy các vị đang luận bàn ở đây, cho nên tới xem náo nhiệt.
Lâm Vân tháo cái giới chỉ ở ngón tay ra, vẻ mặt đưa đám nói.
Nguyên lai là như vậy. Các tu sĩ ở đây cơ bản đều tin lời Lâm Vân.
Chỉ có cô gái che mặt là nhíu mày, nhưng không nói gì. Cô ta thấy sự việc không đơn giản như lời hắn nói.
Cô gái áo hồng lên tiếng:
- Người của Giản gia cũng không phải là hạng người tốt đâu. Tôi nghĩ anh nên cẩn thận. Nếu không anh đi cùng chúng tôi nhé.
- Không được. Người trẻ tuổi kia phải đi cùng tôi trở về Giản gia. Đây là mệnh lệnh của Nhị thiếu gia.
A Phúc xen ngang lời cô gái áo hồng.
- Hừ, đừng tưởng rằng ta không biết Giản gia của các ngươi âm mưu gì. Muốn tài sản trên người hắn thì cứ nói toạc ra, dấu dấu diếm diếm như thế làm gì.
Cô gái áo hồng hừ lạnh một tiếng.
Nói xong, cô ta xoay người hỏi Lâm Vân:
- Này, anh tên gì?
Lâm Vân cực kỳ buồn bực. Mấy người này thật đúng là coi hắn như cục đá ven đường. Đến hiện tại mới có người hỏi tên hắn.
Nhưng Lâm Vân vẫn cười ha ha trả lời:
- Tương phùng hà tất tăng tương thức. Cảm ơn lòng tốt của cô nương. Nhưng tôi vẫn tin tưởng Giản gia. Hẹn gặp lại cô.
(* Gặp nhau đây, cứ gì phải là quen biết sẵn – Tỳ Bà Hành, Lý Bạch)
Rồi hắn quay sang nói với A Phúc:
- Còn chờ gì nữa, đi thôi A Phúc.
A Phúc sững sờ nhìn Lâm Vân. Y có một loại cảm giác như mình là nô bộc của hắn vậy. Y lắc đầu, xóa bỏ suy nghĩ hoang đường này khỏi óc.
- Có thể. Tuy nhiên, hai cô gái này đã từng đắc tội thiếu gia của chúng tôi. Chờ tôi xử lý bọn họ rồi nói sau.
A Phúc nhớ tới nhiệm vụ chính của mình lần này, là tới bắt hai cô gái trở về. Tìm được Lâm Vân là niềm vui ngoài ý muốn.
Lâm Vân ngạc nhiên. Mình đã xuất hiện rồi, bọn chúng vẫn còn muốn bắt hai cô gái. Ánh mắt của Lâm Vân trở nên lạnh lẽo. Lẽ nào giết hai người này thì hắn không thể đi tới Giản gia lấy thứ mình cần sao? Nghĩ tới đây, Lâm Vân nổi lên sát ý.
- Tương phùng hà tất tăng tương thức
Cô gái che mặt thì thào lập lại những lời của Lâm Vân, bỗng cô ta chắp tay nói với Lâm Vân:
- Đạo hữu, câu này chắc không chỉ có vậy chứ? Không biết còn có vế sau hay không?
Lâm Vân khoát tay:
- Nói hết ra thì dài lắm. Nhưng câu trước thì có thể nói cho cô biết, chính là “ Đồng thị thiên nhai luân lạc nhân, tương phùng hà tất tăng tương thức”
( Cùng là khách lưu lạc nơi chân trời. Gặp nhau đây, cứ gì phải là quen biết sẵn?)
- Đồng thị thiên nhai luân lạc nhân, tương phùng hà tất tăng tương thức.
Cô gái che mặt thì thào nói, bỗng quay về hướng A Phúc:
- Được rồi. Nếu đạo hữu kia đồng ý đi với các ngươi, hai người chúng ta cũng cũng tới Giản phủ ngồi một lát.
Lâm Vân sững sờ. Hắn không ngờ cô gái che mặt cũng muốn tới Giản phủ. Mình tới đó để làm cường đạo. Cô ta tới đó làm gì?
A Phúc không nghĩ nhiều như vậy. Mấy người này đã chủ động đi cùng thì không gì tốt hơn. Nếu xảy ra chiến đấu thì bên mình chưa chắc lưu lại được bọn họ.
Tuy cô gái áo hồng chỉ có tu vị Nguyên Anh. Nhưng cô gái che mặt có tu vị không thua kém gì mình.
Cô gái áo hồng cũng sững sờ:
- Âm tỷ…
Cô ta biết nguy hiểm trong chuyện này. Nếu đi tới Giản phủ thì sao có thể dễ dàng đi ra được? Trợ giúp Lâm Vân là một chuyện, nhưng nếu liên lụy tới Âm tỷ thì lại là chuyên khác.
- Không phải em lo lắng cho vị đại ca kia sao? Chúng ta cùng đi thôi.
Cô gái che mặt cười cười, nói với cô gái áo hồng.
- Đúng, nếu bọn họ muốn làm gì chúng ta, chúng ta cứ nói…
Cô gái áo hồng còn chưa dứt lời, thì cô gái che mặt cắt ngang lời:
- Đi thôi.
Lâm Vân nhìn hai người, hiện tại hắn cũng biết thân phận của hai người không tầm thường. Nhưng lại không nghĩ ra vì sao hai người muôn dính vào chuyện này.
…
Giản gia.
Thế gia đệ nhất của thành Thác Mã. Nghe nói gia chủ của Giản gia đã là cao thủ Đại Thừa Kỳ. Đương nhiên đây chỉ là lời đồn, còn chưa từng có ai nhìn thấy ông ta.
Lúc A Phúc dẫn theo Lâm Vân tới cửa chính của Giản gia, Lâm Vân đã cảm nhận được sự rung động từ cái mai rùa. Không ngờ sư rung động này lại mãnh liệt như vậy. Cách qua một giới chỉ rồi mà vẫn còn cảm thấy.
- Ha ha, A Phúc, ngươi làm rất tốt. Dẫn hai mỹ nữ đi nghỉ trước đi.
Giản Lạc Phiến nhìn thấy Lâm Vân đi vào đại viện, thậm chí còn thấy hai cô gái lắm chuyện ở Thiên Dương Lâu, trong lòng cao hứng. Trong nhất thời đắc ý quên hình.
Dám làm xấu mặt của mình ở Thiên Dương Lâu. Để tí nữa xem lão tử tra tấn các ngươi như thế nào. Nghĩ tới đây, ánh mắt của y nhìn về phía hai cô gái đầy vẻ dục vọng.
Lâm Vân lạnh lùng cười. Làm xong việc ở đây, cũng là lúc tên thiếu gia này đi đời. Không vì cái gì khác, chỉ vì hắn cảm thấy tên thiếu gia này ngứa mắt mà thôi.
Lâm Vân phóng thần thức kiểm tra. Đại viện của Giản gia quả nhiên có bố trí trận pháp phòng ngự. Thậm chí còn kèm theo một sát trận. Tuy nhiên hai trận pháp này không lợi hại lắm, chỉ cần vài thương là giải quyết. Có khí tức cường hãn xuất hiện trong thần thức của Lâm Vân. Ít nhất là hai tu sĩ Hợp Thể và một tu sĩ Đại Thừa Kỳ.
Giản gia quả nhiên có nội tình. Khó trách dám kiêu ngạo như vậy.
- Không, chúng tôi muốn ở bên cạnh vị đại ca kia.
Cô gái che mặt lập tức lạnh lùng nói.
- Lớn mật. Nơi này là Giản phủ, đâu phải là nơi ngươi muốn làm gì thì làm.
Giản Lạc Phiến còn chưa lên tiếng, thì một người tu sĩ trung niên đã quát lớn.
Một cỗ khí tức cường đại xông tới, khiến cho cô gái che mặt phải biến sắc. Nhưng người khác không nhìn thấy sự biến hóa đó mà thôi. Cô ta khẳng định người này đã là cường giả Hợp Thể. Không ngờ Giản gia lại có cao thủ như vậy.
- Nhị ga.
Giản Lạc Phiến vừa thấy người trung niên, liền đi lên phía trước thi lễ. Người này chính là Nhị gia của y, Giản Niên Hành.
Lâm Vân mỉm cười, cô gái che mặt bỗng nhiên cảm thấy áp lực toàn thân biến mất vô ảnh vô tung. Cô ta kinh dị nhìn Lâm Vân. Sự thật chứng minh dự đoán của cô ta không sai. Người trẻ tuổi kia đúng là một cao thủ khủng bố.
Giản Niên Hành bỗng nhiên biến sắc. Y không nhìn thấy có kẻ nào ra tay, vậy mà khí thế của y vừa phóng ra đã tiêu tán. Y vốn định khiến cho ba người này bị thương coi như trừng trị. Nhưng ba ngươi rõ ràng như không cảm nhận được vậy. Chứng tỏ ba người này không đơn giản.
- Vài vị tới Giản phủ là có chuyện gì?
Giản Niên Hành nghiêm túc hỏi.
Lâm Vân mỉm cười:
- Lão huynh sao lại hỏi như vậy. Chúng tôi được Giản Lạc Phiến thiếu gia mời tới đây cơ mà. Muốn nói thì cũng là Nhị thiếu gia nói, hỏi chúng tôi làm gì? Thật là kỳ quái.
Hắn đã cảm nhận được thứ mình cần. Nhưng để lấy được cũng phải tốn chút công phu. Hắn vốn có thể trực tiếp đoạt lấy. Nhưng làm như vậy sẽ phải giết người diệt khẩu. Mà hắn không muốn giết hai cô gái này.
- Nhị gia, hai cô gái kia là cháu vừa mới mua từ kỹ viện về. Để cháu mang hai người đó về phòng, đỡ phải hai người đó nói nhảm nhiều.
Giản Lạc Phiến còn tưởng rằng Nhị gia không hiểu, vội vàng nói. Dù sao nơi đây cũng là Giản phủ, không có kẻ nào dám động tới y.
Lời của Giản Lạc Phiến còn chưa dứt, cô gái che mặt liền vung tay lên. Một thanh phi kiếm màu xanh nhạt lao tới với tốc độ cực nhanh, rồi xuyên qua giữa trán của Giản Lạc Phiến. Đúng là một kích giết chết.
Giản Niên Hành thì đổ mồ hôi lạnh. Lúc cô gái kia vừa mới ra tay, y đã muốn ngăn cản. Nhưng y lại khiếp sợ phát hiện, mình không có cách nào nhúc nhích. Một cỗ khí tức cường hãn đã ngăn cản y lại, khiến y không thể cứu viện được.
Cô gái che mặt thấy một kích của mình thành công, trong lòng cũng rất ngạc nhiên. Giản Lạc Phiến vốn chỉ có tu vị Kết Đan hậu kỳ, giết người này thật quá đơn giản. Nhưng Nhị gia của Giản Lạc Phiến ở đây, cô ta chỉ muốn giáo huấn y một thoáng mà thôi. Không ngờ tên Nhị gia không hề động đậy gì, bất chấp cô ta muốn giết cháu trai của y.
Đã như vậy, cô ta liền không do dự. Mặc dù hơi hoài nghi, chuyện này có liên quan tới người trẻ tuổi, nhưng cô ta vẫn không quá tin tưởng. Coi như người trẻ tuổi kia không e ngại Nhị gia của Giản Lạc Phiến. Nhưng muốn làm cho một tu sĩ Hợp Thể bất động, không thể ra tay cứu viện, thì nghe cũng quá rợn người.
- Cô, cô dám giết Nhị công tử, cô…
A Phúc nhất thời kích động, nói không lên lời.
- Giết thì cũng giết rồi. Vậy thì sao chứ? Hạng người bại hoại như y, chết cũng đáng.
Tuy cô gái áo hồng cũng hơi bất ngờ với việc sư tỷ giết người gọn gàng như vậy, nhưng hiện tại Giản Lạc Phiến đã chết. Mà bọn họ cũng không phải là những người sợ phiền phức.
Ra ngoài ý định chính là Giản Niên Hành chỉ lạnh lùng nói:
- A Phúc, đi mời gia chủ tới đây. Kể lại chuyện diễn ra cho gia chủ.
- Không cần, ta tới rồi.
Một lão già hơn sáu mươi tuổi đi vào sân nhỏ. Khuôn mặt của ông ta xanh lại khi nhìn thấy cháu nội của mình bị chết. Rồi ngẩng đầu nhìn ba người Lâm Vân.
- Cô giết Lạc Phiến, ta không trách cô. Ta biết hai vị cô nương làm vậy là do có người xúi giục. Hai cô đi đi, chuyện này tôi sẽ bẩm báo kỹ càng với sư môn của các cô. Nhưng người nam tử xúi giúc kia, ta không thể buông tha được. Hắn phải đền mạng cho Lạc Phiến.
Khuôn mặt của lão già tuy đã tái nhợt, nhưng ông ta vẫn cố nhịn lửa giận trong lòng, nói với cô gái che mặt.
Lúc cô gái che mặt vừa động thủ, ông ta liền nhìn ra cô ta là người của Thiên Trì Điện. Một nữ tu trẻ tuổi như vậy có thể tu luyện tới mức này. Nói không chừng là đệ tử trọng yếu của Thiên Trì Điện. Nếu ông ta đắc tội với cô ta, thì có lẽ sau một khắc, Giản gia của ông ta sẽ không còn tồn tại.
Tuy nhiên, ông ta không có ý bỏ qua cho hai người. Giết ở Giản phủ thì không giết được rồi, nhưng giết ở nơi vắng vẻ thì ai biết đấy là đâu.
Trong lòng ông ta cũng thầm hận đứa cháu hư hỏng của mình. Rõ ràng ngay cả người của Thiên Trì Điện cũng dám đắc tội. Ông ta chưa vội xử lý người của Thiên Trì Điện, nhưng người nam tử kia, ông ta không thể buông tha được. Ông ta biết Thiên Trì Điện không thu đệ tử nam. Nếu cô gái kia không đồng ý ông ta giết hắn, thì ông ta sẽ khống chết hai cô gái này trước, rồi giết người nam tử. Đến lúc đó, cho dù người của Thiên Trì Điện tới, ông ta cũng có lấp lửng cho qua chuyện.
Lão giả vừa nói vậy, khiến cho Lâm Vân và vài người ở đây của Giản gia đều ngạc nhiên. Rõ ràng lại buông tha cho cô gái đã giết cháu của mình. Chuyển hết trách nhiệm tới người nam tử trẻ tuổi vốn không liên quan gì. Có phải gia chủ vừa mới kết thúc bế quan, nên đầu óc còn chưa tỉnh táo?
Lâm Vân giận quá thành cười. Con mẹ nó, đây là lý lẽ gì vậy? Giết người không việc gì, mình ở đây xem náo nhiệt ngược lại bị liên lụy. Dù việc cô gái che mặt có thể giết chết Giản Lạc Phiến là có bàn tay của hắn. Nhưng Lâm Vân không tin, lão già vừa mới tới này phát hiện ra hành động mờ ám của hắn.
Thông qua lời lão già, quả nhiên hậu trường của hai cô gái này quả thật không nhỏ. Thế đạo quả nhiên là như vậy, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Sát khí trong người Lâm Vân bùng lên. Không giết vài người của Giản gia, thì bọn họ còn tưởng mình dễ nói chuyện.
Lão già lạnh lùng nhìn Lâm Vân rồi cười to, nhưng không hề có chút vui vẻ nào:
- Lão phu là Giản Niên Thắng, tu sĩ Đại Thừa. Lúc xuống âm phủ thì đừng quên báo cho Diêm Vương.
Nghe lão già nói vậy, hai cô gái không khỏi rùng mình một cái. Tu sĩ Đại Thừa a, chỉ cần một cái búng tay của ông ta thôi, hai người cũng biến thành tro bụi rồi.
- Hai cô tới Thiên Dương Lâu chờ tôi. Tôi sẽ trở lại đó nhanh thôi.
Lâm Vân quay đầu nhìn nói với hai cô gái.
- Chúng tôi đi rồi, anh làm sao bây giờ? Lão già kia rõ ràng muốn giết anh.
Cô gái áo hồng vội vàng nói.
- Chỉ Phán, chúng ta đi thôi.
Cô gái che mặt kéo tay của sư muội, hướng Lâm Vân nói:
- Cũng được, chúng tôi ở Thiên Dương Lâu chờ anh một ngày. Nếu anh không tới, tôi sẽ nói chuyện này cho sư phụ của tôi.
Nói xong, cô ta liền kéo cô gái áo hồng rời khỏi Giản gia. Cô ta biết dù bọn họ ở đây cũng không giúp được gì. Tu sĩ Đại Thừa không phải dựa vào nhiều người là có thể thắng được. Huống hồ bọn họ chỉ có ba người.
Sắc mặt của Giản Niên Thắng đã rất âm trầm. Đợi cho hai cô gái kia rời khỏi Giản phủ, ông ta mới nhìn chằm chằm Lâm Vân, nói:
- Đừng tưởng rằng bọn họ cũng thoát khỏi số chết như ngươi. Ta chỉ không muốn giết bọn họ tại Giản phủ mà thôi. Có lẽ lúc bọn họ chết, ngươi còn đang cầu khẩn vì sao không chết sớm một chút.
Giản Niên Thắng vừa dứt lời, hơn mười thân ảnh mang theo khí tức cường đại rơi xuống đại viện của Giản gia, rồi bao vây Lâm Vân lại.
- Ta biết ngươi không phải là tu sĩ Kết Đan đơn giản như vậy. Hừ, ngươi tưởng rằng ta sẽ tin tưởng sao? Khô Mộc, lập tức mở trận pháp.
Giản Niên Thắng nói xong, khí tức cường đại bộc phát ra ngoài, quả nhiên là tu sĩ Đại Thừa.
Lâm Vân lạnh lùng cười. Không chỉ nói hiện tại. Cho dù lúc hắn chỉ có tu vị Ngũ Tinh, hắn cũng không để tên Giản Niên Hành này vào mắt. Tên này còn kém cả tên tu sĩ Đại Thừa lúc hắn gặp ở Úy Tinh.
Thấy Lâm Vân không hề tỏ vẻ e ngại. Trong lòng Giản Niên Thắng bỗng dâng lên một dự cảm không tốt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Tử Điên Khùng
Chương 489-90: Thực lực của Giản gia
Chương 489-90: Thực lực của Giản gia