Phó đồn trưởng dù có hơi nhỏ nhưng vẫn có thể dùng được, Cừu Gia Thành hẹn mình dùng cơm, gọi Ngô Khải theo chỉ sợ cũng có ý này. Hắn khẽ nghĩ, một mớ ý nghĩ bùng lên trong lòng hắn.
- Ha ha, mã số Giang Châu, nhất định là tiểu tử Ái Dân kia gọi điện thoại đến, trước kia liên lạc thì thường vào buổi tối, bây giờ có máy nhắn tin thì có thể tìm gặp bất cứ lúc nào.
Chu Ái Quân nói đến Ái Dân thì vẻ mặt tỏ ra rất kiêu ngạo.
- Bí thư Vương, Ái Dân chính là anh em của Ái Quân, cũng là niềm kiêu ngạo của thôn Hồng Lĩnh chúng tôi, chính là một sinh viên đầu tiên của cả thôn.
Vương Hiếu Binh rót một ly rượu cho Vương Tử Quân, hắn cười tủm tỉm nói.
- Hiếu Binh, cậu quá khen, đã thấy sắp đến trung thu, không biết nó sắp về chưa?
Chu Ái Quân vừa nói vừa đứng lên đi về phía chiếc điện thoại.
- Ái Dân, tôi đây, anh cậu đây, cuộc sống đại học cũng không tệ chứ?
Chu Ái Quân trước nay vốn lớn tiếng, bây giờ gọi điện thoại cho em trai thì càng tỏ ra có mười phần đắc ý.
Cừu Gia Thành nhìn Chu Ái Quân khoe khoang khắp nơi mà ném cho Vương Tử Quân một ánh mắt xin lỗi, Vương Tử Quân khẽ cười với Cừu Gia Thành, tỏ ý đừng bận tâm. Cừu Gia Thành nâng một ly rượu, sau đó uống cạn.
Nếu nói về tửu lượng thì Vương Tử Quân cũng chỉ bình thường, vừa rồi mời vài ly thật sự làm cho hắn cảm thấy có hơi choáng, nhưng lúc này Cừu Gia Thành mời rượu, hắn nhất định phải uống.
Sau khi uống cạn ly thì Vương Tử Quân nhìn Cừu Gia Thành, cả hai cùng cười, tất cả đều không nói lời nào. Nhưng khi hai người bọn họ uống rượu với nhau thì âm thanh của Chu Ái Quân chợt biến đổi.
- Cậu nói gì? Bọn họ dám ức hiếp cậu như vậy?
Không biết đầu dây bên kia nói điều gì mà Chu Ái Quân ở bên này chợt gào thét.
Không biết đầu dây bên kia lại nói gì mà âm thanh của Chu Ái Quân lại trở nên dịu dàng hơn:
- Ái Dân, em không biết tìm đến hiệu trưởng hoặc giảng viên sao? Nói rõ oan uổng với bọn họ?
- Là con của phó chủ tịch thành phố? Con của phó chủ tịch thành phố cũng biết phân biệt rõ phải trái chứ? Cậu đừng nên gấp, anh sẽ nghĩ biện pháp, không có chuyện gì đâu, bọn họ không thể nào trai trừ cậu được.
Chu Ái Quân khẽ mở miệng an ủi em mình vài câu, sau đó cúp điện thoại.
Chu Ái Quân vội vàng lấy từ trong túi quần ra một danh sách điện thoại, hắn lật qua hai trang, sau đó nóng lòng gọi điện thoại, rõ ràng đã bị sự việc của em trai làm cho rối loạn.
- Chào cục trưởng Mạnh, tôi là Tiểu Chu đội trưởng đội cảnh sát hình sự, Chu Ái Quân, cục trưởng, tôi nghe nói anh có một thân thích công tác ở trường đại học Giang Châu?
Đầu dây bên kia sau khi nghe lời yêu cầu giúp đỡ của Chu Ái Quân thì không biết nói gì đó, cuối cùng Chu Ái Quân tỏ ra vui mừng nói:
- Cục trưởng Mạnh, tôi lần này gọi điện thoại cho anh thật sự là có việc muốn nhờ, đứa em của tôi đang học ở đại học Giang Châu có xảy ra chút xung đột nhỏ, anh xem có thể nói người thân của mình ra hòa giải được không?
- Cục trưởng Mạnh, thật sự cảm ơn anh, đứa em của tôi tên là Chu Ái Dân, sinh viên năm hai của đại học Giang Châu, đúng là làm phiền anh, sau này gặp mặt sẽ nói sau.
- Tôi có một nguyên tắc, tiền không là vấn đề, chỉ cần giải quyết được sự việc thì điều kiện gì cũng đồng ý. Tốt, tốt, tốt, cám ơn cục trưởng Mạnh, tôi chờ tin tức của anh, có gì anh cứ gọi đến số máy này là được.
Chu Ái Quân vừa rồi hò hét rất lớn, bây giờ cẩn thận đặt điện thoại xuống, hắn nhìn mọi người rồi khẽ cười nhưng lại có vẻ hơi chua chát.
Dù không ai nghe rõ nội dung cuộc điện thoại của Chu Ái Quân, nhưng chỉ cần nhìn mặt là biết em trai của hắn đang gặp phiền phức, hơn nữa đối phương là con của phó chủ tịch thành phố, chỉ sợ không dễ giải quyết.
Chu Ái Quân ngồi xuống bên cạnh điện thoại mà mồi thuốc hít vào một hơi thật sâu, lúc này mới nhớ đến đám người Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Cừu, cậu Vương, xin lỗi mọi người, trong nhà xảy ra chút chuyện, các người cứ uống trước, không cần xen vào chuyện của tôi.
Nếu so sánh với khí thế mạnh mẽ vào lúc vừa rồi thì ánh mắt của Chu Ái Quân có hơi tan rả, hai đầu chân mày cau lại, có vẻ ảm đạm. Hắn nói xong thì nhìn chằm chằm vào điện thoại, chỉ sợ bỏ qua cuộc gọi nào đó quan trọng.
- Ái Quân, không cần lo lắng, Ái Dân là sinh viên tốt, không có gì đâu.
Vương Hiếu Binh dù là người chức vụ nhỏ nhất trên bàn tiệc nhưng lại là thôn trưởng của thôn Hồng Lĩnh, thế nên hắn là người đầu tiên mở miệng an ủi.
Vương Hiếu Binh nói vài câu thì Cừu Gia Thành cũng mở miệng khuyên nhủ, Vương Tử Quân dù không thích Chu Ái Quân nhưng cũng không muốn đặt chút tranh chấp nhỏ vừa rồi vào trong lòng, cũng nói vài lời trấn an.
Tình huống này đột nhiên xuất hiện làm cho bữa tiệc khó tiếp tục tiến hành, nhưng bây giờ mà bỏ đi thì giống như có chút không ổn, điều mọi người cần làm là chờ đợi cùng Chu Ái Quân.
Một phút, hai phút...Năm phút...
Thời gian trôi qua, vẻ mặt Chu Ái Quân càng thêm u ám, cũng càng thêm nôn nóng bất an.
Chờ đợi rõ ràng là khảo nghiệm tính kiên nhẫn của Chu Ái Quân, vừa rồi hắn gọi điện thoại chỉ hy vọng mọi việc tốt đẹp, nhưng sự việc thật sự làm hắn khổ sở, trên trán vã mồ hôi lạnh.
- Tút, tút, tút...
Chuông điện thoại vang lên, Chu Ái Quân cuối cùng cũng không thể chờ đợi được lâu hơn mà bắt lấy điện thoại, hắn vội vàng hỏi thăm:
- Cục trưởng Mạnh phải không? Thế nào rồi?
- Bốp!
Chu Ái Quân cúp điện thoại, vẻ mặt trở nên rất khó coi, đồng thời còn mắng:
- Con bà nó, mới đó đã gọi điện thoại đến thúc tiền.
Đám người Vương Tử Quân nhìn gương mặt như bầm máu của Chu Ái Quân, lại đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết nên khuyên gì cho phải.
Mười phút sau lại một cuộc điện thoại, lúc này cũng không làm cho Chu Ái Quân thất vọng, người điện thoại đến chính là cục trưởng Mạnh.
- Cục trưởng Mạnh, sự việc thế nào?
Sau khi khách sáo vài câu thì Chu Ái Quân dùng giọng tràn đầy hy vọng hỏi.
- Cục trưởng Mạnh, dù là con của phó chủ tịch thành phố thì thế nào? Dù sao cũng phải chú ý đến thứ tự trước sau chứ? Đứa em của tôi học được hai năm, bây giờ khai trừ thì xong đời sao? Cục trưởng Mạnh, ngài nói xem, có thể tha cho nó một lần không? Tôi không thể nào trơ mắt nhìn nó bị khai trừ được.
Chu Ái Quân cũng không còn dám đùa giỡn, hắn trở nên vội vàng.
Đầu dây bên kia cũng không nói gì, sau đó chỉ thấy Chu Ái Quân buồn bã cúp điện thoại.
Cừu Gia Thành thấy bộ dạng mất hồn lạc phách của Chu Ái Quân, hắn muốn tiến lên nói vài câu an ủi, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
- Hiếu Châu, cậu đừng nói chuyện này cho bố tôi, trước tiên tôi đến đại học Giang Châu, tôi cũng không tin trường đại học kia không ai nói lý lẽ.
Chu Ái Quân dụi tàn thuốc, sau đó dặn dò Vương Hiếu Binh một câu rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Lúc đầu tiên khi nghe nói về đại học Giang Châu thì Vương Tử Quân không có phản ứng gì, đợi đến khi nghe rõ ràng từ miệng của Chu Ái Quân thì hắn không khỏi động tâm.
- Đội trưởng Chu, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Anh đừng gấp, có gấp cũng vô dụng.
Vương Tử Quân đứng thẳng người trên ghế sa lông rồi nói với Chu Ái Quân.
Chu Ái Quân giống như đã quên đi những đắc ý trong tranh chấp trước đó, sau khi nghe Vương Tử Quân hỏi như vậy thì căm phẫn nói:
- Cậu em của tôi có một cô bạn gái, có một sinh viên nam khác cũng coi trọng cô bé này, hai bên ngôn ngữ bất hòa mà đánh nhau. Nam sinh kia là cậu ấm của phó chủ tịch thành phố Giang Châu, có quan hệ rộng, bây giờ trường nói em tôi đánh nhau gây rối, tính chất ác liệt, cần phải khai trừ.
Chu Ái Quân nói và mặc bộ đồng phục cảnh sát lên người và chuẩn bị rời đi, Vương Tử Quân lại nói:
- Đội trưởng Chu, anh đến Giang Châu chuẩn bị làm gì?
- Làm gì sao? Tôi phải nói rõ lý lẽ với bọn họ, rõ ràng là đối phương động tay trước, dựa vào cái gì để khai trừ em trai của tôi?
Cừu Gia Thành nhìn sang Chu Ái Quân lúc này đang như một con sư tử nổi giận, hắn thầm nghĩ chuyện không liên quan đến mình thì không nên xen vào. Chu Ái Quân kia là một cảnh sát hình sự phá án thành tinh, lúc này giống như biến thành một người khác.
- Đội trưởng Chu, anh đừng kích động, tôi có hai người quen ở đại học Giang Châu, tôi sẽ liên lạc với bọn họ, để xem có thể giải quyết hay không, nếu không được thì anh đến Giang Châu cũng không muộn. Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL
Vương Tử Quân khoát tay áo với Chu Ái Quân rồi đi đến bên cạnh điện thoại.
Hành vi của Vương Tử Quân làm cho Chu Ái Quân chợt ngây người, hắn không ngờ đối phương lại có năng lực như vậy. Hơn nữa từ lúc bắt đầu gặp mặt Vương Tử Quân, hắn vẫn luôn châm chọc khiêu khích, bây giờ đối phương lại chủ động đứng ra. Dù hắn cũng không nghĩ rằng đối phương có thể giải quyết vấn đề cho mình, nhưng thái độ của tên kia cũng làm hắn cảm thấy bất ngờ.
Lúc Chu Ái Quân dùng ánh mắt cảm kích nhìn sang Vương Tử Quân, đúng lúc Vương Tử Quân nhấc điện thoại lên.
- Alo!
Một âm thanh thuần hậu truyền vào trong tai Vương Tử Quân, lúc này nghe vào tai thật sự tràn đầy từ tính, trong mắt Vương Tử Quân chợt bùng lên chút hơi nước. Người đầu dây bên kia chính là người bạn học thân thiết nhất của hắn, nửa năm trước khi con trai của hắn tốt nghiệp vào kiếp trước, phó hiệu trưởng đại học Giang Châu là Trương Khải đã buông tay nhân gian vì bệnh bạch cầu.
Khi Trương Khải qua đời, Vương Tử Quân vì có chút chuyện trễ nãi mà không thể đến gặp bạn lần cuối, đây chính là một tiếc nuối trong lòng hắn. Bây giờ nghe thấy bạn cũ vẫn trẻ khỏe mà không có việc gì, hắn thật sự cảm thấy rất mừng.
Một lúc sau Vương Tử Quân cúp điện thoại, dù bạn ở bên kia cách xa hàng trăm kilomet nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm thấy giống như rất gần.
- Bí thư Vương, Chu Ái Quân tôi xin cảm ơn cậu, nhưng tôi thấy tôi nên đi một chuyến.
Chu Ái Quân chợt ngây người, lời nói có vẻ mềm mại, sau đó lại có chút căm tức. Thấy Vương Tử Quân gọi điện thoại xong thì hắn cảm thấy có lỗi, lên tiếng nói lời cảm kích từ tận đáy lòng.
Chu Ái Quân thấy Vương Tử Quân tuy có thể ra tay không ngại hiềm khích trước đó, nhưng đối phương còn trẻ, có lẽ cũng là có tâm nhưng vô lực, không thể nào giúp được mình. Đối phương chỉ hơn hai mươi, dù có quen biết người công tác ở đại học Giang Châu thì cũng chỉ là nhân viên bình thường, mà người thân của vị cục trưởng Mạnh kia chính là một cán bộ phó phòng hậu cần của đại học Giang Châu.
- Bây giờ anh chờ một chút thì có khác gì đâu? Không bằng nghe bạn của tôi nói rõ tình huống, sau đó chúng ta sẽ thương lượng đối sách.
Vương Tử Quân nhìn thấy Chu Ái Quân rất nóng vội, hắn khẽ an ủi.
- Ái Quân, anh nên nghe bí thư Vương, cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Đám người Cừu Gia Thành thấy Vương Tử Quân chủ động hỗ trợ Chu Ái Quân, thế là ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân có thêm vài phần kính nể.
Bí thư Vương có khí độ như vậy thì sau này đi theo nhất định sẽ dựng nên một phen sự nghiệp.
Trong thể chế có một câu thật sự là chân lý với mọi người: " Không sợ anh là loại người chó má gì, chỉ sợ anh đứng sai hàng ngũ! ", nếu mình có thể xem xét thời thế và đứng đúng chiến tuyến, có lẽ là đặt đúng cửa sinh. Cừu Gia Thành đang thầm nghĩ như vậy.
- Điều này...Điều này...
Chu Ái Quân nghe thấy Vương Tử Quân và Cừu Gia Thành khuyên bảo như vậy cũng có chút do dự.
- Tút, tút, tút!
Tiếng chuông điện thoại trong trẻo vang lên, Vương Tử Quân tiếp điện thoại, sau khi nói vài câu thì giao cho Chu Ái Quân:
- Đội trưởng Chu, anh nghe máy đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 23: Sợ mình đứng sai hàng ngũ
Chương 23: Sợ mình đứng sai hàng ngũ