Cũng không biết bao lâu sau, có tiếng gõ cửa phá vỡ không khí yên lặng, sau đó hai cô gái trẻ tuổi đi vào, bộ dạng rón ra rón rén. Vừa vào cửa thì một cô gái đã khẽ ai oán nói:
- Này, hôm nay thật xui xẻo, không nên cho mình đến trực, vì buổi tối còn có một cuộc hẹn.
- Được rồi, được rồi, Tiểu Vân cô cũng đừng nói nữa, dù thế nào thì Hoắc Tiểu Yến cũng là bạn học của chúng ta, bạn bè sinh bệnh thì chúng ta cũng nên chung tay góp sức chứ?
- Cái gì? Mình không kém cô ấy, cũng không nợ cô ấy.
Hai cô gái bàn tán và chợt phát hiện Vương Tử Quân ngồi trước giường bệnh, đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người mình. Cái nhìn soi mói của hắn làm cho hai cô gái khẽ run lên, trong lòng thầm sinh ra cảm giác bất an.
"Chuyện gì vậy? Mình sao lại sợ hắn? Dù thấy giáo sư thì mình cũng không sinh ra cảm giác này!"
Hai cô gái còn chưa kịp phản ứng, nhưng lúc này cả hai đều cảm thấy rất kỳ quái.
- Hai cô chính là người mà Tôn Khải nói sẽ đến chăm sóc Hoắc Tiểu Yến sao? Tôi là bạn của Tôn Khải.
Vương Tử Quân khẽ cười với hai cô gái, lúc này nụ cười cực kỳ sáng lạn.
Hai cô gái vội vàng chào hỏi Vương Tử Quân, Tôn Khải đã trở thành bí thư đảng ủy khối trong trường, cũng là một đại nhân vật đối với những cô gái này.
Sau khi nói vài lời đơn giản với hai cô gái, Vương Tử Quân tiếp tục:
- Tôn Khải nói có hai phần tử đang tích cực để được gia nhập đảng, trường các cô hình như chỉ tiêu vào đảng cũng rất nhiều phải không?
Hai cô gái nghe được lời này thì không khỏi ngây người, hèn gì đưa hai người mình đến đây, thì ra là trải thảm cho công tác vào đảng của mình. Nghĩ đến tình huống giảng viên Tôn dùng trăm phương ngàn kế bày cách cho mình vào đảng, có nhiều học sinh như vậy, cần gì phải chọn mình? Thế là cả hai đưa mắt nhìn nhau, tranh thủ bận rộn, giống như thật sự xin lỗi những lời đề cử của giảng viên Tôn vậy.
Nhìn hai cô gái bị mình nói vài lời làm cho năng động hẳn lên, Vương Tử Quân chợt lộ ra nụ cười thản nhiên. Đám cán bộ cứng đầu dưới xã còn bị mình thu phục, đối phó với hai cô gái không hiểu thế sự thế này không phải còn dễ hơn một bữa ăn sáng sao?
Nhưng Vương Tử Quân cũng không được thấy tình huống vừa rồi, khi mình nở nụ cười thì cô gái nằm trên giường bệnh với vẻ mặt tái nhợt cũng lộ ra nụ cười nhạt.
Vương Tử Quân để lại ba trăm đồng và rời khỏi bệnh viện, hắn vốn muốn ở lại một thời gian ngắn, nhưng nghĩ lại thì chọn phương án rời đi. Nếu đã quyết định muốn rời xa, cần gì phải cho nàng biết rõ sự hiện hữu của mình.
Nhưng Vương Tử Quân có tính toán như vậy cũng căn bản không phát hiện ra một vấn đề, đó là cô gái trên giường bệnh đã sớm mở mắt ra, cũng đã sớm khắc ghi hình bóng của hắn vào trong đầu.
Những hạt tuyết phủ xuống khắp mặt đất, Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc ấm áp như mùa xuân, hắn đọc văn kiện trong tay, càng lúc càng trầm ngâm.
Nội dung phần văn kiện này chính là vì chuyện tuyển chọn các cán bộ tuổi trẻ, vì muốn xúc tiến phát triển những khu vực đói nghèo mà phòng tổ chức tỉnh ủy muốn cử những nhóm cán bộ từ các khu vực phát đạt đến những huyện nghèo khó trong tỉnh Chiết Giang để giữ chức trong thời gian một năm rưỡi, coi như giúp đỡ quê nghèo xây dựng và phát triển. Đối với đa số cán bộ thì đây cũng không là chuyện gì tốt, vì bị ném từ một địa phương ưu việt đến xã nghèo huyện nghèo, rất nhiều người khó thể chịu được khổ cực như vậy.
Nhưng ánh mắt Vương Tử Quân cũng không chú tâm vào những nội dung này, hắn chỉ nhìn vào một câu: "Cấp bậc hành chính tăng lên một bậc!"
Những chữ vô cùng đơn giản này làm cho tâm tư của Vương Tử Quân chợt sinh động, hắn bây giờ là cấp chính khoa, nếu cấp bậc hành chính tăng thêm một bậc sẽ là cấp phó ban. Tuy Vương Tử Quân có bối cảnh, có người ở sau lưng, nhưng hắn mới làm bí thư đảng ủy xã được vài tháng, muốn tiến lên phó ban cũng cần phải đủ niên hạn, ít nhất cũng phải mất hai năm nữa.
Nếu tiến vào con đường làm quan, độ tuổi chính là một đặc điểm tốt, đặc biệt là đến đúng giai đoạn quan trọng, độ tuổi càng tỏ ra vô cùng quan trọng. Trước mắt Vương Tử Quân còn ưu thế trẻ tuổi, nhưng sau này thì sao? Trường Giang sóng sau đè sóng trước, đời sau mạnh hơn đời trước, biết đâu ngày nào đó sẽ xuât hiện một cán bộ trẻ còn mạnh mẽ hơn cả mình?
Nếu lên cấp phó ban sớm hơn hai năm, như vậy chẳng khác nào Vương Tử Quân bắt một chuyến xe sớm hơn, nếu muốn phát triển tốt trong quan trường, nếu muốn từng bước tạo ra kết quả khả quan thì cần con số và chiến tích. Đi về các địa phương phía tây giúp đỡ huyện nghèo chính là một phần chiến tích mà chính mình có thể nắm lấy được.
Vương Tử Quân đã có ý nghĩ như vậy, hắn cho ra quyết đoán, hắn lấy điện thoại và gọi ra ngoài.
- Alo, chào bí thư Tạ, tôi là Vương Tử Quân...
Trên bàn làm việc của bí thư Tôn Lương Đống cũng có phần văn kiện kia, nhưng lão đối mặt với văn kiện này lại luôn vò đầu bứt tai. Dựa theo sắp xếp của phòng tổ chức thị ủy, huyện Hồng Bắc cần phái ra một vị cán bộ cấp chính khoa để tham gia hoạt động lần này, nhưng phái ai đi? Đây thật sự là một vấn đề làm cho người ta đau đầu.
Dù là phái ai đi cũng đắc tội với người, hơn nữa chỉ cần vấn đề này được khai thông sẽ phát sinh tranh luận lớn ở hội nghị thường ủy, như vậy Tôn Lương Đống là bí thư huyện ủy càng khó xử. Nhưng tên đã lên dây, căn bản không thể không bắn, nghĩ lại gương mặt đen nhẻm của trưởng phòng tổ chức thị ủy, lãnh đạo vứt lại một câu, nói rằng có khó khăn cũng phải chịu, cần phải sáng tạo trong thời điểm khó khăn, những câu này làm cho bí thư Tôn cảm thấy phát run.
Không phải ai cũng có thể mềm như quả hồng, Triệu Liên Sinh là một bí thư cũng có phương châm riêng của mình, lão bắt đầu nghĩ về những vị cán bộ chính khoa có thể bóp được.
- Cốc, cốc, cốc!
Tiếng đập cửa khẽ vang lên, Tôn Lương Đống khẽ lên tiếng, đúng lúc thấy bí thư ủy ban tư pháp Tạ Xuân Lai đi vào. Khi Tiền Học Bân đến mặt trận tổ quốc thị ủy để dưỡng già, vài vị lãnh đạo được tiến lên một bậc thang, mà Tạ Xuân Lai thì tiếp nhận vị trí phó bí thư quản lý tư pháp của Hồng An Trạch, coi như là tồn tại thứ năm trong huyện.
- Bí thư Tạ đến rồi đấy à, mời ngồi!
Tôn Lương Đống cũng không dám lên mặt với Tạ Xuân Lai, lão nhấc mông đứng lên nghênh đón.
- Bí thư Tôn đang bận rộn gì sao?
Tạ Xuân Lai dựa lưng lên ghế sa lông, sau đó hắn nở nụ cười hỏi Tôn Lương Đống.'
Tôn Lương Đống thở dài một hơi, cơ thể vốn có hơi mập hơn một chút ngồi xuống chiếc ghế chủ vị, sau đó dùng giọng bất đắc dĩ nói:
- Một huyện bảy trăm ngàn người, tôi có thể không bận rộn sao? Ôi, ai cũng nói làm quan thì tốt, nào ai biết cái khó của nó?
Thư ký của Tôn Lương Đống đi vào rót trà cho Tạ Xuân Lai rồi nhanh chóng đi ra, Tôn Lương Đống nói tiếp:
- Bí thư Tạ, tôi rất ít khi thấy anh đến đây nói chuyện phiếm, anh có việc gì sao? Tôi nhắc nhở anh một câu, tôi lúc này thật sự không có tiền, cũng không có thể xuất tiền.
Tôn Lương Đống tất nhiên là đang nói đùa, nhưng cũng thật sự nói rõ tình huống căng thẳng của phòng tài chính huyện, thời gian này ai cũng không sống khá giả, sắp đến cuối năm, đủ loại sổ sách cần quyết toán, điều này làm cho hai vị lãnh đạo là Tôn Lương Đống và Ngưu Vạn Thần thật sự đau đầu. Nhưng đau đầu cũng không làm được gì, thiếu nợ thì trả tiền, đây là điều không thể nào tránh được, chỉ có thể cố gắng khâu vá cục diện mà thôi, có một bí quyết lúc nào cũng đúng, đó là: Kéo.
- Bí thư Tôn, xem ra anh thật sự bị đòi tiền quá nhiều rồi, nhưng anh yên tâm, hôm nay tôi không đến đây đòi tiền, tôi muốn nói với anh một chuyện.
Tạ Xuân Lai nâng ly trà lên rồi khẽ khoát tay nói.
- Sao? Anh cứ nói đi.
Tôn Lương Đống cảm thấy hứng thú, lão ném một điếu thuốc cho Tạ Xuân Lai.
Trong khu văn phòng của huyện, những cán bộ hút thuốc luôn chiếm đa số, mỗi lần mở hội nghị thì vị phó chủ tịch huyện là nữ duy nhất luôn bị khói thuốc bao quanh, rất khó chịu và sặc sụa. Nhưng Tôn Lương Đống và Ngưu Vạn Thần cũng là hai tẩu thuốc lớn, người khác cũng không biết nói gì hơn, vì thế dù hai phòng họp ra quy định không hút thuốc, nhưng ai cũng làm theo ý mình, liên tục hút thuốc nhả khói.
- Bí thư Tôn, thật ra cũng không có chuyện gì lớn, Vương Tử Quân nhờ tôi một chuyện nhỏ, tôi đến nói với anh.
Tạ Xuân Lai nhận lấy một điếu thuốc, nhàn nhã châm lửa, nhưng bí thư Tôn Lương Đống ngồi dối diện lại cau mày. Lão không thể nào đoán được Vương Tử Quân đang muốn làm ra trò gì.
- Bí thư Tôn, bí thư Vương nói mình đã làm tốt công tác ở xã Tây Hà Tử, lần này cần phái cán bộ đến phía Tây giúp đỡ dân nghèo, ngàn vạn làn đừng đưa chỉ tiêu này vào tay cậu ấy.
"Cái, cái gì? Đừng bỏ vào tay cậu ấy?"
Tôn Lương Đống vừa nghe được lời này thì đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, lão căn bản không dám suy xét đến Vương Tử Quân, vì người này không dễ động vào, vì thế cũng không nên làm phiền đối phương. Lão tự giác đưa bí thư Vương ra khỏi tầm ngắm, nhưng bây giờ Tạ Xuân Lai lên tiếng lại làm lão hiểu ra vấn đề.
Tiểu tửu Vương Tử Quân chính là một cán bộ mà Tôn Lương Đống không thể trêu vào, để hắn tiếp tục ở lại xã Tây Hà Tử sẽ không biết còn phát sinh những vấn đề gì, nếu bây giờ cho hắn đi theo lời hiệu triệu của tỉnh, rõ ràng là một cơ hội tốt. Nếu đẩy tiểu tử kia đi hai năm, không phải mình sẽ được yên ổn hai năm sao?
Cho dù Vương Tử Quân kia có oán khí thế nào thì hai năm sau Tôn Lương Đống sẽ an tâm hơn, mà lúc đó cũng không biết mình đang ở chỗ nào rồi.
Tôn Lương Đống thầm có ý nghĩ rất nhanh chóng, lão nghĩ đến tình huống như vậy thì có chút cảm giác sùng bái chính mình, hai con ngươi loang loáng, lão dùng giọng thấm thía nói với Tạ Xuân Lai:
- Đồng chí Xuân Lai, tư tưởng này của bí thư Vương là không được, chúng ta đều là đảng viên đảng cộng sản, cần phải xung phong đi đến những nơi gian khổ hiểm nghèo. Anh không nghe nói câu: Thấy khổ thì nghĩ về cuộc trường chinh; có mệt thì hãy nghĩ về các vị cán bộ tiền bối năm xưa sao? Trong thời kỳ mới, những đồng chí cán bộ trẻ tuổi ưu tú như Vương Tử Quân thì càng là một khối gạch cần tôi luyện, cần phải tiến thân vào những nơi gian khổ, như vậy mới có kinh nghiệm mưa gió, có sự từng trải.
Tôn Lương Đống nói rất dõng dạc, nói mà máu nóng sôi trào, lão nhìn Tạ Xuân Lai đang ngồi kia không lên tiếng mà càng cảm thấy bội phục chính mình.
Tạ Xuân Lai cũng không nói điều gì, nhưng trong long hắn lại thầm cảm thán. Vương Tử Quân thật sự quá quỷ quái, muốn đi nhưng lại nói lời không thật lòng, hắn cũng chỉ có thể đến đây nói dùm mà thôi. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, mình vừa mở miệng thì Tôn Lương Đống đã lên tiếng quyết định ngay lập tức.
Khi Tạ Xuân Lai rời đi với vẻ mặt bất đắc dĩ, Tôn Lương Đống càng cảm thấy phái Vương Tử Quân đi là quyết định sáng suốt, lão lại sợ đêm dài lắm mộng, thế cho nên ngay buổi chiều đã mở hội nghị thường ủy.
Tôn Lương Đống nói ra ý kiến của mình trên hội nghị thường ủy, các vị thường ủy khác đều giơ tay đồng ý với phương án cho Vương Tử Quân đi tham gia giúp đỡ các đơn vị nghèo. Tuy Vương Tử Quân gần đây rất yên tĩnh, nhưng vài lần thấy hắn ra tay độc ác thì vị thường ủy nào cũng rất kiêng kỵ, thế cho nên khi xử lý công tác cũng cần xem xét có phát sinh xung đột gì với hắn hay không.
Tiền Học Bân đã tiến lên khối mặt trận tổ quốc thị ủy, phó bí thư Tiền phát triển như diều gặp phải kết quả hôm nay, truy cứu nguyên nhân thì quá rõ ràng, thế cho nên không ai muốn đắc tội với Vương Tử Quân.
Vì vậy một văn kiện bổ nhiệm được thông qua vô cùng thuận lợi ở huyện Hồng Bắc, khi bí thư Tôn lớn tiếng nói tan họp thì ánh mắt Ngưu Vạn Thần đã rơi lên đồng hồ trên tường, thời gian không qua bao lâu, hội nghị thường ủy hôm nay chỉ hầu như diễn ra trong ba phút.
- Bí thư Tôn, hai ngày nay tôi có chút không thoải mái, muốn đi Giang Châu khám xét một chút, trước tiên tôi nói với anh cái đã.
Ngưu Vạn Thần mỉm cười đi đến trước mặt Tôn Lương Đống rồi khẽ nói.
Chủ tịch huyện xin nghỉ, hơn nữa còn là đi khám bệnh, dù thế nào thì Tôn Lương Đống cũng không thể cản được. Lão dùng giọng ân cần hỏi xem chủ tịch không thoải mái ở chỗ nào, cần phải an tâm dưỡng bệnh, không cần quá quan tâm đến công tác, sau đó sảng khoái đồng ý. Nhưng chủ tịch Ngưu Vạn Thần vừa đi thì phó bí thư Hồng An Trạch cũng đến xin nghỉ, nguyên nhân cũng là vấn đề sức khỏe.
- Chủ tịch Ngưu đau dạ dày, anh cũng không phải giống như vậy chứ?
Tôn Lương Đống giống như có chút mất vui, lão dùng giọng không khách khí hỏi Hồng An Trạch.
- Không phải, tôi và chủ tịch Ngưu không giống nhau. Bí thư Tôn, tôi không phải đau dạ dày, tôi chẳng qua cảm thấy đi tiểu tiện có hơi khó khăn.
Hồng An Trạch nói rồi chậm rãi đi về phía phòng làm việc của mình.
Hai người Ngưu Vạn Thần và Hồng An Trạch chạy đi rất nhanh, căn bản là sợ Vương Tử Quân dây vào người mình, bọn họ không thể trêu vào thì cũng không nên đứng lại hứng chịu. Hai người này không muốn ra mặt, dù sao thì vấn đề tổ chức nhân sự cũng nên ném cho trưởng phòng tổ chức đi mà thực hiện.
Tôn Lương Đống ngồi trong phòng làm việc một lúc lâu, lão chuẩn bị gọi điện thoại cho trưởng phòng tổ chức huyện ủy, đúng lúc này phó phòng thường vụ phòng tổ chức chạy đến cầm một tờ đơn xin nghỉ việc nói:
- Bí thư Tôn, trưởng phòng của chúng tôi chợt sinh bệnh, đã vào bệnh viện.
Tôn Lương Đống nghe thấy như vậy thì không khỏi cảm thấy mắc nghẹn, trưởng phòng tổ chức sinh bệnh vào lúc này, lão tất nhiên biết rõ đối phương có ý gì. Lão thầm mắng đám người này là cá chạch, kẻ nào cũng dối trá.
Mọi người đều đã nghỉ bệnh, Tôn Lương Đống còn nói gì hơn? Cũng không thể đi xem chủ tịch Ngưu có phải đau dạ dày, phó bí thư Hồng An Trạch có đi tiểu không thông hay không chứ?
Vương Tử Quân đến thì cũng sẽ đi, mình còn sợ hắn sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 154: Cán bộ là một viên gạch nên chuyển vào đúng thời điểm
Chương 154: Cán bộ là một viên gạch nên chuyển vào đúng thời điểm