Trong một căn biệt thự ở đường Đông Giao, nơi này phát ra ánh sáng chói mắt, hơn mười chiếc xe chỉnh tề đậu trên bãi cỏ, thỉnh thoảng có người ra vào, những người này đều ăn mặc chỉnh tề, bọn họ lớn tiếng đàm tiếu. Lẽ ra những người ra vào trong một ngôi nhà tràn đầy khí phái phải là những kẻ có giáo dưỡng, nhưng đám người này lại hoàn toàn khác biệt, bọn họ vừa vào trong sân thì đã không cố ý đứng trên bãi cỏ nói đủ mọi chuyện, hoàn toàn không để ý đến những vị khách trong nhà, hăng say đàm luận.
- Nâng ly, chúng ta cùng nhau uống ly rượu này, chúc Thịnh gia một ly, cung chúc Thịnh gia bình an quay về.
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trong mắt hắn ẩn giấu một luồng khí chất bạo ngược, hắn đứng lên lớn tiếng đề nghị.
Thịnh Thanh Long ngồi ở vị trí chủ vị, hắn uống hết ly rượu rồi cười tủm tỉm nói:
- Này anh Lục, tôi biết anh dùng dao rất giỏi, nhưng không nghe nói anh có thể diễn trò. Nghe nói anh đã kéo tay anh Hoàng khóc đến mức mặt mũi nhăn dúm, kêu oan cho tôi cứ như thật.
- Hì hì, đại ca, vì có thể nặn ra những giọt lệ như vậy mà tôi đây đã thật sự chịu khổ, sáng hôm đó phải phải chuẩn bị ớt bôi lên mắt, làm hại tối hôm đó nước mắt nước mũi cứ kèm nhèm, thật sự khó ngăn lại được. Nhưng nói thật thì đại ca vẫn thần thông quảng đại, có thể triệu tập cả chủ tịch thành phố, đồng thời còn phải ra tay vì anh.
Anh Lục vừa tranh công vừa nở nụ cười nói lời nịnh hót.
Thịnh Thanh Long cung không dám xem thường tên thuộc hạ là anh Lục của mình, tiểu tử này tuy bình thường ít nói ít rằng, nhưng lại là một kẻ dám xông lên giết người. Nghe nói năm xưa có vài lời qua tiếng lại với hàng xóm, khi thấy không hợp thì xách dao đâm bốn người trong gia đình người ta, đây là loại người không dễ trêu vào.
- Thịnh Gia, tôi không diễn được chân thật như anh Lục, vì thế cũng không được hưởng tư vị nắm chặt hai tay của chủ tịch thành phố, nhưng anh em đây cũng liều mình vì đại ca.
Một tên đàn ông trẻ tuổi có một vết dao trên mặt cũng không quan tâm mà chen đến bên cạnh anh Lục, sau đó nâng ly rượu nói với Thịnh Thanh Long.
Thịnh Thanh Long chỉ cười ha hả với hành động đoạt công của tên đàn ông kia, hắn nâng ly rượu lên với đám người, sau đó dùng giọng đắc ý nói với Quách Vạn Thần ở bên cạnh:
- Anh Quách, những anh em của tôi như thế nào? Tuy không có tên nào là đảng viên đảng cộng sản, nhưng đứa nào cũng tốt, nếu nói về lòng trung thành và mức độ tận tâm thì thật sự là khó thể sánh được. Nếu anh có thù oán với ai, chỉ cần nói cho anh em một tiếng là xong ngay...
Quách Vạn Thần chỉ biết cúi đầu uống rượu, lúc này hắn thật sự có chút hối hận vì theo Thịnh Thanh Long đến đây uống rượu, nhưng hắn hối hận cũng đã muộn, hắn đã đến đây thì cũng chỉ có thể nhập gia tùy tục mà thôi.
- Anh Quách, anh có gì không vui sao? Nói cho mọi người vui vẻ một chút? Chủ tịch Hoàng khi nào thì ra tay với Vương Tử Quân? Anh cần phải hứa với anh em, tên họ Vương kia vừa đi thì phải nhanh chóng thả Tiểu Hổ ra ngay.
Thịnh Thanh Long nói đến Thịnh Tiểu Hổ thì lại nâng ly rượu lên với Quách Vạn Thần.
- Ngày mai, ngày mai sẽ mở hội nghị thường ủy huyện ủy, chủ tịch Hoàng đã hạ quyết tâm, sau khi kết thúc hội nghị thường ủy thì sẽ ném tên ruồi bọ kia về nơi bắt đầu. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Quách Vạn Thần nâng ly trong tay lên, hắn uống một hơi cạn sạch.
Thịnh Thanh Long khẽ gật đầu mà không nói thêm điều gì, nhưng ly rượu trong tay lại úp xuống, không còn giọt rượu nào dư thừa.
- Thịnh Gia, Vương Tử Quân đến.
Một tên đàn ông chạy từ ngoài vào trong biệt thự với vẻ mặt bối rối, hắn dùng giọng kinh hoảng nói với Thịnh Thanh Long.
Thịnh Thanh Long đang uống rượu, hắn vừa nghe thấy tên kia báo cáo thì thiếu chút nữa đã ói hết rượu ra ngoài. Sau khi dùng sức ho khan vài tiếng, hắn cười lớn với đám người bên dưới:
- Các anh em, Vương Tử Quân đến rõ ràng là cúi đầu với ông đây. Ha ha ha, lúc này các anh em cũng không cần khách khí, cứ thoải mái đùa giỡn với con chó này cho anh.
Đám người bắt đầu ồn ào như một bầy thú hoang, tên vừa chạy đến báo cáo có nhiệm vụ đi đón Vương Tử Quân, mà nhóm người Thịnh Thanh Long thì lại nhàn nhã tự tại nhìn ra cửa phòng khách, chờ Vương Tử Quân xuất hiện.
Vương Tử Quân đến, nhưng không phải đến một người, khoảnh khắc khi hắn đi vào biệt thự, có vài chục bóng đen phóng về phía đám người đứng trong sân như mãnh hổ xuống núi.
- Các người muốn làm gì?
Anh Lục quát lớn một tiếng, hắn chụp lấy một băng ghế, đang định đập thẳng về phía tên chiến sĩ trước mặt. Nhưng băng ghế còn chưa kịp vung lên thì bàn tay viên chiến sĩ đã khống chế cánh tay của hắn, sau đó dễ dàng cho hắn đo ván xuống sàn.
Nếu so sánh với những tên đàn ông trong nhà thì Thịnh Thanh Long ngồi ở vị trí chủ vị và Quách Vạn Thần lại càng là đối tượng được các chiến sĩ chú ý trọng điểm, khi hai người bọn họ vừa lấy lại được phản ứng thì mười chiến sĩ đã xuất hiện trước mắt.
- Các người muốn làm gì? Đúng là hồ đồ, tôi là phó bí thư huyện ủy huyện Lô Bắc, nếu các anh dám làm xằng bậy, cẩn thận tôi tố cáo các anh.
Khi Quách Vạn Thần bị các chiến sĩ giữ chặt lấy thì lập tức hô lớn.
Vương Tử Quân cũng không ngờ lại gặp mặt Quách Vạn Thần ở chỗ này, thế là hắn thầm nghĩ, đến đây để bắt cá lớn, không ngờ lại vớ được Quách Vạn Thần.
Khi Vương Tử Quân định cho người thả Quách Vạn Thần ra, đúng lúc Mạc Tiểu Bắc vung tay lên, một chiến sĩ nhanh chóng lấy giẻ lau bàn nhét vào miệng Quách Vạn Thần.
Mạc Tiểu Bắc ở vùng đóng quân xa xôi cũng biết Quách Vạn Thần này là nhân vật ức hiếp Vương Tử Quân, bây giờ nàng sẽ không bỏ qua cho hắn.
- Ư ư...
Quách Vạn Thần vừa kêu gào vừa dùng sức vùng vẫy, dáng vẻ phẫn nộ như một con sư tử bị giam vào lồng sắt. Nhưng khi hắn đang nổi giận đến mức khó thể kiềm chế, Vương Tử Quân đã nhàn nhạt nói một câu, chỉ một câu mà làm cho Quách Vạn Thần đang cực kỳ bất ổn nhanh chóng đứng đờ cả người:
- Bí thư Quách, anh thật sự rất hăng hái, lại ngồi cùng một chỗ uống rượu với đám người chuyên giết người phóng hỏa.
Quách Vạn Thần cảm thấy hai chân mềm nhũn, hắn nhìn chằm chằm vào anh Lục và Thịnh Thanh Long đã bị bắt, sau đó chợt sinh ra cảm giác như cả bầu trời sắp sập xuống.
Trong phòng họp thị ủy, các vị thường ủy thị ủy đã tụ tập lại, bí thư thị ủy Hùng Trạch Luân ngồi ở vị trí trung tâm, bên cạnh hắn là chủ tịch thành phố Hoàng Long Chương, hắn dùng giọng ngưng trọng nói:
- Các đồng chí, không xuống kiểm tra thì không biết, lần này tôi đi thật sự nhìn thấy nhiều tình huống mà giật mình.
Chủ tịch Hoàng Long Chương vừa nói vừa vỗ mạnh xuống bàn, sau đó dùng giọng đầy khí phách nói:
- Một tên cán bộ tạm giữ chức mà dám lạm dụng chức quyền để báo tư thù với một cá nhân có ân oán, trực tiếp bắt giữ lãnh đạo xí nghiệp vĩ đại đưa đến giam ở cục công an huyện. Điều làm cho người ta căm giận chính là huyện ủy huyện Lô Bắc lại làm ngơ không quan tâm.
- Tôi rất đau lòng, thưa các đồng chí, tôi thật sự rất đau lòng. Tôi là một vị chủ tịch thành phố, trong khu vực trực thuộc sự quản lý của mình lại xuất hiện tình huống như vậy, có thể thấy người làm quan kiêu ngạo hống hách cỡ nào, tôi xem như đây là kinh nghiệm xương máu, tôi cũng đã hạ quyết tâm, nhất quyết phải đẩy đám ruồi bọ kia ra khỏi thành phố Hồng Ngọc chúng ta, kiên quyết không làm cho một con gián làm bẩn nồi canh của cả thành phố.
Chủ tịch Hoàng Long Chương đập bàn ầm ầm, vẻ mặt giống như thề không bao giờ bỏ qua. Hắn làm như vậy làm cho vẻ mặt của bí thư Hùng Trạch Luân tỏ ra có chút không tốt, vỗ bàn là đặc quyền của bí thư, anh là lãnh đạo đứng hàng thứ hai ở trong thành phố mà dám cướp đặc quyền của tôi, anh mà làm bí thư thì thế nào?
Nhưng lúc này Hùng Trạch Luân cũng không nói lời nào, Hùng Trạch Luân làm cho hắn bực bội, nhưng biết nói thế nào đây? Hơn nữa nếu mình ghi khắc chi tiết nhỏ này vào lòng, sợ rằng sẽ bị mọi người nói rằng lòng dạ hẹp hòi.
- Thưa các đồng chí, không biết mọi người có xem bản tin thời sự ngày hôm qua của đài truyền hình thành phố Hồng Ngọc hay không? Tuy đó là kinh nghiệm do tôi tự mình rút ra, nhưng tôi lần này xuống tuyến dưới và cũng có một việc cảm động, chính là dân ý, từ điểm này cũng rút ra một chân lý: Giữa trời đất luôn có một cán cân, dân chúng là quả cân, dù là bất cứ thứ gì cũng không bằng dân ý.
Chủ tịch Hoàng Long Chương nói đến đây thì khẽ phất tay với thư ký của mình đang ở phía sau, thư ký chạy đến mở băng, hình ảnh về vụ dân chúng đến vây quanh chủ tịch thành phố để kêu oan đã hiện lên trên màn hình.
Trên màn hình, chủ tịch Hoàng lần lượt bắt tay những người kêu oan, cũng nói ra những lời thân thiết thật tình, đầy hứa hẹn, có thể nói là từng câu nói làm ấm lòng người, từng nụ cười đều thân thiện, biểu hiện vô cùng tinh tế.
Chủ tịch Hoàng nhìn màn hình mà trong lòng thầm đắc ý, thầm nghĩ đợi sự việc này qua đi, mình sẽ để cho thư ký Tiểu Trần sao lưu lại, coi như bảo vật quý giá.
Ba phút trôi qua, hình ảnh trên màn hình vẫn rất rõ ràng, đó là lúc chủ tịch Hoàng bắt tay với nhân dân dưới huyện.
- Quần chúng thật sự rất tốt, thưa các đồng chí, một vài cán bộ chúng ta có hành vi lỗ mãng làm cho dân chúng thương tâm, nhưng chúng ta là cán bộ lãnh đạo, không thể không quan tâm đến những sai lầm như vậy, chúng ta phải nghĩ biện pháp sửa trị sai lầm. Tôi đề nghị miễn chức đồng chí bí thư ủy ban tư pháp, phó chủ tịch huyện Vương Tử Quân, đề nghị phòng tổ chức cho ra báo cáo, đẩy người này đến từ đầu thì về chỗ đấy.
Hoàng Long Chương nói, sau đó lại vung bàn tay của mình lên định vỗ xuống.
Vẻ mặt Hùng Trạch Luân rất khó coi, tuy hắn cũng chỉ biết một chút về Vương Tử Quân, nhưng Hoàng Long Chương trước hết là không thông báo cho mình, lại có hành vi ép vua thoái vị trong hội nghị thường ủy, đúng là đối phương đang khiêu chiến quyền uy của một vị bí thư thị ủy như mình.
Nhưng tình huống này lại khó thể cho Hùng Trạch Luân cơ hội mở miệng phản đối, hắn thấy Hoàng Long Chương đã chuẩn bị rất ổn, có lẽ đã sắp xếp từ lâu, nếu mình mở miệng phản bác thì hình như cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Đúng lúc Hùng Trạch Luân đang do dự xem có nên mở miệng hay không thì thư ký đã đi đến, hắn khẽ cúi xuống nói vài lời với Hùng Trạch Luân. Sau khi nghe được lời của thư ký thì Hùng Trạch Luân có hơi giật mình, sau đó đứng lên nói:"
- Thư ký trưởng Vương đến sao? Tốt, chúng ta ra nghênh đón.
- Các đồng chí, trước tiên chờ một chút, thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy đến.
Hùng Trạch Luân vừa nói vừa tranh thủ đi ra ngoài phòng họp.
Hùng Trạch Luân vừa nghe nói thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy đến thì trong mắt chợt bùng lên hào quang, hắn vội vàng đứng lên đi theo sau lưng Hùng Trạch Luân ra ngoài.
Thư ký trưởng Vương là ai, các vị cán bộ nơi đây đều hiểu rõ, đây chính là con trai cả của lão bí thư tỉnh ủy Vương lão, bây giờ càng là thư ký trưởng của văn phòng tỉnh ủy. Mỗi lần bí thư tỉnh ủy Lâm Trạch Viễn ra ngoài đều đưa theo thư ký trưởng Vương, mà trong tỉnh ai cũng biết thư ký trưởng Vương là tâm phúc của bí thư Lâm Trạch Viễn.
Hoàng Long Chương dù là một vị chủ tịch thành phố, nhưng nếu hắn có thể để lại ấn tượng tốt cho một nhân vật như thư ký trưởng Vương, sau này sẽ thuận tiện tiến lên.
Các vị thường ủy khác thấy hai vị lãnh đạo đứng đầu đều đứng lên đi ra nghênh đón thì cũng đứng cả lên, trưởng phòng Đoạn của phòng tổ chức thị ủy Hồng Ngọc vừa rồi còn tỏ ra rất âm trầm, bây giờ cũng tươi cười theo mọi người đi ra ngoài.
Chủ tịch Hoàng nhìn đám người đi theo sau mà có chút trầm ngâm, sau đó hắn chợt vẫy tay với viên thư ký, lại dặn dò:
- Chỉ cần mở máy quay ra là được, không cần xem xét.
Viên thư ký nhìn thấy hình tượng chói lọi của Hoàng Long Chương trên màn ảnh, sao không hiểu rõ tâm tư của lãnh đạo? Thế là hắn nghiêm mặt đồng ý:
- Chủ tịch Hoàng cứ yên tâm, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Chủ tịch Hoàng khẽ gật đầu, sau đó hắn khẽ vỗ vai viên thư ký, lại mỉm cười tủm tỉm đi theo đám thường ủy thị ủy ra ngoài.
Vương Quang Vinh bình tĩnh uống nước, vẻ mặt treo nụ cười vui vẻ, lão rất hài lòng với biểu hiện của con mình, cũng áp dụng chính sách không thèm quản với sự phát triển của Vương Tử Quân. Trên con đường quan trường, lão chỉ là một người mới, cũng biết đường do mình tự đi là tốt nhất, nếu giúp đỡ quá nhiều thì cũng không hoàn toàn là chuyện tốt.
Nhưng Vương Quang Vinh có ý nghĩ như vậy cũng không đồng nghĩa là để yên cho người khác thi triển những thủ đoạn hèn hạ với con trai của mình. Nếu như người ta cưỡi lên đầu lên cổ con mình mà lão lại tỏ ra như không nhìn thấy thì rõ ràng là không bình thường. Vì thế khi Lâm Trạch Viễn nói rõ sự việc với Vương Quang Vinh, nếu không phải đã có tu dưỡng sau vài chục năm đi dạy học, sợ rằng lão đã vỗ bàn thay cho con trai.
- Ha ha ha, thư ký trưởng đại giá quang lâm, bốn đại ban ngành của thành phố Hồng Ngọc chúng tôi đến chậm rồi. Thư ký trưởng đến quá đột nhiên, sao không gọi điện thoại thông báo trước một tiếng? Tôi sẽ đưa ban ngành ra tận cổng chào đón anh.
Lúc này Vương Quang Vinh tuy không là thường ủy tỉnh ủy nhưng Hùng Trạch Luân lại hạ thấp tư thái của mình, hoàn toàn đặt Vương Quang Vinh lên vị trí thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy.
Tuy Vương Quang Vinh đang tràn đầy tức giận khó thể áp chế nhưng lúc này lão không còn là một giáo sư đại học, sau khi lịch lãm quan trường thì lão đã rất khéo đưa đẩy. Sau khi bắt tay với Hùng Trạch Luân, lão chợt cười nhạt nói:
- Bí thư Hùng, anh quá khách khí rồi, mà anh cũng là lãnh đạo của tôi, nếu anh khách khí như vậy thì rõ ràng muốn tôi quay về tỉnh rồi.
Hùng Trạch Luân và Vương Quang Vinh đều là cấp bậc chính sảnh, nhưng Hùng Trạch Luân là ủy viên tỉnh ủy, Vương Quang Vinh nói Hùng Trạch Luân là lãnh đạo cũng không quá, nhưng ai cũng có thể xem đó là lời nói khiêm nhường của thư ký trưởng Vương.
Hùng Trạch Luân nghe lời nói của Vương Quang Vinh vào trong tai mà thật sự rất thoải mái, hắn cười ha hả nói:
- Thư ký trưởng Vương, tôi đây được anh tô son thiếp vàng cũng không biết nói gì hơn, lát nữa uống rượu nhất định sẽ kính anh vài ly.
Chủ tịch Hùng Trạch Luân thấy bí thư Hùng và thư ký trưởng Vương nói chuyện với nhau rất vui vẻ, chính mình là chủ tịch thành phố mà không có dư âm chen vào, thế là hắn tranh thủ tiến lên tự giới thiệu về mình:
- Chào thư ký trưởng Vương, tôi là Hoàng Long Chương, chào mừng anh đến thành phố Hồng Ngọc kiểm tra chỉ đạo công tác.
Vương Quang Vinh tất nhiên sẽ rất bực bội với viên chủ tịch thành phố kia, nhưng lúc này lão lại không thể không biểu hiện phong độ, thế nên phải miễn cưỡng vươn tay ra. Sau khi bắt tay như chuồn chuồn lướt nước với Hoàng Long Chương, lão dùng giọng nghiêm túc nói:
- Chào chủ tịch Hoàng, kiểm tra chỉ đạo công tác thì tôi không dám nhận, tôi chỉ nhận ủy thác của bí thư Lâm, đến đây xử lý một việc.
- Chị thị của bí thư Lâm, chúng tôi sẽ nhất định chứng thực thật tốt. Thư ký trưởng, chỗ này cũng không phải nơi nói chuyện, tôi thấy chúng ta nên đến phòng họp, nơi đó có hoàn cảnh tốt hơn.
Hoàng Long Chương vừa nói vừa bày ra tư thế xin mời.
Vẻ mặt Hùng Trạch Luân chợt biến đổi, sao hắn không biết rõ tâm tư của Hoàng Long Chương? Hắn thầm mắng Hoàng Long Chương quá vô sỉ, đồng thời cũng chỉ có thể đi theo bước tiến của thư ký trưởng, lại phải xem lại hình tượng chói lọi của chủ tịch Hoàng Long Chương. Tất nhiên chủ tịch Hoàng sẽ phải làm trầm trọng thêm cho lỗ tai của thư ký trưởng Vương về sự kiện mình xuống cơ sở kiểm tra chỉ đạo công tác.
Các vị thường ủy khác cũng bụng dạ hiểu rõ ý nghĩ của Hoàng Long Chương, nhưng tất cả mọi người vẫn hồn nhiên giả vờ không biết. Khi thấy thư ký trưởng cất bước thì cả đám cũng đi theo về phía phòng họp thị ủy.
- Anh Đoạn, anh cười ngây ngốc cái gì vậy? Còn chưa chịu đi sao?
Trưởng phòng tuyên truyền Phạm Quốc Hoa khẽ đẩy vị trưởng phòng tổ chức thị ủy Đoạn Đắc Hạo đứng trước mặt rồi khẽ nói.
Trưởng phòng Đoạn lúc này mới kịp phản ứng, hắn cười ha hả nói:
- Tôi nghĩ đến một chuyện rất buồn cười nên quên cả thời gian.
Phạm Quốc Hoa nhìn bộ dạng cười tủm tỉm của Đoạn Đắc Hạo thì không khỏi thầm nghĩ, anh Đoạn này sao lại cười ngây ngô như vậy? Không phải là lãnh đạo nào đề bạt hắn chứ?
Đoàn người đi đến phòng họp dưới sự dẫn dắt của bí thư Hùng Trạch Luân, Vương Quang Vinh vừa vào phòng họp thì thấy hình ảnh chủ tịch Hoàng Long Chương đang bắt tay thân thiết với quần chúng, mà gương mặt chủ tịch Hoàng khi bắt tay với dân chúng lại cực kỳ sáng lạn.
Trên đường đi về phòng họp thì Hoàng Long Chương luôn nghĩ đến vấn đề này, bây giờ thấy ánh mắt của Vương Quang Vinh nhìn lên màn hình, trong lòng hắn thật sự còn sảng khoái hơn lúc hoạt động thể dục với hai cô gái trẻ. Nhưng lúc này hắn lại dùng giọng cực kỳ đau thương nói:
- Thư ký trưởng, vừa rồi chúng tôi đang họp, nói đến chuyện này cũng thật sự đau lòng. Thư ký trưởng, một vị bí thư ủy ban tư pháp lại lạm dụng chức quyền để báo thù, bắt người giàu nhất trong huyện, nói lãnh đạo một nhà máy vĩ đại là tội phạm, sự việc này thật sự làm cho người ta phải giận run người.
- Cuộc sống của những nhà doanh nghiệp cũng không đơn giản nhẹ nhàng như trong phim, bọn họ gặp phải nguy cơ từ bốn phía, bình thường toàn thân mệt mỏi, còn phải đối phó với các loại quan hệ. Làm quan viên chính quyền, không những không phụ giúp cho nhân dân phát triển kinh tế, còn lợi dụng chức quyền để đả kích những nhà doanh nghiệp không vừa mắt, gán tội cho người ta, đúng là không ra gì. Nhưng may mà dân chúng của chúng ta đều chất phác, chính trực vô tư, tôi là một vị chủ tịch thành phố đối diện với tình huống nhân dân kêu oan cũng xấu hổ vô cùng.
Hoàng Long Chương lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, giống như đang phê bình chính mình nhưng ai nghe vào cũng thấy ý nghĩ khoe khoang quá rõ ràng. Chủ tịch Hoàng cảm thấy đây là một cơ hộ biểu hiện cực tốt, vì thế mà nói rất vui vẻ, hắn hoàn toàn không phát hiện vẻ mặt của thư ký trưởng Vương càng thêm lạnh lẽo.
Nhân tính dù là ẩn hay hiện đều có một nhược điểm chung: Chỉ cần là các bậc cha mẹ thì nhiều ít gì cũng sẽ muốn nói lời bao che cho con mình. Bọ hung cảm thấy con mình thơm, nhím cảm thấy con mình bóng. Anh phê bình con trước mặt bố, như vậy thì sai có thể vui vẻ cho được? Quan cao chức rộng thì sao? Chút tình thâm là không thể nào lau đi được, đừng nói là đối phương thao thao bất tuyệt là đang hãm hại con mình.
Vương Quang Vinh nhìn bộ mặt đau đớn của Hoàng Long Chương, lão khẽ cười và dùng giọng chân thành nói:
- Chủ tịch Hoàng có ý chí lấy dân làm gốc, điều này thật sự đáng giá cho chúng ta học tập. Chủ tịch Hoàng, sao anh không cho chúng tôi xem xét đoạn phim này từ đầu đến cuối một lượt?
Lời nói của Vương Quang Vinh giống như một dòng suối mát rót vào trong lòng Hoàng Long Chương, lời đề nghị của thư ký trưởng quả nhiên là gãi đúng chỗ ngứa. Gương mặt Hoàng Long Chương chợt tươi rói như đóa hoa mào gà, giống như thấy thư ký trưởng tán thưởng mình, sau khi quay về sẽ báo cáo cho bí thư tỉnh ủy, bí thư Lâm sẽ nói lời tán thưởng về mình. Như vậy sau này ở hội nghị cán bộ toàn tỉnh, biết đâu bí thư sẽ dùng mình làm điển hình tiên tiến, sẽ mở miệng tán dương? Rất là uy phong.
- Thư ký trưởng, đây là một việc nhỏ, nào có thể lọt vào mắt ngài? Nhưng nếu thư ký trưởng đã có tâm tư như vậy, tôi sẽ mở lại từ đầu, kính xin ngài cho ý kiến.
Hoàng Long Chương càng thêm khiêm tốn, vẻ mặt càng hùng hồn, hắn vừa nói vừa vung tay với thư ký, tỏ ý phát lại cả đoạn băng.
Trà trộn trong quan trường, lãnh đạo nói chuyện cũng không dễ nghe, mà đặc biệt là thư ký của lãnh đạo. Vì thư ký của lãnh đạo sẽ nghe rõ mọi lời của lãnh đạo, sau khi phỏng đoán thì sẽ cho ra kết luận, nó giúp ích rất nhiều cho những người muốn kéo quan hệ.
Nói tiền bạc là tội ác thì cũng không đúng; nếu nói mỹ nữ gây họa thì là mơ tưởng; nói lên cao thì sẽ lạnh, thật sự ai cũng bò lên; nói rượu làm tổn hại cơ thể nhưng cũng không ai bỏ; nói thiên đường là nơi đẹp nhất, cớ sao không ai chịu đi? Đám người trong quan trường muốn phát triển mạnh mẽ thì đều phải có năng lực, đầu óc và miệng lưỡi, ai cũng hiểu năm chân lý trên.
Vì vậy Hoàng Long Chương tuy nói ra những lời khiêm tốn nhưng thư ký Tiểu Trần lại không xem đó là thật, hắn lập tức mở lại cuốn phim từ đầu, hình ảnh chủ tịch thành phố tiếp kiến nhân dân kêu oan lại xuất hiện.
Vương Quang Vinh lẳng lặng xem phim, các vị thường ủy khác tuy không thích cũng chỉ có thể ra vẻ là đang xem, nhân vật chính của cuốn phim là Hoàng Long Chương càng cố gắng mở miệng giảng giải cho thư ký trưởng Vương Quang Vinh.
Hình ảnh lại tiếp tục quay đến thời điểm Hoàng Long Chương bắt tay với dân chúng kêu oan, khi âm thanh kết thúc, tất cả cán bộ trong phòng họp đều yên lặng, ai cũng đưa mắt nhìn Vương Quang Vinh.
- Lúc này chúng ta mời thư ký trưởng Vương nói vài lời.
Hoàng Long Chương rất linh mẫn, lời nói này đáng lý phải là của Hùng Trạch Luân, nhưng hắn lại lên tiếng cướp đoạt. Còn Hùng Trạch Luân suy nghĩ thế nào thì đây cũng không phải là điều mà Hoàng Long Chương cần lo lắng.
Vương Quang Vinh khẽ gật đầu, lão thản nhiên nói:
- Chủ tịch Hoàng cho tôi nói vài câu, nói thật thì tôi cũng có vài lời cần nói, nhưng trước khi tôi nói thì mời mọi người xem vài thứ.
Vương Quang Vinh vung tay lên, nhân viên công tác đi theo Vương Quang Vinh lấy ra một cuộn băng, sau đó bỏ vào trong máy. Thiết bị được lắp đặt ở phòng họp thành phố Hồng Ngọc là rất tốt, hai máy chiếu phim song song, khí khái phi phàm.
Thư ký trưởng muốn làm gì, rốt cuộc muốn nói điều gì? Các vị thường ủy thị ủy Hồng Ngọc đều đưa mắt nhìn về phía một màn ảnh khác, một bộ hình ảnh lại xuất hiện trước mắt mọi người.
Hình ảnh đầu tiên xuất hiện không phải là danh lam thắng cảnh, không phải là đàn ông anh tuấn và mỹ nữ, cũng không phải là phim tài liệu, chính là hình bán thân của một người đàn ông.
Người này rất bình thường, ném ra đường sẽ khó thể nào có đặc điểm nào để nhận ra, nhưng lúc này tấm hịnh vừa xuất hiện thì mọi người không khỏi đưa mắt sang một hình ảnh ở bên cạnh.
Hoàng Long Chương không ngờ hình của tên kia lại xuất hiện, nhưng lúc này hắn cũng không biết có gì xảy ra.
- Quản Lão Lục, dân tộc Hán, người huyện XX, vào ngày tháng năm đã xảy ra xung đột với hàng xóm, đã cầm dao sát hại một nhà bốn người, ngộ hại hai đứa bé chưa đến mười tuổi...
Khi tin tức về tội trạng của anh Lục được công bố, các vị lãnh đạo thành phố Hồng Ngọc lại đưa mắt nhìn sang màn hình bên kia, chính là người đang bắt tay thân thiết với chủ tịch Hoàng.
- Đó không phải là Quản Lão Lục sao?
Không biết là ai lên tiếng đầu tiên, ánh mắt đám người thường ủy thị ủy lại nhìn sang Hoàng Long Chương
Hoàng Long Chương cảm thấy đau đầu choáng váng, hắn trợn trừng mắt không thể tin đây là thật, nhưng hai gương mặt quá giống nhau, thật sự giống như hai cái cờ lê đặt cạnh nhau.
"Thịnh Thanh Long chết tiệt, con bà nó tìm người như vậy sao? Sao lại cho một tên tội phạm giết người đến bắt tay với ông? Sau khi vụ này qua đi, ông sẽ dạy bảo đám khốn kiếp chúng mày một trận!"
Hoàng Long Chương thầm nảy sinh ý nghĩ ác độc, nhưng sau đó lại đặt tất cả tâm tư lên người Vương Quang Vinh. Hắn đã không kịp nghĩ tại sao thư ký trưởng Vương lại có hình ảnh kia, hắn chỉ cố gắng nở nụ cười khô cứng nói:
- Thư ký trưởng, đây đều là...
Hai máy chiếu phim hầu như cùng hoạt động một lúc, trên màn hình bên trái thì Hoàng Long Chương vẫn bắt tay với nhân dân, nhưng đối tượng đã là một người khác.
- Triệu Nhị Thần, nam, dân tộc Hán, năm nay hai mươi tám tuổi, ngày x tháng x năm x lừa một cô gái vào phòng, hiếp dâm rồi bỏ trốn, ai có tin tức xin liên lạc...
Lúc này trong đầu Hoàng Long Chương đã kêu lên ong ong, con bà nó bắt tay với tội phạm giết người, bây giờ lại đổi thành tội phạm hiếp dâm, đây là chuyện gì? Thịnh Thanh Long, con bà mày đáng ghét.
- Thư ký trưởng, điều này...
Hoàng Long Chương muốn giải thích nhưng không biết nói sao cho phải, càng không biết nói từ đâu. Nếu cho hắn có không gian thì hắn sẽ giải thích cẩn thận, nhưng tình huống lúc này quá đột nhiên, hắn không chút chuẩn bị. Lúc này hình ảnh các nhân vật kêu oan liên tục hiện ra trên màn hình, giống như từng nhát búa đập vào lòng hắn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 207: Bắt tay xong mới biết tốt xấu
Chương 207: Bắt tay xong mới biết tốt xấu