- Bí thư Hùng, sự việc là thê này, đồng chí Vương Tử Quân...
Trước đó ở trên xe Vũ Trạch Huy đã suy xét đến vấn đề báo cáo với bí thư Hùng Trạch Luân như thế nào cho phải, tuy khi đi học thì thành tích của hắn cực kỳ kém, nhưng khi làm trưởng phòng tuyên truyền thì lại rất phù hợp vì tài ăn nói của hắn là cực tốt. Hơn nữa trước đó hắn đã có sự chuẩn bị, thế cho nên những tình huống báo cáo thế này căn bản không làm hắn phải sợ hãi.
Nhưng Vũ Trạch Huy lại rất biết cách dùng từ trong lần báo cáo này, hắn tiến hành khẳng định những cố gắng và năng lực công tác của Vương Tử Quân. Là một cán bộ lão thành trong huyện, Vũ Trạch Huy biết rõ muốn đả kích một người thì biện pháp tốt nhất không phải là trực tiếp đả kích, chính là tiến hành khẳng định đối phương ở nhiều phương diện, sau đó lại vạch ra sai lầm của đối phương bằng cách nói trúng tim đen. Nếu anh nói như vậy thì lãnh đạo sẽ không nghĩ lầm là anh mượn cơ hội trả thù, thế cho nên cũng có chút đánh giá về tính đại cục trong bản báo cáo của anh.
Vũ Trạch Huy chỉ mất năm phút đồng hồ đã nói rõ ràng đâu ra đấy, nếu như để hắn đánh giá về những lời báo cáo của mình, hắn cảm thấy ít nhất cũng có chín mươi lăm phần trăm cực kỳ phù hợp.
Hùng Trạch Luân cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Vũ Trạch Huy, nhưng lúc này gương mặt lại có hơi xám đen.
- Hì hì, Vương Tử Quân, lúc này tao xem mày chết như thế nào?
Vẻ mặt Hùng Trạch Luân trở nên xám xịt, trong lòng Vũ Trạch Huy chợt bùng lên cảm giác phóng túng và mừng rỡ, hắn chỉ cảm thấy báo cáo của mình đã phát ra tác dụng, ngay sau đó sẽ là lúc Hùng Trạch Luân nổi giận.
- Đồng chí Thiên Đông, đây là chuyện quan trọng mà sáng sớm anh đã chạy đến gặp tôi sao?
Hùng Trạch Luân khẽ ngẩng đầu dùng giọng không chút biểu cảm nhìn lướt qua mặt Hầu Thiên Đông.
Hầu Thiên Đông không biết Hùng Trạch Luân có ý gì, lão đành phải thành thật đáp:
- Đúng vậy, bí thư Hùng...
- Bí thư Hầu, chuyện này có phải thành phố An Dịch đã chính thức đưa ra lời can thiệp với các anh không?
Giọng điệu của Hùng Trạch Luân càng thêm lạnh như băng.
Hầu Thiên Đông là một vị bí thư huyện ủy, lão biết rõ tính tình của bí thư Hùng Trạch Luân, đối phương nói bằng giọng càng lạnh thì đại biểu cơn giận càng lớn, xem ra bí thư Tiểu Vương lần này chạy trời không khỏi nắng.
- Không, nhưng chúng tôi thấy lực ảnh hưởng của chuyện này...
Hầu Thiên Đông còn chưa kịp nói xong thì đã bị Hùng Trạch Luân cắt đứt lời:
- Vương Tử Quân đã có kiểm điểm và xác nhận sự việc này với huyện ủy và khối chính quyền huyện không?
Hùng Trạch Luân nói lời này đã có chút không đúng, nhưng dù nó không đúng thì Hầu Thiên Đông lại khó thể nói nên lời, lão nhìn ánh mắt lạnh lùng của bí thư Hùng Trạch Luân, sau đó trầm giọng nói:
- Bí thư Hùng, còn chưa có, nhưng...
- Bốp!
Hùng Trạch Luân vỗ tay thật mạnh lên mặt bàn, lão chỉ vào mặt Hầu Thiên Đông với vẻ mặt cực kỳ lanh lẽo rồi lớn tiếng nói:
- Hầu Thiên Đông, anh làm trò quỷ gì vậy? Anh không làm được gì mà cả ngày chỉ biết tạo ra thiêu thân, anh xem mình còn xứng là bí thư huyện ủy không?
Hùng Trạch Luân vừa nói vừa ném tới một tờ báo.
Hầu Thiên Đông lúc này đã đổ mồ hôi lạnh, sau lưng ướt đẫm, cảm giác xoay trời lật đất chợt bùng ra trong lòng. Từ khi nhận chức ở thành phố Hồng Ngọc đến bây giờ thì Hùng Trạch Luân căn bản chưa từng nổi nóng như vậy, tình huống bất ngờ càng làm cho Hầu Thiên Đông chợt không biết phải làm sao.
Hầu Thiên Đông nghi hoặc nhặt tờ báo bị Hùng Trạch Luân ném xuống đất lên nhìn qua, đây là " Nhật báo An Dịch " rất hiếm găp ở bản địa, trang đầu có hai người mặc tây phục đang bắt chặt tay nhau.
Khoảnh khắc này Hầu Thiên Đông chợt nhận ra thân phận của hai người đang bắt tay nhau kia, mà nét chữ đậm ở trang đầu và hình bóng của Vương Tử Quân càng ánh xạ vào trong mắt lão.
- Bí thư thị ủy Trịnh Đông Phương nhiệt tình tiếp đón đại biểu huyện Lô Bắc.
- Hôm nay ở quán Nghênh Tân thành phố An Dịch, bí thư thị ủy Trịnh Đông Phương nhiệt tình tiếp đoàn đại biểu của huyện Lô Bắc, hai bên đã bàn về vấn đề hợp tác kinh tế giữa hai địa phương, cũng đồng thời cho ra bản ký kết về việc xây dựng con đường nối liền hai khu vực...
Đã đăng báo, hơn nữa còn nằm ngay trang đầu, điều này nói rõ điều gì? Nói rõ Hầu Thiên Đông tự mình mở hội nghị thường ủy, sau đó lại tự chạy đến chịu đòn nhận tội với bí thư thị ủy Hùng Trạch Luân. Lão không kiểm tra chút chuyện giả dối và hư cấu truyền về từ thành phố An Dịch, hơn nữa thành phố An Dịch đã ký kết hợp đồng xây dựng con đường nối An Dịch với Lô Bắc, đây rõ ràng là một thành tích lớn của Vương Tử Quân, đáng được hoan nghênh mới đúng.
" Mình đang làm gì thế này? " Bạn đang đọc chuyện tại
Khi Vương Tử Quân đang hết lòng hết sức đến thành phố An Dịch kêu gọi mở đường thì chính Hầu Thiên Đông ở huyện Lô Bắc lại mở hội nghị thường ủy để nghiên cứu phương án xử lý hắn, điều này...Không phải là lão không toàn tâm toàn ý vì sự phát triển của huyện Lô Bắc mà chỉ biết làm kẻ tiểu nhân đứng ở phía sau đâm dao sao? Như vậy phải làm sao cho bí thư Hùng nhìn mình?
Hầu Thiên Đông nghĩ đến khả năng mình tạo nên ấn tượng kẻ tiểu nhân cho bí thư Hùng, thế là vẻ mặt lão chợt trở nên cực kỳ khó coi, toàn thân run rẩy.
- Bí thư Hùng, anh xem, ôi...Tôi đúng là không biết gì...
- Tút, tút, tút...
Hầu Thiên Đông đang định giải thích thì chiếc điện thoại màu xanh trong ba chiếc điện thoại trên bàn làm việc của Hùng Trạch Luân vang lên. Hùng Trạch Luân nhìn chiếc điện thoại đổ chuông mà khẽ khoát tay với Hầu Thiên Đông, tỏ ý không cần tiếp tục lên tiếng, sau đó cầm lấy điện thoại.
Không biết đầu dây bên kia nói gì đó mà trên mặt Hùng Trạch Luân chợt xuất hiện nụ cười sáng lạn, hắn cười ha hả nói:
- Chào bí thư Trịnh, hai người chúng ta dù nhận chức ở lân cận nhưng đây thật sự là lần đầu tiên nối thông điện thoại, tôi xin nói lời cảm tạ.
Bí thư Trịnh, lân cận? Những chữ này làm cho Hầu Thiên Đông chợt nghĩ đến bí thư thị ủy thành phố An Dịch là Trịnh Đông Phương.
- Ha ha ha, tôi sẽ nhanh chóng chấp hành chỉ thị của bí thư Trịnh, lúc này tôi xin đại biểu cho thị ủy chính quyền và hơn một triệu nhân dân thành phố Hồng Ngọc phát ra lời mời với bí thư Trịnh, hy vọng khi nào anh rảnh thì đến Hồng Ngọc một chuyến, ha ha ha...
Âm thanh của Hùng Trạch Luân cực kỳ phóng khoáng, điều này làm cho người nghe cảm thấy rất thoải mái, nhưng tình hình lúc này lại làm cho Hầu Thiên Đông nghe lời của lãnh đạo mà giống như kim châm vào tai.
Điện thoại vẫn tiếp tục, tiếng cười của bí thư Hùng Trạch Luân vẫn ngày càng giống như phát ra từ tận đáy lòng, cú điện thoại này làm Hầu Thiên Đông biết rõ bí thư Hùng Trạch Luân đang cực kỳ vui sướng.
- Bí thư Trịnh, chuyện này tôi còn chưa biết, chuyện nhỏ như vậy mà cũng phải làm cho bí thư Trịnh gọi điện thoại giải thích, thật sự làm cho tôi thấy cảm động. Tôi cũng không biết nói gì hơn, lúc này tôi xin lấy nhân cách cá nhân để đảm bảo với bí thư Trịnh: Bí thư cứ yên tâm, đã có Hùng Trạch Luân ở đây, tuyệt đối sẽ không làm cho bí thư Vương có bất kỳ điều gì uất ức.
" Không làm cho bí thư Tiểu Vương gặp phải bất kỳ uất ức gì? Hùng Trạch Luân nói như vậy khong phải đã quyết định vận mệnh của mình? "
Hầu Thiên Đông nghe được lời nói của Hùng Trạch Luân mà càng lúc càng sợ.
Hầu Thiên Đông sợ hãi thì Vũ Trạch Huy càng sợ hãi, dù hắn không biết Hùng Trạch Luân nói cụ thể điều gì và với ai trong điện thoại, nhưng từ những lời ngắt quảng của lãnh đạo thì hắn vẫn hiểu ra được một hương vị: Đó chính là sự việc lần này giống như mình lấy đá đập chân mình, biến hay thành dở.
Hùng Trạch Luân đặt điện thoại xuống, vẻ mặt dễ nhìn hơn rất nhiều, lão dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hầu Thiên Đông, sau đó lại nhìn sang Vũ Trạch Huy.
- Anh là Vũ Trạch Huy? Có phải anh có một người anh họ là Vũ Trạch Nhân?
- Vâng, anh họ của tôi là Vũ Trạch Nhân, anh ấy là phó thư ký trưởng thị ủy thành phố An Dịch, là anh ấy nói cho tôi biết về tin tức của đồng chí Vương Tử Quân.
Vũ Trạch Huy lúc này ý thức được Hùng Trạch Luân hỏi về Vũ Trạch Nhân cũng không phải là chuyện gì tốt, vì thế hắn rất muốn thoát khỏi mối quan hệ với Vũ Trạch Nhân.
Hùng Trạch Luân nhìn Vũ Trạch Huy, lại nhìn Hầu Thiên Đông, bàn tay vỗ mạnh lên bàn, lão giận dữ nói:
- Dù phát triển kinh tế là phương hướng của thành phố chúng ta, là mục tiêu và nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, thế nhưng tôi cũng không cường điệu tất cả đồng chí đều buông công tác để đi nắm bắt kinh tế, điều này là không thực tế. vì có những đồng chí không thích hợp, nếu làm được việc thì tôi tín nhiệm; làm không thành thì tôi cũng sẽ tha thứ. Thương có chỗ ngắn, phi đao có chỗ dài, nhưng điều làm cho tôi cảm thấy đáng giận chính là có đồng chí toàn tâm toàn ý vì sự phát triển của địa phương nhưng lại bị những đồng chí làm ăn không ra gì đâm đao bắn súng sau lưng. Vũ Trạch Huy, anh đi ra ngoài cho tôi, đừng để cho tôi gặp lại anh.
Vũ Trạch Huy nghe bí thư Hùng nói mình phải đi ra ngoài, thế là hai chân hắn như nhũn ra, thiếu chút nữa đã ngã xuống. Bị bí thư thị ủy lớn tiếng la mắng, sau đó lại bị đuổi ra khỏi phòng, hắn biết rõ kết quả của nó là thế nào. Hai môi của hắn mấp máy liên tục, lại run rẩy giải thích:
- Bí thư Hùng, anh hiểu lầm rồi...Anh nghe tôi giải thích đã, chuyện này...
Hùng Trạch Luân căn bản không cho Vũ Trạch Huy cơ hội này, lão dùng ngón tay chỉ vào Vũ Trạch Huy với bộ dạng rất mất kiên nhẫn, sau đó lạnh lùng ra lệnh:
- Anh đi ra ngoài.
Tuy chỉ có vài chữ nhưng lại giống như quân lệnh, Hầu Thiên Đông sợ Vũ Trạch Huy làm loạn ép bí thư Hùng Trạch Luân đuổi cả mình ra ngoài, nếu như một bí thư huyện ủy như mình bị bí thư thị ủy đuổi ra khỏi phòng, sợ rằng chờ đợi mình chỉ có kết quả cuốn gói ra đi.
Người trong quan trường cần chú ý bảo vệ mình, khi Vũ Trạch Huy còn đang muốn phản biện thì Hầu Thiên Đông đã trừng mắt, lão đẩy Vũ Trạch Huy ra khỏi phòng không chút khách khí.
- Sao anh còn chưa đi?
Hùng Trạch Luân nhìn Hầu Thiên Đông đẩy Vũ Trạch Huy ra khỏi phòng, vẻ mặt đã tốt lên vài phần, nhưng ánh mắt nhìn về phía Hầu Thiên Đông vẫn rất lạnh.
- Bí thư Hùng, tôi xin kiểm điểm với anh, tôi là một bí thư huyện ủy mà không xem xét sự việc cho rõ ràng, lúc đầu vì sợ thị ủy bị liên lụy vì huyện Lô Bắc, thế cho nên mới... Thiếu chút nữa làm cho bí thư Tử Quân chịu uất ức, tôi xin làm kiểm điểm với anh, mong anh và thị ủy xử phạt tôi.
Tư thái của Hầu Thiên Đông có thể nói là thiếu chút nữa hạ thấp xuống đũng quần, lúc này lão có muốn tiếp tục hạ thấp tư thái cũng không được, nếu như Hùng Trạch Luân thật sự muốn truy cứu trách nhiệm, sợ rằng chuyện xử phạt là khó tránh khỏi.
Hùng Trạch Luân nhìn bộ dạng của Hầu Thiên Đông giống như một đứa trẻ làm sai và chờ tiếp nhận xử phạt, trong lòng khẽ động. Lão chậm rãi ngồi xuống ghế của mình, sau đó dùng giọng thấm thía nói:
- Bí thư Thiên Đông, thái độ nhận sai lầm của anh là rất tốt, nhưng không thể chỉ là thái độ là được, tôi còn muốn anh có hành động thực tế. Bí thư Vương Tử Quân vì huyện Lô Bắc mà đã cố gắng rất nhiều, chúng ta không những phải khen ngợi, còn phải có những hành động trấn an các đồng chí phải chịu uất ức. Nếu không điều này sẽ ảnh hưởng đến tính tích cực của các đồng chí khác, đó là kết quả được không bù mất.
- Đúng vậy, bí thư Hùng, sau khi quay về tôi nhất định sẽ thành thật xin lỗi đồng chí Vương Tử Quân, thỉnh cầu anh ấy tha thứ cho hành vi lỗ mãng của mình.
Hầu Thiên Đông thấy vẻ mặt Hùng Trạch Luân trở nên tốt đẹp hơn thì trái tim đã hạ xuống lồng ngực.
- À, không cần xin lỗi công khai, nếu không uy tín của một lãnh đạo như anh còn được bao nhiêu?
Hùng Trạch Luân khẽ gõ lên mặt bàn, ánh mắt lại nhìn sang Hầu Thiên Đông, vẻ mặt nhàn nhạt làm cho người ta phải nghiềm ngẫm. Nhưng lời nói của lão cũng làm cho Hầu Thiên Đông hiểu ra vấn đề, đây là Hùng Trạch Luân tự cho mình thể diện, dù thế nào thì mình cũng là bí thư huyện ủy, nếu như xin lỗi công khai Vương Tử Quân, sau này uy tín trong ban ngành sẽ giảm, điều này có nghĩa là bí thư Hùng Trạch Luân không có ý bỏ cũ thay mới với mình.
Hầu Thiên Đông nghĩ đến tình huống mình không bị thay thế, lão không khỏi cảm thấy thoải mái hơn một chút. Nhưng lão vẫn tỏ ra trung tâm, không những nói lời xin lỗi bí thư Hùng Trạch Luân, còn nói sẽ xin lỗi Vương Tử Quân ở trường hợp tư nhân.
Chẳng biết có phải vì thái độ nhận sai thành khẩn của Hầu Thiên Đông làm cho bí thư Hùng Trạch Luân tán thành hay không, nhưng khi Hùng Trạch Luân ngồi xuống ghế lại ném một gói thuốc cho Hầu Thiên Đông. Hầu Thiên Đông trước nay ở huyện tuy rất ít khi tự mình châm thuốc, nhưng kỹ thuật châm thuốc của lão với lãnh đạo vẫn không giảm, lão nhanh chóng giúp bí thư Hùng đốt thuốc, sau đó lại châm lửa cho mình.
Hầu Thiên Đông hít vào một hơi thật sâu, rất thơm. Lão hút thuốc mà cảm giác như bầu trời đã quay lại với mình, hương vị rất tốt.
- Bí thư Thiên Đông, sau khi Quách Vạn Thần gặp chuyện không may thì ai là người quản lý khối tư pháp ở huyện ủy các anh?
Hùng Trạch Luân khẽ gạt tàn rồi dùng giọng nhàn nhạt hỏi Hầu Thiên Đông.
Hầu Thiên Đông có thể lên đến chức vụ bí thư huyện ủy, tất nhiên hai tai cũng không phải dùng không. Bí thư Hùng nói ra những lời này làm cho lão biết rõ ý nghĩa, trong lòng dù không tình nguyện nhưng vẫn bày tỏ thái độ rất rõ ràng:
- Bí thư Hùng, tư pháp luôn nằm dưới sự chỉ đạo của bí thư Vương Tử Quân, sau khi anh ấy tiến lên tiếp nhận công tác thì thành tích quá rõ, khối tư pháp của huyện Lô Bắc cũng bước lên bậc thang mới, đặc biệt là đến tết, tình hình trị an cực kỳ ổn định.
- À, vậy cũng tốt, nhưng nó cũng không phải danh chính ngôn thuận. Trong nước chúng ta, cần chú ý đến sự thống nhất giữa quyền lực và trách nhiệm, có nhiều khi trách nhiệm phải cân xứng với địa vị.
Hùng Trạch Luân lại gạt tàn rồi thản nhiên nói.
Lúc này Hầu Thiên Đông đã hoàn toàn buông lỏng, Hùng Trạch Luân lại bàn về vấn đề nhân sự với mình, điều này nói rõ vị trí của mình vẫn đảm bảo mà không xảy ra sự cố, lãnh đạo Hùng cũng không gõ đầu mình.
- Bí thư Hùng, không có Bá Nhạc không có Thường Hữu, anh có thể xem trọng đồng chí Vương Tử Quân, tôi thật sự vui mừng và cảm động, nhìn vào những thành tích mà đồng chí Vương Tử Quân đã tạo ra khi lên nắm công tác, tôi cảm thấy khối tư pháp nên giao cho anh ấy quản lý.
- Tốt, như vậy anh nên đề nghị với thị ủy, chúng ta cùng nhau đi theo trình tự bổ nhiệm cán bộ.
Hùng Trạch Luân cười cười rồi khẽ gật đầu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 223: Không có Bá Nhạc không có Thường Hữu
Chương 223: Không có Bá Nhạc không có Thường Hữu