- Đã xử lý tất cả, đều là đám người khốn cùng, dù sao thì cũng phải gánh chịu cho bọn họ chút thuốc men, tôi xem như đại phát từ bi, giữ lại dưỡng bệnh. Dù thế nào thì tôi cũng phải cố gắng làm cho con đường thăng quan của bí thư Hàn không gặp tình huống ngột ngạt chứ phải không?
Trần Lưu Căn vừa nói vừa đẩy bài trong tay ra.
Trần Lưu Căn có ý nghĩ thế nào thì Hàn Tác Hưng hiểu rõ, trong mắt hắn chợt lóe lên ánh sáng, hắn cười ha hả nói:
- Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt, làm một thương nhân thì anh cần chủ động gánh chịu trách nhiệm xã hội, cần phải hướng về điểm này, xem như hai chữ thương gia cũng hoàn toàn xứng đáng. Không phải tất cả mọi người đều được như vậy, ngoài kiếm tiền còn biết đảm đương nhiệm vụ xã hội, giám đốc Trần, anh thật sự là một thương nhân nhân nghĩa.
- Còn cần bí thư Hàn giúp đỡ nhiều hơn, nếu không có sự quan tâm giúp đỡ của bí thư Hàn, tôi cũng không thể đi đến bước này.
Trần Lưu Căn nói rồi cười lên ha hả.
Trần Lưu Căn cười và Hàn Tác Hưng cũng cười theo, Quách An Quyên và Lý Đông Nhạc cùng đánh bài cũng nở nụ cười. Lý Đông Nhạc vừa cười vừa cầm lấy một trái nho trên dĩa đặt bên cạnh bỏ vào miệng nói:
- Nếu nói ra thì trong quan trường tôi phục nhất là bí thư Hàn, nhưng nếu nói trên phương diện kinh doanh, tôi lại bội phục nhất là giám đốc Trần. Bí thư Hàn, anh có biết tên Vương Tử Quân ở huyện Lô Bắc dám gây phiền cho giám đốc Trần không?
Hàn Tác Hưng gật đầu nói:
- Vương Tử Quân này không đơn giản, chuyện này xử lý ra sao rồi?
Hàn Tác Hưng cũng có chút hiểu biết về Vương Tử Quân, biết rõ người thanh niên kia không dễ dây vào. Khi Vương Tử Quân gọi điện thoại đến cho huyện Lô Nam, chính hắn phân phó Lý Đông Nhạc và Trần Lưu Căn đến trao đổi với Vương Tử Quân.
- Đã xử lý tốt, tên họ Vương kia đúng là không biết xấu hổ, giám đốc Trần tìm người trên báo pháp chế cho ra hai bản tin, bây giờ đối phương còn không thể lau mông mình sạch sẽ, còn có năng lực can thiệp vào huyện Lô Nam chúng ta?
Lý Đông Nhạc vừa nói vừa dùng ánh mắt tràn đầy nịnh nọt nhìn Trần Lưu Căn.
Vẻ mặt Hàn Tác Hưng chợt trở nên âm trầm, hắn cầm bài trong tay mà do dự một lúc lâu không đánh ra. Lý Đông Nhạc và Trần Lưu Căn thấy bộ dạng từ chối cho ý kiến của Hàn Tác Hưng thì cũng dừng lại động tác đánh bài.
- Lưu Căn, anh thật sự quá lỗ mãng.
Hàn Tác Hưng nhìn Trần Lưu Căn rồi dùng giọng bất mãn nói.
Trần Lưu Căn biết rõ người trà trộn vào quan trường thường sẽ khó tranh khỏi nhiều cố kỵ, đảng cộng sản khó thể nào ném ra hai đồng tiền nếu không suy xét chu đáo. Tuy hắn không cho là đúng nhưng vẻ mặt lại tỏ ra không chút sợ hãi nói:
- Bí thư Hàn, tôi biết anh sẽ phê bình tôi chọc vào tổ ong vò vẽ, nhưng anh không biết đấy thôi, tên họ Vương kia ép người quá đáng, mềm không ăn, chỉ có thể cho đối phương biết thế nào là mạnh bạo. Nếu hắn không làm việc cắt đứt hết tất cả dư âm đường về, tôi nào phải dùng thủ đoạn này?
Hàn Tác Hưng trầm mặc một lúc lâu rồi dùng giọng âm trầm nói:
- Anh biết được bao nhiêu phần về Vương Tử Quân?
Trần Lưu Căn lúc này tuy không sợ Hàn Tác Hưng nhưng vẫn biểu hiện rất tôn kính.
- Bí thư Hàn, không phải chỉ là một vị cán bộ xuống tạm giữ chức sao? Có gì mà đặc biệt hơn người? Cần gì anh phải bất bình?
Quách An Quyên thấy vẻ mặt xấu hổ của Trần Lưu Căn không biết đáp lại thế nào thì khẽ dựa người về phía Hàn Tác Hưng, vì thế mà bộ ngực no đủ dán sát lên cánh tay của bí thư Hàn.
Hàn Tác Hưng bị Quách An Quyên trêu chọc làm bùng lên cảm giác vui vẻ, hắn ôm lấy nàng, kéo nàng vào trong lòng, cơ thể nàng đúng là nóng như than. Hắn dùng một tay vuốt mạt chược, một tay dò xét các địa phương trên người nàng, trong lòng rất vui vẻ, cảm giác căng cứng cũng dần biến mất.
- Hừ, nếu không người ta sẽ không nói anh ếch ngồi đáy giếng, cán bộ tạm giữ chức cũng không phải dễ dàng tùy tiện nắn bóp. Cậu biết chủ tịch Hoàng vì sao rơi đài không? Chuyện này thể hiện thì rõ ràng là không liên quan đến Vương Tử Quân, nhưng tôi nói rõ rồi là không nên chọc vào hắn, nên dùng tất cả thủ đoạn để cảm hóa hắn, cảm hóa mà không phải dùng thủ đoạn ép nhau, nếu hắn bị ép thì sao? Thỏ bị ép còn cắn người, huống hồ đối phương lại là một con sói hung ác?
Hàn Tác Hưng bức bối nói.
- Bí thư Hàn, anh không cần lo lắng, giám đốc Trần cũng không tự mình ra tay. Hơn nữa cho dù Vương Tử Quân có hậu trường, hắn cũng phải làm theo quy củ chứ? Những năm trước không phải cũng có người có hậu trường xuống huyện chúng ta sao? Cuối cùng thì thế nào? Không phải cũng bị đẩy đi à?
Lý Đông Nhạc chợt lên tiếng, hắn vừa đứng lên rót trà cho lãnh đạo vừa cố gắng an ủi.
Hàn Tác Hưng cũng không nói thêm điều gì, hắn không chỉ biết rõ những lời của Lý Đông Nhạc, hơn nữa năm xưa hắn còn tham dự vào tình huống kia. Làm quan khó thể lên được cấp phó huyện, đã như vậy thì có ai không có hậu trường? Ngày bình thường bọn họ là nước giếng không phạm nước sông, không can thiệp vào việc riêng của nhau, nhưng nếu đã động vào lợi ích thiết thân của bọn họ, như vậy tình huống sẽ là anh sống tôi chết, cũng không quan tâm nhiều.
Những năm nay Trần Lưu Căn kinh doanh phát đạt, tất nhiên sẽ là người giỏi nhìn mặt nói chuyện. Lúc này hắn thấy vẻ mặt Hàn Tác Hưng đã khá hơn, thế cho nên vội vàng nói ra những hành vi mờ ám của mình hai ngày qua, ngay cả chuyện mời được ủy ban tư pháp tỉnh ủy ra tay cũng không giấu diếm. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Quách An Quyên đứng sau lưng Hàn Tác Hưng, nàng khẽ đấm vai cho bí thư Hàn, điều này làm cho Hàn Tác Hưng thoải mái duỗi lưng, một lúc sau mới khẽ cười mắng:
- Anh đúng là, tôi thật sự xem thường anh, làm việc cần phải chú ý nhiều hơn. Nhưng lần này nếu đã đắc tội thì phải chịu.
Trần Lưu Căn gật đầu cười nói:
- Đó là tất nhiên, cần nhổ cỏ tận gốc, đỡ một ngày nào đó hắn quay lại cắn chúng ta, hậu hoạn là vô cùng. Bí thư Hàn cứ yên tâm, vị lãnh đạo trong tỉnh đã nói rõ ràng, sẽ sắp mở hội nghị công tác tư pháp ở huyện Lô Bắc, tôi tin lần này các vị lãnh đạo huyện Lô Bắc sẽ có được danh tiếng lớn.
Hàn Tác Hưng khẽ gật đầu mà không nói thêm điều gì, chỉ lẳng lặng chơi mạt chược, hắn thấy sự việc này coi như đã xong.
- Cốc, cốc, cốc!
Những tiếng gõ cửa vội vàng vang lên, Hàn Tác Hưng nghe thấy tiếng gõ cửa mà gương mặt trầm xuống. Trong đám lãnh đạo huyện Lô Nam thì có rất nhiều người biết rõ quy củ của bí thư Hàn, ngoài gái và mạt chược thì bí thư không còn ham mê gì khác, không những thích giải trí một chút cho vui, nếu hắn đã lên đến tầng cao nhất của nhà khách, như vậy cũng đừng hòng có ai dám quấy rầy.
Lý Đông Nhạc đưa mắt nhìn Hàn Tác Hưng, sau đó khẽ phất tay với nhân viên phục vụ đứng cách đó không xa, tỏ ý cho nhân viên phục vụ ra đuổi người đi. Nhưng còn chưa đợi nữ nhân viên phục vụ đi ra, cửa đã bji người ta mở ra.
- Nhị Xuân Tử, cậu cút ra ngoài cho tôi.
Trần Lưu Căn thấy người đi vào thì cơ mặt chợt co rút, hắn quát lớn với người vừa vào, đồng thời bàn tay còn vung lên.
Nhị Luân Tử chính là một tên đàn ông hơn ba mươi tuổi vừa xông vào, lúc này gương mặt hắn cực kỳ bối rối, hắn nghe thấy tiếng la mắng giận dữ của Trần Lưu Căn, thế nhưng hắn ngược lại còn không đi ra mà la lớn:
- Giám đốc Trần, không ổn, có công an...Bọn họ vây quanh mỏ của chúng ta.
Trần Lưu Căn còn định đứng lên cho tên khốn vừa đi vào một tát, thế nhưng bây giờ nghe thấy tin tức phát ra từ miệng của đối phương thì chợt giật mình hoảng sợ, mỏ chính là mệnh căn của mình.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 241: Kịch hay mở màn
Chương 241: Kịch hay mở màn