TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 278: Nâng ly chung vui

Lý Cẩm Hồ là người mới đến nhận công tác ở huyện Lô Bắc, Vương Tử Quân đã giúp mình rất nhiều, điều này không khỏi làm cho hắn cảm kích trong lòng. Dù hắn không biết Vương Tử Quân có gì xin mình giúp đỡ, thế nhưng ngoài miệng vẫn sảng khoái đồng ý.

- Tôi sẽ không khách khí, anh đến huyện Lô Bắc cũng được ba tháng rồi chứ?

Vương Tử Quân vẫn cười vui vẻ như trước, hắn thổi thổi nước trà nóng rồi nói tiếp:

- Ba tháng qua tôi thấy anh về Hồng Ngọc không quá năm lần, như vậy cũng không được, anh ném vợ con ở thành phố Hồng Ngọc, sao lại có thể nhẫn tâm như vậy? Công tác không thể nào hết ngay được, chúng ta cần xem xét, trù tính chung, cuộc sông và công tác cần phải có sự tương tác lẫn nhau, ngày mai là cuối tuần, hôm nay anh cũng nên rời khỏi huyện Lô Bắc về thành phố là vừa.

Lý Cẩm Hồ tuyệt đối không ngờ Vương Tử Quân đến cần mình hỗ trợ là như vậy, thế là trong lòng hắn không khỏi cảm thấy ấm áp, hắn há miệng định nói lại bị Vương Tử Quân vung tay chặn lại:

- Hôm nay tôi cũng không đi đâu cả, lát nữa tôi sẽ cho Thái Thần Bân đến tìm anh, cho dù thế nào cũng phải đưa anh về thành phố Hồng Ngọc.

Lý Cẩm Hồ cũng không phải người thích gượng ép, chỉ sau nháy mắt hắn đã áp chế cảm giác xúc động vào trong lòng, sau đó hóa thành tiếng cười:

- Tốt, bí thư Vương, tôi nói một câu xem như nhi nữ tình trường, làm quan chỉ là nhất thời, làm bạn mới là cả đời. Sau này nếu anh có chuyện gì, nếu không cần anh em quan tâm, như vậy tôi sẽ không để yên cho tình huống sắp xếp của anh hôm nay. Nhưng sau này nếu anh có đến thành phố Hồng Ngọc, nếu không đến nhà tôi ngồi một lát, thật sự tội cũng sẽ không theo anh nữa.

- Nhất định, nhất định.

Vương Tử Quân vừa nói vừa đứng lên:

- Hôm nay cũng đừng nên đi ra ngoài công tác, anh nên thu thập đi, chút nữa tôi sẽ cho Thái Thần Bân đến đón anh.

Vương Tử Quân nói rồi đi ra ngoài, khi còn chưa đi ra khỏi văn phòng của Lý Cẩm Hồ thì Tôn Hạ Châu ở bên kia đã đi đến.

- Bí thư Vương, có điện thoại của anh, nói là gọi đến từ văn phòng tỉnh ủy.

Âm thanh của Tôn Hạ Châu rất vang dội, đám người đang đi qua hành lang đều nghe thấy rõ ràng. Tôn Hạ Châu rõ ràng là đang cố ý, có đôi khi làm thư ký cho lãnh đạo thì cũng cần sự linh hoạt.

Vương Tử Quân nghe nói điện thoại đến từ văn phòng tỉnh ủy, thế là trong lòng cũng thầm hiểu, hắn đi nhanh về phòng làm việc của mình, sau đó nhấc điện thoại lên.

- Alo, Tử Quân à?

Vương Tử Quân nghe được âm thanh quen thuộc ở đầu dây bên kia, thế là trong lòng chợt sinh ra cảm giác ấm áp, hắn cười lớn nói:

- Báo cáo thư ký trưởng Vương, Vương Tử Quân lúc này đang rất nghiêm nghị, lúc này đang trò chuyện với ngài, có vấn đề gì mong ngài cứ cho ra chỉ thị.

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười của Vương Quang Vinh, sau đó lão dùng giọng oán trách nói:

- Con trai à, con cũng đã là phó bí thư huyện ủy, sao không nghiêm túc chút ngào hết vậy?

Vương Quang Vinh nói rồi tiếp tục:

- Con trai, chuyện kia đã có quyết định rồi.

Tuy Vương Tử Quân là người có công phu áp chế biểu cảm của mình, nhưng lúc này nghe được lời này của bố mình, trong lòng hắn chợt khẽ động, hắn dùng giọng không chờ đợi được nói:

- Thế nào vậy?

- Thành phố An Dịch được thăng cấp làm thành phố cấp phó bộ.

Âm thanh của Vương Quang Vinh có chút trầm thấp, Vương Tử Quân nghe xong cũng không cảm thấy có gì quá bất ngờ, vì chuyện thành phố An Dịch thăng cấp đã nằm trong dự đoán của hắn.

- Tuyến trên đã đồng ý với nhau, huyện Lô Bắc sẽ nằm trong phạm vi quản lý của thành phố An Dịch.

Câu nói kế tiếp của Vương Quang Vinh mới chính là trọng điểm đối với Vương Tử Quân.

Huyện Lô Bắc sẽ nằm trong phạm vi quản lý của thành phố An Dịch, đây là một điều mà Vương Tử Quân thật sự không biết trước được. Lúc này thành phố An Dịch không những đã hoàn thành mục tiêu tiến lên cấp phó bộ, dù là huyện Lô Bắc cũng cải biến chế độ hành chính, trực thuộc thành phố An Dịch tỉnh Sơn Nam, chẳng lẽ đây chính là hiệu ứng thay đổi do chính mình trọng sinh?

Vương Tử Quân chợt có nhiều ý nghĩ mới, thế là rơi vào trong trầm ngâm, mà Vương Quang Vinh ở đầu dây bên kia cũng trở nên trầm mặc.

Một lúc lâu sau âm thanh của Vương Quang Vinh ở đầu dây bên kia lại vang lên, nhưng lúc này lão chỉ nói vài chữ:

- Đi theo con đường nào?

"Đi theo con đường nào?"

Vương Tử Quân lúc này nên chọn con đường nào? Ở lại huyện Lô Bắc hay điều động công tác?

Vương Tử Quân vất vả lắm mới mở ra cục diện tốt ở huyện Lô Bắc, nếu bây giờ mình rời đi, như vậy hắn thật sự không cam lòng. Nhưng nếu hắn ở lại, như vậy có nghĩa là mình sẽ thoát ly khỏi tỉnh Chiết Giang, sẽ rời đi một cây đại thụ khổng lồ có thể che gió cho mưa cho mình ở tỉnh Chiết Giang.

- Phòng tổ chức tỉnh ủy còn thiếu một vị trí phó ban số hai chủ trì công tác, nếu như con tình nguyện, như vậy sẽ được điều về tỉnh ủy.

Âm thanh của Vương Quang Vinh vang lên.

- Bố, Lão Lâm Đầu tình nguyện đưa huyện Lô Bắc cho tỉnh Sơn Nam sao?

Vương Tử Quân cũng không tiếp nối câu chuyện của Vương Quang Vinh, hắn chợt trầm giọng hỏi.

- Lão Lâm Đầu?

Vương Quang Vinh chợt ngây người, ngay sau đó đã hiểu ra con trai của mình nói đến ai, trong lòng vừa cảm thấy vui mừng vừa cảm thấy kiêu ngạo. Chính mình đã liên hệ với Lâm Trạch Viễn thời gian dài mà cũng không dám gọi tên mọt cách quá thân mật, Tử Quân không ngờ lại đặt cho bí thư Lâm một biệt danh mà không chút sợ hãi.

Vương Quang Vinh nghĩ về ba chữ Lão Lâm Đầu mà không khỏi mỉm cười, nhưng dù thế nào lão cũng không thể nào liên hệ ba chữ kia với bí thư tỉnh ủy Lâm Trạch Viễn cho được.

- Tiểu tử này đúng là, sau này nếu nói chuyện thì cũng phải chừa đường đi cho mình, nếu bí thư Lâm biết con gọi anh ấy như vậy, để xem anh ấy thu thập con như thế nào.

Vương Quang Vinh cười mắng hai câu, sau đó mới nghiêm trang nói:

- Ban đầu bí thư Lâm không đồng ý, thế nhưng tỉnh Sơn Nam cũng phải trả một cái giá lớn, hơn nữa là cho Lão Lâm Đầu, không, ném ra một cái giá lớn làm cho bí thư Lâm và các vị thường ủy tỉnh ủy cực kỳ động tâm, thế cho nên mới bỏ ra thứ mà mình yêu thích cho tỉnh Sơn Nam.

Vương Tử Quân cũng không hỏi cái giá lớn đó là gì, từ khi bắt đầu tiến vào quan trường thì hắn đã biết quy củ này, không nên nói thì không nói, không nên hỏi thì vĩnh viễn không hỏi. Lúc này trong lòng hắn chỉ có một vấn đề, đó là mình nên đi theo con đường nào?

Trà trộn trong quan trường thì chính quyền còn chưa nói ra lời định luận nào, nhưng bên dưới tin tức đã truyền đạt lao xao. Huyện Lô Bắc lúc này sẽ thuộc về thành phố An Dịch, tin tức như vậy như một cơn gió thổi khắp mặt đất huyện Lô Bắc.

Đám cán bộ huyện Lô Bắc thật sự nói đủ mọi lời, nhưng đối với những vị cán bộ cấp bậc thấp, chỉ là một sự chuyển dời bình thường mà thôi, tuy bọn họ cũng là người huyện Lô Bắc, thế nhưng tin tức này thật sự không có tác dụng quá lớn với bọn họ.

Những người thật sự chú ý đến tin tức này chỉ là cán bộ cấp huyện, một khu vực hành chính được chuyển dời, như vậy thật sự có rất nhiều thứ liên quan đến bọn họ, thật sự có nhiều thứ cần phải suy xét, nếu không suy xét cho tốt thì sẽ tạo nên kết cục khó thể đền bù.

Huyện Lô Bắc bình tĩnh lại trở nên xao động, không ít người chạy về phía thành phố Hồng Ngọc và thành phố Giang Thị, vì đám lãnh đạo huyện đều có căn cơ ở thành phố Hồng Ngọc tỉnh Chiết Giang, lúc này nếu bọn họ đến thành phố An Dịch thì xem như hai mắt tối đen, cũng không biết vận mệnh sẽ đi theo đường nào.

Bọn họ là lãnh đạo cấp huyện, bọn họ không hy vọng con đường phát triển của mình nằm trong không gian u tối, vì vậy bọn họ muốn chống lại, bọn họ muốn đi theo con đường của mình, bọn họ muốn tiếp tục được công tác trong môi trường chính trị quen thuộc của mình. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m

Bóng tối phủ xuống, huyện thành huyện Lô Bắc, dù mùa hè có chút nóng bức khó chịu, thế nhưng lúc này những cơn gió mạnh cũng đưa đến chút cảm giác mát mẻ.

Vương Tử Quân ngồi trên lầu của nhà Hầu Thiên Đông, đón gió mát, uống bia mà bí thư Hầu đặc biệt lấy từ thành phố Hồng Ngọc, ngược lại cũng sinh ra chút cảm giác thư thả thoải mái. Nhưng lúc này hai vị lãnh đạo có quyền lực nhất ở huyện Lô Bắc lại không có tâm tình hưởng thụ cảm giác thanh nhàn.

Hầu Thiên Đông là một người xem như khá tùy ý trong sinh hoạt hằng ngày, làm việc cũng chú ý đến phương diện tâm tình sảng khoái, cũng chú ý đến vấn đề ăn cái gì uống cái gì. Bình thường nếu là đi xã giao thì lão uống một ly sẽ gắp vài món ăn, tất nhiên cũng khá tùy ý.

Bây giờ thì Hầu Thiên Đông lại thật sự thả lỏng, lão vừa ăn thịt đùi dê nướng vừa nở nụ cười tự giễu:

- Tử Quân này, khi còn bé nhà tôi rất nghèo, may mắn một lần đọc truyện Thủy Hử, thế là trong lòng nảy mầm một ý nghĩ vĩ đại, tương lai nếu có tiền thì sẽ uống rượu ngon, ăn thịt lớn.

- Vài chục năm trước lần đầu tiên đến nhà vợ, lúc đó nhà vợ tôi trên một hòn đảo nhỏ, vào nhà thì tôi đã bị hải sản hấp dẫn, thế cho nên cũng không nói nhiều mà nhanh chóng tiến vào chiến đấu. Chỉ sau nháy mắt thì trước mặt tôi chất hàng đống vỏ cua vỏ sò, cũng may bố mẹ vợ của tôi rất khai sáng, hai bên đưa mắt nhìn nhau, thấy lực chiến đấu của tôi quá kinh người. Đến nổi mẹ vợ xuống nhà bếp rửa chén, thiếu chút nữa đã đi mua thêm thức ăn, chỉ sợ đến bữa tối lại không còn gì đãi khách.

- Sau khi kết hôn, mỗi lần gặp mặt thì nhà mẹ vợ đều cười đến mức cúi gập cả người, hỏi tôi vì sao không chú ý đến ấn tượng đầu tiên với mọi người? Tôi nói rằng: Tôi tất nhiên muốn xem mình là kỳ nhân, nếu vì tướng ăn của tôi không tốt mà không nhận làm con rể thì cũng chẳng có vấn đề, đã ăn được một bụng hải sản, no bụng mới là hay nhất.

Hầu Thiên Đông cảm khái nói xong chuyện cũ, hai người cùng cười lớn.

- Hai anh em chúng ta làm một ly!

Hầu Thiên Đông nhiệt tình nói, sau sự kiện Tiền Diễm Lệ thì mối quan hệ giữa lão và Vương Tử Quân có thể nói là rất hòa hợp, lão thật sự còn cảm kích Vương Tử Quân, còn có một vài phần bội phục: Người này tuy ra tay sắc bén nhưng cũng không phải một kẻ không chịu buông tha cho người khác, hiểu biết tiến thối, biết đúng mực.

Dù Vương Tử Quân đã nắm vào trong tay chỗ yếu hại của Hầu Thiên Đông, thế nhưng trước tình huống sống chết thì Vương Tử Quân lại ném ra một tờ đơn quyên tiền, chỉ một chiêu như vậy đã đưa Hầu Thiên Đông từ vực thẳm lên trên đỉnh trời. Chỉ cần nhìn vào phần nhân tình như vậy cũng đủ để Hầu Thiên Đông không thể không chấp nhận Vương Tử Quân, đây cũng không phải là vấn đề độ lượng, hơn nữa Vương Tử Quân vẫn rất tôn trọng Hầu Thiên Đông, vẫn rất tôn trọng bí thư Hầu, vẫn để cho Hầu Thiên Đông khống chế đại cục huyện Lô Bắc.

Anh kính người một thước, người kính anh một trượng, Vương Tử Quân cúi thấp đầu với Hầu Thiên Đông, mà những biểu hiện của Vương Tử Quân sau đó càng chứng tỏ mình là một người có thể tới lui với Hầu Thiên Đông, hơn nữa Vương Tử Quân lại phối hợp rất ăn ý, thế cho nên quan hệ giữa hai người chợt tăng mạnh.

Vương Tử Quân đã uống không ít với Hầu Thiên Đông, tuy tửu lượng của hắn không tốt, thế nhưng trong quan trường có thể uống hay không là một chuyện, uống hay không lại là một chuyện khác. Đây thật sự là lần đầu tiên Vương Tử Quân nghe thấy Hầu Thiên Đông kể về chuyện cũ như vậy.

Hai người Hầu Thiên Đông và Vương Tử Quân ngồi trên sân thượng, bọn họ nâng ly vui vẻ, xem ra còn có vẻ sung sướng thoải mái hơn ngồi trong phòng khách sạn thiết kế tinh mỹ và ánh sáng rực rỡ. Giống như cá bơi về biển, chim chóc quay về rừng, uống bia nói chuyện cũng không có bất kỳ mục đích, hiệu quả và sắc thái gì về chính trị, ngược lại còn có vài phần tùy ý và tiêu sái.

Vương Tử Quân nâng ly lên uống một ngụm rồi nói:

- Khi còn bé thì lý tưởng của tôi cũng không được như anh, tôi chỉ muốn làm một hiệu trưởng trường học, chỉ muốn cố gắng học sao cho tốt, sau đó mỗi ngày đều theo đám bạn học chăn dê, chơi đùa điên khùng.

Hai người nói xong thì cùng cười lên ha hả, Hầu Thiên Đông hôm nay có vẻ kích động, lão uống cạn ly bia trước mặt, sau đó buông ly xuống nói:

- Cậu Tử Quân, cậu có lựa chọn chưa?

Hầu Thiên Đông nói ra những lời này có chút đột ngột nhưng dù là Vương Tử Quân hay Hầu Thiên Đông cũng đều hiểu, cả hai đã suy xét cũng khá lâu rồi. Vương Tử Quân trầm ngâm trong nháy mắt, sau đó ngón tay khẽ gõ xuống mặt bàn, hắn mỉm cười lắc đầu.

Tuy Vương Tử Quân tự nghĩ mình không phải không là người quả quyết, nhưng lúc này đứng trước hai con đường thì hắn vẫn có vài phần lo lắng được và mất. Hắn không thể bỏ được địa phương mà mình đã cho ra biết bao nhiêu cố gắng, nhưng hắn không rời khỏi chỗ này, như vậy có nghĩa là sẽ mất đi sự yểm hộ của bối cảnh gia đình.

Vương Tử Quân có sự che chở ở tỉnh Chiết Giang, đồng thời cũng có nhiều mối quan hệ rộng rãi, nhưng nếu hắn đi sang tỉnh Sơn Nam, tất cả sẽ phải bắt đầu lại từ đầu.

Hầu Thiên Đông cũng giống như hiểu được nổi do dự của Vương Tử Quân, lão khẽ đật ly bia xuống nói:

- Cậu Vương, hướng đi của tôi trên cơ bản đã được xác định, tôi sẽ đến khối chính quyền thành phố Hồng Ngọc để nhận vị trí trợ lý chủ tịch, tuy vẫn là cấp chính xứ, thế nhưng bí thư Hùng nói chờ đến nhiệm kỳ mới, tôi có thể tiến lên làm phó chủ tịch thành phố.

Phó chủ tịch thành phố thật sự là một sắp xếp rất tốt cho Hầu Thiên Đông, Vương Tử Quân nhìn nụ cười đầy mỹ mãn trên mặt bí thư Hầu mà chân thành nói:

- Chúc mừng, chúc mừng anh.

Hầu Thiên Đông nở nụ cười thẳng thắn nói:

- Nói ra thì tôi có thể trở thành trợ lý chủ tịch cũng nhờ vào phúc khí của cậu, nếu như không phải cậu phát triển quá mạnh và kéo huyện Lô Bắc tiến lên như gió, làm cho địa vị của huyện Lô Bắc trong lòng bí thư Hùng lên cao, thì chức vụ trợ lý chủ tịch thành phố nào đến lượt tôi? Nửa năm qua huyện Lô Bắc không có bất kỳ vấn đề gì, hơn nữa lại còn truyền ra những sự tích phát triển kinh tế kinh thiên động địa, hiểu hiện sặc sỡ lóa mắt. Người ta đề bạt cán bộ hơn phân nửa đều phải dựa vào quà cáp và tiền bạc, tôi không cho người ta bất cứ thứ gì, xem như hưởng được vài phần hào quang của cậu.

Đọc truyện chữ Full