Đến khi bà chủ quán tính cách hào sảng chạy từ trong phòng bếp bưng món ăn ra như gió cuốn, Vương Tử Quân muốn gắp một miếng, Mạc Tiểu Bắc lúc này mới giống như dùng giọng trả thù nói:
- Bại hoại, hôm nay anh ăn món mình gọi, em ăn món thịt thôi.
Vương Tử Quân cầm chiếc đũa chọc vào dĩa của Mạc Tiểu Bắc rồi tùy tiện nói:
- Nha đầu, em có biết vì sao có câu có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu không? Nói đúng là có thịt cùng ăn, khụ khụ, tất nhiên, có mỳ ăn mỳ có canh ăn canh.
Mạc Tiểu Bắc bị những lời của Vương Tử Quân chọc cười, thế là dùng ánh mắt dịu dàng có chút thương yêu nhìn Vương Tử Quân, sau đó để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Dĩa thịt rất có hương vị, Mạc Tiểu Bắc cũng không tỏ ra khách sáo, nàng rất thoải mái, ánh mắt nhìn dĩa thịt có màu hổ phách giống hệt như mắt mèo, chăm chú đến mức làm cho Vương Tử Quân cảm thấy xấu hổ. Vì sao mình không ăn miếng lớn? Chẳng lẽ sợ cô gái người ta xem thường tướng ăn khó coi của mình? Thế là hắn nhanh chóng thả lỏng, cùng Mạc Tiểu Bắc ăn uống thoải mái, chỉ sau chốc lát đã vã đầy mồ hôi.
- Ha ha ha, này cậu em, có câu tứ hải giai huynh đệ, cậu không ngại cho anh ngồi đây một chút chứ?
Anh Quyền đang xỉa răng đi đến ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó cười ha hả hỏi thăm.
Vương Tử Quân khẽ nhíu mày, hắn còn chưa kịp lên tiếng thì anh Quyền đã cao giọng nói:
- Bà chủ, bàn này tính cho tôi, đồng thời đưa đến đây một bình trà ngon.
Đám thanh niên đi theo anh Quyền đến quán dùng cơm thấy Mạc Tiểu Bắc với một bộ quân trang thì thầm hiểu, xem ra bệnh cũ của anh Quyền lại tái phát.
Cả đám người liên tục cười hì hì, đúng lúc này chợt nghe thấy Tiểu Lục Tử mở miệng nói:
- Cậu em, anh Quyền của chúng ta là người trượng nghĩa, cũng thích kết giao bằng hữu, cậu chỉ cần làm bạn với anh Quyền, đảm bảo có thể ăn no uống say, đi khắp thiên hạ, làm gì cũng được.
Hai mắt Mạc Tiểu Bắc chợt xoay qua chuyển lại, bên trong lóe lên hào quang chán ghét. Vương Tử Quân cũng không muốn đánh nhau ở chỗ này, thế là dùng giọng uyển chuyển từ chối:
- Ý tốt của các anh tôi xin nhận, nhưng không công không muốn nhận lộc, con người của tôi không thích ăn cơm của người khác một cách vô duyên vô cớ.
- Hừ, biết rõ anh Quyền của chúng ta là ai không? Anh nói cho cậu biết, tiểu tử cậu không uống rượu mời cũng đừng uống rượu phạt, nếu như không nể mặt, cậu thật sự không thể nào chịu nổi đâu.
Tiểu Lục Tử chợt vỗ bàn rồi đứng lên.
- Tiểu Lục Tử, cậu làm gì vậy? Ngồi xuống cho tôi.
Anh Quyền quát lên một tiếng với Tiểu Lục Tử, sau đó trầm giọng nói:
- Tôi là Lý Quốc Quyền, là giám đốc của công ty Hằng Đại, cậu sau này nếu có việc gì cứ đến tìm tôi.
Lý Quốc Quyền vừa nói vừa đưa đến một cái danh thiếp cho Vương Tử Quân, Vương Tử Quân nhìn danh thiếp màu đen chữ trắng, hắn cười nhạt một tiếng rồi thuận tay tiếp nhận.
- Chào đồng chí quân nhân, nếu có chuyện gì cứ đến tìm tôi.
Lý Quốc Quyền lại lấy ra một tờ danh thiếp đưa đến cho Mạc Tiểu Bắc.
Lúc này Mạc Tiểu Bắc vốn dĩ đang muốn ăn uống no say chợt mất hết hứng thú, đúng lúc người đàn ông lạ lẫm đưa đến cho nàng một danh thiếp, nàng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn đối phương, lại dùng giọng không thèm quan tâm nói:
- Thật xin lỗi, tôi có chuyện cũng không tìm đến anh, bản thân tôi không có thói quen nhận sự trợ giúp của người xa lạ.
Vẻ mặt Lý Quốc Quyền chợt biến đổi, vẻ mặt đám người đi theo hắn cũng chợt biến thành màu đen. Đám người đang định tiến lên can thiệp thì bị Lý Quốc Quyền vung tay cản lại.
- Ha ha, trên đời này người và việc là những thứ khó thể nào cân nhắc được, có câu nói thế này, mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, phong thủy thay đổi, sang năm ai sẽ lên ngôi, điều này cũng khó thể nào nói cho vẹn toàn. Cậu em, tôi thấy cậu thế này thì không phải công tác ở cơ quan thì cũng là trường học, không biết tôi nói có đúng không?
Lý Quốc Quyền vừa vuốt ve danh thiếp trong tay mình vừa cười nói.
Vương Tử Quân cũng không có hứng thú với ruồi bọ bay đến không hiểu nguyên nhân như thế này, hắn đã sớm nhận ra ý nghĩ của đối phương, rõ ràng là muốn đến đây khoe khoang và tạo ấn tượng, thế nhưng đối phương rõ ràng đã tìm sai đối tượng.
- Đúng vậy.
Vương Tử Quân cũng không quản những lời của Mạc Tiểu Bắc vừa rồi, hắn vươn đũa gắp một miếng thịt trong dĩa thức ăn trước mặt nàng cho vào trong miệng mình. Mạc Tiểu Bắc cũng đang ăn, lúc này thấy Vương Tử Quân cướp món thịt của mình, thế là gương mặt lộ ra nụ cười.
Lý Quốc Quyền nhìn hai người dùng cơm rất chuyên chú, vẻ mặt chợt trở nên có chút khó coi. Nhưng hắn là một người ẩn giấu, tuy trong lòng cực kỳ tức giận thế nhưng chỉ lộ ra tảng băng ngầm mà thôi, vui buồn cũng không để lộ ra bên ngoài.
- Cậu em, cậu công tác ở đơn vị nào, nói không chừng tôi có quen biết với lãnh đạo của cậu, sẽ có thể cất nhắc đề bạt cậu.
Lý Quốc Quyền thấy Mạc Tiểu Bắc không nói lời nào, thế là quyết định tìm điểm đột phá trên người Vương Tử Quân.
- Anh hẳn là không biết lãnh đạo của tôi.
Vương Tử Quân mỉm cười nhìn Lý Quốc Quyền, sau đó khẽ nói.
- Điều này cũng không nhất định, tôi cho cậu biết, anh Quyền của chúng tôi cũng không phải là người thường. Có biết bí thư Dương vừa mới đến nhận chức không? Đó là người có quen biết với anh Quyền, cậu có chuyện cứ nói ra biết đâu sẽ thành?
Tiểu Lục Tử rất có ánh mắt tinh đời, chỉ vài câu nịnh hót đã làm cho vẻ mặt của anh Quyền trở nên sáng lạn như mặt trời.
Bí thư Dương mới đến, tất nhiên Vương Tử Quân sẽ biết người đến là ai, nhưng hắn không mở miệng, chỉ cười nhìn Lý Quốc Quyền.
Nụ cười của Vương Tử Quân rất nhạt, nhưng Lý Quốc Quyền nhìn lại thấy giống như Vương Tử Quân đang xem thường mình, cho là mình đang khoác lác.
Đối với đám trộm gà trộm chó thế này thì vấn đề căn bản cần quan tâm nhất chính là mặt mũi, thế là Lý Quốc Quyền đặt danh thiếp xuống bàn rồi nói:
- Cậu không tin sao? Cậu biết rõ chuyện tu sửa đường cho khu quy hoạch không? Anh nói cho cậu biết, công trình này chính là chuẩn cho anh đây.
Nếu như lúc đầu Vương Tử Quân còn tưởng rằng Lý Quốc Quyền này đang khoác lác, thế nhưng lúc này vẻ mặt hắn lại biến đổi, tất nhiên hắn biết chuyện tu sửa đường ở khu quy hoạch. Đây là tài chính hắn vay mượn từ ngân hàng nông nghiệp, con đường ở khu quy hoạch là hạng mục quan trọng nhất, tuy còn chưa đấu thầu nhưng đã khiến cho khắp nơi chú ý.
Nhưng bây giờ Lý Quốc Quyền dám dùng giọng điệu chắc chắn để nói hạng mục con đường quan trọng này là chuẩn bị cho mình, Vương Tử Quân là lãnh đạo khối chính quyền huyện Lô Bắc, lần đầu tiên hắn nghe có người dám mở miệng nói như vậy.
- Tôi không tin.
Vương Tử Quân nhấc đũa lên rồi thản nhiên nói.
- Con bà nó mày muốn gì?
Đám người Tiểu Lục Tử lúc này đều đã đứng lên, nhưng Lý Quốc Quyền chợt khẽ khua tay nói:
- Loại chuyện này tất nhiên chờ có kết quả rồi nói sau là hay hơn, cậu em, lúc này còn có cô em xinh đẹp này, hai ngày sau chính là ngày tốt lành để cho Lý Quốc Quyền anh đây chúc mừng mình trúng thầu, các người phải đến để anh đây hân hạnh đón tiếp, thế nào?
Lý Quốc Quyền dùng ánh mắt mèo vờn chuột nhìn Vương Tử Quân, đối với hắn thì tên thanh niên trước mặt có là gì hay không cũng chẳng quan trọng, chủ yếu là nữ quân nhân trước mắt. Hắn sở dĩ muốn đánh cuộc với tên kia, chẳng qua chỉ muốn nữ quân nhân này giật mình chú ý đến mình mà thôi.
Là một người đã rửa tay sạch sẽ và rất thành công, Lý Quốc Quyền bây giờ thích chơi những trò có tình có ý, thích những thứ cao nhã, hắn cũng không tỏ ra thô lỗ giống như đám côn đồ lâu la dưới tay mình, hoàn toàn là một ông chủ phong độ. Làm người đứng đầu thường thích nói suông, động vào chút chuyện thì thích hô hào kêu gào, đánh đánh cướp cướp. Hắn là một người thành công, hắn cảm thấy mình muốn đánh bại một nữ quân nhân là chuyện căn bản không có gì gọi là khó khăn.
Mạc Tiểu Bắc giống như vẫn chú ý đến thức ăn trên bàn hơn cả, tốc độ ăn của nàng không chậm, thế nhưng cặp môi đỏ mọng của nàng vẫn dính rất dầu mỡ. Trong ánh mắt của nàng giống như những dĩa thức ăn trên bàn là một thứ gì đó quan trọng hơn thứ khác rất nhiều.
- Nếu có thì tôi nhất định sẽ đến.
Vương Tử Quân khẽ đặt đũa xuống rồi dùng giọng thản nhiên nói.
- Được, tôi sẽ chờ cậu, rất hân hạnh được đón tiếp cậu. À, còn chưa biết tên cậu, cậu đang công tác ở đâu?
Lý Quốc Quyền xem ra không hỏi được lai lịch của Vương Tử Quân thì thật sự không cam lòng.
Vương Tử Quân cười cười:
- Tôi họ Vương, tên là Vương Tiểu Bắc, kính xin giám đốc Lý quan tâm nhiều hơn.
Vương Tử Quân vừa nói dứt lời thì dùng ánh mắt rất nghiêm túc nhìn thoáng qua Mạc Tiểu Bắc.
Mạc Tiểu Bắc đang ăn thịt, vừa nghe thấy Vương Tử Quân tự giới thiệu thì hai môi khẽ hé mở nhưng lại không nói một lời. Nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể nhìn thấy chút căm tức từ ánh mắt của Mạc Tiểu Bắc, nhìn vào khóe miệng của nàng, hắn cảm thấy nàng giống như đang mắng mình bại hoại.
Vì có người hò hét ở bên cạnh nên hai người Vương Tử Quân nhanh chóng mất đi hào hứng, bọn họ vội vàng ăn uống, sau đó tranh thủ thanh toán tiền rời khỏi quán cơm.
- Anh Quyền, vì sao để bọn họ ra đi dễ dàng như vậy? Người phụ nữ kia thật sự xinh đẹp, chậc chậc, nếu như có thể kéo nàng vào trong vòng tay, thật sự là giảm đi mười năm tuổi thọ cũng đáng.
Tiểu Lục Tử nở nụ cười dùng giọng tục tĩu và không che đậy miệng nói với Lý Quốc Quyền.
- Bốp.
Một bạt tai đánh lên mặt Tiểu Lục Tử, Lý Quốc Quyền vốn đang mỉm cười chợt tỏ ra dữ tợn:
- Cô gái kia là thứ có thể cho mày sỉ nhục sao? Nếu còn dám nói bậy bạ, cẩn thận tao chặt chân tay của mày.
Đám người khác đang định nói thêm vài lời, lúc này ai cũng câm như hến nhìn Lý Quốc Quyền, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ đại ca định ra tay thật?
- Các người lo chuẩn bị một chút, lễ chúc mừng vào ngày mốt phải làm sao cho long trọng, biết không?
Lý Quốc Quyền trầm ngâm một lát, sau đó khẽ nói với đám người sau lưng.
- Tên kia thật đáng ghét, cứ tưởng mình là đại ca của cả thế giới.
Mạc Tiểu Bắc ngồi trên xe máy chạy đi như bay, nàng dùng giọng tùy ý nói. Nàng nói rất tùy tiện, rất tự nhiên, cũng không thèm quan tâm đến bộ dạng uy phong tám hướng của Lý Quốc Quyền vào lúc vừa rồi, giống như đối phương chỉ là hạng ruồi bọ mà thôi.
Vương Tử Quân cũng chỉ cười nhạt với lời nói của Mạc Tiểu Bắc, căn bản không nói thêm điều gì.
- Anh nói xem mình có nên chuẩn bị tham gia lễ hội chúc mừng trúng thầu của bọn họ hay không?
Mạc Tiểu Bắc thấy Vương Tử Quân không trả lời thì lại nghiêng đầu hỏi.
- Không có lễ chúc mừng đâu.
Vương Tử Quân nhìn vào đôi mắt đầy xảo quyệt của Mạc Tiểu Bắc, hắn khẽ vỗ lên trán của nàng rồi nói.
- À!
Mạc Tiểu Bắc cũng không nói thêm điều gì, hai bánh xe vẫn chạy đi như bay, một làn khói đen bùng lên phía sau.
Phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này Tôn Hạ Châu đã sắp xếp các văn kiện công tác, đồng thời cũng chia ra các cấp độ nặng nhẹ để đặt chỉnh tề lên bàn làm việc của Vương Tử Quân. Trên xấp văn kiện còn có một bản thảo, trên đó chính là những ý kiến xử lý về vài hạng mục cấp bách. Dù hắn đã là phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, thế nhưng công tác chủ yếu nhất của hắn vẫn là thư ký cho Vương Tử Quân.
Tuy trong phòng làm việc không có ai nhưng nhìn chiếc ghế sô pha hơi cũ thì Tôn Hạ Châu vẫn có một cảm giác giống như chủ tịch Vương đang ngồi bên trên, nhìn chiếc ghế đại biểu cho vị trí chủ tịch huyện, hắn cảm thấy có chút chờ mong, cũng có chút lo lắng.
Bí thư Dương không phải là một người dễ ở chung, tuy Tôn Hạ Châu tiếp xúc khá ít với vị bí thư vừa đến nhận chức không lâu, thế nhưng hắn cũng cho ra một lời bình về vị lãnh đạo này. Đó chính là một vị bí thư huyện ủy được phó bí thư thị ủy và trưởng phòng tổ chức thị ủy cùng đưa đến nhận chức thì chắc chắn không phải là một nhân vật đơn giản.
Bí thư huyện ủy không dễ ở chung, không dễ chọc vào, đây chính là một chuyện cực kỳ phức tạp với chủ nhân của chiếc ghế chủ tịch huyện kia, Tôn Hạ Châu nghĩ đến hình tượng một vị lãnh đạo có thể biến việc nặng thành nhẹ, là một người ung dung bình tĩnh, hắn chợt bình tĩnh trở lại.
- Chủ tịch Vương, anh đã về.
Tiếng đẩy cửa đánh thức Tôn Hạ Châu đang đứng ngây cả người, khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì hắn vội vàng tiến lên nghênh đón.
Vương Tử Quân cười gật đầu với Tôn Hạ Châu, sau đó hắn cầm lấy ly trà ngon uống một ngụm, cuối cùng cười nói:
- Ngày hôm nay có sắp xếp gì không?
- Chủ tịch Vương, hôm nay chủ yếu là vấn đề sửa chữa đường xá trong khu quy hoạch, hạng mục này sẽ được đưa lên hội nghị thường ủy, còn có một tổ công tác kiểm soát sẽ đến huyện chúng ta kiểm tra nghiên cứu...
Vương Tử Quân nghe lời báo cáo của tôn hạ châu mà vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, Tôn Hạ Châu dùng ánh mắt cực kỳ chú ý nhìn vẻ mặt không bao giờ bận tâm của Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói:
- Chủ tịch Vương, những ngày này bí thư Trần thường xuyên đến báo cáo công tác với bí thư Dương, trưởng phòng Tôn cũng thường xuyên đến phòng bí thư Dương.
- Báo cáo công tác cho lãnh đạo là chuyện bình thường.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi thản nhiên nói.
Tôn Hạ Châu cũng không vì sự bình thản của Vương Tử Quân mà dừng lời, hắn tiếp tục lên tiếng:
- Ngày hôm qua bí thư Dương đến kiểm tra công tác của cục tư pháp, anh ấy đã phê bình nghiêm khắc với tác phong công tác lôi thôi của cục tư pháp, đồng thời cũng nói lời phê bình với các vị lãnh đạo cục tư pháp. Nhìn vào bộ dạng của bí thư Dương giống như chuyện bé xé ra to, coi cục tư pháp là một điển hình tụt hậu.
Tôn Hạ Châu nghĩ rằng nói ra tin tức này thì chủ tịch Vương sẽ có biểu cảm gì đó, phải biết rằng trước khi là chủ tịch huyện thì Vương Tử Quân là bí thư ủy ban tư pháp, cũng là phó bí thư huyện ủy nắm khối tư pháp. Tuy Vương Tử Quân không thừa nhận, thế nhưng hầu như cả huyện Lô Bắc đều đem hệ thống công an - kiểm soát - tư pháp là địa bàn của chủ tịch Vương.
Bây giờ bí thư Dương lại phê bình khối cục tư pháp, đây không phải là đang chĩa mũi dùi về phía chủ tịch Vương sao?
- Cục tư pháp cũng nên sửa trị lại một chút, anh Nhâm dù là một nhân tài có tri thức pháp luật, thế nhưng lại thiếu kinh nghiệm quản lý đơn vị.
Vương Tử Quân khẽ chớp mắt rồi dùng giọng tùy ý nói.
Vương Tử Quân tỏ ra cực kỳ bình tĩnh ung dung làm cho Tôn Hạ Châu nghĩ rằng lãnh đạo có uống lộn thuốc hay không, nhưng lúc này lãnh đạo đã lên tiếng, hắn cũng không còn gì để nói thêm.
- Chỉ sợ bí thư Dương sẽ không chỉ muốn sửa đổi một chút mà thôi.
Tôn Hạ Châu trầm ngâm một lát rồi dùng giọng chú ý để nhắc nhở.
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ hiểu ý của Tôn Hạ Châu, hắn cũng ý thức được như vậy, nhưng hắn không nói ra mà thôi. Hắn khẽ nâng ly lên, uống một ngụm trà, sau đó tiện tay lật ra một văn kiện.
...
Dương Quân Tài là một cán bộ đến từ các bộ và ủy ban trung ương, hắn muốn làm chuyện lớn, có quyết tâm làm đại sự, hắn cảm thấy đây là một cơ hội khó có được. Hắn chỉ có thể nắm bắt cơ hội này mới có thể được gia tộc tán thành, mới có thể bay lên chín tầng trời.
Dương Quân Tài lần này xuống tuyến dưới rèn luyện, không, phải nói là bố của hắn đã làm ra rất nhiều thao tác, không những dùng trăm phương ngàn kế để đưa hắn xuống một huyện đang phát triển kinh tế cực mạnh, còn cố gắng đưa hắn xuống một huyện trực thuộc một thành phố cấp phó tỉnh. Dù lúc này huyện Lô Bắc chỉ là cấp xứ, thế nhưng khi địa vị của thành phố cấp phó tỉnh càng thêm vững chắc thì thăng cấp làm phó phòng cũng là chuyện đương nhiên.
Chiến tích và thăng chức chính là những thứ mà trước mắt Dương Quân Tài cần có nhất, những huyện phù hợp với hai điều kiện hắn cần cũng không nhiều, vì thế mà bố của hắn đã thao tác rất nhiều, xem xét rất nhiều, cuối cùng mới quyết đinh đưa con mình đến nơi này.
Năm xưa bố của Dương Quân Tài cũng từ tỉnh Sơn Nam đi ra, cũng xem như có một ổ hùng mạnh ở tỉnh Sơn Nam, tuy lão đã đến thủ đô, thế nhưng Dương gia vẫn là một thực lực cực kỳ hùng mạnh ở tỉnh Sơn Nam. Kiệu hoa phải có nhiều người cùng nâng lên, dưới điều kiện có nhiều người nâng đỡ thì Dương Quân Tài mới có thể tính là quật khởi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Đến bây giờ Dương Quân Tài vẫn không đặt nặng một huyện nhỏ nhoi như Lô Bắc vào trong lòng, trong ấn tượng của hắn thì đám quan viên tuyến huyện đều khúm núm, cả đám đều phải đón chào mình với gương mặt tươi cười như hoa, ai cũng phải vây quanh mình, xoay quanh mình. Sau đó hắn nhìn vào tư liệu của huyện Lô Bắc, hắn càng cảm thấy vui mừng vì mình được đưa đến nơi này.
Vương Tử Quân là chủ tịch huyện trong địa phương Dương Quân Tài làm chủ, đây chính là chuyện làm cho người ta cực kỳ mừng rỡ. Hắn thật sự rất tức giận và khó thể nào xóa nhòa được với tên khốn nhà quê đã cướp đi Mạc Tiểu Bắc trong vòng tay mình, bây giờ thì hay quá, đối phương là hạ cấp của mình.
Dương Quân Tài đem theo tâm tình có thù sẽ báo, có oán sẽ trả mà đi đến huyện Lô Bắc nhận chức, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện tất cả lý tưởng của mình thật sự chỉ là cảm giác tốt đẹp nằm trong đầu. Khi hắn đang lợi dụng hai vị lãnh đạo thị ủy để ép Vương Tử Quân phải cúi đầu thì chính mình phải nhận lấy một sự kiện mất hết mặt mũi.
Một cái tát rất nặng làm cho Dương Quân Tài mất hai ngày mới dần hồi phục trở lại.
Dương Quân Tài tỉnh táo lại và ý thức được chính mình đến một nơi cũng không dễ dàng gì, nhưng điều này cũng không thể nào ảnh hưởng đến quyết tâm của Dương đại công tử. Hắn cảm thấy dựa vào thủ đoạn của mình, dựa vào địa vị của mình, vấn đề áp đảo một tên chủ tịch huyện nhỏ nhoi là quá dư sức.
- Bí thư Dương, anh có bận không?
Khi Dương Quân Tài đang suy nghĩ vẩn vơ thì Trần Lộ Dao đi đến với gương mặt tràn đầy nụ cười. Trần Lộ Dao là một người bị Vương Tử Quân áp chế đến mức gần như cho ra rìa, bây giờ Dương Quân Tài đến, hắn nhanh chóng chạy đến bên cạnh của bí thư Dương.
- Anh Trần, mời ngồi.
Dương Quân Tài cũng nhanh chóng nở nụ cười vui vẻ.
Trần Lộ Dao ngồi xuống không chút khách khí, sau đó hắn mỉm cười nói:
- Bí thư Dương, một tháng kiểm tra nghiên cứ, anh cảm thấy thế nào?
- Rất không thoải mái.
Dương Quân Tài cũng không có ý nghĩ che giấu đối với vị phó bí thư đang cố gắng nịnh bợ mình, hắn cười hì hì nói:
- Dấu vết của người kia quá nặng, dù là đi đến nơi nào cũng được nghe người ta nói về hắn, thật sự không tính là chuyện gì tốt.
Trần Lộ Dao cảm thấy rất thoải mái, từ sau khi Hầu Thiên Đông rời khỏi huyện Lô Bắc thì cuộc sống của hắn cực kỳ cực khổ. Tuy hắn cũng coi như là một người thâm căn cố đế ở huyện Lô Bắc, thế nhưng đối mặt với sự cường thế của Vương Tử Quân, hắn chỉ còn là một thành viên của thường ủy huyện ủy, không phải là phó bí thư quyền cao chức trọng nắm khối tổ chức.
Tuy Hầu Thiên Đông đã nói rõ ràng với Trần Lộ Dao, hy vọng Trần Lộ Dao có thể hợp tác chân thành với Vương Tử Quân, thế nhưng Trần Lộ Dao thật sự khó thể nào nghe lọt tai. Hắn thấy Vương Tử Quân rõ ràng đã chiếm mất vị trí chủ tịch huyện của mình, hợp tác với Vương Tử Quân sao? Rõ ràng là điều không thể.
Dương Quân Tài đến thật sự giống như ngọn gió đưa đến hy vọng cho Trần Lộ Dao, hy vọng có thể chèn ép được Vương Tử Quân. Những hành vi mờ ám của bí thư Dương Quân Tài, một cái tát cực mạnh của Vương Tử Quân dành cho bí thư Dương, điều này làm cho hắn cực kỳ mừng rỡ, kinh nghiệm tham chính nhiều năm cho hắn biết rõ một vấn đề, đó chính là cơ hội của mình đang đến.
- Bí thư, nói cho cùng thì thời gian người kia đến huyện Lô Bắc cũng không quá lâu, nhưng thật sự có quá nhiều chuyện có dấu ấn của đối phương. Nếu như bí thư Dương không ra tay, chỉ sợ quyền lợi của ngài cũng sẽ rơi vào tay của người ta, như thế trong mắt đám cán bộ tuyến dưới chỉ có Vương Tử Quân, căn bản không biết đến ngài.
Khi Trần Lộ Dao lên tiếng thì thư ký của Dương Quân Tài cũng nhiệt tình dâng trà, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm, hương thơm nồng nàn, sau đó cười hì hì nói:
- Bí thư Dương, anh cần phải thay đổi vấn đề này, như vậy cũng chỉ có một con đường để đi, đó là không cho đám cán bộ bị "Vương hóa".
- Vương Tử Quân có lực ảnh hưởng quá sâu ở huyện Lô Bắc, bây giờ hầu như cực kỳ có tư cách, điều này khó thể làm được. Là lãnh đạo đứng đầu một huyện, Lô Bắc này phải là sân khấu của anh, nếu để cho Vương Tử Quân tiếp tục tiến lên hùng mạnh, tạo ra thành tích, như vậy sẽ thành tích của hắn. Nhưng nếu như có vấn đề gì xảy ra, tuyến trên chỉ có thể trách cứ anh, hơn nữa mỗi vị bí thư đều có sách lược chính trị của mình, còn ngài, hẳn là phải càng quan tâm đến vấn đề này hơn.
Vẻ mặt Dương Quân Tài chợt biến đổi, nụ cười của hắn càng thêm sáng lạn:
- Bí thư Trần, anh làm phó bí thư thật sự là uất ức, nếu anh có thể nhập gánh công tác với tôi thì quá tốt.
Dương Quân Tài thật sự là nói một lời nhiều ý nghĩa, lời này tất nhiên sẽ là thứ mà Trần Lộ Dao cực kỳ muốn nghe. Trần Lộ Dao nhìn gương mặt của bí thư Dương Quân Tài, trong lòng trở nên càng thêm vui mừng.
- Tôi đây cũng muốn làm ngọn đèn nhỏ soi sáng con đường phát triển lên tận chín tầng trời của bí thư Dương, cũng muốn được phát triển nhờ ngọn gió đông của bí thư, nhưng bản thân tôi thật sự không có phúc như vậy.
Trần Lộ Dao nói rồi đứng lên.
- Tốt, anh Trần, anh yên tâm, Dương Quân Tài tôi có ăn thì sẽ tuyệt đối không thiếu phần của anh. Huyện Lô Bắc này sẽ là nơi chứng kiến sự nghiệp chúng ta phát triển như diều gặp gió.
Dương Quân Tài đẩy cửa sổ ra, lúc này mặt trời đỏ đang bừng lên ở phương đông, dưới ánh nắng đỏ rực vào buổi sáng sớm, hắn càng cảm thấy lòng dạ của mình rộng rãi thênh thang.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 287: Có phúc cùng hưởng
Chương 287: Có phúc cùng hưởng