Dương Quân Tài đặt cây bút trong tay xuống bàn, sau đó dùng ánh mắt do dự nhìn đám người chung quanh, lại dùng giọng khí phách nói:
- Từ sau khi tôi đến huyện Lô Bắc thì đã tiếp xúc với đủ mọi người, có thể nói là muôn hình muôn vẻ, nói từ phương diện cá nhân, tôi cảm thấy phó khu trưởng thường trực của khu quy hoạch là một đồng chí tốt, không những an tâm chịu khó công tác, quan trọng là có ý nghĩ khoáng đạt, ý thức đổi mới là rất tốt. Đổi mới là gì? Là linh hồn của người cầu tiến, sẽ mở đầu cho sự tỏa sáng sức sống của một đơn vị. Các đồng chí, điều này thật sự là khó có được, tôi cảm thấy nếu chúng ta cho đồng chí này đi lên, như vậy công tác tư pháp của huyện Lô Bắc chắc chắn sẽ khởi sắc.
Dương Quân Tài nói đến đây thì chợt nghĩ đến vị phó khu trưởng thương trực khu quy hoạch được Lý Quốc Quyền dẫn đến gặp mình, trong lòng không khỏi nở nụ cười. Hắn thầm nghĩ đối phương dù có chút láu cá, thế nhưng rõ ràng là ngàn vàng mua xương ngựa, chỉ dần dựa vào mình thì có thể tăng lên một cấp bậc, như vậy sau này người dựa vào mình sẽ ngày càng nhiều.
Những bí thư cường thế thì trực tiếp quyết định rồi xem như đã xong, đó chính là nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng tình huống này phải đợi sau khi bí thư ngồi vững vàng trên vị trí cái đã. Trần Lộ Dao nhìn vẻ mặt cương quyết của Dương Quân Tài, thế là trong lòng không khỏi cảm thấy không ổn.
Vương Tử Quân uống trà, hắn trầm ngâm một lát, toàn bộ hội nghị rơi vào một bầu không khí làm cho người ta khó thể hít thở. Ánh mắt Hàn Minh Khải nhìn về phía Vương Tử Quân, hơn nữa còn liên tục chớp mắt, rõ ràng là muốn làm theo ý của chủ tịch Vương. Sau khi được Vương Tử Quân đẩy lên vị trí trưởng phòng tuyên truyền, Hàn Minh Khải xem như đã có dấu ấn của chủ tịch Vương, dù hắn có phản bội chủ tịch Vương thì cũng không ai dám tiếp nhận. Thế là lúc này hắn đơn giản buông thả, mở rộng bước chân, quyết định đi theo bước tiến của Vương Tử Quân.
- Vị này chủ quản công tác gì ở khu quy hoạch?
Vương Tử Quân đặt ly nước xuống rồi thản nhiên hỏi.
- Kêu gọi đầu tư và xây dựng cơ sở.
Không đợi Dương Quân Tài lên tiếng, Lưu Truyền Pháp đã mở miệng và nói tiếp:
- Đồng chí này có ý nghĩ, có năng lực, khi đồng chí phó chủ tịch Lý Cẩm Hồ giới thiệu về khu quy hoạch cũng đã cho ra những lời khen ngợi.
Lưu Truyền Pháp nói ra những lời này có ý nghĩ rất sâu, dù Lý Cẩm Hồ không nhập vào thường ủy huyện ủy, thế nhưng lời khẳng định của lãnh đạo chủ quản thật sự rất quan trọng với bước tiến của một cán bộ.
Người trà trộn trong quan trường có nhiều quy củ không cần nói cũng hiểu, ví dụ như lãnh đạo chủ quản tự mình đến giới thiệu thuộc hạ cho lãnh đạo thượng cấp thường khen ngợi biến đó thành một đóa hoa cực kỳ rực rỡ, dù trong lòng thật sự không thích thú và không ưng đối với thuộc hạ, thế nhưng cũng không thể nào nói thẳng ra với lãnh đạo, nếu không thì chẳng phải đang tự đánh vào mặt mình sao? Anh không có năng lực dẫn dắt thuộc hạ, như vậy chẳng phải đã nói rõ năng lực khống chế toàn cục của mình? Căn cứ vào suy nghĩ này, Lưu Truyền Pháp rõ ràng đã nắm bắt một lời nói đánh giá không hề có tính thực chất để coi như là một điểm suy luận, thật sự là không hay.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười tủm tỉm trên gương mặt của Lưu Truyền Pháp, hắn khẽ lắc đầu, sau đó thản nhiên nói:
- Nếu đã như vậy thì tôi cũng không có ý kiến gì.
Sau khi thuận lợi hoan thành công tác miễn chức một cán bộ cấp chính khoa, sau đó chỉ mất chút thời gian đã đẩy một vị cán bộ cấp phó khoa lên chính khoa, điều này càng làm cho Dương Quân Tài cảm thấy khoái chí cực độ, phải biết rằng đây là thành tựu lớn nhất của hắn sau khi vào huyện Lô Bắc.
Quyền uy lớn nhất của lãnh đạo nằm ở chỗ nào? Đó chính là quyền lực ở phương diện nhân sự, nếu một khi đã xây dựng quyền uy tuyệt đối của mình ở phương diện sắp đặt nhân sự, cho dù Vương Tử Quân có thâm căn cố đế đến mức độ như thế nào, sau một thời gian sẽ có thể thay máu hàng loạt cán bộ, như thế Vương Tử Quân không thể nào tiếp tục tranh chấp với Dương Quân Tài được nữa.
Nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên gương mặt của bí thư Dương Quân Tài, khoảnh khắc khi hắn sắp nói lời tan họp, hắn dùng giọng rất có phong độ nói:
- Chủ tịch Tử Quân, tôi nghe nói anh rất có năng lực ở phương diện phát triển kinh tế, tôi đến nhiều ngày mà cũng chưa có thời gian cùng bàn luận với anh, khi nào anh có rảnh thì đến phòng làm việc của tôi ngồi chơi một chút.
Vương Tử Quân khẽ gật dầu, giống như không nghe ra những lời nói hai nghĩa của bí thư Dương Quân Tài, hắn dùng giọng biết thời thế nói:
- Tôi chẳng qua chỉ là biết một chút mà thôi, có thời gian nhất định sẽ đến quấy rầy bí thư Dương, kính xin bí thư Dương không khó chịu vì sự làm phiền của tôi.
Hai người Vương Tử Quân và Dương Quân Tài nói chuyện với nhau rồi cười lên ha hả, trong tiếng cười còn chưa tan, hai người Vương Tử Quân và Dương Quân Tài cùng cất bước ra khỏi phòng họp.
- Bí thư Dương, vừa vặn tôi có chuyện cần nói với ngài.
Trần Lộ Dao cất bước đi qua Vương Tử Quân, sau đó lên tiếng xin chỉ thị với Dương Quân Tài.
- Tốt.
Dương Quân Tài khẽ gật đầu, hắn đi về phía phòng làm việc của mình như sao băng. Trong lúc cất bước hắn cảm thấy có rất nhiều ánh mắt chuyển đến sau lưng mình, nhưng những ánh mắt như vậy càng làm cho bước tiến của hắn ổn định hơn, đầu cũng ngẩng lên cao hơn.
Các vị thường ủy khác tham gia hội nghị cũng dần tản đi, chỉ còn lại Vương Tử Quân và Tiếu Tử Đông, hai người cùng đi về phía phòng làm việc của Vương Tử Quân. Tiếu Tử Đông dựa người lên ghế sa lông trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn dùng giọng có chút không cam lòng nói:
- Chủ tịch Vương, sự việc hôm nay tôi đã chuẩn bị rõ ràng, cũng sẵn sàng phản kích, thế sao anh không cho tôi lên tiếng?
- Đây là hội nghị thường ủy đầu tiên của bí thư Dương, nếu như những lời đề nghị sắp xếp nhân sự của bí thư Dương không được chúng ta thông qua, như vậy là quá tuyệt tình, nên cho anh ấy chút mặt mũi.
Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến lời phàn nàn của Tiếu Tử Đông, hắn khẽ ném cho đối phương một điếu thuốc rồi cười một tiếng nói.
Tiếu Tử Đông nhận lấy điếu thuốc, ngọn lửa màu xanh bùng lên đốt cháy đầu thuốc, hắn nhìn xuyên qua làn khói trắng thấy gương mặt hầu như vô hại của Vương Tử Quân, trong lòng thật sự không thể tin được một câu nói có vẻ như có chút uất ức như thế lại được nói ra từ miệng của chủ tịch Vương.
Chủ tịch Vương trở nên tốt đẹp như vậy từ khi nào? Tiếu Tử Đông nghĩ đến thủ đoạn của Vương Tử Quân, thế là không khỏi cảm thấy có chút hoài nghi.
Chuyện tranh chấp nhân sự trước nay luôn được người ta quan tâm nhất, bí thư Dương chỉ nói một lời mà cách chức một người, lại đưa một người đi lên, điều này thật sự giống như mọc cánh, còn chưa đến trời tối đã nhanh chóng truyền khắp huyện thành Lô Bắc giống như một cơn dịch bệnh nặng nề. Tất cả lãnh đạo phòng ban và xã thị trấn, tất cả các cán bộ trên cấp phó khoa đều nhận được thông tin, thế là những cuộc thảo luận khó có hồi kết bắt đầu được tái hiện.
Nếu so với trước khi đến thì đám cán bộ đến phòng làm việc của bí thư Dương Quân Tài càng nhiều thêm, hơn nữa bây giờ đến phòng làm việc của bí thư Dương để chờ đợi phần lớn là lãnh đạo xã thị trấn và phòng ban quan trọng trong huyện. Tuy bọn họ biết mình khó có được phúc khí giống như tên cán bộ kia, thế nhưng cũng muốn xuất hiện trước mặt bí thư để hai bên quen mặt nhau.
- Anh Triệu, anh đến đó à? Tôi còn nghĩ rằng bí thư Dương sẽ rất khó khăn khi đối diện với chủ tịch Vương, không ngờ cây kim giấu trong bọc thật sự quá sắc bén, không ngờ bí thư Dương lại có thể ra tay mạnh mẽ như vậy.
Một vị cán bộ hơn bốn mươi nhìn người đồng bạn của mình ở bên cạnh, không khỏi dùng giọng cảm khái khẽ nói.
Tên cán bộ đồng bạn kẹp lấy cặp công văn ở trong nách, sau đó gật đầu xưng vâng nói:
- Còn không phải sao, Lô Tân Phúc ở bên kia thật sự quá may mắn, một bước đã tiến lên vị trí cục trưởng cục tư pháp, thật sự là quá may mắn.
- Nếu vận may như vậy phát sinh trên người anh em chúng ta thì tốt, nhưng Lô Tân Phúc chỉ có chút tài năng đã được lãnh đạo khen ngợi và đề bạt như vậy, anh em chúng ta có ai không mạnh hơn hắn? Vì vậy tôi chỉ sợ không để lại ấn tượng tốt cho bí thư Dương mà thôi.
Những phiên bản nghị luận to nhỏ thật sự giống như một cơn cuồng phong làm cho một huyện thành nho nhỏ của huyện Lô Bắc trở nên cực kỳ linh hoạt và sống động, dưới lực ảnh hưởng của những cơn cuồng phong như vậy thì sinh ra tình huống vài nhà vui vài nhà buồn.
Nếu so sánh với đám cán bộ khác, Lưu Truyền Pháp rõ ràng là người vui sướng nhất, hắn tuyệt đối không ngờ mình sẽ tiến lên làm cục trưởng cục tư pháp. Lúc này hắn đang chuyên tâm và cực kỳ kích động xem xét lại những tin nhắn trên máy nhắn tin, vẻ mặt thật sự vui sướng khó thể che giấu được.
Nhưng sự thật nói rõ cho Lô Tân Phúc biết đó chính là sự thật, từ sau ngày hôm nay thì hắn sẽ là một thành viên trong nhóm cán bộ chính khoa của huyện Lô Bắc.
Từ phó khoa lên chính khoa có bao nhiêu chênh lệch thì Lô Tân Phúc biết rất rõ ràng, vì muốn bò lên vị trí chính khoa mà hắn đã mất không ít sức lực, cũng có khá nhiều mưu đồ, cũng mất công sức biếu xén này nọ, thế nhưng cũng không được đề bạt trọng dụng. Không phải hắn không nhìn chuẩn bậc thang, chủ yếu là nhìn lầm người, không ngờ lần này hắn chỉ bỏ ra chút công sức để đi đến gặp mặt đã được lãnh đạo cho mình một miếng bánh thơm ngon như vậy.
Đã có người nói rõ tất cả những gì xảy ra ở hội nghị thường ủy huyện Lô Bắc cho Lô Tân Phúc, hắn nghĩ đến nội dung của hội nghị thường ủy, thế là không khỏi cảm thấy máu huyết sôi trào. Trong lòng hắn càng hiểu rõ ràng, bí thư Dương coi trọng mình, như vậy cũng không phải là mình làm tốt công tác, mà chính là vì mình đã vượt lên tất cả mọi người để bày tỏ thái đội cho bí thư Dương: Đó chính là sau này sẽ là một thớt ngựa đi đầu cho bí thư Dương, đi theo con đường của bí thư Dương.
Lô Tân Phúc lật qua lật lại tờ giấy viết số điện thoại của Dương Quân Tài, sau đó hắn lại đặt xuống, hắn trầm ngâm một lát, sau đó bấm một số điện thoại khác.
- Ha ha ha, anh Quyền, anh có bận rộn gì không?
Gương mặt của Lô Tân Phúc vốn có hơi béo, bây giờ lại nở nụ cười sáng lạn như phật Di Lặc.
Một tiếng cười cởi mở chợt vang lên ở phía điện thoại đối diện, sau đó là một âm thanh truyền đến trong tiếng cười:
- Chủ nhiệm Lô, à không, phải gọi là cục trưởng Lô, chúc mừng, chúc mừng anh, anh vừa tiến ra một bước đã đi được một vạn tám ngàn dặm.
Tuy hôm nay Lô Tân Phúc đã nhận được không ít những cuộc điện thoại như vậy, thế nhưng sau khi nghe được âm thanh chúc mừng thế này thì hắn vẫn cảm thấy trong lòng ngọt như mật. Nhưng dù thế nào thì hắn cũng là cán bộ lãnh đạo, hắn chỉ cười nhạt một tiếng nói:
- Giám đốc Lý quá khách khí rồi, nếu không có phúc khí của anh thì tôi làm gì có ngày hôm nay? Giám đốc Lý, tôi muốn tiếp đón bí thư Dương, để báo cáo công tác cho lãnh đạo, anh xem có thể sắp xếp một chút được không?
- Điều này là rất tôt, nhưng này cục trưởng Lô, anh cần phải nhớ kỹ, ai cho anh vị trí này.
Âm thanh của Lý Quốc Quyền chợt được đề cao lên vài phần.
- Ân tình nặng như vậy làm sao tôi có thể quên được? Ngài yên tâm, anh Quyền, từ hôm nay trở đi, bí thư Dương nói tôi đi hướng đông thì sẽ tuyệt đối không đi hướng tây, nói tôi đánh cho thì tuyệt đối sẽ không đuổi gà. Đúng rồi, giám đốc Lý, chuyện kia của anh đã thành công, chiều hôm nay tôi sẽ đưa hợp đồng cho anh.
Lô Tân Phúc nở nụ cười sáng lạn nói với Lý Quốc Quyền.
- Tôi cũng không dám làm phiền cục trưởng Lô, cứ như thế này đi, tối hôm nay chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc chúc mừng, anh Lô cũng đến chung vui, như vậy chúng ta cùng nhau vui vẻ một phen.
Lý Quốc Quyền dù đang nói lời thương lượng, thế nhưng giọngđiêệu của hắn lại không cho Lô Tân Phúc cơ hội từ chối.
Lô Tân Phúc cũng không muốn từ chối, hắn thân mật với một Lý Quốc Quyền đi theo bí thư Dương từ thủ đô đến huyện Lô Bắc, như vậy sẽ càng làm cho con đường làm quan của mình thêm thuận lợi, nói không chừng vài năm sau lại có thể tăng lên vài bậc.
Dục vọng của con người là vô cùng vô tận, khi còn chưa chính thức ngồi lên chiếc ghế trước mắt thì Lô Tân Phúc đã nghĩ đến tương lai mình nên đi như thế nào cho tốt.
Khi Lô Tân Phúc còn đang cực kỳ đắc ý thì Vương Tử Quân đang trầm ngâm xem xét những tài liệu báo cáo ở trước mặt mình, bốn chữ công ty Hằng Đại thật sự hiện lên rất chướng mắt.
Lý Cẩm Hồ ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, vẻ mặt nhàn nhã đã không còn, lúc này có thể nói là hắn rất bối rối. Chủ tịch Vương gần đây đều có biểu hiện làm cho người ta giống như tắm trong gió xuân, nhưng lúc này vì sao vẻ mặt của chủ tịch Vương lại khó coi như vậy?
Lý Cẩm Hồ trầm ngâm một lát và nghĩ đến những lời đồn đãi gần đây, trong lòng tuy không cho rằng chủ tịch Vương Tử Quân bị một chút ngăn trở thì đã nổi nóng, thế nhưng hắn là một phó chủ tịch huyện, hắn cũng không muốn mình làm cho chủ tịch cảm thấy bức bối. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Cẩm Hồ, anh đã xem qua tài liệu của công ty Hằng Đại này chưa?
Vương Tử Quân lật qua tài liệu về công ty Hằng Đại, sau đó thản nhiên nói.
- Nhìn rồi.
Lý Cẩm Hồ cũng không e sợ về phương diện này, vì hắn đã làm tốt công tác của mình, hắn đã xem xét tài liệu của các công ty tham gia đấu thầu, trong số những tài liệu như vậy thì hắn cảm thấy điều kiện mà công ty Hằng Đại đưa ra thật sự rất phù hợp với lợi ích thực tế.
Vương Tử Quân cười cười, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, lúc này hắn mới chậm rãi nói:
- Có bao nhiêu công ty tham gia đấu giá?
- Mười ba công ty.
Lý Cẩm Hồ nói và chợt cảm thấy có chút gì đó không đúng, trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn lập tức hiểu vấn đề nằm ở chỗ nào. Hắn là lãnh đạo khu quy hoạch, hắn chỉ xem xét bốn phần tài liệu của bốn công ty ở giai đoạn hai, cũng không quan tâm đến giai đoạn sàng lọc trước đó như thế nào.
- Nên về kiểm tra thêm, đồng thời tôi cảm thấy anh nên liên hệ với công ty Thông Đạt, xem điều kiện của bọn họ là như thế nào.
Vương Tử Quân khẽ cầm lấy ly nước uống một ngụm rồi nói.
Lý Cẩm Hồ khẽ gật đầu, nhưng một cảm giác tức giận chợt bùng lên trong lòng. Hắn là lãnh đạo khu quy hoạch, nếu như bị người ta dùng chút thủ đoạn treo đầu dê bán thịt chó để che mắt, thật sự sẽ tạo ra một trò cười lớn cho thiên hạ.
Vương Tử Quân tiễn chân Lý Cẩm Hồ và khẽ ngồi xuống chiếc ghế của mình, trong tay vuốt ve danh thiếp của công ty Hằng Đại được Lý Quốc Quyền đưa cho trước đó, sau đó nhìn sắc trời dần tối, thế là chậm rãi rời khỏi khu văn phòng huyện.
Vương Tử Quân ngồi trên xe hơi của Thái Thần Bân rồi về đến khu nhà huyện ủy, hắn cởi bỏ tây trang của mình, cởi bỏ cà vạt, thay đôi trang phục, hắn trực tiếp biến thành một tên thanh niên tràn đầy sức sống.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của mình sau khi thay đổi trang phục mà khóe miệng khẽ lộ ra một nụ cười thản nhiên, nhưng sau khi nghĩ đến người mà mình cần gặp mặt vào hôm nay, nụ cười vui vẻ thật sự trở nen có chút khổ sở.
Một tuần lễ phải gặp mặt ba lần, đây là quyết định của Mạc lão gia tử và ông cụ nhà mình, hơn nữa quyết định này còn được thực hành dưới sự giám sát của người người ta. Hắn nghĩ đến gương mặt tươi cười của vị đoàn trưởng lưng hùm vai gấu mà không khỏi khẽ lắc đầu.
Đối phương sẽ là hôn thê của mình, hai bên cần phải gia tăng tình cảm với nhau, hai bên cũng ở không quá xa, nếu như một tuần không gặp mặt ba bốn lần thì không được, đây chính là những lời răn dạy mà Vương lão gia tử đích thân gọi điện thoại đến nói với Vương Tử Quân. Tuy lời nói của Vương lão có xu hướng đi đường vòng, thế nhưng thật sự là quá rõ ràng, không cần nói cũng hiểu.
Sáng tạo ra những sung sướng trong cuộc sống khổ cực chính là vở kịch mà Vương Tử Quân thích nhất, lúc đầu hắn còn tỏ ra kháng cự với mệnh lệnh của Vương lão gia tử, thế nhưng sau một thời gian lại tự mình tạo ra thói quen muốn trêu chọc Mạc Tiểu Bắc. Mỗi khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ lên, hắn cảm thấy có một thành tựu lớn xuất hiện trong lòng.
- Trời sinh con người đã xấu sẵn.
Vương Tử Quân thầm cảm khái một chút, hắn thầm nghĩ may mà mình không lớn tuổi, nếu không thì đã bị các cô gái gọi bằng chú mất rồi.
- Chủ tịch Vương, tôi có cần đến đón anh không?
Thái Thần Bân dừng xe lại rất vững vàng, hắn khẽ hỏi.
- Không cần phải xen vào, cậu cứ bận rộn việc của mình, hôm nay cho cậu nghỉ, Đúng rồi, đưa đến một phần tài liệu mà hôm qua tôi yêu cầu cậu điều tra cho chủ tịch Lý, nó sẽ rất hữu dụng.
Vương Tử Quân nhìn Thái Thần Bân bằng ánh mắt sáng như điện, sau đó hắn chậm rãi đi ra ngoài.
Huyện thành vào thu với thời tiết rất ôn hòa, hôm nay là một buổi tối náo nhiệt, đủ mọi loại ánh đèn bừng sáng, dưới ánh đèn sáng có hàng loạt những lời mời chào mua hàng vô cùng náo nhiệt.
Ánh mắt Vương Tử Quân liên tục lướt qua những quầy hàng, nhưng dù hắn nhìn đến chỗ nào cũng không thấy hình bóng một cô gái xinh đẹp với bộ quân phục màu xanh xuất hiện trong tầm mắt.
- Chẳng lẽ nha đầu kia không đến?
Vương Tử Quân thầm nói với mình như vậy, tuy trong lòng cảm thấy như vậy thì mình sẽ không cần phải tiếp tục đi đến địa phương kia, thế nhưng từ sâu trong đáy lòng lại không phải đang nghĩ như vậy.
- Em không đến muộn đấy chứ?
Một âm thanh nhàn nhạt chợt vang lên, Mạc Tiểu Bắc mới một bộ quần áo màu xanh nhạt xuất hiện giống như tinh linh trong đêm tối, chợt xuất hiện bên cạnh Vương Tử Quân. Dù cô gái này vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ, thế nhưng trong hai mắt có chút nụ cười thản nhiên, dù thế nào cũng khó thể che giấu được.
- Là cô ấy cố ý.
Vương Tử Quân chợt có ý nghĩ như vậy, thế là hắn chợt sinh ra cảm giác rất muốn cười, một ý nghĩ vui đùa chợt lóe lên trong lòng. Hắn tiến lên phía trước một bước, sau đó trầm giọng nói:
- Đến muộn rồi, phải bị phạt.
Vương Tử Quân vừa nói vừa vươn tay về phía lưng của Mạc Tiểu Bắc.
Mạc Tiểu Bắc chợt sững người, tốc độ phản ứng nhanh chóng của nàng thật sự không phát huy được tác dụng vào lúc này, mà bàn tay của Vương Tử Quân đã nhanh chóng rơi xuống vòng eo mảnh khảnh của nàng.
Mạc Tiểu Bắc giống như một con thỏ nhỏ bị người ta làm cho hoảng sợ, nàng khẽ lách mình ra, thế nhưng chút dư vị vừa rồi cũng làm cho Vương Tử Quân cảm thấy thích thú.
Cặp nam nữ có tâm tình nhưng không biết cách nào biểu đạt ra bên ngoài, cả hai đều không nói, thế nhưng bầu không khí đã trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
- Nha đầu, em có muốn ăn không, anh mời khách.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn bộ dạng đã khôi phục lại như thường của Mạc Tiểu Bắc, sau đó hắn thở dài một hơi rồi vừa cười vừa nói.
- Không phải một thiếu gia coi tiền như rác muốn mời chúng ta đến tham gia tiệc chúc mừng sao?
Mạc Tiểu Bắc ngước gương mặt nhỏ nhắn lên, một âm thanh trong trẻo từ trong miệng của nàng truyền ra ngoài.
Vương Tử Quân không ngờ Mạc Tiểu Bắc lại có tính tình như vậy, vẫn còn nhớ chuyện kia, nhưng hắn cũng không muốn có chút liên quan gì đến Lý Quốc Quyền, thế là chỉ cười nhạt một tiếng nói:
- Anh không phải đã nói rồi sao? Chuyện của anh ta không thể nào thành công được.
- Nhưng em thấy anh ta đang đón khách rất đắc ý.
Mạc Tiểu Bắc nói rồi hai mắt chợt chớp chớp:
- Em thật sự không ưa.
- Cứ coi hắn như một con chó là được.
Vương Tử Quân nói ra những lời này vốn muốn nói thêm vài lời nữa, thế nhưng nhìn gương mặt xinh đẹp trắng ngần của Mạc Tiểu Bắc, hắn đành cố gắng nuốt những lời không hay vào bụng.
Mạc Tiểu Bắc không nói lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, dưới ánh mắt của Mạc Tiểu Bắc, Vương Tử Quân thật sự khó thể chống đỡ nổi, hắn đành phải gật đầu đồng ý.
- Vậy chúng ta phải đi ăn một bữa.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng bốc đồng của Mạc Tiểu Bắc, trong lòng chợt sinh ra cảm xúc muốn đưa tay sờ vào gương mặt xinh đẹp kia.
- Không phải là hai chúng ta, mà là đi cùng bọn họ.
Mạc Tiểu Bắc nói rồi khẽ đưa tay chỉ về khắp bốn phía, Vương Tử Quân nhìn theo ngón tay của nàng, cũng đưa mắt nhìn khắp bốn phía. Lúc này bầu trời đã tối nhưng dưới ánh sáng đèn thì tất cả vẫn hiện rõ mồn một, Vương Tử Quân chậm rãi há hốc miệng, đi ăn cơm như thế này xem ra quá ức hiếp người ta...
- Em không thích bộ dạng ức hiếp người của anh ta, cũng không thích bộ dạng hắn ức hiếp anh...
Lời nói nhẹn nhàng của Mạc Tiểu Bắc chợt vang lên bên tai của Vương Tử Quân.
Lý Quốc Quyền tưoi cười đứng ở cổng quán Giáp Ngư Thôn, hắn liên tục chắp tay với đám khách đang ùn ùn kéo đến từ mọi hướng, lúc này hắn thật sự khó thể nào che giấu được vẻ mặt đắc ý. Một công trình cực kỳ có lợi nhuận rơi vào trong tay hắn, điều này không khỏi làm cho hắn cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Lý Quốc Quyền ở thủ đô cũng chỉ là một tiểu tử đi theo Dương công tử làm việc vặt mà thôi, dù được Dương công tử bao phủ không ai dám ức hiếp, thế nhưng lại có rất ít cơ hội kiếm được chút tiền phi nghĩa. Bây giờ Dương công tử đến huyện Lô Bắc nhận chức được vài ngày đã ném cho mình một món hời như vậy, đây không phải là một tên tay sai tay trắng. Con bà nó, cảm giác thật sự không tệ, cảm giác thật sự rất tốt, những năm nay thật sự lưu hành một loại giao dịch giữa quyền và tiền.
Tuy Lý Quốc Quyền không làm được công trình kia, thế nhưng hắn chỉ cần đánh tiếng là có kẻ nhào vào và lợi nhuận rơi thẳng xuống đầu, còn chuyện chất lượng công trình, Lý Quốc Quyền cũng không cần hiểu rõ, chỉ cần có người bao phủ là được.
Lần này xem như Lý Quốc Quyền chính thức nổi bật ở huyện Lô Bắc, chỉ sau vài năm nữa thì nơi đây xem như là cơ sở để hắn thực hiện kế hoạch lớn của mình.
Lý Quốc Quyền càng nghĩ càng cảm thấy vui sướng, hắn vừa chắp tay hoan nghênh những người đến chúc mừng, vừa nghĩ đến tình huống mình gặp mặt nữ quân nhân khó quên kia.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 289: Thay đổi là linh hồn của người cầu tiến
Chương 289: Thay đổi là linh hồn của người cầu tiến