TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 296: Quan viên được lợi dân chúng tính tiền

Phó chủ tịch Trần Tiến Đường tiếp nhận khối công tác vốn được phân công cho Tôn Hạo, Vương Tử Quân thật sự không có ấn tượng tốt về người này. Trần Tiến Đường có năng lực nhưng cách đối nhân xử thế lại trơn trượt như một con cá chạch, bình thường không nói nhiều, tâm cơ thâm trầm, làm cho người ta khó thể nào suy xét được.

Trên nhiều phương diện, chỉ cần có gì đó khác biệt thì Trần Tiến Đường sẽ tuyệt đối không chịu đơn giản tỏ thái độ, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Khi Hầu Thiên Đông còn đang cầm quyền, Trần Tiến Đường trở thành kẻ đáng tin của bí thư Hầu, nhưng lại có mối quan hệ không tầm thường với chủ tịch Lưu Thành Quân, chỉ cần nhìn vào phương diện này cũng thấy thủ đoạn đối nhân xử thế của hắn tuyệt đối không đơn giản.

Sau khi trở thành phó chủ tịch huyện, Trần Tiến Đường tỏ ra rất tôn trọng Vương Tử Quân, dù là chuyện lớn hay nhỏ đều đến báo cáo xin chỉ thị của chủ tịch Vương, biểu hiện rất kính cẩn nghe lời.

Vương Tử Quân chỉ khẽ gật đầu mà không nói gì thêm, Thái Thần Bân cũng quen với tình huống chủ tịch Vương Tử Quân suy xét các vấn đề trên xe, thế cho nên cũng không tiếp tục mở miệng.

- Đúng rồi Thần Bân, tình huống của cậu bây giờ thế nào rồi?

Nửa giờ sau Vương Tử Quân mới thuận miệng hỏi.

- Cám ơn chủ tịch đã quan tâm, chuyện cũng tôi cũng đang phát triển rất khá.

Thái Thần Bân gãi đầu xấu hổ, khóe miệng lộ ra nụ cười.

Bí thư Vương lúc này đang nhức đầu vì chuyện tình cảm, lúc này thấy bộ dạng của Thái Thần Bân như vậy thì trong lòng có vài phần hiếu kỳ, thế là thuận miệng hỏi:

- Nghe nói bạn gái của cậu là một giáo viên trong huyện, tài mạo song toàn, cực kỳ khó có được.

- Cô ấy cũng chỉ là một giáo viên bình thường, bộ dáng cũng chỉ trung bình mà thôi.

Thái Thần Bân dù mở miệng nói những lời không đúng, thế nhưng trên mặt lại có nụ cười ngọt ngào.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Thái Thần Bân mà khẽ cười, cũng không nói gì thêm, nhưng hắn có thể cảm nhận được cảm giác vui sướng của Thái Thần Bân, đó là một cảm giác vui sướng rất đơn giản. Có rất nhiều người muốn được lăn lộn giữa rừng hoa, nhưng nếu suy xét cẩn thận thì bình bình thường thường cũng là một cảm giác hạnh phúc.

Vương Tử Quân thở dài một tiếng, trong lòng dần hiện ra hình bóng của Mạc Tiểu Bắc, Tần Hồng Cẩm, Y Phong, còn có cả Liêu An Như, trong lúc những hình bóng này lóe lên, hắn giống như cảm thấy bọn họ đang hiện ra bên cạnh mình.

- Anh Tử Quân...

Sau khi lắc đầu đẩy hình bóng của Liêu An Như rời khỏi đầu mình, trong đầu Vương Tử Quân chợt xuất hiện hình bóng của Lâm Dĩnh Nhi, nàng đang mỉm cười gọi hắn là anh Tử Quân.

Cầm thú, Vương Tử Quân thầm mắng chính mình như vậy, sau đó vội vàng xóa đi hình bóng của Lâm Dĩnh Nhi. Lần này hắn về thành phố Giang Thị với cảm giác nuối tiếc nhất chính là không được gặp mặt Y Phong, nha đầu kia có thành tích cao thế nên đã được tòa án tỉnh Chiết Giang tiếp nhận làm đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, khi hắn về thành phố Giang Thị thì nàng đã được phái đến học tập ở thành phố Thượng Hải. Khi gọi điện thoại thì Y Phong nói bằng giọng tràn đầy thương cảm, làm hại hắn thiếu chút nữa đã ngồi máy bay đến Thượng Hải thăm nàng.

- Tút, tút, tút!

Máy nhắn tin vang lên, Vương Tử Quân tiện tay lấy máy nhắn tin của mình ra, sau đó thấy một dòng tin nhắn:

- Chủ tịch Vương, đến nông trang Thùy Liễu, tôi mời ngài ăn món cá.

Bên dưới tin nhắn là một cái tên, là Tiếu Tử Đông.

Vương Tử Quân nhìn tin nhắn và lắc đầu, bây giờ dù điện thoại di động đã được sử dụng khá nhiều, thế nhưng vấn đề quan trọng chính là sóng điện thoại, trong thành phố Giang Thị và huyện thành Lô Bắc thì không có vấn đề, thế nhưng những nơi khác rất khó có tín hiệu, vì vậy đại đa số thông tin đều được nhắn qua máy nhắn tin.

- Thần Bân, cậu biết nông trang Thùy Liễu không?

Vương Tử Quân đặt máy nhắn tin xuống, sau đó quay sang hỏi Thái Thần Bân.

- Biết khá rõ.

Thái Thần Bân vừa rồi còn khó xử vì câu hỏi của Vương Tử Quân, bây giờ hắn đã bình tĩnh trở lại, sau khi nghe thấy Vương Tử Quân đặt câu hỏi thì vội vàng đáp lại.

- Vậy chúng ta đến nông trang Thùy Liễu, chủ tịch Tiếu đang chờ.

Vương Tử Quân khoát tay áo rồi khẽ nói.

Nông trang Thùy Liễu ở phía tây huyện Lô Bắc, là một đập nước, bây giờ được người ta nhận thầu nuôi cá. Ông chủ nhận thầu chỗ này có kỹ thuật khá cao, càng đáng khen chính là người này không phải chỉ có đầu óc nuôi thủy sản bình thường, mở cả dịch vụ câu cá, ăn uống, thỏa mãn nhu cầu của thực khách.

Vương Tử Quân dù chưa đến chỗ này, thế nhưng đám cán bộ trong huyện thành thật sự rất thích phong cách nơi đây, mỗi khi nhàn hạ thường đến câu cá, sau đó để cho ông chủ làm cho vài món cá đầy hương vị thơm ngon, có thể nói là cực kỳ thích ý và tiêu sái.

Nửa giờ sau xe của Vương Tử Quân chạy đến địa điểm nghỉ ngơi có chút danh tiếng ở huyện Lô Bắc, thư ký Tiểu Trịnh đi theo Tiếu Tử Đông đã sớm nghênh đón ngoài cửa, vừa thấy Vương Tử Quân đi đến thì vội vàng tiến lên nghênh đón.

Vương Tử Quân cười cười vỗ vai của Tiểu Trịnh, trong miệng nói Tiểu Trịnh rất có tinh thần. Thư ký Trịnh tuy bị Vương Tử Quân gọi là Tiểu Trịnh nhưng nếu bàn về độ tuổi thì thậm chí còn nhiều hơn cả chủ tịch Vương, nhưng lúc này hắn đối mặt với gương mặt tươi cười của chủ tịch Vương, trong lòng vẫn sinh ra cảm giác ấm áp và vui sướng.

- Chủ tịch Vương, anh đến rất nhanh, tôi còn nghĩ sẽ câu hai con cá để cùng anh nhắm rượu, bây giờ xem ra đành phải cố gắng dưới sự chỉ đạo của anh rồi.

Tiếu Tử Đông đang đứng bên cạnh đập nước, khi thấy Vương Tử Quân đến thì thả con cá vừa câu xuống rồi cười mỉm nói.

Vương Tử Quân nhìn Tiếu Tử Đông với một bộ đồ trắng và mái tóc được vuốt keo bóng mượt, hắn cũng tươi cười tiến lên chào đón, trong miệng càng thân mật nói:

- Anh Tiếu, anh nói như vậy cũng không được, những địa điểm tốt thế này thì anh cũng nên giới thiệu cho tôi, để cho tôi câu thêm được nhiều cá.

Tuy ngoài miệng Vương Tử Quân oán trách nhưng Tiếu Tử Đông vẫn nghe rất thoải mái, chủ tịch Vương có thể dùng giọng điệu thế này để nói với mình, chứng tỏ đã không xem mình là người ngoài, nói rõ quan hệ của hai người đang ngày càng gắn bó mật thiết.

- Chủ tịch đại nhân, tôi biết sai rồi, mong anh cho tôi một cơ hội sửa sai. Tôi đã chuẩn bị sẵn cần câu, chỉ chờ ngài ra tay mà thôi.

Tiếu Tử Đông cười hì hì, sau đó cùng Vương Tử Quân đi về phía đập nước.

Lúc này tuy mặt trời đã lên cao, nhiệt độ không thấp, thế nhưng đứng bên cạnh mép nước lấp lánh ánh nắng, một luồng khí lạnh từ bên dưới truyền lên làm con người cảm thấy rất thoải mái. Càng tốt hơn chính là địa điểm thả câu có một cây liễu lớn tỏa bóng mát rượu, che chắn tất cả ánh nắng, thật sự là một nơi tiêu khiển rất tốt.

Vương Tử Quân không tính là một người giỏi câu cá, thế nhưng chưa từng ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy ngoài đường, hắn tiện tay vung cần, sau đó tự cấp cho chính mình một vị trí buông câu thoải mái.

Tiếu Tử Đông ngồi cách Vương Tử Quân không xa, hắn đã sớm chuẩn bị sẵn, sau khi Vương Tử Quân ngồi xuống thoải mái, hắn cười hì hì nói:

- Chủ tịch Vương, cảm giác về nhà như thế nào?

- Cũng không tệ lắm, chẳng qua phong cảnh thành phố Giang Thị vẫn như trước mà chúng ta đã không còn là người tỉnh Chiết Giang, cũng xem như có chút thương cảm.

Vương Tử Quân nói chuyện với Tiếu Tử Đông có vẻ rất tùy ý.

- Đúng vậy, nghĩ lại thì thấy vài tháng qua giống như nằm mơ, nhưng bây giờ chúng ta đã là người của tỉnh Sơn Nam. Trước đó hai ngày tiểu tử Liên Giang Hà đã đến tìm tôi, nói rằng muốn thay đổi giấy chứng minh cho tất cả mọi người, muốn sửa đổi giấy chứng minh trước đó của chúng tô anhTiếu Tử Đông nói, đột nhiên phao của Vương Tử Quân khẽ nhúc nhích.

Vương Tử Quân biết có cá, hắn dùng sức kéo, nhưng kết quả lại rất đáng thất vọng, chỉ còn lại lưỡi câu, đừng nói là cá, ngay cả mồi câu cũng không còn.

- Đúng là quá khôn.

Vương Tử Quân lại móc mồi thả xuống nước, hắn trầm ngâm một chút rồi nói:

- Trương Dũng, Liên Giang Hà chưa nói một lần thay đổi chứng minh cần bao nhiêu tiền sao?

- Mười đồng tiền một người.

Rõ ràng Liên Giang Hà đã thông qua vấn đề này với Tiếu Tử Đông.

Mười đồng tuy không nhiều nhưng huyện Lô Bắc tổng cộng lại sẽ là một số tiền lớn, con số này cũng xem như là một khoản tiền không nhỏ cho cục công an huyện. Nếu như vậy thì cũng sẽ làm cho những người đến làm lại chứng minh cảm thấy bất mãn.

- Anh nói cho cục trưởng Liên, nói rằng nên tìm cách miễn giảm, mười đồng tiền không là gì cả với chúng ta, thế nhưng đối với dân chúng thì đó là một tháng tiền dầu muối.

Tiếu Tử Đông cười cười, hắn gật đầu nói:

- Sau khi quay về tôi nhất định sẽ liên hệ với anh Liên về vấn đề này.

Gió nhẹ khẽ bùng lên, tán liễu khẽ đung đưa, những cành liễu rủ bên mặt nước chợt rung rinh tạo nên những vòng nước tròn trịa, lại một lần nữa Vương Tử Quân giật câu, nhưng kết quả vẫn là lưỡi câu trống rỗng.

- Bí thư Vương, cá ở chỗ này rất tinh ranh, nhưng nơi này vẫn còn đang hoang dại, nếu anh cảm thấy thích thì chúng ta qua bên kia, đó là cá anh Chúc nuôi, chỉ cần bỏ câu sẽ lập tức có cá.

Tiếu Tử Đông cũng không thu hoạch được gì, lúc này hắn chỉ về một hướng khác nói.

Vương Tử Quân nhìn về phía mặt nước bên kia có một hàng rào lưới, hắn thầm nghĩ ông chủ nơi đây thật sự rất khôn khéo, con người đều có tâm lý phản nghịch, câu cá chính là hưởng thụ niềm vui, nếu như cá quá ngốc liên tục mắc câu thì những kẻ câu cá lão luyện sẽ không muốn đến, nhưng lính mới sẽ thích câu ở những hồ cá nuôi hơn. Vì thế mà nơi đây mới chia thành hai địa điểm, một nơi dễ câu và một chỗ khó câu.

- Như vậy cũng rất hay, nhưng chúng ta đang ngồi đây, cũng đừng đi đến chỗ khác làm gì.

Vương Tử Quân khẽ cười, hắn khẽ phất tay nói:

- Tử Đông, gần đây trong huyện thế nào?

Vương Tử Quân biết rõ Tiếu Tử Đông hẹn mình ra đây không phải chỉ đơn giản là câu cá, càng không phải để báo cáo chuyện của cục công an huyện, lúc này thấy đối phương mãi mà không nói vào chủ đề chính, thế là trực tiếp mở miệng hỏi.

- Chủ tịch Vương, có người giống như bị lửa đốt dưới mông, đã ăn ngồi không yên.

Tiếu Tử Đông khẽ đứng lên khỏi ghế, giọng điệu có mang theo chút tức giận.

Vương Tử Quân không mở miệng, hắn biết rõ Tiếu Tử Đông sẽ tiếp tục lên tiếng, hắn tất nhiên sẽ chờ đợi. Tiếu Tử Đông tiếp tục nói:

- Sau khi tin tức Tề Chính Hồng sẽ đến huyện Lô Bắc kiểm tra thị sát thì những người kia càng thêm bận rộn, muốn huyện Lô Bắc cùng cho ra một hành động sửa đổi lại bộ mặt theo thành phố An Dịch.

- Điều này cũng tốt.

Vương Tử Quân biết rõ Tiếu Tử Đông nói đến ai, hắn khẽ móc mồi buông cần rồi nói.

- Tôi cũng biết chuyện này là tốt, thế nhưng sau khi ngài nhận chức thì bộ mặt phố phường ở huyện Lô Bắc này đã rất sạch sẽ, đối phương cũng không tranh công ở phương diện này, bây giờ cho ra một quyết định, đó là chuẩn bị thống nhất tất cả bảng hiệu tên đường và số nhà trong huyện. Nói cách khác là tất cả cửa hàng trên đường, tất cả gian nhà, dù lớn hay nhỏ, dù có sản xuất hay không, tất cả đều phải dựa theo một tiêu chuẩn, thống nhất quy cách, thống nhất về màu sắc, đạt đến hiệu quả thống nhất.

Vẻ mặt Vương Tử Quân chợt trở nên khó coi, chỉnh đốn bộ mặt phố phương, đề cao vấn đề vệ sinh môi trường chính là những công tác khá quan trọng, gần đây hắn luôn cố gắng giúp đỡ cho những công tác này. Thế nhưng bây giờ việc chỉnh đốn không còn bó gọn trong công tác đảm bảo vệ sinh và hoàn cảnh, đây rõ ràng là một hành động hao tiền tốn của, là một công trình chỉ mang tính chất hình tượng mà thôi.

- Chủ tịch Vương, đối phương còn đề cao chất lượng, đề cao yêu cầu hoàn cảnh, muốn tạo ra điểm sáng mới cho huyện Lô Bắc.

Âm thanh của Tiếu Tử Đông tuy vẫn bình tĩnh như trước thế nhưng nụ cười lạnh trên khóe miệng lại khó thể nào che lấp được.

- Nếu toàn huyện thống nhất bảng hiệu tên đường, như vậy sẽ rất đẹp mắt và chỉnh tề, nhưng khoản tiền để thực hiện công tác này lấy từ đâu thì bọn họ vẫn chưa tính toán cho rõ ràng. Nếu như tất cả các tiểu thương đều phải dựa theo quy củ để lắp đặt lại thiết bị, như thế thì một năm sẽ không có doanh thu, dân chúng mở tiệm cũng không phải chỉ muốn đẹp, bọn họ chỉ muốn nuôi các miệng ăn trong gia đình mà thôi.

Tiếu Tử Đông có chút kích động, ngón tay có chút run rẩy, lúc này phao câu của hắn đang liên tục kéo lên tụt xuống, thế nhưng hắn cũng không quan tâm.

- Tử Đông, anh nói rất đúng, những công trình mà quan được lợi nhưng dân phải bỏ tiền này tốt nhất là không nên làm.

Giọng điệu của Vương Tử Quân vẫn rất bình tĩnh, nhưng lời nói của hắn lại làm cho Tiếu Tử Đông cảm nhận được một lực lượng cực lớn, thế là tâm tình vốn không ổn định đã nhanh chóng trở nên bình tĩnh.

- Chủ tịch Vương, có những lời này của anh thì tôi cũng yên tâm hơn.

Tiếu Tử Đông lại ngồi xuống ghế, vẻ mặt vẫn còn chút kích động khó thể tiêu tán.

- Tử Đông, cần câu của anh sắp bị cá kéo đi rồi.

Vương Tử Quân chuẩn bị lên tiếng, hắn thấy cần câu của Tiếu Tử Đông đang dịch chuyển, xem ra con cá dính câu là không nhỏ.

Tiếu Tử Đông đang chuẩn bị nói thêm vài câu với Vương Tử Quân, lúc này thấy cần câu sắp rơi vào trong nước, thế là cũng không quan tâm đến những thứ gì khác, vươn tay chụp lấy cần câu. Nhưng dù sao thì hắn cũng chậm một chút, bàn tay chưa kịp cầm lấy cần câu, đúng lúc cần câu đã bị kéo vào trong nước.

Khi Tiếu Tử Đông còn đang do dự có nên xuống nước hay không, đúng lúc Vương Tử Quân đứng cách đó không xa sải bước vào trong nước, bàn tay vung ra giữ chặt lấy cần câu.

Tiếu Tử Đông cũng vội vàng phóng theo, cùng đưa tay nhấc cần câu lên. Hai người luống cuống tay chân khoảng một phút, kết quả là một chú cá chép dài khoảng bốn mươi centimet được kéo ra khỏi mặt nước.

- Chủ tịch Vương, đi theo anh thì có cá ăn, xem ra hôm nay lộc ăn của chúng ta là không nhỏ.

Tiếu Tử Đông nở nụ cười vui vẻ, giọng điệu tất nhiên sẽ là một câu hai nghĩa.

Vương Tử Quân cười cười, hắn vung tay lên với Thái Thần Bân và Tiểu Trịnh đang chạy đến:

- Đưa con cá này đi, hôm nay chúng ta có một bữa cơm ngon rồi.

Tuy vẫn là phòng làm việc của Hầu Thiên Đông trước kia, thế nhưng lúc này gian phòng lại hoàn toàn khác biệt so với những sắp xếp bố trí vào trước kia. Hầu Thiên Đông là một người không quá chú ý tận hưởng cuộc sống, thường có thái độ tùy ý, vì thế mà trước kia cũng không có yêu cầu lắp đặt thiết bị tốt trong phòng làm việc của mình. Bây giờ người đến tiếp nhận là Dương Quân Tài, hắn là người cẩn thận và rất chú ý, dù bất kể là chuyện gì cũng yêu cầu sự hoàn thiện.

Bàn làm việc khá rộng rãi, là loại bàn gỗ đào rất lưu hành vào thời bấy giờ, ghế sa lông bằng da thật được đặt chỉnh tề trong phòng giống như hai hàng binh sĩ chờ kiểm duyệt.

Vì lắp đặt thiết bị cho phòng làm việc của bí thư huyện ủy mà văn phòng huyện ủy đã bỏ ra ba chục ngàn để mua sắm, Tiếu Tử Đông là người chủ quản tài chính cảm thấy rất tiếc của, thế nhưng cũng chỉ biết ôm bụng tức mà đi đến xin chỉ thị của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân thật sự nhíu mày vì yêu cầu của Dương Quân Tài, thế nhưng hắn vẫn thông qua. Thân trong quan trường thì có một số việc lớn cần nói về nguyên tắc, nhưng việc nhỏ lại phải nói về phong cách. Vương Tử Quân không muốn sinh ra vấn đề ở trên những phương diện nhỏ nhặt, cũng không muốn biến mình thành kẻ chỉ thích gây sự.

Khi Vương Tử Quân lần đầu tiên đi đến phòng làm việc lắp đặt thiết bị xa hoa của Dương Quân Tài, bí thư Dương là chủ nhân của gian phong đã đứng lên khỏi ghế làm việc, hắn mỉm cười nhìn Vương Tử Quân nói:

- Chủ tịch Vương đến đấy à, mời ngồi, mời ngồi.

Lúc này Dương Quân Tài không có chút cảm giác nào là mới vấp phải thất bại, gương mặt thật sự như mùa xuân kéo về, xem ra tâm tình của vị bí thư huyện ủy này đang rất tốt.

Vương Tử Quân cũng tươi cười như hoa, hắn đối mặt với bàn tay của Dương Quân Tài thì cũng vươn tay ra bắt chặt, lại nói:

- Bí thư Dương, anh vội vã tìm tôi là có chuyện gì?

Thư ký của Dương Quân Tài nhanh chóng tiến lên đặt một chiếc ly sứ màu đen có vẽ tranh sơn thủy ở trước mặt Vương Tử Quân, sau đó lại đưa đến cho Dương Quân Tài một ly trà màu vàng có vẽ một con rồng vàng rất sống động.

Vương Tử Quân nhìn ly trà màu vàng của Dương Quân Tài mà không khỏi nghĩ đến một chuyện nhỏ Tôn Hạ Châu từng nói với mình. Đó là một tin tức nhỏ trong văn phòng huyện ủy, nói rõ về ly trà màu vàng vẽ hình rồng kia, rằng trong phòng làm việc của bí thư Dương có một bộ ly trà gốm sứ, một ly màu đen vẽ cửu sơn thủy mặc với một ly màu vàng vẽ kim long đằng vân, tất nhiên ý nghĩa của nó chính là cửu ngũ chí tôn, đằng long thiên hạ.

Các vị lãnh đạo huyện đến phòng làm việc của bí thư Dương sẽ sử dụng ly trà cửu sơn thủy mặc, còn bí thư Dương sẽ dùng ly đằng long thiên hạ, đây chính là biểu hiện địa vị cửu ngũ chí tônn của bí thư Dương ở huyện Lô Bắc. Có người nói chiếc ly vàng đằng long kia được lấy ra từ nội cung nhà Thanh, là mội cống phẩm được vương triều thời trước sử dụng.

- Chủ tịch Vương, đây là trà ngon tôi lấy được từ ông nội, anh đến nếm thử xem thế nào, là cực phẩm Đại Hồng Bào.

Dương Quân Tài khẽ nâng ly đằng long lên, những ngón tay thon dài ưu nhã giữ lấy nắp ly trà, sau đó khẽ nhấp một ngụm.

Người này đúng là quá quy cách, Vương Tử Quân thầm cho ra một định luận với Dương Quân Tài, sau đó hắn cũng nâng ly lên uống một ngụm. Một mùi hương thơm mát nhanh chóng bùng vào trong mũi, thơm mát và ngọt ngào, dư vị kéo dài rất lâu.

- Trà ngon, không hỗ danh là cực phẩm.

Vương Tử Quân khẽ đặt ly xuống tán dương một câu.

- Chủ tịch Vương, nếu anh thích thì chỗ này của tôi vẫn còn một chút, lát nữa sẽ để Tiểu Tống đưa sang tặng anh.

Dương Quân Tài dùng hai tay nâng ly đằng long rồi mạnh miệng nói.

Khi Vương Tử Quân chuẩn bị từ chối thì Dương Quân Tài đã tiếp tục nói:

- Chủ tịch Vương, tôi chưa từng công tác ở cơ sở, không biết nước ở cơ sở nông sâu thế nào, sau khi đi đến huyện Lô Bắc thì mới biết kiến thức của mình quá nông cạn, đúng là cơ sở phát sinh nhân tài.

Vương Tử Quân biết rõ Dương Quân Tài mời mình đến không phải là uống trà, lúc này thấy đối phương mở miệng đi đường vòng, thế là cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn.

- Chủ tịch Tề muốn đến huyện Lô Bắc chúng ta thị sát, tôi cảm thấy rất có áp lực, tôi cũng không biết phải làm như thế nào mới phơi bày được điểm sáng của huyện Lô Bắc chúng ta trong mắt lãnh đạo. Lúc tôi đang trầm tư suy nghĩ thì chủ tịch Trần Tiến Đường đến cho ra một đề nghị, sau đó tôi chợt hiểu ra, giống như chợt bừng tỉnh sau giấc mộng. Tôi cảm thấy lời đề nghị đó rất hay, nếu như chúng ta cải tạo theo kế hoạch này, như vậy trước khi chủ tịch Tề đến thì huyện Lô Bắc chúng ta sẽ dùng một diện mạo hoàn toàn mới để nghênh đón lãnh đạo.

Dương Quân Tài nói rồi đưa ra một đề nghị viết tay cho Vương Tử Quân, Vương Tử Quân còn chưa kịp đọc cho rõ, nhưng những dòng chữ được viết trên giấy vừa lọt vào đã làm cho hai mắt người ta tỏa sáng. Nét chữ rất đẹp, đâu chỉ là đẹp như bình thường, nó rất cứng cáp và có lực, đặc biệt là ba chữ Trần Tiến Đường, nếu không phải là một người có thiên phú và thường xuyên rèn luyện, căn bản sẽ không thể viết ra được những dòng chữ đẹp như vậy.

Đây là chút tâm tư của Trần Tiến Đường, Vương Tử Quân nhìn bản viết tay này mà càng thêm hiểu về mưu lược của chủ tịch Trần. Sau khi máy tính được phổ cập thì phần lớn tài liệu cho lãnh đạo đều được đánh máy mà không viết tay, hơn nữa từ trên xuống dưới đều áp dụng kiểu cách này, căn bản còn xem như một quy củ.

Nhưng Trần Tiến Đường lại không như vậy, hắn càng sử dụng phương án trái ngược, tất nhiên bên trong cũng có nguyên nhân. Trần Tiến Đường viết chữ rất đẹp nhưng phần lớn đều không biểu hiện, lúc này hắn tự vung tay múa bút, có thể nói là phơi bày tâm tư trước mặt bí thư Dương một cách không tiếng động, bày tỏ ý nghĩ của mình, nịnh hót như vậy thật sự rất đúng chỗ.

Vương Tử Quân tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa hành động của Trần Tiến Đường, trong lòng thầm than quan trường rõ ràng là nơi thích hợp cho những người thích đầu cơ luồn cúi, đám giòi bọ thật sự không có chỗ nào không chui vào. Nhưng cảm thán thì cảm thán, hắn vẫn phải dùng ánh mắt chân thành nhìn qua bản kế hoạch này.

Bản kế hoạch tổng cộng có sáu trang, Trần Tiến Đường miêu tả rất tường tận, nói rõ phương án thống nhất biển bảng hiệu, thống nhất việc lắp đặt thiết bị, hơn nữa việc lắp đặt thiết bị phải theo quy cách cao, phải dùng tài liệu tốt nhất, mỗi một khu phố phải có sự đặc sắc của riêng mình, tạo ra một hoàn cảnh đặc thù, tạo ra hiệu quả đặc biệt.

Vương Tử Quân gần đây cũng rất xem trọng hạng mục thay đổi diện mạo phố phường, nhưng xuất phát từ ý nghĩ khác biệt nên hiệu quả cũng khác biệt. Hắn kiên trì phương hướng sạch sẽ, còn bản kế hoạch của Trần Tiến Đường thì biến mỗi cửa hàng mỗi con phố thành một sản phẩm tinh chất, sáng tạo ra sự đặc sắc. Dựa theo thực lực kinh tế của huyện Lô Bắc vào lúc này, phương hướng quy hoạch như vậy thật sự là vượt mức quy định, nhưng vấn đề là không đủ tài lực. Trước mắt chỉ có một con đường để đi, đó chính là lấy lông trên người dê, tất cả phí tổn lắp đặt thiết bị đều phải do các hộ gia đình gánh chịu. Các ông chủ gian hàng ngoài mặt tiền ít nhất phải bỏ ra năm sáu trăm đồng để chi trả cho việc lắp đặt thiết bị mới.

Năm sáu trăm đồng là con số thế nào? Dựa vào số tiền thu vào trong một thangs của các nhân viên công tác ở khối chính quyền thì đây tương đương với hai tháng lương. Hơn nữa nếu kế hoạch này được phổ biến thì có nghĩa rằng những hộ vừa khai trương sẽ phải dỡ bỏ tất cả thiết bị vừa lắp đặt để thay vào các thiết bị mới theo đúng quy hoạch.

Bắt nhân dân chi tiền chỉ để cho lãnh đạo nhìn thấy đẹp mắt, chính sách này nếu như được phổ biến thì có thể tìm được bao nhiêu trợ giúp?

Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn lật đến tờ cuối cùng của bản kế hoạch, bên trên mặt giấy là những phần liệt kê của Trần Tiến Đường về những ví dụ khi còn công tác ở tuyến xã, như thông qua kiến thiết sửa đổi mà ủy ban xã đã trở nên sạch đẹp tinh tươm như thế nào.v.v.

Dương Quân Tài lẳng lặng quan sát đối thủ trẻ tuổi trước mặt mình, sau hai ba lần gặp trắc trở thì hắn rõ ràng cảm nhận được thực lực cực lớn của vị chủ tịch huyện trẻ tuổi này là thế nào. Dù hắn đang rất tin tưởng vào khả năng chiến thắng của mình, thế nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ, còn phải sử dụng nhiều sách lược mới có thể chậm rãi ép tên kia cúi đầu, điều này cũng không dễ dàng gì.

Sau khi gặp phải ngăn trở trên phương diện nhân sự, Dương Quân Tài cũng không tiếp tục vung tay trong công tác nhân sự, nhưng lại nắm quyền chủ đạo trong huyện vào tay mình, liên tục cho ra những hành động mờ ám.

Quyền uy của một vị lãnh đạo đứng đầu địa phương không những phải làm cho đám thủ hạ dưới quyền phải đi theo giúp đỡ, hơn nữa còn phải làm sao cho tuyến trên coi trọng cao độ. Sau thời gian ngắn không thể nào lung lạc nhân tâm của cán bộ nơi đây, Dương Quân Tài chợt phát hiện mình không sánh bằng Vương Tử Quân ở phương diện này, thế là đặt hết tâm tư vào kế sách tìm sự giúp đỡ của lãnh đạo.

Dưới sự vận tác của Dương Quân Tài, phó chủ tịch thường vụ tỉnh Tề Chính Hồng đã đồng ý đến huyện Lô Bắc kiểm tra thị sát. Một vị cán bộ dòng chính của bố mình đến huyện Lô Bắc, có thể nói là sự giúp đỡ to lớn với hắn vào lúc này. Một cơ hội tốt như vậy đến tay thì hắn tất nhiên sẽ không muốn chỉ làm theo hình thức, hắn muốn dựa vào nó mà đả kích uy vọng của Vương Tử Quân, mở rộng lực ảnh hưởng của mình.

- Chủ tịch Vương, anh thấy kế hoạch này như thế nào? Tôi cảm thấy nó rất hay, cũng xem như rất mạnh mẽ, phương hướng cao độ.

Dương Quân Tài chờ Vương Tử Quân gấp bản kế hoạch lại thì mở miệng nói lời tán dương.

- Là một bản kế hoạch không tệ.

Vương Tử Quân đặt bản kế hoạch lên bàn trà rồi thản nhiên nói.

Dương Quân Tài mơ hồ cảm thấy có chút thất vọng, hắn không ngờ Vương Tử Quân rõ ràng lại nhất trí với ý kiến của mình. Hắn nghĩ rằng Vương Tử Quân chắc chắn sẽ cực lực phản đối kế hoạch này, người này gần đây thường gây khó khăn cho mình, những gì mình tán thành thì đối phương phải phản đối mới đúng, cũng chỉ khi đối phương cực lực phản đối thì hắn mới có thể ra tay sắc bén được.

- Bí thư Dương, bản kế hoạch này thật sự rất mạnh, rất có ánh mắt chiến lược, bây giờ các nơi đều coi trọng phát triển kinh tế, chúng ta bảo đảm hàn cảnh và hình tượng cũng xem như có lợi cho sự phát triển kinh tế. Nhưng trước mắt huyện chúng ta không có nhiều tiền như vậy, tôi cảm thấy kế hoạch này nên làm theo từng bước, lượng sức mà đi thì sẽ tốt hơn, nếu quá áp đặt thì sẽ khó thể nào thực hiện được.

Vương Tử Quân khẽ dựa lưng lên ghế sa lông rồi nói tiếp.

Dương Quân Tài vốn rất thất lạc, nhưng bây giờ nghe được lời nói của Vương Tử Quân thì chợt vui sướng nhướng mày, thật sự là đi khắp núi cùng sông không có đường, bây giờ đến một thôn nghèo nàn lại lóe lên hy vọng. Mình còn tưởng rằng Vương Tử Quân là chó chuyên ăn cứt, không ngờ đối phương lại có ôm thái độ phản đối, như vậy thì rất tốt.

Phản đối thì tốt, phản đối thì đỡ cho Dương Quân Tài phải nhiệt tình ra tay, phải kéo cung thật mạnh. Vừa rồi hắn nghĩ rằng mình kéo cung không tìm được mục tiêu, bây giờ khóe miệng hắn chợt lộ ra nụ cười.

Vương Tử Quân giống như ngoảnh mặt làm ngơ với tâm tư của Dương Quân Tài, hắn cầm bản kế hoạch trên mặt bàn lên, sau đó dùng giọng ngưng trọng nói:

- Từng cửa hàng đều phải bỏ ra ít nhất năm trăm đồng để sửa chữa, tôi dù chưa từng làm công tác thống kê cá cửa hàng trong huyện thành nhưng ít nhất cũng phải trên một ngàn. Nếu như chúng ta ép bọn họ phải thay đổi một cách thống nhất, như vậy phòng tài chính huyện cũng không có nhiều tiền như vậy. Khốn nổi kế hoạch này là rất tốt, tôi cảm thấy chúng ta không bằng đưa kế hoạch cho cục xây dựng, để bọn họ căn cứ vào đó để chế định ra một tiêu chuẩn, sau này tất cả các cửa hàng mới sẽ phải lắp đặt thiết bị theo kế hoạch này. Nếu cứ tiến hành như vậy thì chỉ cần sau hai ba năm thì tất cả các cửa hàng sẽ được thay đổi dần dần, thế là diện mạo phố phường sẽ thay đổi, cũng không hao tiền tốn của, các hộ kinh doanh cũng sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn.

- Những gì chủ tịch Vương vừa nói cũng là một biện pháp hay, nhưng chủ tịch Tề sắp đến huyện chúng ta, mà lãnh đạo thành phố cũng yêu cầu chúng ta thay đổi một bộ mặt hoàn toàn mới để tiếp đón chủ tịch Tề. Nếu chúng ta áp dụng phương pháp mà chủ tịch Tề đề xuất, như vậy phòng tài chính huyện sẽ căn bản không bỏ ra xu nào, ai được lợi thì người đó phải bỏ tiền. Tôi cảm thấy khối chính quyền của chủ tịch Vương nên nhanh chóng phổ biến kế hoạch này xuống, không nói đến điều kiện, không cần trả giá.

Dương Quân Tài nói lời cuối cùng thì hầu như là từng chữ từng chữ, mà ánh mắt của hắn cũng nhìn chăm chú về phía Vương Tử Quân.

Quyết sách của đảng ủy thì chính quyền phải chấp hành, điều này không có gì phải đáng trách, thế nhưng nếu thật sự xử lý theo đúng kế hoạch của Dương Quân Tài, nếu làm tốt thì thị ủy sẽ ghi nhớ công lao lên đầu của bí thư Dương, lam không tốt thì kẻ bị trách phạt cũng chỉ là Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân cảm thấy ít nhất thì các hộ kinh doanh trong huyện sẽ không nói ra lời gì tốt đẹp đối với mình.

- Chủ tịch Tề đến đây để kiểm tra giám sát, tôi cảm thấy chúng ta đối mặt với tình huống lãnh đạo xuống kiểm tra thì cần phải bày ra bộ mặt thật, như vậy mới có thể làm cho lãnh đạo đưa ra quyết sách giúp đỡ mạnh mẽ. Chúng ta dù sao cũng chỉ là một huyện thành, lại là huyện nghèo khó cấp quốc gia, cần gì phải vì những thứ trước mắt như vậy?

Vương Tử Quân khẽ uống một ngụm trà rồi thản nhiên nói.

Cảm giác tức giận trong lòng Dương Quân Tài chợt bùng lên đến tận đỉnh đầu, hắn tuy dự tính rằng Vương Tử Quân sẽ phản đối, nhưng hắn cũng không ngờ đối phương không cho mình mặt mũi, trực tiếp nói rõ ý nghĩ trong lòng mình. Đáng giận chính là đối phương nhìn rõ tất cả, thế nhưng lại nói giống như chính mình làm sai, đây chẳng phải quá vô sỉ rồi sao?

Dù Dương Quân Tài có quan hệ tốt với Tề Chính Hồng, nhưng hắn cũng không thể nói rằng chủ tịch Tề Chính Hồng thích xem những thứ như vậy, nếu như sự việc truyền ra ngoài thì thanh danh của chủ tịch Tề sẽ bị ảnh hưởng.

- Chủ tịch Vương, quan điểm của anh chỉ đại biểu cho cá nhân, tôi cảm thấy xuất phát từ chỉnh thể phương hướng của huyện Lô Bắc, sự kiện thống nhất các cửa hàng lần này là nên làm.

Giọng điệu của Dương Quân Tài thật sự mang theo vài phần chân thật đáng tiểu như

- Bí thư Dương, chính quyền phục tùng theo chỉ đạo của lãnh đạo đảng ủy, chỉ cần hội nghị thường ủy cho ra quyết nghị, tôi dù có ý kiến cá nhân như thế nào cũng chỉ có thể giữ lại mà thôi.

Vương Tử Quân vẫn nói bằng giọng điệu bình tĩnh nước chảy mây trôi, nhưng ý nghĩa lời nói lại quá rõ ràng, hắn nói cho Dương Quân Tài biết, dù sanh là bí thư huyện ủy, nhưng anh cũng không phải đại biểu cho hội nghị thường ủy.

Dương Quân Tài vốn phải nổi giận nhưng bây giờ trên mặt lại lóe lên cảm giác vui mừng, nhưng vui sướng đến nhanh thì đi cũng nhanh, chỉ sau khoảnh khắc đã tan biến trên mặt hắn.

- Chủ tịch Vương, tôi hiểu ý của anh, như vậy thì chúng ta tranh thủ tối nay mở hội nghị thường ủy để thảo luận về vấn đề này.

Hai người nói chuyện có thể nói là tan rã trong bầu không khí mất vui, khi đi ra phòng làm việc của Dương Quân Tài thì trên mặt Vương Tử Quân còn treo nụ cười nhạt, còn Dương Quân Tài thì giống như chưa từng có việc gì phát sinh, vẫn bình tĩnh và trầm ổn tiễn Vương Tử Quân ra khỏi phòng.

Vương Tử Quân quay về phòng làm việc của mình mà trong lòng vẫn nghĩ về những gì phát sinh trong phòng làm việc của Dương Quân Tài, tỉ lệ giúp đỡ Dương Quân Tài trong hội nghị thường ủy thật sự không cao bằng mình, nhưng đối phương lại kiên trì mở hội nghị thường ủy, rõ ràng đã nói lên một vấn đề.

Dương Quân Tài là kẻ ngốc sao? Tất nhiên là không phải, tuy người này coi trời bằng vung, thế nhưng Vương Tử Quân cảm thấy đối phương rất thông minh, một người thông mình như vậy sẽ đưa mặt ra cho mình đánh sao?

Đáp án tất nhiên là không, mà bây giờ đối phương lại kiên trì mở hội nghị thường ủy, Dương Quân Tài kiên trì như vậy là vì lý do gì?

Hàng loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Vương Tử Quân.

- Bí thư Vương, anh có bận không?

Tiếng gõ cửa vang lên, Đỗ Tự Cường đi vào trong. Sau khi trở thành phó bí thư chủ quản khối tư pháp thì Đỗ Tự Cường càng tỏ ra nghiêm túc, số lần đến phòng làm việc của Vương Tử Quân cũng nhiều hẳn lên.

- Mời bí thư Đỗ ngồi chơi.

Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế, hắn đi đến bên cạnh ghế sa lông, sau khi mời Đỗ Tự Cường ngồi xuống thì cũng ngồi xuống một chiếc ghế khác.

- Chủ tịch Vương, nghe nói anh có phát sinh tranh chấp với bí thư Dương ở đề xuất thay đổi diện mạo phố phường của huyện Lô Bắc? Cả hai muốn đưa đề nghị kia ra hội nghị thường ủy để quyết định?

Đỗ Tự Cường nói hai câu rồi đi thẳng vào vấn đề.

- Chỉ là không thống nhất ở một phương diện nhỏ, cũng không tính là chuyện gì lớn.

Vẻ mặt Vương Tử Quân vẫn rất thản nhiên, hắn dùng giọng bình thường nói.

Khi hai người trò chuyện thì Tôn Hạ Châu khẽ đưa trà đến, dưới tình huống bình thường, khi lãnh đạo thảo luận thì hắn rót nước xong sẽ chủ động tránh đi. Nhưng hôm nay hắn lại mở miệng chen vào:

- Chủ tịch Vương, bây giờ cả huyện ủy đều đã biết tin an phản đối với ý kiến của bí thư Dương, còn có người nói hai vị lãnh đạo sẽ quyết chiến với nhau ở hội nghị thường ủy.

Trong lòng Vương Tử Quân khẽ động, dù không có chuyện tin tức được giữ kín, thế nhưng tốc độ phát tán của tin tức lần này hình như có hơi nhanh.

- Xem ra bí thư Dương đang có những toan tính không nhỏ.

Đỗ Tự Cường khẽ cười, lão nâng ly sứ trắng ở bên cạnh lên uống một ngụm trà, sau đó thản nhiên nói:

- Chủ tịch Vương, trà của anh ở chỗ này hình như cũng không quá ngon thì phải.

- Đó là tất nhiên, nếu anh muốn uống trà ngon thì phải đến chỗ của bí thư Dương, nghe nói ly đằng long đã từng được hoàng đế dùng qua.

Vương Tử Quân cảm thấy rất thả lỏng, hắn thuận miệng nói lời chọc ghẹo Đỗ Tự Cường.

Đỗ Tự Cường chỉ cười ha hả mà không nói gì thêm, lúc này Tôn Hạ Châu đang chuẩn bị lui ra ngoài cũng cười xì một tiếng.

- Chủ tịch Vương, bí thư Đỗ, không phải tôi cố ý, chỉ là nghĩ đến một câu chuyện vui, thế là không nhịn được phải phì cười.

Dù rất được Vương Tử Quân tin dùng và tán thưởng thế nhưng Tôn Hạ Châu vẫn mở miệng rất chú ý.

- Có chuyện gì?

Vương Tử Quân biết rất rõ về phong cách làm việc và làm người của Tôn Hạ Châu, người này gần đây rất chú ý bồi dưỡng cách đối nhân xử thế, lúc này lại cười khó kìm giữ như vậy, điều này lập tức làm cho Vương Tử Quân chú ý.

- Chủ tịch Vương, hai ngày trước có vài cán sự của khối chính quyền bàn luận với nhau về chiếc ly sứ long đằng của bí thư Dương, có một người nói cái ly này rất quý, đã từng được hoàng đế Đồng Trì sử dụng, là bảo vật của bảo vật. Nếu như đưa chiếc ly kia ra đấu giá, như vậy chắc chắn sẽ được một món tiền lớn.

Tôn Hạ Châu thấy Vương Tử Quân có hứng thú thì sao không mở miệng biểu diễn một phen?

- Khi mọi người định giá thì tên kia còn nói cái ly được hoàng đế dùng để uống nước hằng ngày sẽ không thể không nhiễm một chút long khí. Nhưng người này còn chưa nói dứt lời, một vị cán sự ma mãnh có quan hệ không tốt với hắn không biết suy nghĩ thế nào mà nói hoàng đế Đồng Trì trước kia chết vì bệnh giang mai, vật kia biết đâu sẽ là trung gian lây bệnh, mỗi ngày dùng nó uống nước, biết đâu sẽ để lại nhiều virus nguy hại?

Vương Tử Quân và Đỗ Tự Cường nghe xong những lời tự thuật của Tôn Hạ Châu thì ngây người ra một lúc, sau đó cả hai cùng cười ha hả, mà Đỗ Tự Cường thiếu chút nữa đã phải phun nước trà từ trong miệng ra ngoài.

- Hạ Châu, những lời này cũng không dễ nghe, sau này cậu cần phải chú ý, cũng không thể nói bừa ra ngoài, hiểu không?

Vương Tử Quân áp ché cảm giác vui vẻ, hắn dùng giọng đầy thiện ý nói với Tôn Hạ Châu.

- Vâng, chủ tịch Vương, tôi biết rõ điều này.

Tôn Hạ Châu khẽ gật đầu, sau đó hắn lại nói tiếp:

- Nhưng này chủ tịch Vương, chuyện này có nhiều người biết, bây giờ biến thành một câu truyện cười được truyền khắp huyện thành.

- À, tôi mặc kệ người ta nói như thế nào, tôi chỉ yêu cầu chính cậu không nói ra là được.

Vương Tử Quân phất tay rồi khẽ lên tiếng.

Tôn Hạ Châu khẽ gật đầu rồi lui ra khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người Vương Tử Quân và Đỗ Tự Cường.

Đỗ Tự Cường khẽ đặt ly sứ xuống, lão ho khan một tiếng rồi nói:

- Đúng là trong một cánh rừng thì chim gì cũng có, anh nói xem người kia nghĩ như thế nào mà không chuyện gì không thể làm, ngay cả những câu nói như vậy cũng có thể nghĩ ra được, ha ha...

Đỗ Tự Cường dù phê bình những người phát ra tin tức kia, thế nhưng Vương Tử Quân lại cảm thấy phó bí thư Đỗ thật sự muốn khích lệ những lời nói miên man không đúng của đám người kia. Sau khi Dương Quân Tài đến nhận chức thì không tỏ ra tốt đẹp vui vẻ gì với những phần tử ủng hộ Vương Tử Quân như Đỗ Tự Cường, tuy không làm gì được nhau nhưng trên những chuyện nhỏ nhặt thường đứng trong tối hoặc ngoài sáng để vung tay cản lại, điều này làm cho Đỗ Tự Cường có chút căm tức.

- Chúng ta cùng uống trà, chuyện của người ta cũng để mặc cho người ta xử lý.

Vương Tử Quân đặt ly trà xuống rồi nói.

- Chủ tịch Vương, những ngày qua Lưu Truyền Pháp và Trần Lộ Dao hoạt động quá bận rộn, lúc này đối phương đồng ý đưa lên hội nghị thường ủy để cho ra quyết định, biết đâu sẽ có thủ đoạn gì đó, anh cũng nên cẩn thận một chút.

Đỗ Tự Cường dù sao cũng là người lăn lộn trong thể chế nhiều năm, lúc này cũng nghe được có hương vị không đúng.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:

- Trước mắt chúng ta tuy lấy việc phát triển kinh tế làm trung tâm, thế nhưng vấn đề bảo đảm ổn định trị an xã hội lại là đảm bảo cho sự phát triển kinh tế, dân tâm ổn định thì thiên hạ mới an bình. Huyện chúng ta năm nay dựa vào cầu đường An Lô mà kinh tế sắp phát triển, càng là lúc này thì khối công tác tư pháp càng có những yêu cầu mới, điều này yêu cầu anh quan tâm nhiều hơn.

- Điều này tôi biết rõ, tôi đã yêu cầu các thôn xóm cứ mỗi tháng phải có báo cáo về những nhân tố không ổn định của mình, nhanh chóng sửa trị bất kỳ hành vi nào xuất hiện.

Đỗ Tự Cường nói đến công tác thì vẻ mặt nghiêm túc hơn vài phần.

- À, bí thư Đỗ, tôi an tâm với công tác của anh. Đúng rồi, tôi nghe nói xã Hoa Sơn làm rất tốt công tác bảo đảm trị an xã hội, anh nên đến xem xét, chúng ta nên coi trọng những nơi hoàn thành và thậm chí là làm tốt hơn công tác được giao.

Vương Tử Quân khẽ ngẩng đầu rồi trầm giọng nói.

Đỗ Tự Cường nghe thấy ba chữ xã Hoa Sơn thì chợt nhớ đến một tin tức quan trọng, trước kia phó chủ tịch Trần Tiến Đường chính là bí thư đảng ủy xã Hoa Sơn, sau đó mới được đề bạt lên.

Đỗ Tự Cường tất nhiên sẽ hiểu ra vấn đề, lão gật đầu thật mạnh, cũng không nói thêm lời nào.

Đọc truyện chữ Full