Xem ra chính mình còn phải học hỏi nhiều hơn, Lưu Truyền Pháp nhìn gương mặt đầy nụ cười của Lưu Truyền Pháp, trong lòng sinh ra cảm khái vô hạn.
- Bí thư Dương, đây là tấm bản đồ kế hoạch, là kết quả của hội nghị bí thư chi bộ toàn xã Hà Loan và được mọi người thông qua xác nhận.
Triệu Trung Trạch nói đến đây thì dùng ánh mắt có chút ngượng ngùng nhìn qua Dương Quân Tài, sau đó lại tỏ ra ngại ngùng giống như làm sai việc gì đó:
- Bí thư Dương, các thôn quá nhiệt tình, tuy tôi cảm thấy ngài sẽ khó xử, thế nhưng vẫn không thể ngăn cản nổi lòng chân thành trong công tác thúc đẩy phát triển xã Hà Loan. Kính xin bí thư có chút thiên hướng cho xã Hà Loan trong lúc phân phối chỉ tiêu, để cho phần kế hoạch này được thông qua.
- Anh đấy, cứ giở trò, nói đi, cần bao nhiêu?
Lúc này Dương Quân Tài thật sự rất có phong thái của lãnh đạo, Triệu Trung Trạch tuy lớn hơn hắn một hai chục tuổi, thế nhưng trong mắt hắn thì giống như một đứa bé mà thôi, bí thư Dương chính là trưởng bối của đứa bé như vậy.
- Xã chúng tôi chuẩn bị trồng hai mươi ngàn héc ta táo, nuôi ba mươi ngàn bò và sơn dương.
Triệu Trung Trạch càng nói càng hạ thấp âm thanh, thật sự giống như phạm vào sai lầm giác ngộ, chỉ sợ Dương Quân Tài không đồng ý.
Cao, người này quả nhiên là cao thủ, chưa nói đến phương diện khéo hiểu lòng người, nói năng lại rất chuẩn xác, làm cho Lưu Truyền Pháp không khỏi sinh ra cảm giác tâm phục khẩu phục. Triệu Trung Trạch này là cán bộ lãnh đạo dưới cơ sở, nhưng mình nếu so với người ta thì thật sự giống như gặp phải sư phụ, rõ ràng là đối phương đi đung nhịp đập của lãnh đạo, làm cho lãnh đạo thật sự thoải mái, người ta giống như không phải mang đến phiền toái cho lãnh đạo, tư thái như vậy thật sự quá tuyệt.
Bây giờ Dương Quân Tài cần nhất là thứ gì? Còn có người không chịu chứng thực và chấp hành kế hoạch 315 của hắn nữa sao? Triệu Trung Trạch làm như vậy chẳng khác nào Dương Quân Tài vừa mới cụp mắt, Triệu Trung Trạch người ta đã biết lãnh đạo buồn ngủ, thế là nhanh chóng chuẩn bị sẵn gối đầu, hơn nữa còn hầu hạ ân cần, còn hỏi xem lãnh đạo nằm nghỉ có thoải mái hay không.
Quả nhiên bí thư Dương khẽ gật đầu tràn đầy vui sướng, khuyến khích đồng chí Triệu Trung Trạch cần phải làm việc lớn gan, sau này hắn và huyện ủy sẽ làm hậu thuẫn kiên cố cho Triệu Trung Trạch.
- Bí thư Dương, có những lời này của anh thì tôi cũng an tâm hơn rất nhiều, tôi quay về cũng có thể lớn tiếng nói tin tức tốt cho các vị thành viên đảng ủy và nhân dân trong xã, để cho bọn họ chuẩn bị sẵn tất cả.
Triệu Trung Trạch cuối cùng cũng ngồi không yên, hắn vươn tay cuốn tấm bản đồ trên bàn, nhưng chẳng biết có phải là cố ý hay vì không cẩn thận, khi cuốn bản đồ lại để lộ ra một bức tranh ở bên dưới.
Dương Quân Tài nhìn thấy một thứ gì đó giống như bức tranh phong cảnh, hắn vươn tay ra tranh thủ thời gian nhìn cho kỹ, sau đó dùng giọng nghi hoặc hỏi:
- Anh Triệu, anh đến đây còn che giấu cái gì vậy? Mau cho tôi xem, đây là thứ gì?
Triệu Trung Trạch giả vờ tỏ ra có chút bất an, nhưng hắn vẫn để Dương Quân Tài cầm lấy bức tranh kia trải ra xem. Đó là một bức tranh vẽ một ngôi làng nhỏ, bốn phía là những vườn táo đầy trái chín, phía sườn núi bên kia lại có hàng đàn cừu trắng như mây trang điểm cho sườn núi vàng óng, bầy cừu đang lười biếng ăn cỏ, khung cảnh tất nhiên cực kỳ đồ sộ.
Mặt trời sáng sớm xuyên qua cành lá chiếu xuống đất làm cho ngôi làng giống như được phủ lên một luồng sáng dịu dàng, luồng sáng này không những trong trẻo, còn giống như tỏa ra mùi hương thoang thoảng.
Bức tranh có khói bếp lượn lờ, có cây cối hoa cỏ, dê bò thành đàn, vườn trái cây rộng lớn tỏa hương thơm, bức tranh này thật sự là một bản thuyết minh cực kỳ hùng hồn sinh động không nói nên lời cho kế hoạch 315. Nhìn bức tranh mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh của đàn cừu, có thể cảm nhận được vị ngọt của táo, nếu nói một cách khách quan sẽ làm cho lòng người vui sướng, làm cho người ta rơi vào trạng thái mơ màng, chỉ cần mặc sức tưởng tượng thì sẽ làm cho tâm tình người ta cực kỳ sảng khoái.
- Bí thư Dương, tố chất của thôn dân chúng tôi không quá cao, ánh mắt cũng thiển cận, chỉ cần có chút của ăn là tỏ ra an tâm, có chút của để thì tự mãn, coi mảnh đất cằn nhà mình là cỏ cây cứu mạng. Tôi sợ nhân dân với tư tưởng tụt hậu sẽ không chịu tham gia kế hoạch của lãnh đạo, thế cho nên tôi mới làm ra bức tranh này để cho số nhân dân chỉ vì cái trước mắt không nghĩ đến lâu dài nhìn cho rõ ràng. Tôi cảm thấy chỉ cần dựa vào bức tranh mà giảng dạy, như vậy sẽ tốt hơn rất nhiều so với biện pháp cưỡng chế hành chính, sẽ không bao giờ trực quan và có sức thuyết phục như một bức tranh thế này. Anh nói xem, tôi làm như vậy có được hay không, có hiệu quả thực tế không?
Triệu Trung Trạch vừa chà xát tay vừa dùng giọng khiêm tốn thỉnh giáo Dương Quân Tài.
- Hay, bàn về công tác nông thôn thì anh Triệu thật sự mạnh hơn tôi rất nhiều.
Dương Quân Tài tán thưởng một tiếng từ tận đáy lòng, sau đó hắn cười lớn, âm thanh kéo dài không dứt, sau đó mới nói tiếp:
- Bức tranh này để lại cho tôi, chính anh nên đi làm một cái khác, tôi cũng không lấy không bức tranh của anh, hai hôm sau tôi sẽ cho anh niềm vui bất ngờ.
Gương mặt Triệu Trung Trạch chợt sáng lên, nhưng ngay sau đó lại được che giấu bằng tâm cơ thâm trầm, hắn vội vàng cúi đầu và nói:
- Bí thư Dương, anh nói như vậy sao được, đừng nói là một bức tranh, dù là ngài muốn chính Triệu Trung Trạch này, tôi cũng không nói hai lời mà trực tiếp ném cho anh. Nếu có thể phục vụ cho lãnh đạo, dù là lên núi đao xuống biển lửa thì tôi cũng cảm thấy vui lòng, đáng giá.
- Được rồi, đừng nói những lời vô dụng, tôi cũng không bắt anh ở lại, nhanh chóng đến nhà ăn dùng cơm, sau đó hãy quay về.
Dương Quân Tài giống như cực kỳ động tình vì tình huống Triệu Trung Trạch bày tỏ sự trung tâm, hắn vỗ vai Triệu Trung Trạch rồi dùng giọng ân cần nói.
Triệu Trung Trạch thật sự cảm thấy muốn rơi nước mắt, hắn đi cũng rất vội vã, nhưng Lưu Truyền Pháp lại sinh ra cảm giác ghen tuông. Con bà nó, đối phương có công phu tâng bốc quá cao, chỉ là hai bức tranh mà có thể dùng tay không bắt sói, lừa gạt một vị phó chủ tịch huyện vào trong túi, cuộc mua bán này đâu phải chỉ là quá mức lợi nhuận?
- Truyền Pháp, anh thấy chưa, các vị lãnh đạo dưới cơ sở thật sự có có tâm tính công tác cực cao, bước chân của chúng ta phải làm sao nhanh thêm, chúng ta không thể để cho nhân dân huyện Lô Bắc tiếp tục chờ đợi được nữa.
Dương Quân Tài cầm lấy bức tranh phong cảnh mà Triệu Trung Trạch để lại, hắn dùng giọng hăng hái nói.
- Bí thư Dương, bây giờ tôi phải đến văn phòng huyện ủy để sửa lại văn kiện. Đúng rồi, bí thư Dương, nếu quần chúng đã nhiệt tình như vậy, chúng ta có nên mở rộng kế hoạch 315 này không?
Lưu Truyền Pháp tuy biết rất rõ vấn đề là thế nào, tình huống bên dưới chắc chắn sẽ không được tốt như những lời báo cáo của Triệu Trung Trạch, nhưng nếu muốn tranh chấp chuyện tình cảm với Triệu Trung Trạch, hắn cần phải nhanh chóng tiến lên theo đúng yêu cầu của Dương Quân Tài.
- Không được, chúng ta nếu đã sử dụng cái tên kia thì sẽ không sửa lại, điều cần thiết là mở rộng kế hoạch.
Dương Quân Tài khẽ ngẩng đầu lên, hắn quay sang nói với Lưu Truyền Pháp.
Lưu Truyền Pháp đồng ý một tiếng rồi rời khỏi phòng làm việc của Dương Quân Tài.
Dương Quân Tài nhìn bức tranh trước mặt, càng nhìn càng vui, hắn giống như mình đang đứng ở giữa huyện Lô Bắc mà bốn phía đang là cảnh tượng vào mùa thu hoạch.
- Vương Tử Quân, tôi cho anh xem, Dương Quân Tài tôi tuyệt đối không thua kém anh...
...
Vương Tử Quân ngồi trước bàn làm việc, hắn cầm bút trầm tư, đã nửa giờ trôi qua mà hắn còn chưa đặt bút xuống viết được một chữ nào, còn chưa thể bày ra nội dung sơ lược của bài luận văn.
"Tâm thần không tập trung!"
Vương Tử Quân thầm cảm khái một tiếng, sau đó vung tay dọn dẹp đống giấy trên bàn. Thực tế cũng không trách được hắn, ai bảo hôm qua Tần Hồng Cẩm bắt máy bay đến thành phố Sơn Viên, hắn và nàng đã có một đêm quá điên cuồng.
Hai người Vương Tử Quân và Tần Hồng Cẩm đã lâu rồi chưa gặp nhau, Tần Hồng Cẩm định ở lại một tuần mới quay về. Nhưng không ngờ sau khi hai người ân ái điên cuồng như Ngưu Lang Chức Nữ gặp lại nhau, đang định đi dạo một vòng quanh tỉnh Sơn Nam thì bị một cuộc điện thoại quấy nhiễu. Hạng mục hệ điều hành Quân Thành cuối cùng đã được mở ra ở thị trường Âu Mỹ, cần một vị tổng giám đốc như Tần Hồng Cẩm đến xử lý công tác.
Nói đến cái tên của hệ điều hành Quân Thành thì thật sự cũng có vài vấn đề, đó là Vương Tử Quân và Tần Hồng Cẩm đã chuẩn bị cho nó một cái tên khá hay, nhưng Mạc Tiểu Bắc lại nhất quyết gọi nó là Quân Thành.
Vương Tử Quân thầm cảm thấy hỗ thẹn, Mạc Tiểu Bắc cũng không làm rõ sự việc mà giả vờ hồ đồ, cũng không có phân biệt. Kết quả là hệ điều hành kia được gọi là Quân Thành, nhưng công ty phần mềm máy tính Quân Thành và tập đoàn kinh doanh và đầu tư tài chính Quân Thành cũng có sự khác biệt.
Vương Tử Quân nghĩ đến bộ dạng cực kỳ tình cảm và vẻ lưu luyến của Tần Hồng Cẩm lúc ra đi, hắn nào có tâm tư ngồi đây bình tâm tĩnh khí để viết luận văn? Sau khi có nhiều kinh nghiệm và cơ hội thực chiến trên thương trường, lúc này Tần Hồng Cẩm càng có khí thế mạnh mẽ của một doanh nhân thành đạt. Dù khi đứng trước mặt người đàn ông của mình thì nàng luôn biểu hiện xinh đẹp động lòng người, nhưng tác phong sấm sét cũng lơ đãng xuất hiện, điều này làm cho Vương Tử Quân mẫn cảm ý thức được nàng đã thay đổi.
Vương Tử Quân buông luận văn, hắn thuận tay cầm một quyển tạp chí doanh nhân lên xem. Hắn nhìn người phụ nữ mặc một bộ trang phục công sở màu trắng, gương mặt xinh đẹp tràn đầy tự tin trên ảnh bìa mà không khỏi nở nụ cười hiểu ý, còn những đánh giá của tờ báo với Tần Hồng Cẩm thì hắn căn bản không quan tâm.
Cuốn tạp chí này là Tần Hồng Cẩm đưa cho Vương Tử Quân đọc, tuy chỉ là hành động lơ đãng nhưng Vương Tử Quân lại biết rõ, Tần Hồng Cẩm đang muốn bày tỏ năng lực của mình với hắn. Tất nhiên hắn sẽ không keo kiệt mà mở miệng tán dương vài câu, chỉ vài câu đã làm cho Tần Hồng Cẩm vui tươi hớn hở.
Vương Tử Quân suy nghĩ về đủ mọi vấn đề, sau đó hắn lại phải đặt tâm tư của mình lên bài luận văn. Học tập ở trường đảng cũng không có vấn đề, nhưng khốn nổi bài tập thì có chút đáng ghét, bây giờ Vương Tử Quân đang rất đau đầu với những luận văn thiên về kinh tế như thế này.
Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì đối với kinh tế, làm một bài luận văn thì lúc mở đầu cũng không có gì là khó, nhưng bây giờ khi nhấc bút thì hắn lại cảm thấy vô tình không biết ra tay thế nào cho phải. Lúc này hắn thật sự suy nghĩ lung tung, thế là những ký ức về kiến thiết kinh tế được biết vào kiếp trước và kinh nghiệm nắm công tác kinh tế gần đây đã kết hợp với nhau tạo nên một điểm sáng trong lòng.
"Xúc tiến phát triển kinh tế, càng phải xúc tiến thay đổi phương thức tăng trưởng kinh tế!" Khi ghi ra những chữ này trên giấy, Vương Tử Quân chợt cảm thấy dòng suy nghĩ của mình giống như ngựa thoát cương, tiếng vó ngựa dồn dập, từng dòng chữ dần xuất hiện trên mặt giấy.
Chỉ mất mười phút thì hai trang bản thảo đã được sử dụng sạch sẽ, khi Vương Tử Quân đang múa bút cực kỳ sảng khoái thì điện thoại di động đổ chuông. Lúc này hắn không muốn tiếp nhận điện thoại, thế nhưng vẫn lấy điện thoại của mình nhìn thoáng qua.
Trương Thiên Tâm, tiểu tử này có chuyện gì? Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân trực tiếp nhấn nút nghe.
- Alo, Tử Quân, mau đến đây, hôm nay tôi làm ăn lớn, mời cậu đến uống ly rượu mừng.
Không đợi Vương Tử Quân mở miệng, Trương Thiên Tâm đã dùng giọng hưng phấn và tràn đầy niềm vui nói.
Sau nhiều lần tiếp xúc thì Vương Tử Quân cũng xem như hiểu nhiều về hiện trạng của Trương Thiên Tâm, tiểu tử này không khác biệt gì với những đại thiếu gia trong tỉnh, cả đám thích ăn chơi lêu lổng, thấy có gì kiếm được tiền thì thò tay thò chân vào. Có Trương lão gia tử tọa trấn, tuy Trương Thiên Tâm không kiếm được nhiều tiền nhưng cũng xem như đủ tiêu xài phá phách.
Vương Tử Quân cũng không có hứng thú với những lời mời thế này, khi hắn chuẩn bị nói mình đang làm luận văn không thể đi thì chợt nghe thấy Trương Thiên Tâm ở đầu dây bên kia nói:
- Xe của tôi đã đi đến cổng trường đảng, cậu mau đi ra đây.
Trương Thiên Tâm căn bản không cho Vương Tử Quân cơ hội từ chối, hắn nói xong thì nhanh chóng cúp điện thoại.
Vương Tử Quân lắc đầu bất đắc dĩ nhưng trong lòng lại thật sự rất hâm mộ bộ dạng thoải mái không chút gò bó của Trương Thiên Tâm. Tuy hắn rất không muốn bỏ bài luận văn đang viết dang dở, thế nhưng hắn trầm ngâm một lát, sau đó đặt bản luận văn xuống, đi ra khỏi phòng.
Vương Tử Quân đi đến cổng trường đảng thì Trương Lộ Giai cũng vừa lúc đi đến, hắn nhìn dáng người lồi lõm hoàn hảo của nàng, không khỏi nghĩ đến tình huống mình cho tay vào túi áo nàng để lấy chiếc chìa khóa ra mở cửa.
Tuy tối hôm đó giữa hai người chưa từng có gì phát sinh, thế nhưng Vương Tử Quân lại cảm thấy vài ngày qua Trương Lộ Giai giống như trốn tránh mình, dù là gặp mặt thì giống như sinh ra chút ngăn cách khó thể nói cho rõ. Vương Tử Quân hiểu cảm giác này với Trương Lộ Giai, nhưng dù hiểu thì hắn vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
- Chị Lộ Giai.
Vương Tử Quân áp chế tâm tình của mình, hắn nhanh chóng đi đến trước mặt Trương Lộ Giai rồi mở miệng chào hỏi.
Trương Lộ Giai đang đi chợt nghe thấy Vương Tử Quân lên tiếng, nàng quay đầu sang nhìn, hai con ngươi nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, nàng khẽ cười một tiếng:
- Thiên Tâm đúng là chỉ được cái như thế này là giỏi, nghĩ gì làm nấy, cậu cũng bị bắt cóc sao? Không phải cậu ấy muốn mời cậu đi dùng cơm sao?
Vương Tử Quân cười và gật gật đầu, hắn vừa muốn lên tiếng thì một chiếc xe Audi màu đen chạy đến như bay, sau khi quay một vòng thì nhanh chóng dừng lại. Trương Thiên Tâm mặc một bộ tây trang màu đen xuống xe, hắn vung tay về phía hai người Vương Tử Quân rất có phong cách:
- Lên xe.
Trương Lộ Giai trừng mắt lên với bộ dạng hiện tại của Trương Thiên Tâm, nhưng nàng vẫn ngồi vào trong xe. Vương Tử Quân không biết làm sao được cũng phải chui vào trong xe, nhưng hắn cũng không ngồi phía sau mà leo lên vị trí tay lái phụ.
- Sao vậy? Hôm nay có vẻ vui sướng như thế, hay là kiếm được một đống tiền rồi?
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt hưng phấn của Trương Thiên Tâm, hắn khẽ nói.
- Không nói được một đống tiền, thế nhưng dư sức tìm được một khoản bằng với tiền lương cả đời của chủ tịch Vương.
Trương Thiên Tâm cũng không tỏ ra khiêm tốn trước mặt Vương Tử Quân, hắn vừa khởi động xe vừa dùng giọng tùy tiện nói.
"Bằng số tiền cả đời tôi kiếm được?"
Vương Tử Quân cười thầm, hắn cũng không đáp lời. Nói thật, bây giờ Vương Tử Quân thật sự không biết một năm mình kiếm được bao tiền chứ đừng nói là cả đời, nhưng có một sự thật có thể đảm bảo, đó là lần này Trương Thiên Tâm kiếm được một khoản tiền không bằng một năm lợi nhuận của hắn. Tất nhiên Trương Thiên Tâm cũng không biết sau lưng Vương Tử Quân có một Tần Hồng Cẩm.
- Nói ra thì cũng là may mắn, có một người bạn nắm trong tay hơn một ngàn chiếc tivi, vì lúc này đang kẹt tiền nên chuyển cho tôi, không ngờ mới cầm được hai ngày thì đã có người mua, thanh toán ngay bằng tiền mặt, hơn nữa giá cả lại tăng lên gấp đôi. Hì hì, những năm nay đúng là có chí làm quan có gan làm giàu.
Trương Thiên Tâm căn bản không chờ Vương Tử Quân và Trương Lộ Giai lên tiếng hỏi, hắn dùng giọng như súng máy nói.
Hơn một ngàn chiếc tivi, lúc này tivi là thứ tốt, không những giá cả đắt đỏ còn cực kỳ khó mua, thậm chí muốn mua tivi cũng cần phải có người quen. Trương Thiên Tâm vung tay nắm hơn một ngàn chiếc tivi, thật sự kiếm được không ít tiền.
- Thiên Tâm, hơn một ngàn chiếc tivi cũng cả triệu bạc, với chút tiền của cậu thì đào đâu ra lắm tiền như vậy?
Trương Lộ Giai cũng không bị lời nói của cậu em trai làm cho mê hoặc, nàng trầm ngâm một lát rồi dùng giọng nghi hoặc hỏi.
Trương Thiên Tâm quay sang cười nói với Trương Lộ Giai:
- Chị à, chị dù là phụ đạo viên của trường đảng nhưng xét trên phương diện kinh doanh thì kém em đây xa cả vạn dặm. Những năm nay người làm kinh doanh nào quan tâm đến chuyện có bao nhiêu tiền? Không đủ thì có thể đi vay ngân hàng, vay mượn như vậy không có gì là khó, quan trọng là chị có thể trả được hay không mà thôi.
Vương Tử Quân cũng không cảm thấy bất ngờ vì vấn đề này, những chuyện thế này hắn đã nghe thấy rất nhiều, hắn nghe hai chị em Trương Lộ Giai lên tiếng, chỉ lẳng lặng ngồi đó mà không chịu mở miệng.
Trương Lộ Giai trách móc em mình một phen, cố tình lớn tiếng dạy cho cậu em của mình một bài học, nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Vương Tử Quân, nàng chợt thu nắm đấm của mình vào, không tiếp tục cho Trương Thiên Tâm một bài học.
Trương Thiên Tâm không biết mình vừa thoát khỏi một kiếp nạn, hắn quay đầu nhìn Vương Tử Quân nói:
- Tử Quân, hôm nay làm ăn thành công, tôi đưa cậu đi ăn hải sản tươi sống, nghe nói có một đầu bếp nổi tiếng đến đây, là phong cách và hương vị rất tuyệt, hôm nay đưa mọi người đi nếm thử xem thế nào.
- Tôi và chị Lộ Giai sẽ vung đao chém cậu thật đau, như vậy thật sự không tồi, ha ha ha.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi cười nói.
Ba người cười cười nói nói, xe của Trương Thiên Tâm đã đi đến và dừng lại ở một kho hàng. Khi xe dừng lại thì từ trong kho hàng có ba bốn tên thanh niên chạy ra nhìn giống hệt như côn đồ, có hai tên còn cầm bài trong tay.
- Trương thiếu gia, ngài đến rồi đấy à?
Một tên thanh niên cắt tóc rất ngắn, cái đầu lớn khẽ đung đưa qua lại, hắn cũng không chờ Trương Thiên Tâm đi xuống mà cười nói.
- Oa Tử, tất cả bình thường chứ?
Trương Thiên Tâm khẽ vỗ lên vai tên thanh niên kia một cái, sau đó cười lớn hỏi.
Tên thanh niên có biệt danh là Oa Tử dùng nắm đấm của mình vỗ lên ngực nói:
- Trương thiếu gia nói vậy sao được, có Oa Tử ở đây thì làm sao có chuyện xảy ra được? Tôi làm việc thì ngài cứ yên tâm.
- Không có gì là tốt, con bà nó nếu mối làm ăn này thành công, ông sẽ cho các ngươi nghỉ, uống rượu ngon, thỏa sức mà chọc gái đẹp, sẽ cho các anh em chơi bời thoải mái vài ngày.
Trương Thiên Tâm rất hài lòng với thái độ của Oa Tử, hắn cười hì hì nói với vài người khác đang đi đến.
Vương Tử Quân không xuống xe, hắn nhìn tình huống Trương Thiên Tâm nói chuyện với những người phía bên kia, chỉ khẽ nở nụ cười. Khi hắn quay đầu thì thấy vẻ mặt Trương Lộ Giai trong kiếng chiếu hậu có chút biến đổi. Vương Tử Quân sao không hiểu rõ lo lắng của Trương Lộ Giai? Hắn khẽ cười và an ủi:
- Trong xã hội này đều phải tiếp xúc với mọi hạng người, có thể là chính nhân quân tử, tam giáo cửu lưu, chỉ cần nắm chắc tâm tính ái tài và không trái pháp luật thì đều có thể thực hiện.
Trương Lộ Giai nghe lời an ủi của Vương Tử Quân thì cũng gật đầu nói:
- Thiên Tâm là đứa tùy tiện, thích nói về nghĩa khí huynh đệ, tôi thật sự lo lắng có ngày nó nóng đầu mà làm ra những chuyện khó thể cứu vãn được. Tử Quân, hai cậu tuổi tác tương đồng, nhưng từ nhỏ đến lớn chỉ có cậu làm người ta bớt lo mà thôi.
Nói xong hai chữ bớt lo, không biết Trương Lộ Giai nghĩ đến điều gì mà gương mặt trắng nõn chợt trở nên đỏ hồng.
Vương Tử Quân lúc này đang nhìn Trương Lộ Giai, hắn nhìn bộ dạng xinh đẹp quyến rũ nhưng lại hiền thục của nàng, trong lòng hắn chợt nóng lên, chợt sinh ra xúc động muốn ôm cô gái này vào lòng, giữ chặt lấy nàng trong lòng mình.
- Chị, Tử Quân, hai người xuống xem những chiếc tivi của tôi này.
Trương Thiên Tâm từ phía bên kia đi đến, hắn lớn tiếng nói, giống như một đứa trẻ muốn khoe khoang thành tích của mình với mọi người vậy.
Hai người Vương Tử Quân và Trương Lộ Giai đang rơi vào tình huống xấu hổ, bọn họ vội vàng xuống xe. Vương Tử Quân dù sao cũng có kinh nghiệm hai đời, hơn nữa còn được tôi luyện trên quan trường, thật sự không có biểu hiện gì khác thường. Nhưng nếu so sánh với Vương Tử Quân thì Trương Lộ Giai thật sự kém xa, gương mặt nàng lúc này đang đỏ lên hừng hực.
- Chị, chị làm sao vậy? Chị có phải cảm thấy không khỏe không?
Dù là một người không tim không phổi, thế nhưng Trương Thiên Tâm lại rất quan tâm đến chị gái của mình.
- Không có gì, vừa rồi có hơi say xe.
Trương Lộ Giai khẽ cười, nàng cảm thấy khó thể trả lời cho rõ ràng, vì vậy chỉ có thể tranh thủ thời gain tìm ra một lý do như vậy mà thôi.
- Vậy thì mau nghỉ ngơi một lát.
Trương Thiên Tâm đỡ lấy Trương Lộ Giai, hắn tỏ ra cực kỳ quan tâm đến chị mình, sau đó lớn tiếng hét lên với đám tiểu đệ của mình:
- Mau rót cho chị của anh ly nước.
Đám người Oa Tử ở phía bên kia nghe thấy Trương Thiên Tâm phân phó thì không những đưa nước đến, còn mang ra ngoài vài chiếc ghế và một cái bàn. Trương Thiên Tâm nhìn Trương Lộ Giai uống nước xong, lúc này mới chỉ vào Vương Tử Quân rồi nói với đám tiểu đệ:
- Đây là huynh đệ của anh, là Vương Tử Quân, các người nhớ kỹ cho anh, sau này gặp mặt cứ gọi là anh Vương.
- Anh Vương.
Oa Tử cũng không phải là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, hắn và đám người chung quanh chỉnh tề lên tiếng bắt chuyện với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân không phải là lần đầu được nghe người ta gọi mình là như vậy, nhưng là lần đầu tiên được nghe đám côn đồ lên tiếng chào hỏi, nhưng hắn vẫn rất thản nhiên, dù sao đó cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi.
Mười phút trôi qua, gương mặt Trương Lộ Giai khôi phục như thường, sau đó Trương Thiên Tâm kéo Vương Tử Quân và Trương Lộ Giai tiến vào kho hàng xem ti vi. Vừa vào bên trong thì thấy có một chiếc tivi hai mươi mốt int đang chiếu phim, màu sắc của màn hình là rất tốt.
- Tử Quân, thế nào, tốt hơn so với sản phẩm trong nước chứ? Hì hì, nếu bán ra nhóm hàng này, ít nhất cũng thu được một nửa lợi nhuận.
Trương Thiên Tâm đắc ý chỉ vào hàng đống thùng các tông trong kho hàng rồi cười hì hì nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng chỉ là người ngoài đối với những trò mua bán thế này, vì thế cũng không có ý kiến gì cả.
- Tút, tút, tút.
Những tiếng còi hơi vang lên, Trương Thiên Tâm đang định nói thêm vài lời với Vương Tử Quân, nghe thấy tiếng còi thì hắn quay đầu nói:
- Xem ra là trưởng phòng Trình đến, người này tuy đến hơi sớm nhưng như vậy lại rất tốt, đến sớm xong việc sớm.
Trương Thiên Tâm vừa nói vừa đi ra ngoài cửa kho hàng, Vương Tử Quân và Trương Lộ Giai cũng cùng đi theo. Nhưng khi đi ra đến cổng kho hàng thì nụ cười trên mặt Trương Thiên Tâm đã biến mất, hắn nhìn đám người trước mắt mà nhổ một bãi nước miếng nói:
- Thằng khốn, mày đến đây làm gì, muốn ăn đòn sao?
Trương Lộ Giai thấy người trước mắt thì gương mặt cũng biến đổi, nhưng nàng vẫn kiên định đứng nơi đó, hai tròng mắt đầy hận ý.
Một chiếc xe thể thao thật sự khó thấy ở thành phố Sơn Viên xuất hiện bên ngoài kho hàng, La Xương Hào mặc một bộ tây trang đứng trước chiếc xe hút thuốc, hắn cười hì hì nhìn về phía Trương Thiên Tâm. Hắn thật sự không thèm tức giận vì lời nhục mạ của Trương Thiên Tâm, ngược lại còn nở nụ cười khinh thường.
- Thiên Tâm, chú quá nóng tính rồi, chú như vậy không có hợp với đạo đãi khách không?
La Xương Hào khẽ gạt tàn thuốc, sau đó dùng giọng tiêu sái nói.
- Đãi khách? Thằng khốn, ông mày từ khi nào có loại khách như mày? Thức thời thì cút đi, nếu không ông đây sẽ phế mày.
Trương Thiên Tâm nói, sau đó đi thẳng về phía La Xương Hào.
La Xương Hào giống như có cảm giác sợ hãi theo bản năng với Trương Thiên Tâm, khi thấy Trương Thiên Tâm đi về phía mình thì nụ cười chợt cứng đờ, hắn cười ha hả nói:
- Trương Thiên Tâm, tôi đến đây cũng không phải cãi nhau với cậu, tôi đến để lấy hàng, nghe nói cậu đã chuẩn bị xong một ngàn cái tivi, vậy thì chúng ta cũng đừng nói nhiều làm gì nữa.
"Mua tivi?"
Vẻ mặt Trương Thiên Tâm không khỏi biến đổi, hắn tuy làm việc có chú xúc động nhưng chỉ số thông minh cũng xem là hạng nhất. Chính mình ký hợp đồng với người Hongkong, vì sao bây giờ lại liên quan đến La Xương Hào?
- Giám đốc Trương, thật sự xin lỗi, đã quên nói cho anh biết, tôi chỉ là cấp dưới của giám đốc La, bây giờ tôi nói cho anh biết sự thật, tôi cảm thấy nó cũng không muộn.
Một người đàn ông cao gầy hơn ba mươi tuổi xuất hiện, người này cũng mặc tây trang, hai cằm rung động nói ra những lời khá nhanh.
Trương Thiên Tâm thấy người này thì vẻ mặt trở nên rất khó coi, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đối phương rồi nói:
- Dám đùa giỡn với ông, tiểu tử mày đừng để ông bắt gặp ở thành phố Sơn Viên này.
- Giám đốc Trương, cần gì phải tức giận như vậy, chúng ta không phải đang làm ăn mua bán sao?
Người đàn ông gầy gò kia không chút sợ hãi, trong miệng còn cười hì hì đùa giỡn với Trương Thiên Tâm.
- Thiên Tâm, đưa hàng cho bọn họ, để cho bọn họ cút đi.
Trương Lộ Giai dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn La Xương Hào rồi trầm giọng nói.
La Xương Hào thật ra chỉ đặt chú ý lên người Trương Lộ Giai và Vương Tử Quân, lúc này thấy Trương Lộ Giai mở miệng thì hắn càng cười thoải mái hơn:
- Vẫn là một câu tục ngữ thế này, một ngày làm vợ chồng trăm ngày ân, vẫn là Giai Giai tốt với anh. Ha ha ha, vậy thì nghe theo Giai Giai, chúng ta đi xem hàng.
La Xương Hào nói cũng không thèm nhìn Vương Tử Quân, hắn cất bước đi về phía kho hàng, tên đàn ông gầy gò sau lưng cũng ngửa đầu đi theo.
Vương Tử Quân nhìn thấy tất cả tình huống diễn ra, nhưng trong lòng chợt sinh ra cảm giác xấu. La Xương Hào tuyệt đối sẽ không để cho Trương Thiên Tâm kiếm được khoản tiền lời như vậy, trong chuyện này chắc chắn sẽ có vấn đề.
Khi Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy thì thấy cơ thể Trương Lộ Giai chợt run rẩy, khi nàng đang kiên định xoay người đi vào trong kho hàng thì Vương Tử Quân đã tiến lên giữ chặt lấy bàn tay lạnh như băng của nàng, sau đó xoải bước đi vào trong kho hàng.
La Xương Hào vốn đang đi cùng Trương Thiên Tâm, lúc này thấy Vương Tử Quân giữ chặt tay Trương Lộ Giai thì vẻ mặt chợt biến đổi, nhưng hắn đến đây cũng không phải cải vã với Trương Lộ Giai. Hắn chỉ cười hì hì, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Thiên Tâm:
- Thiên Tâm, đưa tôi đi xem, tivi của cậu đâu?
- Đều ở đó, tự đến mà xem.
Trương Thiên Tâm chỉ về phía những thùng các tông chất đống bên trong rồi lạnh giọng nói.
- Tốt, trước khi mua bán, tôi phải xem chất lượng của nó thế nào đã.
La Xương Hào vừa nói vừa phất tay với tên đàn ông gầy gò, tên kia nhanh chóng đi về phía những thùng đựng tivi.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Trương Thiên Tâm và tên đàn ông gầy gò bên kia, trong lòng hắn chợt sinh ra phán đoán, nhưng hắn cũng không ngăn cản. Sự việc đã đến mức độ thế này, hắn dù có nôn nóng cũng không có tác dụng, phương pháp tốt nhất chính là xem La Xương Hào rốt cuộc muốn làm gì?
- Xoẹt!
Thùng đựng tivi nhanh chóng được mở ra, trong kho hàng ánh đèn sáng tỏ, dưới ánh đèn sáng như ban ngày, trong thùng lộ ra một chiếc tivi, nhưng đó là một chiếc tivi cũ, thật sự quá cũ.
"Tivi cũ?"
Trương Thiên Tâm trừng mắt, hắn thật sự không tin vào mắt mình, đó là một chiếc tivi cũ, không ngờ một chiếc tivi cũ như vậy lại xuất hiện trước mặt hắn.
- Thiên Tâm, dù hai người chúng ta có thù oán, cậu cũng đừng hãm hại tôi như vậy chứ? Cậu cầm một đống tivi cũ bảo là tivi mới, bán thu tiền lời, cậu không phải đang muốn lừa người sao? Chỉ có kẻ ngốc mới bị hãm hại như vậy.
Nụ cười trên mặt La Xương Hào càng thêm sáng lạn, hắn chỉ tay về phía chiếc tivi cũ, sau đó cười hì hì nói với Trương Thiên Tâm.
- Sao có thể như vậy được?
Hai mắt Trương Thiên Tâm chợt đỏ bừng, hắn bước nhanh về phía chiếc tivi. Sau đó hắn cũng bất chấp tất cả, mở một thùng các tông khác ra, đập vào mắt hắn vẫn là một chiếc tivi cũ như vậy.
- La Xương Hào, đây là anh làm sao?
Trương Lộ Giai lúc này càng thêm tỉnh táo, nàng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn La Xương Hào, sau đó trầm giọng hỏi.
- Đúng vậy, chính là tôi làm, tất cả là tôi bày ra, đống rác tivi này, còn có cả hắn, đều là người của tôi, điều này có thể oán ai? Chỉ trách em trai cô quá ngu xuẩn, con bà nó, muốn đấu trí với tôi? Thật sự quá non. Ông đã nếm qua đủ đắng cay mặn ngọt, ông muốn chơi thì nó đừng hòng thoát chết.
La Xương Hào dùng tay vỗ lên vai tên đàn ông gầy gò ở bên cạnh rồi cười ha hả nói.
Tên đàn ông gầy gò bị vỗ rất đau, tuy nhe răng nhếch miệng nhưng vẫn phải phối hợp cười lớn. Hai người cất tiếng cười không chút kiêng nể, thật sự giống như hai tiếng gào khóc thảm thiết vang lên trong kho hàng.
- Nếu là anh làm, tôi khuyên anh nên thu tay lại, nếu không cũng đừng trách chúng tôi không khách khí.
Trương Lộ Giai lúc này biểu hiện đầy đủ sự trấn tĩnh của mình, nàng lẳng lặng nhìn La Xương Hào, nói ra từng chữ từng chữ một.
- Ha ha ha, Giai Giai, em là người hiểu rõ anh nhất, anh đã làm gì thì lúc nào lại phải sợ? Các người không khách khí, không khách khí thì thế nào? Tuy anh đây thừa nhận làm việc này, thế nhưng người khác hỏi thì anh sẽ không thừa nhận. Em hỏi thằng em của mình xem, hắn mua những thứ này có hợp đồng gì không?
La Xương Hào duỗi hai tay dùng giọng tiêu sái nói:
- Không, hắn không có hợp đồng, nhưng anh lại có, đây chính là hợp đồng giao ước. Thiên Tâm, nếu trước tối mai mà cậu còn không giao hàng, hì hì, như vậy sẽ phải bồi thường gấp đôi.
- Đứa bé đáng thương, chú mua những thứ rác rưởi này phải ném ra cả triệu bạc, bây giờ lại phải bồi thường hai triệu, anh thấy đời này chú chỉ sợ bán hết máu cũng không đủ trả nợ.
La Xương Hào nhìn Trương Thiên Tâm đang cúi đầu mà dùng giọng hả hê nói.
- La Xương Hào, con bà nó, tao giết mày.
Trương Thiên Tâm nói, hắn chợt phóng về phía La Xương Hào như một người phát điên.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn La Xương Hào vẫn đứng bên kia không nhúc nhích, hắn tiến lên giữ chặt lấy tay của Trương Thiên Tâm, sau đó trầm giọng an ủi:
- Thiên Tâm, tỉnh táo một chút, đừng xúc động.
Trương Thiên Tâm dùng sức muốn tránh khỏi sự trói buộc của Vương Tử Quân, nhưng lại bị Vương Tử Quân giữ chặt lấy tay. Trương Lộ Giai lúc này cũng nhanh chóng đi tới, cũng giữ chặt lấy tay của Trương Thiên Tâm.
La Xương Hào thấy Trương Thiên Tâm bị giữ lại thì trên mặt có chút thất vọng, lúc này có vài tên mặc đồng phục cảnh sát đứng ngoài đường, khi thấy bên trong không phát sinh vấn đề gì thì cũng nhanh chóng lui ra.
- Thời điểm giao hàng muộn nhất là tối mai, như vậy bây giờ các anh có thể đi.
Vương Tử Quân chờ Trương Thiên Tâm khôi phục lại vẻ bình tĩnh thì lạnh giọng nói với La Xương Hào.
- Tốt, trước tối mai thì trước tối mai, anh đây chờ thêm một chút cũng không là vấn đề.
La Xương Hào nói, ánh mắt rơi lên người Trương Thiên Tâm và Trương Lộ Giai:
- Thiên Tâm, tôi chờ nhận tivi từ cậu, dù thế nào thì năm xưa chị cậu từng chung chăn gối với anh, anh cũng từng là chồng chị cậu, nể tình chút nhân tình giữa chúng ta, cậu cũng đừng để anh phải đi tố cáo một cậu em vợ nhé.
Những tiếng cười lớn vang lên, La Xương Hào cùng người đàn ông gầy gò đi ra khỏi kho hàng. Lúc này hai con ngươi của Trương Thiên Tâm đã đỏ hồng, hắn thoát khỏi sự trói buộc của Trương Lộ Giai, nhưng khi ánh mắt rơi lên những chiếc tivi cũ, vẻ mặt chợt trở nên chán chường.
- Thiên Tâm, lúc này rốt cuộc là bồi thường bao nhiêu?
Trương Lộ Giai đi đến trước mặt Trương Thiên Tâm đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, nàng khẽ hỏi.
- Chị, chị cũng đừng quan tâm, chuyện của em, sẽ do em xử lý.
Trương Thiên Tâm vừa nói vừa đấm mạnh xuống mặt đất;
- Dám chơi ông, cùng lắm thì cá chết lưới rách.
- Thiên Tâm, cậu tỉnh táo một chút, vấn đề này còn chưa đến mức như vậy, cũng đừng nói những lời ngốc nghếch.
Vương Tử Quân khẽ đi đến bên cạnh Trương Thiên Tâm, hắn trầm giọng nói.
Trương Thiên Tâm nhìn vẻ mặt vẫn trầm ổn như bình thường của Vương Tử Quân, một lúc lâu sau mới nói:
- Tôi vay hơn năm trăm ngàn để mua những thứ này, nhưng bây giờ biết đi đâu để tìm ra một ngàn chiếc tivi?
Một ngàn chiếc tivi vào thời điểm này là một số lượng không nhỏ, hơn nữa Trương Thiên Tâm đã đem tiền chất lên số tivi ở chỗ này, dù bây giờ có một ngàn chiếc tivi cũng không còn xu nào để thu vào tay. Hơn nữa bây giờ rất vội vàng, dù tìm khắp thành phố Sơn Viên cũng không cho ra được nhiều tivi như thế.
Trương Lộ Giai căn bản chưa từng tham gia kinh doanh, thế cho nên thật sự là vô kế khả thi, còn Trương Thiên Tâm thì càng rối loạn, đám người Oa Tử thì càng không dám nói một lời.
Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, hắn mượn điện thoại gọi cho Tần Hồng Cẩm, bây giờ hắn cũng chỉ còn cách gọi điện cầu cứu Tần Hồng Cẩm mà thôi. Trương Thiên Tâm đã hoàn toàn rơi vào bẫy của La Xương Hào, muốn lật ngược thế cờ là rất khó.
- Alo, chồng à, nghĩ đến em rồi sao?
Điện thoại vang lên hai lượt chuông, Tần Hồng Cẩm ở bên kia đã dùng giọng mềm mại nói.
Vương Tử Quân đi ra khỏi kho hàng, hắn nói vài câu dỗ dành ngon ngọt với Tần Hồng Cẩm, sau đó nói rõ vấn đề của Trương Thiên Tâm. Tần Hồng Cẩm ở bên kia trầm ngâm một lát, sau đó mới nói:
- Chồng, chuyện này muốn lật ngược lại thì hơi khó, dù sao thì khi cậu ấy mua vào không có chút giấy tờ gì cả.
- Nhưng muốn xử lý chuyện này thì không có gì lớn, xí nghiệp của chúng ta ở Việt Đông có sản xuất tivi, em cho người đưa đến một ngàn cái là được, đảm bảo sẽ không chậm trễ.
- À, cũng chỉ như vậy mà thôi.
Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn đột nhiên nói:
- Hồng Cẩm, sau khi đưa hàng đến thì đừng tiếp tục sản xuất kiểu dáng kia, đẩy mạnh sản xuất loại mới hơn tốt hơn, hơn nữa giá cả cũng phải hạ xuống.
Tần Hồng Cẩm cũng là người đầy kinh nghiệm kinh doanh, bây giờ nghe Vương Tử Quân phân phó thì hiểu rõ ý đồ, nàng cười cười nói:
- Chồng, anh thật sự không bao giờ chịu thiệt thòi, được rồi, em biết rồi.
Vì hai người Trương Lộ Giai còn trong kho hàng, vì vậy Vương Tử Quân cũng không nhiều lời mà cúp điện thoại. Hắn đi vào kho hàng, liếc mắt nhìn Trương Thiên Tâm, sau đó hắn khẽ nói:
- Trương Thiên Tâm, đã liên lạc tốt, ngày mai sẽ có một ngàn chiếc tivi được vận chuyển đến.
Trương Thiên Tâm chợt ngẩng đầu lên, hắn dùng ánh mắt không thể tin nhìn Vương Tử Quân, sau đó nói:
- Tử Quân, cậu cũng đừng gạt tôi, nhiều tivi như vậy cũng không dễ dàng thu gom được.
- Tôi có một người bạn có xí nghiệp sản xuất tivi.
Vương Tử Quân cười cười đi đến bên cạnh Trương Thiên Tâm rồi trầm giọng nói. xem tại TruyenFull.vn
Vương Tử Quân an ủi Trương Thiên Tâm thêm vài câu, sau đó hắn cười hì hì nói:
- Thiên Tâm, những chuyện buôn bán đông một chút tây một chút của cậu tuy nhìn qua cũng có chút lợi nhuận, thế nhưng trong mắt của tôi, cũng chỉ là chút tiền lời mà thôi.
Chút tiền lời? Trương Thiên Tâm thật sự không ngờ Vương Tử Quân lại nói như vậy, hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, thật sự tỏ ra kiên nhẫn lắng nghe.
- Biết đâu cậu cảm thấy kinh doanh qua tay như vậy là nhanh có tiền lời, hơn nữa cũng không cần hao tâm tổn trí, nhưng tôi muốn nói cho cậu biết phương thức này không có thị trường, cũng không thiếu nguy hiểm. Bạn của tôi chuẩn bị mở một cửa hàng điện đa dụng cực lớn ở thành phố Sơn Viên, cậu có hứng thú đầu tư không?
Cửa hàng điện gia dụng cực lớn? Trương Thiên Tâm trầm ngâm một chút rồi vỗ đầu nói:
- Tử Quân, chưa nói những thứ khác, cậu đã giúp tôi một ân nghĩa lớn, tôi dù thế nào cũng phải hoàn lễ, cậu yên tâm, tôi sẽ làm hạng mục này.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng trượng nghĩa của Trương Thiên Tâm thì cười cười mà không vạch trần, hắn biết vì sao Trương Thiên Tâm lại phải nói như vậy. Trương Thiên Tâm thấy hạng mục mở cửa hàng gia dụng như vậy thì lợi nhuận như ốc sên, căn bản không được nhiều tiền.
Sau khi thương lượng tốt sự việc, Vương Tử Quân kéo hai chị em Trương Thiên Tâm đi ăn một bữa, hắn biết rõ lúc này càng phải làm sao cho Trương Thiên Tâm buông lỏng và thoải mái.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 326: Dê bò thành đàn, cây ăn quả thành rừng
Chương 326: Dê bò thành đàn, cây ăn quả thành rừng