TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 334: Một là kẻ lỗ mãng, một là anh hùng

Trong quan trường kiêng kỵ nhất chính là tự xem mình cao minh hơn lãnh đạo, nếu lãnh đạo vỗ vai anh một cách thân thiết, như vậy sẽ được coi là bình dị gần gũi, tiến đến quan sát quần chúng; nếu như anh thật sự biến thành khỉ, dám vỗ vai lãnh đạo, như vậy sẽ là không biết quy củ, đại bất kính; lãnh đạo ân cần hỏi han cán bộ cấp dưới, anh cần phải tỏ ra như bình thường, nếu mạo muội nghe những lời của lãnh đạo, như vậy sẽ là kẻ bụng dạ khó lương.

Vì vậy trên quan trường thì kiểu cách tự kiêu cũng là một môn học vấn rất nặng, người làm quan tất nhiên sẽ tự kiêu, dình dị gần gũi cũng là một phương diện của nó, hơn nữa là độc quyền của lãnh đạo khi đến một cấp bậc nào đó. Không tỏ ra kiểu cách nhà quan, không chứng tỏ mình hơn người, không bộc lộ mũi nhọn, đó chính là pháp bảo ra vẻ của các vị lãnh đạo cao cấp.

Phải nói là Nhiếp Hạ Quân am hiểu sâu sắc đạo lý này, vẻ mặt lão luôn treo nụ cười nhạt, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn chư vị ngồi bên dưới, biểu hiện sự bình dị gần gũi, lại có chút bí hiểm.

Tình huống lúc này không khác biệt gì so với quy nghi thức hoan nghênh đại đa số các vị lãnh đạo, đầu tiên là Triệu Tùng Lâm đọc diễn văn, tất nhiên là những lời nói đại loại như: Chào mừng bí thư Nhiếp đến kiểm tra thị sát, cán bộ học viên trường đảng thật sự cảm thấy rất phấn chấn...Dĩ vãng Triệu Tùng Lâm phát biểu với bản thảo rất dày, nhưng hôm nay thái độ của lão rất khác thường, bản thảo rất ngắn gọn, chỉ nói vài ba phút thì kết thúc.

Bày ra vị trí của mình vào đúng thời điểm, Triệu Tùng Lâm tất nhiên hiểu sâu đạo lý này, lúc này không phải là thời điểm lão nói nhiều, tất nhiên lão cũng không dám cướp danh tiếng của bí thư Nhiếp.

Sau khi Triệu Tùng Lâm đọc diễn văn xong thì tất cả nghi thức dần được thực hiện theo đúng tiến độ, từng bước từng bước một. Mọi người cùng nhau thúc đẩy, thế cho nên tất cả nghi thức dần được thuận lợi thông qua.

Dù là Nhiếp Hạ Quân hay là Lưu Truyền Thụy cũng không coi những nghi thức kia ra gì, bọn họ là lãnh đạo cao cấp, đã tham gia quá nhiều những tình huống tiếp đón thế này. Hơn nữa lần này mục đích chủ yếu khi đến trường đảng cũng chính là vì bí thư tỉnh ủy quan tâm đến công tác đào tạo bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi, nếu như không phải sợ đả kích đến tính tích cực của các cán bộ trường đảng, chỉ sợ Nhiếp Hạ Quân đã sớm lên tiếng cho dừng những nghi thức rườm rà này rồi.

- Lúc này mời đại biểu cho giảng viên trường đảng đọc diễn văn.

Triệu Tùng Lâm là người chủ trì hội nghị, lão dùng giọng uy nghiêm và trang trọng nói.

Người cảm thấy căng thẳng nhất khi nghe được giọng điệu của Triệu Tùng Lâm không phải là Trần Hổ Đức sắp bước lên sân khấu, mà chính là Thạch Nham Phong đang ngồi ở hàng ghế thứ hai, hai tay giữ chặt lấy bản thảo của mình. Lúc này hắn hầu như đã đọc thuộc làu bản thảo, hơn nữa thông qua chỉ điểm của các vị giảng viên chuyên nghiệp, hắn tin mình hoàn toàn có thể dùng giọng điệu tự tin mạch lạc và trầm bổng du dương để biểu đạt cái hồn của bản thảo với lãnh đạo tỉnh ủy.

Sắp đến lượt Thạch Nham Phong lên tiếng trước mặt các vị lãnh đạo tỉnh ủy và các học viên trường đảng, hắn cảm thấy rất vui vẻ vì tình huống lóe sáng này của mình, thật sự là nổi bật tâm tư nhân vật, tuyệt đối sẽ để lại ấn tượng tốt cho các vị lãnh đạo tỉnh ủy. Một ấn tượng đối với cán bộ thanh niên thì tuyệt đối là một viên gạch xây nên bệ phóng kiên cố cho tương lai.

Trần Hổ Đức hôm nay mặc một bộ tây trang nhạt màu, chiếc kính lão trên gương mặt trí thức càng làm cho lão có đầy khí tức học giả. Lão tiến từng bước lên đài chủ tịch, bước chân mạnh mẽ, không nhanh không chậm, biểu hiện rõ phong thái của một người đi đầu trong học thuật.

Triệu Tùng Lâm nhìn những biểu hiện của Trần Hổ Đức mà thầm vui sướng, dù sao thì tố chất của giáo sư cũng đại biểu cho trường đảng, nếu như Trần Hổ Đức không có biểu hiện tốt, như vậy sẽ ảnh hưởng đến cả trường đảng.

Lưu Truyền Thụy cũng nhận ra Trần Hổ Đức, tuy lão quanh năm suốt tháng không đến trường đảng được vài lần thế nhưng dù sao cũng là hiệu trưởng trường đảng, vẫn chú ý đến những vị giáo sư nổi tiếng trong trường. Vì thế lúc này Trần Hổ Đức lên đài, lão khẽ quay sang giới thiệu với bí thư Nhiếp Hạ Quân về vị học giả kinh tế đứng đầu trường đảng này.

- Thưa các vị lãnh đạo, thưa các anh chị học viên...

Trần Hổ Đức cúi chào bên dưới, sau đó lại cúi chào các vị lãnh đạo, tuy chỉ là một vấn đề trước và sau, thế nhưng lại thể hiện rõ phong thái của một vị giáo sư.

Vương Tử Quân cũng thật sự gật đầu tán thưởng đối với những biểu hiện của Trần Hổ Đức, hắn dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn đối phương, chuẩn bị chờ giai đoạn sắp tới.

Triệu Tùng Lâm đã mười lần xem qua bản thảo của Trần Hổ Đức, có thể nói bản thảo này có lời nói nào khách sáo, lời nói nào tâng bốc lãnh đạo, thì đều biết rõ. Thậm chí câu tiếp theo mà Trần Hổ Đức sắp nói ra là gì, hắn cũng biết rất rõ ràng.

- Trẻ hóa cán bộ chính là một lĩnh vực trong nhiệm vụ cải cách chế độ cán bộ được quốc gia chúng ta cực kỳ coi trọng, tỉnh Sơn Nam chúng ta đã nhiều lần thúc đẩy công tác trẻ hóa cán bộ, cổ vũ lực lượng cán bộ trẻ tuổi xông pha trận mạc, vào những nơi gian khổ, trải qua mưa gió, đề cao kinh nghiệm. Thực tế đã chứng minh tỉnh ủy đề xuất công tác này cực kỳ chính xác, hiệu quả công tác cũng cực kỳ rõ rệt, nhưng...

Khi chữ nhưng vừa ra khỏi miệng thì vẻ mặt Trần Hổ Đức chợt biến đổi, ngay sau đó đã trở nên lạnh lẽo.

Đám người bên dưới đang đần độn lắng nghe, lúc này nghe đến chữ nhưng thì nhanh chóng tỉnh táo. Đám học viên ở bên dưới phần lớn đều là lãnh đạo lớn nhỏ trong thành phố hoặc cơ sở, bọn họ rất hiểu các nghi thức hoan nghênh lãnh đạo vào lúc này. Dưới tình huống bình thường, tổng kết thành tích bản thân đều là đào sâu căn nguyên, chà xát thật mạnh, nếu là những vấn đề liên quan đến bản thân thì nên cho qua như chuồn chuồn lướt nước, đồng thời có rất ít người tự bộc lộ khuyết điểm của mình trước mặt lãnh đạo.

Khi các học viên đang cảm thấy rất khó hiểu, Triệu Tùng Lâm là người chủ trì hội nghị lần này, vẻ mặt lão cũng chợt biến đổi. Lão nhớ rất rõ trong bản thảo của Trần Hổ Đức lần này cũng không có bất kỳ một lời phê bình nào có liên quan đến mình hay người nào khác.

Dị biến phát sinh làm cho ba vị lãnh đạo tỉnh ủy đều đưa mắt nhìn về phía Trần Hổ Đức, với kinh nghiệm lâu năm của bọn họ, tất nhiên sẽ ý thức được sự việc có chút bất thường.

- Có một vài cán bộ chỉ vì cái trước mắt, chúng ta huấn luyện cán bộ về lý luận, rèn luyện thực tế, nghiêm khắc quản lý, đó là ba trọng điểm khi bồi dưỡng cán bộ trẻ. Những ngày qua một đồng sự ở trường đảng nói cho tôi biết, một cán bộ trẻ tuổi trong trường đã cho ra một bài viết rất hay, đặc biệt là có những giải thích rất tốt ở phương diện chuyển biến hình thức kinh tế. Lúc đó tôi thật sự cảm thấy rất vui, tôi là một giáo sư trường đảng, tôi cảm thấy bồi dưỡng được một cán bộ trẻ tuổi như vậy thật sự làm cho người ta cảm thấy kiêu ngạo. Vì điều kiện tiên quyết trong công tác huấn luyện cán bộ chính là nắm lý luận tốt, rèn luyện thực tế thành công và phát triển khỏe mạnh, vì thế chỉ có trưởng thành ở phương diện lý luận mới có thể coi là trưởng thành ở phương diện chính trị; chỉ có lý luận kiên định thì mới có thể làm cho tư tưởng chính trị kiên định.

Giọng điệu của Trần Hổ Đức thật sự cao vúit, lão dùng một tay cầm bản thảo rồi ném ra trên mặt bàn, trên mặt càng biểu hiện vẻ đau đớn, lão trầm giọng nói:

- Nhưng tôi thật sự không ngờ, tác phẩm của vị cán bộ trẻ tuổi kia chính là tác phẩm mà trươc kia tôi đã mày mò nghiên cứu và đã hoàn thành. Tạm thời tôi không quan tâm đến phương diện vị cán bộ trẻ tuổi kia thông qua cách thức nào để lấy được bài viết của tôi, nhưng hành vi đạo văn cướp thành quả của người khác thật sự làm cho tâm tình của tôi thật sự trầm trọng. Tôi là một người thầy trong trường đảng, tôi không làm tốt công tác dạy bảo học viên, thật sự cũng là lỗi của bản thân...

- Các đồng chí trẻ tuổi khó thể nào tránh khỏi sai lầm giác ngộ, nhưng phạm vào sai lầm giác ngộ vẫn là đồng chí tốt. Tôi đã từng tiếp xúc chính diện với vị học viên này, nhưng mãi đến bây giờ cậu ta vẫn không tỏ ra ăn năn hối lỗi. Các đồng chí học viên, điều này làm tôi cảm thấy rất đau lòng, vì loại người như vậy sao có thể tiến vào trong ban huấn luyện cán bộ thanh niên thần thánh như thế này? Các anh đều là cán bộ trẻ tuổi, là nhân tài được kỳ vọng sẽ về địa phương đẩy mạnh phát triển kinh tế, là những người nhận được sự ký thác và kỳ vọng của tỉnh ủy. Các đồng chí, tôi tuy chưa từng xâm nhập tiếp xúc với vị học viên kia, thế nhưng tôi cũng biết đó là một cán bộ trẻ tuổi vĩ đại, cũng có ý nghĩ độc đáo ở phương diện phát triển kinh tế, cũng có năng lực không tệ.

Trần Hổ Đức vỗ tay lên bàn thật mạnh, lão biết rõ sau khi mình diễn thuyết xong thì chắc chắn sẽ bị chèn ép trong trường đảng, thế nhưng càng là như vậy thì lão càng phải lên tiếng. Lão không những muốn tranh cho con mình một vị trí thường ủy thị ủy vào đúng thời điểm quan trọng này, hơn nữa còn phải đánh cho tên cán bộ thanh niên kia không còn manh giáp, phải cho đối phương ứng phó không kịp, cũng không còn cơ hội Đông Sơn tái khởi.

- Đức hạnh chính là một phương diện cần được xem trọng, đảng chúng ta luôn yêu cầu cán bộ xem trọng đức hạnh. Đức chính là yêu cầu cán bộ chúng ta cần phải liên tục tăng cường bồi dưỡng tố chất của mình, không những chú trọng bồi dưỡng năng lực, còn phải chú trọng bồi dưỡng đức hạnh. Có tài không có đức là người vô dụng, có đức mà không có tài làm việc gì cũng khó, thực tế đã chứng minh một số cán bộ có tư tưởng chán chường, đầu tiên là kém lý luận; ngốc nghếch về chính trị, chủ yếu là vì tư tưởng nông cạn.

Trần Hổ Đức lên tiếng cực kỳ hùng hồn, đao kiếm cực kỳ sắc bén.

Thật ra tất cả học viên trong trường đảng đều biết đến sự kiện sao chép kia, nhưng không ngờ Trần Hổ Đức lại đứng trên một trường hợp quan trọng thế này để vạch trần sự việc, vì thế là từng ánh mắt đồng tình nhìn về phía Vương Tử Quân.

Bọn họ tất nhiên biết Trần Hổ Đức phê bình ai, khi nghe được những lời bình luận của giám đốc Trần, bọn họ chợt có một ý nghĩ, đó chính là tên cán bộ trẻ tuổi Vương Tử Quân kia đã hoàn toàn xong đời. Trước mặt nhiều người, hơn nữa còn có bí thư tỉnh ủy, phó bí thư tỉnh ủy kiêm hiệu trưởng trường đảng, Vương Tử Quân lại bị một vị giáo sư đức cao vọng trọng trong trường đảng mắng là người có tài không đức, đây thật sự là một đòn mưu sát với tính mạng chính trị của hắn.

Vương Tử Quân này xem như xong đời rồi, Thạch Nham Phong thầm mừng rỡ, cho đến nay thì Vương Tử Quân thật sự luôn như một ngọn núi, luôn ép lên người hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy rất có áp lực. Bây giờ nếu sự kiện này kết thúc tốt đẹp thì xem như tất cả áp lực sẽ không còn.

Chưa nói đến vấn đề sau này Vương Tử Quân có bị xử phạt hay không, ít nhất sau này thanh danh của hắn sẽ được cả tỉnh biết đến, hơn nữa tất cả cán bộ sẽ biết ở huyện Lô Bắc có một vị chủ tịch huyện có tài mà không có đức, khi đó dù là bất kỳ lãnh đạo nào cũng không dùng một tên chủ tịch huyện như thế này.

Thạch Nham Phong nhìn bộ dạng bình tĩnh ung dung của vương tử quân, lúc này hắn đột nhiên sinh ra cảm giác chính mình rất cao quý, sau này hắn sẽ là chim ưng bay xa vạn dặm, còn đối phương sẽ biến thành một tên khốn nạn, chỉ có thể ngưỡng mộ mình mà thôi.

Ánh mắt đám người Lý Tùng Mai, Hào Nhiếp Quân cũng đều nhìn về phía Vương Tử Quân, trong ánh mắt của bọn họ, ngoại trừ có chút đồng tình thì chỉ có hả hê, dù gì thì bọn họ cũng sẽ không còn một đối thủ cạnh tranh quá mạnh mẽ. Bọn họ ở trong thể chế nhiều năm, ít người sẽ ít tranh chấp hơn, nhiều người sẽ thường sinh ra tai họa ngầm, điều này bọn họ vẫn biết rất rõ ràng.

Nếu so sánh với những học viên đang rất hả hê thì Trương Lộ Giai lại cảm thấy mình căng thẳng đến mức lòng bàn tay của vã mồ hôi, dù nàng đã biết Vương Tử Quân có chuẩn bị, nhưng tình huống bây giờ quá kỳ diệu, nàng không thể nào giữ được bình tĩnh. Nàng khó thể nào bình tĩnh cho được, chỉ hy vọng người đàn ông mình yêu không có chút sơ suất nào.

Đi nhầm một bước thì sẽ ngã tan xương nát thịt; vào thời điểm quan trọng như thế này, sao Trương Lộ Giai không lo lắng cho người đàn ông của mình được?

Lúc này tâm tình của Triệu Tùng Lâm cũng không được yên, hắn lặng lẽ lau mồ hôi trán, thầm hạ quyết tâm, sau lần này nhất định phải xử lý Vương Tử Quân thật sự nghiêm túc. Tuy hôm nay Trần Hổ Đức không chào hỏi mình và tự chủ trương phô bày chuyện xấu ra cho người ngoài, thế nhưng bây giờ lão chỉ có thể xử lý tên khốn Vương Tử Quân đã bị Trần Hổ Đức vạch trần kia mà thôi.

- Các đồng chí học viên, thời đại mới có phát triển mới, cũng cho ra nhiều khiêu chiến mới và vấn đề mới cho chúng ta. Tôi hy vọng mọi người nên thiết thực và chăm chú học tập, thảo luận dân chủ, tích cực thăm dò, cần phải có bầu không khí cầu thực. Hy vọng mọi người có thể kiềm chế bản thân, tu tài tu đức, quý trọng kỳ ngộ, không ngừng học tập, như vậy tương lai mới có thể giúp đất nước đẩy mạnh phát triển kinh tế. Tất cả cao thấp trong trường đảng chúng ta đều phải quyết tâm, các cán bộ trẻ tuổi cần phả có lòng tin, cần có hiệu quả thực tế, cần tạo ra thành tích để tỉnh ủy và chính quyền thỏa mãn.

Trần Hổ Đức nói xong những câu này thì thở phào một hơi nhẹ nhõm, tuy những lời này đều là khách sáo, thế nhưng lại có tác dụng vẽ rồng điểm mắt, khá hiệu quả. Lúc này Trần Hổ Đức đang đứng ở một điểm cao, lão là một giáo sư nổi giận nhưng không tranh chấp, lão hy vọng học viên có thể phát triển, biểu hiện lòng dạ bao la của mình. Tất nhiên học viên sao chép nghiên cứu của lão sẽ chỉ là một thành phần dơ bẩn, một loại giòi bọ không biết xấu hổ mà thôi.

Tiếng vỗ tay sắp vang lên rộn rã, không ít người đưa mắt nhìn giáo sư Trần Hổ Đức, trong ánh mắt có thêm nhiều vẻ kính trọng, bàn tay của Hào Nhiếp Quân càng giơ lên khá cao.

Khoảnh khắc này một âm thanh trong trẻo chợt vang lên trong hội trường:

- Giáo sư Trần, có câu nói trăm sông đổ về một biển, quan điểm giữa người và người cũng có khi giống nhau, căn cứ vào đâu mà ngài nói tôi sao chép bải viết của ngài?

Âm thanh này không cao, nhưng trong khoảnh khắc này lại làm cho người ta cảm thấy nó cực kỳ khí phách, mọi người đang định vỗ tay thì giật mình hạ tay xuống, từng luồng ánh mắt nhìn về phía gương mặt trẻ tuổi kia.

Vương Tử Quân, hắn muốn làm gì? Những người quen biết Vương Tử Quân đều ngây cả người, bọn họ tuyệt đối không ngờ Vương Tử Quân sẽ đứng lên vào đúng thời điểm này.

Trần Hổ Đức cũng không ngờ Vương Tử Quân sẽ đứng lên công khai phản bác, hơn nữa vào trường hợp trang trọng như thế này. Dù lão biết rõ Vương Tử Quân bị oan, thế nhưng dưới tình huống nhiều người lên tiếng cũng xói mòn vàng mười, đối phương cũng không có lực để chống lại mình. Vì chính lão là chuyên gia được công nhận, là một giáo sư, đối phương chỉ là một học viên, đây chẳng phải là không biết lượng sức à?

- Học viên Vương Tử Quân, tôi đồng ý với ý kiến của anh, anh cũng đừng nói nhiều, tôi chỉ hỏi anh một vấn đề: Hai bài viết ngoài tiêu đề không giống nhau, ngay cả dấu chấm câu cũng giống hệt nhau giống như được in ra từ cùng một bản, vậy xin hỏi cậu, cậu giải thích vấn đề này như thế nào?

Trần Hổ Đức nói đến đây thì khẽ cười:

- Nếu quả thật đó là trùng hợp, vậy có phải nói là thầy trò chúng ta có tâm linh tương thông hay không?

Trần Hổ Đức nói một câu với ý nghĩa mỉa mai, thế là hội trường vang lên những tiếng cười lớn. Thạch Nham Phong là một học viên được chọn, hắn càng cười rộn rã và chuẩn bị tiến lên phát biểu. Nhưng khi tiếng cười vang lên, Vương Tử Quân chợt tiếp tục lên tiếng:

- Bí thư Nhiếp, bí thư Lưu, hôm nay tôi vốn không có quyền lên tiếng, nhưng lúc này giáo sư Trần đã chỉ điểm gọi tên tôi, như vậy tôi mong hai vị lãnh đạo cho tôi cơ hội, tôi tin tưởng sự thật sẽ được phân biệt rõ ràng, có thể chứ ạ?

Vương Tử Quân nói là thỉnh cầu, thế nhưng hắn nói xong thì nhanh chóng tiến lên đài.

Lưu Truyền Thụy nhìn tình huống đang diễn ra, hai hàng lông mày chợt nhíu lại, sau đó lão dùng ánh mắt hung hăng nhìn Triệu Tùng Lâm. Ánh mắt của phó bí thư Lưu rơi vào trong mắt Triệu Tùng Lâm, điều này làm cho hai hàng chân mày Triệu Tùng Lâm vo thành một khối.

Nhiếp Hạ Quân nhìn Vương Tử Quân đi lên đài, trong lòng thầm nghĩ, người thanh nhiên kia hoặc là lỗ mãng hoặc thật sự là một anh hùng. Chỉ cần nhìn vào dũng khí của người thanh niên kia, có thể thấy đó là một nhân vật không đơn giản. Đối phương làm như vậy thật sự là ép mình, chẳng lẽ lúc này mình có thể mở miệng không cho đối phương tranh luận? Nếu như thật sự là như vậy, sau này mình sao có thể lãnh đạo tỉnh Sơn Nam?

Bảo thủ, không chịu tiếp nhận lời phản bác của người khác, những lời bình như vậy sẽ rơi lên đầu mình. Nếu cho đối phương một cơ hội thì sao? Tất nhiên sẽ là ái tài, tiếc tài, cho nhân tài thể hiện mà không quá chú trọng khuôn mẫu.

Trong đầu nhanh chóng sinh ra những ý nghĩ như vậy, Nhiếp Hạ Quân chợt cho ra quyết định chỉ sau nháy mắt, hắn cười cười với các đồng chí bên dưới:

- Thưa các đồng chí, vị học viên này đã muốn nói ra suy nghĩ của mình, vậy chúng ta cũng nên cho cậu ấy cơ hội. Mọi người đều có ý tưởng của mình, đều có cách thức phát triển kinh tế rất riêng, tuy tôi cảm thấy tình huống hai bài viết giống nhau cả ở những dấu chấm câu là rất khó xảy ra, thế nhưng chúng ta cũng không thể loại bỏ khả năng sự việc này phát sinh.

Lời nói của bí thư tỉnh ủy làm cho hội trường yên tĩnh trở lại, Triệu Tùng Lâm đang định lên tiếng quát Vương Tử Quân cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống vị trí của mình, lão thầm cầu nguyện, chỉ mong sao Vương Tử Quân này sẽ không làm ra thiêu thân.

Vương Tử Quân ngẩng đầu đi đến bên cạnh đài chủ tịch, hắn cười cười nhìn thoáng qua bên dưới, sau đó khẽ nói:

- Thưa các vị lãnh đạo, thưa các vị học viên, tôi là Vương Tử Quân, tôi đến từ huyện Lô Bắc. Dù bản thân tôi cảm thấy rất tiếc nuối với sự việc như vậy, nhưng tôi cảm thấy thông qua sự kiện lần này có thể quảng cáo cho huyện Lô Bắc chúng tôi, vì thế chút uất ức của mình cũng là đáng giá.

Vương Tử Quân vừa lên đài đã nói ra một câu chọc cười đánh trống lãng như vậy, thế là bầu không khí chợt hòa hoãn đi rất nhiều. Dù có một đại nhân vật như Nhiếp Hạ Quân tọa trấn hội nghị, thế nhưng trên đài chủ tịch vẫn vang lên vài tiếng cười đầy thiện ý.

Trần Hổ Đức lúc này ngồi bên dưới đài chủ tịch, dù lão thật sự cảm thấy có chút kinh ngạc vì Vương Tử Quân đám xuất hiện trước mắt mình và bao người, nhưng trong lòng cũng không lo lắng gì. Lão tin tưởng vào uy vọng của mình, cho dù Vương Tử Quân có lấy ra bản thảo gì, có làm gì được? Chỉ cần mình nói một lời, những thứ kia cũng không tính là gì, không thể làm gì hơn.

Dùng quyền uy của mình ở trong giới học giả kinh tế toàn tỉnh, Vương Tử Quân không biết trời cao đất rộng kia muốn lật ngược thế cơ là tuyệt đối không thể. Lão bình thản nhìn Vương Tử Quân, trong lòng mang theo nụ cười có vài phần khinh thường.

- Giáo sư Trần, tôi thật sự kính ngưỡng đại danh của ngài đã lâu, bản thân cũng rất kính trọng ngài. Vì vậy đối với lời đồn tôi sao chép nghiên cứu của ngài, tôi cảm thấy cần phải làm sáng tỏ một chút, như vậy mới có thể giải tỏa thắc mắc và vướng bận trong lòng ngài.

Vương Tử Quân khẽ cười với Trần Hổ Đức, biểu hiện đầy đủ sự tôn trọng của một học viên với giáo sư.

Trần Hổ Đức dùng giọng nghiêm túc nói:

- Cậu trẻ tuổi và có chút bản lĩnh, nhưng cũng chỉ là như thế mà thôi, càng phải làm việc và học tập đến nơi đến chốn, đi một bước sẽ để lại vết chân, cũng không nên quá chú trọng cái trước mắt, tôi hy vọng cậu nhớ kỹ lời tôi: Quá chú trọng thì sẽ không đạt được.

Trần Hổ Đức cố gắng tỏ ra ra thứ, giống như một giáo sư tham sống đang rất sốt ruột, thật sự thân thiện với học sinh của mình.

Trần Hổ Đức là một lão già thành tinh, tất nhiên lão biết rõ, lúc này mình càng tỏ ra quan tâm đến Vương Tử Quân, như vậy sẽ càng làm nổi bật phẩm chất đạo đức yếu kém của Vương Tử Quân, trong khi đó thanh danh của mình sẽ ngày càng tăng tiến.

Vương Tử Quân thật sự rất hiểu tâm tư này của Trần Hổ Đức, tuy hiểu nhưng trong lòng đã sớm có kế hoạch, hắn cố gắng làm ra vẻ thầm cười lạnh, sau đó cười với Trần Hổ Đức rồi nghiêm trang nói:

- Cám ơn giáo sư Trần, tôi nhất định sẽ ghi khắc lời dạy bảo của ngài.

- Giáo sư Trần, những ngày này tôi không chỉ một lần nghe người ta đồn đãi, ngài nói bài viết "Xúc tiến phát triển kinh tế, càng cần phải thay đổi phương thức tăng trưởng kinh tế" là sao chép của mình, dù rất nhiều người nói với tôi, thế nhưng tôi vẫn không chịu tin, cảm thấy những lời nói hoang đường kia là không đáng tin, cho nên mãi mà chưa giải thích với ngài. Hôm nay nghe thấy ngài lên tiếng ở trường hợp chính thức thế này, vì vậy mà tôi thật sự sinh ra cảm giác ngồi không yên.

Giọng điệu của Vương Tử Quân vẫn rất bình thản, giống như đang nói ra những uất ức của mình.

Đọc truyện chữ Full