Gió mùa xuân thật sự có chút ấm áp mà cũng có chút tiêu điêu, giống như đẩy lùi một mùa đông giá rét; một đêm trống trải, bầu trời mênh mông như càng kéo dài vô tận, trong đêm yên tĩnh làm lòng người nghĩ đến không ít kỷ niệm.
Vương Tử Quân thật sự có cảm giác mệt mỏi từ tận đáy lòng, hắn tìm ra một đống lý do để an ủi chính mình, nhưng nổi khổ sở trong lòng lại khó thể nào lái đi đâu được. Y Phong cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, chính mình cũng không muốn mất cô ấy, thế nhưng đó là không công bằng với nàng.
Đầu óc Vương Tử Quân chợt trở nên hỗn loạn, hắn thấy tất cả dần mờ ảo, cảm giác lo lắng khó chịu, thật sự muốn tìm một chỗ nào đó thoải mái để phát tiết, thế nhưng trên đường cái huyện Hồng Bắc có chỗ nào thuộc về hắn?
Vương Tử Quân đi qua đi lại, hắn đi về phía khách sạn mà mình đã ở vào tối hôm qua. Hắn đi tới khách sạn, đẩy cửa phòng của mình, chuẩn bị ở lại trong căn phòng này để liếm láp vết thương của mình.
Chuyến đi này biết đâu sẽ coi như hai người vĩnh biệt nhau, tuy hắn không muốn thừa nhận, thế nhưng hắn thật sự rất hiểu, chỉ sợ sự thật này sẽ khó thể cải biến.
Khoảnh khắc khi đi vào cửa thì Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn thấy một người đang lẳng lặng ngồi đó, cặp mắt như thu thủy, nàng đang nhìn hắn bằng ánh mắt và nụ cười cực kỳ tình cảm. Hắn nhìn thấy ánh mắt quen thuộc, một cảm giác vui mừng như điên chợt bùng lên trong lòng.
- Ầm!
Vương Tử Quân đóng mạnh cửa phòng, cuối cùng hắn cũng không áp chế được cảm giác vui mừng như điên, chỉ sau nháy mắt đã giống như có được sức mạnh vô cùng. Hắn đi hai ba bước đến trước mặt Y Phong, cũng không cho Y Phong kịp phản ứng, hắn nhanh chóng áp môi xuống.
Y Phong đối mặt với xúc động đột nhiên của Vương Tử Quân, nàng cũng có chút ngây người, cũng không khỏi tiến lên nghênh đón. Lúc này tâm tình có chút uất ức của nàng giống như đã bị những hành động đột nhiên của Vương Tử Quân làm cho lây nhiễm.
- Ơ, Tử Quân, anh...
Y Phong thật sự không ngờ Vương Tử Quân lại thô bạo như vậy, lúc này đột nhiên ôm hôn mình, tuy trong lòng nàng rất thừa nhận, thế nhưng nàng lại cảm thấy nó không phải lúc.
Khác biệt với dĩ vãng triền miên dịu dàng, lúc này Vương Tử Quân hầu như điên cuồng giằng tay Y Phong ra, hắn ngang ngược loại bỏ vũ trang trên người nàng, điên cuồng ôm hôn, ngay sau đó đã đẩy nàng ngã xuống giường.
Khi thứ gì đó cứng rắn tiến vào trong người mình, khi cảm giác Vương Tử Quân mang đến cực kỳ nhiệt liệt và say mê, Y Phong thật sự cũng đã hòa vào cảm giác của hắn. Sau đó tất cả trở nên trầm lắng, nàng nằm trong ngực hắn, yên lặng nằm trong lòng hắn, nước mắt không khỏi chảy xuống.
Sau một phen mưa gió, Vương Tử Quân chậm rãi tỉnh táo lại dưới ánh trăng mờ. Hắn ôm thật chặt cơ thể ẩm ướt trong lòng, gióng như đó là một bảo vật cực kỳ quý giá có thể biến mất bất cứ lúc nào. Y Phong đặt tay ra sau lưng Vương Tử Quân, nàng dùng móng tay bấu lên lưng hắn, điều này làm hắn sinh ra cảm giác đau.
- Này, em lại rơi vào cạm bẫy của anh, anh mãi là người đàn ông trong lòng em.
Giọng nói của Y Phong rất khẽ nhưng tràn đầy cực đoan và rung động.
- Thật xin lỗi, xin lỗi. Truyện được copy tại
Vương Tử Quân thật sự cảm động vạn phần, lúc này hắn cũng không nhịn được mà cảm thấy hào khí bừng bừng phấn chấn, cực kỳ thâm tình, xiết chặt người yêu trong lòng.
- Anh nghĩ rằng em đã đi mất rồi.
Vương Tử Quân ôm thật chặt Y Phong, nắm chặt tay nàng. Lần đầu tiên hắn phát hiện bàn tay nhỏ bé giống như không xương của nàng lại ngưng tụ lực lượng và kiên định như vậy. Trong lòng hắn chợt sinh ra cảm giác ấm áp, hơn nữa lại còn có chút cảm giác xấu hổ.
Y Phong cũng không nói thêm điều gì, nàng càng rúc đầu vào lòng Vương Tử Quân. Khi rời khỏi nhà, nàng thật sự có xúc động đi về thành phố Giang Thị, thế nhưng trong lòng lại có một loại tâm tình níu lấy nàng, làm cho nàng không thể nào cất bước, nàng không thê nào không nhìn thẳng vào lòng mình: Nàng không thể nào rời xa hắn được.
Y Phong có ý ngĩ như vậy, thế là nàng đi đến khách sạn tối hôm qua Vương Tử Quân nghỉ lại, nàng muốn ở đây chờ hắn, thật sự giống như một người vợ chờ chồng mình về nhà vậy. Lúc này nàng nằm trong vòng tay của Vương Tử Quân, nàng cũng không nói lời nào, nàng thích cảm giác này, cũng hy vọng nó mãi mãi là như vậy.
- Đi đến huyện Lô Bắc với anh nhé?
Vương Tử Quân khẽ ôm lấy Y Phong rồi dùng giọng dịu dàng nói.
- Anh không phải không cần quay về huyện Lô Bắc sao?
Y Phong biết rất rõ chuyện Vương Tử Quân vào học tập ở trường đảng, lúc này nghe hắn nói mình đi cùng đến huyện Lô Bắc, thế là trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào, nhưng vẫn dùng giọng nghi ngờ khó hiểu nói.
Vương Tử Quân khẽ véo một cái lên gương mặt xinh đẹp giống như một đóa hoa hàm tiếu của Y Phong, lúc này mới nói:
- Ai nói anh không quay về, anh còn phải quay về.
- Chẳng lẽ tên họ Dương chán ghét kia lại làm ra trò gì đó? Cần anh quay về ức hiếp? Những ngày qua em đọc báo và xem tivi, thấy tên họ Dương kia có vẻ rất bận rộn, có thanh danh rất cao, dựa theo lẽ thường thì những cách thức tuyên truyền như vậy chính là tự tạo thế cho mình.
Y Phong nói đến đây thì khẽ chống bàn tay trắng nõn của mình lên, nàng vốn đang nằm trong lòng Vương Tử Quân, bây giờ cơ thể chợt nghiêng, đúng thời điểm này bộ ngực xinh đẹp lại càng thể hiện vẻ đẹp tuyệt vời.
- Có phải vị bí thư Trịnh kia lại muốn anh quay về áp chế tính tích cực của Dương Quân Tài?
Y Phong lúc này đã có chút quen thuộc tình hình trong quan trường, nàng nghiêm túc hỏi Vương Tử Quân.
Dù đã rất quen thuộc với Y Phong, thế nhưng lúc này bộ dạng xinh đẹp tuyệt vời của nàng vẫn làm cho Vương Tử Quân cảm thấy cực kỳ say mê, hắn không nhịn được phải nắm lấy bàn tay xinh đẹp của nàng trong lòng bàn tay, sau đó khẽ ve vuốt và nói:
- Không phải lãnh đạo muốn anh về.
- Vậy anh về làm gì...
Y Phong vốn đang có chút ý kiến với bàn tay của Vương Tử Quân, lúc này nàng cũng bất chấp ý kiến, nàng đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, ánh mắt tràn đầy quan tâm.
- Anh muốn quay về, vì vậy mới quay về.
Vương Tử Quân vuốt bàn tay của Y Phong rất dịu dàng, thế nhưng lúc này một luồng khí tức bá đạo chợt lóe lên trên mặt hắn. Y Phong đã quá quen với vẻ dịu dàng của Vương Tử Quân, bây giờ đứng trước mặt một người đàn ông với tính cách đầy bá đạo, nàng cảm thấy trong mắt hắn không có gì không thể hoàn thành, hắn muốn đi thì ai có thể ngăn được?
Y Phong chợt rơi vào cảm giác mê say, ngay sau đó trong lòng lại bùng lên cảm giác khác thường, giống như chính nàng đang châm ngòi cho tất cả những ý nghĩ khác lạ trong lòng mình.
...
- Ban thủ lĩnh, tinh thần của anh rất tốt, nghe nói vài ngày nữa sẽ sắp xếp tất cả học viên ra ngoài một chuyến, coi như là một chút ban thưởng cho chúng tôi trước khi rời khỏi trường đảng.
Trương Thư Chí tươi cười từ đi ra phòng họp, hắn cười tủm tỉm đi đến nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân có thể nhìn ra chút hưng phấn ẩn giấu trên gương mặt Trương Thư Chí, hắn khẽ cười thu tờ báo trong tay mình rồi nói:
- Thế nào? Không thể chờ đợi được nữa à? Muốn về nhận chức rồi sao?
Vương Tử Quân đã được nghe Trương Lộ Giai nói về cách sắp xếp đối với Trương Thư Chí, tuy không thăng cấp, thế nhưng lại được điều đến văn phòng tỉnh ủy, cũng xem như là đề bạt không nhỏ, cảm giác cầu tiến trong đó căn bản không thể dùng cấp bậc để so sánh được.
Trương Thư Chí sở dĩ có thể tiến vào văn phòng tỉnh ủy nghe nói đều do bố của Trương Lộ Giai dùng lực thúc đẩy, nếu không cũng sẽ chẳng thông thuận như thế, thế cho nên Vương Tử Quân là một người có quan hệ tốt với Trương Lộ Giai đã biến thành đối tượng nịnh bợ của Trương Thư Chí.
Lúc này khóa huấn luyện nửa năm đã sắp kết thúc, đối với đám học viên trong lớp thì đây là thời điểm bận rộn, bọn họ cần phải tìm các mối quan hệ, chạy tương lai cho chính mình. Sau một thời gian huấn luyện, bọn họ tất nhiên sẽ không hy vọng mình giậm chân tại chỗ, thậm chí muốn lợi dụng cơn gió đông lần này để mưu đồ cho mình một chức vị tốt.
Có người vui thì có kẻ lo, có người đắc ý thì có người sầu, những người tìm được quan hệ thì tất nhiên sẽ là vui sướng đắc ý, những người không tìm được quan hệ hoặc thời điểm này không tìm được vị trí phù hợp, cũng chỉ có thể chịu cảnh giậm chân tại chỗ.
Cũng may đám người có thể tiến vào học tập trong ban huấn luyện đều là kẻ có hậu trường không nhỏ ở đơn vị, vì vậy đại đa số mọi người đều tìm được vị trí của mình, mà những người cá biệt không tìm được vị trí phù hợp cũng nhận được nhiều lời hứa hẹn, vì vậy mà bầu không khí của ban huấn luyện lúc này xem như thật sự không tệ.
- Nào có như vậy, cuộc sống ở trường đảng thật sự nhàn nhã sung sướng, tôi còn cảm thấy như vậy là chưa đủ ấy chứ?
Trương Thư Chí vừa nói vừa cười, rõ ràng là nói một đằng nghĩ một nẻo. Nhưng hắn cũng không dám lên mặt trước mặt Vương Tử Quân, ngày hôm qua hắn đi gặp Trương lão gia tử, vừa vặn gặp mặt chú Trương, hắn thuận tiện hỏi về vị trí của Vương Tử Quân sau khi kết thúc khóa huấn luyện, đáp án càng làm cho hắn cảm thấy kinh dị.
- Tương lai vô hạn.
Những chữ này làm cho Trương Thư Chí trợn mắt há mồm, tương lai vô hạn, như vậy là cái gì? Còn cao hơn vị trí của mình, hay là một vị trí rất cao?
Trương Thư Chí dù có nghĩ nát đầu cũng không cho ra kết luận hữu dụng, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ chú Trương của mình là hạng người gì, đây là người không bao giờ nói lung tung, nếu đã nói ra thì chắc chắn sẽ là một miếng nước bọt tạo nên một hố sâu không đáy.
Vương Tử Quân là một người tương lai vô hạn, như vậy tất nhiên sẽ là đối tượng cần kéo quan hệ. Dù biết liều lĩnh hỏi là không tốt, thế nhưng Trương Thư Chí cũng không nhịn được hiếu kỳ, hắn đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi khẽ hỏi:
- Ban thủ lĩnh, anh được sắp xếp đến nơi nào?
- Còn chưa quyết định, đồng chí là một viên gạch của cách mạng, nơi nào cần thì chuyển đến thôi.
Vương Tử Quân khẽ vung tay, hắn thản nhiên nói.
Vương Tử Quân càng nói hời hợt thì càng làm cho Trương Thư Chí cảm thấy bí hiểm, càng cảm thấy khó thể suy đoán về tương lai của Vương Tử Quân. Trong đầu hắn chợt lóe lên ý nghĩ, hắn cũng không tiếp tục hỏi về vấn đề này, chỉ là cung kính cúi đầu nói:
- Ban thủ lĩnh, tối nay anh có rảnh không? Vài vị đồng sự trong tỉnh ủy muốn chúc mừng tôi, nếu không anh đi cùng cho vui nhé?
Những ngày này Vương Tử Quân thật sự tiếp nhận không ít những lời mời như vậy, bình thường hắn cũng không chối từ, tuy uống rượu có chút khó chịu, thế nhưng nhiều bạn thì sẽ tốt hơn, kết giao thêm cũng không tệ. Hơn nữa đám bạn học của hắn cũng có địa vị không thấp, tất nhiên sẽ càng tốt.
- Chỉ cần hôm nay có rảnh thì tôi nhất định sẽ đi.
Vương Tử Quân vung tay lên nói với Trương Thư Chí.
Trương Thư Chí nghe thấy Vương Tử Quân đồng ý thì trong lòng thật sự vui sướng, hắn thật sự muốn kéo gần quan hệ với Vương Tử Quân, hai bên cùng nhau vui vẻ dùng cơm là một cách thức rất tốt. Hắn tin tưởng nước chảy đá mòn, chỉ cần bỏ ra chút công phu, mối quan hệ giữa hắn và Vương Tử Quân sẽ càng thêm thân mật.
- Tút, tút, tút.
Tiếng điện thoại vang lên, Vương Tử Quân tiện tay rút điện thoại ra nghe máy.
- Chủ tịch Vương, tôi là Tiếu Tử Đông.
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh của Tiếu Tử Đông, tuy hai bên cách nhau qua đường dây điện thoại, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm nhận được Tiếu Tử Đông có chút gì đó xúc động.
- Có chuyện gì vậy?
Vương Tử Quân vừa bụm lấy điện thoại vừa cất bước đi ra nơi khác.
- Chủ tịch Vương, vị trí của tôi đã được xác đinh, là một vị phó chủ tịch hội đồng nhân dân huyện.
Tâm tình của Tiếu Tử Đông không ổn, tất nhiên âm thanh càng thêm trầm thấp.
Phó chủ tịch hội đồng nhân dân, thật sự quá ngoan độc, tuy phó chủ tịch hội đồng nhân dân cũng là cấp phó huyện như phó chủ tịch huyện, có đôi khi còn sắp xếp trước phó chủ tịch huyện, nhưng chênh lệch giữa hai bên rõ ràng như con rận trên đầu hói. Các cán bộ cấp bậc thường ủy huyện ủy nếu như về hưu thì ít nhất cũng phải được sắp xếp làm chủ tịch hội đồng nhân dân, chưa nói đến các vị lãnh đạo đứng đầu đảng ủy chính quyền huyện, Tiếu Tử Đông thì lại khác, lại bị sắp xếp làm phó chủ tịch hội đồng nhân dân huyện.
Vương Tử Quân cười cười, hắn ấm giọng an ủi:
- Không phải còn chưa tìm anh nói chuyện sao? Hơn nữa chuyện của tổ chức cũng không phải là bọn họ thích làm gì thì làm.
Vương Tử Quân tỏ ra cực kỳ ung dung bình tĩnh giống như cũng lây nhiễm sang cho Tiếu Tử Đông, lúc này Tiếu Tử Đông đã liên hệ được với Vương Tử Quân, tất nhiên hắn biết rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, thế là hắn cười hì hì nói:
- Chủ tịch Vương, tôi biết những điều này, nhưng thật sự rất đáng giận.
- Không có gì phải tức giận cả, Tử Đông, anh cứ giám sát thật chặt cho tôi là được.
Vương Tử Quân ngồi xuống một chiếc ghế đá trên đường, hắn khẽ dặn dò.
- Tôi biết rõ rồi, chủ tịch Vương, đúng rồi, chủ tịch, hôm nay Dương Quân Tài tổ chức một cuộc họp với các lãnh đạo ngân hàng trong huyện, dùng danh nghĩa chính phủ để vay năm chục triệu xuống phía nam đầu tư bất động sản, nói rằng muốn mua một khu đất vàng, chỉ cần khai phá là sẽ có số tiền lớn.
Giọng điệu của Tiếu Tử Đông có mang theo vài phần trầm thấp.
Vương Tử Quân cũng từng nghe nói về việc Dương Quân Tài đầu tư ở phương nam, lúc mới bắt đầu thì hắn cũng không quá quan tâm, nhưng lúc này đối phương lại đầu tư vào năm chục triệu, không khỏi làm hắn nhíu mày. Đầu óc hắn lại quay cuồng, những ký ức về kiếp trước giống như cuốn phim được tua qua tua lại trong đầu.
Sự kiện bể đầu tư ở phương nam hình như xảy ra vào năm nay, nhưng trong trí nhớ của Vương Tử Quân thì nó giống như là đầu mùa hè, mà bây giờ mới đầu xuân, nếu như tiếp tục chờ đợi thì còn phải vài tháng nữa.
Vài tháng cũng không giải quyết được vấn đề, Vương Tử Quân chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn lập tức có ý tưởng muốn thúc đẩy bánh xe lịch sử quay nhanh hơn. Tuy chỉ là nhanh hơn vài tháng, thế nhưng như vậy sẽ có thể vãn hồi lại rất nhiều tổn thất.
- Các vị thường ủy huyện ủy có thái độ thế nào với sự kiện này?
Vương Tử Quân đã có quyết đoán, thế nhưng hắn lại dùng giọng không chút nào chậm trễ để hỏi Tiếu Tử Đông.
- Chủ tịch Vương, bây giờ không phải là lúc chúng tôi tỏ thái độ, bí thư Dương căn bản không cho chúng tôi thương lượng, trực tiếp quyết định. Nhìn bộ dạng của anh ta, thật sự chỉ sợ chúng tôi tranh công mà thôi.
Tiếu Tử Đông nói đến hai chữ tranh công thì nhấ
Căn bản không cho thương lượng, như vậy tất cả công lao sẽ là của Dương Quân Tài, Vương Tử Quân không thể ngờ Dương Quân Tài lại có thể làm ra sự kiện đến tình trạng như vậy, thế là trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười.
- Được rồi, chuyện này anh cũng đừng quản, có vài người luôn thích tự dùng đá đập vào chân mình.
Vương Tử Quân an ủi Tiếu Tử Đông hai câu, Tiếu Tử Đông cũng cười nói:
- Chủ tịch Vương, tôi cũng không phải tức giận, chẳng qua là thật sự không thích kiểu cách như vậy mà thôi. Đúng rồi, chủ tịch, ngày mai Trình Vạn Thọ sẽ xuống thị sát tình huống công trình 315 ở huyện Lô Bắc, rõ ràng là xuống giữ thể diện ch Dương Quân Tài.
- À, Tử Đông, anh cứ an tâm công tác, tôi biết rồi.
Vương Tử Quân dặn dò Tiếu Tử Đông một câu rồi khẽ đặt điện thoại xuống, nhưng lúc này trong lòng hắn thật sự có rất nhiều ý nghĩ đang quay cuồng.
Sự việc đầu tư ở phương nam nên chuẩn bị khui ra được rồi, nhưng mình cũng không thể nào làm cho xong được, chính mình chỉ là một vị cán bộ cấp chính huyện, có thể nói là người đỉnh cấp ở huyện Lô Bắc, nhưng đặt trên một vài sự kiện liên quan đến quốc gia, căn bản mình không thể nào có tư cách can thiệp.
Chính mình không thể ra tay, vậy thì ai ra tay? Bố mình sao? Vương Tử Quân nghĩ đến bố mà trong lòng chợt có chút ý nghĩ mới, tuy giao cho bố mình là một lựa chọn rất tốt, thế nhưng bố mới tiến lên làm thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy được một năm, bây giờ đang chủ yếu đầu tư vào chữ "ổn", nếu sự kiện này phát sinh cũng không có trợ giúp gì hay.
Lâm Trạch Viễn? Vương Tử Quân trầm ngâm một lát, trong lòng chợt xuất hiện gương mặt cơ trí của Lâm Trạch Viễn.
- Này học viên kia, anh không đi học mà trốn đến đây làm gì?
Một giọng nói trầm thấp chợt vang lên bên tai Vương Tử Quân, hắn đang trầm ngâm chợt chấn động cả người, trong lòng hắn lúc này chỉ đang mưu đồ về sự kiẹn đầu tư phương nam. Hắn ngẩng đầu lên, thấy có người đứng trước mặt khoảng năm bước.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt dò xét nhìn Trương Lộ Giai, nàng thật sự rất biết cách ăn mặc, giày da đen rất mềm mại, áo khoác mỏng, áo thun bó sát người, quần áo trên người làm người ta sinh ra cảm giác như nước chảy mây trôi, cơ thể yêu kiều và quyến rũ nhanh chóng trở nên nổi bật. Nàng nhìn qua thì có vẻ khá tùy ý nhưng lại ẩn giấu vẻ đẹp vô hạn, cũng chỉ có một Trương Lộ Giai từ nhỏ sống trong an lành sung sướng mới có thể bùng nổ ra cảm giác quyến rũ như vậy.
Ánh mắt Vương Tử Quân và Trương Lộ Giai tiếp xúc với nhau, hắn thấy nàng đang cười tủm tỉm nhìn mình, vẻ mặt thông minh của nàng có vẻ rất đắc ý.
Vương Tử Quân cảm thấy trong lòng nóng lên, hắn nhìn khắp bốn phía, sau đó tiến lên ôm Trương Lộ Giai vào lòng, sau đó dùng sức hôn xuống đôi môi đỏ mọng khêu gợi của nàng.
Trong lòng Trương Lộ Giai chợt bùng lên một loại xúc động, lòng bàn tay đổ mồ hôi ròng ròng. Tuy cơ thể rất muốn hùa theo cảm giác mà Vương Tử Quân mang lại, thế nhưng lúc này lý trí lại nhắc nhở nàng lên lui về phía sau. Chính Vương Tử Quân cũng biết đây không phải là nơi mà mình có thể hồ đồ, thế cho nên sau khi hôn một cái thì cũng nhanh chóng thả Trương Lộ Giai ra.
- Cô Trương, mời cô ngồi.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt động tình của Trương Lộ Giai, hắn chỉ sang một chiếc bàn ở bên cạnh, sau đó cười tủm tỉm nói với Trương Lộ Giai.
Trương Lộ Giai đối mặt với sự tùy tiện của Vương Tử Quân, nàng trừng mắt rồi mới nói:
- Cậu...Cậu đúng là, chỉ biết hồ đồ.
- Hì hì, tôi chẳng qua chỉ trừng phạt một người hù dọa mình mà thôi.
Vương Tử Quân chớp mắt vài cái với Trương Lộ Giai, sau đó bày ra bộ dạng cực kỳ đắc ý nói.
- Cậu đấy, chỉ biết ức hiếp tôi, chẳng lẽ tôi từ nhỏ đã là người cho cậu ức hiếp sao?
Trương Lộ Giai bày ra bộ dạng cực kỳ ai oán, hai bàn tay trắng nõn khoanh chặt trước ngực, thật sự rất có bộ dạng của người làm chị.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng giống hệt như một cô gái trẻ của Trương Lộ Giai, trong lòng chợt lóe lên cảm giác thương tiếc, nhưng lúc này đã có người đi đến, dù còn cách xa hai ba chục mét thế nhưng hắn cũng không dám manh động.
- Chị Lộ Giai, rõ ràng là chị ức hiếp tôi...
Vương Tử Quân cũng bày ra bộ dạng ai oán, hắn mỉm cười nói với Trương Lộ Giai. Hắn đối mặt với ánh mắt quyến rũ của nàng, hắn càng tỏ ra không kiêng nể gì.
Trương Lộ Giai không khỏi đỏ mặt vì lời nói đùa giỡn của Vương Tử Quân, trong lòng nàng biết rõ lời nói của hắn có ý nghĩa gì. Nàng dùng ánh mắt hung hăng nhìn Vương Tử Quân, lúc này mới nói:
- Bố tôi mời cậu đến nhà một chuyến vào tối nay.
Trương Lộ Giai nói xong cũng không chờ Vương Tử Quân trả lời, nàng nhanh chóng đi về khu ký túc xá trường đảng.
Trương Đông Viễn gọi mình đến gặp mặt, là có chuyện gì? Vương Tử Quân chợt xuất hiện ý nghĩ như vậy, hắn chợt sinh ra một ý nghĩ mới.
...
Cổng ủy ban xã Hà Loan, hơn năm mươi học sinh tiểu học lúc này đang đeo khăn quàng đỏ được chia làm hai hàng đứng thẳng người ở hai bên ủy ban. Hai cô gái khá xinh đẹp đứng ở vị trí đầu tiên, cô gái đứng ở phía bên trái còn cầm trong tay một bó hoa hồng khá lớn.
Tuy đã là mùa xuân thế nhưng cảm giác lạnh vẫn còn chưa tiêu tán hết, đám học sinh tiểu học đã phải đến đây từ lúc bảy giờ sáng, thế là gương mặt đứa bé nào cũng đỏ bừng bừng.
- Chủ nhiệm Tôn, khi nào thì lãnh đạo mới đến?
Một người phụ nữ trung niên ăn mặc theo kiểu giáo viên lại lên tiếng hỏi một viên cán bộ thanh niên ở bên cạnh mình.
- Khi nào đến thì đến, đây là điều chị cần hỏi sao? Cô giáo Triệu, công tác của cô chính là trông nom những đứa bé này, để chúng nó đứng ngay ngắn thành hàng, làm tốt công tác nghênh đón lãnh đạo.
Tên cán bộ thanh niên dùng ánh mắt mất kiên nhẫn nhìn thoáng qua người phụ nữ trung niên được gọi là cô giáo Triệu, sau đó nói tiếp:
- Nghi thức hoan nghênh này chính là một chiêu thức rất hay mà chúng tôi nghĩ ra được, chúng ta bây giờ nghênh đón lãnh đạo thành phố, nếu xảy ra vấn đề thì đừng nói là cô, ngay cả hiệu trưởng của cô cũng sẽ bị mắng cho té tát, thật sự không thoát được.
- Vâng, vâng.
Cô giáo Triệu gật đầu như gà mổ thóc, tuy nàng rất đau lòng cho học sinh của mình, thế nhưng nàng không dám phản kháng với những người có thể nắm giữ vận mệnh của mình.
Tên cán bộ thanh niên thấy cô giáo Triệu bị mình dọa cho sợ hãi thì nở nụ cười cực kỳ đắc ý, nhưng hắn cũng nhanh chóng thu lại nụ cười, tỏ ra cực kỳ nghiêm túc.
- Tút, tút, tút.
Tiếng chuông máy nhắn tin vang lên từ trên người tên cán bộ thanh niên, hắn nghe thấy thế thì nhanh chóng lấy máy nhắn tin ra xem xét, thấy bên trên có năm chữ:
- Đã đến vùng giáp ranh.
Chủ nhiệm Tôn thấy năm chữ này thì lập tức chạy đến trước mặt vị phó bí thư đứng cách đó không xa giống như ăn được thuốc kích thích:
- Bí thư Lan, vừa rồi lái xe Tiểu Hà của bí thư Triệu đã nhắn tin vê, nói là lãnh đạo thành phố đã đi đến địa phận giáp ranh, bí thư Triệu và chủ tịch Tiền đang nghênh đón lãnh đạo.
Phó bí thư Lan là người chịu trách nhiệm ở lại ủy ban xã vì lúc này bí thư Triệu và chủ tịch Tiền đều đã chạy đến địa phận giáp ranh đón lãnh đạo, sau khi nghe được báo cáo thì hắn trầm giọng nói:
- Yêu cầu mọi người đề cao tinh thần, không cho ra bất kỳ nhiễu loạn nào khác.
Lúc này đám người bắt đầu đề cao tinh thần, đám cán bộ nhanh chóng đứng thành hàng lối, đám học sinh tiểu học thì được cô giáo Triệu dẫn dắt, cả nhóm luyện tập hô lên hai lần khẩu hiệu hoan nghênh.
Mọi người chờ đợi trong lo lắng, cuối cùng thì bảy tám chiếc xe cũng chậm rãi chạy đến, xe dừng lại, Trình Vạn Thọ tươi cười bước ra khỏi chiếc Audi, lão khẽ phất tay với hai hàng học sinh tiểu học đang hô lên khẩu hiệu chào đón chính mình, cũng nhận lấy bó hoa tươi từ trong tay cô gái một cách rất có phong độ.
Dương Quân Tài đứng bên cạnh Trình Vạn Thọ, hắn nhìn nụ cười trên gương mặt mập mạp của phó bí thư Trình, ánh mắt nhanh chóng rơi xuống người Triệu Trung Trạch ở bên cạnh mình, trong lòng càng có thêm vài phần tán thưởng về khả năng của người này.
"Trung Trạch này rõ ràng là đồng chí tốt!"
Trong lòng chợt xuất hiện ý nghĩ như vậy, thế là Dương Quân Tài chợt cười cười với Triệu Trung Trạch.
Triệu Trung Trạch tuy đặt tất cả chú ý lên người Trình Vạn Thọ, thế nhưng hắn cũng cũng không dám chậm trễ với vị bí thư huyện ủy có quyền quyết định tương lai của chính mình. Hắn thấy nụ cười trên mặt Dương Quân Tài, hắn biết lần này xem như mình đã thành công.
Tâm tình của Trình Vạn Thọ cực kỳ vui sướng, cùng nhóm cán bộ lãnh đạo xã Hà Loan đi vào trong phòng họp. Lúc này phòng họp đã được sắp xếp dọn dẹp thật sự tươi mới, màu cờ đỏ rực càng làm cho bầu không khí thêm phần trang nghiêm.
Lúc này cô giáo Triệu thầm thở dài một hơi, thầm nghĩ xem như tất cả đã xong. Nàng nhìn những gương mặt đỏ vì lạnh của đám học sinh, thế là thở dài một hơi khẽ nói:
- Các em, sáng hôm nay được nghỉ, buổi chiều bắt đầu học lại.
- Vâng ạ...
Đám học sinh tỏ ra cực kỳ vui sướng, bọn họ dùng đủ mọi loại phương thức để biểu đạt cảm giác vui sướng của mình với cô giáo. Lúc này ở phía phòng họp cách đó không xa cũng đang vang lên những tiếng vỗ tay rộn rã.
Tất nhiên Trình Vạn Thọ và Dương Quân Tài đã sắp xếp rất tốt cho chuyến kiểm tra thị sát lần này, tất nhiên mọi thứ sẽ cực kỳ thuận lợi. Nhưng dù là như vậy thì những sắp xếp của xã Hà Loan cũng thật sự rất ngay ngắn và rõ ràng.
- Bí thư Trình, anh chờ một chút.
Triệu Trung Trạch dùng hai tay đỡ bí thư Trình Vạn Thọ, hắn dùng giọng cẩn thận nói.
Trình Vạn Thọ đứng thẳng người trên đỉnh một ngọn núi nhỏ bên bờ sông, hắn khẽ cười nói với Triệu Trung Trạch:
- Tiểu Triệu, cậu không cần quá quan tâm như vậy, sức khỏe của tôi là rất tốt. Nhớ năm xưa vào thời điểm đại sản xuất, chính tôi đây tiếp nhận trọng trách đi cả chục kilomet cũng không có vấn đề.
- Bí thư Trình, tôi cảm thấy sức khỏe của ngài còn mạnh hơn cả đám cán bộ trẻ tuổi, tôi đây không phải đỡ ngài, chính là muốn học tập mà thôi.
Triệu Trung Trạch dùng giọng tràn đầy nịnh hót nói với Trình Vạn Thọ.
Trình Vạn Thọ cười ha hả, hắn thật sự rất hưởng thụ lời nói của Triệu Trung Trạch, hắn gật đầu nói:
- Sức khỏe là tiền vốn của cách mạng, các anh là cán bộ trẻ, cũng không thể nào quá đặt nặng công tác mà bỏ qua sức khỏe của mình.
Trình Vạn Thọ nói đến đây thì nhìn thoáng qua Dương Quân Tài nói:
- Quân Tài, đặc biệt là cậu, càng cần chú ý sức khỏe của mình. Tôi nghe các đồng chí tuyến dưới nói cậu công tác thật sự không cần mạng, đến tận mười hai giờ còn chưa chịu đi ngủ, như vậy thật sự là không tốt. Nếu cậu sinh bệnh vì công tác quá độ, như vậy tôi biết nói sao với lãnh đạo đây?
Chính mình làm việc đến mười hai giờ khi nào? Dương Quân Tài thật sự có chút buồn bực, thế nhưng hắn cũng hiểu đó là vì Trình Vạn Thọ đang muốn khẳng định công tác của mình trước mặt đám cán bộ xã Hà Loan, cũng muốn cho mọi người biết Trình Vạn Thọ có quan hệ không tầm thường với Dương gia. Dù Dương Quân Tài biết Trình Vạn Thọ có tâm tư gì, thế nhưng hắn cũng vui vẻ tiếp nhận lời nói quan tâm của Trình Vạn Thọ.
Vô tình bầu không khí hài hòa đã bùng lên và bao phủ cả đỉnh núi nhỏ.
Lúc này trong lòng Lưu Truyền Pháp cũng có chút xúc động, nhưng xúc động cũng không phải vì nguyên nhân đứng trên đỉnh núi, cũng không phải vì bên dưới chân núi là tình cảnh dê bò thành đàn. Hắn xúc động vì trước mặt hắn chính là các vị lãnh đạo có thể vung tay chỉ điểm giang sơn.
- Gió xuân thổi lên, dê bò thành đàn. Quân Tài, các cậu thật sự làm công tác rất tốt, chú trọng công tác tăng thu nhập cho nhân dân, dựa lưng vào nông nghiệp, ý nghĩ này là rất tốt, hiệu quả càng tốt hơn, thực tế đã chứng tỏ huyện Lô Bắc có bước phát triển mới dưới sự lãnh đạo của cậu...
Trình Vạn Thọ chỉ vào những đàn dê bò bên dưới mà không khỏi lớn tiếng nói.
- Đối với những cán bộ có khả năng khai sáng sự nghiệp thì tổ chức luôn thực hiện phương án đưa bọn họ tiến lên vị trí quan trọng, ví dụ như Tiểu Lưu, thật sự công tác rất tốt, từ phòng tổ chức thị ủy xuống huyện Lô Bắc, bây giờ đã nhanh chóng thích ứng với công tác. Tôi thấy cậu ấy không những là một chủ nhiệm văn phòng huyện ủy cực kỳ hợp cách, còn có thể trở thành một trợ thủ hợp cách...
Trợ thủ hợp cách thì ít nhất cũng là phó bí thư, nếu nói tốt thì sẽ có thể trở thành chủ tịch huyện, mà khả năng tiến lên vị trí chủ tịch huyện rõ ràng là lớn nhất.
Lưu Truyền Pháp nghe thấy vậy thì sao không xúc động? Trên quan trường chỉ cần có sự ủng hộ của lãnh đạo thì chuyện xấu cũng biến thành tốt, lúc này hắn hận không thể sải bước đến trước mặt bí thư Trình để biểu đạt cảm giác thật sự trong tận đáy lòng mình.
- Đúng vậy, điều này còn phải cảm tạ anh Trình, nếu như anh không phái Truyền Pháp đến bên cạnh tôi, sợ rằng tôi cũng sẽ cảm thấy luống cuống tay chân.
Dương Quân Tài thật sự cho ra đánh giá rất cao với Lưu Truyền Pháp, điều này làm cho Lưu Truyền Pháp cảm thấy ngọn núi cao hẳn lên, trời càng xanh, mâu càng trắng, càng bóng.
Trình Vạn Thọ nhìn đám người túm tụm quanh mình, trong lòng thật sự rất thỏa mãn, đồng thời lại cực kỳ hài lòng về những sắp xếp tiếp đãi của huyện Lô Bắc vào ngày hôm nay. Nhưng hôm nay mục đích chủ yếu của hắn đến huyện Lô Bắc cũng không phải chỉ là kiểm tra những thứ này, hắn còn có một số việc cần bàn bạc với Dương Quân Tài.
Trình Vạn Thọ đưa mắt nhìn đám dê bò thành đàn bên dưới, sau đó hắn khẽ vẫy vẫy tay với Dương Quân Tài, tỏ ý cho Dương Quân Tài đến bên cạnh mình.
Dương Quân Tài nhanh chóng tiến lên hai bước đến bên cạnh Trình Vạn Thọ, Lưu Truyền Pháp thấy Dương Quân Tài di chuyển thì đi theo bản năng, nhưng ánh mắt hắn nhìn thoáng qua Triệu Trung Trạch ở phía sau, phát hiện đối phương không nhúc nhích, thế là thầm nghĩ có vấn đề, cũng lập tức dừng bước đứng ngay lại.
Các vị lãnh đạo có chuyện cần bàn với nhau, lúc này mình tiến lên không phải tự làm mất mặt sao?
- Quân Tài, làm rất tốt, lúc này khắp nơi đều là dê bò, xem như là thành tích cực kỳ tốt đẹp của cậu ở huyện Lô Bắc. Nhưng cậu có thành tích cũng không nên mãi cất giấu, phải học cách ngẩng đầu đi lại, không thể vùi đầu kéo xe mãi được. Cậu phải làm cho lãnh đạo biết rõ, biết cậu là người có khả năng, hơn nữa có thể làm tốt mọi việc, chỉ như vậy mới không bị mai một.
Trình Vạn Thọ nhìn Dương Quân Tài rồi dùng giọng thấm thía nói.
Dù là những lời lẽ bình thường nhưng Dương Quân Tài vẫn nghe và liên tục gật đầu, nhưng trong lòng hắn cũng thật sự không đặt nặng những lời nói của Trình Vạn Thọ. Nếu hắn muốn che giấu thì cũng không vung roi lên đốc thúc Hàn Minh Khải làm tốt công tác tuyên truyền ra khắp tỉnh.
- Bí thư Trình nói rất đúng, nhưng phương diện này tôi cũng có chút khó xử, tôi không có nhiều quan hệ ở thành phố, thế cho nên kính xin bí thư Trình hỗ trợ nhiều hơn.
Dương Quân Tài nói làm cho Trình Vạn Thọ cười lên ha hả, Dương Quân Tài yêu cầu hắn hỗ trợ, tất nhiên hắn sẽ không chối từ. Hắn khẽ chỉ về phương xa nói:
- Quân Tài, cậu cứ yên tâm, có tôi ở thành phố, cậu sẽ không bị hại.
Người có quan hệ tốt với Dương Quân Tài ở thành phố An Dịch cũng chỉ còn lại Cát Trường Lễ, mà bây giờ Trình Vạn Thọ căn bản không nhắc đến Cát Trường Lễ, tất nhiên Cát Trường Lễ chỉ được xem là người thứ yếu mà thôi.
- Quân Tài, cậu có biết bây giờ thứ gì là quan trọng với cậu không?
Trình Vạn Thọ chợt thay đổi chủ đề, hắn đột nhiên quay sang hỏi Dương Quân Tài.
Quan trọng nhất với mình chính là tuyên truyền chiến tích này ra ngoài, nhưng Dương Quân Tài cũng không trả lời. Sau khi đi vào huyện Lô Bắc thì hắn đã có vài lần nối quan hệ với Vương Tử Quân, hắn càng ngày càng cảm thấy mình trưởng thành hơn. Hắn biết rõ lúc này Trình Vạn Thọ đang khoe khoang, tuy trong lòng xem thường tư thái của đối phương, thế nhưng ngoài miệng lại nở nụ cười thỉnh giáo nói:
- Kính xin chú Trình dạy bảo cho.
Trình Vạn Thọ tất nhiên rất thõa mãn với cách xưng hô như vậy của Dương Quân Tài, tuy hắn đứng trước mặt Dương Độ Lục không dám xưng em gọi anh, nhưng hắn lại cự kỳ hưởng thụ tình huống được Dương Quân Tài gọi là chú.
- Quân Tài, chúng ta đều là người một nhà, cũng không cần khách khí như vậy. Theo ý tôi thì lúc này quan trọng nhất đối với cậu ngoài phương diện tuyên truyền chiến tích ra bên ngoài thì chính là nâng cao cấp bậc hành chính của mình. An Dịch đã là thành phố cấp phó bộ, bây giờ tôi cũng đã là cấp bậc chính sảnh, mà cậu là lãnh đạo huyện ủy cũng có thể tăng lên cấp phó phòng.
Trình Vạn Thọ híp mắt lại, khi hắn nói đến cấp bậc hành chính của mình thì không khỏi có chút vui vẻ và đắc ý.
Dương Quân Tài vốn có chút biểu hiện không quá chú ý, bây giờ hắn chợt trở nên cực kỳ nghiêm túc. Hắn là một thành viên của gia tộc hùng mạnh, tuy hắn cuồng vọng nhưng cũng biết cấp bậc phó phòng có ý nghĩa thế nào, đó không phải chỉ đơn giản là tiến lên một cấp, đôi khi nó là cả bậc thang, có ý nghĩa tiến dần lên phía trước, chênh lệch một bước hoặc là một bậc thang sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh chính trị vài chục năm sau.
"Cán bộ cấp phó phòng!"
Vương Tử Quân nghĩ như vậy mà trong đầu không khỏi nóng lên, hắn hít vào một hơi thật sâu nói:
- Chú Trình, lúc này cháu nên làm thế nào đây?
- Cậu cũng không cần làm gì khác, chỉ cần cậu tuyên truyền tốt thành tích của mình, nhận được sự thừa nhận của lãnh đạo thượng cấp là xong, những chuyện khác cứ để tôi làm.
Trình Vạn Thọ dùng bàn tay mập mạp vỗ lên vai của Dương Quân Tài, sau đó hắn cười tủm tỉm nói.
Dương Quân Tài hít vào một hơi thật sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, lúc này mới nói:
- Chú Trình, chú nói xem, có nên mời chủ tịch Tề xuống thăm một chuyến không?
Mời Tề Chính Hồng tất nhiên sẽ ném cho Dương Quân Tài một thể diện rất lớn, chỉ cần nhận được lời khẳng định của Tề Chính Hồng, như vậy sẽ cực kỳ có lợi cho Dương Quân Tài.
- À, chủ tịch Tề đến thì quá tốt, nhưng nếu mời được chủ tịch Hào đến thăm thì càng hay hơn.
Trình Vạn Thọ nói đến Tề Chính Hồng thì khóe mắt có chút ghen ghét, thế nhưng hắn che giấu rất tốt, dù là Dương Quân Tài đứng ngay bên cạnh cũng không thể phát hiện ra được.
- Cháu sẽ đi mời chủ tịch Tề đến huyện Lô Bắc một chuyến.
Dương Quân Tài phất tay, hắn hạ quyết tâm nói, nhưng ngay sau đó hắn lại thay đổi đề tài:
- Chú Trình, chú có từng nghe nói đến hạng mục đầu tư bất động sản ở phương nam không? Cháu có một người bạn đang đầu tư rất mạnh, chỉ cần vài tháng là có lợi nhuận gấp vài lần, nếu thím ở nhà có hứng thú thì cứ đến tìm cháu, cháu sẽ cho ra vài phần.
Những chuyện thế này thì Dương Quân Tài căn bản không tính nói cho Trình Vạn Thọ, thế nhưng lúc này hắn càng cảm thấy mình có việc cần nhờ đến Trình Vạn Thọ, thế là cũng không tỏ ra keo kiệt.
Trình Vạn Thọ cũng từng nghe nói đến bất động sản ở phương nam, thế nhưng hắn cũng không hiểu quá rõ, vì vậy cũng không có tính toán đầu tư. Nhưng lúc này thì khác, Dương Quân Tài nhắc đến chuyện này, Trình Vạn Thọ sao có thể phản đối? Dương Quân Tài là ai? Chính là con trai của Dương Độ Lục, chính là đại nhân vật trong mắt Trình Vạn Thọ.
Loại người như vậy mà kinh doanh thì sẽ sinh ra sự kiện thâm hụt sao?
- Tốt, vậy xem như cho thím của cháu bận rộn một chút, vợ tôi suốt ngày ở nhà không có việc gì làm, bây giờ có việc quấn lấy thân cũng tốt.
Trình Vạn Thọ nở nụ cười tự giễu chính mình, càng tỏ ra thân mật với Dương Quân Tài.
Gió núi thổi lên, tuy lúc này phong cảnh vẫn như cũ thế nhưng Dương Quân Tài lại sinh ra cảm giác khác hẳn vừa rồi. Nếu như nói vừa rồi hắn nhìn qua chỉ là chút thành tích áp chế đối thủ, bây giờ hắn lại thấy đó là chiếc ghế phó phòng rực rỡ hào quang chờ mình.
Bí thư huyện ủy cấp phó phòng, với quan hệ của nhà mình thì vài năm nữa tiến lên làm chủ tịch thành phố cũng không phải không thể được, nếu mình là chủ tịch thành phố, như vậy sẽ là nhân vật quật khởi hành đầu của thế hệ thứ ba trong Dương gia, chính mình đứng đầu chứ không còn bất kỳ ai khác.
Trong đầu Dương Quân Tài chợt lóe lên một ý nghĩ như vậy, hắn chợt cảm thấy một con đường đi đến tương lai đầy hào quang xuất hiện trước mặt.
- Chú Trình, nghe nói khóa huấn luyện ở trường đảng sắp kết thúc, đã có sắp xếp gì chưa?
Dương Quân Tài cũng không nói rõ tên, hắn chỉ dùng giọng nặng nề hỏi.
Trình Vạn Thọ tất nhiên hiểu lời nói của Dương Quân Tài đang chĩa về phía ai, hắn khẽ nhíu mày lại nói:
- Còn chưa có chỉ định về sắp xếp của cậu ta, nhưng nghe nói bí thư Trịnh Đông Phương chuẩn bị điều người này đến làm phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy.
- Phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy?
Dương Quân Tài vô thức lập lại câu nói của Trình Vạn Thọ, trong lòng chợt bùng lên cảm giác ghen ghét. Vị trí của Vương Tử Quân tuy thật sự thua kém cấp phó phòng của mình, thế nhưng Vương Tử Quân cũng có thể lên cấp phó phòng cũng ít nhiều làm hắn cảm thấy không cam lòng.
- Chú Trình, có biện pháp nào cho hắn rời khỏi thành phố An Dịch để đi đến địa phương khác, ví dụ như đến thành phố Lang Mộc làm một vị huyện ủy chẳng hạn?
Dương Quân Tài nháy mắt, hắn khẽ lên tiếng với Trình Vạn Thọ.
"Đi đến thành phố Lang Mộc?"
Vẻ mặt Trình Vạn Thọ có hơi biến đổi, hắn hiểu ý nghĩ của Dương Quân Tài, hắn biết thành phố Lang Mộc là nơi nào, chính là nơi mà thế lực Dương gia tập trung cao độ nhất. Bí thư thị ủy Lang Mộc chính là một nhân vật quyền lực thuộc số ít ở tỉnh Sơn Nam, càng là người được Dương Độ Lục một tay đề bạt lên. Nếu sắp xếp Vương Tử Quân đến thành phố Lang Mộc, dù Vương Tử Quân có thủ đoạn mạnh mẽ thế nào cũng bị áp chế không thể ngóc đầu lên.
Đó là một ý kiến rất hay, nếu là cán bộ bình thường thì Trình Vạn Thọ sẽ không làm như vậy, nhưng đối với một kẻ ra bài không theo quy tắc như Vương Tử Quân, hắn là một vị lãnh đạo nắm quyền nhân sự ở thành phố An Dịch cũng cảm thấy có chút bất lực.
- Quân Tài, lúc này cũng không nên làm việc quá phức tạp, cho dù hắn thành phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy, như vậy sau này đường phát triển cũng không lớn, càng không thể nhanh bằng cậu, vài năm sau hai bên sẽ hoàn toàn cách biệt nhau, đến lúc đó không phải thích làm gì thì làm rồi sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 349: Vô chiêu thắng hữu chiêu
Chương 349: Vô chiêu thắng hữu chiêu