TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 365: Báo danh

Thật ra Lý Tùng Mai là người rất có tâm kế, lại là một người phụ nữ mạnh mẽ hơn người, nhưng nàng cũng là một người giỏi che giấu lòng hiếu thắng của mình. Kinh nghiệm tham chính nhiều năm làm cho nàng mỗi lần tiến lên một bước đều kết hợp thực tế bản thân và những điều tâm đắc đã tổng kết ra được. Ví dụ như trong vấn đề lôi kéo quan hệ, nàng cảm thấy đó là một chuỗi hạt, những người quen biết hoặc những người nàng tán thành sẽ là một hạt trong chuỗi hạt đó. Nàng sẽ nắm chặt lấy nó, dù là thế nào thì cũng không cho nó bung ra. Nhưng nếu trước đó anh không làm tốt công tác giao tế thì sợ rằng hạt châu sẽ tan chảy ra và biến mất, thế cho nên giai đoạn ban đầu là vô cùng quan trọng, chút kinh nghiệm đó đã đem lại lợi ích không nhỏ cho Lý Tùng Mai, mà lần nào nàng cũng nắm chắc quan hệ, lần nào nàng cũng đúng.

Phải nói rằng Lý Tùng Mai đến công tác ở phòng tuyên truyền tỉnh ủy thật sự không tệ, chưa nói đến những thứ gì khác, nàng đã quen mặt và thân thuộc với hầu hết các vị lãnh đạo, điều này làm cho công tác của nàng rất thoải mái, dù sao thì cũng đã thành công được hơn phân nửa rồi.

- Trưởng phòng Lý, hôm nay sao lại dẫn theo một cậu em đi công tác thế này?

Một người phụ nữ ăn mặc không tầm thường vừa nhìn thấy Lý Tùng Mai thì cười lớn nói.

Vương Tử Quân ngẩng đầu nhìn, ánh mắt hắn chợt sáng lên. Người phụ nữ kia đã hơn bốn mươi, có lẽ vì chăm sóc kỹ lưỡng nên làn da rất trắng, đây là một làn da trắng không theo kiểu khô khốc mà là trắng dịu, bên trong còn ẩn hòng, giống như muốn bừng sáng vậy.

Một làn da đẹp chính là một món vũ khí bất ly thân đối với một người phụ nữ, đó cũng giống như một vật trang sức cực kỳ quý giá của đời người. Người phụ nữ trước mắt lại rất biết cách ăn mặc, eo nhỏ thon gọn, vai thon gầy, đi lại giống như một con ong, cực kỳ có hương vị của phụ nữ. Hơn nữa trên mặt là chiếc mũi thẳng xinh đẹp tuyệt trần, giống như chỉ cần có chiếc mũi đẹp như vậy cũng đủ tô điểm cho cả một gương mặt tuyệt đẹp.

Lý Tùng Mai thấy người phụ nữ kia thì khóe miệng chợt cong lên, một nụ cười sáng lạn xuất hiện trên mặt:

- Ôi, chị Chung, chị thật sự quá đẹp, rõ ràng là một người thích hợp đóng phim, chị ăn mặc bình thường thậm chí còn đẹp hơn cả lúc tô mặc áo cưới ấy chứ?

- Ôi, nếu tôi có một cậu em thế này thì tốt quá. Để tôi giới thiệu cho chị, đây là lớp trưởng của tôi trong ban huấn luyện trường đảng, hôm nay là ngày anh ấy đến đây báo danh.

Chị Chung nghe được lời nịnh hót của Lý Tùng Mai thì vẻ mặt có thêm vài phần hưởng thụ, nàng ừ một tiếng không quá quan tâm, nhưng sau đó nàng nhanh chóng tỉnh táo trở lại rồ dùng giọng kinh ngạc nói:

- Anh...Anh chính là bí thư Vương?

Lúc này đoàn thanh niên tỉnh có thêm một vị phó bí thư, tất nhiên sẽ có nhiều người biết. Lúc này vẻ mặt chị Chung nhìn về phía Vương Tử Quân có thêm vài phần cung kính, nàng vội vàng vươn tay ra nói:

- Chào bí thư Vương, tôi là Chung Lạc Lạc thuộc đảng ủy phòng tuyên truyền tỉnh.

Không ngờ mới đó đã đụng mặt một vị cán bộ thuộc đoàn thanh niên tỉnh, Vương Tử Quân mỉm cười, hắn bắt tay với Chung Lạc Lạc rồi nói:

- Chào chị Chung, tôi vừa đến đoàn thanh niên tỉnh, kính xin chị chỉ giáo nhiều hơn.

- Bí thư Vương, xem ngài nói kìa, ngài phải chỉ điểm cho tôi nhiều hơn mới đúng. Sau này ngài có chuyện gì cứ nói với tôi một tiếng là được.

Chung Lạc Lạc cười cười với Vương Tử Quân, lúc này ánh mắt nàng khẽ quét qua một phía, đột nhiên có chút gì đó hoảng hốt xuất hiện trên mặt nàng.

- Bí thư Vương, tôi còn có việc, tôi đi trước.

Chung Lạc Lạc vội vàng bắt chuyện một tiếng với Vương Tử Quân, sau đó nàng xoay người nhanh chóng đi về phía một khu nhà màu trắng. Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Chung Lạc Lạc, ánh mắt không khỏi nhìn về phía vừa rồi Chung Lạc Lạc đã nhìn qua.

Đúng lúc có một chiếc xe Honda chậm rãi chạy đến, chiếc xe này chạy không nhanh, nó khẽ xẹt qua bên cạnh Vương Tử Quân và Lý Tùng Mai.

Khoảnh khắc này Vương Tử Quân thông qua cửa sổ xe mà nhìn thấy một người phụ nữ ngồi phía sau xe, nhưng người phụ nữ bên trong có bộ dạng thế nào thì hắn thật sự không nhìn rõ.

Lý Tùng Mai đợi chiếc xe chạy qua, trên mặt xuất hiện nụ cười hâm mộ. Nàng chờ chiếc xe dừng lại ở khu nhà màu trắng cách đó không xa thì mới nghiêng đầu nói:

- Bí thư Vương, người vừa rồi chính là lãnh đạo của đoàn thanh niên tỉnh, là Âu Dương Dương.

"Âu Dương Dương?"

Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì cái tên này. Có câu biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, tuy Vương Tử Quân có ý muốn nghỉ ngơi một chút ở đoàn thanh niên tỉnh, thế nhưng hắn vẫn phải tìm hiểu về vị cán bộ mà mình sắp nhập gánh cùng cộng tác là ai.

Dựa theo những gì mà Trương Lộ Giai đã nói, sau này nhất định phải chú ý đến Âu Dương Dương. Dù đây là một người phụ nữ thế nhưng tác phong công tác lại vững chắc vượt qua thử thách, người này có biệt hiệu người phụ nữ sắt trong khu tỉnh ủy.

- Bí thư Vương của tôi ơi, đến đoàn thanh niên tỉnh thì anh tốt nhất nên an phận một chút, phụ nữ sắt kia cũng không dễ trêu vào, nếu anh động vào cô ấy thì sẽ không có quả ngọt để ăn.

Đây chính là một câu khuyên bảo trực tiếp của Trương Lộ Giai với Vương Tử Quân vào tối hôm qua.

Tuy Mạc Tiểu Bắc đã đi từ hôm trước, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn tình nguyện ở lại một mình trong nhà để hưởng thụ khí tức mà Mạc Tiểu Bắc để lại.

Khi Lý Tùng Mai lên tiếng với Vương Tử Quân thì chiếc xe Honda ở bên kia đã dừng lại dưới khu nhà màu trắng, một hình bóng phụ nữ từ sau xe bước xuống. Sau khi xuống xe thì người kia nhanh chóng đi vào khu nhà, vì thế Vương Tử Quân chỉ có thể thấy được một hình bóng uốn lượn mà thôi.

- Chị Tùng Mai, chúng ta cũng nên nhanh chân thôi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến công tác của chị.

Vương Tử Quân thu hồi ánh mắt rồi mỉm cười nói.

Lý Tùng Mai thở dài một hơi, nàng khẽ nói:

- Đi vào công tác ở cơ quan tỉnh cũng có vài vấn đề cần phải chú ý, trước kia chúng ta ở dưới địa phương thường thích làm gì thì làm, bây giờ đi vào công tác trong cơ quan, chỉ có thể kẹp đuôi làm người mà thôi.

Lý Tùng Mai cảm khái nói được một nửa thì chợt khựng lại, trong lúc cảm khái thì nàng chợt ý thức được lời nói của mình có hơi mập mờ. Dù sao thì lúc này cũng có một người đàn ông, nói lời như vậy cũng xem như không suy nghĩ thấu đáo, sẽ có chút hương vị khác thường xuất hiện.

Vương Tử Quân tất nhiên cũng thức được những hương vị khác thường trong lời nói của Lý Tùng Mai, nhưng hắn lại hồn nhiên giả vờ như không nghe thấy gì, hắn lên tiếng phụ họa:

- Cơ quan lớn thường rất quy củ, chúng ta cũng chỉ có thể nhịn một chút mà thôi.

Có Lý Tùng Mai dẫn đường thì Vương Tử Quân nhanh chóng đi đến phòng tổ chức tỉnh ủy. Nhưng nàng cũng không đi vào, dù sao thì nàng cũng là người mới đến công tác, nếu đi trễ thì cũng không tốt. Sau khi nói một câu nếu có chuyện gì cứ tìm mình với Vương Tử Quân, nàng vội vàng chạy về phía khu văn phòng của phòng tuyên truyền.

Vương Tử Quân là một cán bộ cấp sở, hắn đến báo danh được đưa đi gặp mặt một vị trưởng phòng của phòng tổ chức, nhưng thông báo cũng không nói rõ hắn sẽ gặp vị trưởng phòng nào, thế cho nên hắn đành phải đi vào rồi tìm hiểu sau.

- Này này này, mong anh tôn trọng thành quả lao động của người khác được không, chỗ đó tôi vừa lau xong, nếu anh bước lên thì không phải là tôi toi công rồi sao?

Khi Vương Tử Quân vừa định cất bước vào khu văn phòng thì một tiếng hét lớn vang lên bên tai.

Cô gái này không quá cao nhưng cơ thể lại làm cho người ta sinh ra cảm giác giống như ngọc bích, có lẽ vì vừa hoạt động mệt nên gương mặt đỏ hồng như trái táo chín. Cũng may Vương Tử Quân đã từng gặp qua nhiều mỹ nữ, bây giờ gặp các tiểu mỹ nữ cũng chỉ xem như ngắm cảnh ven đường, căn bản không dễ dàng động tâm.

Vương Tử Quân mỉm cười xin lỗi rồi tranh thủ lui về phía sau hai bước, sau đó đứng lại ngoài cửa. Cô gái kia thấy Vương Tử Quân tranh thủ lui ra cửa thì cũng không nói thêm điều gì, nàng liếc mắt nhìn hắn, sau đó lại lấy giẻ lau sàn nhà.

Vương Tử Quân lúc này rảnh rỗi mà sinh ra nhàm chán, hắn đưa mắt nhìn một vài điều lệ văn phòng dán ở bên cạnh. Lúc này trên hành lang có khá nhiều người ra vào, cô gái kia cũng tranh thủ thời gian lau cho xong.

- Anh có chuyện gì sao?

Cô gái kia cầm chiếc áo khoác ở trên giá gỗ mặc lên người, sau đó nàng dùng giọng hiếu kỳ hỏi Vương Tử Quân.

- Tôi đến báo danh.

Vương Tử Quân nhìn cô gái trước mắt rồi khẽ đáp.

"Báo danh?"

Trên mặt cô gái chợt xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, nàng dùng mắt đánh giá Vương Tử Quân từ đầu đến chân, sau đó tự nhủ:

- Ủa, mấy ngày nay cũng không nghe nói phòng tổ chức chúng tôi có tuyển thêm tạp vụ, anh có đến lộn chỗ không? Cũng không phải đến chỗ này báo danh, annh nên đến tìm quản lý của phòng sự vụ cơ quan, đó mới là chỗ anh cần đến báo danh.

Giọng điệu của cô gái rất trong trẻo, nàng mới mở miệng thì giống như một cái súng máy, nàng cũng không chờ Vương Tử Quân lên tiếng mà dùng giọng ân cần dạy bảo nói:

- Để tôi nói cho anh nghe, chỉ cần tôi liếc mắt là đoán được thân phận của anh rồi. Anh là sinh viên vừa tốt nghiệp phải không? Hôm nay anh may mắn mới gặp phải tôi, tôi sẽ chỉ dạy cho anh vài điều nên biết khi gặp mặt lãnh đạo, để đỡ bị mắng.

- Biết tôi đang làm gì không? Tôi đang quét dọn vệ sinh, bây giờ anh nên làm gì? Anh là một nhân viên mới, điều anh cần làm đầu tiên chính là tranh thủ thời gian cùng tôi dọn dẹp vệ sinh chỗ này, không phải là khoanh tay đứng nhìn giống như một đại gia không có việc gì như vậy.

Nghe thấy cô gái lên tiếng nói rằng mình là sinh viên mới ra trường thì Vương Tử Quân thật sự có chút dở khóc dở cười, nhưng lúc này hắn cũng không muốn giải thích, cũng chỉ có thể gật đầu xưng vâng, đồng thời cũng thầm cảm thấy hỗ thẹn vì những biến đổi của mình trong thời gian vài năm qua.

Từ khi trọng sinh đến bây giờ, dù là phòng làm việc của mình thì Vương Tử Quân cũng chưa từng dọn dẹp vệ sinh bao giờ, tất cả đều có thư ký phụ trách dọn dẹp. Khi hắn về đến nhà thì được mẹ phục vụ đến tận răng, khi ở cùng Tần Hồng Cẩm thì nàng luôn chăm sóc hắn từng chút một, làm hắn khen không dứt miệng. Sau khi hắn kết hôn với Mạc Tiểu Bắc, khi đó Mạc Tiểu Bắc sống an nhàn sung sướng từ nhỏ cũng chỉ có thể tiếp nhận chút bụi bặm của cuộc sống gia đình, làm việc nhà khá nhanh nhẹn và không tiếng động, nàng giống như một con mèo ngoan ngoãn đi lại trong nhà, thế là bí thư Vương thật sự không lo lắng đến miếng ăn cái mặc.

- Vâng, vâng, cô phê bình rất đúng, tôi sẽ chú ý.

Vương Tử Quân đưa mắt nhìn cô gái lên tiếng dạy bảo thao thao bất tuyệt, hắn vừa nghĩ về chính mình vừa khẽ gật đầu.

Cô gái này cũng là người mới trong cơ quan, nếu gặp đồng sự có tư cách hơn thì chỉ có thể kẹp đuôi làm người, bây giờ nàng gặp một đồng sự mới đến báo danh, thế là tâm tư dạy bảo chợt xuất hiện trong lòng.

- Anh là tiểu đồng chí, là người vừa tốt nghiệp, từ nhà trường tiến vào cơ quan, như vậy phải hạ mình là học sinh tiểu học, cần phải biết cúi xuống, biết cung kính. Lúc này anh vào đây thật sự còn phải học tập nhiều hơn nữa.

Cô gái lúc này vô tình dùng những từ ngữ mà bố mình ở nhà thường dùng để giáo dục cấp dưới để áp dụng với Vương Tử Quân, thật sự rất có phong thái của lãnh đạo.

Vương Tử Quân gật đầu nở nụ cười mà không nói lời nào, lúc này hắn thật sự muốn hỏi thăm xem phòng làm việc của lãnh đạo phòng tổ chức ở chỗ nào, thật sự không muốn tiếp tục dây dưa với cô gái này, nhưng còn chưa kịp hỏi thì cô gái kia đã lên tiếng cắt đứt lời của hắn:

- Anh có biết tùy tiện cắt ngang lời của lãnh đạo là không đung không? Đây cũng may là anh đụng phải tôi, nếu như là người khác thì anh sẽ bị cho rằng không đúng mực, không lễ phép. Nếu lãnh đạo có ấn tượng không tốt với anh, như vậy anh muốn cầu tiến và phát triển thì khó hơn lên trời.

- Tiểu Băng, cô đang nói chuyện với ai vậy?

Một nữ cán bộ hơn bốn mươi từ trong hành lang đi đến, nàng đưa mắt nhìn cô gái dọn vệ sinh rồi dùng giọng sủng ái nói.

Nhưng cô gái thấy người phụ nữ trung niên kia thì không khỏi có chút sợ hãi, nàng vội vàng tỏ ra nghiêm túc, sau đó chăm chú nói:

- Chủ nhiệm Tần, là một sinh viên đi nhầm chỗ, anh ấy muốn đến chỗ này báo danh.

Chủ nhiệm Tần nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó lại nhìn về phía cô gái:

- Vậy cô hỏi xem người ta đến từ ban ngành nào? Sau đó chỉ chỗ cho người ta, phòng tổ chức là địa phương nào? Là nhà của tất cả cán bộ sao? Cứ tập trung về đây là thế nào?

- Vâng, tôi biết rồi.

Cô gái sảng khoái đồng ý, sau đó nàng định quay sang hỏi Vương Tử Quân. Nhưng lúc này Vương Tử Quân cũng không muốn mất thời gian ở đây, hắn ném ánh mắt về phía chủ nhiệm Tần rồi dùng giọng khách khí hỏi:

- Chào chủ nhiệm Tần, tôi là Vương Tử Quân, ngày hôm qua tôi nhận được thông báo hôm nay đến đây báo danh.

"Vương Tử Quân?"

Lúc đầu chủ nhiệm Tần còn không quá quan tâm, thế nhưng nhanh chóng ý thức được Vương Tử Quân là ai, thế là trên mặt không khỏi có chút nghi vấn: xem tại TruyenFull.vn

- Anh là Vương Tử Quân?

- Đúng, tôi là Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân biết rõ vị chủ nhiệm Tần kia nghi ngờ điều gì, hắn lên tiếng bằng giọng điệu cực kỳ khẳng định.

Chủ nhiệm Tần dùng ánh mắt kinh hoảng và nghi hoặc nhìn vương tử quân, lúc này nụ cười trên mặt nàng càng thêm sáng lạn, nàng vươn tay ra nhiệt tình bắt tay Vương Tử Quân rồi nói:

- Bí thư Vương, tôi biết anh còn trẻ nhưng không ngờ lại quá trẻ thế này, trưởng phòng Quách đã chuẩn bị sẵn, chờ ngài đến thì đến phòng làm việc của anh ấy nói chuyện.

Vương Tử Quân tự nhiên bắt tay với chủ nhiệm Tần, sau đó đi theo chủ nhiệm Tần về phía bên kia hành lang. Cô gái Tiểu Băng lúc này cảm thấy phát lạnh, nàng nghĩ đến ba chữ Vương Tử Quân, thế là chợt ý thức được điều gì đó.

Chính mình ngày hôm qua còn cùng các đồng sự thảo luận sôi nổi về Vương Tử Quân này, đây là một vị cán bộ cấp sở cực kỳ trẻ tuổi và đáng chú ý, tuyệt đối không ngờ nàng đụng mặt đối phương ở chỗ này, hơn nữa chính mình còn dõng dạc giảng cho người ta một khóa học chính trị. Tiểu Băng nghĩ về tình huống mở miệng khoe khoang của mình vào lúc vừa rồi, thế là gương mặt không khỏi đỏ bừng như son.

Trưởng phòng Quách tên là Quách Tiên Vi, là một vị phó phòng sắp xếp ở vị trí sau cùng trong phòng tổ chức tỉnh ủy. Tuy cũng là một cán bộ cấp phó phòng như Vương Tử Quân, thế nhưng nếu so sánh về độ nặng quyền lực thì Quách Tiên Vi tất nhiên sẽ mạnh hơn Vương Tử Quân. Chưa nói đến những thứ gì khác, chỉ cần xét theo quan điểm phòng tổ chức nắm mũ ô sa của các vị cán bộ to nhỏ trong tỉnh, như vậy cũng đủ cho người người đưa đón trưởng phòng Quách, cung phụng như thần tài.

- Trưởng phòng Quách, bí thư Vương Tử Quân đã đến.

Chủ nhiệm Tần khẽ gõ cửa phòng làm việc của trưởng phòng Quách Tiên Vi, nàng khẽ lên tiếng báo cáo.

Quách Tiên Vi là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, mái tóc được chải chuốt khá kỹ, mỗi sợi đều được quản lý rất tốt, không chút tán loạn. Lúc này hắn đang ngồi xem văn kiện, thấy chủ nhiệm Tần báo cáo thì vội vàng đứng lên, hắn nhiệt tình nói với Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, hoan nghênh, hoan nghênh anh đến báo danh.

Vương Tử Quân đối mặt với bộ dạng tươi cười của Quách Tiên Vi cũng chỉ có thể nở nụ cười đáp lại, sau đó mở miệng chào hỏi.

Chủ nhiệm Tần không nhận được lời phân phó nào của lãnh đạo, tất nhiên không thể rời đi. Lúc này nàng đưa mắt nhìn tình cảnh Vương Tử Quân bình tĩnh chào hỏi trưởng phòng Quách Tiên Vi, không có chút xu thế rơi xuống hạ phong, thế là trong lòng thầm đánh giá vị cán bộ trẻ tuổi kia cao hơn rất nhiều.

- Bí thư Vương, lúc này chúng ta cùng nhau đến đoàn thanh niên tỉnh, chỉ sợ bí thư Âu bên kia đã chờ hơi lâu rồi.

Quách Tiên Vi cười ha hả cầm lấy cặp da trên bàn làm việc, sau đó hắn vung tay mời Vương Tử Quân.

Văn phòng của đoàn thanh niên tỉnh chính là khu nhà màu trắng ở phía bên kia, vì nó cùng nằm trong khu tỉnh ủy với phòng tổ chức, thế cho nên cũng không cần phải đi xe. Dưới sự dẫn dắt của trưởng phòng Quách Tiên Vi, đám người Vương Tử Quân đi bộ về phía đoàn thanh niên tỉnh.

Trên đường đi nhiều người lên tiếng chào hỏi trưởng phòng Quách, tất nhiên trưởng phòng Quách cũng tươi cười đáp lại mọi người, nhưng đám người chào hỏi đó cũng không thèm quan tâm đến Vương Tử Quân đang đi sau lưng của Quách Tiên Vi.

Vương Tử Quân dù sao cũng còn quá trẻ, trong mắt đám cán bộ cơ quan thì bọn họ cũng chỉ nghĩ rằng đó là một cán bộ trẻ tuổi của phòng tổ chức đi theo Quách Tiên Vi, thế cho nên không ai quan tâm.

- Ôi, trưởng phòng Quách, anh đã lâu rồi không đến chỗ tôi uống trà, khi nào có rảnh thì anh nhớ sang đấy nhé?

Một người đàn ông trung niên khá mập chui ra khỏi một chiếc xe Santana, cơ thể của người này giống như phật di lặc, khi thấy Quách Tiên Vi thì cười tủm tỉm nói.

Quách Tiên Vi giả vờ dùng ánh mắt tức giận nhìn người đàn ông trung niên mập mạp, sau đó cười mắng:

- Trần Nguyên Hà, anh đúng là mỏ quạ đen không nói được lời hay ý đẹp, mời tôi đến ủy ban kỷ luật của các anh uống trà sao? Anh nên tỉnh lại đi là vừa.

- Anh đấy, tư tưởng quá lạc hậu, thật sự không theo kịp thời đại. Bây giờ xã hội thường truyền nhau câu nói: Phòng tổ chức chính là chim khách, ủy ban kỷ luật là quạ đen, bây giờ làm lãnh đạo thật sự khá nguy hiểm, anh đến tiếp xúc nhiều với khối ủy ban kỷ luật chúng tôi, như vậy có thể tăng cường năng lực và lý luận, cậu này nói xem có đúng không?

Trần Nguyên Hà đưa mắt nhìn Vương Tử Quân đi theo sau lưng Quách Tiên Vi rồi tùy tiện nói.

Vương Tử Quân thấy hai người Quách Tiên Vi và Trần Nguyên Hà đàm tiếu như vậy thì cũng ung dung đáp:

- Tiếp xúc với ủy ban kỷ luật nhiều cũng tốt, đề cao tư tưởng lý luận của chính mình, có thể phòng ngừa các loại rắc rối.

- Thật sự là tri âm, trưởng phòng Quách, cậu em này nói có hay không? Đúng rồi, anh cũng đừng vì như vậy mà chèn ép cậu cán bộ này đấy nhé? Nếu không thì tôi sẽ đưa cậu ấy sang hỗ trợ ủy ban kỷ luật đấy.

Trần Nguyên Hà vừa nói với Quách Tiên Vi vừa cười tủm tỉm với Vương Tử Quân:

- Cậu em, nếu trưởng phòng Quách dám đâm chọc cậu, như vậy cậu cứ đến tìm tôi, tôi sẽ đề bạt cậu.

- Anh Trần, anh xem, nói nói như vậy không sợ cắn đầu lưỡi sao? Cậu em này anh đừng hòng động vào được chứ đừng nói là đề bạt, thậm chí cậu ấy đề bạt anh mới đúng.

Quách Tiên Vi cười ha hả chỉ vào Vương Tử Quân, sau đó hắn dùng giọng nghiêm trang nói:

- Vị này chính là Vương Tử Quân sắp đảm nhiệm chức vụ phó bí thư đoàn thanh niên tỉnh.

Sau đó Quách Tiên Vi nhìn sang Trần Nguyên Hà rồi nói tiếp:

- Đây là đồng chí Trần Nguyên Hà, là chủ nhiệm ban số ba của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy.

Trần Nguyên Hà nghe xong lời giới thiệu của Quách Tiên Vi thì gương mặt béo núc chợt ngẩn ngơ. Hắn tự biết cấp bậc của mình và Vương Tử Quân, dù hắn công tác trong ủy ban kỷ luật là ban ngành chạm tay có thể phỏng nhưng nếu so sánh thì cũng kém xa một Vương Tử Quân là phó bí thư đoàn thanh niên tỉnh. Hơn nữa nếu xét theo cấp bậc thì hắn phải xem vị cán bộ trẻ tuổi kia là lãnh đạo của mình.

- Ha ha, đã sớm nghe nói trong khu văn phòng tỉnh ủy sắp xuất hiện một vị lãnh đạo trẻ tuổi, không ngờ vừa trẻ lại vừa đẹp trai thế này. Chào bí thư Vương, đại danh của anh thật sự như sấm bên tai, xin giới thiệu với anh, tôi là Trần Nguyên Hà, công tác trong ủy ban kỷ luật tỉnh ủy.

Trần Nguyên Hà cũng là người có kinh nghiệm thế sự, sau khi nghe xong lời giới thiệu của Quách Tiên Vi thì chỉ xấu hổ trong nháy mắt, sau đó hắn đã nhanh chóng mỉm cười đưa tay ra với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cũng vươn tay bắt chặt tay Trần Nguyên Hà, sau đó cười nói:

- Tôi là Vương Tử Quân, sau này kính xin chủ nhiệm Trần quan tâm nhiều hơn.

Trần Nguyên Hà nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt Vương Tử Quân, hắn thầm nghĩ, người thanh niên này thật sự có biểu hiện rất cao vời. Trong cơ quan tỉnh ủy thật sự có rất nhiều tin đồn, đặc biệt là về việc sắp xếp cho Vương Tử Quân, hắn cũng từng được nghe lãnh đạo nhắc đến vài lượt.

Thật sự không ngờ không gặp thì không sao, gặp mặt rồi thì thật sự xấu hổ. Ví dụ như khi bắt tay chào hỏi, lời giới thiệu của Trần Nguyên Hà thật sự không phóng khoáng, còn giới thiệu cả cơ quan là ủy ban kỷ luật, như vậy có nghĩa gì? Trong tiềm thức cứ muốn dùng ủy ban kỷ luật làm lá cờ da hổ sao? Vương Tử Quân người ta thì khác, chỉ cười nhạt một tiếng trực tiếp nói ra tên mình, đơn giản mà sáng tỏ.

Trần Nguyên Hà càng có ý nghĩ muốn kết giao với Vương Tử Quân, lúc này không khỏi khẽ nói một câu trêu đùa với Vương Tử Quân:

- Cậu Vương, có rảnh sang chỗ tôi uống vài ly trà thả lỏng một chút, cậu đến công tác dưới tay cọp mẹ, cậu nên kiềm chế một chút.

Trần Nguyên Hà tuy nói rất nhỏ nhưng không giấu được lỗ tai của Quách Tiên Vi, thế là Quách Tiên Vi trợn mắt nhìn Trần Nguyên Hà, lại cười mắng:

- Anh Trần ơi là anh Trần, hèn gì có người nói miệng lừa của anh không nói lời hay ý đẹp, anh đấy, đúng là phá hủy hình tượng, anh không thể nói ít lại được sao?

- Ôi, cứng rắn mới ra trạng nguyên, tôi đã lớn tuổi rồi, cũng không còn gì để nhân nhượng. Tôi có lời gì cứ nói, thích gì làm đó, không phải tự do tự tại sao?

Trần Nguyên Hà vẫn cười hì hì, thế nhưng Vương Tử Quân nhìn vào lại thấy có chút thương cảm, có lẽ vì nói chuyện không che đậy miệng như vậy mà người này đã tiếp nhận không ít thiệt thòi.

Vương Tử Quân chỉ gật đầu một cái, cũng không quá quan tâm. Nhưng lúc này hắn lại sinh ra chút cảm giác chờ mong với lãnh đạo trực tiếp của mình, có thể được Trần Nguyên Hà gọi là cọp mẹ, như vậy người phụ nữ sắt Âu Dương Dương kia chắc chắn không phải dũng mãnh như thường.

Trần Nguyên Hà tiếp tục cười nói thêm vài câu, còn nói vài ngày nữa sẽ đưa Vương Tử Quân đi mở tiệc đón gió tẩy trần, sau đó cười hì hì đi về phía khu văn phòng ủy ban kỷ luật. Quách Tiên Vi nhìn hình bóng Trần Nguyên Hà rời đi mà không khỏi thở dài một hơi, hắn muốn nói gì đó với Vương Tử Quân nhưng cuối cùng lại thôi:

- Đừng để ý đến người này, chúng ta tranh thủ đi thôi, có lẽ bí thư Triệu bên kia đang chờ sốt cả ruột rồi.

Đọc truyện chữ Full