TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 402: Thấy anh không may tôi cũng cảm thấy rất vui sướng

Nhiếp Hạ Quân khẽ dùng tay vuốt vài sợi tóc lòa xòa trên trán, lão nói:

- Đồng chí Giản Thuận Bình đã công tác nhiều năm, đã cho ra nhiều cống hiến không nhỏ với công tác lao động ở tỉnh Sơn Nam. Tôi cảm thấy đồng chí như vậy có lẽ đã phát huy cao độ năng lực của mình, hay là để cho anh ấy đến hội đồng nhân dân tỉnh, nghe chủ tịch Mã nói nơi đó còn ghế trống, còn thiếu một vị chủ tịch ủy ban tôn giáo, thế thì chúng ta cho đồng chí Giản Thuận Bình bổ sung vào đó.

Có câu gần ban công sẽ thấy được ánh trăng sớm hơn, tỉnh đoàn chính là một đơn vị ở gần bên cạnh tỉnh ủy nên sẽ là nơi cực kỳ linh thông tin tức. Trước khi hội nghị thường ủy được mở ra thì bọn họ đã biết được đề tài thảo luận của hội nghị lần này.

Đối với những đề tài thảo luận khác thì đám cán bộ tỉnh đoàn căn bản không quan tâm, thứ liên quan đến bọn họ chính là sát nhập trường nghề thanh niên và trung tâm hướng nghiệp vào phòng lao động thương binh xã hội tỉnh. Nhưng dù bọn họ có lo lắng thế nào thì cũng không quên trước đó bí thư Lưu Truyền Thụy đã đến tỉnh đoàn và nói rõ vấn đề, kết quả không còn gì là bí mật nữa, thế cho nên bọn họ cũng không ôm hy vọng quá lớn.

- Bí thư Vương, chẳng lẽ ngài thật sự cho chúng tôi kiếm ăn trong nước sôi lửa bỏng? Không bao lâu nữa tôi sẽ bị dày vò chết.

Chúc Nghiêm Dương lúc này có bộ dạng thật sự rất hoảng hốt và đáng thương.

Chúc Nghiêm Dương vẫn là hiệu trưởng của trường nghề thanh niên, nếu như lúc này hắn không được tỉnh đoàn điều động đến vị trí khác, chỉ sợ tất cả đã xong, hắn sẽ là người của phòng lao động thương binh xã hội tỉnh. Dù đến phòng lao động thương binh xã hội tỉnh thì cấp bậc của hắn sẽ không hạ xuống, thế nhưng có câu vua nào triều nấy, hắn cũng không hy vọng rời khỏi tỉnh đoàn đi đến phòng lao động thương binh xã hội.

Vì thế mà lúc này Chúc Nghiêm Dương thật sự muốn bỏ qua chức vụ hiệu trưởng trường nghề thanh niên, cũng vì vậy mà hắn tìm đến Vương Tử Quân không dưới mười lần.

- Đến phòng lao động thương binh xã hội là nơi nước sôi lửa bỏng, lời này của anh nếu bị lãnh đạo nghe được, chỉ sợ anh sẽ bị gõ cờ lê vào đầu.

Vương Tử Quân nhìn Chúc Nghiêm Dương rồi khẽ cười và trầm giọng nói.

- Ôi, bí thư Vương của tôi, đây là lúc nào rồi mà ngài còn có thể nói lời vui đùa như vậy? Hôm nay tôi cả gan mạo phạm ngài lần thứ nhất, dù sao thì tôi cũng nói thẳng ra: Nếu như ngài không triệu hồi tôi về, đừng trách tôi gây rối đấy nhé.

Chúc Nghiêm Dương đặt mông ngồi xuống ghế sa lông trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng thề thốt không chịu bỏ qua nói.

Vương Tử Quân thật sự phải cười xòa trước thái độ vô lại của Chúc Nghiêm Dương, nhưng hắn lại nâng ly nước lên và đắc ý uống trà.

- Bí thư Vương, ngài cũng không thể trơ mắt nhìn tôi nhảy vào hố lửa được.

Chúc Nghiêm Dương nhìn bộ dạng cực kỳ bình tĩnh của Vương Tử Quân, hắn thật sự giống như đứng đống lửa ngồi đống than, càng không thể nào yên được. Hắn đứng lên khỏi ghế sa lông, lại chụp lấy tay áo của Vương Tử Quân, vẻ mặt cực kỳ tội nghiệp.

- Cốc, cốc, cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên, Kim Duệ Hằng đi vào thấy Chúc Nghiêm Dương trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn khẽ nói:

- Bí thư Vương, bí thư Âu Dương mời anh sang họp.

- Họp cái gì?

Vương Tử Quân không ngờ sẽ họp vào lúc này, hắn chợt nhướng mày hỏi Kim Duệ Hằng

- Có thể là về trường nghề thanh niên.

Kim Duệ Hằng dùng giọng nghiêm túc nói.

Lại là trường nghề thanh niên, vấn đề này hình như là vết sẹo khó thể lái đi được, sợ rằng đám cán bộ tỉnh đoàn chỉ cần không phải lúc cần thiết thì đều nhắc đến vấn đề này.

- Có phải có gì biến hóa không?

Chúc Nghiêm Dương đứng bên cạnh Vương Tử Quân chợt cảm thấy hai mắt tỏa sáng.

- Không phải.

Kim Duệ Hằng lắc đầu nhìn Chúc Nghiêm Dương, hắn há hốc miệng muốn nói nhưng cuối cùng lại không nói ra.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu nhìn Kim Duệ Hằng, sau đó hắn cầm lấy ly nước của mình đi về phía phòng họp tỉnh đoàn. Đến khi hắn vào phòng họp thì Triệu Nguyên Cố đã ngồi sẵn bên trong.

- Đến lúc này còn có tâm tư họp bàn gì nữa? Thuần túy chỉ là rãnh rổi hô khẩu hiệu, thật sự là ăn no rững mỡ.

Triệu Nguyên Cố thấy Vương Tử Quân đi vào thì âm thanh có hơi cao vút.

Triệu Nguyên Cố nối giận thì Vương Tử Quân cũng hiểu, nhưng hắn cũng không muốn nói nhiều, hắn mặc kệ đối phương thích nói gì thì nói, mình không nghe là được. Hắn khẽ gật đầu với Triệu Nguyên Cố, sau đó ngồi xuống vị trí của mình.

Ba phút sau Âu Dương Dương với một bộ trang phục công sở màu xanh xuất hiện cuối cùng ở cửa phòng họp. Sau khi nàng ngồi xuống vị trí của mình thì nói:

- Hôm nay tôi triệu tập các vị đến, chỉ có một mục đích, chính là vì vấn đề cơ cấu của trường nghề thanh niên. Mọi người đều biết bây giờ tỉnh ủy đang mở hội nghị thường ủy, chúng ta cũng chỉ có thể chuẩn bị sẵn sàng.

Âu Dương Dương cũng không nói chuẩn bị cái gì nhưng ai ngồi đây cũng hiểu rõ ràng, không ai mở miệng, bọn họ chỉ lẳng lặng chờ nàng nói tiếp.

- Tôi có tâm tình giống mọi người, tôi cũng không cam lòng với sắp xếp như vậy, nhưng cá nhân tôi phục tùng tập thể, phục tùng đại cục, thế cho nên không cam lòng cũng không giải quyết được vấn đề gì.

- Tỉnh ủy đã cho ra quyết định, chúng ta cũng chỉ có thể phục tùng. Tôi biết rõ mọi người có cảm xúc thế nào, thế nhưng bí thư Lưu Truyền Thụy đã nói rât rõ ràng, tỉnh đoàn chúng ta cần phải coi đại cục làm trọng, không thể có mâu thuẫn với quyết định của tỉnh ủy. Hơn nữa chúng ta phải quán triệt chỉ thị của tỉnh ủy, cố cố gắng chứng thực và làm tốt công tác.

Tôn Trạch Hồng hít vào một hơi thuốc thật sâu, Triệu Nguyên Cố thì cúi đầu viết lách, Hoắc Tương Nhiễm xoắn tay vào nhau mà không nói gì. Dù sao thì chuyện này vốn làm tỉnh đoàn mất mặt, vì hội nghị văn phòng khối chính quyền tỉnh đã cho ra quyết định, bọn họ còn gì để nói?

- Bí thư Vương, quá trình chuyển giao không có vấn đề gì chứ?

Nếu là trước kia thì bí thư Âu Dương Dương sẽ trưng cầu ý kiến, thế nhưng lúc này nàng cũng không có tâm tình như vậy. Nàng là người lăn lộn trong quan trường nhiều năm, tự nghĩ mình không phải là kẻ ngu dốt, quan trường nhiều lúc cần những kẻ thức thời. Dưới một vài tình huống, lãnh đạo không coi trọng năng lực cá nhân của anh, mà nhìn vào phản ứng và thái độ của anh khi lãnh đạo cho ra quyết sách có liên quan.

Nói thật thì Âu Dương Dương mở hội nghị này chỉ muốn quán triệt và chứng thực chỉ thị của tỉnh ủy, tỉnh đoàn nhất định phải biểu hiện thái độ cho tốt, thế cho nên mới phải bất đắc dĩ tổ chức họp vào lúc này.

- Không có vấn đề.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Âu Dương Dương rồi trầm giọng nói.

- Vậy thì tốt rồi.

Âu Dương Dương khẽ nâng ly trà lên làm một ngụm, sau đó nàng nhìn qua Lâm Thụ Cường đang làm bản ghi chép:

- Chủ nhiệm Lâm, sau hội nghị anh cho ra quyết định của tôi, báo lên cho lãnh đạo. Đồng thời hai ngày tới anh giúp bí thư Vương làm tốt công tác chuyển giao.

Âu Dương Dương nói, Lâm Thụ Cường tất nhiên sẽ tỏ ra cung kính lắng nghe, nhưng trong lòng lại vui sướng nở hoa.

Đối với đa số cán bộ tỉnh đoàn thì, đối với một hạng mục tốt của đơn vị, bây giờ đến thời kỳ hái quả lại bị đám người phòng lao động thương binh xã hội hái mất, tất nhiên tất cả mọi người sẽ sinh ra cảm giác nhục nhã. Nhưng Lâm Thụ Cường thì không nghĩ như vậy, hắn có oán hận rất sâu với Vương Tử Quân, sự việc này xảy ra thì hắn lại cảm thấy rất thỏa thuê và vui sướng.

Trường nghề thanh niên thật sự cho ra thành tích xa xỉ, thế nhưng thành tích đó là của Vương Tử Quân, phòng lao động thương binh xã hội tuy rất không ra gì nhưng lại cướp đi thành tích của Vương Tử Quân, đối với Lâm Thụ Cường thì không có vấn đề gì.

Thử nghĩ xem, có gì đắc ý và thoải mái hơn khi được thấy một tên khốn đang đắc ý sung sướng thì vui quá hóa buồn mà ngã vào hầm phân?

Đọc truyện chữ Full