TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 406: Tôi cũng không có đuôi chờ anh tóm

Trương Thiên Tâm nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân mà giống như nhớ ra một thứ gì đó:

- Tử Quân, tôi cũng không cố ý, coi như tự phạt một ly. Lại nói tiếp, tôi cảm thấy trong đơn vị tỉnh đoàn thì cậu là người thích hợp tiến lên nhất, chỉ là con bà nó lý lịch lại là phần tử phá hoại.

- Mọi việc đều có thể có biến.

Vương Tử Quân thấy Trương Thiên Tâm nói như vậy thì cùng nâng ly lên uống một ngụm.

Nụ cười trên mặt Trương Thiên Tâm càng thêm sáng lạn, chuyện này nếu không liên quan đến Vương Tử Quân thì hắn sẽ không hỏi cẩn thận như vậy. Lúc này thấy Vương Tử Quân tỏ ra không có vấn đề, lại nói quá rõ ràng, hắn cũng không hỏi tiếp, chỉ nâng ly lên cùng uống.

Thoải mái và buông thả vào đúng thời điểm sẽ rất tốt, sau khi uống cạn ly bia thì Vương Tử Quân chợt nghiêng đầu, hắn chợt sững sờ, vì một người vốn không nên xuất hiện ở chỗ này nhưng lại hiện ra trước mắt hắn.

Âu Dương Dương? Lại là Âu Dương Dương? Nhưng lúc này Âu Dương Dương không biết vì sao lại cùng đứng với một cô gái trẻ tuổi, bên cạnh hai người còn có một người đàn ông trung niên.

Vương Tử Quân trầm ngâm một lát, sau đó hắn đứng lên đi về phía ba người Âu Dương Dương. Khi hắn đi đến thì lúc này Âu Dương Dương đang vung tay cản bàn tay của cô gái đối diện.

- Âu Dương, có gì từ từ nói, cô đang làm gì vậy?

Người đàn ông trung niên nhìn bàn tay cô gái trẻ bị Vương Tử Quân đẩy ra và lui một bước, thế là hắn tiến lên bắt được bàn tay của Âu Dương Dương.

Nhưng khi người đàn ông giữ lấy tay của Âu Dương Dương, cô gái trẻ chợt nổi giận vì bị Âu Dương Dương đẩy ra, nàng vung bàn tay đánh thẳng vào mặt Âu Dương Dương.

Khi Vương Tử Quân đi đến thì Âu Dương Dương đã bị cô gái trẻ bên kia cho một tát.

Vương Tử Quân thấy tình huống như vậy thì thật sự giật mình ngây ngốc, người phụ nữ sắt nói một không hai ở đơn vị tỉnh đoàn thật sự khó thể liên hệ với tình huống bị một tát vào lúc này.

Âu Dương Dương vốn dĩ đã có chút kích động, bây giờ đã thật sự nổi giận. Nàng liều mạng vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay của người đàn ông trung niên kia. Nhưng người đàn ông cũng ý thức được tâm tình của Âu Dương Dương đã biến đổi, hắn vừa dùng sức giữ lấy Âu Dương Dương vừa vội vàng giải thích:

- Âu Dương, Tiểu Thiến cũng không phải cố ý, cô cũng đừng so đo, chuyện của chúng ta thì do chúng ta giải quyết, cô cần gì phải đẩy người khác vào làm gì?

- Có gì để nói nữa? Anh nói cho cô ta biết, nếu như cô ta không đồng ý, anh trực tiếp ly hôn, đến lúc đó xem ai mất mặt xấu hổ?

Người phụ nữ được gọi là Tiểu Thiến kia lúc này chợt giật mình tỉnh táo, nàng nghe được lời khuyên Âu Dương Dương của người đàn ông trung niên, thế là không khỏi lớn tiếng nói.

Lúc này đã có vài người vây quanh ba người Âu Dương Dương, tuy Vương Tử Quân cuối cùng cũng không biết có chuyện gì xảy ra, thé nhưng hắn cũng biết rõ một vấn đề, nếu như cứ tiếp tục như vậy thì Âu Dương Dương sẽ là người bị hại.

- Ba người náo loạn cái gì ở đây vậy? Không phải là vì tiền chữa bệnh cho ông cụ ở nhà sao? Chúng ta về nhà nghĩ biện pháp là được, cũng không cần gây rối loạn trên đường.

Vương Tử Quân nhanh chóng đi đến bên cạnh Âu Dương Dương, hắn kéo cả Âu Dương Dương và người đàn ông trung niên kia ra ngoài.

Âu Dương Dương không ngờ sẽ gặp Vương Tử Quân ở đây, thế là tâm tình rối loạn như ma. Khi Vương Tử Quân kéo tay nàng đi, trong đầu nàng chợt rối loạn, cũng không nói lời nào, chỉ tùy ý cho hắn kéo mình ra ngoài.

Tên đàn ông kia nghe thấy Vương Tử Quân hét lên như vậy thì không khỏi sững sờ, cái gì mà tiền chữa bệnh cho ông cụ? Nhưng khi hắn nhìn thấy Âu Dương Dương đi theo tên thanh niên kia ra ngoài, hắn chợt hiểu ra vấn đề, hắn cũng không muốn gây rối loạn trước mặt công chúng, thế là cũng nhanh chóng đi theo.

Lúc này vốn có ba tầng người đến vây quanh xem náo nhiệt, bây giờ nghe nói đó là tranh cãi vì việc gom góp tiền thuốc chữa bệnh cho trưởng bối trong nhà, cả đám cũng không muốn tiếp tục ở lại, thế là chỉ sau nháy mắt thì đám người đã tản đi.

Vương Tử Quân đi đến một góc tường khá rộng cách địa điểm cũ cả trăm mét mới buông lỏng tay hai người kia ra. Âu Dương Dương dùng ánh mắt đã bình tĩnh trở lại để nhìn Vương Tử Quân, sau đó nói:

- Bí thư Vương, cám ơn anh.

- Hừ, Chấn Dũng, tôi nói cô nàng Âu Dương Dương này nhất định không phải là kẻ chịu cô đơn, thế mà anh còn chưa tin.

- Hừ, anh nhìn người đàn ông của người ta xem, cũng không thua kém anh.

Cô gái đi theo được gọi là Tiểu Thiến chờ Âu Dương Dương và Vương Tử Quân chào hỏi nhau xong thì lớn tiếng hô hào.

Vương Tử Quân nghe thấy những lời như vậy thì vẻ mặt chợt biến đổi, nhưng hắn cũng không mở miệng, chỉ nhìn về phía Âu Dương Dương và người đàn ông gọi là Chấn Dũng.

"Hình như mình đã gặp người này ở đâu đó rồi thì phải"

Khi Vương Tử Quân đưa mắt nhìn người đàn ông trung niên thì trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, rốt cuộc là gặp mặt ở đâu? Lúc này hắn thật sự nghĩ không ra.

Gương mặt Âu Dương Dương lúc này đã có hơi đỏ hồng dưới ánh đèn đường, hai mắt phượng càng đầy vẻ phẫn nộ. Nếu so sánh với Âu Dương Dương thì người đàn ông tên là Chấn Dũng kia cũng có chút địch ý, mà cuối cùng thì lại biến thành vui sướng.

- Âu Dương, tôi còn tưởng rằng cô sống rất khổ sở, thì ra cô cũng không cam lòng tụt hậu. Nếu đã như vậy thì coi như xong, chúng ta không truy cứu lẫn nhau, hôm nay xem như thanh toán xong, nếu không sự việc náo loạn cũng bất lợi cho hai bên.

Tên đàn ông nói một câu với Âu Dương Dương, sau đó dùng ánh mắt hung hăng nhìn Vương Tử Quân:

- Tiểu tử, mày...

Người đàn ông trung niên còn chưa kịp nói dứt lời thì một đấm đã giáng vào sau lưng. Trương Thiên Tâm đi theo Vương Tử Quân, vốn hắn là người không có việc gì để làm, bây giờ thấy đối phương dám úp sọt rác lên mặt bạn mình, hắn nào khách khí bỏ qua?

- Tiểu tử cái gì? Tôi cảnh báo ông, nói chuyện phải sạch sẽ một chút, nếu không ông sẽ phế mày...

Có câu "kẻ ngang ngược sợ kẻ lỗ mãng, kẻ lỗ mãng sợ kẻ không muốn sống!" Người đàn ông kia tuy lớn lối trước mặt Vương Tử Quân nhưng đối mặt với một Trương Thiên Tâm áo quần ngăn nắp và lời lẽ hào hùng thì không khỏi có chút sợ hãi.

- Anh...Anh muốn gì? Tôi nói cho anh biết, tôi là giáo sư đại học, nếu anh dám mạo phạm, tôi sẽ không bỏ qua cho anh...

- Ha ha ha, cái gì mà không bỏ qua? Này thằng nhãi, hôm nay ông nói cho mà biết, ông muốn thì chơi cả cục công an, chứ một đứa giáo sư như mày ông không có hứng.

Trương Thiên Tâm chỉ tay vào người đàn ông trước mặt rồi dùng giọng hung hăng nói.

- Chấn Dũng, chúng ta không so đo với bọn họ. Âu Dương Dương, ngày mai nếu không cho chúng tôi một câu trả lời thuyết phục, đừng trách Chấn Dũng đưa cô ra tòa. Chồng, chúng ta đi.

Cô gái Tiểu Thiến quăng ra một câu như vậy, sau đó nàng hung hăng kéo Chấn Dũng đi nơi khác.

Trương Thiên Tâm nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, hắn phát hiện Vương Tử Quân cũng không chặn đối phương lại, thế là cho hai người kia đi qua. Cặp nam nữ quỷ dị này ôm eo nhau công khai bỏ đi.

Âu Dương Dương nhìn cặp nam nữ bỏ đi, nàng cảm thấy hai mắt cay cay, trong đầu chán nản và rối loạn, thế là khóc rống lên.

Vẻ mặt Âu Dương Dương có chút hoảng hốt, biểu hiện cực kỳ đau lòng. Nàng nhìn người phụ nữ kia ôm người đàn ông của mình bỏ đi, nàng nhớ lại năm xưa khi hai người còn vui vẻ bên nhau, nàng đã từng là bảo bối được hắn nâng niu trong lòng bàn tay. Năm xưa người đàn ông kia thật sự rất tuyệt vời, mỗi lần hắn đưa nàng đi dạo phố, căn bản không cần nói gì thì nàng cũng có thể biết được hắn muốn đi đâu. Hai người thật sự rất ăn ý và hiểu nhau, hắn nghĩ cái gì nàng cũng biết, mà nàng nghĩ gì hay muốn gì thì hắn cũng biết.

Âu Dương Dương cảm thấy mình và người đàn ông kia thật sự đã trải qua một khoảng thời gian hôn nhân hạnh phúc, đó là một phần cảm tình khắc cốt ghi tâm, đó là quá khứ mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng hướng tới.

Khi đó mỗi ngày bọn họ đều đi tản bộ, mỗi tối đều đến công viên đi dạo, mãi đến khuya mới về nhà. Bọn họ đi la cà những cửa hàng ven đường, giống như một cặp tình nhân nồng nàn tình cảm trên phim truyền hình, cũng gắp thức ăn cho nhau, đưa thức ăn vào miệng nhau. Âu Dương Dương không ăn thịt vì sợ mập nên nhường tất cả cho hắn, hắn sẽ ăn hết những phần thịt kia, lại đưa những thứ gì không quá béo cho nàng. Nàng thích ăn rau thì hắn sẽ gắp rau cho nàng, tự động gắp những gì nàng không thích sang bên tô của mình.

Vài năm kết hôn và chung sống bên nhau, hai người bọn họ có vẻ cực kỳ hạnh phúc, co vài lần Âu Dương Dương nhìn hắn cho ra những hành động nhỏ nhặt nhưng cực kỳ cảm động, thế là không khỏi chảy cả nước mắt.

Âu Dương Dương nghĩ rằng đi theo một người đàn ông như vậy thì cả đời mình sẽ được hạnh phúc, cũng không biết vì sao mình lại may mắn như vậy.

Không ngờ, thật sự không ngờ có chuyện xảy ra.

Âu Dương Dương cảm thấy mình rất mệt mỏi, bước chân có vẻ không còn sức lực, bóng lưng lộ ra vẻ mệt mỏi và ai oán. Vương Tử Quân cũng không biết nên khuyên cái gì, chỉ có thể an ủi nàng vài câu, nói bí thư Âu Dương cũng đừng quá đau thương, nếu vì một người đàn ông như vậy mà đau lòng thì không đáng.

Trương Thiên Tâm ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh Vương Tử Quân, tuy hắn là kẻ tùy tiện nhưng thật sự nhìn thấy hai người kia có chuyện cần bàn, thế là nhanh chóng leo lên xe bỏ đi.

- Anh ta là Chương Chấn Dũng, nếu xét từ phương diện pháp luật thì là chồng tôi.

Âu Dương Dương thở dài một hơi, nàng miễn cưỡng nở nụ cười với Vương Tử Quân, trong hốc mắt lại bắt đầu chảy ra một hàng lệ nóng

Tuy đã sớm nhìn ra mối quan hệ không giống như bình thường của Âu Dương Dương và người đàn ông trung niên kia, nhưng bây giờ Vương Tử Quân vẫn có chút bất ngờ. Xem ra mọi nhà đều có sự việc khó giải quyết, đều có chút vấn đề, hôn nhân của Âu Dương Dương xảy ra vấn đề, hạnh phúc gia đình đổ vỡ, thật sự rất khốn khổ.

- Hôn nhân của chúng tôi thực chất chỉ còn là danh nghĩa mà thôi, người phụ nữ đi cùng anh ta, chính là sinh viên của anh ta trước kia. Tôi chỉ cảm thấy không cam lòng, giống như cực kỳ khó chịu vì bị người đàn ông kia phụ lòng mình.

Âu Dương Dương lúc này giống như thật sự cần một người để trút ra những phiền muộn trong lòng.

- Bí thư Âu Dương, thứ cho tôi nói thẳng, nếu như lúc này mà chị ly hôn thì thật sự không phải lựa chọn sáng suốt.

Vương Tử Quân biết mình khuyên Âu Dương Dương như vậy là có chút tàn nhẫn, nhưng hắn cũng không cổ vũ Âu Dương Dương chia rẽ gia đình của mình. Dù sao thì nàng cũng là người trong quan trường, hơn nữa còn là một người phụ nữ xinh đẹp, có chút động tĩnh gì sẽ truyền đi rất xa. Vì thế hắn trầm mặc một lúc, cuối cùng nói ra lời đề nghị của mình.

Lúc này trong một quán cơm ở phía bên kia đường lại mở một bài nhạc buồn: "Yêu một người vốn đã không muốn quay về, chờ đợi một người vốn đã không còn tình cảm. Nước mắt đã cạn, cửa đã đóng, cặp môi mím chặt, cần gì phải đau khổ cưỡng cầu, đâu khổ truy đuổi..."

Một khúc hát như vậy làm cho cảm tình của Âu Dương Dương bị đè nén lâu nay chợt bùng phát, nàng ngồi mà cúi đầu, cảm giác mất hết sức lực. Nàng không nhìn Vương Tử Quân, cũng không nghe lời hắn nói, vẻ mặt rất mệt mỏi, tất cả cảm giác đau lòng đều ghi rõ trên mặt.

Âu Dương Dương tất nhiên hiểu những gì Vương Tử Quân đang nhắc nhở mình, lúc này là thời điểm quan trọng nàng tiếp nhận vị trí phát triển lao động, nếu như bây giờ kết thúc hôn nhân, như vậy sẽ tạo nên một ảnh hưởng khó thể đo lường với tương lai chính trị của nàng.

Đối với người trong thể chế thì tương lai chính trị còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình, chứ đừng nói đến chuyện tình cảm.

Dù sao anh cũng đang tại vị và có chức vụ rõ ràng, tất nhiên kẻ thù chính trị cũng chỉ nhìn chằm chằm vào anh, để xem anh có đuôi cho người ta tóm vào tay hay không. Dù xuất phát từ bất kỳ nguyên nhân gì, chỉ là ly hôn thì sẽ để lại một câu hỏi lớn, sẽ làm cho người ta suy nghĩ lung tung, dùng lời tổng kết của một người tràn đầy cảm xúc thì đó là tình huống trúng đạn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m

- Tôi biết rõ điều này, thế cho nên hắn mới uy hiếp tôi, muốn thông qua nó để uy hiếp tôi, để tôi giúp anh ta làm một việc.

Âu Dương Dương ngẩng đầu lên thật mạnh nói:

- Chuyện trong nhà tôi sẽ cố gắng xử lý tốt, tôi cũng tin bí thư Vương có thể giữ được bí mật này.

- Điều này thì bí thư Âu Dương cứ yên tâm.

Vương Tử Quân nói lời bảo đảm với Âu Dương Dương, sau đó trầm ngâm một chút rồi nói:

- Bọn họ ép chị làm gì? Nói tôi xem, biết đâu tôi có vài lài khuyên hữu ích cho chị?

- Cũng không có gì, chính là muốn tôi giúp bọn họ cho vay không tuân theo quy định. Bây giờ bọn họ đang mở công ty thiết kế, kinh doanh thâm hụt, cần phải có một nguồn vốn lưu động để công ty có thể vận chuyển bình thường. Nhưng lúc này bọn họ đã không còn gì để gán nợ, nào có ngân hàng nào cho bọn họ vay nữa?

Âu Dương Dương nói, giọng điệu có vài phần đùa cợt.

Còn bao nhiêu yêu và hận thì chỉ cần nhìn mặt Âu Dương Dương là biết, rõ ràng bây giờ tình cảm của nàng với người chồng cũ đã là yêu ít nhưng hận nhiều.

- Vì vậy mà bọn họ muốn thông qua chị để được cho vay?

Vương Tử Quân chợt phán đoán ra cách làm của Âu Dương Dương trong sự kiện lần này, hắn nói tiếp:

- Công ty của bọn họ tên gì?

- Công ty thiết kế Tư Trình.

Âu Dương Dương phất tay nói tiếp:

- Bí thư Vương, chúng ta hôm nay cũng đừng thảo luận đề tài mất hứng này nữa, bây giờ anh có rãnh không? Nếu không thì chúng ta uống vài ly.

Vương Tử Quân lúc này cũng không muốn uống rượu với Âu Dương Dương, với trạng thái của nàng vào hiện tại mà mượn rượu giải sầu thì không bao lâu sẽ say ngất. Nhưng nếu hắn từ chối thì sợ nàng sẽ đi uống rượu một mình, cũng không biết sẽ phát sinh vấn đề gì.

Đọc truyện chữ Full