TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 427: Chính quyền nhân dân yêu nhân dân

Ba ly rượu đầy cũng không ít rượu nhưng Lữ Nham Phương uống xong chẳng có vấn đề gì, chỉ là gương mặt có hơi đỏ mà thôi. Hắn uống xong ly cuối thì dốc ngược ly cười ha hả nói:

- Bí thư Vương, nếu ngày để mắt đến tôi thì có thể uống một ly rượu nhận lỗi này của tôi.

Vẻ mặt đám người Hoắc Tương Nhiễm đi theo Vương Tử Quân đều rất khó coi, dù sao Vương Tử Quân cũng là bí thư tỉnh đoàn, bây giờ lại bị ép trước mặt đám người thành phố Tam Hồ, tất nhiên sẽ rất mất thể diện.

Nhưng Lữ Nham Phương đã uống ba ly, nếu mình đứng lên thì sợ rằng sự việc truyền ra ngoài cũng không hay. Nhưng nếu thật sự để cho Vương Tử Quân uống hết ly rượu kia, bọn họ biết rõ tửu lượng của Vương Tử Quân, biết rõ ý nghĩ của nó là thế nào.

- Chủ tịch Lữ, trước tiên nghỉ ngơi ăn vài miếng cái đã.

Lỗ Điền Thành là người mời Vương Tử Quân đến tham gia bữa tiệc, vẻ mặt hắn chợt biến đổi. Hắn thầm hối hận, nếu không hắn sẽ chẳng mời Vương Tử Quân đến tham gia làm gì, nếu Vương Tử Quân không uống thì quá nguy, nếu chính mình gây ra xích mích với một cán bộ tương lai vô lượng như Vương Tử Quân, thật sự là tổn thất rất lớn.

Chủ tịch Tằng cũng có ý muốn ngăn cản Lỗ Điền Thành, hắn cũng khuyên nhủ:

- Chủ tịch Lữ, uống nhiều như vậy làm gì? Hôm nay gặp mặt bí thư Vương là chuyện vui, anh nên nghỉ ngơi một chút.

Lữ Nham Phương lắc đầu, hắn nâng ly rượu nhìn về phía Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, ngài coi như nể mặt tôi uống ly rượu này, nếu ngài không uống thì xem như xem thường đám cán bộ tuyến dưới chúng tôi.

Vương Tử Quân rất tỉnh táo, hắn nhìn hai ly rượu đầy, biết mình nếu uống hết thì sợ rằng đứng lên không nổi. Dù lúc này hắn thật sự không muốn ép người ta khó thể xuống đài, thế nhưng bị một người ép rượu theo kiểu như vậy, thật sự cũng không phải dễ chịu cho lắm.

- Tôi nghe nói bí thư Vương đến đây dùng cơm, thế cho nên cố ý đến uống với các anh em vài ly.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Quách Tiên Vi tiến vào với nụ cười tươi sáng.

Quách Tiên Vi là phó phòng tổ chức tỉnh ủy, là một người có quyền vị ở trên tỉnh, lúc này hắn đến thì chủ tịch Tằng vội vàng đứng lên.

Vương Tử Quân thấy Quách Tiên Vi đến thì thầm nghĩ quá trùng hợp. Từ sau khi hắn đến công tác ở tỉnh đoàn thì mối quan hệ với Quách Tiên Vi càng thêm thân cận. Lúc này hắn đứng lên nói:

- Trưởng phòng Quách, anh không trách tôi không hiểu quy củ đấy chứ? Phải là tôi đến mời rượu anh, sao có thể để anh đến mời rượu thế này được?

Căn phòng vốn không lớn, Quách Tiên Vi thấy tình thế trước mặt, thấy một người đàn ông mặt đen đang cầm ly rượu lớn mời Vương Tử Quân, thế là hắn chợt hiểu sự kiện gì đang xảy ra.

Quách Tiên Vi có quan hệ rất tốt với Vương Tử Quân, tất nhiên hắn biết rõ tửu lượng của Vương Tử Quân là thế nào, bây giờ có người mời Vương Tử Quân bằng loại ly lớn như vậy, đây tuyệt đối là làm khó Vương Tử Quân.

Trong mắt Quách Tiên Vi thì Vương Tử Quân tuyệt đối là một người xứng đáng kết giao. Hắn đi vào phòng một lát đã biết ba người ngồi đây là cán bộ thành phố Tam Hồ, sau đó nhìn quanh bốn phía, tất cả đã quá rõ ràng. Người ngồi cùng hàng ghế với Vương Tử Quân chính là phó chủ tịch thường vụ thành phố Tam Hồ là Tằng Ái Quân, người vừa mời rượu rõ ràng là cấp dưới của Tằng Ái Quân.

Nếu là Tằng Ái Quân mời rượu thì Quách Tiên Vi muốn giải vây giúp Vương Tử Quân sẽ có chút khó khăn, thế nhưng lúc này thấy người mời rượu là thuộc hạ của Tằng Ái Quân thì cũng không cần phân trần, hắn đi đến trước mặt Vương Tử Quân nói:

- Bí thư Vương, anh em chúng ta còn khách khí như vậy sao?

Quách Tiên Vi nói rồi quay sang nhìn Tằng Ái Quân:

- Chủ tịch Tằng, tôi mượn bảo địa của anh để kính phật một lần, anh sẽ không để bụng đấy chứ?

Tằng Ái Quân biết Quách Tiên Vi, dù sao thì Quách Tiên Vi cũng là phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy, tất nhiên sẽ kính sợ hơn so với Vương Tử Quân. Dù sao đối phương cũng là lãnh đạo phòng tổ chức tỉnh ủy, cấp bậc hai bên là tương đồng nhưng lại nắm trong tay mạng sống chính trị của mình.

- Ha ha, trưởng phòng Quách, một lãnh đạo như anh ngày bình thường tôi mời không được, hôm nay được gặp anh thật sự là may mắn ba đời. Nhưng dù gì thì tôi cũng phải nói, hôm nay dù là anh hay bí thư Vương cũng đừng chối, phải cho một người làm chủ nhà như tôi mời mỗi vị lãnh đạo một ly.

Tằng Ái Quân nói rồi vung tay cho nhân viên phục vụ đưa đến một chai rượu, sau đó cười ha hả nói.

Tằng Ái Quân lúc này cũng nhân cơ hội mà khẽ nói một câu với Lữ Nham Phương, nhưng đối phương lại không nói gì. Vị phó chủ tịch thường vụ thành phố Tam Hồ thật sự cảm thấy không thoải mái vì biểu hiện của Lữ Nham Phương, hắn thầm hận đối phương thật sự đã làm cho bầu không khí chẳng được thoải mái. Nhưng dù thế nào cũng phải chịu, dù mình không thích Lữ Nham Phương, thế nhưng người này lại được bí thư thị ủy Tam Hồ tán thưởng. Ngoài mặt thì Tằng Ái Quân cũng không dám ra tay đối phó với Lữ Nham Phương, ít nhiều cũng sợ ném chuột vỡ bình. Nhưng bây giờ cơ hội đã đến, tất nhiên hắn sẽ không ngại tiến lên giẫm một cái, để đối phương phải cúi xuống như lừa.

Ba vị cán bộ lãnh đạo cấp phó giám đốc sở cùng nhau mời rượu, sau đó bắt đầu lên tiếng trò chuyện vui vẻ, cũng không thèm quan tâm đến Lữ Nham Phương. Đám người nơi đây đều là lão quan trường, lúc này Lữ Nham Phương rõ ràng bị ba vị lãnh đạo bỏ qua, thế cho nên cũng không thèm quan tâm đến Lô Nam, đỡ chọc vào phiền toái không cần thiết.

Cuối cùng vẫn là Quách Tiên Vi đi một vòng rót rượu, người đầu tiên là Vương Tử Quân, sau đó là Hoắc Tương Nhiễm, người thứ ba là Tằng Ái Quân, chỉ ba người này được cụng ly với anh Quách, những người khác thì đều cười mà qua.

Dù không được cụng ly, thế nhưng được phó phòng tổ chức rót rượu cũng đủ làm cho tâm tình của đám cán bộ thành phố Tam Hồ tăng mạnh, thật sự ăn nói vui vẻ rộn rã. Nhưng không biết có phải là Quách Tiên Vi đã hồ đồ hay không, khi đi một vòng rót rượu lại quên đi Lữ Nham Phương.

- Chủ tịch Tằng, anh về nói với bí thư Khả, nói rằng anh ấy nên cám ơn bí thư Vương mới được. Sự kiện các anh tự tiện điều động giáo viên tình nguyện vào công tác trong khối chính quyền huyện đã làm cho lãnh đạo tỉnh ủy rất mất hứng, đã ra chỉ thị điều tra thật nghiêm, nếu như không phải bí thư Vương lên tiếng cho các anh, chỉ sợ các anh khó tránh khỏi tình huống bị lãnh đạo trách phạt.

Quách Tiên Vi lúc này đã đi mời rượu một vòng, bây giờ dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói với Tằng Ái Quân.

Tằng Ái Quân tuy không biết Quách Tiên Vi nói thật hay nói giả, thế nhưng lúc này phó phòng Quách nói như vậy thì hắn cũng chỉ có thể thành thật lắng nghe mà thôi. Hắn nâng ly rượu lên vừa nói sẽ quay về và báo cáo với bí thư Khả, sẽ đặc biệt đến đây mời khách bí thư Vương, đồng thời tiếp tục cụng ly với đám người bí thư Vương.

Mười phút sau Quách Tiên Vi cáo từ bỏ đi, Vương Tử Quân nhìn về phía Lữ Nham Phương đang cầm ly rượu vẫn rơi vào tình thế tiến thối lưỡng nan, sau đó hắn đứng lên nói:

- Chủ tịch Tằng, hôm nay tôi thật sự rất vui nhưng bây giờ còn có chút chuyện, đợi lần sau chủ tịch Tằng đến thành phố Sơn Viên thì chúng tôi sẽ mời khách, chúng ta sẽ uống một bữa cho thoải mái, không say không về.

Lữ Nham Phương đang chuẩn bị kiên trì tiến lên, hắn thấy Vương Tử Quân đứng dậy nói lời cáo từ thì chợt cảm thấy xấu hổ ngây cả người. Đúng lúc hắn đứng không được và ngồi không xong thì thấy Tằng Ái Quân trừng mắt hung hăng nhìn mình.

Vương Tử Quân được đám cán bộ vây quanh đi xuống cầu thang, Lữ Nham Phương vẫn còn đang nâng ly không biết làm sao cho phải. Hắn ngửa cổ uống cạn ly rượu, cảm giác bức bối liên tục bùng lên trong lòng, gương mặt đen nhẻm bây giờ đã đỏ tím.

- Anh Lữ, anh việc gì phải khổ cực như vậy? Vương Tử Quân là phó bí thư chủ trì công tác của tỉnh đoàn, anh trêu chọc vào thì được gì? Anh xem việc này nên làm thế nào bây giờ?

Một trong những người đi theo Tằng Ái Quân đến mời rượu Vương Tử Quân khẽ dùng giọng oán trách nói với Lữ Nham Phương.

Lữ Nham Phương thấy bạn mình nói lời phàn nàn thì trên mặt thật sự không nhịn được, hắn cầm ly rượu trong tay, chờ mọi người đi ra khỏi phòng thì ném mạnh xuống đất.

- Xoảng!

Thủy tinh vỡ nát, rượu thừa ở bên trong cũng làm cho sàn nhà trở nên ẩm ướt.

"Cần gì phải như vậy?"

Ý nghĩ này xuất hiện trong lòng Lữ Nham Phương, hắn thật sự cảm thấy khổ sở.

Khi Lữ Nham Phương đang cực kỳ hối hận thì một nữ nhân viên phục vụ hơn hai mươi tuổi đi vào trong phòng, khi thấy hai chiếc ly bị ném vỡ nát thì trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn.

- Chào tiên sinh, xin hỏi cần phục vụ gì thêm hay không?

Nữ nhân viên phục vụ đi đến trước mặt Lữ Nham Phương rồi cười tủm tỉm nói.

Lữ Nham Phương lúc này đang cực kỳ hối hận, hắn nghe thấy nhân viên phục vụ lên tiếng hỏi thăm thì tức giận nói:

- Không.

- Thật xin lỗi, tiên sinh, dựa theo quy định của khách sạn của chúng tôi, tất cả thức ăn đều do nhân viên phục vụ quản lý.

- Vì vậy thật xin lỗi khi nói với ngài, hai chiếc ly ngài vừa đánh vỡ sẽ phải tính cả vào tiền ăn...

Lữ Nham Phương nhìn gương mặt với nụ cười rạng rỡ của nữ nhân viên phục vụ, hắn chỉ cảm thấy dạ dày co bóp dữ dội, thế là cũng không nhịn được nữa, mở miệng phun ra như tháo cống.

Nữ nhân viên phục vụ không ngờ vị khách hàng nhìn có vẻ ngăn nắp gọn gàng, ung dung bình tĩnh kia lại đột nhiên nôn ói như thế, nàng không kịp tránh và bị Lữ Nham Phương phun lên mặt, thế là một tiếng thét chói tai vang lên trong phòng.

Đám người Tằng Ái Quân và Lỗ Điền Thành đi xuống tiễn chân Vương Tử Quân, bây giờ bọn họ chuẩn bị lên phòng thu dọn đồ đạc, bọn họ chợt nghe thấy tiếng thét chói tai vang lên từ bên trong thế là kinh ngạc chạy nhanh trở về. Không những là bọn họ, ngay cả những người từ trong các gian phòng khác cũng chạy đến xem.

Tình cảnh trước mắt làm cho không ít người cảm thấy kinh ngạc, nhưng sau đó lại cảm thấy buồn cười. Lúc này quản lý khách sạn đã đi đến hỏi có chuyện gì xảy ra, sau đó để nữ nhân viên kia đi thay quần áo, hơn nữa còn nói lời xin lỗi chân thành với nhóm người Tằng Ái Quân. Khánh hàng là thượng đế, khách sạn cũng không muốn làm cho nhóm người Tằng Ái Quân cảm thấy bực mình.

Sự kiện này giống như một hòn đá nhỏ ném xuống hồ nước yên tĩnh tung tóe lên chút bọt nước rồi nhanh chóng kết thúc, nhưng lại có vài người ranh ma không chịu buông tha cho Lữ Nham Phương. Kết quả là tin tức chủ tịch Lữ nôn mửa lên mặt nhân viên khách sạn đã lặng lẽ lan truyền khắp thành phố Tam Hồ, tất nhiên tin tức truyền ra nhân gian sẽ phát sinh nhiều dị bản bất ngờ.

...

- Bí thư Vương, trước mặt là thôn Thất Hạnh Truân, anh nhìn cánh rừng hạnh kia xem, nghe nói thôn của bọn họ sở dĩ có tên như vậy là vì lúc đầu nơi đây chỉ có bảy cây hạnh mà thôi.

Triệu Quốc Lương chỉ về phía một cánh rừng hạnh cách đó không xa, hắn dùng giọng tươi cười nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khẽ dịch người, ánh mắt càng thêm tùy ý. Lúc này cánh rừng hạnh bên ngoài đang vào mùa rụng lá, nhưng một cánh rừng rộng cũng đủ làm cho người ta sinh ra cảm giác vui vẻ mát mắt.

- Đáng tiếc là chúng ta đến không đúng thời điểm, nếu là mùa quả chín, có thể được một bữa ngon miệng rồi.

Thái Thần Bân đang lái xe ở hàng ghế phía trước cười ha hả nói.

Đường đi khá nhỏ, miễn cưỡng có thể đủ cho một chiếc xe chạy qua, thế nên xe chạy phải cực kỳ chú ý, vì thế từ khi chạy trên con đường này thì Thái Thần Bân rất ít khi nói chuyện, đều đặt tất cả lực chú ý lên vấn đề lái xe.

- Vậy thì đợi đến mùa quả chín chúng ta lại đến lần nữa.

Vương Tử Quân cười cười rồi khẽ nói.

Xe dừng lại, Thái Thần Bân quay sang nói với Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, đường phía trước đã bị chặt đứt, nếu muốn lên núi thì chỉ có thể đi theo con đường nhỏ kia mà thôi.

Vương Tử Quân từ trên xe bước xuống, hắn thấy một con đường mòn chỉ khoảng một mét uốn lượn trước mắt, có thể thấy loáng thoáng vài căn nhà dưới núi sáu bảy trăm mét.

"Chỗ này có lẽ là thôn Thất Hạnh Truân!"

Dù Vương Tử Quân cũng không có kinh nghiệm đi đường núi, nhưng hắn cũng biết con đường núi dài năm sáu cây số kia thực tế phải mất vài tiếng đồng hồ.

Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, Vương Tử Quân nói với Thái Thần Bân:

- Thần Bân, khóa xe kỹ lại, chúng ta lên núi.

- Vâng.

Thái Thần Bân rất hiểu tính cách của Vương Tử Quân, tuy thật lòng thì hắn không muốn bí thư Vương phải khổ sở leo núi, nhưng hắn cũng biết sẽ chẳng thể nào khuyên được lãnh đạo của mình. Thế là hắn nhanh chóng khóa xe lại, đeo chiếc ba lô có sẵn vài vật phẩm đã chuẩn bị từ trước và bắt đầu xuất hành.

Ba người xếp thành một hàng chậm rãi đi lên núi, con đường giống như ruột dê, vừ nhỏ vừa ngoằn ngoèo, càng đi về phía trước thì đường càng trống. Lúc đầu ba người còn có chút hưng phấn, nhưng một lúc sau thì bắt đầu mồ hôi đầm đìa, đường mấp mô cũng không dễ đi, nếu không cẩn thận sẽ bị hụt chân ngay.

- Bí thư Vương, hèn gì có câu nói muốn làm giàu thì trước tiên phải làm đường, sau đó mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

Triệu Quốc Lương nhìn con đường nhỏ rồi nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đồng ý với lời nói của Triệu Quốc Lương, nhưng muốn làm một con đường thì tiến bỏ ra cũng không ít, vì một thôn nghèo khó như vậy mà làm con đường lớn, chỉ sợ tài chính địa phương sẽ không đủ sức.

Lần này nhóm Vương Tử Quân đi xuống chủ yếu là muốn xem xét tình huống cụ thể của một giáo viên tình nguyện xuống thôn xóm vùng sâu để giảng dạy. Trước nay Vương Tử Quân nắm rất chắc việc chứng thực các giáo viên xuống nhận công tác, ngoài tổ giám sát thì mỗi quảng thời gian sẽ lựa chọn một thôn để tự mình xuống thị sát.

Không nằm ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, sau khi đi được năm kilomet thì bọn họ mới đến Thất Hạnh Truân. Người trong thôn thấy có vài kẻ xa lạ đi đến thì tỏ ra ngạc nhiên và không chủ động chào hỏi, dù sao thì khoảng thời gian qua cũng có khá nhiều tình huống như vậy, người thành phố thích du lịch leo núi ngẫu nhiên đến đây cũng không có gì ngạc nhiên.

Thôn Thất Hạnh Truân cũng không lớn, cũng chỉ là vài chục gia đình, thế nên đến đây tìm trường học cũng không quá khó.

Nhóm người Vương Tử Quân đi bộ không bao lâu thì nghe thấy tiếng đọc sách lanh lảnh, thế là trên mặt Vương Tử Quân chợt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Nói là trường học nhưng thực tế chỉ là một gian nhà gạch ba gian, bên trong có vài dãy bàn, có hơn ba mươi đứa bé đang học tập ở bên trong. Vương Tử Quân thấy một thanh niên đeo kính đang nghiêm túc giảng dạy cho học sinh.

Vương Tử Quân cũng không đi vào bên trong, hắn đứng bên ngoài phòng nhìn đám học sinh lật sách giáo khoa, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác vui mừng. Chỉ cần đám học sinh kia được học những gì mà bọn trẻ cùng độ tuổi được học ở thành phố, như vậy đã là một thành công rất lớn.

Triệu Quốc Lương và Thái Thần Bân cũng đứng bên cạnh Vương Tử Quân, bí thư Vương không nói lời nào thì hai người bọn họ cũng không lên tiếng, sợ quấy nhiễu lãnh đạo. Khi Vương Tử Quân ngẩng đầu lên, Triệu Quốc Lương đưa mắt nhìn thoáng qua người thanh niên bên trong, tỏ ý cho đối phương đi ra ngoài.

Vương Tử Quân khoát tay cho giáo viên tiếp tục giảng bài, hắn thuận miệng nói:

- Cứ để bọn họ dạy và học bình thường, chúng ta đi dạo một vòng xem thế nào.

Diện tích của ngôi trường phải lên đến hai sào, có một khoảng sân nhỏ, chủ yếu là đất đá, có một cột cờ nho nhỏ nhưng chính nó lại làm cho trường tiểu học này có thêm chút sức sống.

- Chào ngài, xin hỏi các ngài là...

Giáo viên vừa rồi còn giảng bài không biết đã đi ra từ khi nào, sau khi đưa mắt đánh giá thì nhanh chóng tiến lên hỏi nhóm người Vương Tử Quân.

Triệu Quốc Lương là thư ký, có đôi khi nhiệm vụ giới thiệu thân phận của lãnh đạo mình với người đối diện là một phần công tác của hắn. Lúc này hắn nghe thấy đối phương đặt câu hỏi, thế là chuẩn bị mở miệng. Vương Tử Quân cũng không chờ Triệu Quốc Lương mở miệng, hắn vung tay lên nói:

- Chúng tôi đến từ thành phố Tam Hồ, hôm nay trời đẹp nên đến đây đi dạo.

- À, các anh đến từ thành phố Tam Hồ sao? Coi như các anh biết chọn địa điểm, chố này phong cảnh rất tốt, lại có bầu không khí trong lành tươi mát.

Thầy giáo trẻ tuổi vừa nói vừa gãi đầu:

- Các anh có khát nước không, mời mọi người uống nước.

- Cám ơn anh, cũng có hơi khát.

Vương Tử Quân khẽ cười với thầy giáo trẻ ở đối diện, sau đó dùng giọng không chút khách khí nói.

Thầy giáo trẻ đưa ba người đến một căn phòng nhỏ hơn mười mét vuông, bên trong ngoài một cái bàn và hai chiếc ghế thì cũng không còn gì khác, nhìn qua đã thấy cuộc sống nơi đây không dễ dàng gì.

- Chỗ này cũng không có ly gì cả, các anh cũng đừng cười.

Thầy giáo trẻ này là sinh viên mới tốt nghiệp tình nguyện đến đây nhận công tác, lúc này hắn gặp được nhóm người Vương Tử Quân thì tỏ ra rất vui vẻ, hắn rót ba chén nước rồi cười ha hả mời nhóm Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nâng chén uống một ngụm, sau đó khẽ cười nói:

- Như thế này là tốt rồi, chúng ta uống nước, cũng không phải là uống chén.

Vương Tử Quân nói một câu vui đùa cũng xem như kéo khoảng cách giữa hai bên lại với nhau, thầy giáo trẻ kia cũng là một sinh viên năng động, thế cho nên chỉ một lúc sau đã nói rõ các thông tin về mình.

Thầy giáo này họ Điền, tên đầy đủ là Điền Hiểu Minh, là một sinh viên vừa tốt nghiệp trường đại học sư phạm thành phố Sơn Viên, vì hắn không muốn bị phân phối về huyện thành nhà mình, thế cho nên tham gia hoạt động lần này của tỉnh đoàn.

- Tôi dạy học ở nơi đây, ngoài có chút buồn thì tất cả thứ khác đều rất tốt.

Đỗ Hiểu Mạn châm thêm nước cho Vương Tử Quân rồi nói tiếp:

- Nhưng nếu nói tôi thật sự cắm rể ở chỗ này, tôi thật sự không làm được.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, dù sao thì gian khổ và buồn bực một thời gian dài cũng không phải là vấn đề mà ai cũng có thể tiếp nhận được.

- Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, có thể truyền đạt kiến thức của mình cho những đứa trẻ ở thôn xóm khắc khở như thế này, tôi cũng cảm thấy rất vui. Tôi bây giờ hy vọng mình có thể giữ vững tinh thần công tác, đến kỳ này năm sau sẽ có người đến tiếp nhận công tác của tôi, sẽ tiếp tục thực hiện nhiệm vụ ở nơi đây.

Đọc truyện chữ Full