- Giúp đỡ vì học sinh miền núi...
Chữ đỏ phối hợp với thùng trắng rất bắt mắt, nhưng nhìn chiếc thùng khá lớn, căn bản không hợp với Lâm Dĩnh Nhi.
Vương Tử Quân cũng không nhanh chóng đi đến quấy rầy Lâm Dĩnh Nhi, hắn đứng nơi đó nhìn nàng.
Dù Lâm Dĩnh Nhi nở nụ cười sáng lạn nhưng số người bỏ tiền cũng không nhiều. Vương Tử Quân thống kê một chút, nói chung có bảy tám người đi qua mới có một người dừng lại quyên tiền, hơn nữa chỉ là một hai đồng mà thôi.
- Chào tiên sinh!
Vương Tử Quân cất bước đi đến, lúc này Lâm Dĩnh Nhi khá là mệt mỏi, hắn đi đến trước mặt nàng.
Vương Tử Quân cười cười lấy từ trong túi áo ra một trăm đồng bỏ vào trong thùng của Lâm Dĩnh Nhi.
- Cám ơn anh, tôi thay mặt bọn trẻ cám ơn lòng tốt của anh, chúc anh cả đời bình an.
Hai mắt Lâm Dĩnh Nhi thật sự sáng ngời, rõ ràng một trăm đồng kia làm cho nàng mừng rỡ. Nàng cúi đầu cảm tạ, khi ngẩng đầu lên theo bản năng thì phát hiện đó là Vương Tử Quân, nụ cười trên mặt chợt ảm đạm.
- Anh đúng là, làm tôi mừng hụt.
Lâm Dĩnh Nhi trừng mắt nhìn Vương Tử Quân, sau đó nói bằng giọng có vài phần tức giận.
Vương Tử Quân cười cười nhận lấy thùng quyên góp trong tay của Lâm Dĩnh Nhi, sau đó hắn cười nói:
- Em không đi dạy học sao mà chạy đến đây?
- Còn không phải bị ép sao? Trường học đã quá dột nát, tình hình tài chính của huyện đang căng thẳng, đợi đến khi bọn họ dư dả mới có thể ưu tiên cho chúng tôi được. Hôm nay em muốn đến thành phố để tranh thủ một chút, không ngờ từ trên xuống dưới đều nhất trí với nhau, bọn họ cùng bày ra hàng loạt khó khăn. Cầu người không bằng cầu mình, thế cho nên em mới quyết định tự mình quyên tiền, coi như tìm chút tiền sửa chữa trường học.
- Em cũng không biết đến tìm anh sao?
Vương Tử Quân dùng ánh mắt vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Lâm Dĩnh Nhi rồi hỏi.
- Em cũng không muốn tạo thành gánh nặng cho anh, việc gì em có khả năng hoàn thành thì căn bản không muốn gây phiền toái cho anh.
Lâm Dĩnh Nhi dùng ánh mắt trong trẻo nhìn Vương Tử Quân, sau đó nàng nói ra từng chữ một.
Lúc này Lâm Dĩnh Nhi cũng vì đứng dưới nắng quá lâu mà gương mặt đỏ bừng bừng, Vương Tử Quân thấy như vậy mà sinh ra cảm giác thương tiếc, hắn định vươn tay an ủi nàng một chút, thế nhưng đưa tay ra một nửa thì xấu hổ dừng lại.
"Mình là gì của cô ấy? Không nên có hành vi thân mật như vậy, không thể cho cô ấy tiếp tục sinh ra ý nghĩ ảo tưởng với mình."
Vương Tử Quân khẽ cười một tiếng rồi nói:
- Xem như hôm nay em làm việc bỏ nhiều công sức, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước.
Lâm Dĩnh Nhi nhìn dòng người hối hả, trong mắt có chút không muốn nhưng vẫn gật đầu nói:
- À, quả thật có chút đói bụng, như vậy chúng ta đi ăn cơm thôi.
- Cướp, bắt cướp.
Những âm thanh dồn dập vang lên, một hình bóng nhỏ bé từ phương xa chạy đến như bay.
Lúc này là giờ tan tầm, dù người kia chạy trốn rất nhanh nhưng cũng không thể nào tránh được đám người đi đường. Hắn chạy được hơn trăm mét thì bị vài tên thanh niên đạp ngã xuống đất.
- Theo em đến đó xem thế nào.
Vương Tử Quân cũng căn bản không có hứng thú với những chuyện trộm cướp, hơn nữa bây giờ hắn cũng không thích hợp đến những nơi tập trung đông người để xem náo nhiệt. Tuy hắn có đeo kính râm nhưng thật sự khó đảm bảo không có người nào nhận ra. Nhưng Lâm Dĩnh Nhi đang định đi ăn với Vương Tử Quân thì chợt khựng người, vẻ mặt chợt biến đổi, nàng kéo tay Vương Tử Quân chạy về phía tên trộm.
- Tiểu tử này là con nhà ai? Sao không chịu học tập cho giỏi? Mới bao nhiêu tuổi đầu mà đã học đòi người ta đi móc túi, như vậy sau này còn tương lai sao?
- Sáu tuổi trộm kim, lớn lên trộm vàng, còn nhỏ thế này mà không lo học, lớn lên chẳng phải sẽ là phần tử phá hoại sao?
- Hai ngày trước nghe nói có một cô gái đi xe đạp bị đạp đổ xe, sau đó còn bị cướp bóp, không biết có phải là nó gây ra không?
- Đúng rồi đấy, trước tiên cho nó một trận no đòn, cho nó một bài học, đám trộm cướp móc túi thế này quá mức ghê tởm.
Khi mọi người đang nghị luận ồn ào thì có hai tên thanh niên tiến lên bẻ ngoặt hai tay tên trộm.
Tên trộm bị ép mặt xuống đất, một gương mặt không có quá nhiều hoảng hốt, chỉ có lạnh lùng.
- Hứa Tiểu Long, sao em lại ở chỗ này?
Lâm Dĩnh Nhi nhìn thấy tên thiếu niên mười mấy tuổi kia, nàng chợt mở miệng nói, giọng điệu khó tin.
Tên thiếu niên thấy Lâm Dĩnh Nhi thì gương mặt khẽ động, nhưng ngay sau đó nó quay mặt đi chỗ khác, giống như dùng hành vi của mình để từ chối câu hỏi của Lâm Dĩnh Nhi.
- Hai anh làm gì vậy? Còn chưa thả nói ra, các anh sẽ làm nó bị đau.
Lâm Dĩnh Nhi thấy Hứa Tiểu Long đau đến mức trợn mắt há mồm, thế là đau lòng giậm chân nói.
Hai tên thanh niên thấy Lâm Dĩnh Nhi xinh đẹp hơn người, bây giờ lại nổi giận dậm chân, thế là không tự chủ được phải buông lỏng tay ra.
- Hứa Tiểu Long, em nói xem có chuyện gì xảy ra? Em không đi học sao? Thế nào lại chạy đến đây?
Lâm Dĩnh Nhi ngồi xổm xuống khẽ hỏi.
- Cô Lâm, em không đi học nữa, cô cũng đừng lo cho em.
Hứa Tiểu Long nói rồi quay đầu muốn chạy.
- Đứng lại!
Lâm Dĩnh Nhi chụp lấy tay của Hứa Tiểu Long.
Vương Tử Quân thấy đám người kéo đến xem náo nhiệt ngày càng nhiều, thế là hắn tranh thủ thời gian nói:
- Cậu này còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện nên làm chuyện xấu, mọi người cũng đừng tiếp tục vây quanh chỗ này làm gì nữa. Chúng tôi nhất định sẽ đưa nó về nhà, các vị vừa tan tầm, chắc chắn đã rất mệt mỏi, nên về nhà dùng cơm thì hay hơn.
Đám người đứng xem náo nhiệt thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì bỏ đi khá nhiều, những người khác muốn ở lại xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, bây giờ cũng cảm thấy có chút xấu hổ, thế là cũng bỏ đi.
- Dù thế nào thì hôm nay em phải theo cô đi về.
- Em gái, dưa hái xanh không ngọt, Tiểu Long đi theo em nhưgn trái tim còn đặt ở chỗ này, như vậy thì có ích gì?
Khi Hứa Tiểu Long cúi đầu thì một giọng điệu có chút ngả ngớn vang lên sau lưng Vương Tử Quân.
Hứa Tiểu Long nghe được âm thanh kia thì trên gương mặt quật cường có chút sợ hãi, cơ thể khô gầy lui về phía sau theo bản năng.
Vương Tử Quân quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, hắn thấy một người đàn ông trung niên loạng choạng đi về phía bên này, phía sau còn có hai tên thanh niên hơn hai mươi nhuộm tóc màu vàng, nhìn quà là biết côn đồ lưu manh.
- Tiểu Long là em của tôi, tôi sẽ đưa cậu ấy đi.
Lâm Dĩnh Nhi đưa mắt nhìn ba người kia rồi dùng giọng không lùi bước nói.
- Ôi, em gái, không nên nói những lời tuyệt đối như vậy, thế gian này chuyện gì cũng có thể xảy ra được.
- Cô em xinh đẹp như vậy, nếu một lát nữa có phát sinh chuyện gì, đặc biệt là động vào gương mặt kia, như vậy anh cũng thật sự không nỡ.
Người đàn ông trung niên vừa nói vừa cười ha hả không chút kiêng nể, trong miệng hắn đầy răng vàng, nhìn qua làm cho người ta sinh ra cảm giác buồn nôn.
- Sầm đại ca, ngậm miệng thúi lại, nếu như còn đám nói với cô Lâm như vậy, tao liều mạng với mày.
Hứa Tiểu Long vốn có chút sợ hãi tên đàn ông trung niên bên kia, khoảnh khắc này không biết nó lấy đâu ra sức mạnh mà tiến lên nói với tên đàn ông trung niên bên kia.
- Liều mạng? Hừ, tiểu tử, chỉ bằng mày cũng dám liều mạng với tao? Hì hì, ông nói với cô giáo của mày như vậy thì sao? Ông nếu thích thì cũng có thể đưa cô giáo đi theo làm bạn với mày.
Gương mặt Sầm đại ca chợt lóe lên vẻ hung ác, hắn dùng giọng hung hăng quát lớn với Hứa Tiểu Long.
- Các người có thể nhanh chóng rời khỏi đây, tôi sẽ xem như chưa từng có gì phát sinh, nếu không thì cứ chờ cảnh sát đến tìm.
Lâm Dĩnh Nhi nhìn Vương Tử Quân rồi lớn tiếng nói.
- Cảnh sát đến? Hừ, anh sợ quá, em gái à, em không phải muốn báo cảnh sát sao? Hừ, xe cảnh sát kìa, có cần anh giúp gọi lại không?
Sầm đại ca vừa nói vừa vẫy tay với một chiếc xe cảnh sát đang chạy qua.
Chiếc xe cảnh sát chạy đi tuần tra thấy có người vẫy tay thì dừng lại, hai tên cảnh sát mặc đồng phục từ trong xe đi ra. Tên cảnh sát đi đầu giống như có chút quen thuộc Dầm đại ca, hắn cười lớn với Sầm đại ca rồi nói:
- Anh Sầm, anh chào hỏi chúng tôi tích cực như vậy, có phải muốn mời chúng tôi dùng cơm trưa không?
- Xem anh Trần nói kìa, chuyện dùng cơm không là vấn đề, ngài muốn đến đâu thì tôi sẽ đánh sang bên đấy.
Sầm đại ca cười hì hì nói lời vui đùa với tên cảnh sát.
- Anh đúng là, thứ gì cũng có thể nói được.
Tên cảnh sát đi đầu chợt lên tiếng, sau đó đưa mắt nhìn sang đám người Vương Tử Quân và Lâm Dĩnh Nhi:
- Chuyện gì xảy ra, các người đang làm gì đây?
- Tôi là cô giáo của đứa bé này, tôi muốn đưa nó về trường.
Lâm Dĩnh Nhi mấp máy môi dùng giọng kiên quyết nói.
"Cô giáo?"
Tên cảnh sát đi đầu nhìn Lâm Dĩnh Nhi, lại nhìn Hứa Tiểu Long, sau đó ánh mắt rơi lên người của Sầm đại ca:
- Anh Sầm, rốt cuộc là óc chuyện gì?
- Tiểu tử này thiếu tôi một trăn ngàn, thế nên phải làm công trả tiền cho tôi, nếu cô ta muốn đưa nó đi cũng được, nhưng tiền nó nợ thì tôi biết tìm đâu ra? Muốn đi cũng phải trả hết nợ cái đã.
Sầm đại ca vừa cười vừa dùng giọng đắc ý nói.
- Tôi căn bản không nợ tiền ông.
Hứa Tiểu Long hét lên với Sầm đại ca.
- Không nợ? Còn lớn tiếng cãi nữa sao? Nhìn xem đây là cái gì?
Sầm đại ca móc túi lấy giấy nợ ra rồi dùng giọng không có ý tốt nói.
Khi thấy phiếu nợ thì tên cảnh sát cũng cười nói:
- Cô giáo, tôi cũng hiểu tâm tình của cô, thế nhưng thiếu nợ phải trả tiền là bình thường, mọi người mau giải tán, nếu không tôi sẽ câu lưu cô lại vì tội gây rối loạn trật tự trị an.
- Câu lưu!
Vương Tử Quân tiến lên một bước nói:
- Anh nói rất thoải mái, một đứa bé nợ người ta một trăm ngàn mà anh cũng tin được, tôi thật sự không hiểu loại người như anh sao có thể được mặc đồng phục cảnh sát.
- Ơ, tiểu tử này xem ra rất lớn lối, đưa về hỗ trợ điều tra.
Tên cảnh sát bị Vương Tử Quân lên tiếng châm chọc thì đỏ mặt tía tai, hắn lấy ra một chiếc còng rồi nói:
- Hừ, tiểu tử, đừng tự tìm đến phiền phức.
- Tiểu tử, đây là kết cục khi xen vào việc của người khác, người này khả nghi liên quan đến vụ án lừa đảo, tôi sẽ là người báo án.
Sầm đại ca cười hì hì dùng giọng nịnh nọt nói với đồn trưởng Lý.
Nụ cười trên mặt đồn trưởng Lý càng thêm sáng lạn, hắn gật đầu với Sầm đại ca:
- Nếu sự thật là như vậy, như thế càng thêm nghiêm trọng. Anh Sầm, anh đã báo án, như vậy phải phối hợp tốt với công tác của chúng tôi, đợi sau khi thẩm tra xong sẽ có ban thưởng.
- Cám ơn đồn trưởng Lý, tôi nhất định sẽ không làm cho anh thất vọng.
Hứa Tiểu Long nhìn chiếc còng sáng loáng, trong mắt lóe lên cảm giác e sợ, nó còn trẻ, nào đã từng thấy thứ kia bao giờ.
- Đi thôi, còn để tôi phải xin phép sao? nguồn TruyenFull.vn
Đồn trưởng Lý chỉ về phía chiếc xe cảnh sát:
- Lên chiếc xe kia, trong xe rất rộng rãi.
Vương Tử Quân nhìn đồn trưởng Lý rồi dùng giọng lạnh lùng nói:
- Thật là lợi hại, hỗ trợ điêu tra là nghĩa vụ của mọi công dân, tôi tất nhiên sẽ không từ chối. Nhưng trước khi đi hỗ trợ điều tra, tôi mong anh gửi một bản thông báo đến đơn vị của tôi, nếu không bọn họ vội vàng đi tìm cũng khổ.
- Gửi thông báo cho đơn vị của anh?
Đồn trưởng Lý chợt híp mắt, trên mặt xuất hiện rất nhiều nội dung. Dựa theo kinh nghiệm xử lý án nhiều năm qua, những người nhắc đến đơn vị đều không bình thường. Tên thanh niên kia bị Sầm đại ca hãm hại nhưng vẻ mặt không chút biến đổi, chẳng lẽ đối phương thật sự có địa vị?
Đồn trưởng Lý nhìn giấy chứng minh công tác trên tay của Vương Tử Quân, thế là gương mặt chợt lộ ra đầy nụ cười. Hắn dùng hai tay trả lại giấy chứng mình công tác cho Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng xin lỗi nói:
- Ôi, thật sự là nước lớn ngập miếu long vương, là người một nhà mà không nhận ra. Xin lỗi cậu Vương, hôm nào tôi sẽ mời cậu dùng bữa cơm tạ lỗi.
Đồn trưởng Lý sở dĩ nói như vậy cũng là vì Vương Tử Quân không đưa ra giấy chứng minh công tác của một phó chủ tịch thường vụ thành phố, là của một vị khoa viên trong khoa tổng hợp số hai của văn phòng khối chính quyền thành phố. Tấm ảnh đã được xử lý kỹ thuật, dù có chút khác biệt với Vương Tử Quân, thế nhưng lại rất khó làm cho người ta liên hệ đến một vị phó chủ tịch thành phố.
Trước đó Vương Tử Quân thấy giấy chứng minh công tác của Triệu Quốc Lương, thế là nói Triệu Quốc Lương làm cho mình một cái để tiện bề sử dụng.
Xem ra văn phòng khối chính quyền thành phố cũng là một chiêu bài rất tốt, đồn trưởng Lý mới vừa rồi còn vênh mặt hất hàm nói chuyện với Vương Tử Quân, bây giờ thái độ của đối phương đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Người này không những nhận sai, còn chủ động xưng hô anh em với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không có thời gian quan tâm đến đồn trưởng Lý, hắn cười cười thản nhiên nói:
- Nếu là hiểu lầm thì bỏ qua, đồn trưởng Lý, bây giờ chúng tôi có thể đi được rồi chứ?
- Tất nhiên rồi, anh đi chơi vui vẻ. Đúng rồi trưởng khoa Vương, tối nay anh có rãnh không? Nếu được thì mong anh nể mặt, để cho anh em làm quen một chút.
Đồn trưởng Lý rõ ràng không muốn bỏ qua cơ hội được kết giao với một vị nhân viên của khoa tổng hợp trong khối chính quyền thành phố, thế nên tiếp tục lên tiếng.
- Cám ơn đồn trưởng Lý, tối nay tôi còn có chuyện.
Vương Tử Quân khoát tay với đồn trưởng Lý, sau đó xoay người cùng Lâm Dĩnh Nhi đưa Hứa Tiểu Long rời khỏi chỗ này.
- Đồn trưởng Lý, cứ để cho hắn đi như vậy sao?
Sầm đại ca thấy ba người Vương Tử Quân nghênh ngang bỏ đi, thế là dùng giọng không cam lòng nói.
Đồn trưởng cũng có chút tức giận vì bộ dạng không chịu nể tinh của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn rất bất đắc dĩ. Vì công tác ở văn phòng khối chính quyền thành phố là vùng vẫy ở mục nước sâu, hắn cũng không muốn gây phiền toái cho mình. Cho dù Vương Tử Quân chỉ là một nhân viên bình thường, biết đâu sau lưng có một thân cây lớn, chính mình chỉ là một vị đồn trưởng đồn công an bình thường, không, chỉ là một phó đồn trưởng, như vậy sẽ là gì trong mắt người ta?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 465: Tình thương vô giá
Chương 465: Tình thương vô giá