Đào Chính Đào cũng rất nể mặt Lưu Đắc Lôi, hơn nữa hắn cũng thật sự không muốn ép Tiểu Lý. Bây giờ hắn nghe thấy Lưu Đắc Lôi nói như vậy thì càng nở nụ cười:
- Đắc Lôi, đây không phải là chuyện gì lớn, nhưng càng là chuyện nhỏ thì chúng ta càng nên cho ra yêu cầu cao, chỉ khi nghiêm khắc yêu cầu mình trên chuyện nhỏ, như vậy mới không vấp phải sai lầm trên chuyện đại sự.
- Tiểu Lý, có nghe thấy không, thư ký trưởng sở dĩ phê bình cũng là vì quan tâm đến cậu, tiểu tử cậu chỉ cần chú tâm quan sát sẽ thấy rõ thư ký trưởng là một lãnh đạo rất tốt...
Tiểu Lý gật đầu như gà mổ thóc, hắn cũng nhanh chóng nói thêm vài lời nhận sai với thư ký trưởng Đào. Lúc này Đào Chính Đào khoát tay cực kỳ uy nghiêm với Tiểu Lý, sau đó ưỡn chiếc bụng có hơi mập đi về một hướng khác.
- Tiểu Lý, cậu hôm nay thật sự không may, nhưng cũng là thời điểm mà anh Đào đang vui, hì hì...
Một vị nhân viên khác cùng quét dọn với Tiểu Lý thấy thư ký trưởng Đào Chính Đào đi xa, hắn tiến lên vỗ vai Tiểu Lý rồi cười ha hả nói.
Tiểu Lý đến công tác ở văn phòng khối chính quyền thành phố chưa lâu, đây là lần đầu tiên được nói chuyện với một lãnh đạo như Đào Chính Đào. Hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn vị đồng sự của mình rồi dùng giọng không tin nói:
- Anh Tôn, anh có lầm không, vì sao thư ký trưởng đang vui lại ồn ào với tôi như vậy?
- Tiểu tử cậu mới đến còn chưa biết rõ tình hình, chưa biết rõ tính cách của thư ký trưởng Đào, anh ấy càng vui càng thích dạy bảo người khác. Hôm nay nếu không có chủ nhiệm Lưu lên tiếng, chỉ sợ cậu sẽ bị mắng năm sáu phút. Cậu biết hôm nay là hội nghị gì không? Chính là hội nghị sẽ phân công cho thư ký trưởng Đào Chính Đào chủ quản khối công tác xây dựng của thành phố Đông Bộ, cậu nghĩ xem thư ký trưởng Đào sẽ không vui sao?
- Tôi đây đã làm công tác vệ sinh phòng họp bao nhiêu lần, nhiều lần còn không sạch bằng cậu lúc này, thế nhưng có bị thư ký trưởng Đào nói gì đâu?
Tiểu Lý nhìn bóng lưng của tên đồng sự mà không khỏi ngây người, sau khi suy nghĩ cẩn thận thì hắn thừa dịp bốn phía không có ai mắng một câu:
- Con bà nó!
Có một câu vè thuận miệng thế này: Đi làm chẳng có gì, cứ mãi họp hành, hội nghị, đại hội đến mức thần kinh tan vỡ. Tuần mở họp tuần, tháng mở họp tháng, bất cứ lúc nào cũng phải kiểm điểm, cuối năm họp năm. Những câu vè như vậy dù có ý trêu chọc nhưng thật sự là một lời miêu tả chân thật.
Vì thế đối với các cán bộ của khối chính quyền thành phố thì hội nghị văn phòng chủ tịch căn bản chỉ là một điều cực kỳ bình thường. Nhưng hội nghị ngày hôm nay lại có bầu không khí khác hẳn ngày thường, ngay cả những cán bộ công tác lâu năm cũng không dám xem thường. Vì hội nghị hôm nay chẳng những có các vị chủ tịch thành phố tham gia, còn có vị lãnh đạo tổ công tác tỉnh ủy, phó phòng thường vụ phòng tổ chức là Đổng Quốc Khánh tham dự, trường hợp như vậy là rất khác biệt.
Dưới tình huống bình thường thì khối chính quyền tổ chức hội nghị văn phòng chủ tịch, cho dù xảy ra chuyện gì thì bình thương đều là cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, nói theo mức độ nào đó thì rõ ràng là người cùng một nhà, căn cứ vào nguyên tắc không nói chuyện xấu trong nhà ra ngoài thì bọn họ phần lớn cười xuề mà qua. Nhưng tình huống lúc này lại không giống, lúc này hội nghị văn phòng chủ tịch không những có các vị chủ tịch thành phố, còn có lãnh đạo tổ công tác là Đổng Quốc Khánh, nếu như có chuyện gì bị truy cứu ra, chỉ sợ uy tín của khối chính quyền cũng giảm xuống.
Đám cán bộ văn phòng khối chính quyền thành phố đều không muốn rời khỏi vị trí của mình, điều này cũng không khó hiểu. Bọn họ ngồi trên vị trí hiện tại chẳng những có danh nghĩa tốt, hơn nữa tương lai của cán bộ văn phòng khối chính quyền sẽ tốt hơn ở dưới đơn vị rất nhiều. Nếu gió mây thay đổi, như vậy vận mệnh của bọn họ rất có thể sẽ đổi dời.
Vì vậy mà đám nhân viên văn phòng đều cực kỳ cẩn thận, phòng họp cũng trở nên cực kỳ uy nghiêm và nghiêm túc. Năm phút trước khi bắt đầu hội nghị, Vương Tử Quân và Nhâm Xương Bình một trước một sau đi vào trong phòng họp. Hai người chờ thêm một lát, cuối cùng hình bóng của Đổng Quốc Khánh cũng xuất hiện ngoài cửa.
- Trưởng phòng Đổng, mời ngài sang bên này.
Dựa theo ý của Nhâm Xương Bình, đó là hắn sẽ đón tiếp và cùng đi với trưởng phòng, thế nhưng Đổng Quốc Khánh lại kịch liệt phản đối điều này. Dưới tình huống bất đắc dĩ thì Nhâm Xương Bình cũng đành thôi. Sau khi Đổng Quốc Khánh đi vào phòng họp, Nhâm Xương Bình nhanh chóng đưa tay mời Đổng Quốc Khánh ngồi lên vị trí trung tâm.
Khi Đổng Quốc Khánh còn công tác ở thành phố Đông Bộ thì đã từng nhiều lần mở hội nghị văn phòng chủ tịch, lúc này thấy Nhâm Xương Bình thoái vị nhường vị trí cho mình thì khé khoát tay chặn lại:
- chủ tịch Nhâm, tôi chỉ đến nghe ngóng một chút mà thôi, trước khi đến đã nói rõ quy củ với mình, đó là chỉ nghe mà không nói. Anh chủ trì thế nào thì cứ tự nhiên, không cần quan tâm đến tôi.
Đổng Quốc Khánh ngồi xuống chiếc ghế ở một góc, bộ dạng chỉ đến nghe mà không quá quan tâm, nhưng đám người trong phòng họp cũng không dám thật sự xem trưởng phòng là người ngoài rìa.
Đám cán bộ lãnh đạo khối chính quyền thành phố cùng cho ra một loại cảm nhận: Lúc này đang có một con sư tử ngồi cách mình không xa.
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không cho rằng lời nói của Đổng Quốc Khánh là thật, hắn khẽ xẹt mắt nhìn trưởng phòng Đổng, chợt thấy lãnh đạo khẽ gật đầu rồi nhìn thoáng qua Nhâm Xương Bình đang bắt đầu chủ trì hội nghị.
- Khụ khụ!
Nhâm Xương Bình khẽ ho khan một tiếng, hắn đưa mắt nhìn và giao hòa ánh mắt với Đổng Quốc Khánh một chút trên không trung, cuối cùng trầm giọng nói:
- Hôm nay tổ chức hội nghị văn phòng chủ tịch, đối với chúng ta thì sẽ là một hội nghị không tầm thường. Hôm nay có lão chủ tịch là phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy kiêm tổ trưởng tổ công tác là Đổng Quốc Khánh đến tham gia, chúng ta hãy dùng tràng pháo tay nhiệt liệt để hoan nghênh trưởng phòng Đổng đến chỉ đạo công tác.
Trong quan trường có rất nhiều quy củ, xét về phương diện nói chuyện, làm một cấp dưới, nếu lãnh đạo nói tốt nói hay thì tay trái vỗ vào tay phải, nếu lãnh đạo nói không hay thì tay phải đập vào tay trái, hiệu quả đều là một: Vỗ tay.
Vì vậy Nhâm Xương Bình lên tiếng thì nhanh chóng được nhiều người ủng hộ, trong phòng vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy. Nhưng trong đám người có những kẻ không mấy thoải mái, ví dụ như Lưu Nham Phú, nhưng Đào Chính Đào lại cực kỳ vui mừng. Hắn thấy lần này Đổng Quốc Khánh đến tham gia hội nghị văn phòng chủ tịch cũng vì muốn làm chỗ dựa cho mình, có sự giúp đỡ của Đổng Quốc Khánh thì hắn càng cảm thấy mình chắc chắn tiến lên.
Đào Chính Đào vừa vỗ tay vừa dùng ánh mắt không dễ phát hiện để nhìn các vị phó chủ tịch khác, dù biểu hiện của mọi người vẫn khá bình tâm ung dung thế nhưng nụ cười lại có biên độ rất khác nhau. Hắn cũng biết rõ trong đám người kia có vài kẻ nở nụ cười không thật lòng.
Nhưng càng như vậy thì Đào Chính Đào càng đắc ý, làm cho người phản đối minh không thể không nói lời tán thành, đây chính là một thành tựu rất tốt với bản thân hắn.
- Đồng chí Lý Khang Lộ có vấn đề thật sự làm tôi đau lòng, chúng ta phải hấp thu bài học kinh nghiệm từ đồng chí Khang Lộ, cần tiến thêm một bước để đề cao tiêu chuẩn công tác. Ai cũng nên nắm chặt hạng mục mình được phân công công tác, đồng thời cũng phải đồng tâm, đoàn kết phát triển...
- Trước mắt đồng chí Lý Khang Lộ không còn tiếp tục chỉ đạo công tác của khối xây dựng, nhưng khối công tác này chúng ta cũng không thể nào để trống mãi được.
- Vì vậy mà chúng ta cần phải có đồng chí gánh vác. Hôm nay tôi triệu tập hội nghị này, chính là muốn nghiên cứu để cho một phân công phù hợp.
Nhâm Xương Bình nói khá lớn, cơ thể đứng dưới màu cờ đỏ tươi càng thêm uy nghiêm.
Đổng Quốc Khánh khẽ gật đầu, dù thế nào thì lực khống chế hội nghị của Nhâm Xương Bình cũng là rất tốt. Hắn khẽ đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay, thầm nghĩ không bao lâu nữa thì hội nghị này sẽ kết thúc mà thôi.
- Chủ tịch Nhâm, công tác xây dựng thật sự rất quan trọng, đặc biệt là thời gian tới thành phố phát triển cao độ, nếu buông lỏng công tác xây dựng thì nhất định sẽ tạo ra anh hưởng không nhỏ cho quá trình phát triển kinh tế thành phố chúng ta. Vì vậy bây giờ phân công khối xây dựng, nhất định phải nhìn từ hướng có lợi cho công tác.
Chúc Vu Bình cũng không chờ Nhâm Xương Bình nói cho xong, hắn là người đầu tiên lên tiếng, điều này làm cho Nhâm Xương Bình đã thầm sắp xếp sẵn chợt mất hứng.
Nhưng lúc này có Đổng Quốc Khánh ở đây, hắn cũng không thể nào ngăn cản một vị phó chủ tịch tiến vào thường ủy lên tiếng. Hắn nhìn Chúc Vu Bình, khóe miệng chợt lộ ra nụ cười lạnh.
- Chủ tịch Nhâm, trước kia khi công tác ở tuyến huyện thì tôi từng nắm công tác xây dựng, bây giờ dù vài năm chưa nắm khối công tác này, thế nhưng tôi tin chắc sẽ không có gì khó khăn. Bây giờ thành phố cần ổn định, tôi tự tin có thể làm tốt cương vị.
Chúc Vu Bình cười ha hả nói, cố gắng bày ra tư thế thở dài, nhưng lời nói lại làm cho bầu không khí nhanh chóng trầm mặc.
Vương Tử Quân chỉ lẳng lặng lắng nghe Nhâm Xương Bình và Chúc Vu Bình lên tiếng, khi Chúc Vu Bình mở miệng tiếp nhận khối công tác xây dựng thì hắn nở nụ cười vui vẻ. Tuy Chúc Vu Bình cho ra lựa chọn không làm hắn bất ngờ, không phải hắn chưa nghĩ tới, nhưng lại không ngờ Chúc Vu Bình trực tiếp nói ra ở hội nghị văn phòng chủ tịch lần này.
Nhưng Nhâm Xương Bình sẽ để cho lời đề nghị của Chúc Vu Bình được thông qua sao? Đám người trong phòng họp nhìn bộ dạng giống như không quan tâm của Đổng Quốc Khánh, bọn họ thầm nghĩ, trưởng phòng Đổng sẽ không nói một lời sao?
Nếu so với vẻ bình tĩnh ung dung của Vương Tử Quân thì sự kiện lần này có liên quan đến Đào Chính Đào, thế cho nên hắn khá hốt hoảng. Tuy hắn cảm thấy mình nắm chắc chuyện này, nhưng bây giờ Chúc Vu Bình nói ra những lời như vậy, thật sự là ra chiêu không theo quy tắc gì cả, điều này làm hắn cảm thấy vội vàng vì không kịp chuẩn bị, không biết nên phản ứng sao cho phải.
Đào Chính Đào rất muốn phản bác ý kiến của Chúc Vu Bình, thế nhưng hắn chỉ là một thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền, hắn có thể tham gia hội nghị nhưng không có tư cách lên tiếng.
- Tôi rất bội phục tinh thần của chủ tịch Chúc, từ khi công tác ở thành phố Đông Bộ đến nay tôi đều rất bội phục chủ tịch Chúc, anh ấy là người luôn đi đầu trong công tác, dũng cảm đảm đương, đúng chỗ mà không sai lầm.
- Chủ tịch Chúc là người ôm việc không tranh công, thật sự là tấm gương sáng. Nhưng tôi thấy càng là như vậy thì càng không thể để anh ấy thành người bị hại, vì trọng trách trên vai của chủ tịch Chúc đã khá nặng, dù nhìn từ phương hướng có lợi cho thúc đẩy công tác hay là nhìn vào sức khỏe của anh ấy, chúng ta thật sự không nên thông qua lời đề nghị này. Các đồng chí nghĩ lại mà xem, nếu để cho một con bò già vùi đầu kéo xe, ai có thể đành lòng cho được?
Triệu Thúy Bình tuy nói không quá lớn nhưng lại thông qua micro khuếch đại âm thanh nên từng lời từng chữ vẫn truyền vào tai vào lòng của từng người tham gia hội nghị.
Tuy từng câu từng chữ của Triệu Thúy Bình đều chứa đựng tình cảm ấm áp và sự quan tâm cao độ với Chúc Vu Bình, thế nhưng Chúc Vu Bình lại thật sự cảm thấy khổ sở và bức bối.
Chúc Vu Bình nghĩ ra chiêu thức có thể nắm bắt củ khoai trong tay của Nhâm Xương Bình, căn bản chiêu thức này bị Triệu Thúy Bình phá hủy quá dễ dàng. Tuy lúc này hắn có quyết tâm nhưng lại sinh ra cảm giác vô lực.
Sau khi Chúc Vu Bình mở miệng thì Nhâm Xương Bình thật sự suy tư tìm biện pháp, tuy hắn cũng nghĩ nên nói thế nào, nhưng Triệu Thúy Bình lên tiếng thật sự đã giảm đi nhiều phiền toái cho hắn.
Nhâm Xương Bình cũng không chờ người khác lên tiếng, hắn nhanh chóng cười nói:
- Chủ tịch Thúy Bình nói rất đúng, tôi là người đứng đầu ban ngành khối chính quyền, đầu tiên tôi phải cho ra lời phê bình chính mình. Tuy công tác quan trọng nhưng sức khỏe của các vị đồng chí lại càng quan trọng hơn. Những năm qua chủ tịch Chúc công tác cẩn trọng, đã giải quyết nhiều ưu phiền cho tôi, nhưng đồng chí Thúy Bình nói như vậy càng làm tôi cảm thấy mình chưa quan tâm nhiều lắm đến tình trạng sức khỏe của các đồng chí. Nếu vừa rồi không phải là chủ tịch Thúy Bình lên tiếng nhắc nhở, chỉ sợ tôi thiếu chút nữa lại đặt thêm trọng trách lên người chủ tịch Chúc.
Xem như đại thế đã mất, Chúc Vu Bình nhìn Triệu Thúy Bình và Nhâm Xương Bình kẻ xướng người họa, những người khác lại không lên tiếng, trong lòng chợt sinh ra cảm giác chán nản. Nhưng hắn cũng không hối hận, tuy sự kiện này hắn không thể cản được, thế nhưng dù gì thì hắn cũng có ý nghĩ và dám đứng lên thực hiện.
- Các vị phó chủ tịch bây giờ đều có trọng trách khá nặng, mà công tác xây dựng lúc này càng hao tổn nhiều tinh lực, tôi cảm thấy hay là để cho đồng chí thư ký trưởng vất vả thêm một chút, để anh ấy tiếp nhận trọng trách này.
Nhâm Xương Bình mỉm cười chỉ về phía Đào Chính Đào, tuy giọng điệu rất có ý thương lượng, thế nhưng lại căn bản không có ý thương lượng chút nào.
Nhâm Xương Bình tuy nói không nhiều nhưng lại làm cho Đào Chính Đào đang cảm thấy không yên giống như bay bổng. Chuyện này xem như đã thành công, chủ tịch Nhâm đã nói ra, nếu muốn phản đối cũng không dễ dàng gì.
Đào Chính Đào cũng cơ bản hiểu rõ, bây giờ mình cần phải làm chính là cúi đầu không nói gì, chỉ ngồi đó chờ tất cả mọi thứ được đưa vào trong tay mình mà thôi.
Nhưng Đào Chính Đào cũng không tự chủ được phải ngẩng đầu nhìn Vương Tử Quân ở bên cạnh Nhâm Xương Bình, trong mắt hắn mang theo chút đắc ý. Dù sao thì hắn cũng cảm thấy sự việc này sắp kết thúc, người có khả năng phản đối cao nhất trong hội nghị lần này chính là Vương Tử Quân, nhưng đối phương chắc chắn sẽ không dám nói một lời.
Đào Chính Đào tất nhiên sẽ không bỏ qua tình huống vào lúc này, khi hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, Nhâm Xương Bình đã cười nói:
- Chủ tịch Vương, anh cẩm thấy sự việc này thế nào?
Nhâm Xương Bình nói làm cho vài vị phó chủ tịch vốn đang lén đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, bây giờ đã có cơ hội nhìn một cách quang minh chính đại. Lúc này có người thầm nghĩ, sự việc này đã được bọn họ bàn bạc rất tốt, lúc này lại hỏi ý của Vương Tử Quân, đây không phải là đang đùa sao?
- Tôi cảm thấy với tư chất của đồng chí thư ký trưởng Đào Chính Đào, nếu được phân công quản lý khối xây dựng thì thật sự rất phù hợp.
Vương Tử Quân khẽ đặt cây bút trong tay xuống, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn.
Lúc này không những nhóm người Nhâm Xương Bình đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, ngay cả đoàn người Đổng Quốc Khánh cũng không quên đưa mắt sang nhìn. Đổng Quốc Khánh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, trong lòng không khỏi cảm khái. Hắn thầm nghĩ Vương Tử Quân quả nhiên không đơn giản, còn trẻ như vậy mà vui buồn không để lộ ra ngoài mặt, sau này chỉ sợ là tương lai vô hạn.
- Chủ tịch Vương đã quá khen, nếu ngài cứ tiếp tục như vậy thì tôi sẽ chết ngất mất.
Đào Chính Đào khẽ cười cười với Vương Tử Quân, trong lời nói không khỏi có vài phần nịnh nọt.
- Ôi, thư ký trưởng Đào, tất cả những gì tôi nói là thật. Tuy tôi cộng tác với anh chưa lâu, thế nhưng trong lòng tôi vẫn thấy rõ anh là một người rất có năng lực, tôi tin chắc cũng không phải mình tôi có suy nghĩ thế này.
Vương Tử Quân phất tay với Đào Chính Đào rồi nói tiếp:
- Quá khiêm tốn thì sẽ là kiêu ngạo, thư ký trưởng Đào cũng không nên quá kiêu ngạo.
Lúc này bầu không khí trong phòng họp cũng trở nên bình hoàn hơn sau khi Vương Tử Quân lên tiếng bày tỏ thái độ, Trương Thông nãy giờ đang hí hoáy bút ghi chép đành đặt bút xuống, hắn thật sự không cam lòng.
Nhâm Xương Bình thật sự không ngờ Vương Tử Quân đồng ý nhanh như vậy, cảm giác đầu tiên của hắn là không chút vui vẻ, vì hắn thấy mình giống như dùng đại bác bắn muỗi vậy.
- Vương Tử Quân này thật sự là quá trơn trượt, nhưng dù là thế nào thì mình và Đổng Quốc Khánh đã liên thủ với nhau, hắn cũng không thể không chấp nhận tình huống thất bại.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Nhâm Xương Bình thật sự cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng hắn lại chuẩn bị để lên tiếng kết thúc hội nghị, coi như nhanh gọn cho xong.
Nhưng đúng lúc này Vương Tử Quân lại chợt nói:
- Nhưng tôi thật sự phản đối để cho đồng chí thư ký trưởng Đào tiếp nhận quản lý khối xây dựng.
Vương Tử Quân cho ra ý kiến phản đối, đó là phản đối phân công Đào Chính Đào tiếp nhận khối xây dựng của thành phố Đông Bộ. Hai câu nói thật sự như rạch trời phá đất, làm cho không ít người cảm thấy ngây ngẩn.
Vương Tử Quân muốn làm gì? Vừa rồi hắn đã khen ngợi Đào Chính Đào, bây giờ lại phản pháo không cho Đào Chính Đào tiếp nhận công tác xây dựng, đây không phải đang tự vả lên mặt mình sao? Không phải tối qua uống quá nhiều rượu, bây giờ không kịp phản ứng đấy chứ?
Nếu so với tình huống kinh dị của mọi người thì Nhâm Xương Bình lại cảm thấy rất vui sướng, đó là thứ hắn cần, chính là hắn muốn cảm giác sung sướng khi được đả kích Vương Tử Quân. Chỉ khi nào đả kích được Vương Tử Quân thì hắn mới có thể tìm về uy tín của mình. Nhưng muốn đả kích Vương Tử Quân cũng không phải dễ dàng gì, tuy trước nay hắn luôn chú ý, thế nhưng thật sự không tìm được cơ hội nào để có thể ra tay.
Bây giờ Nhâm Xương Bình cho rằng sự việc sắp kết thúc thì không ngờ cơ hội lại đến. Vương Tử Quân lên tiếng phản đối, bây giờ hắn có cơ hội phát biểu để có thể đả kích bộ dạng bệ vệ kiêu ngạo của Vương Tử Quân.
Chỉ cần Nhâm Xương Bình có thể ép bộ dạng kiêu ngạo của Vương Tử Quân xuống rất thấp, như vậy chỗ tốt là không thiếu. Thế nên hắn càng nghĩ thì hai mắt càng sáng rực lên.
- Chủ tịch Vương, anh nói vậy là có ý gì? Nếu như trước đó anh còn chưa suy nghĩ cho kỹ, vậy thì chờ suy xét kỹ càng hơn rồi nói sau.
Nhâm Xương Bình trầm mặt xuống dùng giọng uy nghiêm nói.
- Chủ tịch Nhâm, tôi cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, vừa rồi là tôi khẳng định năng lực công tác của thư ký trưởng Đào Chính Đào, nhưng đó cũng không nói thư ký trưởng Đào là người thích hợp nắm công tác của khối xây dựng.
Vẻ mặt Vương Tử Quân không chút biến đổi, vẫn là nụ cười bình tĩnh, thật sự làm cho Nhâm Xương Bình sinh ra cảm giác rất xấu.
"Vương Tử Quân này thật sự muốn chết, cũng không biết nhìn vào tình huống hiện tại, chỉ biết mò mẫm nói bừa. Hì hì, chủ tịch Nhâm đang chờ tên này đâm đầu vào, lúc này lại đưa đầu vào họng súng, cũng không thể trách ai được!"
Đào Chính Đào thầm nghĩ như vậy, hắn nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, dù sao thì tình hình lúc này trực tiếp liên quan đến tương lai của hắn sau này.
- Chủ tịch Vương, anh có lời gì cứ nói thẳng, không nên ấp a ấp úng như vậy, cũng không ra bộ dạng gì.
Nhâm Xương Bình dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Tử Quân, sau đó nói tiếp:
- Sao anh biết thư ký trưởng Đào không phù hợp công tác này? Anh nói rõ ràng cho mọi người được biết đi.
- Chủ tịch Nhâm nói đúng, chủ tịch Vương, tuy đây là tình huống chúng ta đóng cửa nói chuyện trong nhà nhưng càng như vậy thì chúng ta càng phải chú ý đoàn kết, nếu mở miệng nói thì phải có sự phụ trách của mình.
Triệu Thúy Bình khẽ nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi lên tiếng ngay sau khi Nhâm Xương Bình nói xong.
Vương Tử Quân căn bản không nổi giận vì những lời chen ngang của Triệu Thúy Bình, ngược lại còn nở nụ cười:
- Chủ tịch Thúy Bình nói rất đúng, tôi đồng ý với ý kiến này. Vừa rồi tôi phản đối thư ký trưởng Đào chủ quản khối xây dựng, chủ yếu là vì muốn tốt cho thư ký trưởng Đào.
Vương Tử Quân nói rồi vỗ tay thật mạnh lên bàn nói:
- Thư ký trưởng Đào, nghe nói anh em Triệu Ngọc Sơn là cháu của anh, mà bọn họ lại từ anh mà biết được tin tức đền bù giải tỏa khu quy hoạch kỹ thuật cao.
Đào Chính Đào đang cảm thấy rất vui vẻ thì chợt chấn động, không ngờ mình đã áp dụng phương pháp để đưa anh em Triệu Ngọc Sơn đi nơi khác mà Vương Tử Quân vẫn biết được chuyện này. Tuy sự việc không lớn nhưng lại ảnh hưởng rất xấu, hơn nữa nó còn liên quan trực tiếp đến công tác xây dựng.
- Tôi không phải là người đưa tin cho bọn họ.
Đào Chính Đào lớn tiếng nói sau khi Vương Tử Quân dứt lời, thế nhưng biểu hiện vẻ mặt lại làm cho người ta cảm thấy không đáng tin.
- Không phải anh nói thì ai nói? Thư ký trưởng Đào, anh thật sự cảm thấy mình làm việc kín kẽ như lưới trời sao? Tôi nói cho anh biết, đám người Triệu Ngọc Sơn bỏ ra vài chục ngàn thu hồi vài triệu bạc, thế cho nên tôi thấy thư ký trưởng Đào bàn tính thật sự mạnh mẽ hơn biết bao người, cảm thấy không nên cho anh đi quản khối xây dựng, nên đến chăm lo phương diện kinh tế thì hoàn toàn phù hợp.
Vương Tử Quân lật văn kiện trong tay mình ra, gương mặt thật sự lạnh lẽo.
Lúc này đầu óc Đào Chính Đào rất rối loạn, thật sự đã là hỗn loạn, hắn không ngờ Vương Tử Quân có thể tìm ra mình từ trong miệng anh em Triệu Ngọc Sơn. Sau khi sự việc liên quan đến anh em Triệu Ngọc Sơn bị phát hiện và xử lý, hắn đã nhanh chóng xóa hết tất cả dấu vết có liên quan đến mình, nhưng không ngờ bây giờ lại bị Vương Tử Quân nắm chặt và cho mình một đâm khá nặng.
Điều này sao có thể, Vương Tử Quân sao biết được chuyện này? Hàng loạt ý nghĩ bùng lên trong đầu Đào Chính Đào, nhưng dù hắn nghĩ thế nào cũng không thể nào kéo cục diện quay về.
Hành vi của Đào Chính Đào rõ ràng là khả nghi không tuân theo quy định, nếu đẩy phần tử không tuân theo quy định này lên vị trí quan trọng, Nhâm Xương Bình căn bản cảm thấy đó là không thể.
Không biết rõ cán bộ, đây là một đòn đau với Nhâm Xương Bình, có lẽ sẽ vì nguyên nhân này mà cơ hội tiến lên làm bí thư thị ủy của hắn sẽ bị nghiền nát.
- Chủ tịch Vương, anh đã nhận được tin tức này, sao không báo cáo cho khối chính quyền?
Nhâm Xương Bình trầm ngâm một lát, biết rõ sự việc này không thể nào thành công, thế nên hắn nhanh chóng tỉnh táo lại. Hắn đã tìm ra sơ hở của Vương Tử Quân, thế là trầm giọng hỏi.
Nhâm Xương Bình tuy hỏi vì sao Vương Tử Quân không báo cáo sớm, nhưng ý nghĩa sau đó là gì thì mọi người ở đây đều hiểu rất rõ.
- Chủ tịch Nhâm, tôi cũng vừa nhận được tin tức này từ ban ngành khu quy hoạch kỹ thuật cao, nếu không anh có thể hỏi đồng chí Trương Đảo Long, anh ấy là người phái cán bộ đến nói rõ kết quả điều tra cho tôi.
Vương Tử Quân cười nhạt một tiếng, hắn nhanh chóng từ chối những lời nói lạnh lẽo của Nhâm Xương Bình.
"Tôi cũng vừa mới được biết!"
Câu nói này của Vương Tử Quân thật sự làm cho Nhâm Xương Bình cảm thấy rất ngột ngạt, nhưng hắn cũng không biết nói gì hơn, chỉ có thể dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Tử Quân, dùng ánh mắt thể hiện sự phẫn nộ của mình.
Đổng Quốc Khánh thấy sự việc biến đổi đột ngột, vẻ mặt chợt trở nên cực kỳ âm trầm, hắn nhanh chóng đứng lên nói:
- Chủ tịch Nhâm, tôi còn có việc.
Đổng Quốc Khánh nói xong thì xoải bước đi ra phòng họp.
Nhâm Xương Bình nhìn Đổng Quốc Khánh rời đi, hắn cố gắng muốn giữ lại nhưng bây giờ còn hội nghị cần chủ trì, thế là hắn chỉ có thể tiễn Đổng Quốc Khánh đến cửa, sau đó nhìn trưởng phòng Đổng bỏ đi mà không nói gì hơn.
Hội nghị sau đó cũng không phải thảo luận về việc ai tiếp quản công tác của Lý Khang Lộ, lại thảo luận về phương án xử lý hành vi của Đào Chính Đào. Ngay sau đó Đào Chính Đào đã bị mời ra khỏi phòng họp một cách không chút khách khí.
Đối với chuyện của Đào Chính Đào, đảng ủy chính quyền thành phố Đông Bộ nhanh chóng cho ra văn bản xử lý. Đó là điều đồng chí thạch kiên dân Đào xuống đảm nhiệm chức bí thư chuyên trách của hợp tác xã cung cấp và tiếp thị của thành phố Đông Bộ.
Đào Chính Đào biết rõ hợp tác xã này là đơn vị gì, là đơn vị chịu sự chỉ huy trực tiếp của khối chính quyền, bí thư chuyên trách cũng không có thực quyền gì thực tế. Một văn bản bổ nhiệm đã đẩy một vị thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền đầy ánh hào quang rời khỏi sân khấu chính trị thành phố Đông Bộ.
Tuy sự kiện liên quan đến Đào Chính Đào đã cho Nhâm Xương Bình một đả kích không nhỏ, nhưng dưới tình huống Tiết Diệu Tiến sắp bị điều đi, Nhâm Xương Bình lại tiếp tục phấn chấn tinh thần, vẫn sinh động trên các phương tiện truyền thông đại chúng.
Lại nửa tháng trôi qua, lúc này không khí mùa xuân càng nồng đậm hơn.
Nửa tháng qua thành phố Đông Bộ nhìn thì có vẻ cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng bên trong lại có không ít mạch nước ngầm cuồn cuộn dâng trào.
- Chủ tịch Vương, sự kiện Lý Khang Lộ và Tiết Nhất Phàm đều đã được điều tra rõ ràng, bây giờ đã chuyển sang cho cơ quan tư pháp.
Triệu Quốc Lương cầm theo một tài liệu đi vào phòng báo cáo với Vương Tử Quân.
Chuyển giao cho cơ quan tư pháp thì xem như vụ án đã xong, trong vụ án này, Lý Khang Lộ và Tiết Nhất Phàm thật sự làm cho không ít người lên án, nhưng điều làm cho Vương Tử Quân cảm thấy vui sướng chính là bí thư thị ủy Tiết Diệu Tiến căn bản không liên quan gì đến vụ án kia.
Nhưng thời gian của bí thư Tiết Diệu Tiến ở thành phố Đông Bộ cũng không còn nhiều.
Dù là thị ủy hay tỉnh ủy cũng không có mấy người nghĩ rằng bí thư Tiết Diệu Tiến sẽ ở lại thành phố Đông Bộ.
Vương Tử Quân suy tư về cục diện biến đổi của thành phố Đông Bộ, thế là hắn lại rơi vào trầm tư.
- Chủ tịch Vương!
Triệu Quốc Lương còn có một hạng mục công tác chưa kịp báo cáo, dù hắn biết như vậy có quấy rầy Vương Tử Quân hay không, thế nhưng hắn vẫn phải xử lý cho xong, vì vậy mới trầm giọng lên tiếng.
Vương Tử Quân bị Triệu Quốc Lương làm cho thức tỉnh, hắn chợt khoát tay chặn lời Triệu Quốc Lương nói:
- Chuyện gì?
- Chủ tịch Vương, vừa rồi nhận được điện thoại đến từ phòng làm việc của chủ tịch Nhâm, nói là hôm nay mời anh đến nhà máy rượu Tân Nguyên, anh ấy yêu cầu anh nên xác định sự việc xây dựng nhà máy Tân Nguyên cho xong.
Triệu Quốc Lương thấy vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân thì mới tỏ ra yên lòng.
Hạng mục xây dựng nhà máy rượu Tân Nguyên? Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì, hang mục này trước đó là do Lý Khang Lộ chạy về được. Khi đó Lý Khang Lộ cực kỳ coi trọng hạng mục này, vì Tân Nguyên không những là nhà máy rượu nổi tiếng khắp tỉnh Sơn Nam và các tỉnh chung quanh, hơn nữa lại có thực lực hùng hậu, nhà máy bọn họ đầu tư xây dựng nhà máy sẽ là một mâm bánh trái với các thành phố.
Trước khi Lý Khang Lộ gặp chuyện không may thì cũng là người có năng lực, hắn đã đàm phán tốt với nhà máy rượu Tân Nguyên. Nhưng khi hai bên ký hợp đồng và bắt đầu khởi công thì sự việc Lý Khang Lộ và Tiết Nhất Phàm chợt phát sinh, thế nên hạng mục hùng mạnh của nhà máy rượu Tân Nguyên cũng bị gác lại.
Nói là gác lại nhưng cũng không mất quá nhiều thời gian, chỉ là mười ngày mà thôi. Nhưng khi thái độ của thành phố Đông Bộ chợt thay đổi thì nhà máy rượu Tân Nguyên bên kia lại tỏ ra mập mờ.
Dưới sự thúc đẩy của Đổng Quốc Khánh và Tiết Diệu Tiến, hai ngày trước đã phái phó chủ tịch thường ủy Chúc Vu Bình đi liên lạc. Nhưng Chúc Vu Bình chờ hai ngày không gặp được người nào thì phải quay về thành phố Đông Bộ.
Bây giờ đem chuyện này giao cho Vương Tử Quân, hắn cũng không tin đây là Nhâm Xương Bình coi trọng năng lực của mình, thế cho nên mới giao trọng trách như thế.
Xem ra vụ này đã mười phần thất bại. Vương Tử Quân thầm nhớ tình hình của nhà máy rượu Tân Nguyên, sau đó cho ra một phán đoán. Nhâm Xương Bình bây giờ ném của khoai nóng vào tay mình, xem ra chỉ muốn nhìn mình mất mặt vì không xử lý được sự việc mà thôi.
Vương Tử Quân tuy rất bức bối với trò tính toán của Nhâm Xương Bình, thế nhưng Nhâm Xương Bình là chủ tịch thành phố, cho dù sắp xếp như vậy thì hắn cũng không thể nào chối từ được.
Vương Tử Quân trầm ngâm một chút rồi đứng lên, hắn nhấc điện thoại lên rồi lại hạ xuống, sau đó xoay người đi về phía phòng làm việc của phó chủ tịch Chúc Vu Bình.
Lúc này Chúc Vu Bình đang ngồi bàn bạc với một người trong phòng, khi Vương Tử Quân đẩy cửa đi vào, hắn thấy ngồi đối diện với Chúc Vu Bình là một người đàn ông trung niên, người này đang cực kỳ chú ý lắng nghe những lời răn dạy của phó chủ tịch Chúc.
- Chủ tịch Vương, sao anh lại đến đây?
Chúc Vu Bình thật sự không ngờ Vương Tử Quân sẽ đến phòng làm việc của mình, hắn đứng lên, sau đó nhiệt tình chào hỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Đến vội cho nên cũng quên chào hỏi anh Vu Bình, cũng không quấy rầy anh nói chuyện đấy chứ?
- Không, chúng tôi vừa lúc bàn xong.
Tuy còn có chút chuyện chưa xong, thế nhưng lúc này Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc của mình, Chúc Vu Bình tất nhiên sẽ không thể để cho Vương Tử Quân phải chờ lâu, cho nên chỉ có thể tiễn chân vị giám đốc xí nghiệp kia đi mà thôi.
Vị giám đốc xí nghiệp kia vì không đạt đượ chỉ tiêu kinh tế nên bị Chúc Vu Bình mắng cho một chặp, lúc này thấy Vương Tử Quân đến thì như gặp cứu tinh. Hắn không dám tiếp tục ở lâu trong phòng này, hắn nhanh chóng lên tiếng bắt chuyện chào hỏi Vương Tử Quân, sau đó lập tức rời khỏi phòng làm việc của Chúc Vu Bình.
- Anh Chúc, mọi người đều nói anh là người dễ tính, không ngờ lúc này lại nổi giận, đã làm cho vị giám đốc kia hoảng sợ mất mật.
Vương Tử Quân tùy ý ngồi xuống đối diện với Chúc Vu Bình rồi khẽ nói.
Chúc Vu Bình tự mình rót trà cho Vương Tử Quân rồi nói:
- Chủ tịch Vương, anh còn nói tôi, nếu thật sự anh là tôi, tôi dám chắc tên kia sẽ càng thêm sợ hãi. Có đôi khi chúng ta không tỏ thái độ mạnh mẽ, không tức giận thì bọn họ sẽ cho rằng chúng ta không quá coi trọng.
Vương Tử Quân nghe thấy Chúc Vu Bình nói như vậy thì không khỏi bật cười, nhưng hắn cũng thật sự thừa nhận quan điểm của Chúc Vu Bình.
Các vị giám đốc đơn vị đều là những người thành tinh, nếu muốn quản bọn họ cũng không phải dễ dàng gì. Có đôi khi anh thật sự phải nổi giận, nếu không người ta sẽ nghĩ anh mềm yếu dễ ức hiếp.
Hai người nói vài câu chê cười sau đó Chúc Vu Bình cười ha hả nói:
- Chủ tịch Vương thật sự là không có việc không lên điện tam bảo, lúc này đến đây cũng không phải nói chuyện phiếm đấy chứ?
Vương Tử Quân cũng không khách khí, nói rõ ý nghĩ của mình, thế là gương mặt với nụ cười ha hả của Chúc Vu Bình nhanh chóng trở nên ngưng trọng.
- Chủ tịch Vương, sự kiện liên quan đến nhà máy rượu Tân Nguyên cũng không dễ làm.
Chúc Vu Bình đốt một điếu thuốc rồi trầm ngâm một lát mới nói.
Khi Nhâm Xương Bình tăng cường dựa về phía Đổng Quốc Khánh thì mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Chúc Vu Bình luôn được tăng cường. Vì vậy Vương Tử Quân tin chắc Chúc Vu Bình sẽ không nói bậy trên phương diện này, bây giờ bộ dạng nghiêm túc của Chúc Vu Bình càng làm cho Vương Tử Quân thấy sự việc không đơn giản.
- Trước đó Lý Khang Lộ dựa vào quan hệ của mình mà kéo nhà máy rượu Tân Nguyên đến thành phố Đông Bộ chúng ta xây dựng nhà máy, khi Lý Khang Lộ gặp chuyện không may thì xem như hạng mục này đã xong. Vài ngày trước tôi được bí thư Tiết phái đến gặp mặt giám đốc Cát Trường Binh của nhà máy rượu Tân Nguyên. Khi đó giám đốc Cát Trường Binh đã nói rõ ràng với tôi, nhà máy rượu Tân Nguyên của bọn họ nói muốn xây dựng nhà máy, nhưng bọn họ nói xây dựng cũng chỉ là vậy thôi, lúc đó bọn họ muốn xây dựng ở thành phố Đông Bộ cũng vì nể mặt Lý Khang Lộ, bây giờ Lý Khang Lộ xảy ra chuyện, thế cho nên hợp tác đã không cần phải nhắc lại.
Chúc Vu Bình nói đến đây thì không khỏi tức giận lên tiếng:
- Giám đốc Cát Trường Binh của nhà máy rượu Tân Nguyên cũng không phải hạng người dễ nói chuyện, khi tôi nói muốn bàn về vấn đề hợp tác thì anh ta đã bày ra lý do còn có chuyện để đưa tôi đến phòng khách công ty ngồi chờ. xem tại TruyenFull.vn
Đưa một vị phó chủ tịch thành phố vào chờ trong phòng khách, giám đốc Cát Trường Binh kia thật sự đã đủ kiêu ngạo. Nhưng nhà máy rượu Tân Nguyên là một xí nghiệp nổi tiếng của tỉnh Sơn Nam, Cát Trường Binh là người đưa nhà máy phát triển ngày càng lớn mạnh, đã tìm được nhiều vinh dự trong tỉnh, năm ngoái đã là thường ủy của mặt trận tổ quốc tỉnh Sơn Nam. Thành phố Đông Bộ và nhà máy rượu Tân Nguyên căn bản không có chút quan hệ lệ thuộc, hơn nữa nhà máy rượu Tân Nguyên cũng không ở trên địa bàn thành phố Đông Bộ, căn bản là không làm gì được người ta. Đặc biệt là nhà máy rượu Tân Nguyên luôn được khắp nơi chào đón, người của bọn họ đi đến đâu sẽ được hoan nghênh đến đó.
Vương Tử Quân nghe Chúc Vu Bình giới thiệu về nhà máy rượu Tân Nguyên, hắn chợt cau mày. Theo lời của Chúc Vu Bình thì hạng mục này trên cơ bản đã không còn hy vọng. Bây giờ Nhâm Xương Bình giao nhiệm vụ này cho mình, còn bắt mình phải ký hợp đồng với nhà máy rượu Tân Nguyên, đây căn bản là làm khó mình.
- Chủ tịch Vương, tôi đã từng đến nhà máy rượu Tân Nguyên, bây giờ căn bản không thể nào tác động để nhà máy rượu Tân Nguyên xây dựng ở thành phố Đông Bộ chúng ta. Không bằng tôi cùng đi với anh đến gặp chủ tịch Nhâm, cùng nói rõ chuyện này.
Chúc Vu Bình sau khi nói rõ vài tình huống cho Vương Tử Quân thì lên tiếng nói.
Vương Tử Quân gạt tàn thuốc rồi nói:
- Chủ tịch Chúc, anh cảm thấy chuyện này đơn giản vậy sao? Nếu như hai người chúng ta đến nói, nếu chủ tịch Nhâm thu hồi quyết định này lại, chỉ sợ trước đó anh ấy sẽ không giao nhiệm vụ này cho tôi.
Vương Tử Quân nghĩ đến điều gì thì Chúc Vu Bình cũng hiểu, Nhâm Xương Bình làm như vậy với mục đích gì thì Chúc Vu Bình cũng hiểu rõ ràng. Nhâm Xương Bình thấy Vương Tử Quân càng lúc càng quật khởi nên tiến hành chèn ép, trò giao nhiệm vụ xử lý sự việc nhà máy rượu Tân Nguyên chính là một chiêu mạnh mẽ của Nhâm Xương Bình.
Tuy lực ảnh hưởng của Vương Tử Quân ở khối chính quyền thành phố đã có chút vượt qua Nhâm Xương Bình, thế nhưng Nhâm Xương Bình là lãnh đạo đứng đầu khối chính quyền thành phố Đông Bộ, vẫn có quyền lực phân phối nhiệm vụ cho Vương Tử Quân.
Đó là sự khác biệt giữa lãnh đạo đứng đầu và thuộc hạ trợ thủ.
Chúc Vu Bình tình nguyện cùng Vương Tử Quân đi đến báo cáo tình huống với Nhâm Xương Bình, rõ ràng đã biểu hiện thái độ của mình, chính là giúp đỡ Vương Tử Quân.
Chúc Vu Bình nghe rõ lời của Vương Tử Quân và không mở miệng, hắn chỉ chậm rãi hút thuốc nhìn gương mặt Vương Tử Quân ẩn hiện trong khói thuốc.
Không đợi Vương Tử Quân đi tìm Nhâm Xương Bình, Nhâm Xương Bình đã chủ động gọi điện thoại cho Vương Tử Quân đến phòng mình.
Khi Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc của Nhâm Xương Bình, lúc này Nhâm Xương Bình với gương mặt tràn đầy nụ cười, hắn cười ha hả nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Tử Quân, lần này xem như vất vả cho anh, anh nhất định phải nắm bắt hạng mục của nhà máy rượu Tân Nguyên. Bây giờ trong tỉnh đều có yêu cầu chỉ tiêu với các thành phố, năm nay chúng ta công tác rất tốt nhưng nếu so với các thành phố anh em chung quanh vẫn có chút chênh lệch không nhỏ, tỉnh ủy cũng hiểu tình huống của chúng ta nhưng càng như vậy thì chúng ta càng thêm áp lực.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng Nhâm Xương Bình giống như kẻ chỉ điểm sơn hà và tất cả áp lực đều ép lên người, hắn cười cười nói:
- Chủ tịch Nhâm, áp lực của thành phố là rất lớn, điều này tôi hiểu, tôi sẽ cố gắng hết sức, nhất định sẽ kéo nhà máy rượu Tân Nguyên ở lại thành phố Đông Bộ.
Nhâm Xương Bình không thích nói chuyện với Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này phải cố gắng gượng.
- Chủ tịch Tử Quân, chúng ta phải làm hết sức, phải để nhà máy rượu Tân Nguyên đầu tư vào thành phố Đông Bộ. Hôm trước lãnh đạo tỉnh đã cho ra các hạng mục giám sát trọng điểm, hạng mục của nhà máy rượu Tân Nguyên chính là một trong những hạng mục trọng điểm của thành phố Đông Bộ chúng ta.
Nhâm Xương Bình đặt một phần văn kiện đến trước mặt Vương Tử Quân rồi nói tiếp:
- Thành phố chúng ta đã có cơ sở với hạng mục này, tôi nhớ khi đó giám đốc Cát đến thành phố Đông Bộ đã có ý đẩy mạnh hợp tác, bây giờ điều anh cần làm là đẩy mạnh liên hệ, xúc tiến nhanh chóng khởi công nhà máy.
Vương Tử Quân tiếp nhận văn kiện các hạng mục giám sát trọng điểm của tỉnh ủy, hắn lật qua vài trang và tìm được danh sách hạng mục của thành phố Đông Bộ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 478: Khen rồi giết
Chương 478: Khen rồi giết