Khách sạn Đông Bộ là địa điểm phụ trách tiếp đãi của thành phố Đông Bộ, thế cho nên được lắp đặt thiết bị rất tốt. Người của tập đoàn Thần Hà đến ở trong căn phòng xa hoa nhất ở tầng cao nhất, chỉ cần nhìn vào sắp xếp này cũng thấy chính quyền thành phố Đông Bộ coi trọng tập đoàn Thần Hà như thế nào, vì bình thường phòng cao nhất của khách sạn Đông Bộ chủ yếu dành cho cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh xuống thành phố kiểm tra chỉ đạo công tác.
Nhân viên phục vụ trực ban ở tầng cao nhất thấy nhóm người Vương Tử Quân đi lên thì vội vàng tiến đến nghênh đón. Giám đốc khách sạn Nhâm Vĩnh Cách thấy tên nhân viên phục vụ quen thuộc, hắn cảm thấy cơ hội biểu hiện của mình đã đến, hắn tiến lên trầm giọng hỏi:
- Tiểu Bình, Lục tiên sinh của tập đoàn Thần Hà bây giờ có rảnh không?
- Giám đốc Nhâm, vừa rồi Hà tiểu thư của tập đoàn Thần Hà nói Lục tiên sinh đang nghỉ ngơi, sẽ không gặp khách lạ.
Nhân viên phục vụ được gọi là Tiểu Bình đã công tác ở khách sạn Đông Bộ rất lâu, cũng không xa lạ gì chủ tịch Vương Tử Quân, biết rõ lúc này mình cần phải làm cho giám đốc nở mày nở mặt, thế là nói năng cực kỳ chú ý.
Lý Thừa Phong nghe thấy đối phương trả lời như vậy thì vẻ mặt trở nên khó coi, trước khi Vương Tử Quân đến thì hắn đã nói với người của tập đoàn Thần Hà, bây giờ người của tập đoàn Thần Hà thật sự không nể mặt. Chủ tịch Vương không biết nghĩ thế nào với đám người tập đoàn Thần Hà, thế nhưng đây là chủ tịch thành phố Đông Bộ, nếu chủ tịch Vương nổi giận với hắn, chỉ sợ hắn sẽ rất khốn khổ.
Lúc này Lý Thừa Phong thật sự thầm mắng Lục tiên sinh không thôi, nhưng thời điểm này khá quan trọng, phải cố gắng giải quyết những gì xảy ra trước mắt. Có câu chuyện của mình không thể cho người khác gánh vác, thế nên hắn cắn răng rồi nói một câu với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, tôi đi vào nói với người của tập đoàn Thần Hà một tiếng, nói rằng ngài đã đến.
Vương Tử Quân nhìn Tiểu Bình đang cúi đầu, hắn chợt lên tiếng:
- Nếu Lục tiên sinh đã không muốn bị quấy rầy, chúng ta gặp người khác của tập đoàn Thần Hà cũng được.
Lý Thừa Phong đồng ý một tiếng, sau đó hắn đi về phía phòng dành cho người của tập đoàn Thần Hà. Lúc này Nhâm Vĩnh Cách chờ Lý Thừa Phong đi vào trong phòng, sau đó hắn mở một cửa phòng bên cạnh, mời nhóm Vương Tử Quân vào trong ngồi.
Vương Tử Quân cũng không từ chối, hắn thoải mái ngồi xuống ghế sa lông trong phòng, dù hắn không nói gì nhưng trên mặt tràn đầy nụ cười.
- Ngài là chủ tịch Vương sao?
Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi từ bên ngoài đi vào, nàng dáng người không cao, mặt tròn môi mỏng, lại mặc một bộ trang phục côn sở, làm cho người ta sinh ra cảm giác khá thân cận.
- Hà tiểu thư, vị này chính là chủ tịch Vương của thành phố Đông Bộ chúng tôi. Lần này chủ tịch Vương đến chính là muốn thăm hỏi Lục tiên sinh.
Lý Thừa Phong theo sát Hà tiểu thư đi vào phòng, hắn lên tiếng, trên mặt vã mồ hôi.
- Chào Hà tiểu thư.
Vương Tử Quân nhìn Hà tiểu thư đứng trước mặt mình, sau đó đứng lên cười nói.
- Chủ tịch Vương, chúng tôi hiểu ý của ngài, nhưng bây giờ Lục tiên sinh căn bản không thể gặp mặt các anh được, đồng thời chúng tôi cũng cảm thấy hoài nghi hoàn cảnh đầu tư của thành phố này.
Hà tiểu thư dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Vương Tử Quân, nàng dùng giọng rõ ràng từng chữ nói.
- Hà tiểu thư, sự kiện này...
Lý Thừa Phong không ngờ đối phương sẽ nói như vậy, hắn dù tố chất tâm lý khá cao nhưng lúc này cũng chẳng biết làm thế nào cho phải.
- Trưởng phòng Lý, chúng tôi nghe nói người đánh giám đốc Lục đã được thả, vì hắn là lái xe của chủ tịch Vương.
Hà tiểu thư ngẩng đầu dùng giọng nhanh chóng và đông cứng nói.
- Tập đoàn Thần Hà chúng tôi hy vọng chủ tịch Vương sẽ cho chúng tôi một câu trả lời hợp lý ở sự kiện này, nếu không chúng tôi cảm thấy căn bản không cần hợp tác.
Tiếng giày cao gót giậm lên nền nhà dần đi xa, lúc này tất cả ánh mắt trong phòng đều nhìn về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt mọi người, hắn cười nhạt một tiếng nói:
- Chúng ta đi thôi.
Nhâm Vĩnh Cách nhìn gương mặt không chút biến đổi của Vương Tử Quân, lúc này tâm tình mới thả lỏng được một chút. Nhưng hắn lại hạ quyết tâm, lần này nhất định phải cho đám người tập đoàn Thần Hà đẹp mặt, dám có hành vi như vậy với chủ tịch Vương, đúng là phản rồi.
Khi Nhâm Vĩnh Cách đang nghĩ có nên động tay động chân lên thức ăn của đám người tập đoàn Thần Hà hay không, đúng lúc này Vương Tử Quân đã đi xuống. Khi chủ tịch Vương đi xuống bên dưới cũng không nói lời nào, cũng không ai dám lên tiếng, chỉ sợ nói một câu không hay sẽ làm cho chủ tịch Vương nổi giận.
Nếu nói Vương Tử Quân tức giận thì cũng đúng, thế nhưng hắn thật sự không có thói quen bộc phát, thế cho nên đám người Lý Thừa Phong căn bản chỉ là lo lắng suông.
Khi Vương Tử Quân ngồi lên xe của mình, trên phòng cao nhất của khách sạn Đông Bộ có hai người đang đứng. Hai người này đứng trong phòng với tư thế và trang phục rất nghiêm chỉnh khí khái, thế nhưng một người trong số đó có vành mắt đen như gấu trúc, xem như phá tan tất cả khí độ của chính mình.
- Nhị thiếu gia, hội đồng quản trị đã cho ra quyết định không tiếc mọi thứ để nắm bắt hạng mục lần này, nhưng chúng ta vừa đến đã đắc tội với lãnh đạo đứng hàng thứ hai trong thị ủy, bây giờ có muốn nắm bắt hạng mục chỉ sợ có hơi khó.
Người đàn ông trung niên vành mắt đen nhẻm chỉ tay về phía xe của Vương Tử Quân rồi dùng giọng âm u nói.
Người đàn ông được gọi là Nhị thiếu gia khoảng ba mươi tuổi, mặc tây phục nghiêm chỉnh, nhìn qua có vẻ cực kỳ khí thế. Hắn không quay đầu, nhưng khóe miệng lộ ra nụ cười:
- Hắn ta có thân phận gì, anh tưởng tôi không biết sao?
- Nhị thiếu gia, tất nhiên là anh biết, thế nhưng chúng ta đến thành phố Đông Bộ để khai thác mỏ, có rất nhiều thứ cần liên hệ với anh ta, nếu như bây giờ đắc tội với anh ta, sau này sẽ sinh ra bất lợi trong vấn đề hợp tác.
Người đàn ông trung niên có chút sợ hãi với Nhị thiếu gia, hắn vội vàng lên tiếng giải thích.
- Anh Lục, tâm tư của anh rất tốt, hèn gì bố tôi phái anh đến làm trợ thủ cho tôi. Nhưng tôi nói với anh một câu và anh nhớ kỹ cho tôi, đó chính là tôi không có thói quen như vậy.
Sau khi xe của Vương Tử Quân biến mất thì tên đàn ông quay đầu lại nhìn anh Lục dùng giọng thản nhiên nói:
- Anh nhớ chưa?
- Vâng, tôi đã nhớ, Nhị...
Anh Lục còn chưa nói ra hai chữ thiếu gia, hắn chợt nghĩ đến cái gì rồi nói tiếp:
- Tổng giám đốc Trình.
Một câu tổng giám đốc Trình của anh Lục làm cho gương mặt tên đàn ông có thêm nụ cười, hắn cười nói với anh Lục:
- Anh Lục, tôi không thích người ta phạm lỗi lầm, theo ý tôi thì người cùng phạm một sai lầm là kẻ ngu ngốc, đối với tôi thì chỉ có một phương án xử lý, đó là cút xéo.
Anh Lục gật đầu, thi thoảng giơ tay lên lau mồ hôi trán. Hắn biết rất rõ, Nhị công tử đang mượn cơ hội để gõ đầu mình. Dù mình là cựu thần của công ty, thế nhưng với địa vị của Nhị công tử, nếu muốn đá mình ra khỏi tập đoàn Thần Hà, đó cũng là một chuyện dễ như trở bàn tay.
Anh Lục không muốn rời khỏi tập đoàn Thần Hà, hắn có thân phận địa vị và quyền lợi ở đây, cũng nhờ nó mà hắn có được hạnh phúc của mình. Hắn không những có vợ, thậm chí còn có một ngôi sao nhỏ luôn bảo trì mối quan hệ lén lút với hắn. Nếu hắn mất đi địa vị ở tập đoàn Thần Hà, chỉ sợ hắn sẽ chẳng còn là gì.
- Tổng giám đốc Trình, ngài nói rất đúng, không nên phạm cùng một lỗi lầm, ngài cứ xem biểu hiện của tôi về sau là được.
Tổng giám đốc Trình khẽ gật đầu, sau đó cười nói:
- Anh Lục, đừng trách tôi yêu cầu quá nghiêm với anh, phải biết rằng tập đoàn Thần Hà chúng ta không phải là công ty bình thường, nhất cử nhất động của mỗi nhân viên đều đại biểu cho hình tượng của cả tập đoàn. Anh Lục không có lỗi, chỉ cần anh từ bỏ những căn bệnh nhỏ nhặt của mình, tôi sẽ rất tán thưởng anh.
- Tổng giám đốc Trình, tôi sẽ sửa đổi, hy vọng sau này tổng giám đốc Trình dìu dắt nhiều hơn, tôi tình nguyện tận tâm tận lực làm trâu ngựa cho tập đoàn Thần Hà.
Hai người nói chuyện với nhau, mỗi quan hệ như được kéo lại gần hơn. Anh Lục nhìn gương mặt trầm ngâm không nói của tổng giám đốc Trình, hắn có chút trầm ngâm rồi nói:
- Tổng giám đốc Trình, có vấn đề tôi không rõ, vì sao chúng ta không nể mặt chủ tịch Vương? Nếu như hợp tác không thành, ảnh hưởng đối với ngài là rất lớn.
- Ha ha ha, tôi hỏi anh, nếu như tôi dựa theo điều kiện của hội đồng quản trị để đàm phán hạng mục với thành phố Đông Bộ, bọn họ sẽ đồng ý sao?
Tổng giám đốc Trình cũng không trả lời vấn đề của anh Lục, hắn lại dùng giọng âm trầm nói.
Anh Lục dù thế nào cũng có chút năng lực của riêng mình, cũng có vài điểm độc đáo, nếu không hắn sao có thể được điều đến đàm phán hạng mục lớn thế này, sao có thể ở đây cho được? Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó dùng giọng khẳng định nói:
- Khả năng đồng ý là trên chín phần, vì điều kiện chúng ta đưa ra rất tốt, nếu so sánh với tình hình trong nước, tôi tin thành phố Đông Bộ sẽ nhanh chóng ký hợp đồng với chúng ta mà thôi.
- À, anh Lục thật sự không tồi, chỉ cần chúng ta đưa ra điều kiện của hội đồng quản trị, như vậy chúng ta nhất định có thể ký được hợp đồng. Nhưng anh đã nghĩ đến phương diện này chưa? Nếu như dựa vào đó để tiến hành, chúng ta chỉ có thể tìm được một câu "đã vất vả" của hội đồng quản trị, ngoài ra anh thấy hội đồng quản trị sẽ còn ban thưởng gì không?
"Ban thưởng?"
Anh Lục thầm nghĩ chắc chắn là sẽ có thế nhưng chỉ là rất ít. Hắn nhìn ánh mắt tham lam của tổng giám đốc Trình, hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói:
- Vì sự việc căn bản rất dễ đàm phán, thế cho nên ban thưởng là rất ít.
- Anh nói rất đúng, thế nhưng khi chúng ta áp chế để điều kiện giảm xuống hai phần ba, thậm chí là một nửa, anh thấy không phải chúng ta có công lớn sao?
Giảm điều kiện xuống một phần ba thậm chí là một nửa? Vẻ mặt anh lục chợt trở nên đặc sắc. Hắn là một trong những người trực tiếp tham gia đàm phán với thành phố Đông Bộ, hắn tất nhiên biết rõ một phần ba chính là vài chục triệu, mà một nửa chính là hơ trăm triệu, nếu như có thể được như vậy thì thật sự lập công lớn.
Nhưng thành phố Đông Bộ sẽ đáp ứng điều kiện hà khắc như vậy sao?
Nhị thiếu gia thấy ánh mắt nghi hoặc của anh Lục, hắn càng thêm đắc ý, lại cười ha hả nói: truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Trước khi đến đại lục thì tôi đã đặc ra mục tiêu cho mình, tôi vốn thấy hoàn thành nó cũng không dễ dàng gì, nhưng may mà anh xảy ra chuyện, thế là tôi thấy dịp may kéo đến.
- Bây giờ các tỉnh trong nước đều chú trọng kêu gọi đầu tư, nơi nào cũng đang hừng hực khí thế, cái gì là cố gắn tạo ra hoàn cảnh đầu tư tốt đẹp, cho ra chính sách ưu đãi hấp dẫn nhà đầu tư ở lại. Anh nói xem bọn họ sợ cái gì? Sợ nhất chính là làm hỏng hình tượng của mình. Chỉ cần chúng ta nắm chặt không tha, như vậy đám lãnh đạo thành phố, thậm chí là lãnh đạo tỉnh sẽ ném ra điều kiện để giữ chúng ta lại, khi đó không phải chúng ta đặt ra điều kiện gì thì thành phố Đông Bộ bọn họ cũng phải nuốt vào bụng sao?
Tổng giám đốc Trình nói năng cực kỳ có khí thế, bộ dạng chỉ điểm giang sơn, nắm tất cả trong lòng bàn tay.
Giám đốc Lục cảm thấy tổng giám đốc Trình thật sự nói rất đúng, nhưng làm như vậy thì tên tài xế đánh mình, thậm chí là chủ tịch Vương vừa đến đây sẽ gặp chuyện không may. Hắn đưa tay sờ lên mắt mình, hắn chợt cảm thấy trong lòng tràn đầy sảng khoái.
- Tổng giám đốc Trình, anh tính toán rất hay, làm như vậy không những kiếm được tiền cho tập đoàn, tôi tin các vị đổng sự sẽ cực kỳ kính trọng ngài.
Giám đốc Lục là một người bên mảng kế hoạch đầu tư, bản lĩnh liên hệ và nịnh hót cũng không tệ, chỉ cần nói hai câu đã làm cho tổng giám đốc Trình cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
- Ha ha ha, anh Lục, nếu hội đồng quản trị kính trọng tôi thì anh cũng không được quên công lao. Tôi không biết anh làm việc khác thế nào, chứ lần này nhất định sẽ là rất tốt, rất sảng khoái.
Anh Lục lần này bị đánh nhưng lại lập công, điều này xảy ra thì dù hắn có dày mặt cũng cảm thấy khó nói nên lời. Nhưng hắn thấy giám đốc Trình rất sảng khoái, hắn cũng không nói gì thêm, hắn đưa mắt nhìn qua cửa sổ nói:
- Sự kiện này xả ra thật sự có lợi cho chúng ta, thế nhưng cũng xem như uất ức cho chủ tịch Vương kia rồi.
- Tổng giám đốc Trình cần gì quan tâm đến vấn đề này? Trên đời này đa số người làm đá kê chân giường cho người khác, vị chủ tịch Vương kia có thể trở thành đá lót chân cho Nhị thiếu gia, đây phải nói là vinh hạnh.
Anh Lục chà xát hai tay, gương mặt vui vẻ, giọng điệu đầy tính ca tụng.
- Ha ha ha, anh Lục, anh nói rất hay, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ không quá mức không công bằng công chính.
Tổng giám đốc Trình rất hưởng thụ lời nói của anh Lục, vì vậy hắn nhiệt tình vỗ vai anh Lục, thầm nghĩ xong việc này mình sẽ có thêm được một thuộc hạ, sẽ có được danh tiếng. Còn tên Vương Tử Quân, hắn thật sự xin lỗi người này, ai cũng muốn leo lên đỉnh, hắn thấy mình không nên sinh ra bất kỳ ý nghĩ gì khác lạ với một người làm đá lót chân cho mình.
- Cám ơn tổng giám đốc Trình, bây giờ chúng ta đã ở thành phố Đông Bộ được khá lâu, anh xem tiếp theo chúng ta nên làm thế nào đây?
- Làm thế nào sao? Tất nhiên là đi, chiều này chúng ta đến thành phố Sơn Viên, báo cáo sự việc này với lãnh đạo tỉnh, đến lúc đó dù bọn họ nói như thế nào cũng xong rồi.
Tổng giám đốc Trình lên tiếng, giọng điệu có chút âm trầm.
- Vâng, tôi tin tưởng lãnh đạo tỉnh Sơn Nam nhất định sẽ làm rõ vấn đề này, đến khi đó, hì hì, tất cả sẽ nằm trong bàn tay của chúng ta, không phải chúng ta thích làm gì hạng mục lần này cũng được sao?
Tiếng cười ha hả vang lên, rõ ràng hai người cực kỳ đắc ý và thỏa mãn.
...
Buổi chiều khi đi làm thì Đổng Quốc Khánh nghe được tin tức tập đoàn Thần Hà muốn bỏ đi, khi đó vẻ mặt hắn trở nên cực kỳ âm trầm. Hắn nhìn thoáng qua trưởng phòng công thương Lý Thừa Phong đang đến báo cáo công tác, sau đó trầm giọng nói:
- Sự việc này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Anh Lục không muốn rời khỏi tập đoàn Thần Hà, hắn có thân phận địa vị và Lý Thừa Phong thật sự cảm thấy sợ hãi dưới ánh mắt lạnh lùng của bí thư Đổng Quốc Khánh, dù hắn không muốn đến đây báo cáo nhưng sự việc lại quá lớn, nếu không báo cáo thì sau này hắn khó gánh được trách nhiệm.
- Tập đoàn Thần Hà nói hoàn cảnh đầu tư của thành phố chúng ta không tốt.
Dù Lý Thừa Phong đã nghĩ sẵn câu trả lời, thế nhưng dưới ánh mắt lạnh lẽo của Đổng Quốc Khánh, hắn nhẫn nhịn nửa phút mới trầm giọng nói.
Vẻ mặt Đổng Quốc Khánh trở nên cực kỳ âm trầm, hắn nhìn chòng chọc vào Lý Thừa Phong, sau đó mới lạnh giọng nói:
- Tôi không phải đã cho ra chỉ thị phải nghiêm túc xử lý sự việc lần này rồi sao?
"Ngài nói là xử lý nghiêm túc, nhưng sự việc có liên quan đến chủ tịch Vương, anh nói tôi xử lý thế nào? Tôi đám xử lý thế sao?"
Lý Thừa Phong nghĩ như vậy nhưng lại tuyệt đối không dám nói ra, hắn là người bị kẹp giữa hai vị lãnh đạo, nếu như không khéo léo luồn lách, chỉ sợ sẽ bị ép cho chết tươi.
Trong đầu Lý Thừa Phong chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, cuối cùng hắn vẫn không nói ra, nếu không chỉ sợ hắn sẽ xong đời.
Đổng Quốc Khánh nhìn Lý Thừa Phong cúi đầu thì cười hì hì nói:
- Tôi biết rồi, trách nhiệm hình như không phải ở trên người anh.
Đổng Quốc Khánh vừa nói vừa cầm lấy điện thoại gọi đi, sau khi nối thông điện thoại thì hắn nổi giận nói:
- Mời thư ký trưởng Đảng đến đây.
Vài phút có thể nói là chớp mắt nhưng Lý Thừa Phong đối mặt với một vị bí thư thị ủy không nói lời nào, hắn cảm thấy thời gian này dài cả năm. Cũng may nó cũng chỉ là vài phút mà thôi, sau đó thư ký trưởng Đảng Hằng đẩy cửa đi vào.
- Bí thư Đổng.
Đảng Hằng cười gật đầu với Đổng Quốc Khánh, sau đó ngồi xuống chiếc ghế sa lông đối diện lãnh đạo.
- Thư ký trưởng Đảng, tôi đã yêu cầu anh xử lý sự việc đánh nhà đầu tư cực kỳ nghiêm túc, bây giờ có kết quả chưa?
Đổng Quốc Khánh trước kia tràn đầy nụ cười với Đảng Hằng, nhưng bây giờ chợt nổi giận nói.
Đảng Hằng là người biết rõ sự việc này, hơn nữa sau khi có kết quả thì đã nói rõ với Đổng Quốc Khánh, bây giờ Đổng Quốc Khánh sao lại hỏi như vậy? Hắn nhìn bộ dạng ngồi yên như núi của bí thư Dương, trong lòng khẽ run lên. Hắn chợt hiểu vấn đề, lần này bí thư gọi mình đến, căn bản không phải đơn giản là hỏi thăm tình huống.
Đảng Hằng hiểu rõ vấn đề, dù hắn cảm thấy sự việc lần này náo loạn cũng không có gì tốt, thế nhưng hắn là người của bí thư Đổng, hắn cũng không thể lựa chọn. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó trầm giọng nói:
- Bí thư Đổng, trải qua điều tra, người ra tay đánh nhà đầu tư chính là phó chủ tịch xã trong huyện Uyên Lộc, tên là Thái Thần Bân.
- Xử lý thế nào?
Đổng Quốc Khánh vỗ bàn nói:
- Anh có biết không, bây giờ nhà đầu tư thuộc tập đoàn Thần Hà đã hoài nghi hoàn cảnh đầu tư ở thành phố chúng ta, xem như hạng mục khai thác lần này đã là xôi hỏng bỏng không. Thư ký trưởng của tôi, các anh xử lý sự việc này thế nào? Nếu thành phố Đông Bộ mất hạng mục quan trọng này, chúng ta sẽ là pham tội rất lớn với cả thành phố Đông Bộ.
Khi Đổng Quốc Khánh nổi giận thì thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban tư pháp kiêm cục trưởng cục công an Hạ Nham Châu đi đến, hắn nghe thấy lời nói của Đổng Quốc Khánh thì dùng giọng có chút xấu hổ nói:
- Bí thư Đổng.
Đổng Quốc Khánh nói xong thì trầm ngâm giây lát, sau đó hắn quay sang nói với Hạ Nham Châu:
- À, bí thư Hạ, anh là lão cán bộ của thành phố Đông Bộ, thư ký trưởng Đảng không hiểu rõ cách xử lý sự việc, thế nhưng anh là lãnh đạo khối tư pháp, chẳng lẽ không có năng lực xử lý sự việc này sao?
- Điều này...Sự việc đã được điều tra, Thái Thần Bân là người làm việc nghĩa, đồng thời cậu ấy lại là lái xe của...
Hạ Nham Châu thật sự không ngờ mình vừa đến thì đã bị Đổng Quốc Khánh mở miệng phê bình, thế là giống như bị cướp đi tất cả khí thế.
- Là người làm việc nghĩa? Đây là kết quả điều tra của cục công an sao? Rõ ràng là tranh giành tình nhân lại nói là làm việc nghĩa, có phải các anh coi pháp luật là trò đùa không?
Đổng Quốc Khánh lại vỗ tay lên bàn thật mạnh, hắn nhìn chằm chằm vào Hạ Nham Châu, cặp mắt giống như muốn ăn thịt người.
Hạ Nham Châu thầm nghĩ anh nếu có bản lĩnh thì đến mà gây rối với Vương Tử Quân, anh cũng không phải không biết Thái Thần Bân là lái xe của chủ tịch Vương. Nhưng hắn tuy thầm oán như vậy nhưng lại không nói lời nào, chỉ cười cười nói:
- Chúng tôi sẽ nhất định điều tra rõ ràng.
- À, sự việc này ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến hình tượng của thành phố Đông Bộ, nếu như làm không tốt sẽ hủy hoại hình tượng kêu gọi đầu tư của thành phố chúng ta từ trước đến nay, thậm chí còn phá hoại hình tượng của tỉnh Sơn Nam. Vì vậy, bí thư Hạ, anh phải điều tra thật nghiêm, phải nhanh chóng cho ra câu trả lời cho phòng công thương.
Đổng Quốc Khánh vung tay lên với Hạ Nham Châu, cũng không chờ Hạ Nham Châu nói lời quyết tâm, hắn trầm giọng nói:
- Thư ký trưởng Đảng, anh phối hợp điều tra vụ này với bí thư Hạ. Vẫn là câu nói của tôi, chuyện này dù liên quan đến ai thì người đó phải phụ trách, chúng ta phải điều tra đến cùng, tuyệt đối không thể để phát sinh bất kỳ hiện tượng nào.
- Đồng thời tối nay chúng ta sẽ mở hội nghị thường ủy, sẽ nghiên cứu sự kiện này.
Đổng Quốc Khánh chờ Hạ Nham Châu và Lý Thừa Phong rời khỏi phòng làm việc của mình thì vung tay gọi Đảng Hằng quay lại:
- Thư ký trưởng, chút nữa anh mua vài món thực phẩm dinh dưỡng, lát nữa chúng ta đến thăm Lục tiên sinh.
Đảng Hằng trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Bí thư Đổng, tôi thấy sự việc này hay là thôi đi, tôi nghe nói sáng nay chủ tịch Vương đến và bọn họ không tiếp.
Đổng Quốc Khánh cười ha hả nói:
- Anh cứ yên tâm, chúng ta đi tỏ vẻ quan tâm, tôi tin chỉ cần chúng ta đi qua thì bọn họ sẽ mở cửa chào đón.
Đổng Quốc Khánh nói đến đây thì có chút trầm ngâm, hắn nói tiếp:
- Thông báo cho đài truyền hình.
"Thông báo cho đài truyền hình?"
Đảng Hằng khẽ động, nhưng hắn cũng nhanh chóng hiểu ý của bí thư Đổng Quốc Khánh, ý nghĩ của hắn cũng không tiếp tục dừng lại ở phương diện này, khi nhớ đến đài truyền hình thì một gương mặt cô gái cực kỳ tươi tắn xuất hiện trong lòng hắn. Mình nghĩ gì thế này? Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh thì Đảng Hằng khẽ lắc đầu, nhưng hắn quay về phòng làm việc của mình và không nhịn được cầm điện thoại bấm một số máy đã cực kỳ quen thuộc:
- Alo, là phóng viên Ngô phải không? Tôi là Đảng Hằng.
- Chào thư ký trưởng Đảng, anh vẫn khỏe chứ, lúc này tìm em có chuyện gì cần phân phó sao?
Một âm thanh trong trẻo vang lên từ đầu dây bên kia, Đảng Hằng nghe được âm thanh này thì có chút cảm giác hưởng thụ:
- Là thế này, chiều hôm nay bí thư Dương sẽ...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 559: Thật Sự Không Biết Ngại
Chương 559: Thật Sự Không Biết Ngại