- Tỉnh Sơn Nam dù tốt nhưng đã có người rồi.
Thạch Kiên Quân cười cười vói Vương Tử Quân rồi dùng giọng khổ sở nói.
Vương Tử Quân luôn quan sát Thạch Kiên Quân, lần này hắn đến thành phố Nam Phương cũng có một mục đích khác, chính là gặp mặt Thạch Kiên Quân. Lúc này tuy Thạch Kiên Quân từ chối lòi đề nghị cùa hắn, thế nhưng hắn biết rất rõ, thế giới nội tâm cùa đối phương đang chao đảo, đang cực kỳ động tâm.
- Chú Thạch, có người cũng có thể điều đi, cũng không ai nói rõ vị trí đó là cùa người ta cả.
Vương Tử Quân cười cười với Thạch Kiên Quân rồi chăm chú nói.
"Điều đi!"
Thạch Kiên Quân không ngờ Vương Tử Quân sẽ nói chuyện lớn gan như vậy, phải biết rằng lần này không phải điều đi một người bình thường, mà là một vị phó chủ tịch thường vụ tỉnh, là người có lực cạnh tranh mạnh mẽ với chiếc ghế chủ tịch tỉnh.
- Cậu nói điều đi?
Thạch Kiên Quân chợt kinh ngạc, thế là cũng không dám coi thường cậu cán bộ thanh niên này. càng phải đưa mắt nhìn thoáng qua. Tuy hắn cảm thấy lời nói cùa Vương Tử Quân không phải thực hiện dễ dàng, thế nhưng cách suy nghĩ như vậy lại vượt qua lề thói cũ.
- Chó tốt không cản đường, ai cản đường thì phải thanh trừ, chẳng biết chú Thạch còn nhớ cầu vượt qua sông Hà Kiều ở tỉnh Sơn Nam không?
Vương Tử Quân biết rõ nếu minh không nói ra vài vấn đề, nếu chỉ dựa vào miệng để thuyết phục Thạch Kiên Quân, can bản là không thể. Thế cho nên hắn mới quyết định lật bài tẩy cùa mình.
- Cầu Hà Kiều ở tỉnh Sơn Nam?
Trí nhớ cùa Thạch Kiên Quân nhanh chóng vận chuyển, hắn nhớ rõ cây cầu này. năm xưa khi hắn còn ở tỉnh Sơn Nam thì nó chỉ mói có quy hoạch mà thôi, nhưng bây giờ đã được thông xe. Bây giờ Vương Tử Quân nhắc đến hạng mục này, chắc chắn có thứ gì đó ẩn giấu bên trong.
Nhưng Thạch Kiên Quân cũng không nói lời nào, hắn chỉ đtra mắt nhìn Vương Tử Quân, chờ đối phương nói tiếp.
Vương Tử Quân thấy Thạch Kiên Quân đtra mắt nhìn mình, hắn biết rõ đối phương đã động tâm thế là cũng không che giấu mà trầm giọng nói:
- Nám xưa người phụ trách xây dựng cầu Hà Kiều chính là chủ tịch Tề Chính Hồng.
- Thì thế nào? Truyện được copy tại
Thạch Kiên Quân đặt ly nước trong tay xuống bàn, gương mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
- Cũng không như thế nào cả, chỉ là bây giờ cây cầu kia có nhiều vết rạn nứt. có vài chuyên gia đã định tính cây cầu khá nguy hiêm, cần phải nhanh chóng cải tạo lại.
Vương Tử Quân lúc này càng thêm trấn định, hắn châm thêm trà cho Thạch Kiên Quân, sau đó dùng tùng chữ nói:
- Ngài biết người nhận thầu cây cầu này là ai không?
Thạch Kiên Quân chợt trầm mặc, hắn không hỏi. Tuy bây giờ hắn vẫn không biết người nhận thầu là công trình là ai, thế nhưng Vương Tử Quân hỏi như vậy cũng đủ khẳng định nhà thầu có mối liên hệ chặt chẽ với người kia.
Đây là một thanh kiếm sắc, nếu như vận dụng thỏa đáng thì nhất định sẽ rạch nát trời xanh, điều này không khỏi làm cho Thạch Kiên Quân động tâm.
- Tử Quân, chúng ta đi dùng cơm, hai ta cũng uống vài ly.
Thạch Kiên Quân đứng lên cười nói vói Vương Tử Quân:
- Ẩm thực chỗ chúng tôi thật sự rất uyên thâm, tuy thua kém thủ đô thế nhưng hương vị đặc biệt, đủ để cho cậu ăn đã nghiền. Cậu có tin không?
Vương Tử Quân cười ha hả giống như hồn nhiên quên đi chủ đề vừa rồi:
- Cám ơn chú Thạch, sự việc mà những ngày qua cháu trông chờ nhất chính là để cho dạ dày được lấp đầy món ăn phương nam.
Thạch Kiên Quân tất nhiên sẽ sắp xếp rất tốt, sau khi dùng bữa cơm đầy các món ăn tinh hoa của phương nam thì Vương Tử Quân quay về địa điểm dừng chân của phòng công thương thành phố Đông Bộ. Dù lúc dùng cơm thì Vương Tử Quân và Thạch Kiên Quân không tiếp tục bàn luận về chuyện liên quan đến tinh Sơn Nam, thế nhưng hai người lại thầm hiểu lẫn nhau, hiểu ý nghĩ của đối phương.
Vương Tử Quân ở tỉnh Sơn Nam đã nhiều lần nghênh đón đòn tấn công cùa Tề Chính Hồng, hắn thật sự chưa từng bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để phản kích đối phương. Hành trình xuống phương nam của hắn lần này chính là muốn ném ra quả đạn pháo của mình.
Có cừu oán, có vị trí, có lợi ích, Vương Tử Quân thầm suy đoán về khả năng ra tay của Thạch Kiên Quân, hắn chợt tỏ ra có chút vui vẻ đắc ý. Tuy khả năng khó đoán trước, thế nhưng Vương Tử Quân tin, chỉ cần minh cố gắng xử lý, thành công sẽ đến cách minh không xa.
Ba ngày sau Vương Tử Quân đưa đoàn người thành phố Đông Bộ đi kêu gọi đầu tư quay về. Công tác kêu gọi đầu tư lần này có thể nói là không uổng phí, chưa nói gì khác, có mười hạng mục được ký kết đầu tư với số tiền vài trăm triệu, mà hạng mục nhà máy thủy tinh Thạch Kiên Quân giới thiệu cho Vương Tử Quân được nói là hạng mục nhỏ, thế nhưng lại đầu tư hơn năm trăm triệu.
Khi đoàn kêu gọi đầu tư của thành phố Đông Bộ quay về, có vài lãnh đạo xí nghiệp cùng đi theo, bọn họ chủ yếu là muốn khảo sát tình huống thực tế, để xác định xem có nên đầu tư ở thành phố Đông Bộ hay không.
- Chủ tịch Vương, thật sự không ngờ tổng số hạng mục chúng ta kêu gọi được lần này vói số tiền hơn tỷ. Hì hì, đừng nói là thành phố Đông Bộ, dù là tỉnh Sơn Nam xưa nay cũng chưa tùng có thành tích như vậy.
Trương Đảo Long ngồi bên cạnh Vương Tử Quân dùng giọng hưng phấn không thôi nói.
Trương Đào Long thật sự không thể nào không tỏ ra hưng phấn, hắn bây giờ không những là trợ lý Chủ tịch, còn là lãnh đạo khu quy hoạch kỹ thuật cao của thành phố Đông Bộ. Lúc này phương diện kêu gọi đầu tư cho ra thành tích lớn, hắn xem như là người được tô son thiếp vàng, có một tảng đá kê chân rất lớn. Chỉ cần những hạng mục kia được đưa đến đúng vị trí, như vậy khu quy hoạch kỹ thuật cao của thành phố Đông Bộ sẽ tiến lên con đường phát triển mới.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Đào Long, dù nắm chặt công tác kêu gọi đầu tư, thế nhưng nó chỉ là bước đầu tiên, chúng ta kêu gọi có được thành tích nhưng đồng thòi cũng phải tìm mọi cách giữ thương nhân ở lại Đông Bộ. Chỉ có thể giữ bọn họ lại, như vậy công tác kêu gọi đầu tư của chúng ta mới xem như thành công.
- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, tôi biết phải làm sao.
Trương Đào Long cười ha hả dùng giọng hồn nhiên như không thèm quan tâm nói.
- Chủ nhiệm Đảo Long, tôi cảm thấy anh nên đề cao cảnh giác, đặc biệt là ờ phương diện giữ chân thương nhân ờ lại. Chúng ta phải làm tốt công tác phục vụ, đồng thời phải đẩy mạnh hình tượng của khu quy hoạch kỹ thuật cao, nếu không hiện tượng huy hoàng lúc này chi phù dung sớm nở tối tàn, khó thể đạt được kế hoạch lâu dài.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng không đếm xỉa của Trương Đảo Long thì nhướng mày trầm giọng nói.
Trương Đảo Long thấy Vương Tử Quân giận tái mặt thì trong lòng run lên, tuy hắn đã sấp tiến vào cấp bậc lãnh đạo thành phố Đông Bộ, thế nhưng khi đối mặt với ánh mất của Vương Tử Quần thì luôn sinh ra cảm giác chột dạ.
- Chủ tịch Vương, ngài cứ yên tâm, tôi biết rõ sau này nên làm thế nào. Chúng tôi nhất định sẽ tích cực phục vụ thương nhân, sẽ đẩy mạnh kiến thiết cơ sở hạ tầng ở khu quy hoạch kỹ thuật cao, chúng ta đã kêu gọi bọn họ đến đầu tư, nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để bọn họ có thể ở lại và phát triển.
Vương Tử Quân nhìn Trương Đảo Long tranh thủ thòi gian thừa nhận sai lầm thì khẽ cười, hắn cũng không tiếp tục đi sâu vào chủ đề này mà nói tiếp:
- Đảo Long, ngoài đẩy mạnh hoàn cảnh thì chúng ta càng phải chú trọng vào phương diện công nhân kỹ thuật, đề cao tố chất cũa lực lượng lao động. Chỉ khi nào chúng ta tăng mạnh sức cạnh tranh, như vậy mói có thê biến thành một thành phố trang tâm phát triển kinh tế kéo các vùng chung quanh tiến lên.
"Biến thành một trang tâm thúc đẩy cả khu vực phát triển, đây không phải là định vị của chủ tịch Vương vói Đông Bộ đấy chứ?"
Trương Đảo Long nhìn ánh mất ẩn giấu nụ cười của chủ tịch trẻ tuổi trước mặt, trong lòng hắn chợt bừng bừng ý chí bất khuất chiến đấu.
- Chủ tịch Vương, khu quy hoạch kỹ thuật cao chúng tôi nhất định sẽ không để cho ngài mất mặt.
Trương Đảo Long nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng quyết tâm cao độ nói.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 572: Nâng đá đập chân người
Chương 572: Nâng đá đập chân người