Tề Chính Hồng thở dài rất bi ai, thầm nghĩ mình vì tính toán quá nhiều mà để mất Kinh Châu, xem thường người khác. Chính mình muốn tiến lên nắm lấy giang sơn để thu thập đối phương, không ngờ đối phương lại ra tay sớm hơn.
Còn có đường lui nữa sao? Tề Chính Hồng nghĩ đến thế cục bị động của mình vào lúc này, trong lòng chợt lạnh lẽo, đồng thời cũng ý thức được kết cục kế tiếp của mình.
Nếu đã đến nước này thì đối phương sẽ tuyệt đối không nhân từ mềm lòng, sẽ không thu tay lại, điều mình cần làm bây giờ chính là gánh hết trách nhiệm lên người.
- Chủ tịch Tề.
Khi Tề Chính Hồng đi về phía trước cực kỳ cơ giới thì Đảng Hằng đi đến đối diện. Đảng Hằng vừa đi lại giống như vừa tìm thứ gì đó, khi thấy Tề Chính Hồng thì nhanh chóng chạy đến đón chào.
Tề Chính Hồng thấy Đảng Hằng chạy đến thì thu hồi vẻ mặt lo lắng, hắn nhìn về phía Đảng Hằng và dùng giọng thân thiết hỏi;
- Tiểu Đảng, bí thư Đổng đang sốt ruột chờ tôi sao?
- Không, bí thư Đổng dặn dò tôi đến xem chủ tịch có gì cần phân phó hay không?
Đảng Hằng có chút kinh ngạc, sau đó hắn vội vàng nói.
Tề Chính Hồng khẽ gật đầu từ chối cho ý kiến, sau đó hắn bước về phía trước. Đảng Hằng nhìn chủ tịch Tề Chính Hồng đi về phía trước như sao băng, hắn chợt cảm thấy khó hiểu, chủ tịch Tề làm sao vậy?
Đảng Hằng thật sự rất hoài nghi, hắn đi theo Tề Chính Hồng về phòng họp, sau đó ngồi xuống vị trí của mình. Tề Chính Hồng cũng ngồi xuống ghế, hắn đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh ung dung vốn có, trong lúc tạo đàm càng tỏ ra ôn hòa, có vẻ rất khôi hài và ẩn giấu.
- Bí thư Đổng, thành phố Đông Bộ của các anh có tình thế phát triển khá tốt, bây giơ thành phố đang ở vào thời kỳ phát triển kinh tế quan trọng, tôi hy vọng các anh không nên quá dựa dẫm, cần phải không ngừng cố gắng, sáng tạo ra kỳ tích tốt nhất...
Tề Chính Hồng ăn cơm trưa ở thành phố Đông Bộ, khoảng thời gian này dù hắn có nói gì thì Vương Tử Quân cũng không nói vào một lời giống như không dám chống lại lãnh đạo. Điều này không khỏi làm cho nhiều người kinh ngạc, nhưng hai người bọn họ rõ ràng là hiểu ngầm nhau, Vương Tử Quân cũng đang cố gắng nể mặt Tề Chính Hồng.
Đã đến tình trạng này thì căn bản không còn tranh cãi gì nữa, vì vậy dù là thế nào thì Vương Tử Quân vẫn cực kỳ lễ phép với Tề Chính Hồng, bộ dạng dù thế nào cũng sẽ phục tùng lãnh đạo.
- Chủ tịch Tề, chào mừng ngài đến thành phố Đông Bộ chỉ đạo công tác, điều này làm cho cán bộ thành phố chúng tôi càng thêm nhiệt tình, lại càng có thêm phương hướng chính xác.
Khi Tề Chính Hồng lên xe thì Đổng Quốc Khánh theo sát bên cạnh, hắn bắt tay thật chặt với chủ tịch Tề, dùng giọng sinh động nói.
Nếu như là dĩ vãng thì Tề Chính Hồng sẽ rất hưởng thụ tình hình này, nhưng bây giờ sức miễn dịch của hắn đã đạt đến đỉnh, hắn cũng không nói gì, chỉ vỗ vỗ vai Đổng Quốc Khánh.
Vương Tử Quân đứng sau lưng Đổng Quốc Khánh, hắn nhìn thấy hai người buông tay nhau ra, thế là cũng vươn tay nói:
- Chủ tịch Tề, thuận buồm xuôi gió.
Tề Chính Hồng thấy Vương Tử Quân duỗi tay ra, hắn trầm ngâm giây lát, sau đó khẽ bắt tay Vương Tử Quân. Lúc này trong lòng hắn có trăm ngàn ý nghĩ, nhưng cuối cùng cũng không nói lời nào.
Chiếc xe chậm rãi khởi động chở Tề Chính Hồng rời khỏi thành phố Đông Bộ, khi xe của chủ tịch Tề biến mất nơi cuối đường, Đổng Quốc Khánh lúc này mới hạ tay xuống. Hắn đưa mắt nhìn thoáng qua Vương Tử Quân và đám thường ủy, sau đó dùng giọng thấm thía nói:
- Chủ tịch Vương, lần này chủ tịch Tề đến đã cho ra chị thị với sự phát triển của thành phố Đông Bộ chúng ta, tôi cảm thấy nó cực kỳ có ý nghĩa. Sau này trên con đường phát triển thì chúng ta nhất định phải chứng thực chỉ thị của chủ tịch Tề, cần phải làm sao cho tinh thần chỉ thị của lãnh đạo được quán triệt sâu sắc...
Vương Tử Quân không nói gì nhưng trong mắt lại có chút kỳ dị.
Đổng Quốc Khánh cũng không thấy biểu hiện trên mặt Vương Tử Quân, hắn nói tiếp:
- Tôi đề nghị khi quay về chúng ta tổ chức một cuộc thảo luận học tập chỉ thị của lãnh đạo, chăm chú truyền đạt tinh thần chỉ thị của lãnh đạo xuống bên dưới. Đồng thời, thư ký trưởng Đảng, anh thông báo cho đài truyền hình và nhật báo thành phố, để cho bọn họ phái người đến đây đưa tin.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nghiêm trang của bí thư Đổng mà có chút buồn cười, hắn nhịn không được mở lời khuyên:
- Bí thư Đổng, tôi thấy sự kiện này nên để nói sau vậy.
Vương Tử Quân vì nhất thời mềm lòng nên mới nói ra như vậy, nhưng hôm nay bí thư Đổng tiếp đãi lãnh đạo xuống Đông Bộ đã quá tức giận với chủ tịch Vương, đặc biệt là lúc Vương Tử Quân tán dương hắn trong hội nghị ban ngành, càng làm hắn điên cả người. Hắn không nắm được cán dao của Vương Tử Quân, bây giờ thấy Vương Tử Quân mở miệng phản đối đợt học tập này, thế là hắn trầm mặt xuống nói:
- Chủ tịch Vương, bây giờ chủ tịch Tề vừa cho ra chỉ thị, chúng ta nên cố gắng học tập theo, cố gắng chứng thực chỉ thị của lãnh đạo. thành phố Đông Bộ chúng ta không nên có nửa điểm buông lỏng, nếu chủ tịch Vương có việc thì có thể không tham gia.
Vương Tử Quân cười cười, hắn vừa định nói chuyện thì điện thoại của Đổng Quốc Khánh vang lên. Đổng Quốc Khánh mất kiên nhẫn lấy điện thoại ra xem, ngay sau đó vẻ mặt chợt trở nên ôn hòa, hắn nhìn lướt qua đám người Vương Tử Quân, sau đó tươi cười nói với đầu dây bên kia:
- Alo, chào trưởng phòng Hứa, tôi là Đổng Quốc Khánh...
Trong tỉnh Sơn Nam, người được bí thư Đổng Quốc Khánh cung kính gọi là trưởng phòng Hứa chỉ có một, đó là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Hứa Tiền Giang. Bây giờ trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy tự mình gọi điện thoại đến cho Đổng Quốc Khánh, rõ ràng là sự kiện nở mày nở mặt.
- Chủ tịch Tề vừa rời đi, chủ tịch Tề rất thỏa mãn với công tác ở thành phố Đông Bộ chúng tôi.
Đổng Quốc Khánh vừa trả lời câu hỏi của Hứa Tiền Giang vừa tiếp tục báo cáo:
- Trưởng phòng Hứa, chúng tôi chuẩn bị tiến hành học tập chỉ thị tinh thần của chủ tịch Tề, chỉ khi hiểu rõ chỉ thị tinh thần của lãnh đạo như vậy mới có thể bảo chứng chúng tôi không phạm sai lầm trong quá trình phát triển sau này.
Hứa Tiền Giang ở bên kia có chút trầm ngâm, sau đó mới nói vài lời. Vẻ mặt của Đổng Quốc Khánh cũng dần trở nên khó coi sau những lời của trưởng phòng Hứa.
Hai phút sau Hứa Tiền Giang cúp điện thoại, thế nhưng Đổng Quốc Khánh vẫn giữ điện thoại bên tai, mãi nửa phút sau hắn mới thu hồi điện thoại.
- Chủ tịch Vương, tôi còn có chuyện, việc học tập xem như thôi đi.
Đổng Quốc Khánh nhìn Vương Tử Quân đứng bên cạnh, cuối cùng cũng mở miệng nói.
Vương Tử Quân thật sự không muốn để cho Đổng Quốc Khánh nói ra những lời này, thế nhưng đó là đối phương tự tìm lấy, không thể trách người khác được. Hắn quay đầu nhìn Đổng Quốc Khánh rồi cười nói:
- Bí thư Đổng, anh cứ bận rộn đi, tôi biết rồi.
Đổng Quốc Khánh căn bản không chào hỏi những vị thường ủy khác, hắn trực tiếp lên xe của mình và bỏ đi. Bây giờ hắn cần tìm một địa điểm để tiêu hóa những tin tức vừa rồi, dù hắn không quá quan tâm đến nó, thế nhưng hắn biết rõ khi sự việc này phát sinh, thế cục ở tỉnh Sơn Nam sẽ chấn động.
Trưởng phòng Hứa rốt cuộc đã nói gì mà có thể làm cho bí thư Đổng Quốc Khánh đang bừng bừng khí thế tổ chức học tập chỉ thị của chủ tịch Tề lại nói lời qua loa cho xong? Sau khi Đổng Quốc Khánh bỏ đi, không ít ánh mắt mê hoặc nhìn về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không nói ra nguyên nhân, hắn cười ha hả nói:
- Hôm nay xem như mọi người khổ cực rồi, chúng ta giải tán.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị leo lên xe bỏ đi, chợt điện thoại của ai đó chợt đổ chuông. Khi tiếng chuông điện thoại vang lên thì hắn hiểu rõ một vấn đề, đó là sự việc này căn bản không thể che giấu được, đại đa số mọi người sẽ nhận được tin tức.
Vương Tử Quân vung tay ra phía sau thật sự mệt mỏi, hắn dựa lưng lên ghế sa lông, trong đầu là những tin tức xoay tròn như đèn kéo quân. Sau đó tất cả biến thành hai người, một người đang chỉ trích hắn, một người đang giải thích thay cho hắn.
Một câu cầu không đảm bảo chất lượng là cực kỳ nguy hiểm, nếu để nó sập xuống vào thời điểm mọi người không có chuẩn bị, không bằng để nó chấm dứt sứ mạng lịch sử của mình, tránh phát sinh những thương tổn nhân mạng...
- Thành phố nhiều chuyện phát sinh, nhưng dù thế nào thì bầu không khí cũng hòa thuận vui vẻ...
Một giọng ca chậm rãi vang lên trong xe, Đổng Nhị Dân thấy Vương Tử Quân có chút mệt mỏi, thế nên mở nhạc cho không gian sống động một chút.
Vương Tử Quân nghe giai điệu quen thuộc, hắn chậm rãi bỏ đi những tranh chấp trong lòng mình, sự việc hôm nay đã đến mức độ như vậy, cũng không còn dư âm quay đầu nữa rồi.
- Tút tút tút.
Khi Vương Tử Quân chìm đắm trong âm nhạc, đột nhiên điện thoại vang lên. Hắn lấy điện thoại ra xem, sau đó nhấn nút nghe.
- Tử Quân, nghe nói tỉnh Sơn Nam phát sinh sự cố phải không?
Giọng điệu âm trầm của Thạch Kiên Quân từ bên kia truyền đến.
Vương Tử Quân cười cười, hắn biết rõ sự việc này không thể gạt được Thạch Kiên Quân, nhưng dù Thạch Kiên Quân có nói thế nào thì hắn cũng không bao giờ thừa nhận sự việc có liên quan đến mình. Hắn tươi cười rồi khẽ nói:
- Bí thư Thạch, tôi cũng có nghe nói, thật sự là gió bão khó thể ngờ.
- Ha ha ha, cậu nói vậy là không đúng rồi, tuy gió bão đáng sợ nhưng lại có tính tất yếu.
Tâm tình của Thạch Kiên Quân thật sự không tệ, sau khi chứng thật sự việc thì cười ha hả nói lời vui đùa với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Vẫn là bí thư Thạch hiểu rõ vấn đề, tôi thật sự còn chưa đủ nhận thức với những chuyện thế này.
- Thật sự là sấm sét nổi lên không một tiếng động, Tử Quân, một lời không thể nào cảm tạ được hết, tôi khắc ghi tâm ý của cậu vào lòng.
Thạch Kiên Quân chợt dùng giọng không đầu không đuôi nói.
Vương Tử Quân hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Thạch Kiên Quân, thế nhưng hắn sẽ không thừa nhận chuyện này. Tuy hắn đã định vị được vị trí của Thạch Kiên Quân vào thời điểm tương lai, thế nhưng hắn sẽ tuyệt đối không đem vận mệnh của mình ném cho một người chưa hoàn toàn hiểu rõ.
- Bí thư Thạch, không công không nhận lộc, ngài cũng đừng cám ơn tôi, làm cho tôi chẳng hiểu đầu đuôi thế nào cả.
Vương Tử Quân cười ha hả rồi khẽ nói với đầu dây bên kia.
Thạch Kiên Quân trầm ngâm giây lát rồi cũng không tiếp tục dây dưa ở đề tài này, hắn cười nói:
- Chuyện này không có nhân viên thương vong, thế nhưng tuyến trên rất coi trọng, dù sao thì đó cũng là một công trình lớn, nghe nói ngày hôm nay tổ điều tra sẽ đến tỉnh Sơn Nam.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Đến thì đến, dù sao thì có vấn đề hay không cũng chẳng liên quan đến tôi. Tôi là chủ tịch thành phố Đông Bộ, cũng không quản được những việc xảy ra bên ngoài thành phố Đông Bộ.
Thạch Kiên Quân cười hì hì vài tiếng, lại nói thêm vài câu ân cần giúp đỡ nhau, sau đó cúp điện thoại. Vương Tử Quân có thể đoán được ý nghĩ của Thạch Kiên Quân, nhưng tất cả đối với hắn không quá quan trọng.
Vương Tử Quân ngồi thẳng người rồi nói với Triệu Quốc Lương đang ngồi phía trước:
- Quốc Lương, hai ngà này tôi có sắp xếp gì không?
- Chủ tịch Vương, ngài sẽ phải tọa đàm với nhà đầu tư đến thành phố Đông Bộ, còn phải dự tiệc rượu chiêu đãi của khu quy hoạch kỹ thuật cao.
Triệu Quốc Lương cầm một quyển sổ ra xem, sau đó báo cáo cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khoát tay áo, hắn định hủy bỏ tất cả kế hoạch, thế nhưng cuối cùng lại nuốt lời vào bụng. Tuy hắn biết tất cả đã xong, thế nhưng cũng hiểu càng là lúc này mình càng phải có biểu hiện bình thường.
- Cứ thực hiện như vậy.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ phân phó Triệu Quốc Lương.
Thời gian dần tiến vào tháng mười, không những nghênh đón mùa thu, thời tiết cũng có hơi se lạnh. Lúc này trong tỉnh Sơn Nam liên tục bùng lên sóng ngầm, khi vài cơn thủy triều liên tục bập bùng lên xuống, Vương Tử Quân vẫn từng bước xử lý những chuyện của mình.
Khi nhiều hạng mục được ký kết, hạng mục thủy tinh trong khu quy hoạch kỹ thuật cao thành phố Đông Bộ bắt đầu được khởi công, đây có thể nói là một khu quy hoạch riêng có hơn mười ba nhà máy thủy tinh tham gia. Điều này làm cho Lý Đông Lực vốn cảm thấy bất an vì hạng mục đèn tiết kiệm năng lượng sẽ có thành phẩm giá cao khi đầu tư ở thành phố Đông Bộ đã cảm thấy yên tâm hơn, hắn hạ quyết tâm xây dựng nhà xưởng ở thành phố Đông Bộ, nhưng phần lớn cổ phần của công ty này đều nằm trong tay Tần Hồng Cẩm.
Nếu so với một Vương Tử Quân cực kỳ an phận thì bí thư Đổng càng thêm an phận hơn, hắn ngoài việc tham gia những hội nghị cần thiết, căn bản ít tham gia những hoạt động khác, nếu không có việc gì thì chủ yếu ở lỳ trong phòng làm việc của mình.
Biểu hiện của hai vị lãnh đạo đứng đầu thành phố Đông Bộ cũng ảnh hưởng đến tác phong của đám cán bộ bên dưới, đầu tiên là ảnh hưởng đến hai văn phòng đảng ủy chính quyền. Trước kia chỉ cần cách tan tầm nửa giờ là đã có người ra về, thế nhưng bây giờ thật sự có chuyển biến, hầu như tất cả cán bộ đều đợi đến khi đúng giờ tan tầm mới dám về.
Trong quan trường thì mỗi người giống như một gốc mạ có khoảng đất riêng của mình, chỉ là khoảng đất này không phải không bao giờ thay đổi. Tất cả đều có tiến hóa, nhân loại tiến hóa, thời đại tiến hóa, xã hội tiến hóa, tất nhiên quan hệ giữa lãnh đạo và hạ cấp cũng biến hóa.
Những người nhìn không rõ tình thế, mỗi lần nghe tin là nhanh chóng hành động thường sẽ không có nhiều đất diễn trong quan trường. Thử nghĩ mà xem, một người căn bản không nắm rõ hướng gió và động thái, luôn là một đầu heo chẳng biết gì, như vậy sao có thể phát triển tốt được?
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị an phận vượt qua thời điểm mà thế cờ trên tỉnh liên tục biến đổi, không dám tìm việc nhưng không ngờ việc lại tìm đến tận cửa. Hôm nay hắn vừa đi làm, đột nhiên những âm thanh huyên náo truyền đến.
Vương Tử Quân nghe thấy những âm thanh kia thì hơi nhíu mày, hắn nhìn Thái Nguyên Thương đang báo cáo công tác với mình, thế là thư ký trưởng Thái nhanh chóng chạy ra ngoài.
Vài phút sau Thái Nguyên Thương đi vào phòng, tiếng la hét bên ngoài cũng không còn.
- Chuyện gì vậy?
Vương Tử Quân nhìn Thái Nguyên Thương rồi trầm giọng hỏi.
- Không có gì lớn, chỉ là một vụ kêu oan, người ta có tâm tình khá kích động.
Thái Nguyên Thương xoa xoa bàn ta nói tiếp;
- Vừa rồi phòng văn thư đã cho người đưa bọn họ vào, tôi cũng nói rõ với bọn họ, nếu có kết quả thì nhanh chóng đưa đến đây một phần báo cáo.
- À!
Vương Tử Quân cũng đã qua nhiều chuyện thế này, thế nên chỉ gật đầu mà không hỏi gì thêm.
Thái Nguyên Thương thấy Vương Tử Quân không nói gì, thế là tiếp tục báo cáo công tác. Nửa giờ sau Vương Tử Quân ngồi xe đến tham gia một lễ khởi công, đúng lúc có một bóng người lao ra.
Đổng Nhị Dân chợt giật mình hoảng sợ, hắn tranh thủ giẫm thắng.
Một tiếng két vang lên, xe dừng lại mà không có chuyện gì xảy ra.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 579: Một Tiếng Sét Làm Cho Nhân Gian Tang Thương
Chương 579: Một Tiếng Sét Làm Cho Nhân Gian Tang Thương