TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 584: Vấn Đề Ô Nhiễm

- Ha ha ha, chủ nhiệm Triệu, xem anh khách khí quá rồi. Hôm nay là ngày tốt lành của ủy ban cải cách, các anh là nhà mẹ đẻ nên ngồi ghế chủ tịch, những người khác căn bản sẽ không được hưởng đãi ngộ này, mời anh ngồi.

Trưởng phòng Lý vừa nói vung tay khiếm tốn với chủ nhiệm Triệu.

Chủ nhiệm Triệu đã chừa ra vị trí này, tất nhiên sẽ không chịu ngồi xuống. Hắn nhiệt tình kéo tay trưởng phòng Lý, thế là hai bên có chút tranh chấp, đúng lúc trưởng phòng Lý quay đầu lại nhìn, thấy Vương Tử Quân ngồi cách đó không xa.

Khi thấy Vương Tử Quân thì trưởng phòng Lý chợt ngây người một lúc, cũng vì vậy mà bị ép người xuống ghế chủ tịch.

- Trưởng phòng Lý, đây là chủ nhà, là trưởng ban Trần Đại Giang ban nhân sự phòng lao động thương binh xã hội tỉnh.

Chủ nhiệm Triệu thấy trưởng phòng Lý ngồi xuống ghế, động tác của đối phương là quá nhanh, biểu hiện lại an tâm thoải mái, điều này không khỏi làm cho hắn sinh ra chút bức bối. Thế nhưng gương mặt vẫn không có chút biểu cảm, hắn nhiệt tình chỉ Trần Đại Giang ở bên cạnh rồi cười ha hả nói.

Trần Đại Giang hưng phấn xoa xoa tay chuẩn bị duỗi tay với trưởng phòng Lý, chuẩn bị bắt chặt tay vị trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy này. Nhưng hắn chà xát hai tay một lúc lâu mà trưởng phòng Lý căn bản không có dấu hiệu đưa tay ra.

Chẳng lẽ trưởng phòng Lý có gì đó không hài lòng với mình? Trần Đại Giang sinh ra cảm giác không yên, hắn càng đỏ mặt tía tai, càng cảm thấy cực kỳ bất an như Đúng lúc này trưởng phòng Lý đứng lên đi sang bàn bên cạnh.

Chủ nhiệm Triệu cũng không biết chuyện gì xảy ra, khi thấy tình huống như vậy cũng không nhịn được. Nhưng hắn cũng không muốn đắc tội với trưởng phòng Lý, vậy là trong lòng tuy mất hứng nhưng cũng chỉ có thể ngồi nhìn mà thôi.

- Chủ tịch Vương, không thể ngờ ngài cũng ở đây.

Dưới ánh mắt kin ngạc của mọi người, trưởng phòng Lý cười ha hả đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi nhiệt tình vươn hai tay ra nói.

Bàn bên kia vốn không ai thèm quan tâm đến Vương Tử Quân, nhưng khi thấy trưởng phòng Lý vươn tay ra thì ai cũng ngây cả người, từng ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân thấy trưởng phòng Lý đưa tay ra thì cảm thấy có chút phiền muộn khổ sở. Trước đó khi công tác ở tỉnh đoàn thì Vương Tử Quân cũng có chút quen biết người này, bây giờ thấy đối phương chủ động vươn tay, hắn cũng đưng lên nói:

- Rất vui khi được gặp anh.

- Chủ tịch Vương, anh đi đến nhận công tác ở thành phố Đông Bộ, chúng ta đã lâu không gặp, hôm nay thừa dịp có tiệc vui, chúng ta uống vài ly cho vui.

Trưởng phòng Lý thấy vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân thì trong lòng khẽ động.

Bây giờ tuy Nhiếp Hạ Quân đã rời khỏi tỉnh Sơn Nam, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn không thể xem thường. Rất nhiều người cảm thấy kỳ quái vì tình huống Tề Chính Hồng rơi rụng, trưởng phòng Lý là lãnh đạo của phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn lại nhìn thấy hình bóng của Vương Tử Quân ở sự kiện này.

Tuy đây chỉ là ngờ vực vô căn cứ nhưng chỉ cần một chút như vậy cũng đủ lấy mạng người, dù sao thì đó cũng là một vị phó chủ tịch thường vụ tỉnh có cơ hội tiến lên vị trí chủ tịch tỉnh.

Ngoài sự việc liên quan đến Tề Chính Hồng, trưởng phòng Lý càng có chút lo lắng là mình đến huyện Lô Bắc kiểm tra chỉ đạo công tác, vì nghe một bộ hạ cũ phàn nàn mà đứng lên phê bình chủ tịch Tiếu của huyện Lô Bắc.

Lẽ ra với vị trí hiện tại, trưởng phòng Lý đừng nói là phê bình một vị chủ tịch huyện, dù là phó chủ tịch thành phố cũng hoàn toàn có thể. Nhưng sau khi rời khỏi thành phố An Dịch thì hắn thật sự muốn mắng chửi phê bình chính mình.

Cũng không phải trưởng phòng Lý thấy mình phê bình sai, chủ yếu là quan hệ giữa Tiếu Tử Đông và Vương Tử Quân. Chính mình lên tiếng mắng chửi tâm phúc của Vương Tử Quân, nếu để cho Vương Tử Quân biết được, không phải sẽ nghĩ là mình tiến về phía hắn đấy chứ?

Những ngày qua trưởng phòng Lý rất lo nghĩ về chuyện này, dù sao Vương Tử Quân cũng không phải người dễ trêu chọc. Trưởng phòng Lý đã qua rồi tuổi cầu tiến, bây giờ chỉ muốn làm hòa thượng một ngày thì gõ mõ một ngày, thành thật ở trên vị trí của mình. Vì thê hắn căn bản không muốn trêu chọc một đối thủ làm cho người ta đau đầu như vậy.

Vương Tử Quân không biết trưởng phòng Lý nghĩ gì, chỉ nhàn nhạt khẽ gật đầu. Trưởng phòng Lý thấy Vương Tử Quân cũng không từ chối lời đề nghị của mình, vậy là tâm tình căng cứng cũng có chút thả lỏng. Trong lòng thầm cảm thấy may mắn, cũng rất vui vì mình đến tham dự buổi tiệc mừng hôn lễ này.

- Chủ tịch Vương, chúng ta đến bên kia ngồi thôi, vừa đúng lúc tôi muốn giới thiệu cho ngài vài người bạn.

Trưởng phòng Lý khẽ gật đầu với chủ nhiệm Triệu đang đi đến, sau đó khẽ nói lời mời với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân lúc này cũng không có hứng di chuyển, thế là hắn lắc đầu nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m

- Thôi khỏi đi, tôi cảm thấy ngồi đây cũng rất tốt, vì vậy ngồi đây cũng được.

Trưởng phòng Lý một lòng với Vương Tử Quân làm cho vẻ mặt nhiều người trở nên khác thường. Bọn họ là người trong thể chế quan trường tỉnh Sơn Nam, dù bọn họ phần lớn không biết Vương Tử Quân, thế nhưng nhìn vào biểu hiện của trưởng phòng Lý cũng đoán được thân phận của Vương Tử Quân.

Là Vương Tử Quân chủ tịch thành phố Đông Bộ sao? Người này nghe vào tai giống như sấm nổ bên tai, tại sao hắn lại đến chỗ này?

Chủ nhiệm Triệu thầm suy đoán, thế nhưng hắn vẫn bước nhanh đến nói:

- Chủ tịch Vương, tôi vừa rồi không chú ý, khi nào thì chủ tịch Vương đại giá quang lâm đến chỗ này vậy? Anh xem, tôi thật sự là có mắt không tròng, lát nữa phải tự phạt hai ly mới được.

Vương Tử Quân cũng không có gì bất mãn với chủ nhiệm Triệu, hắn cười cười nói với chủ nhiệm Triệu:

- Tôi cũng chỉ là theo bạn đến đây mà thôi, chủ nhiệm Triệu cứ bận rộn, cũng không cần quan tâm đến tôi làm gì.

Chủ nhiệm Triệu thầm nghĩ, tôi có thể không quan tâm đến anh sao? Nhưng hắn lại nhanh chóng nở nụ cười và dùng ánh mắt hung hăng nhìn Trần Đại Giang đang đứng bên cạnh, tỏ ý đây là chuyện tốt anh làm ra, rõ ràng lại đưa một vị chủ tịch thành phố như Vương Tử Quân xuống bàn bên dưới.

Trần Đại Giang lúc này cũng thật sự ngây người, hắn không ngờ người được thông gia nhà mình gọi là chủ tịch huyện bây giờ đã là chủ tịch Vương nổi tiếng khắp tỉnh của thành phố Đông Bộ. Chủ tịch huyện và chủ tịch thành phố tuy chỉ kém nhau một chữ, thế nhưng chênh lệch giữa hai bên cũng không phải có thể tính bằng kilomet.

Mình sao lại xui xẻo như vậy, sao lại động vào một con ô long như thế?

Tuy Trần Đại Giang rất ảo não nhưng không thể thay đổi được sự thật, thế là vài phút sau, bàn tiệc kia vốn chỉ là hàng thứ yếu dành cho đám bạn bè người thân của chú rể đã được thăng cấp, mà những người ngồi nơi đây được đưa sang bàn chủ tịch. Những người vốn dĩ sẽ ngồi trên bàn chủ tịch, bây giờ tất cả chuyển sang bàn thứ tịch.

Trần Đại Giang nói hai câu với Vương Tử Quân, sau đó đi đến bên cạnh thông gia là anh Giang. Tuy hai bên vẫn buôn chuyện như trước, thế nhưng đã khách khí hơn trước đó rất nhiều.

Nếu so sánh với Trần Đại Giang thì anh Giang cũng không khá hơn chút nào, hắn cũng khiếp sợ vì sự chuyển biến của chủ tịch Vương. Mới vài năm trôi qua, bây giờ chủ tịch huyện đã biến thành chủ tịch thành phố rồi sao?

Đọc truyện chữ Full